*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh



"Vậy, em có thể chấp nhận một chuyện khác không?"





"Chuyện gì?", Liễu Y Y không hiểu gì.





Tôn Hàn thản nhiên nói: "Anh muốn theo đuổi em!"






Advertisement



Liễu Y Y trợn to mắt, cứ như đã nghe thấy câu nói không nên nghe nhất trên thế giới này.





"Anh muốn theo đuổi tôi sao?"





Tôn Hàn nói rất chân thành: "Không được sao?"





Sắc mặt Liễu Y Y vốn đang còn sự cảm kích, giờ chợt lạnh đi: "Hình như anh vẫn chưa ly hôn đúng không?"





Một người đàn ông đang có vợ mà lại muốn theo đuổi một người phụ nữ khác.





Liễu Y Y đột nhiên nghĩ rằng ban nãy cô đã nghĩ nhiều. Tôn Hàn không phải lãng tử quay đầu, chỉ là biết cách che giấu sự thật anh là một kẻ tệ bạc.



Advertisement






Trên thực tế, Tôn Hàn vẫn là một tên khốn không chịu trách nhiệm về tình cảm.





"Anh sắp ly hôn rồi, điều này không ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi em!"





Tôn Hàn không biết Liễu Y Y nghĩ gì, anh chỉ nói sự thật.





Kể từ khi Lâm Mỹ Quyên bỏ rơi Đồng Đồng thì tình nghĩa giữa anh và cô ta đã chấm dứt, đây chính là sự thật không thể thay đổi.





Chuyện ly hôn sẽ không còn lâu nữa.





"Đến giờ đón Đồng Đồng rồi, lái xe đi!"





Nhưng mặt Liễu Y Y đột nhiên lạnh đi, vẻ mặt người lạ chớ tới gần.





Cô thay đổi thái độ nhanh như vậy làm anh không kịp trở tay.





Chẳng lẽ đây chính là cái người ta gọi là lòng dạ phụ nữ sâu như đáy biển sao?





....





Buổi tối, khi đèn đường mới lên.





Cảnh đêm của thành phố Giang Châu được điểm xuyết bởi vô số đốm sáng, rực rỡ lung linh.





Nhưng một nơi phồn hoa đến đâu cũng sẽ có những góc tối âm u.





Tại khu ổ chuột ở biên giới phía Bắc thành phố, nơi đó quang cảnh hoàn toàn khác hẳn.





Khu nhà ở cũ kỹ xây từ những năm sáu mươi bảy mươi chỉ sáng lên mấy đốm đèn lờ mờ.





Tạ Viễn say mèm đẩy cửa ra, khi đi vào căn phòng vỏn vẹn bốn vách tường, đầu hắn ta ngoẹo xuống dưới máy lọc nước, sau đó ấn công tắc, nước nóng ào ào chảy vào miệng hắn ta.





"Phì phì phì!"





Bị nước sôi nóng bỏng dội vào, Tạ Viễn liền nhảy dựng lên: "Mẹ nó, ai để nước nóng thế này? Bỏng chết ông đây rồi!"





"Mẹ nó, xui tới nỗi uống nước còn bỏng mồm!"





Bốp!





Lúc chửi mắng, hắn ta đạp một cái lên máy lọc nước. Cái máy phát ra tiếng rè rè, sau đó hỏng hẳn.





Nghe thấy tiếng động bên ngoài, bà Vương vội vàng đi từ trong phòng ra, mắng to: "Tạ Viễn, mày bị điên à! Muốn chết thì đi xa vào, đừng có ở trước mặt tao để tao chướng mắt!"





Đối với đứa con trai này, bà ấy đã chẳng còn chút mong chờ nào nữa rồi.





"Mẹ, mẹ là mẹ con đấy à! Hôm nay mẹ còn giúp người ngoài nói chuyện nữa, mẹ đã từng nghĩ con là con của mẹ chưa?"





Tạ Viễn tức giận nhìn bà Vương, nói: "Nếu không phải nhà nghèo thì sao hơn ba mươi tuổi rồi con vẫn chưa có vợ được?"








20220331121118-tamlinh247.jpg