Vệ Du Sâm đầu đội kim quan, khuôn mặt như ngọc nhìn Vệ Giới dựa vào giường, tóc đen như mực xõa tung, tinh thần thoạt nhìn không tốt lắm, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Vì vết sẹo nên cho dù gương mặt của Vệ Giới mang vẻ bệnh tật cũng có chút dữ tợn, sắc môi cũng có chút trắng bệch bất thường, làn da trắng bệch của cánh tay lộ ra ngoài càng làm bật lên gân xanh vằn vện.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, không giống như tạo thành trong một ngày hoặc trong vòng nửa canh giờ.
Vệ Du Sâm đi tới cạnh giường, hơi cau mày hỏi: “Sao lại bệnh nặng như vậy?”
Nếu giả bộ, vậy không khỏi quá thật rồi.

Chẳng lẽ, hắn thật sự bệnh cũ tái phát?
Vệ Giới rũ mắt, lạnh nhạt nhìn Vệ Du Sâm: “Khiến hoàng huynh lo lắng rồi, đây là bệnh cũ, không sao.”
Thấy dáng vẻ hắn đã sớm thành thói quen, Vệ Du Sâm càng chắc chắn phỏng đoán của mình vừa rồi.

Nghĩ tới đây, hắn ta lập tức nhìn về phía sau: “Ôn thái y, mau tới đây khám cho Phượng vương.”
Ôn thái y, viện chính mới nhậm chức của thái y viện, tuổi chừng ba mươi, rất trẻ trung, bộ dạng văn nhã thư sinh.

Hắn ta nhìn Vệ Giới, cung kính hành lễ.
Vệ Giới không có biểu cảm gì giơ tay ra, nhẹ gật đầu với hắn ta: “Làm phiền rồi.”
Ôn thái y hoảng sợ nói: “Không dám, đây là bổn phận của vi thần.”
Rồi hắn ta ổn định tinh thần, cẩn thận dò mạch đập của Vệ Giới.
Lúc này, Vệ Du Sâm đã ngồi xuống bên cạnh Vệ Giới, dùng giọng điệu oán trách nói: “Sớm biết ngươi bệnh nặng như vậy thì trẫm đã tới từ lâu rồi, trẫm còn tưởng rằng ngươi lại giống lúc trước.”
Vệ Giới nhẹ nhếch môi, thản nhiên nói: “Từ trước tới nay thân thể của thần đệ đều như thế, bệnh cũ lại càng không thể đoán trước được khi nào tái phát, lần này ra ngoài tiêu hao nguyên khí, vì vậy thoạt nhìn mới suy yếu như vậy, tu dưỡng một chút là được, khiến hoàng thượng nhớ nhung rồi.”
“Trẫm mang tới không ít dược liệu, sau này có cần gì cứ mở miệng.”
“Thần đệ tạ ơn hoàng huynh ban thưởng.”
“Huynh đệ nhà mình, khách sáo cái gì?”
“Sao rồi?” Thấy tay Ôn thái y dời khỏi mạch đập của Vệ Giới, Vệ Du Sâm vội vàng quan tâm hỏi han.
Ôn thái y ngước mắt nhìn Vệ Giới: “Vương gia, vi thần muốn xem thử tưa lưỡi và mí mắt của ngài.”
Vệ Giới phối hợp gật đầu, nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi.

Sau khi quan sát cẩn thận, Ôn thái y khó nén kinh ngạc trong lòng: “Mạch tượng của vương gia rất yếu ớt, bên trong hao tổn nghiêm trọng, rất nhiều bộ phận bị thương nặng, vốn cơ thể đã có dấu hiệu dầu cạn đèn tắt, theo lý thuyết đáng lẽ tình huống của ngài phải nghiêm trọng hơn mới đúng.

Không ngờ là thoạt nhìn vương gia tốt hơn tưởng tượng của vi thần.

Xin hỏi vương gia, có ai từng khám chữa cho ngài hay không?”
Vệ Giới không chút giấu giếm gật đầu: “Kinh mạch của bổn vương vốn đã đứt đoạn, nguyên khí cạn kiệt, là Phượng vương phi tương lai đã giúp bổn vương vượt qua nguy hiểm.

Chỉ có điều suy nhược quá mức nên cần tĩnh dưỡng thêm.”
Ôn thái y lập tức lộ vẻ kính nể: “Thảo nào, thảo nào.

Vi thần cảm thấy dưới tình huống như vậy, vương gia còn có thể tiếp tục chống đỡ, thật là không thể tưởng tượng nổi, thì ra đã có cao thủ khám chữa cho vương gia.”
“Nghiêm trọng lắm hả?” Vệ Du Sâm ở bên cạnh cuối cùng cũng hiểu, hiển nhiên tình huống của Vệ Giới vượt xa dự liệu của hắn ta.
“Bẩm hoàng thượng, hiện tại cơ thể Phượng vương điện hạ suy yếu cực độ, quả thực cần nằm trên giường tĩnh dưỡng nửa năm trở lên mới ổn được, thậm chí mỗi ngày đều cần thuốc thang để duy trì…”
Ôn thái y còn chưa dứt lời, Vệ Du Sâm đã quay đầu nhíu mày nhìn Vệ Giới: “Sao ngươi lại biến mình thành thế này?”
Vệ Giới nghe vậy, thản nhiên nói: “Đối thủ là Long đế quốc, thần đệ không dám qua loa.

Có thể may mắn sống sót đã là vô cùng may mắn, khiến hoàng huynh nhớ thương là lỗi của thần đệ.”
“Đã như vậy rồi còn nói nhảm làm gì? Tu dưỡng nửa năm, vậy hôn sự của ngươi…”
Bên này Vệ Du Sâm còn chưa dứt lời, Vệ Giới đã thờ ơ nói: “Mặc dù thần đệ bệnh nặng, nhưng cũng chưa đến mức cả thành hôn cũng khó khăn, vì vậy hoàng huynh không cần bận tâm.

Khi nào định thời gian thì báo cho thần đệ biết một tiếng là được.

Đương nhiên, nếu có thể, thần đệ vẫn mong sớm một chút, càng nhanh càng tốt.

Dù sao thân thể của thần đệ còn cần Phượng vương phi tương lai tới chăm sóc.


Hoàng thượng ngài nói đúng không?”
Vệ Du Sâm nhướng mày: “Thật là hiếm thấy.

Theo trẫm biết, từ đầu tới cuối ngươi đều không coi trọng hôn sự này.”
Vệ Giới mặt không thay đổi nói: “Coi trọng hay không không quan trọng, quan trọng là hôn sự này do hoàng huynh chỉ cho thần đệ.

Hoàng huynh cho rằng tốt, vậy dĩ nhiên là tốt.

Huống chi, Phượng vương phi tương lai quả thật còn tốt hơn tưởng tượng của thần đệ.

Lần này nếu không có nàng, chỉ sợ thần đệ đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Cảm tạ hoàng huynh thương xót, nếu không có ngài, chỉ sợ thần đệ không có số tốt như vậy.”
Trong lòng Vệ Du Sâm thầm hận, bàn tay trong tay áo bất giác nắm chặt, vẻ mặt nhìn về phía Vệ Giới càng thêm u ám khó lường.

Cố tình sau khi Vệ Giới nói mấy câu này đã cứng rắn chặn những lời hắn ta muốn nói, chết tiệt!
Trong lòng hắn ta khẽ mắng một tiếng, lúc ngước mắt lên tất cả cảm xúc đã biến mất, mặt mũi vô cùng hiền lành: “Nếu như thế, hoàng đệ hãy nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác ngươi đừng lo, đã có trẫm tới sắp xếp.”
“Vậy làm phiền hoàng huynh rồi.”
Vệ Du Sâm cười gượng gạo rồi bãi giá hồi cung.
Trên đường hồi cung, Vệ Du Sâm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi Ôn thái y: “Bệnh của lão thất thật sự rất nghiêm trọng à?”
Ôn thái y không dám có chút giấu giếm: “Bẩm hoàng thượng, quả thực bên trọng Phượng vương điện hạ suy yếu hao tổn nghiêm trọng, nhất định lúc trước từng bị thương nặng.

Hơn nữa vi thần cũng chú ý tới, trên người vương gia có rất nhiều vết thương, thậm chí còn có vết bỏng.


Mấy vết thương này đều là trước đây không lâu lưu lại, tuy rằng đã đóng vảy nhưng vết thương còn rất mới, không giống làm giả.”
Vệ Du Sâm nhíu mày: “Hắn bị thương ở chỗ nào, sao người trở về không có ai biết?”
“Điều này… vi thần không dám nói bừa.”
Những tướng sĩ đi cùng kia có thể sống sót trở về đã là phúc đức lắm rồi, theo thực lực của bọn họ, làm sao có thể là đối thủ của đám người Long đế quốc?
Lần này Phượng vương bị thương nặng như vậy, chắc là đã gặp phải cường địch, cả những người kia cũng không biết đủ để thấy thực lực của người này hiển nhiên đã cao tới mức cả đám bọn họ cũng không thể phát hiện.
Trong lòng suy nghĩ, Ôn thái y không khỏi lẳng lặng rơi nước mắt đồng tình cho vị Chiến vương một lòng vì nước Tư U này.

Rõ ràng là trung tâm vì nước, tại sao hoàng thượng chưa bao giờ tin tưởng hắn?
Ngờ vực, đa nghi, lạnh lùng, tàn nhẫn…
Chỉ là không biết lần này Phượng vương có thể bình an vượt qua hay không.
Trực giác nói cho hắn ta biết, có lẽ hoàng thượng sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội tiêu diệt dư đảng của Phượng vương lần này.
Nếu như hắn ta thật sự làm vậy, ha ha, chỉ sợ bầu trời nước Tư U sẽ sập xuống rồi nhỉ?
Nhưng ngẫm lại, hình như cũng không phải lần đầu hoàng thượng làm thế.
Lần trước là hộ quốc tướng quân phủ, đầu tiên là hoàng hậu, vậy lần này thì sao?
Ôn thái y gần như không cần suy nghĩ cũng đã ngờ được kết cục của Phượng vương sẽ là gì rồi…
Sau khi hồi cung, Vệ Du Sâm bóp ấn đường, sau khi trầm mặc hồi lâu mới nhìn Văn Đức và Tiêu Túc ở bên cạnh mình: “Hai người các ngươi thấy thế nào?”
Tiêu Túc hờ hững mở miệng: “Là thật.”
Văn Đức công công cũng vẻ mặt chắc chắn: “Nô tài cũng nhìn ra được, vương gia hắn thật sự bị bệnh, hơn nữa xem tình huống rất nghiêm trọng.

Lần này không giống với những lần trước, mùi thuốc cả phòng không giả được.”
Vệ Du Sâm lại bóp ấn đường, hỏi lại ——
“Nếu như hắn thật sự bị bệnh thành như vậy, là ai cướp thư của trẫm? Các ngươi nói thử xem, hiện nay còn ai có thể quan tâm Ly Diên này hơn?”
Lời vừa nói ra, Văn Đức và Tiêu Túc đồng thời im lặng.

Hoàn toàn chính xác, ngoại trừ Vệ Giới ra, còn ai có thể quan tâm việc hôn sự này hơn hắn chứ?
Có thể lặng yên không tiếng động giết người đưa tin của hoàng đế, người bình thường tuyệt đối không thể làm được.

Chẳng lẽ, chuyện này thật sự do Phượng vương bí mật làm?
“Thân thể của hắn bị bệnh, đầu óc lại không.


Thủ hạ hắn bí mật nuôi dưỡng ngay cả trẫm cũng không dám xem thường, không phải hắn thì còn có thể là ai? Huống chi, không phải ban nãy hắn còn như không có việc gì nhắc tới hôn sự này hay sao? Xem ra, tên này hiếm khi nghiêm túc rồi.”
Trước kia bất kể hắn ta làm gì, Vệ Giới cũng luôn tỏ vẻ không hứng thú lắm, hờ hững lạnh nhạt.

Cho dù hắn ta phái người đi ám sát hắn, hắn cũng chưa từng biểu hiện như hôm nay, để ý như vậy.
Vệ Giới càng như vậy, Vệ Du Sâm càng bất an.
Nếu tiếp tục mặc kệ, chỉ sợ cánh của Vệ Giới sẽ càng cứng hơn.

Đến lúc đó, hắn ta còn có thể chặt đứt cánh chim của hắn sao?
Vệ Du Sâm càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, nếu đã vậy thì đừng trách hắn ta lòng dạ độc ác.
Nghĩ tới đây, Vệ Du Sâm chợt ngước mắt nhìn về phía Tiêu Túc: “Ngươi đích thân đi đi.”
Phượng vương phủ, Hiên Viên các.
Thanh Dạ đứng trước cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ.

Hắn quay đầu nhìn lạ, một con rắn màu đen gần như hòa thành một thể với đêm tối đang uốn éo bò về phía này.
Thanh Dạ vừa đưa tay tới, con rắn kia đã chính xác quấn lên cánh tay hắn, lưỡi rắn thè ra, thoáng cái đã bò tới vai hắn, sau đó nhổ ra một viên thuốc màu đen.
“Lộp bộp” một tiếng, viên thuốc lăn vào lòng bàn tay Thanh Dạ.

Thanh Dạ vừa bóp viên thuốc kia ra xem, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân hình lóe lên, tiến vào các.
“Vương gia, có động tĩnh.

Tiêu Túc vừa mới xuất cung, nhìn phương hướng chắc là tới nước Mị.

Có cần ngăn cản hay không?”
Vệ Giới lạnh nhạt nhìn hắn: “Không cần, để hắn ta đi.”
Thanh Dạ kinh ngạc ngước mắt, lại nghe Vệ Giới tiếp tục căn dặn: “Thứ ta kêu các ngươi chuẩn bị, có thể bắt đầu được rồi.”
Gương mặt Thanh Dạ và Thanh Huyền vui vẻ, lập tức khom người lui xuống.
Thanh Thần đang sửa sang lại tư liệu giúp hắn ở bên cạnh từ trong án thư ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Thất ca, huynh không lo hai tên cẩu hoàng đế kia liên thủ lại hãm hại mình chút nào hả?”