Đêm đó, chúng tôi không ngủ, trà trong cốc đã nguội nhưng ánh đèn trong phòng khách vẫn ấm áp. Chúng tôi ngồi trên thảm, dựa vào sô pha, gần đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, nhưng sao nhịp tim của em lại xa xôi và trống vắng đến thế?

Không biết là do tôi không thực sự yêu em, hay do tôi quá yêu em, mà khi em nói về người đàn ông em đã từng yêu, tôi lại không có cảm giác thất vọng, cũng không chán ghét, từ trong thâm tâm, tôi thản nhiên tiếp nhận và đánh giá người đàn ông đó.

Anh ta tên là Trương Thiết Quân, nhiều tuổi hơn tôi. Hai năm rưỡi trước đó, khi yêu An Tâm, anh ta đã hai mươi bảy tuổi. Anh ta tốt nghiệp chuyên ngành báo chí của một trường đại học nổi tiếng ở Vân Nam, sau đó được phân về công tác tại ban Tuyên truyền của thành ủy Bình Quảng, tỉnh Vân Nam. Quê anh ta cũng ở Bình Quảng, bố là hiệu trưởng Cao đẳng Sư phạm, mẹ là tổng thư ký Hội liên hiệp phụ nữ thành phố. Tuy Hội liên hiệp phụ nữ thành phố là một đơn vị đoàn thể, nhưng ở Trung Quốc, nó cũng là cơ quan nhà nước, tổng thư ký đương nhiên là nhân vật tầm cỡ chính khách. Chưa hết, trường Cao đẳng Sư phạm mà bố anh ta công tác cũng là một trong ba trường cao đẳng lớn do tỉnh và thành phố cùng xây dựng. Chính vì thế, ở Vân Nam, nhà họ Trương cũng được coi là một gia đình “hiển hách”.

Bản thân Trương Thiết Quân cũng không phải là một kẻ tầm thường. Anh ta qua lại rất thân thiết với đài phát thanh, đài truyền hình và các tòa soạn báo trong tỉnh. Thời buổi này, truyền thông có sức mạnh vô cùng lớn. Sinh ra trong một gia đình có tiếng tăm như vậy, Trương Thiết Quân làm gì cũng đều rất thuận lợi.

Một người sinh ra trong gia đình giàu có, thế lực, lại có học vấn cao… theo cách nói của An Tâm, Trương Thiết Quân là một thanh niên ưu tú, vậy mà lại yêu em – một cô gái đến từ vùng núi Thanh Miên xa xôi.

Khi học trung học, An Tâm có tham gia đội tuyển Taekwondo của trường Trung học Bảo Sơn, từng đại diện cho trường đi thi toàn tỉnh và giành được huy chương vàng. Chính vì sở trường đó mà mới mười bảy tuổi, em đã được khoa Thể dục của trường Cao đẳng Sư phạm Bình Quảng tuyển vào học. Em và Trương Thiết Quân quen nhau khi bố của anh ta bị bệnh nặng, phải nằm viện, trường cử người thay nhau chăm sóc ông. Chính tại bệnh viện, An Tâm đã quen công tử nhà họ Trương. Trong những sinh viên đến chăm sóc bố Thiết Quân, mẹ anh ta ưng ý An Tâm nhất. Về điểm này, tôi tuyệt đối tin là thật, vì An Tâm rất biết cách chăm sóc người khác. Có lẽ mẹ Thiết Quân mới gặp đã “chấm” cô gái xinh xắn, dễ thương, cần cù lại thật thà này, nên bà đã xin trường cho phép An Tâm ở lại bệnh viện trong suốt hai mươi ngày, cho tới khi bố Thiết Quân nhắm mắt xuôi tay. Tang lễ hoàn tất, việc vui tiếp nối, Thiết Quân và An Tâm chính thức yêu nhau. Thực ra ngay từ đầu, Thiết Quân đã có ý với em, nhưng vẫn phải nhờ mẹ mình đứng ra làm mối. Mặc dù quy định của trường không cho phép sinh viên yêu đương, nhưng cán bộ trong trường đều là cấp dưới của bố Thiết Quân nên đối với mối lương duyên này, họ đều ủng hộ nhiệt tình. Chỉ khổ cho những anh chàng sinh viên khác, vì chuyện này mà mắc bệnh tương tư. Ai có thể ngờ rằng bông hoa xuất sắc nhất nhì trường Cao đẳng Sư phạm nay đã có chủ, hơn nữa không ai có thể động đến chủ nhân của nó.

Anh chàng Trương Thiết Quân đó trông như thế nào? Có đẹp trai không? Đó là một trong những vấn đề mà tôi quan tâm nhất. Cũng dễ hiểu thôi, ai cũng tò mò muốn biết chủ nhân của bông hoa kia là người như thế nào.

An Tâm rất thẳng thắn, đánh giá Trương Thiết Quân rất chân thực. “Anh ấy không đẹp trai, trông cũng bình thường thôi.”

Nhưng tôi vẫn muốn biết cụ thể hơn, liền hỏi:”Anh ta có cao không?” Khi hỏi, tôi cố tình nhìn đi chỗ khác, giả bộ hỏi chơi.

An Tâm cười, đáp: “Thấp hơn anh nửa cái đầu, không những thế còn rất béo.”

Tốt, trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Trong tưởng tượng của mình, tôi mặc định cho Trương Thiết Quân một thân hình thấp béo. Nhưng sau này, tôi đã nhìn thấy ảnh anh ta ở chỗ An Tâm, đó là bức ảnh chụp chung của hai người. Không biết có phải người chụp anh cố tình chụp đẹp hay không mà trông anh ta đẹp trai hơn so với tưởng tượng của tôi khá nhiều. Anh ta có vẻ rất chín chắn, mang dáng dấp của một cán bộ nhà nước, cảm nhận chung là một người tương đối trung hậu.

Nhưng nhìn An Tâm đứng cạnh anh ta có cảm giác hơi nhỏ bé. Tôi thấy hai người họ cũng không xứng đôi lắm.

Tôi hỏi An Tâm: ”Em có thực sự yêu anh ta không?”

Tôi mong em nói thật những cũng sợ em nói thật. Một lúc lâu sau, vẫn chưa thấy em trả lời. Trong mắt người khác, điều kiện của Trương Thiết Quân quá lý tưởng nếu đem so với một cô gái nông thôn như An Tâm. Đối với những cô gái quê muốn một bước đổi đời thì điều kiện như thế là đủ. Còn tình yêu, có thể dần dần bồi đắp.

Đêm hôm đó cực kỳ quan trọng đối với tôi, không chỉ bởi em đã tin tưởng tôi, kể cho tôi nghe chuyện tình của mình, mà còn biến tình yêu ảo tưởng mà tôi dành cho em trở thành hiện thực. Ký ức về đêm đó đến nay vẫn rất rõ ràng trong tôi. Chúng tôi nói chuyện đến tận gần sáng, khi lớp sương mờ bên ngoài cửa sổ đã dần tan hết. Tôi hôn nhẹ lên tay em. Em không trốn tránh, cũng không phản đối.

Tôi lại hỏi: “Em có yêu anh ta không?”

Em im lặng, không trả lời.

Trải qua một đêm không ngủ, quan hệ của tối với An Tâm dường như có bước chuyển biến mới. Lắng nghe quá khứ của nhau khiến đôi bên có thêm sự đồng cảm.

Tôi lại tiếp tục theo học lớp kế toán để tiện cho việc đưa đón em.

Càng ngày chúng tôi càng có nhiều chuyện để nói với nhau hơn, câu truyện càng lúc càng không có hồi kết. Tôi kể hết cho em nghe về những cô gái tôi quen thời trung học, cô nào cũng xinh đẹp, chỉ duy nhất Chung Ninh là tôi không nhắc tới. Tôi còn chưa quyết định cắt đứt quan hệ với Chung Ninh.

Đề tài chúng tôi nói đến nhiều nhất vẫn là những câu truyện liên quan đến Trương Thiết Quân. Đương nhiên tôi muốn tìm hiểu kĩ về anh ta. Anh ta có thật sự tài hoa không? Tính khí có tốt không? Có chân thành với phụ nữ không? Và cả mẹ anh ta nữa, là một cán bộ lãnh đạo, bà ta có thân thiện, dễ gần không?

An Tâm không giấu tôi những suy nghĩ của em về Trương Thiết Quân. Anh ta là một người có năng lực, rất được coi trọng trong cơ quan và được người khác nể trọng, là một người thật thà, hướng nội, hỉ nộ ái ố đều không thể hiện trên nét mặt. An Tâm cảm thấy làm đàn ông là phải chín chắn và kín kẽ như vậy. Theo như em miêu tả thì anh chàng Trương Thiết Quân đó dường như ưu điểm đầy mình và rất hấp dẫn. Liệu anh ta có nhược điểm không? Tôi thấy đó mới là điều khiến tôi thực sự có hứng thú.

“Nhược điểm à, có chứ, không có nhược điểm sao gọi là con người?” An Tâm nói. Ngẫm nghĩ một lúc, em tiếp tục: “Anh ấy hơi hẹp hòi, lòng dạ không được rộng lượng lắm, nhưng có những việc em làm sai, cũng không trách được anh ấy.”

“Em không thể chấp nhận một người đàn ông hẹp hòi à?”

Em cười. “Chưa chắc, phải xem là chuyện gì đã.”

“Thế em không thể tha thứ điều gì?”

Em nghĩ một lát rồi đáp: “Nói dối. Em không thể chấp nhận được việc đàn ông nói dối.”

Tôi không hỏi tiếp nữa. Tôi bỗng thấy mặt mình nong nóng, thậm chí còn ngờ ngợ rằng An Tâm đã biết ít nhiều về mối quan hệ giữa tôi và Chung Ninh. Thế là tôi lảng sang truyện khác. “Khi nào anh ta tới Bắc Kinh, em cho anh diện kiến anh ta nhé.”

An Tâm hỏi: “Ai cơ?”

“Thì cái anh chàng Trương Thiết Quân của em đó. Anh ta tới Bắc Kinh thăm em lần nào chưa, anh ta có biết em ở Bắc Kinh khổ sở thế nào không?”

An Tâm dời ánh mắt khỏi gương mặt tôi, im lặng một lát rồi nói: “Chúng em chia tay rồi, anh ấy không cần em nữa.”

Tôi ngạc nhiên. “Thật không, không phải là em không cần anh ta nữa?”

An Tâm lắc đầu, khóe mắt lấp lánh những giọt nước. Em nói em không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, thế là câu truyện về Trương Thiết Quân kết thúc ở đó.

Thái độ của em khiến tôi phần nào hiểu được mọi chuyện, tôi đoán nguyên nhân em một thân một mình tới Bắc Kinh, nói không chừng là vì em vừa trải qua một cuộc tình thất bại.

Từ đó, tôi không chủ động nhắc đến chuyện Trương Thiết Quân nữa. Ai cũng có một vết thương lòng riêng, huống hồ là một cô gái có vẻ ngoài mềm yếu như An Tâm. Nếu bạn đã yêu cô gái đó thì bạn nên bảo vệ, che chở cho cô ấy, và cả vết thương còn rỉ máu hay đã lành lặn trong trái tim. Nhưng đến hôm sau, dường như An Tâm đã quên mất vết thương và nỗi đau đó. Em vẫn nói với tôi về Trương Thiết Quân, những chuyện lớn chuyện bé trong nhà khi em sống với anh ta, có những truyện rất thú vị. Trước mặt tôi, thậm chí em không giấu giếm nỗi nhớ nhung đối với anh ta. Từng lời nói, từng ánh mắt đều toát lên điều đó. Em nói, Trương Thiết Quân đối xử với em rất tốt. Hồi em còn đi học, cứ cuối tuần em lại tới nhà anh ta ăn cơm, mẹ Thiết Quân rất có cảm tình với em, coi em như con gái. Sau khi An Tâm tốt nghiệp, mẹ Trương Thiết Quân đã nhờ vả khắp nơi, cố gắng hết sức để xin cho em ở Bình Quảng, nhưng cuối cùng vẫn không được. Có lẽ do bọn họ chưa nhờ đúng chỗ, hoặc do lúc đó, mẹ Trương Thiết Quân đã không còn giữ cương vị tổng thư ký Hội liên hiệp phụ nữ thành phố nữa. Tình người lạnh lùng hay ấm áp, điều này đã được hiện thực xã hội phản ánh quá rõ rồi. Sau đó, An Tâm bị phân đến một nơi không ai muốn đi, đó chính là vùng biên cương Nam Đức.

Em bị phân đến một trường trung học làm giáo viên dạy thể dục.

Đó là vào năm 1998, bộ Giáo dục ra chỉ thị yêu cầu các địa phương phân công giáo viên mới tốt nghiệp đến những vùng sâu vùng xa, nơi biên cương công tác, nếu không nhận lệnh sẽ bị xử lý nghiêm khắc, thậm chí hủy bằng tốt nghiệp. Trước tình hình đó, tuy mẹ Thiết Quân cố gắng xin xỏ nhưng An Tâm vẫn phải khăn gói lên đường, đến một trường trung học mới thành lập ở Nam Đức nhận nhiệm vụ.

Khi tôi học Đại học Mỏ ở Bắc Kinh, cũng thường nghe đến Nam Đức. Đó là một thành phố nhỏ nằm tít tận rìa của tỉnh Vân Nam, vậy mà những người sống ở phương Bắc xa xôi này vẫn rất quen thuộc với địa danh đó. Nam Đức không có đặc sản, cũng không có danh lam thắng cảnh gì, sự đặc biệt của vùng đất đó, nói ra chỉ tổ làm người ta xấu hổ, đó chính là một loại cây có tên “anh túc”. Ở Nam Đức không trồng cây anh túc, nhưng nó ở gần khu vực Tam giác vàng, “thiên đường” của cây anh túc nhất. Ba mặt của thành phố được bao bọc bởi ngọn núi Nam Mãnh sừng sững quanh năm xanh tốt, con sông Nam Mãnh hiền hòa chảy quanh thành phố, rẽ vào thung lũng rồi đổ vào sông Nộ Giang. Vẻ đẹp của thành phố ôm sông tựa núi này cũng giống như đóa hoa anh túc, ẩn chứa bên trong vẻ ngoài mỹ miều là chất độc giết người mà ai cũng biết. Với ưu thế về địa hình đó, Nam Đức mặc nhiên trở thành điểm nóng trung chuyển thuốc phiện ở Trung Quốc.

Tôi từng hỏi đùa An Tâm: “Em ở đó chắc cũng thử hít vài hơi chứ?”

An Tâm chỉ cười, cười xong lại khẽ mắng tôi: “Anh đừng có cười, đến học sinh của em cũng có không ít đứa hít thử đấy. Em không lừa anh đâu.”

Tôi nghĩ An Tâm thật xui xẻo, sao lại bị phân đến một nơi chẳng lấy gì làm tốt đẹp ấy chứ.

Nam Đức cách Bình Quảng hơn bốn trăm cây. Hàng tháng, Trương Thiết Quân đều đi tàu hỏa đến thăm An Tâm hai lần. Thỉnh thoảng An Tâm cũng xin nghỉ phép để về Bình Quảng một chuyến, tất nhiên cũng về Thanh Miên thăm bố mẹ. Chủ nhiệm bộ môn thể dục là một người họ Phan, tuổi gần năm mươi, rất quý An Tâm. Tuy môn thể dục có ít giáo viên nên mỗi người có nhiều tiết giảng nhưng trong nửa năm đầu công tác, An Tâm đã được duyệt phép về Bình Quảng ba lần và về Thanh Miên một lần.

Theo cảm nhận của tôi, có lẽ vì xa xôi cách trở và được vun đắp từ những nhớ nhung da diết, chờ đợi và lo lắng, ly biệt rồi trùng phùng mà chuyện tình giữa An Tâm và Trương Thiết Quân càng có vẻ lâm ly, cảm động. Càng ngày, trí tò mò của tôi càng bị kích thích. Rốt cuộc nguyên nhân gì đã dẫn đến kết cục ly biệt của hai người? Là tính cách không hợp, không cùng chung tiếng nói, hay do xa mặt cách lòng? Và biết đâu lại có sự xuất hiện của người thứ ba?

Nói đến “người thứ ba”, từ trước đến nay, tôi thường né tránh vấn đề này. Mặc dù tôi và Chung Ninh vẫn chưa được tính là ước hẹn cả đời, nhưng có khi nào Chung Ninh sẽ nghĩ An Tâm chính là “người thứ ba” xen vào mối quan hệ giữa tôi và cô ta? Nếu chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài, có lẽ cả hai người phụ nữ này đều cho rằng tôi thuộc dạng đàn ông ngây thơ, thật thà. Bọn họ không thể ngờ được bên cạnh tôi còn có người phụ nữ khác.

Quan hệ giữa tôi và An Tâm càng thân thiết thì bí mật càng khó che giấu. Chỉ tính học viên và huấn luyện viên trong lớp Taekwondo, đã có không ít người nhận ra điều gì đó khác lạ ở chúng tôi. Lại cả bác Trương bảo vệ nữa, bình thường đã hay ngồi lê đôi mách rồi, đã thế vào đúng cái đêm đầu tiên chúng tôi “thân mật” với nhau, xui xẻo thế nào lại bị ông ta phá đám.

Hôm đó, sau khi tan học, tôi đưa An Tâm về nhà. Lúc đó cũng chưa muộn lắm, tôi bèn vào phòng em ngồi nói chuyện phiếm. Đó là căn phòng mới được dựng tạm để em có chỗ ở, nhỏ tới mức chỉ đủ kê một chiếc giường đơn. Chúng tôi phải cởi giày, trèo lên giường, ngồi dựa lưng vào tường nói chuyện. Đề tài nói chuyện của chúng tôi không còn là những chuyện trong quá khứ nữa mà là những khát vọng trong tương lai. Tôi nói tôi muốn có được người tôi yêu. An Tâm nói, thế thì em với tôi trái ngược nhau, em muốn có được người yêu em. Chúng tôi nói ra khát vọng của mình xong thì chợt im lặng. Lúc đó, tôi quay sang ôm lấy An Tâm. Tôi ôm chặt lấy em, thì thầm bên tai em rằng tôi chính là người yêu em say đắm. An Tâm rơi lệ. Đây là lần đầu tiên em để cho tôi ôm em. Sau đó, em cũng ôm tôi, nấc lên những tiếng nghẹn ngào. Tôi không biết trước đây em đã phải chịu bao nhiêu cay đắng, nhưng tiếng khóc thì vạn phần xúc động.

Chính trong đêm đó, hai chúng tôi đã hòa làm một. Đó là khát vọng bấy lâu của tôi, quãng thời gian dài chờ đợi khiến tôi như phát cuồng, động tác và hơi thở giống như của một con thú đói khát lâu ngày, chỉ muốn ngay lập tức cắn xé thân thể mềm mại trong lòng. Nhưng An Tâm lại có phần ngượng ngùng và bị động. Điều đó khiến lần đầu tiên của chúng tôi không đủ hưng phấn và tôi vẫn chưa thực sự thỏa mãn.

Có lẽ dục vọng bị kiềm chế quá lâu đã khiến cao trào của tôi đến sớm, trong khi An Tâm còn chưa bắt kịp. Nhưng cũng may là chúng tôi kết thúc sớm, vì ngay sau đó, có người gõ cửa. Tiếng gõ rất to, như thể kẻ đó tìm đến để gây sự.

Tôi giật mình, An Tâm thì mặt mũi tái mét. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của em. Em run run hỏi: “Ai vậy?”

Ngoài cửa, chất giọng khàn khàn của bác Trương vang lên: “An Tâm, có điện thoại!”

An Tâm đẩy tôi ra, hoảng hốt ngồi dậy, quay lưng về phía tôi rồi vội vàng mặc quần áo. Cách “thu dọn hiện trường” này chẳng có gì thú vị cả, tôi cũng lặng lẽ mặc quần áo vào. An Tâm chạy đi nghe điện thoại, còn tôi thì chậm rãi xỏ giày, lấy cặp của mình và đóng cửa giúp em. Đi qua dãy phòng học im ắng, đến phòng bảo vệ trước cổng trường, tôi thấy An Tâm vẫn đang nói chuyện điện thoại. Bác Trương đứng sau lưng em, phóng ánh mắt soi mói và đầy ác cảm về phía tôi qua ô cửa sổ. Tôi có thể đọc được ẩn ý trong ánh mắt ấy, đó là “khuya thế này rồi, cậu còn làm gì ở đây?” Tôi lờ ông ta đi và nói với An Tâm “Anh về đây.”

An Tâm mải nói chuyện điện thoại, chỉ vẫy tay tạm biệt tôi. Tôi vừa bước ra khỏi trường dạy võ đã nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề của bác Trương ở phía sau.

Hôm sau, như thường lệ, tôi lại đến trường luyện tập, không thấy An Tâm đâu cả. Tập xong, huấn luyện viên bỗng đi đến chỗ tôi và nói: “Dương Thụy, cậu ở lại.”

Mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng, tim đập thình thịch, trán đẫm mồ hôi, lưỡi ríu cả lại, may mà vẫn trấn tĩnh được. Tôi cố tỏ ra bình thản, hỏi: “Thưa thầy, có việc gì ạ?”

Huấn luyện viên không phát hiện ra biểu cảm gì bất thường trên gương mặt tôi, nói: “Có việc, Giám đốc Mã muốn nói chuyện với cậu.”

Trong bụng tôi đã lờ mờ đoán được đó là chuyện gì, đồng thời hận lão Trương bảo vệ đến tận xương tủy. Không cần hỏi cũng biết chính cái miệng thối của ông ta đã rêu rao chuyện tối hôm trước. Nhưng khi tôi bước vào văn phòng thì lại thấy có chút bất ngờ. Giám đốc Mã thường ngày nghiêm khắc là vậy, nhìn thấy tôi liền đứng ngay dậy đón tiếp, hơn nữa còn nở một nụ cười rất tươi, nói: “Nào nào, vào đi. Cậu là Dương Thụy phải không, mời ngồi, mời ngồi. Cậu mới tốt nghiệp đại học phải không?”

Tôi ngồi xuống sô pha, lúng túng hỏi: “Gíam đốc Mã, thầy tìm em có việc gì ạ?”

Giám đốc Mã không đáp mà hỏi tiếp: “Nghe nói trong lớp, cậu có trình độ tương đối cao, nhìn thân hình cũng đủ thấy, tay dài chân dài, đúng là sinh ra để luyện võ. Cuộc thi lần trước cậu không tham gia à, tiếc quá nhỉ! Nếu tham gia chắc chắn sẽ được giải. Huấn luyện viên lớp cậu đã nói với tôi như vậy.”

“Lần đó chân em bị thương. Giám đốc Mã, thầy tìm em có việc gì ạ?” Tôi lại hỏi một lần nữa.

Giám đốc Mã bấy giờ mới đi vào vấn đề chính. “À, chuyện là thế này, tôi nghe nhân viên trong trường phản ảnh, nói cậu có một cô bạn gái…”

Tôi lập tức chối phắt: “Giám đốc Mã, ai nói em có bạn gái ạ, thầy đừng nghe người ta nói lung tung…”

Giám đốc Mã nheo nheo mắt, nói: “Ồ, họ còn nói bạn gái cậu là…”

Tôi vẫn giữ thái độ kiên định, thà chết không nhận, một lần nữa ngắt lời ông ta: “Không có, chắc chắn là họ bịa đặt. Em thấy trong trường có một số người rảnh rỗi thường hay thêu dệt chuyện thị phi.”

Giám đốc Mã chau mày. “À, tôi không chỉ nghe thấy một người nói như vậy đâu. Họ đều nói bạn gái cậu là… gì nhỉ… chủ tập đoàn… À, phải rồi, tập đoàn Quốc Ninh!”

Tôi vô cùng ngạc nhiên, buột miệng hỏi: “Ồ, ý thầy là cô gái ở tập đoàn Quốc Ninh ư?”

“Đúng, đúng, đúng,” Giám đốc Mã cười ngượng, “chính là cô gái đó. Tôi biết tập đoàn Quốc Ninh rất có tài lực. Ừm… cậu giúp tôi hỏi xem, họ có hứng thú hợp tác với trường ta không. Giờ thể thao cũng là một ngành phát triển, ở Trung Quốc, lĩnh vực thể thao vẫn chưa được khai thác đúng mức, tiềm năng còn nhiều. Một doanh nghiệp có con mắt nhìn xa trông rộng như Quốc Ninh, tôi tin họ sẽ đầu tư vào thể thao! Nếu làm tốt sẽ kiếm được một khoản lợi nhuận kếch xù, giống như đội bóng Manchester United vậy, chẳng phải rất đáng tự hào sao…”

Phù ... hóa ra là chuyện này. Tôi nhẹ cả người. Cuối cùng, tôi đồng ý sẽ truyền đạt ý của Giám đốc Mã tới tập đoàn Quốc Ninh. Việc mời anh em Chung Ninh tới gặp mặt cũng không thành vấn đề, dù hợp tác không thành thì cũng có thêm người bạn mới. Giám đốc Mã thấy tôi dễ tính hào phóng, liền xúc động chạy đến bắt tay tôi, thao thao bất tuyệt về sự phát triển của thể thao, nhấn mạnh việc nó vừa giúp rèn luyện thể lực lại vừa có thể kiếm tiền. Ông ta khách khí tiễn tôi từ cửa văn phòng ra tận cổng trường, khiến những bạn học về muộn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Không sao chép, chỉnh sửa, repost dưới mọi hình thức

Chỉ một thời gian ngắn sau đó, tôi đã sắp xếp được một cuộc gặp mặt giữa anh trai Chung Ninh, Chung Quốc Khánh, và Giám đốc Mã. Khi đến, giám đốc Mã còn dẫn theo Phó chủ nhiệm ủy ban Thể dục thể thao. Không khí và kết quả của cuộc gặp tốt đẹp hơn tôi tưởng tượng, họ càng nói chuyện càng hăng say và ăn ý, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.

Cuộc gặp diễn ra tại nhà hàng Thuận Phong, với tư cách là người giới thiệu, tôi cũng có mặt trong bữa cơm đó. Sau này, họ cũng gặp nhau bàn chuyện mấy lần nhưng không có tôi tham gia. Dù vậy, tôi vẫn biết hợp đồng được ký kết rất nhanh chóng. Trường Kinh Sư có đất, còn tập đoàn Quốc Ninh thì có tiền, hai bên thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn câu lạc bộ Taekwondo Quốc Ninh, đầu tư chín triệu tệ để xây dựng một trường dạy võ với quy mô cực lớn.

Việc này ảnh hưởng rất lớn đến tôi, dù gì thì đó cũng là dự án đầu tiên thành công nhờ sự góp mặt của tôi. Tôi thật sự hãnh diện, ý chí vươn lên tạo dựng sự nghiệp càng được khích lệ, thầm nhủ trước kia cả ngày đi quán bar tán gái, chơi điện tử, bowling thật là quá lãng phí thời gian.

Sau mấy đêm không ngủ vì bận suy nghĩ, một buổi sáng nọ, tôi mở cửa sổ, nhìn mặt trời đang lên, cảm thấy mình như đã được thay da đổi thịt. Sáng hôm đó, tôi chủ động gặp Chung Ninh để xin tham gia dự án mới. Chung Ninh rất vui vì sự thay đổi của tôi vì cô ta luôn mong muốn tôi trở thành một người đàn ông thành đạt. Có lẽ đó cũng là mong muốn thường tình của phụ nữ đối với đàn ông. Giờ tôi đã có chí tiến thủ, chắc chắn cô ta sẽ ủng hộ tôi. Chung Ninh đã ra sức tiến cử tôi với anh trai, thế là tôi nhanh chóng trở thành Phó tổng chỉ huy công trình xây dựng nhà thi đấu Quốc Ninh, đi theo Tổng chỉ huy công trình để học hỏi kiến thức về xây dựng. Chung Ninh còn sợ tôi chê chức phó chỉ huy công trình nên thường xuyên làm “công tác tư tưởng” cho tôi, nói là trên đời này, phàm là những vĩ nhân thì đều xuất phát từ những công việc nhỏ nhặt nhất.

Thực ra tôi rất hài lòng với công việc này, nhờ nó mà tôi không còn là một thằng ngạo mạn, lười nhác nữa. Sự thức tỉnh ấy khiến tôi càng hăng say lao vào công việc, đồng thời bất giác xa rời An Tâm. Hoặc có lẽ đó là căn bệnh chung của cánh đàn ông, sau khi đã chiếm đoạt được thể xác của người phụ nữ, đàn ông sẽ dần cảm thấy nhàm chán. Sự hứng thú của tôi đối với An Tâm cũng phai nhạt nhanh chóng cùng với sự tò mò, dù không gặp em cũng không cảm thấy khó chịu vì chờ đợi và lo lắng nữa.

Tôi lại một lần nữa bỏ dở lớp kế toán với lý do công việc quá bận rộn. Tôi không đưa đón em, thậm chí cũng không đến trường võ luyện tập nữa. Quốc Ninh đã bố trí hai phòng làm việc cho ban chỉ đạo công trình nhà thi đấu, ngày nào tôi cũng bận không ngơi tay. Tôi không còn hứng thú với những trò chơi vô bổ nữa, vị trí phó tổng chỉ huy của một công trình lớn khiến tôi đặc biệt phấn khích. Trong thời gian đó, vô hình chung tôi đã dần xa cách An Tâm và gần gũi hơn với Chung Ninh.

Ngày vui mừng nhất với sự cải tà quy chính của tôi chính là Lưu Minh Hạo. Tôi vừa đương nhiệm, cậu ta liền săn đón nhiệt tình, mời tôi đi ăn cơm, chắc là muốn tìm kiếm mối làm ăn nào đó ở tôi. Cơm tôi đã ăn nhưng việc thì hơi khó.

Tôi nói với Lưu Chính Hạo: “Lại là điều hòa đúng không? Công ty Quốc Ninh không dùng điều hòa của cậu thì nhân viên chết hết à ?”

Lưu Minh Hạo trợn mắt, nói: “Điều hòa của tôi chất lượng tốt, nhập khẩu từ Mỹ…”

Tôi liền ngắt lời cậu ta: “Điều hòa là thiết bị, đã là thiết bị thì cậu phải đến hỏi bộ phận cung ứng chứ. Giờ tôi không còn làm ở bộ phận đó nữa mà chuyển sang bộ phận chỉ huy công trình rồi, tôi chỉ quản việc đất đai nhà cửa thôi. Này, sao cậu không mở một công ty xây dựng nhỉ?”

Nụ cười chế giễu của tôi còn chưa kịp tắt thì Lưu Minh Hạo đã lại xáp tới, nói: “Công ty xây dựng? Có chứ! Công ty Kiến trúc và vật liệu xây dựng Long Hoa, cậu đã nghe nói bao giờ chưa? Được cấp giấy chứng nhận hạng hai cấp quốc gia đó. Đó chính là công ty của tôi đấy.”

“Của cậu?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Từ hồi quen cậu ở trường trung học, có bao giờ thấy cậu đóng góp viên gạch nào xây dựng đất nước đâu.”

Lưu Minh Hạo cười: “Đây là công ty của một người anh em, tôi góp mười phần trăm vốn vào đó. Thời buổi này, làm gì cũng cần tiền. Bọn họ để tôi góp vốn vì thấy tôi có quan hệ rộng rãi. Lần này, dù thế nào cậu cũng phải giúp anh em một tay đấy.”

Tôi chớp mắt, ngẩn ra hồi lâu mới nói: “Cậu đúng là… không có chỗ nào không chen chân vào được!”

Thực ra, Lưu Minh Hạo đáng tuổi anh tôi, trước đây cũng không ít lần giúp đỡ gia đình tôi. Cũng đến lúc tôi giúp lại cậu ta rồi. Thế là tôi lại làm người giới thiệu một lần nữa, mời cấp trên của mình là Tổng chỉ huy công trình Biên Hiểu Quân đến nhà hàng Á Châu gặp Lưu Minh Hạo. Kỳ thực cũng không có gì khó khăn lắm, họ nói mình nghe, thỉnh thoảng góp ý mấy câu là được. Hôm đó, vì phải tham dự một bữa tiệc khác, Biên Hiểu Quân chưa ăn xong đã xin phép về trước. Mấy người chúng tôi tiếp tục ăn đến khi cơm nọ rượu say. Trước khi đứng lên, Tổng giám đốc của Long Hoa bỗng rút ra một chiếc phong bì, đặt lên bàn và đẩy về phía tôi, nói một câu: “Cám ơn cậu!”

Tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên không biết làm sao cho phải, liền quay sang nhìn Lưu Minh Hạo một cái rồi nói với vị Tổng giám đốc kia: “Thế này là thế nào? Không cần đâu, tôi với Lưu Minh Hạo là chỗ bạn bè lâu năm, hơn nữa còn chưa biết chuyện này có thành công hay không.”

“Việc làm ăn không thành nhưng ít nhất còn tình nghĩa. Cậu cứ coi tôi như bạn bè đi.”

Lưu Minh Hạo lập tức vun vào: “Cầm lấy đi, đừng khách khí, đây là quy tắc trong nghề mà.”

Mặt tôi đỏ bừng lên. Đó là lần đầu tiên trong hai mươi hai năm sống trên đời, tôi gặp phải việc như vậy. Tuy nghe đã quen tai, cũng biết nó là lẽ thường, nhưng lần đầu tiên gặp phải, tôi vẫn khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên, cầm hay không cầm đều khó xử. Không biết làm thế nào cho phải, tôi bèn nói: “Tôi còn ít tuổi, làm vậy thì không hay lắm, thôi không cần đâu…”

Lưu Minh Hạo liền nói: “Làm trong ngành xây dựng, công trình nào mà không phải tính thêm tiền hoa hồng? Dù sao công ty cũng đã chi khoản này rồi, cậu không cầm thì chúng tôi cũng tiêu hết.”

Lưu Minh Hạo vừa nói vừa cầm phong bì nhét vào cặp của tôi. Tôi không thể từ chối nữa, đành nói: “Thôi được, để tôi đưa cho Biên tổng.”

Tổng giám đốc Long Hoa nghe thế liền nói: “Đây là phần của cậu, Biên tổng có phần khác.”

Nói vậy nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn cầm số tiền hoa hồng lên tới hai mươi ngàn tệ đó đặt lên bàn làm việc của Biên tổng, coi như biếu anh ta. Biên Hiểu Quân làm trong ngành xây dựng đã nhiều năm, không lấy làm lạ với tiền số tiền. Hơn nữa, trong mắt anh ta, tôi là “hoàng thân quốc thích” nên anh ta luôn khách khí với tôi. Biên Hiểu Quân không mở phong bì ra xem mà lạnh lùng nói: “Cậu cầm lấy đi.”

Tối hôm đó, Chung Ninh đi Nam Kinh dự hôn lễ của chị họ, tôi tiễn cô ta ra sân bay. Trên đường đi, tôi có nói đến chiếc phong bì. Chung Ninh chỉ bình thản đáp: “À, việc này em biết rồi, anh Biên kêu anh cầm thì anh cứ cầm đi.”

“Anh mới nhậm chức đã ngang nhiên nhận tiền đút lót, nếu để cấp dưới biết, chẳng phải là không hay lắm sao?”

Chung Ninh cười, hôn tôi một cái rồi nói: “Em không nhìn nhầm người mà, em thích những người đàn ông có khí phách như vậy. Số tiền đó anh cứ cầm đi. Tiền hoa hồng, chỉ cần công ty phê duyệt là có thể nhận.”

Tiễn Chung Ninh xong, tôi về thẳng nhà. Vẫn còn sớm, không có việc gì làm, tôi liền bật ti vi lên, sau đó chậm rãi cởi quần áo, vừa cởi vừa xem ti vi. Ti vi đang chiếu một bộ phim hình sự trong nước sản xuất, không biết tên phim, lại xem nửa chừng nên tôi không hiểu lắm. Cuối cùng, trời lạnh quá nên tôi đi tắm nước nóng. Tắm xong, tôi cầm tờ báo lên đọc, đọc được một nửa mới nhớ ra là phải mở phần ghi âm của điện thoại lên xem có ai để lại lời nhắn không. Giọng nói phát ra từ điện thoại là của An Tâm. Mấy hôm nay em đều gọi cho tôi nhưng tôi không gọi lại, phần vì về muộn quá, phần vì mỗi lần gọi cho em đều phải thông qua bác Trương bảo vệ. Tôi không muốn ông ta lại chạy đến gõ cửa phòng em như lần trước nữa.

An Tâm có vẻ trách móc, nói: “Dương Thụy, anh lại không nghe máy nữa sao? Mấy hôm nay anh không về nhà ư, anh có thể bớt chút thời gian gọi điện cho em không?”

Dương như em đang trách tôi ở nhà mà không nghe điện thoại. Tôi do dự một lát rồi nhấc điện thoại lên, gọi đến trường, kết quả là bác Trương nhấc máy. Nghe thấy giọng của tôi, ông ta có vẻ khó chịu, nói: “An Tâm ra ngoài rồi, không có nhà”, sau đó còn cố tình hỏi tôi là ai. Tôi chỉ nói một câu: “Phiền bác rồi, cháu gọi lại sau” rồi cúp máy luôn.

Tôi sực nhớ giờ này em đang học kế toán ở cung văn hóa.

Tôi lập tức ra khỏi nhà, lái xe đến cung văn hóa, trong lòng vẫn có chút do dự. Nghĩ kĩ lại, tôi vẫn thích An Tâm, nhưng dần dần tôi cảm thấy đó chẳng qua là sự ham muốn của tuổi trẻ. Sự ham muốn ấy không thể dài lâu. Có lẽ công việc bộn rộn đã đánh thức tôi. So về sự nghiệp, Chung Ninh có thể giúp đỡ tôi nhiều hơn An Tâm. Xét về tình cảm nam nữ thì sức hấp dẫn giới tính quan trọng nhất. Nó đè bẹp tất cả những yếu tố còn lại, nhưng sau đó lại không còn quan trọng nữa. An Tâm liên tục gọi điện khiến một nỗi lo sợ ngấm ngầm dâng lên trong lòng tôi, nhỡ đâu em chính là loại con gái muốn bỏ cũng không bỏ được.

Đến cung văn hóa, vẫn chưa hết giờ học. Tôi không vào trong mà ngồi đợi ngoài xe. Tan học, học viên lục tục đi về hết, vẫn không thấy An Tâm đâu. Tôi khóa cửa xe rồi chạy lên lầu tìm em. Đèn phòng học đã tắt, hàng lang không một bóng người, tôi quyết định về trường dạy võ tìm em.

Tối đến ít xe, từ cung văn hóa về trường chỉ mất khoảng thời gian đủ để hút hai điếu thuốc.

Đường vào trường đang sửa, ô tô không vào được nên tôi dừng xe bên lề đường, sau đó đi bộ vào trong. Cửa lớn đã đóng chặt, tôi do dự một lát rồi vẫn quyết định gõ cửa. Quả nhiên là bác Trương ra mở cửa, ông ta không đợi tôi mở miệng đã nói: “Chưa về!”

Tôi hỏi: “Bác có biết An Tâm đi đâu không ạ?”

Ông ta vênh mặt lên, nói: “Không biết. Cậu tìm nó có việc gì?”

Trong lòng tôi nghĩ “ông có quyền gì mà hỏi chuyện của tôi” nhưng vẫn nén giận, hỏi: “Mấy hôm nay cô ấy về nhà lúc mấy giờ ạ?”

Ông ta gằn giọng, đáp: “Rốt cuộc cậu tìm nó có việc gì? Ngày mai lại đến đi, trước đây nó cũng thường xuyên không về nhà.”

Tôi biết “trước đây” mà bác Trương nói tới chính là quãng thời gian em ở lại nhà tôi để chăm sóc tôi. Tôi không hỏi nhiều nữa, lễ phép chào bác Trương một câu rồi quay về. Vừa mới đi hết con đường đang sửa, còn chưa đến chỗ dừng xe, tôi bỗng nhìn thấy An Tâm.

Em đứng ở bên kia đường, lưng quay vào một trạm gác giao thông, thầm thì gì đó với một người đàn ông. Không, nói chính xác hơn là em đang khóc! Tuy cách một con đường nhưng dưới ánh đèn đường, tôi vẫn có thể nhìn thấy em đưa tay quệt nước mắt. Tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt không còn trẻ trung và lộ rõ vẻ buồn rầu của người đàn ông kia.