Lúc Triệu Thành về nội viện thấy Minh Lạc đang tản bộ trong viện. Chu thái y nói, tuổi Minh Lạc còn nhỏ, xương cốt lại tinh tế, vì để thuận lợi sinh sản, mỗi ngày đều phải đi lại nhiều một chút, cho nên mặc dù bụng càng lúc càng lớn, thân thể cũng càng ngày càng khó chịu, nhưng mỗi ngày Minh Lạc vẫn sẽ đi lại ít nhất một canh giờ.

Nàng rất chờ mong đứa bé này, mong đợi đến mức làm Triệu Thành đau lòng.

Vì đứa bé trong bụng, nàng cẩn thận tỉ mỉ làm theo từng việc Chu thái y phân phó, từng miếng từng miếng ăn đồ ăn mà ngày bình thường nàng không thích, những điểm tâm mà bình thường thích nhất, lại không ăn nửa ngụm.

Triệu Thành nhìn bóng lưng của nàng, lúc này khí tức trên người nàng ôn nhu lại nhã nhặn, ngẫu nhiên nghiêng đầu nói với Thanh Diệp, mặc dù hắn chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, nhưng cũng cảm giác được nàng cười đến mỹ lệ điềm tĩnh, hắn thậm chí có thể cảm giác được dáng vẻ trường tiệp vỗ của nàng.

Làm lòng hắn, không phải ngứa, mà là đau thắt.

Nàng có trí nhớ của kiếp trước, tự nhiên đã sớm biết Thanh Diệp là người hắn an bài bên cạnh nàng, thế nhưng tại lúc nàng còn chưa tiếp nhận hắn, nàng đã đem Thanh Diệp đặt ở bên người, nàng tin Thanh Diệp, cũng không nửa phần oán trách.

Sợ là nàng cũng không tự biết, nàng từ đầu đến cuối đều là một người thiện lương lại rộng lượng, xưa nay sẽ không bởi vì tì vết của người khác mà phủ nhận người khác, luôn luôn có thể trông thấy điểm tốt của người khác.

hắn còn nhớ rõ lần thứ nhất hắn nhìn thấy nàng, lúc nàng đối mặt với hắn kinh hoàng, sợ hãi cùng trốn tránh, khi đó hắn không thể lý giải, nhưng nàng là tình nhân bên trong huyễn cảnh của hắn, là người duy nhất làm hắn sinh ra tình dục, nữ nhân làm hắn động tâm, hắn không có khả năng buông tha nàng, cho nên liền dùng các loại thủ đoạn để nàng gả cho hắn.

Nhưng hắn lại không phải người có tính tình rất tốt, dù hắn kiều sủng nàng nhưng cũng khắp nơi tạo áp lực cho nàng. nàng có ký ức nhưng vẫn tha thứ cho tính tình của hắn, lại còn chịu chậm rãi tiếp nhận hắn.

trước kia hắn tức giận vì tâm của nàng đối với hắn không đủ nhiều, không nguyện ý gả cho hắn, sau khi gả cho hắn còn có ý vô tình muốn chạy trốn, bây giờ hắn lại cảm thấy, nàng còn lưu lại bên cạnh hắn, đó chính là hắn có phúc vận lớn, là hắn thiếu nàng một cái mạng.

"Vương gia." Minh Lạc quay đầu nhìn thấy Triệu Thành đang đứng cách đó không xa nhìn mình, liền cười gọi hắn.

Triệu Thành điều chỉnh thần sắc của mình, đi đến. hắn tiến lên, Thanh Diệp liền lui xuống.

hắn cầm tay của nàng, nói: "Mệt không?"

Minh Lạc lắc đầu, cười nói: "Vừa mới đi không bao lâu, bất quá lát nữa nên dùng bữa. Vương gia, hôm nay sao chàng về sớm vậy?"

Nàng sau khi nói xong lại nhìn sắc mặt của hắn, mặc dù mặt hắn không biểu tình, nhưng nàng đã vô cùng quen thuộc với hắn, nên tự nhiên phát giác dị dạng của hắn.

Nàng nhìn hắn, ôn nhu hỏi: "Vương gia, có chuyện gì sao?"

Triệu Thành không có lên tiếng, Minh Lạc liền hé miệng cười cười, tay gãi gãi lòng bàn tay của hắn, nói: "Thiếp thân thì hơi mệt chút, vương gia chàng đỡ thiếp thân trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi."

***

Hai người trở lại trong phòng, Triệu Thành đỡ Minh Lạc ngồi xuống nhuyễn tháp

lúc này Minh Lạc mới nhìn hắn nói: "Vương gia, có phải chàng có lời muốn nói với thiếp hay không?"

Triệu Thành nhìn vào mắt của nàng, ôn nhu nói: "Chỉ là nhớ nàng, cho nên về sớm dùng bữa với nàng, không vui sao?"

Minh Lạc mím môi cười cười, nói: "Vương gia chàng biết không, bình thường nếu trong lòng chàng có chuyện gì thì mới dùng ánh mắt đó nhìn thiếp, dùng giọng điệu dỗ ngọt để nói thiếp. chàng không phải người bình thường sẽ dỗ ngọt người khác."

hắn đưa tay sờ tóc của nàng, nói: "nếu nàng thích nghe, về sau ta thường xuyên nói cho nàng nghe." Nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng.

Minh Lạc con mắt chớp chớp, cười nói: "Thôi bỏ đi, vương gia chàng có biết thời điểm chàng dỗ ngon dỗ ngọt nhiều nhất là lúc trên giường không ? có thể thiếp không chịu nổi.”

Nếu nàng chưa mang thai, nàng tuyệt đối sẽ không dám trêu chọc hắn như vậy, bởi vì cuối cùng hắn chắc chắn sẽ cho nàng biết cái gì gọi là "Chịu không nổi", chỉ là hiện tại nàng có thai, liền thường thường thích trêu chọc hắn một chút, nhìn hắn ẩn nhẫn lại không thể làm gì nàng, qua mấy ngày, nàng coi như không gặp được hắn , cũng không dám không chút kiêng kỵ trêu chọc hắn .

Trêu hắn quá, hắn sẽ hung hăng cắn nàng, nhưng động tác lại hết sức cẩn thận nói, "xem sau này ta thu thập nàng như thế nào", hứ, giống như nàng không nói, tương lai hắn sẽ buông tha cho nàng vậy.

Bất quá hôm nay Triệu Thành không biết là trúng tà gì, nghe nàng nói chuyện như vậy, vậy mà cũng không có hôn nàng như thường ngày, chỉ càng thêm ôn nhu, ánh mắt nhìn nàng cưng chiều đến mức làm cho Minh Lạc nổi da gà.

Minh Lạc sẵng giọng: "Vương gia, đến cùng là chàng có chuyện gì? chàng không nói cho thiếp, tâm thiếp cồn cào, đêm nay đều sẽ không ngủ được. Dù sao chàng biết tính thiếp, chuyện lớn chàng nói, thiếp biết cũng sẽ không để trong lòng, có vương gia, có chuyện gì mà thiếp phải lo lắng đâu.”

Triệu Thành tâm lại kéo ra, hắn ôm nàng, một tay cầm tay của nàng, nói: "Ân, ta cho người tra chuyện của Lâm ma ma cùng Lăng Chiêu ở kinh thành đã có hồi báo, từ khi Lăng Chiêu hồi kinh, Lâm ma ma và Lăng thái phi đã âm thầm lui tới, bà ta còn có rất nhiều tai mắt trong cung, những người kia, đã từng là người mà mẫu hậu ta lưu lại."

Minh Lạc ngẩn người, ngồi dậy nói: "Khó trách, khó trách năm đó Lăng thái phi có thể trực tiếp vào trong vương phủ, còn tới phòng thiếp giả truyền ý chỉ của chàng, ban rượu độc cho thiếp. xưa nay chàng đều bàn tay sắt, cho nên bà ta có thể nghênh ngang tiến vào phòng của thiếp, thiếp liền tin tưởng đó là ý của chàng."

"hiện tại xem ra, trong nội viện vương phủ chàng cũng không nắm được toàn bộ, Lâm ma ma ở nơi đó hơn phân nửa đời, so chàng và thiếp thì quen thuộc hơn nhiều, hạ nhân bên trong phần lớn là bà ta an bài, cho nên bà ta muốn để Lăng thái phi trà trộn vào, dễ như trở bàn tay. Vương gia, thật là thiếp đã hiểu lầm nàng."

Triệu Thành đưa tay sờ mặt của nàng, trong lòng vô cùng đau đớn.

Nàng nói nàng hiểu lầm hắn, chính là hoàn toàn tha thứ cho hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không thể tha thứ chính mình.

"Kiếp trước bà ta giấu thật là sâu, " Minh Lạc lắc đầu, cười nói, "Lại không biết vì sao đời này lại lộ sớm như thế, chắc là bởi vì kiếp trước vương gia không có tra bà ta mà thôi."

Khóe miệng nàng vểnh lên, cười rồi nói tiếp, "nhưng các nàng đúng là vẽ vời thêm chuyện, đã có bản lãnh này, trực tiếp hạ độc trong đồ ăn của thiếp, hạ độc chết thiếp có phải nhanh hơn không. Lại muốn thiếp ăn mặc trang điểm, nhìn càng giống trịnh trọng tự sát? Hoặc là còn muốn trước khi thiếp chết còn phải kích thích thiếp một phen?"

Nàng nói nhẹ nhõm, nhưng Triệu Thành nghe thì trong lòng dời sông lấp biển.

hắn khổ sở nói: "thật xin lỗi, a Lạc, là lỗi của ta, để nàng chịu khổ."

Vậy mà để nàng bị một đám hạ nhân bắt nạt, bị một đám người mà hắn căn bản không để vào mắt làm nhục, dùng danh nghĩa của hắn độc chết nàng, còn dám lừa gạt hắn, nói nữ nhân hắn yêu mến là bởi vì bất mãn hành vi của hắn, tự sát mà chết, đến cùng là ai cho các nàng lá gan này?

Nhưng là, chỉ cần hắn hơi dụng tâm với nàng nàng, chỉ cần hắn đặt chút tâm tư vào nội viện, những chuyện kia liền sẽ không phát sinh.

Minh Lạc xem xét hắn một chút, nhìn ánh mắt thống khổ ẩn nhẫn của hắn, hiển nhiên là mười phần không dễ chịu, liền cười nói: "Kỳ thật cũng không có gì, các nàng đến cùng là ở lâu trong nội trạch, coi như có thể man thiên quá hải, kỳ thật các nàng có thể nhảy nhót, đó là bởi vì trước kia trong mắt chàng căn bản không có các nàng. Mà các nàng độc chết thiếp, lấy tính cách của vương gia, dù là coi như kiếp trước vương gia không yêu thiếp, chắc chắn cũng sẽ tức giận, không quá hai ngày, chàng liền có thể tra ra manh mối. Mặc dù thiếp không nhìn thấy, nhưng thiếp có thể tưởng tượng được, kết cục của các nàng nhất định sẽ không tốt."

Nàng đại khái chỉ là vì an ủi hắn, có thể cũng không thể an ủi đến hắn.

hắn muốn nói, hắn nhớ tới, về sau, hắn không để ý chúng thần phản đối, đồ sát cả nhà Lăng gia, mà lại là trực tiếp đồ sát ở Lăng gia, máu nhuộm đỏ toàn bộ Lăng gia, từ hậu viện một mực chảy tới ngoài cửa lớn, càng là nhốt Lâm ma ma, sai người đút thuốc đặc chế cho bà ta, đẻ bà ta nếm chải tư vị bị ngàn con kiến gặm nhấm, chậm rãi nhận hết tra tấn mà chết.

cho tới bây giờ hắn đều không phải người nhân từ, ai chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn, hắn chắc chắn sẽ làm những người đó sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra trên đời này.

Thế nhưng là vậy thì thế nào, nổi thống khổ của bọn hắn cũng không thể giảm bớt sự thống khổ của hắn, nàng đã chết.

Minh Lạc nhìn bộ dáng này của hắn, thở dài, dựa vào trong ngực hắn, một hồi lâu mới nói: "Vương gia, chàng không cần vì chuyện của kiếp trước mà áy náy, khi đó có khả năng chàng có lỗi, nhưng trách nhiệm lớn nhất là của thiếp, bởi vì thiếp làm người mơ hồ, bất tri bất giác làm rất nhiều chuyện sai, làm chàng thất vọng, mới có thể đối với thiếp như vậy. Mà lại, khi đó thiếp qua một ngày càng nhanh càng tốt, kỳ thật chết chưa chắc không phải một loại giải thoát, còn sống, chúng ta cũng chỉ là tra tấn lẫn nhau mà thôi."

"Có đôi khi thiếp nghĩ, thượng thiên đối thật là hậu ái với thiếp, để cho thiếp có thể một lần nữa trở về, nhìn thấy những chuyện trước kia không thấy, làm những chuyện trước kia chưa làm qua, còn có vương gia, có thể ở chung với vương gia, được vương gia yêu, còn có hài tử của chúng ta, thiếp đã rất thỏa mãn, cho nên, trong lòng chỉ có cảm ân."

Liền sẽ không còn có oán hận.

trong lòng Triệu Thành tràn đầy đều là ê ẩm, chỉ cảm thấy muốn nổ tung, hắn ôm chặt nàng, khóa nàng trong ngực, cúi đầu ngửi mùi thơm ngát trên đỉnh đầu nàng, tâm tựa hồ mới có thể chậm rãi bình tĩnh trở lại. hắn một câu cũng không nói, hắn cảm thấy, hắn yêu nàng yêu đến đã hoàn toàn không khống chế nổi, nghĩ đến bất luận kẻ nào có thể sẽ tổn thương đến nàng, hắn liền có một loại xúc động muốn hủy diệt.

hắn vốn chính là một người rất ngang ngược, chẳng qua là dùng sự tự chủ siêu cường của mình để khống chế, hoặc là trước kia còn không có chuyện gì động đến ranh giới cuối cùng của hắn mà thôi. hoàng tộc Triệu gia, thực chất bên trong đều cất giấu bản tính điên cuồng, bất quá là giấu sâu hay giấu cạn mà thôi.

hắn không muốn thấy Lâm ma ma và Lăng Chiêu, là bởi vì hắn sợ chính mình nhịn không được mà trực tiếp rút kiếm ra, một kiếm kết liễu các nàng, làm hỏng kế hoạch phía sau.

***

Lâm ma ma và Lăng Chiêu nghe Chu thái y nói tạm thời an lòng mấy ngày, nhưng loại an tâm này khi ngẫu nhiên nghe được một lão ma ma và tiểu nha hoàn trong viện sát vách nói chuyện thì bị đánh vỡ nát.

tiểu nha hoàn bồi lão ma ma hái hoa tươi. Là người Minh thái hậu và Minh gia đưa tới ở trong viện sát vách.

Lâm ma ma và Lăng Chiêu ỷ vào thân phận mình, cũng vì tránh hiềm nghi, miễn cho vương gia hiểu lầm, ngày bình thường không lui tới với các nàng, chẳng may chạm mặt thì chỉ gật đầu rồi thôi.

Chỉ nghe tiểu nha hoàn thở dài nói: "Ai, trước kia khi vương phi nương nương còn ở trong phủ, thích ăn nhất là bánh ngọt làm từ hoa tươi ma ma làm, lão phu nhân cố ý phái ma ma tới, chỉ vì sợ khẩu vị của vương phi nương nương không tốt, để ma ma làm cho vương phi nương nương chút đồ điểm tâm yêu thích, đáng tiếc chúng ta tới lâu như vậy, ngay cả mặt vương phi nương nương cũng không thấy, cũng không biết vương phi nương nương thế nào."

Lão ma ma ngược lại là cười ha hả, nói: " hiện tại Vương phi nương nương đang mang tiểu quận vương, bên người có người mà vương gia an bài chiếu cố, tự nhiên là thoả đáng nhất. Vương gia chú ý cẩn thận vương phi nương nương như vậy, mặc dù vương phi không được ăn bánh hoa tươi ta làm, nhưng lão bà tử ta càng yên lòng, mà nha đầu Thanh Diệp kia đã sớm học được cách làm của lão bà tử ta. Ngươi yên tâm, vương gia có bao nhiêu đau vương phi, ngươi cũng không phải không biết."

Tiểu nha hoàn "Phốc" một tiếng bật cười, nói: "Còn không phải sao, trước kia lúc vương gia và vương phi nương nương chưa đại hôn, buổi tối vương gia thường xuyên vụng trộm vào phủ xem vương phi, có đôi khi vương phi ngủ thiếp đi, vương gia đứng ở cửa viện đến tận nửa đêm, còn chưa gặp ai si tình như vương gia."

"Tiểu đề tử, loại lời này mà ngươi cũng có thể tùy tiện nói." Lão ma ma trách mắng, nhưng trong thanh âm lại nhịn không được ý cười.

Thanh âm dần dần đi xa, trong viện yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức một mảnh lá cây rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng. Nhưng dưới bóng cây đại thụ, trong lòng Lâm ma ma và Lăng Chiêu như rời sông lấp biển.

sắc mặt Lăng Chiêu trắng bệch, hoang mang lo sợ nhìn về phía Lâm ma ma, hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu.

Lâm ma ma nắm chặt tay Lăng Chiêu tay, nói: "Vô sự, nha đầu, ngươi phải ổn định, chờ biết rõ ràng mọi chuyện lại nói."

Bà ta bảo Lăng Chiêu phải ổn định, nhưng chính bà ta ở giờ phút này lại nửa điểm cũng bất ổn.

Bà ta ở trong cung đã lâu, cũng coi như là có chút hiểu rõ hoàng tộc Triệu thị, bà ta nghe hai người kia đối thoại, nghĩ tới hoàng tộc Triệu thị đều là loại si tình, từng làm ra những việc điên cuồng. Bà ta nghĩ đến dung mạo của Minh thị, nghĩ đến lúc vương gia và Minh thị kết hôn, ánh mắt vương gia nhìn Minh thị, càng nghĩ, nỗi bất an và sợ hãi càng khuếch tán.

không thể, quyết không thể như thế được.

Vương gia là một tay bà ta nuôi nấng, bà ta được tiên hoàng hậu nương nương nhắc nhở, nhất định phải dùng tính mệnh chiếu cố hắn, bảo vệ hắn,bà ta sẽ không để nữ nhi của cừu gia Lăng gia mê hoặc hắn, trầm mê trong sắc đẹp mà không để ý đến đại thù, không để ý đại nghiệp.

cả nhà Lăng gia đại phòng, đều là bị tiên đế cùng Minh gia hại chết