Minh Lạc nghe Ôn Hỉ một phen dốc lòng tâm sự không biết nói gì cho phải.

Nàng vậy mà hoang đường nghĩ tới đan dược thực tình của trưởng lão Bắc Lê- Mộc Thuật- lúc trước nàng không tiện cự tuyệt hảo ý của Mộc Thuật nên đã thu vật kia, làm cho Triệu Thành đen mặt vài ngày, vẫn là nàng ném thuốc kia cho Thanh Diệp bảo quản, lại trăm phương ngàn kế dụ dỗ hắn mới bỏ qua.

Theo Minh Lạc, vật kia chắc cũng là thứ có thể ảo cảnh, không nói đến việc kiểm tra ra thực tình giả ý, sợ nhất là tâm chí Triệu Thành kiên định, không thể khống chế toàn bộ tâm thần, nếu dưới sự khống chế của dược vật mà ý chí hắn vẫn thanh tỉnh, ngẫm đến hậu quả chính là không dễ thu thập, liền xem như thực tình cũng làm người ta xấu hổ.

Cho nên sao Minh Lạc lại đi dùng thứ đồ chơi đó.

Nàng cảm thấy đôi khi thực tình cũng chưa chắc quan trọng nhất, thứ này cũng không phải khi đã hình thành thì có thể vĩnh viễn không đổi, ngược lại phẩm tính cùng đảm đương là quan trọng hơn, tựa như nàng tin Triệu Thành, kì thật cũng chưa hẳn là tin hắn thực tình với mình đến thiên trường địa cửu, chỉ là tin hắn là người thủ tín, nói ra chắc chắn sẽ làm.

Nhưng nhìn Ôn Hỉ chững chạc đàng hoàng, khẩn thiết nói với nàng như vậy, đáy lòng Minh lạc vẫn dâng lên cảm giác áy náy với nàng ta, cùng một chút tâm lý đồng tình.

Kiếp trước nàng một lòng mù quáng với Túc vương, tin tưởng người thân gả cho Triệu Thành cuối cùng không được chết tử tế. nàng không rõ tình huống thực tế của Ôn Hỉ cho nên sẽ không đi phán đoán, nhưng cảm giác đưa cho nàng ta đan dược thực tình hẳn là có thể.

Ôn Hỉ không phải nữ tử hung hãn cường thế, chí ít đến giờ Minh Lạc cũng không phát hiện.

Nếu Ôn Hỉ vứt bỏ thân phận của mình, cùng người kia thay tên đổi họ sống ở Tây Phiền, thì chính là đem tương lai của mình toàn bộ đặt vào người kia hoặc cũng có thể nói là hoàn toàn bị Cảnh Hạo nắm trong tay, mù quáng và dũng khí không giống như không đầu óc đi chèo chống chuyện mười phần nguy hiểm.

Mà Minh Lạc còn nghĩ đến một chuyện khác.

Rất có thể Tây Phiền vương tham dự vào chuyện tiên đế truy sát Triệu Thành, lấy tính tình của Triệu Thành, nếu việc này là thật, rất khó nói tương lai hắn sẽ xử lý Tây Phiền vương phủ như thế nào, Ôn Hỉ đi Tây Phiền như vậy, không chỉ nàng ta và phu quân nàng ta bị Tây Phiền vương phủ nắm trong tay, thậm chí Hòa Quận vương phủ đều bị Tây Phiền vương phủ nắm thóp.

Thế sự khó liệu.

Minh Lạc thở dài trong lòng, gọi Thanh Diệp mang đan dược thực tình đến.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Ôn Hỉ, nàng nghiêm túc nói : “Ôn Hỉ, đây là dược của Bắc Cương, nghe nói có thể khảo thí người thực tình và giả ý, ta chưa dùng thử nên không biết có linh nghiệm hay không. Nhưng ta sẽ không ỉ vào sự thực tình của người khác để sinh tồn, có thì tốt mà không có thì bỏ đi, cho nên thứ này không có tác dụng với ta. Nhưng ngươi nói vì thực tình liền có thể bỏ tất cả, cái này vốn là tốt, nhưng không phải ai cũng phân biệt được thực tình và giả ý.. tóm lại ngươi cầm thứ này, xem có thể giúp gì được không, hi vọng ngươi có thể một đời bình an.”

Ôn Hỉ nhận đồ Minh Lạc đưa cho mình, nhất thời ngẩn ngơ, dù nàng ta tâm địa thiện lương, không tranh quyền thế, sẽ không cảm thấy Minh Lạc tặng thuốc là trào phúng, nhục nhã những lời nàng ta vừa nói, chỉ là mơ hồ minh bạch, hai người không cùng đường.

Đạo khác biệt sẽ không chung mưu.

Ôn Hỉ thở dài, không nhắc lại chuyện Cảnh thế tử tình sâu nghĩa nặng, cũng không khuyên Minh Lạc gả đi tây Phiền.

***

Minh Lạc không muốn nhận hai bức họa kia, nhưng Ôn Hỉ nói: “ bức họa này rất giống tiên hoàng hậu, ngươi lưu lại chính xác không ổn, tiêu hủy lại bất kính với tiên hoàng hậu, ta sẽ mang đi, nhưng bức họa Lăng cô nương, là Cảnh thế tử đưa cho ngươi, ta cũng không thể mang về, ngươi lưu lại đi. Ta nhận đan dược này của ngươi, ngươi lấy bức họa, nếu không thích thì đốt cũng được.”

Đó cũng là cách nhưng nàng nghĩ có thể dùng thứ này một chút.

Minh lạc nghĩ đến kiếp trước Lăng CHIêu dây dưa không dứt, nghĩ đến Lăng thái phi là Lăng Chiêu dẫn vào Túc vương phủ, nàng không cự tuyệt mà nhận bức họa.

Kiếp trước, tháng mười năm nay Lăng đại phu nhân và Lăng CHiêu sẽ vào kinh, khi đó nàng và Triệu Thành vừa đại hôn không lâu, lúc đó Triệu Thành không ở kinh thành, các nàng chạy đến vương phủ tìm nơi nương tựa, Minh lạc hỏi qua các lão ma ma trong phủ, sau khi thấy thân phận không sai, thương các nàng cô nhi quả mẫu, thân thế đáng thương, liền chứa chấp, để các nàng ở viện của khách trong vương phủ.

Sau đó, người cũ trong phủ đối với mẫu nữ Lăng gia còn cung kính hơn cả nàng.

Đời này hôn kì của nàng và Triệu Thành là tháng năm, xem ra bọn họ nhìn thế nên vào kinh sớm, nói không chừng là nhân lúc Triệu Thành đi Bắc Địa không ở trong kinh mà tới tìm nơi nương tựa.. Minh Lạc không biết tại sao lại sinh ra loại cảm giác như thế.

Cho nên để tránh những dây dưa sau này, nàng dự định sớm xử lý chuyện này.

***

Hôm sau Triệu Thành sang thăm Minh Lạc, thấy bức họa trên bàn thì nhíu mày.

Minh Lạc nói “ Đây là Cảnh thế tử nhờ Ôn Hỉ quận chúa đưa cho tiểu nữ. Vương gia, ngài biết nữ tử trong bức họa là ai sao?”

Triệu Thành mười phần chán ghét Cảnh Hạo.

hắn nói : “ không biết. nhưng nếu không đoán sai thì hẳn là nữ nhi của cữu phụ ta, nàng ta có dung mạo giống mẫu hậu ba bốn phần.”

Từ trong miệng hắn, giống sáu bảy phần còn ba bốn phần. cái này không phải Triệu Thành cố ý che giấu mà là khí chất của Lăng Chiêu và Lăng hoàng hậu khác nhau, người bên ngoài chú trọng bề ngoài, mà Triệu Thành nhìn vật thì nhìn kĩ, đáy lòng hắn rất bài xích chuyện Lăng Chiếu giống mẫu hậu hắn, nói ba bốn phần đã là khách khí.

Minh Lạc cười nói: “ Ôn Hỉ nói với ta, năm đó Lăng gia xảy ra chuyện là người đón Lăng đại phu nhân và Lăng cô nương đi Tây ninh, thanh mai trúc mã lớn lên, nguyên bản vị trí vương phi này là của nàng ta.”

Minh Lạc nhìn hắn, hai mắt sáng ngời.

Những lời này là bên Lăng gia thả ra, nguyên bản Triệu Thành không để ý- trên đời này luôn có nhiều người như vậy, cảm thấy thứ đó nên là của bọn hắn, hoặc là thứ đó bọn hắn có thể chi phối.

Nhưng xem ra Minh Lạc để ý.

Triệu Thành nghĩ đến Cảnh Hạo, nghĩ đến Cảnh Hạo tự làm một ít động tác thể hiện nhớ mãi không quên Minh Lạc, chính mình thấy chán ghét với hắn, đột nhiên hiểu được dụng ý thăm dò của Minh Lạc.

hắn nói: “ là người Lăng gia cứu mẫu nữ bọn họ, ta không có làm gì. Nhưng ta có biết việc này, về phần chuyện vương phi, về sau không cần nói, người khác nói, nàng cứ trực tiếp khiển trách hoặc định tội là được.”

Minh lạc nghe ra, hắn đối với nàng ta đừng nói cái gì tình ý, đến cả tình cảm biểu huynh muội cũng không có.

Nàng càng ngày càng phát hiện, kiếp trước mình giống như đem mọi chuyện rối loạn.

Nàng như đưa đám một lát nhưng rất nhanh tỉnh lại, nói : “ vương gia, dù thế nào bọn hắn đều là người bên mẫu tộc của ngài, nghe nói giờ này các nàng đang trên đường hồi kinh, tiểu nữ nghe nói mặc dù quan phủ muốn đem gia tài năm đó đoạt được trả lại cho Lăng cô nương, nhưng nhà năm đó của lăng gia sớm đã bị bán. Tiểu nữ thấy không bằng để quan phủ trả một phần cho nhị phòng Lăng gia, để nhị phòng hỗ trợ mua nhà, để cho mẫu nữ họ vào kinh cũng có chỗ ở.”

Triệu Thành không có hứng thú với cái này nhưng nghe Minh lạc nói với hắn như vậy lại cảm thấy hứng thú. Lúc này Minh Lạc cũng không biểu hiện ‘ ta là người hiền lành’ mà biểu hiện như đang xử lý một thứ gì đó.

Biểu hiện này của nàng hiển nhiên là lấy được lòng hắn.

hắn nhìn nàng, cười nói: “ Ân, việc này nàng cứ phân phó Lâm Phúc đi làm. Nhưng mà, A Lạc, nàng đang lo lắng cái gì?”

Ánh mắt của hắn có chút tĩnh mịch, còn có chút nóng, gần đây Minh Lạc đều tương đối quen thuộc ánh mắt này, nghĩ đến việc hắn không biết chuyện kiếp trước, chỉ nhìn việc này chắc chắn sẽ cảm thấy nàng ăn dấm chua từ tận xa, phương án bài trừ tình địch tiềm ẩn cũng quá mức trực tiếp.

Những ngày này nàng đều đang luyện cho da mặt mình dày lên, cho nên cắn răng, nói “ vương gia, tiểu nữ cũng không biết khi nào các nàng vào kinh, nhưng nếu vừa đúng lúc chúng ta đi Bắc Địa, đến lúc đó họ không có chỗ ở, nếu đến vương phủ xin thu lưu, thân phận các nàng đặc thù, vương phủ tất nhiên sẽ lưu các nàng lại. bây giờ bên ngoài đều đồn Lăng cô nương và người là thanh mai trúc mã, vốn lên làm vương phi của người, đến lúc đó lại ở trong vương phủ, sợ là lời đồn càng sâu.”

Cái này phòng ngừa cũng có chút quá mức, mặc dù Minh lạc cảm thấy nên làm như vậy nhưng vẫn có chút đỏ mặt.

Triệu Thành nhìn nàng ngượng ngùng không tự nhiên thì tâm tình rất tốt.

Minh lạc chỉ cho là mình đang luyện để da mặt dày thêm, nói chuyện với Triệu Thành ngày càng trực tiếp, nhưng không biết đây là Triệu Thành vô tình hay cố ý dung túng, hắn sau khi phát hiện nàng bất an, không tín nhiệm mình, vẫn khích lệ nàng sống chung với hắn bằng cách như vậy, như thế nàng mới có thể chậm rãi tín nhiệm và ỷ lại vào mình, sẽ không đột nhiên vì sinh ra chút không hiểu mà sinh ra tâm lánh đời.

hắn sợ nàng quẫn bách, không nhìn nàng mà kéo nàng dựa lưng vào lòng mình, hôn đỉnh đầu nàng, nói: “ ân, nàng cân nhắc rất chu đáo. không chỉ có các nàng, vô luận là ai, khi chúng ta không có trong phủ, vương phủ đều không nhận người, ta sẽ phân phó Lâm Phúc, nếu có người nhất định tìm nơi nương tựa thì đưa ra khách sạn, chờ chúng ta về sẽ xử lý, như thế cũng phòng ngừa thích khách nhân cơ hội lợi dụng.”

thật ra vương phủ ở Tây Ninh luôn như vậy, nhưng vương phủ trong kinh có người cũ, trong đó lẫn vào một số người do tiên đế ban thưởng, mặc dù sau khi về hắn đã xử lý nhưng vẫn còn người mà phụ hoàng và mẫu hậu hắn lưu lại, nhiều năm như vậy, khó nói họ không đầu nhập theo người khác, những người này không thể xử lý theo quân đội như khi ở Tây Ninh. Khó đảm bảo không xảy ra vấn đề.

hắn ngửi mùi hương tản mát trên người nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: “ a Lạc, chúng ta chẳng mấy chốc chúng ta sẽ đại hôn, nàng có mong đợi không?”

Minh Lạc bị hắn trói buộc trong ngực, trên eo là tay như gọng thép nóng của hắn. đại hôn sao, nguyên bản nàng cũng không phải rất chờ mong, vì những kí ức ở Túc vương phủ không phải tốt, nhưng nàng vừa phát hiện, nguyên lai cục diện phức tạp của kiếp trước rất có thể là do nàng tự tạo thành, nàng phát hiện, thì ra chỉ cần nàng nói ra rất nhiều chuyện không phải chuyện lớn, hắn cũng chưa từng để ý đến những chuyện đó mà nàng lại thống khổ xoắn xuýt.

Chỉ cần nàng chịu tin hắn, nguyện ý ở bên cạnh hắn.

Nàng cố gắng đẩy tay hắn ra, miễn cưỡng giãy giụa xoay người lại, sau đó kiên định nhìn ánh mắt tĩnh mịch mà ngày thường nàng không tự giác muốn tránh, cười nói: “ ân, một chút xíu, chỉ có một chút.”