Kỳ khẽ trở mình, hình như trời đang mưa. Kỳ nhăn mặt khi bắt đầu cảm nhận được cơn đau trên đầu. Cô khó khăn mở mắt, tay đưa lên đầu, hình như có ai đó đã băng bó cho cô. Kỳ nhìn quanh, chẳng phải là phòng y tế sao? Vậy ai đưa Kỳ vào? Cô cố gắng lục lọi trí nhớ. Là Hoành. Kỳ không thể lầm được.

- Cô tỉnh rồi à? – Ngoài cửa, một người bước vào.

Kỳ ngạc nhiên khi đó không phải là Hoành mà là Lân. Trên tay Lân nhiều đồ ăn. Kỳ nhìn Lân với ánh mắt tức giận. Cô vơ đại đồ đạc trên bàn ném vào hắn. Sao cô có thể tha cho kẻ ném đá vào đầu cô chứ!

- Khoan! Bình tĩnh! Cô và tôi nói chuyện – Lân vừa né vừa hét.

- Nói nói nói cái con khỉ - Kỳ giận dữ, thấy cái gối, cô cũng cầm lên chọi.

*bụp*

Lân chụp được cái gối, đưa ngang mặt, cười lém lỉnh.


- Hết đồ chọi rồi nhé!

- Hừ! Cậu thử tới đây coi – Kỳ đưa nắm đấm lên đe dọa.

- Thôi! Tôi sợ cô rồi – Lân đưa bản mặt ăn năn ra nói – Cô ăn gì nha!

- Tôi không cần! – Kỳ hất mặt quay hướng khác.

*ọt... ọt*

Có thể nói bây giờ Kỳ chỉ muốn xuống lòng đất. Sao cái bụng Kỳ lại canh lúc này biểu tình. Gương mặt Kỳ đỏ như gấc vì xấu hổ. Kỳ nhăn mặt, hết nhìn xuống thầm trách cái bụng, rồi nhìn Lân với vẻ tự kiêu. Nhưng không phải vì thế mà cái bụng ngừng kêu.

- Hahaha! – Lân đơ một hồi rồi cũng ôm bụng cười lớn. Khi trận cười kết thúc liền nhận được ánh mắt đầy sát khí của Kỳ.

Hắn liền giả bộ ho, rồi mang túi đồ ăn đưa cho Kỳ.

- Cô... có thể ăn thoải mái! – Lân gãi đầu, nói ấp úng.

Kỳ lưỡng lự, rồi cũng đưa tay giật đống thức ăn.


- Đừng nghĩ tôi tha cho cậu! – Kỳ nói, chỉ lên cái đầu đang băng bó – Tôi sẽ trả thù – Kỳ nói, tay cầm cái bánh bao cắn một miếng rõ to.

- Tới lúc đó hẳn nói – Lân ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Kỳ ngưng động tác ăn lại, nhìn Lân hỏi.

- Hoành... cậu ấy đâu? – Kỳ tròn mắt.

Lân thoáng giật mình, rồi bình tĩnh nói.

- Hoành nào chứ? Chính tôi đã đưa cô vào đây mà – Lân nhún vai.

Kỳ lườm Lân.

- Bộ tôi nói là Hoành đưa tôi vào sao? Cậu đang kể công với tôi à?

Lân thoáng đỏ mặt.

- Hừ! Không nói nữa – Kỳ nói lớn, tay cầm bịch bim bim ăn. Kỳ biết có lẽ Hoành còn giận cô. Kỳ không thể nhầm được. Chính Hoành là người đưa cô vào. Chính anh đã bế cô.

Kỳ nhìn Lân. Chợt... Kỳ nghĩ tới Thiên Tỉ và Thu.

*bộp... bộp... bộp*

Kỳ liền cầm đống đồ ăn chọi Lân.


- Á! Cô làm gì nữa vậy? – Lân hét lên.

Kỳ không nói gì, tiếp tục chọi, khi hết đồ để chọi, Kỳ ngồi thở hổn hển nhìn Lân. Cô chỉ muốn gϊếŧ tên này.

- Cậu đi chết đi! Đồ đáng chết! Cậu làm cho Thiên Tỉ và Thu chia tay rồi đó! Vừa lòng chưa? – Kỳ đánh vào người Lân.

Lân không nói gì, lâu sau liền nắm cổ tay Kỳ lại, hắn nhìn thẳng vào mắt Kỳ.

- Tôi nói thật. Tôi thực sự rất thích Thu. Vì vậy tôi phải dành Thu cho bằng được. Cô hiểu chứ? – Lân nói những lời thật lòng mình.

Kỳ nhìn Lân một hồi rồi tát hắn một cái.

- Thích sao? – Kỳ cười khinh bỉ - Thấy Thu khóc, cậu vui lắm hả? Sao cái thứ tình cảm của cậu ích kỉ vậy? – Kỳ cười khẩy.

- Cô im đi! Cô không biết gì đâu! – Lân chợt tức giận hét lớn.

- Không! Tôi không im! Đúng! Tôi chưa hề yêu ai nên không biết. Nhưng ít nhất tôi cũng biết được như thế nào là yêu. Thế nào gọi là ích kỉ - Kỳ nói.
- Vậy cô nói đi! Thế nào gọi là ích kỉ? – Lân gằn giọng.

- Là người như cậu đó – Kỳ nhếch môi.

- Tôi... tôi ích kỉ sao? Vậy... chẳng nhẽ tôi không cảm thấy đau khi thấy hai người bọn họ bên nhau à? – Lân nói nhỏ.

- Đồ điên! – Kỳ lè lưỡi, trợn mắt nhìn Lân – Chỉ có mất người điên mới như vậy! – Kỳ khẳng định.

Lân cười đau khổ, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt như đang bao phủ một màn sương mờ mờ ảo ảo.

~ ~ ~ ~ ~ ~

một tháng trước...

Lân nằm ngã ra đất. Hắn biết hắn vốn là người bị ghét khá nhiều trong trường. Và giờ đây, một trận đánh nhau như cơm bữa, chỉ có điều người thua lại là hắn.

*bộp*

Một tên đá vào bụng Lân làm cậu điếng người, co thân mình lại.

- Để tao xem mày còn láo không? – Tên đó hất mặt nói.
- Đánh tiếp đi!

Sau khi dứt lời, ba tên khác lao lên đạp vào người hắn.

Sau 30 phút, chúng cũng chịu bỏ đi, để lại Lân nửa sống nửa chết trên mặt đường lạnh giá. Hắn lết thân mình dựa vào cây cột điện ven đường, quệt đi vết máu trên môi. Hắn khẽ nhích người, khiến vết thương trên bụng đau nhói.

- Bọn đó... đi chưa ta? – Chợt hắn nghe được giọng một đứa con gái. Rồi từ sau thùng rác, Thu xuất hiện, mắt dán về phía cuối con đường để xem bọn hồi nãy đi chưa.

- A! Đi rồi! – Thu thốt lên.

Lân nhíu mày nhìn người trước mặt.

- Hic! Ghê quá! Bọn con trai bây giờ đánh nhau kinh thật – Thu nhăn mặt nói, tay phủi bụi trên người, rồi cô bước đi, khi qua người con trai ngồi trên mặt đất, cô sững người. Hình như tên này bị đánh thì phải?

Vì Lân không muốn ai nhìn thấy mặt mình nên đã cúi gầm xuống, khiến Thu không nhận ra người trước mặt mình là Lân.
- A! – Thu thốt lên khi nhìn thấy vết máu. Người đó bị thương, cái áo trắng bị vấy bẩn bởi dấu chân loang lổ, còn có máu nữa. Nhưng Thu vẫn nhận ra đó là áo đồng phục của khoa đạo diễn trường mình.

- Này! Cậu không sao chứ? – Thu ngồi ngay trước mặt người đó hỏi. Lân im lặng. Thu vẫn kiên trì.

- Nè! Tôi gọi cấp cứu nha – Thu đưa tay định đặt lên vai người đó.

- Cô đi đi! – Lân gằn lên, hất tay Thu ra.

Thu nhắm mắt, đứng dậy chống hai tay lên eo.

- Không chịu thì thôi. Thấy ghét. May cho cậu là tôi hiền. Thử gặp con bạn tôi xem, nó bơ cậu lâu rồi. Nể tình cậu là cùng trường, tính giúp. Không muốn thì thôi – Thu hất mặt, rồi cô bước đi. Được ba bước thì thấy lương tâm cắn rứt khi để một người bị thương nặng như vậy ngồi đó...
Lân ngồi đấy. Ánh nắng buổi chiều hôm nay gắt quá. Làm những vết thương trên gương mặt đau nhói. Chợt hắn nghe tiếng còi cứu thương... rồi ở đâu ra hai người khiêng hắn lên cáng...

- Á! Mấy người làm gì vậy? – Hắn hét lên, vùng vẫy.

- ủa? Không phải cậu là người bị tai nạn sao? – Người y tá ngạc nhiên khi thấy hắn động đậy. Lúc đầu nhìn từ xa cô tưởng Lân ngất xỉu ngồi giữa đường. Rõ ràng nghe thấy tiếng cô gái lúc gọi cứu thương nghe hốt hoảng lắm. Nào là bị xe tải tông. Nào là máu me đầy người. Nào là bất tỉnh nhân sự.

Lân dở khóc dở cười, hình như hắn biết ai là người gọi. Mấy cô y tá băng mấy vết thương cho Lân rồi cũng bỏ đi. Tự trách mấy đứa nhỏ dạo này thật biết đùa. Lân tiếp tục ngồi xuống lề đường, nghĩ tới cô gái kì lạ vừa rồi, thầm phán một câu.
- Dễ thương thật!

~ ~ ~ ~ ~ ~

Hiện tại, Lân không biết đã đứng cạnh cửa sổ bao lâu rồi, chỉ biết khoảng thời gian hắn đứng đó làm Kỳ thấy lạ. Chợt Lân quay mặt lại, nhìn Kỳ một cách chán nản, người bạn mà Thu nói chắc là cô. Lân đi tới tủ thuốc, lấy vài viên thuốc ra, đặt lên bàn rồi rót cho Kỳ một ly nước.

- Cô uống đi! – Lân nói như ra lệnh.

Kỳ chán nản cầm mấy viên thuốc lên, xem xem mấy viên thuốc, rồi quyết định uống.

- Sao cô dễ tin người quá vậy? Cô không nghĩ tôi cho cô thuốc độc sao?

Lân nhìn Kỳ, nói với giọng xem thường.

Kỳ đưa ly nước đang uống xuống, nhướn mày nhìn Lân.

- Tại sao?

- Vì cô là người đã cản trở tôi – Lân nói chắc nịch

Kỳ nhìn ly nước, xoay xoay mấy vòng.

- Cậu dám sao? – Kỳ nhún vai.

Lân cười, Kỳ đúng là người rất đơn giản, chỉ tố làm người khác lo lắng. Hắn liền bước ra khỏi phòng. Sau khi cánh cửa đóng lại, Kỳ thở dài một cái. Cô đặt ly nước xuống, cầm điện thoại, suy nghĩ. Hồi nãy, trong khi Lân trầm tư. Kỳ đã nghĩ ra một kế hoạch giúp Tỉ và Thu. Nhưng đây cũng như là một ván bài. Nếu không thành công... thì coi như là hai người không hợp
*bíp*

Kỳ bấm nút gọi cho Thu.

***

Thu chậm rãi bước đi trên đường đông đúc. Đây không phải lần đầu tiên cô trốn học, mà là không phải trốn học để đi shopping như những lần trước. Lần này cô lại đi lang thang trên đường.

Cô ngồi trên cầu thang trước một tòa nhà lớn. Suốt cả chặng đường cô chỉ nghĩ về một người nên trời mưa cũng không biết.

"Tớ còn trẻ con ngây thơ hồ đồ..." điện thoại reo lên.

- Alo – Thu bắt máy

- Chết tớ rồi – Kỳ ở đầu dây bên kia hốt hoảng.

Nghe Kỳ nói vậy, Thu liền lo lắng.

- Chuyện gì?

- Tụi thằng Lân, tụi nó đang kiếm tớ để xử nè! Giúp tớ đi!

Thu càng sợ hơn, cô nghĩ vì cô nên Kỳ mới bị như vậy, cô phải chịu trách nhiệm.

- Cậu đang ở đâu? – Thu sốt sắng hỏi.

- Tớ đang nấp ở tiệm cà phê TCH. Tới nhanh nha – Rồi Kỳ cúp máy.
Thu đứng dậy, chạy thẳng về phía quán cà phê đó.

Kỳ cầm điện thoại trong tay, cô còn cảm giác run run. Chỉ sợ cô diễn không giỏi... Lỡ không thành công chắc Thu giận Kỳ luôn. Kỳ liền bấm số gọi Tỉ.

- Alo – Thiên Tỉ bắt máy.

- Tỉ ca! Cứu em với! – Kỳ nói với giọng muốn khóc.

- Sao vậy? – Tỉ lo lắng không kém, hỏi.

- Hic... có mấy thằng nó đòi đánh em! Cứu... cứu em với!

Kỳ giả bộ khóc nấc, tự nhiên Kỳ thấy tự phục mình.

- Em đang ở đâu? – Tỉ nói lớn, đầu dây bên kia Kỳ cũng có thể nghe tiếng Tỉ đang dọn dẹp sách vở. Cũng phải thôi, Tỉ đang ở trường mà.

- Em... hic... em đang trốn ở tiệm cà phê TCH. Anh tới liền đi! – Rồi cũng như lần trước, Kỳ nói tới đây nhanh chóng cúp máy.

Tỉ nghe xong khẽ khựng người lại... Sao lại là nơi đó chứ?
- Cô thật là... Tôi đòi đánh cô hồi nào? Đang tính bôi nhọ tôi? – Từ ngoài cửa, Lân bước vào. Hình như hắn đã nghe hết cuộc trò chuyện của Kỳ.

Kỳ giật mình, tim như rớt ra ngoài. Sau khi nhận ra đó là Lân, Kỳ ôm ngực, quát:

- Cậu biết nghe lén người khác là vô duyên lắm không hả?

- Vậy còn nói xấu thì sao? – Lân hỏi ngược lại, làm Kỳ im lặng. Lân thở dài.

- Thôi vậy cũng được. Cứ cho hai người đó yên lành đi!...

Kỳ sáng mắt, nhưng câu sau làm cô như rớt từ 9 tầng mây xuống đất.

- Nhưng tôi không từ bỏ đâu! Tôi sẽ công khai theo đuổi Thu.

Lân nói, quay mặt lại lè lưỡi trêu Kỳ, rồi nhanh chóng đóng của phòng chạy ra ngoài.

Kỳ tức giận.

- Aishhh! Đồ đáng chết!

END CHƯƠNG 27.