Là kẻ đã dạn dày với vô số các buổi khiêu vũ và dạ hội, Grant giờ nhìn những sự kiện đó với con mắt chán ngấy. Mỗi cuộc chơi đều giống như bất kỳ một cuộc chơi nào khác; đàn ông thì diện những bộ đồ tối màu trang trọng của đàn ông, phụ nữ thì chưng những bộ váy lộ liễu của phụ nữ… những vị khách cao tuổi chơi bài uýt trong phòng chơi bài trong khi đám đông trẻ trung hơn khiêu vũ trong phòng nhảy và các cặp si tình ở cùng nhau trong phòng khách. Nhạc được chơi bởi các nhạc công piano, violon, violoncelle… các quý cô ngồi trên những chiếc ghế nhỏ ở một bên phòng, đợi được mời khiêu vũ… đám khách bận rộn trong phòng ăn… bữa ăn nhẹ nóng hổi và thịnh soạn.

Và hơi nóng, những câu chuyện phiếm, những nụ cười xã giao giả dối, hỗn hợp sáp thuốc thơm gốc mỡ và đường và nước hoa được dùng quá đậm.

Sự tẻ ngắt đơn điệu, từng chi tiết một.

Nhưng tối nay sẽ khác. Anh sẽ xuất hiện với người phụ nữ mà hầu hết Luân Đôn đều cho rằng đã chết. Tới ngày mai, cái tin Vivien Duvall còn sống và khoác tay Grant Morgan tới dạ hội của phu nhân Lichfield sẽ được truyền đi khắp mọi tầng lớp xã hội. Anh không nghi ngờ chuyện kẻ giết cô sẽ lộ mặt ra ánh sáng sau tiết lộ tối nay.

Uống brandy trong một chiếc ly hẹp miệng. Grant đợi ở tiền sảnh nhà mình. Chiếc xe ngựa đen vàng của anh đã chờ sẵn trước của và đám người hầu cũng ở đó chờ tháp tùng ông chủ. Đã quá thời gian anh bảo Vivien phải sẵn sàng mười phút, nhưng theo kinh nghiệm của anh, phụ nữ bao giờ cũng muộn hơn trong những sự kiện kiểu này.

Một người hầu gái, Mary, nháo nhào chạy xuống cầu thang, mặt bừng lên phấn khích.

“Cô ấy sắp xong rồi, thưa ông, bà Buttons chỉnh trang nốt một chút nữa là sẽ xong.”

Grant gật đầu nhanh, liếc quanh đoạn nhận ra tiền sảnh đang dần đầy các anh hầu, quản gia, hầu gái, và thậm chí cả đầy tớ của riêng anh, Kellow, tất cả đều chăm chú nhìn lên cầu thang chờ đợi. Cảm giác sung sướng mà họ cùng chia sẻ trong sự kiện này khiến anh khó hiểu. Sự có mặt của Vivien đã làm ngôi nhà trở nên tươi sáng, và nhẹ nhàng thay đổi bầu không khí đặc đàn ông cho tới khi nó không còn giống như nhà của anh chàng độc thân nữa. Đây có thể là bất cứ cuộc tụ tập bình thường nào của những người hầu đầy háo hức chờ đợi nữ chủ nhân xuất hiện một cách lộng lẫy, một nghi thức diễn ra ở vô số những nhà giàu có ở Luân Đôn… nhưng chưa bao giờ ở nhà anh.

Grant cau có với nhóm người hầu, mặc dù chẳng ai trong họ có vẻ nhận ra sự không tán đồng mà anh cố nén lại đó. Vivien không phải nữ chủ nhân. Song hình như không ai muốn thừa nhận điều đó. Cô đã khiến họ dù có là ai cũng yêu mến cô, dùng sức mạnh của vẻ quyến rũ và ngọt ngào để mê hoặc mọi người trong nhà từ bà quản gia cho tới tận cô hầu rửa bát. Anh khinh bỉ tất cả bọn họ, bao gồm cả mình, bởi đã bị cô thu hút.

Mọi ý nghĩ trong đầu anh đều biến mất vào giây phút Vivien xuất hiện và một tràng tiếng oà ồ thán phục đồng loạt cất lên từ những người hầu. Cô bước xuống cầu thang không có ai dẫn, mặc chiếc váy màu đồng lấp lánh bồng bềnh quanh hông và chân như thể làm từ kim loại lỏng. Không màu gì khác có thể tôn lên màu tóc rực rỡ của cô hay màu đào và kem của nước da cô được bằng một nửa tư thế. Thân áo khoét sâu đẩy ngực cô lên sát lại với nhau tạo thành cảnh khiến Grant nhỏ nước dãi theo nghĩa đen. Nuốt mạnh, anh chăm chú nhìn cô trong khi ly rượu brandy lắc lư giữa những ngón tay anh. Anh hầu như không nhận ra Kellow khéo xử lấy nó khỏi bàn tay không vững vàng của mình.

Ống tay lỡ để lộ những đường cong nơi vai Vivien, trong khi găng tay trắng dài bao lấy cánh tay cô. Một chiếc khăn lụa màu đồng tiền vàng của Pháp được khoác hờ hững qua khuỷu tay. Thứ trang trí duy nhất trên váy là cái yếm dệt sợi màu vàng và đồng, nịt lại ngay trên vòng eo nhỏ nhắn.

Khi anh bắt gặp ánh mắt Vivien, ánh cười trong đôi mắt xanh với hàng mi dày kiến trái tim anh đập thình thịch và xương lồng ngực theo những nhịp đập thừa rất nực cười. Tóc cô ghim cao lên thành chiếc vương niệm làm từ những bím tóc và lọn tóc xoăn, một kiểu mà anh chưa bao giờ gặp, nhưng chắc chắn ngày mai sẽ được hết thảy phụ nữ ở Luân Đôn bắt chước. Cô không đeo trang sức - mãi cho tới lúc này anh mới để ý thấy. Vivien xưa kia hẳn phải có đổ trang sức nào đó, đặc biệt khi tới một buổi dạ hội mà tất cả những phụ nữ khác sẽ đeo những món trang sức phô trương nhất của mình.

Thay vì thế, có vẻ Vivien và những người hầu đã ứng biến. Một lớp sa toàn màu đồng ôm lấy cổ cô, che đi những về bầm cuối cùng còn lại. Một chiếc ghim cà vạt nhỏ bằng vàng hình vương niệm đươc dùng để giữ lớp sa phía trước. Chiếc ghim khó nhầm được, đó là một món quà mà đức vua đã tặng cho từng cảnh sát bảo vệ ngài trong dịp đặc biệt. Đó là món tư trang lộng lẫy duy nhất mà Grant có.

Chiếc ghim hình vương niệm đặc trưng của các cảnh sát trang điểm trên cái cổ xinh xắn của Vivien rồi sẽ gợi lên cả đống tin đồn. Mỗi người ở dạ hội tối nay chỉ có thẻ đoán rằng Vivien là tình nhân của Grant.

Nửa hài lòng, nửa bực bội, Grant liếc Kellow dò hỏi. Cái trán cao của người đầy tớ đỏ bừng lên. “À… bà Buttons hỏi tôi liệu có cái ghim nào họ dùng được không,” anh ta hối lỗi đáp. “Đó là cái duy nhất tôi tìm được, thưa ông.”

“Về sau đùng đem đồ riêng của tôi cho mượn mà không hỏi ý kiến tôi,” Grant làu bàu.

“Vâng, thưa ông.”

Vivien tới chỗ Grant và nhướn một bên lông mày màu nâu đỏ với ý hỏi.

Grant nhìn cô mà không cười. “Em ổn lắm,” anh nói gọn lỏn. Anh không thể nói thêm mà vẫn kiểm soát được giọng.

Có một khoảnh khắc im lặng, và anh nhận ra ánh mắt trách móc của những người hầu. Đột nhiên, cả nhóm, họ ồ lên khen ngợi để cố bù đắp cho sự cục mịch của ông chủ.

“Cô đẹp như một bức tranh, thưa cô!”

“… ở đó sẽ không ai sánh được với cô…”

“… mặc bộ váy đó, cô y như một nữ hoàng…”

Một cảm giác bức bối khó chịu lan ra trong ngực Grant, và anh chỉ muốn gắt với họ vì tỏ ra quan tâm quá thể đến cảm nhận của một ả điếm chuyên nghiệp. Nhưng anh không thể… bởi vì anh nhận ra anh cũng bị cuốn hút y như tất cả bọn họ.

Cuộc trò chuyện rời rạc trong xe ngựa đó kín chìm dần vào im lặng khi họ đi dọc theo con đường từ cổng vào dinh nhà Lichfield tại Luân Đôn. Rõ ràng Vivien đang căng thẳng, và Grant cảm thấy nhói lên tội lỗi vì đã không xoa dịu nỗi sợ hãi của cô. Cô đang chuẩn bị phải đối mặt với một đám đông toàn người lạ mặt. Áp lực lại càng tăng thêm khi biết rằng sau tối nay, cô sẽ lại trở thành mục tiêu của bất cứ kẻ nào tìm cách giết cô. Grant thán phục sự dũng cảm ấy, vẻ bề bình tĩnh bên ngoài ấy, và cả việc cô sẵn sàng đặt sự an nguy của mình vào tay anh.

Tuy nhiên anh cố kìm lại sự trấn an mà cô cần. Có gì đó nghẹn trong họng anh, ngăn cản anh làm cho tình hình dễ dàng hơn đối với cô. Anh đang giận cô, bởi cô đẹp như vậy, bởi cô đã sống một lối sống xô đẩy họ đến nước phải làm tất cả những chuyện này. Anh muốn trừng phạt cô vì đã hoang phí món quà tình ái của mình… bởi cô không giữ mình chỉ cho riêng anh.

Ý nghĩ đó khiến anh sốc, nhưng anh không thể loại nó ra khỏi đầu. Anh muốn độc chiếm Vivien, quá khứ, hiện tại, tương lai – điều không thể xẩy ra, hoặc hợp lý.

Anh tự nhủ mình thật đạo đức giả khi buộc tội Vivien vì quá khứ của cô. Rốt cuộc thì anh cũng đâu có cuộc đời của một thầy tu. Và Vivien không có khả năng thay đổi những gì mình đã làm trong quá khứ. Cô không nói cô hối tiếc về sự lang chạ của mình, và anh tin cô. Nhưng anh không thể khống chế được cơn ghen tuông của mình… ghen tuông vì một con đĩ… Ôi, bạn bè và kẻ thù của anh đều sẽ vui sướng một cách ác độc khi biết chuyện đó. Không ai, kể cả Vivien, được phép phát hiện ra anh quan tâm tới cô như thế nào.

“Anh nghĩ bao nhiêu người sẽ tới?” Vivien hỏi, nhìn ra khỏi cửa sổ về ngôi biệt thự bề thế có đầu hồi, thiết kế hình chữ E với cổng vòm lớn ở phía trước và hai chái nhà với lớp tường đá ánh màu hổ phách. Khu vực hai bên và phía sau toà biệt thự uy nghi được bao quanh bởi các bức tường cây cao trên xén hình những con hổ dường như đang quan sát cảnh vật với thái độ kinh kỉnh vương giả.

“Ít nhất ba trăm người,” Grant trả lời ngắn gọn.

Một cái rùng mình dễ thấy lướt qua bờ vai trần của Vivien trong khi cô tiếp tục rướn người về phía cửa sổ. “Bao nhiêu người sẽ nhìn tôi… may là tôi không khiêu vũ được.” Cô ngả người lại phía sau nâng gấu váy lên để lộ cổ chân băng trong lụa, vẩn vơ nhìn nó.

Grant nheo mắt nhìn cổ chân trật mà vẫn xinh xắn của cô. Anh muốn chạm vào nó làm sao, muốn trượt tay trên đầu gối cô, mặt trong đùi cô, và xa hơn nữa; mong muốn ấy khiến những ngón tay anh giật giật. Bầu không khí trong xe trở nên cực kỳ yên lặng, và Vivien chăm chú nhìn anh lo lắng.

“Có chuyện gì đó không ổn.” cô nói thẳng. “Thái độ của anh… chà, xa cách quá. Có phải thần kinh anh cũng đang căng thẳng như tôi không? Hay có chuyện gì khác làm anh phiền lòng?”

Việc cô phải hỏi điều gì đang làm phiền anh, trong khi nó hẳn rõ ràng với bất cứ người đàn bà từng trải nào, khiến Grant muốn nắm lấy bả vai cô mà lắc. “Đoán đi”, anh chỉ nói hai từ đầy nhấm nhẳng và gay gắt.

Hẳn nhiên bối rối, Vivien lắc đầu. “Nếu tôi đã nói gì hoặc làm gì xúc phạm anh… ồ.” Cô đột nhiên ngừng lời, ngón tay lướt nhanh lên chiếc ghim cà vạt trên cổ. “Là nó, phải không?” cô hỏi đầy hối hận. “Tôi biết lẽ ra không nên dùng nó, nhưng chúng tôi chẳng có cái nào khác, và tôi muốn giấu mấy viết bầm trên cổ. Tôi nói với bà Buttons và Kellow, nhưng họ bảo anh không bao giờ…” Cô cố gắng tháo chiếc ghim vàng ra. “Tôi xin lỗi. Giúp tôi tháo nó ra trước khi chúng ta vào trong, hãy tha lỗi cho tôi vì đã mượn đồ của anh…”

“Để yên,” anh gay gắt nói. “Không phải là cái ghim chết tiệt đó.” Thấy cô vẫn tiếp tục giật chiếc ghim, anh cúi người về trước trong không gian chật hẹp của cỗ xe ngựa để tóm lấy đôi bàn tay kích động của cô. Cô bất động, gương mặt nhỏ nhắn sát với anh, bầu ngực gợi cảm lồ lộ ngay dưới mũi và cằm anh. Chỉ với một chút công sức, anh có thể chạm xuống và mơn trớn và hôn chúng, dán miệng mình vào hai hạt hồng mềm mại và đảo lưỡi qua chúng.

Tay anh nắm chặt ngón tay Vivien cho tới khi cô nhăn mặt, nhưng cô không cố gắng giật ra khỏi anh. Grant biết hơi thở đang tố cáo mình - anh bắt đầu nghe như một anh hầu chạy bộ để bắt kịp xe ngựa của ông chủ. Theo mỗi hơi thở sâu, anh lại cảm nhận được mùi hương ngọt ngào và thanh khiết luồn vào mũi và lan ra khắp não như thuốc phiện.

“Mùi gì đấy?” anh thì thầm.

Vivien trả lời khe khẽ, “Bà Buttons chưng cất một ít nước vani cho tôi. Anh thích không?”

“Chúng ta mang nước hoa ở nhà em về rồi còn gì. Sao em lại không dùng?”

Mắt cô liếc xuống miệng anh rồi lại trở lại mứt anh. “Nó không hợp với tôi,” cô lí nhí. “Quá nồng.”

Grant lại hít vào một hơi đầy hương thơm vani thanh thoát. “Em có mùi như một chiếc bánh quy đường,” anh cộc cằn nói. Một chiếc bánh mà anh chỉ muốn cắn. mùi hương của cô trong trắng, thân thuộc, và ngon lành, khiến máu anh sôi lên và cơ bắp cứng lại trong ham muốn cao độ.

Tay Vivien thả lỏng trong bàn tay nắm chặt của anh, cơ thể cô chịu thua với sự gần gũi với anh. Hơi thở họ quyện vào nhau, và Grant thấy màu hồng nhẹ dâng lên mặt cô. Những ý nghĩ lướt qua đầu… Anh nghĩ tới việc ra hiệu cho người đánh xe cho xe đi, và khi chiếc xe ngựa lăn bánh lắc lư qua những con phố của Luân Đôn, anh sẽ làm tình với Vivien ngay ở đây, kéo cô vào lòng và đi vào thân thể cô khi cô run lên vì sung sướng…

Người hầu gõ cửa lấy lệ rồi mở cửa. Grant buông Vivien đột ngột tới mức kiến cô há hốc miệng. Với vẻ thật đáng yêu, cô bối rối quay sang cầm áo choàng lụa màu nâu kéo lên vai. Không khí đêm tràn vào trong xe ngựa mát mẻ dễ chịu, giúp não Grant phục hồi lại chức năng. Anh mạnh tay dụi mắt, như thể thức dậy sau một giấc ngủ dài rồi xuống xe. Người hầu đặt một bậc thang bên dưới cửa xe ngựa giúp Vivien ra khỏi xe.

Gần như ngay lập tức, Vivien thu hút sự chú ý của những quan khách đang bước tới lối vào dinh thự. Mái tóc đỏ của cô hồ như bắt lấy mọi tia sáng đến từ những ngọn đèn lồng treo trên các xe ngựa và bừng lên với sức sống của riêng nó. Cô nắm cánh tay Grant giả bộ nhẹ nhàng, nhưng anh cảm thấy những ngón tay của cô bấm vào mặt áo choàng của mình.

“Trời ạ,” anh nghe thấy ai đó thì thầm quanh mình. “Chẳng lẽ đó là…”

“Chưa thấy cô ta…” những lời xì xầm bám theo họ trong suốt quãng đường ngắn từ xe ngựa tới dinh thự. Gương mặt Vivien không biểu cảm, ánh mắt chuyển từ bên này sang bên kia. Họ hoà vào dòng khách bước vào ngôi nhà, thỉnh thoảng ngừng lại khi nữ chủ nhân đích thân ra đón khách. Nội thất của gia tộc Lichfield thảy đều tráng lệ và theo phong cách Ý, sàn lát những tấm gỗ sồi dày, trần nhà và tường được đắp tuỳ hứng những hoạ tiết bằng thạch cao mạ vàng. Khi họ tới đại sảnh rộng lớn, với những bức tường có trụ bồ và lò sưởi đá được chăm chút tới từng chi tiết,Vivien giật tay áo Grant. Anh cúi đầu xuống nghe cô thì thầm.

“Chúng ta phải ở đây bao lâu?”

Câu hỏi khiến anh không muốn mà vẫn phải cười. “Chúng ta thậm chí còn chưa gặp phu nhân Lichfield mà em đã muốn về sao?

“Tôi không thích cách người ta nhìn tôi… cứ như thế tôi là một trò trình diễn trong hội chợ hạt vậy.”

Nhận xét của cô hoàn toàn chính xác. Người ta đúng là đang nhìn họ không che giấu, rõ ràng ngạc nhiên khi thấy lời đồn rằng Vivien đã chết là vô căn cứ… cà còn ở một nơi như thế này, vào lúc này nữa chứ! Sự xuất hiện của cô ở dạ hội của phu nhân Lichfield – một sự kiện bình thường cô sẽ không bao giờ được phép đến dự - là một nguồn gây sốc cho các quý bà và bất an sâu sắc cho các quý ông. Nhiều quý ngài cao sang tới dự tối nay từng vui hoan với Vivien trong quá khứ, nhưng họ không muốn đối mặt với cô khi mà bà vợ đầy ngờ vực của họ đang ở bên cạnh.

Grant đặt tay lên bàn tay nhỏ nhắn đang bám lấy cánh tay anh, vuốt nhanh để trấn an. “Họ nhìn em là đúng rồi,” anh thì thầm. “Tin đồn về chuyện em biến mất và đã chết đã bay đi khắp Luân Đôn. Họ phải ngạc nhiên khi biết em vẫn còn sống chứ sao.”

“Giờ họ đã thấy tôi rồi, tôi muốn về nhà.”

“Để sau.” Grant kìm lại một tiếng thở dài căng thẳng, tảng lờ mong muốn lập tức cũng cô về nhà của chính anh, thay vì phải để cô qua bàn tay của xã hội thượng lưu. Chắc chắn sẽ là một buổi tối dài dành cho cả hai người họ. “Trong lúc đó, cố ngoan cường lên. Vivien trước đây hẳn sẽ thích tất cả những sự chú ý đó. Em sẽ chào đón mọi cơ hội để phô trương chính mình.

“Nếu tôi không ngoan cường, tôi đã chẳng ở đây rồi,” cô thì thầm cãi lại.

Họ tới chỗ phu nhân Lichfield, một người phụ nữ đậm người ngoại tứ tuần, từng có thời được coi là sắc đẹp lộng lấy nhất Luân Đôn. Mặc dù năm tháng ăn chơi đã để lại dấu ấn trên gương mặt bắt mắt của bà, bà vẫn khá hấp dẫn. Đôi mắt xanh với hàng lông mi dày vẫn rực rỡ trên cặp má đầy đặn, và mái tóc đen bóng mượt được quấn lên cao để chưng bán diện gương mặt mang nét đẹp cổ điển. Bà là hoàng hậu của giới thượng lưu Luân Đôn, một người phụ nữ goá chồng sống cuộc sống bề ngoài đúng mực – mặc dù thiên hạ đồn rằng bà thường tìm những thanh niên trẻ làm người tình và thưởng đậm cho sự phục vụ của họ. Thực tế, bà từng ve vãn Grant trong lần gặp gỡ trước, một bữa tiệc đầu mùa vũ hội, và gợi ý rõ ràng rằng bà muốn “làm cho mối quan hệ giữa hai nguời thêm khăng khít”.

Vừa nhìn thấy anh, phu nhân Lichfield đưa cả hai tay ra. “Sao đây mới chỉ là lần thứ hai chúng ta gặp nhau cơ chứ?” bà hỏi. “Tôi cảm thấy như thể chúng ta là đôi bạn già ấy anh Morgan ạ.”

“Phải nói là bạn ‘tâm giao’ chứ,” Grant đề nghị, miễn cưỡng hôn lên hai mu bàn tay đeo găng. “Từ ‘già’ không bao giờ nên nhắc đến cùng một câu với bà, thưa bà.”

Bà cười khúc khích và làm dáng. “Tôi không tin tôi là người đầu tiên, hay cuối cùng, sập bẫy vào lời tâng bốc của anh đâu, anh chàng phóng đãng quyến rũ ạ.”

Anh cười toe và cố tình nắm tay bà lâu hơn thủ tục xã giao. “Tôi cũng không phải người cuối cùng sập bẫy dưới phép màu bỏ bùa mê có đôi mắt xanh nhất nước Anh.”

Lời ca ngợi khiến bà hài lòng, mặc dù bà cười với thoáng vẻ châm biếm. “Anh Morgan, làm ơn dừng lại trước khi anh biến tôi thành một vũng nước dưới chân anh.” Bà quay sang Vivien, quan sát cô từ đầu tới chân. Nụ cười lạnh đi đáng kể. “Xin chào, cô Duvall. Tôi thấy cô đã khoẻ, không hề giống với tin đồn động trời đã làm rùm beng lên tháng trước.”

“Cảm ơn, thưa bà.” Vivien khẽ nhún mình và ngập ngừng cười với bà. “Xin thứ lỗi, nhưng… chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa?”

Mọi dấu vết về hài hước tốt lành rời khỏi biểu cảm của phu nhân Lichfield. “Chưa”, bà ngọt nhạt. “Mặc dù tôi tin là cô từng khá quen biết với ông chồng đã mất của tôi.”

Không thể nhầm lẫn về ý bà muốn nói. Đối mặt với thêm bằng chứng về quá khứ tai tiếng của mình, Vivien không đáp lại được. Cô cảm thấy biết ơn khi Grant nhanh chóng dẫn cô đi, để phu nhân Lichfield tiếp đón những vị khách khác.

“Bà ấy không thích tôi,” Vivien khô khốc nói, dừng lại khi Grant cởi áo choàng giúp cô và trao cho một người phục vụ.

“Không có mấy người phụ nữ thích em đâu.”

“Cảm ơn anh vì giúp tôi tự tin hơn. Tôi cảm thấy khá hơn nhiều vì vô số lời khen anh dành cho tôi.”

“Em muốn được khen?” Họ bước vào một vũ phòng quá nóng, những cuộc trò chuyện càng xì xầm hơn ngay sau khi họ xuất hiện.

“Một hai lời chẳng làm hại ai,” Vivien trầm giọng xuống, nhăn mặt khi hàng trăm ánh mắt bắn về phía cô. “Dù giờ thì anh sẽ nghĩ tôi ngu ngốc và phù phiếm khi thích được khen.”

Dường như hoàn toàn thoải mái bất chấp mọi sự soi mói của công chúng, Grant gật đầu chào lại một người quen đi ngang qua, đoạn kéo Vivien ra một chỗ trống ở một bên phòng. Anh nhìn xuống cô với đôi mắt màu xanh nung nấu. “Em rất đẹp,” anh nói. “Em là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng biết, và đang khao khát nhất. Tôi chưa bao giờ muốn ai theo cách mà tôi muốn em. Và tôi sợ phải nhìn em quá lâu, nếu không dám tôi sẽ chiếm lấy em ngay giữa sàn vũ phòng lắm.”

“Ồ.” Bối rối, Vivien nghịch mép yếm. Anh không phải nhà thơ Byron. Nhưng câu nói lỗ mãng gợi nên cảm giác phấn khích và hân hoan thắt lại trong bụng cô. Cô đáp trả ánh mắt anh trực tiếp bằng ánh mắt mình. “Sao anh lại ve vãn phu nhân Lichfield như vậy?” cô hỏi. “Hai người từng là tình nhân ư?”

“Không. Bà ta thích đong đưa với đàn ông ít tuổi, và làm bà ta thoả mãn chả khó gì. Bà ta đã chứng minh mình là một mối quen biết hữu dụng. Hơn nữa, tôi lại quý bà ta.”

Vivien nhíu mày, cảm thấy ghen tuông. “Anh sẽ không dan díu với một phụ nữ ở tuổi đó, phải không?”

“Bà ta chẳng phải một món đồ cổ,” anh nói. Đột nhiên bóng một nụ cười thấp thoáng trên môi anh. “Ở tuổi ngoại tứ tuần thì đó là một phụ nữ hấp dẫn.”

“Nhưng bà ta già hơn ít nhất mười tuổi. Thậm chí có lẽ mười lăm tuổi.”

Đôi lông mày sẫm nhướn lên diễn cảm. “Em không tán đồng phụ nữ yêu người ít tuổi hơn?”

Vivien cố gắng nuốt vào sự căng thẳng không dễ chịu trong họng mình. “Tôi làm gì có tư cách không tán đồng bất cứ ai.”

“Người Pháp có thái độ thoải mái về những vấn đề này hơn chúng ta. Họ tin rằng sự lôi cuốn của phụ nữ tăng lên cùng với sự trưởng thành và kinh nghiệm… và nếu nàng trao lạc thú ái tình với một người trẻ hơn, anh ta được coi là khá may mắn.”

“Thế thì đừng để tôi buộc anh rời xa phu nhân Lichfield,” Vivien chua ngoa nói. “Sao anh không ra chỗ bà ta đi?”

“Tôi sẽ không tằng tịu với phu nhân Lichfield,” anh nói nhỏ, ý cười thoáng qua đôi mắt xanh sâu lắng.

“Sao anh lại cười như vậy?” Giọng cô nghe chua chát và không thoải mái, như thể bằng cách nào đó cô đã tự biến mình thành kẻ ngốc.

“Bởi vì em đang ghen.”

“Không, việc gì tôi phải ghen,” Vivien phản bác, càng lúc càng mất tinh thần. “Thật ra, tôi…” Cô dừng lại khi một bóng người tiến về phía họ. “Ai đó?” cô hỏi với giọng đầy cảnh giác.

Grant liếc qua vai, và rồi đối diện với vị khách. Mặc dù biểu cảm anh không thay đổi, Vivien cảm nhận được rằng đây là người mà Grant rất tôn trọng… một trong số ít người mà anh muốn nghĩ tốt về mình. “Ngài Ross,” anh nói đầy thoải mái, đưa Vivien tiến lên một bước. “Tôi có thể giới thiệu cô Duvall chứ?”

Ngài Ross Cannon, vị thẩm phán phố Bow. Vivien nhún mình chăm chú nhìn anh, phát hiện ra anh là một người lạ thường, mặc dù cô không hẳn cắt nghĩa được là tại sao. Ngài Ross là người cao ráo, mặc dù không bằng được chiều cao vượt trội của Grant. Anh là người tự chủ, có năng lực lãnh đạo. Anh có mái tóc đen, vóc người hơi quá gầy, và đôi mắt xám nhạt lạ kỳ dường như đã quan sát hành vi của tất cả những người khác quá nhiều. Điều nổi bật nhất ở vẻ ngoài của anh là phong thái đặc biệt xa cách, như thể anh không phải là một phần của đám đông cho dù anh đứng lẫn vào họ. Và anh có thể thoải mái với sự cô độc của mình.

Một ý nghĩ xấu hổ đến với Vivien… Grant báo cáo với người này, bàn bạc với anh ta. Không nghi ngờ gì, anh ta biết tất cả về cô, kể cả những thứ cô đã viết vào cuốn sổ ghê gớm đó. Theo bản năng, cô nhích lại sát Grant.

Cái nhìn thận trọng của Cannon không rời cô. “Cô Duvall… rất hân hạnh được làm quen với cô.”

“Chúng ta đã…” Vivien bắt đầu, rồi ngậm chặt miệng. cô khó có thể đi quanh hỏi tất cả mọi người trong buổi dạ hội xem trước đây họ từng gặp nhau chưa.

Cannon hiểu câu hỏi dở dang, bèn nhẹ nhàng trả lời. “Rất tiếc là chưa.”

Cô tìm kiếm sự chê bai hay châm biếm trong biểu cảm của anh, nhưng không thấy. Đôi mắt xanh lạnh lẽo dửng dưng một cách dễ chịu.

Cannon và Grant trao cho nhau một cái liếc mắt dường như đã bao hàm cả một cuộc đối thoại. Sau khi cúi chào Vivien thêm một lần nữa, Cannon bỏ lại bằng lời cáo lui khe khẽ lịch sự.

Grant nắm tay quanh khuỷu tay Vivien. “Đi thôi, cô Duvall,” anh êm ả nói. “Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đi chào hỏi các vị khách khác rồi.”

“Không phải thế chứ?” cô hỏi, miễn cưỡng theo anh. Cô sợ viễn cảnh gặp phải bất cứ ai, khi mà không có cách nào biết được ai bạn ai thù. “Tôi nghĩ đã đến lúc làm một ly rượu. Một ly rượu lớn.”

“Em sẽ có bao nhiêu rượu mà em muốn uống sau?” Tay anh không lay chuyển được cô lên trước.

Để che giấu sự không thoải mái, Vivien chưng bộ mặt bình thản và điềm tĩnh. Họ tiến tới một nhóm người giữa biển những gương mặt đương suy xét, hai bà và ba ông, và những lời giới thiệu vang lên. Ngài và bà Wenman, ngài Fuller, và bà Marshall, tất cả họ đều cứng nhắc và lạnh lùng khi nhìn Vivien. May thay, họ dường như không cần cô nói lắm. Vivien thường liếc sang Grant khi anh bắt chuyện với những người khác. Biểu cảm của anh ôn tồn, nhưng mắt anh luôn theo dõi, và cô cảm thấy anh đang có biện pháp, kiểm tra, chờ đợi.

Ánh mắt Vivien lướt sang ngài Wenman, người có vẻ điềm tĩnh trừ những cú gõ chân tạch tạch khe khẽ trên sàn. Hắn đáp trả ánh mắt cô, đôi mắt xanh nhạt bặm trợn khiến cô bối rối. Wenman… Cô không nhận ra hắn, nhưng cái tên nghe quen thuộc kì lạ. Cô đã thấy hay nghe thấy ở đâu rồi?

Grant dẫn Vivien tới một nhóm khác, đặc biệt giới thiệu cô với Tử tước Hatton. Vị tử tước là một ông già tóc màu vàng ngả bạc và da như giấy nhăn. Dù thái độ của lão lịch sự, lão nhìn cô với ánh mắt vừa buộc tội vừa đề phòng khiến người ta khó có thể không thấy. Vivien sớm nhớ ra lão và Wenman là hai cái tên được nhắc đến trong nhật ký của cô.

Cô đã tằng tịu với họ. Nỗi khó chịu tràn qua cô như một cơn gió lạnh lẽo. Phải đọc chi tiết về những vụ tằng tịu của mình trong cuốn sổ đáng nguyền rủa đó cũng đủ tệ hại rồi, giờ còn tồi tệ hơn khi bị ép đối mặt với những gã đàn ông mà cô đã chung chạ. Còn bao nhiêu người tình cũ của cô có mặt ở đâu đêm nay. Cô quay lại Grant với lời buộc tội chực sẵn trên môi.

Cô chưa kịp nói nên lời thì một gã tiến đến chỗ cô, với đôi mắt như hai hòn than ngập vào bộ mặt hung đỏ. Không như những người khác, hắn không giả bộ như người lạ. Hắn lập tức tới bên cô, nắm tay cô chiếm hữu một cách thân mật, dường như không để ý thấy cách Grant cứng người bên cạnh cô.

“Chúa ạ, Vivien,” hắn nói bằng giọng căng thẳng. “Anh tưởng em đã chết thật đấy. Sao em có thể biến mất như vậy chứ? Em không lo lắng xem em đã bắt anh trải qua những gì sao? Anh không có cách nào yên tâm rằng em được bình an.” Khi hắn nói, hơi thở sặc mùi rượu phả nồng vào mặt cô. “Dù biết em, anh cũng không nên lãng phí một chút lo lắng nào mới phải.” Hắn ngừng lời trao cho Grant cái nhìn đe doạ, rồi lại chú ý vào Vivien. “Em luôn đáp xuống bằng chân mình như một con mèo nhỉ?”

Vivien để mặc tay mình nằm yên trong tay hắn. Cô bất an nhận thấy họ đã trở thành trung tâm chú ý của cả phòng.

“Xin chào, Gerard,” Grant khẽ nói.

Dĩ nhiên. Ngài Gerard, người bảo trợ trước đây của cô. Vivien buộc mình cười, dù môi cô run rẩy. Giận dữ, phản kháng, nhục nhã, tất cả tràn qua từng mạch máu nóng như thiêu đốt. cô cảm thấy mình bị đem ra trưng bày cho những kẻ trịch trượng lắm tiền… và đúng, cô đã từng làm vậy.

Dường như sự quá lúng túng khi nhận ra sự chú ý đang thu hút, Gerard càng nắm mạnh bàn tay đeo găng của cô chặt hơn. Hắn cúi xuống thì thào vào tai cô. “Hứa với anh là lúc sau em sẽ lén ra ngoài gặp anh. Anh phải nói chuyện với em.”

“Tôi hứa,” cô thì thào, giật tay ra khỏi hắn.

Gerard luồn lách đi mất, còn Vivien đi về hướng ngược lại, hầu như không để ý mình đang đi đâu. Grant đi theo cô. Có vẻ cũng không hài lòng về tình huống này hơn cô chút nào. Sải bước qua cửa phòng khiêu vũ, Vivien phát hiện một phòng tranh dài với băng ghế phủ đệm. Cô dừng lại trước bức chân dung tổ tiên nhà Lichfield với gương mặt ngạo mạn, rồi đứng đó khoanh chặt tay trước ngực.

Không cần phải quay lại cũng biết Grant ở bên mình, Vivien nói qua kẽ răng. Cơn tức giận khiến hàm cô cứng lại, nhưng cô cố giữ giọng mình thật nhẹ nhàng vì biết có một đôi nữa đang xem tranh ở đầu kia phòng. “Anh làm thế quái nào mà được như vậy? Tới chưa được mười phút tôi đã gặp ba tay người tình cũ. Làm thế nào đó anh đã thu xếp để tất cả những kẻ ghi trong nhật ký của tôi nằm trong danh sách khách mời.”

“Có người thuyết phục phu nhân Lichfield mời thêm người,” Grant nói không ngữ điệu.

“Bà ta thật hữu dụng,” Vivien chua chát trả lời.

“Thế em nghĩ kẻ khốn khiếp nào sẽ tham dự, Vivien? Em biết chúng ta coi sự kiện này như một dịp để em xuất hiện lại còn gì.”

“Nhưng anh đã làm nhiều hơn thế. Anh mời bất cứ kẻ nào có thể muốn làm hại tôi! Tôi bị treo ra trước chúng như con mồi, và anh đợi xem kẻ nào sẽ đớp!”

“Có nửa tá cảnh sát phố Bow và cảnh sát quận tham dự tối nay, chưa kể tới tôi và Ngài Ross. Chúng tôi đều trông chừng cho em. Em không gặp nguy hiểm gì đâu.”

Lời của anh có hiệu quả chẳng khác nào đổ rượu brandy vào lửa. Cô bùng lên tức giận, nghiến răng lại. “Anh hẳn đã có thể nói với tôi về kế hoạch của anh! Nhưng anh không làm thế, bởi vì anh muốn tôi không chuẩn bị, và xấu hổ, nhục nhã khi gặp vô số kẻ đã cùng tôi lên giường.”

“Vậy em nghĩ tất cả chuyện này là một sự trừng phạt tinh vi nào đó mà tôi mưu mô đối phó với em?” anh khinh bỉ. “Nghĩ lại đi, Vivien. Phố Bow có nhiều việc để làm hơn là hỗ trợ những mối thù cá nhân. Việc của tôi là bắt kẻ định giết em, và đây là cách tốt nhất để làm điều đó. Nếu em hoá ra lại xấu hổ trước bằng chứng về quá khứ của mình, đó không phải là lỗi của tôi.”

“Đồ ngạo mạn, quỷ quyệt…” Cô cố gắng nghĩ những từ tục tĩu nhất có thể, trong khi đưa tay lên định tát anh.

“Tiếp tục đi,” Grant nhẹ nhàng nói, “nếu nó làm em cảm thấy khá hơn.”

Vivien trân trân nhìn, anh mới đẹp trai làm sao trong một bộ cánh đen, quá mạnh mẽ và bất khả xâm phạm đến nỗi một cái tát sẽ chỉ làm anh thấy buồn cười. Cô siết bàn tay run rẩy ép chặt thắt lưng. Dùng tất cả ý chí để khống chế những cảm xúc hỗn loạn.

“Em khó có thể làm tổn thương ai, phải không?” Grant thì thầm. “Thậm chí ngay cả khi họ đáng bị như vậy. Nhưng như thế không giống em. Trước em thường xé toạc tim người ta và giẫm nó dưới chân em mà chẳng bận tâm gì hơn việc em đập một con ruồi chết tiệt. Chuyện quái gì xảy ra với em vậy?”

Đến lúc này cô thật sự cảm thấy mình là một con điếm. Cô bỗng ao ước – lần đầu tiên – rằng cô có thể lập tức thay đổi về làm Vivien đó, người phụ nữ không biết xấu hổ, không có lòng trắc ẩn, cứ thích là làm. Có lẽ nếu như vậy thì nỗi đau đớn vì bị phản bội sẽ nhạt đi. Cho tới lúc này, cô vẫn coi Grant Morgan là người bảo vệ mình, người bạn của mình. Cô đã yêu anh, dù cô sẽ không bao giờ hi vọng có kết quả gì. Nhưng anh không phải bạn cô. Anh cũng là kẻ địch của cô như bất cứ ai khác ở đây tối nay. Cô cảm thấy đơn độc quá đỗi, như một người phụ nữ sắp bị ném đá tới chết. Chậc… Chúa nguyền rủa tất cả bọn họ, cứ để tất cả bọ họ nhìn đi.

Ngẩn đầu lên, cô vững vàng nhìn Grant, sắc đỏ dịu đi trên gương mặt chỉ trừ hai gò má hồng đào. “Được rồi,” cô dịu giọng. “Tối nay tôi sẽ cho tất cả các người, kể cả anh, điều các người muốn.”

“Như thế nghĩa là sao?”

“Tạo điều kiện cho công việc của anh thôi.”

Cô đứng thẳng vai đoạn rời khỏi phòng tranh với những sải bước kiên quyết, lại lao vào phòng khách như một đấu sĩ. Grant chậm bước theo sau, ánh mắt anh dán vào dáng vẻ nhỏ bé và thanh mảnh. Mọi dấu hiệu xấu hổ hay rụt rè đã rời khỏi cô. Cô đi giữa những vị khách, lưng thật thẳng và đầu nghiêng ghiêng đầy vương giả. Có vẻ như Vivien mà anh nhớ đã quay trở lại, cũng quyến rũ và khêu gợi như bất cứ lúc nào khác.

Lộ liễu ve vãn và đùa bỡn, Vivien bắt đầu thu hút đàn ông như ruồi bay tới bình mật ngọt. Chẳng mấy chốc một vòng năm gã đã bu quanh cô. Ba trong số đó là nhân tình cũ, và trông quá sẵn sàng để kết nối lại giao ước với cô. Cầm ly rượu có chân trong những ngón tay dài thon thả, Vivien uống hết quá nhanh và nhận một ly khác.

Grant tiến tới, cảm thấy như một người sắp chết đói lại phải nhìn kẻ khác đang ăn uống no nê. Đúng lúc đó, anh cảm thấy tay Ngài Ross giữ vai anh. “Để mặc cô ta,” Cannon thì thầm lạnh lùng. “Cô ta đang làm đúng điều cần làm. Một người phụ nữ thông minh, cô bạn của anh.”

“Vivien chỉ đơn giản là quay lại như cũ thôi,” Grant nói chua chát. “Cô ta không thể nghỉ ngơi trước khi khiến bất cứ thằng đàn ông trong phòng này cũng muốn cô ta.”

“Thật à.” Giọng Cannon trở nên khô khốc và khiển trách. “Nhìn kĩ hơn đi, Morgan, và nói cho tôi biết anh thấy gì.”

“Một gái làng chơi đang quá đắc ý với bản thân.” Grant uống một ngụm brandy lớn.

“Ồ? Tôi lại thấy một người phụ nữ trán đổ mồ hôi, nắm ly rượu quá chặt, tôi thấy sự căng thẳng của một người phụ nữ gạt đi nỗi xấu hổ để thực hiện một nhiệm vụ không hề dễ chịu.”

Grant khịt mũi. “Cô ta không có khả năng cảm thấy xấu hổ đâu.”

Cannon nhìn anh xét đoán. “Anh nói vậy thì tôi biết nghe vậy. Dù có lúc tôi không tin lắm vào sự khách quan của anh.”

Grant đợi tới lúc vị thẩm phán bỏ đi mới thì thầm, “Tôi cũng vậy.”

Anh tiếp tục quan sát Vivien trong khi cơn ghen tuông và tức giận cuộn thành một khối kích động trong anh. Đây là điều sẽ xẩy ra với bất cứ gã đàn ông nào ngu ngốc quan tâm tới Vivien. Anh nhìn cô ve vãn và nói chuyện với đám người tình cũ, và anh không thể ngăn mình nhớ lại những chi tiết bệnh hoạn về điều cô đã làm với từng kẻ và một kẻ trong sổ kia. Anh muốn đập nát, đấm túi bụi, đâm xiên, dần nhừ tử ai đó… bất cứ chuyện gì để giải phóng cơn bạo lực bùng nổ này. Anh chưa từng biết mình có thể nổi cơn thịnh nộ phi lý như thế, và anh hoảng sợ với điều ấy.

Mãi cho tới lúc này. Vivien mới biết nguỵ tạo cái vỏ sung sướng và vui vẻ khi đang khổ sở cùng cực. Phải đứng dậy giả vờ có hứng thú xác thịt với mỗi kẻ trong cả đám đàn ông đang bao quanh cô, trong khi tất cả những gì cô muốn là được ở một mình, là sự tra tấn khủng khiếp nhất.

Cô không nhìn thẳng vào Grant, nhưng cô thấy anh qua khoé mắt, anh chàng khổng lồ dữ dằn trông như thể vừa nuốt đầy một bụng ong vò vẽ. Cô không thể không nghĩ anh là nguồn gốc rắc rối của cô… dù như thế không công bằng cho lắm. Nếu cô không sống cuộc đời đã dẫn đến mớ rắc rối kinh khủng này, cô sẽ không cần bảo vệ. Trong chuyện này cô chỉ có thể trách mình. Nhưng anh, mả cha cái lớp vỏ ngạo mạn của anh, không cần phải đối xử với cô mâu thuẫn như thế, lúc thì tử tế và ân cần, lúc thì lại khinh bỉ và trịch thượng. Sẽ dễ dàng hơn cho cả hai nếu anh thích hoặc ghét cô, thay vì hành hạ bản thân cô với tính khí đồng bóng của mình.

Cô trông thấy Ngài Gerard phía xa xa. Hắn đang đứng gần cánh cửa khung kính dẫn ra vườn ngoài. Ngiêng đầu thò hỏi, hắn chỉ về phía cửa.

Nhận ra hắn muốn cô ra ngoài gặp hắn, Vivien nháy mắt đồng ý, dù trái tim cô thắt chặt vì sợ hãi viễn cảnh đó. Chắc chắn hắn sẽ cố quyến rũ cô… không thì tìm cách bóp cổ cô. Là người bảo trợ trước đây của cô và ghen tuông có tiếng, hắn cũng rất có khả năng là kẻ vất cô xuống dòng Thames. Cô sợ phải ở một mình với hắn. Nhưng Grant nói cô sẽ được an toàn, và cô tin anh.

Nhận thấy cần tách khỏi đám đông đã dồn lại quanh mình. Cô liếc nhìn Grant. Ánh mắt cô thoáng chốc dừng lại trên một lão già cao cao với cái đầu bù xù màu sắt xám và gương mặt dài xương xẩu. Lão đang trừng trừng nhìn cô. Mặc dù không đẹp lão, lão rõ ràng có diện mạo nổi bật không thể phủ nhận. Điều thu hút cô nhất là sự căm thù trong mắt lão.

Không thoải mái, cô dứt mắt khỏi lão và tiếp tục tìm Grant. Tìm thấy dáng người cao lớn quen thuộc của anh trong đám đông, cô ném cho anh một cái liếc mắt đầy ý nghĩa. Chỉ cần dấu hiệu nhỏ bé đó là Grant đủ hiểu. Anh lập tức chen chúc qua bầy người cuồng dại ấy tới bên cô. Đoạn anh kéo cô ra khỏi đám đàn ông vây quanh, lờ đi sự phải đối của họ.

“Chuyện gì thế?” anh thì thầm, nghiêng đầu để nghe được tiếng thì thầm của cô.

“Hãy nhảy với tôi.”

Anh cau có trước yêu cầu này. “Tôi không giỏi khiêu vũ.”

“Ngài Gerard đã ám chỉ rằng hắn muốn gặp tôi trong vườn. Tôi hi vọng anh sẽ nhảy với tôi tới cánh cửa ở bên kia phòng, và giúp tôi kín đáo kẻn ra ngoài.”

“Grant do dự, ánh mắt liếc ra cửa bên ngoài. Rất có thể cuộc gặp gỡ giữa Vivien sẽ mang lại những thông tin đáng giá. Việc Vivien sẵn sàng đương đầu với người tình cũ có thể đã ra tay giết cô, và đối mặt với hắn mà không có sự trợ giúp của trí nhớ, là minh chứng cho thấy sự can đảm của cô. Tuy nhiên, anh không muốn cô làm vậy, hơn nữa, vào lúc này, trên đời không có gì anh mong muốn hơn là được ở một mình với cô.

“Cổ chân của em thì sao?” anh hỏi.

“Tôi sẽ lo liệu được,” cô nói ngay. “Tôi chỉ thỉnh thoảng cảm thấy nhói lên chút thôi.”

“Ra ngoài em phải nhớ ở trong tầm mắt của ngôi nhà,” anh khẽ nói. “Em không được đi quá cánh cửa dẫn tới bão cỏ thấp hơn. Đồng ý chứ?”

“Vâng, dĩ nhiên.” Anh miễn cưỡng kéo cô vào giữa những đôi đang xoay tròn nhảy khi điệu van bắt đầu. Mặc dù căng thẳng siết lấy cả hai người họ, hoặc có lẽ vì nó, Vivien thèm được cười khúc khích. Grant không hề tỏ ra khiêm tốn giả tạo – anh chắc chắn không phải người khiêu vũ giỏi. Anh thành thạo nhưng khó có thể coi là thanh thoát, đối xử với cô như thể một con búp bê vải.

Họ liều lĩnh tiếp tục cố gắng kiêu vũ, bước những bước chậm rãi vững vàng sang bên kia phòng, Grant chăm chú nhìn những lọn tóc óng đỏ trên đỉnh đầu Vivien, máy móc dẫn cô qua những người đang nhảy điệu van. Anh khiếp hãi chỉ sợ sẽ dẫm phải cô. Một bước đặt sai là anh có thể khiến cô què cả đời. Còn Vivien im lặng, tựa hồ cũng không thoải mái như anh… và rồi anh nghe thấy một âm thanh nghẹn lại tựa như khóc. Anh ngừng nhịp nhảy đủ lâu để đưa ngón tay xuống dưới cằm cô buốc cô phải ngẩng lên. Môi cô run dữ dội, và đôi mắt xanh sâu lắng lấp lánh ý cười.

“Khiếp quá đi mất,” Vivien nói, và cắn môi để ngăn trận cười bùng phát.

Grant gầm gừ cảm thấy bị xúc phạm vừa nhẹ nhõm. “Tôi đã bảo em rồi,” anh gầm gừ.

“Không phải lỗi của anh. Thật đó. Anh sẽ khiêu vũ tốt hơn nhiều với bạn nhảy cao hơn. Chúng ta không tương xứng chút nào.” Cô lắc đầu và sự dịu dàng phảng phất trong nỗi bâng khuâng len vào giọng cô. “Chúng ta không hợp nhau.”

“Phải.” Nhưng Grant không đồng ý, hoặc đúng hơn, không quan tâm. Anh yêu đôi chân ngắn và vòng eo cao và đôi tay bé nhỏ… yêu cách cô ở trong tay anh… yêu từng chi tiết của cô, hoàn hảo lẫn không hoàn hảo. Nhận thức đó lan trong anh như thuốc phiện, một loại cảm giác thăng hoa tới choáng váng, để rồi đâm sầm với tốc độ bệnh hoạn, trong tất cả những người phụ nữ mà anh biết… tại sao lại phải là cô?

Tiếng nhạc mạnh dần lên, và khi vũ phòng quay cuồng trong ánh sáng và màu sắc, Grant đẩy Vivien về phía cảnh cửa dẫn ra ngoài. “Đi đi,” anh thì thầm. “Gerard đang đợi.” Và anh dùng lưng che cho cô trong khi cô lẻn ra ngoài gặp tình cũ.