- Chào cậu chủ.

Trong phòng của một quán bar nổi tiếng thành phố, một người đàn ông chừng lục tuần, kính cẩn chào Nhiên.

Anh gật đầu, ngồi ngả lưng ra ghế, khoan thai nói.

- Ông điều tra được gì rồi?

Người đàn ông kính cẩn, đưa ra cho Nhiên một bức hình... của Kỳ.

Nhiên cầm lên, khẽ nhăn mặt, rồi dường như đang hiểu ra mọi chuyện, anh cười một cách sảng khoái. Sau tràng cười, ánh mắt anh đanh lại.

- Điều tra cô ta cho tôi!

- Vâng!

Cũng như lúc vào, người đàn ông kính cẩn bước ra,

Nhiên mắt đăm chiêu, anh lại nhìn tấm hình của Kỳ.

- Để xem cô là người như thế nào.

***

*thịch*

- sao vậy? Không ăn nữa hả? – Thu hỏi khi bỗng nhiên Kỳ ngừng ăn một cách đột ngột.

- không! – Nói rồi cô ăn tiếp, Kỳ lấy tay đặt lên ngực. Kỳ lạ, sao cô cảm thấy bất an? Điềm xấu chăng?


Rồi Kỳ nhìn đống thức ăn trên bàn... chắc không đâu. Chắc tại cô ăn nhiều quá mới thấy vậy.

Nhưng... một cơn bão đang thực sự ập tới.

***

Giờ ra về...

Các sinh viên khác chạy ra khỏi lớp thục mạng. Duy nhất chỉ có Kỳ... vẫn đang ngáy khò khò trên bàn học.

- Mỹ Kỳ, Hoành tìm cậu kìa! – Một bạn học chạy vào, lay cô dậy, ríu rít.

Kỳ đưa đôi mắt nhìn bạn học ấy, gương mặt ngơ ngơ sau một giấc ngủ dài.

- Hơ! Sao lớp trống trơn vậy? – Cô phán một câu làm bạn học ấy mặt đen đi một nửa.

- Ra về rôi! – Bạn học ấy nói – Ra lẹ đi! Hoành kiếm cậu kìa!

Kỳ ngạc nhiên, Hoành kiếm cô làm gì chứ? Nghĩ vậy, Kỳ nhanh chóng thu dọn sách vở.

Hoành đứng trước cửa lớp cô, anh suy nghĩ miên man, đôi mắt nhìn vô định về phía cửa sổ, rồi Hoành nhắm mắt lại... thở dài.


Đến khi cảm nhận được tiếng bước chân, anh liền mở mắt.

- Chào! – Hoành cười khi thấy Kỳ, nhìn vào mắt Kỳ, anh cũng biết là cô vừa ngủ dậy.

Kỳ im lặng, ngạc nhiên nhìn Hoành.

- Cậu tìm tớ? – Kỳ hỏi lại, liền nhận được cái gật đầu của Hoành.

- Khỏi phải lòng vòng, tớ sẽ nói thẳng luôn là từ nay trở đi, hai người này sẽ đi theo cậu! – Đôi mắt Hoành chợt lạnh lùng, anh đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần, nhìn vào mắt Kỳ mà nói. Ngay sau khi anh vừa dứt lời, phía sau liền xuất hiện hai người đàn ông mặc vest đen, gương mặt đầy lạnh lùng.

Kỳ bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người đó.

- Chắc cậu đang thắc mắc tại sao – Hoành cười khẩy, chợt ánh mắt anh không còn chú ý tới Kỳ nữa – Sao không kêu người đứng phía sau cậu giải thích nhỉ?


Kỳ liền quay lại phía sau, giật mình khi nhìn thấy Khải đang đứng đó.

Khải tiến lên, kéo Kỳ về phía mình.

- Cậu không cần lo! Tôi bảo vệ được cô ấy. – Khải nói.

Phút chốc, hàng trăm câu hỏi luẩn quẩn trong đầu, gương mặt Kỳ tái đi. Họ đang nói gì vậy? Bảo vệ cô sao? Tại sao phải bảo vệ? Những lời của hai người này nói làm cho Kỳ cảm thấy sợ hãi.

Kỳ hướng mắt về phía Khải, ánh mắt đầy thắc mắc e dè.

- Haha! Thật buồn cười. Tôi có cần phải nhắc nhở anh không nhỉ? Cả bản thân anh còn lo không xong! – Hoành cười lớn.

Khi Hoành dứt lời, mặt Khải đanh lại.

- Nhìn những vết thương trên người anh đi! Tôi thật không an tâm khi giao Kỳ cho anh tí nào! – Hoành tiếp lời, cuối cùng, ánh mắt dừng ngay chỗ Kỳ.

- Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như vậy chứ Tiểu Kỳ - Hoành cười khổ - Chỉ vậy thôi! Tớ về đây! – Hoành quay lưng đi, để lại Kỳ và Khải ở phía sau.
Tim Hoành nhói. Nhìn hình ảnh Kỳ đứng sau lưng Khải, cứ như cô đã là của Khải, cứ như cô chỉ tin mình Khải, cứ như anh là kẻ thù. Đau! Trong khi tất cả những gì anh làm... đều vì Kỳ.

Ánh hoàng hôn buông xuống, chúng len lỏi qua những ô cửa sổ trên hành lang, hắt xuống sàn khiến chúng trông như được lát vàng. Rồi cái ánh sáng đó phủ lên Khải và Kỳ, tạo thành hai cái bóng đen kéo dài trên hành lang, trên cả tường.

Cả hai đều im lặng, không gian thật căng thẳng, ánh nắng kia dịu nhẹ là thế, mà cứ tưởng như đang đốt cháy Kỳ.

- Chúng ta về thôi – Khải nắm tay cô bước đi.

- Khoan! Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra! – Kỳ nhăn mặt lại, cố đứng vững để không bị Khải kéo đi.

Khải quay mặt lại, nhìn thấy ánh mắt kiên định, phảng phất nỗi sợ hãi của cô, anh mím môi lại rồi thở hắt ra.
- Em đang gặp nguy hiểm! – Khải nói khó nhọc.

Kỳ ngạc nhiên, nguy hiểm sao?

- Lần trước, lúc đi biển, anh có nói là Hoành qua Mỹ để tranh giành chức ông trùm với anh họ của mình, em nhớ chứ? – Khải nhìn vào mắt Kỳ - Và hôm nay, anh họ Hoành, đã về nước, bên ngoài nói là về thăm gia đình, nhưng thực chất là để trả thù Hoành!

Gương mặt Kỳ đanh lại, trả thù?

- Vậy sao tôi lại gặp nguy hiểm chứ? – Kỳ thắc mắc.

- Em vẫn không hiểu sao? Hoành giành chức ông trùm đó là vì em! – Khải khẳng định, khá khó chịu khi phải nói vậy.

Kỳ cúi mặt xuống, cái này thì Kỳ biết, chợt có gì lóe lên trong đầu cô. Chẳng lẽ...

- Không khó để Hạo Nhiên điều tra được em là lý do để Hoành đối đầu với mình. Có khi bây giờ anh ta đã cho người theo dõi, tìm hiểu em! – Khải khẳng định. Chưa bao giờ ánh mắt anh kiên quyết tới vậy. Khải sợ? Đúng! Khải sợ Kỳ lại gặp chuyện gì nữa. Nhưng Khải vẫn giấu cô sau đôi mắt kiên quyết kia.
Kỳ nhìn ra cửa sổ, nhìn mặt trời đang ẩn mình sau những đám mây đỏ rực, tim Kỳ đập mạnh. Kỳ bối rối, rồi cô sẽ ra sao đây? Sao cô lại dính vào chuyện này chứ? Kỳ cảm thấy sợ hãi! Nhưng cô thấy có lỗi với Hoành nhiều hơn. Hoành làm cho Kỳ rất nhiều, nhưng cô không thể cho Hoành một thứ gì cả.

- Em tin anh chứ? – Bỗng Khải đứng trước mặt cô từ khi nào, Khải hỏi, nhìn thẳng vào mắt cô.

Kỳ mím môi, cô tin anh, nhưng chỉ sợ anh gặp nguy hiểm. Chỉ sợ quá khứ lại tái diễn. Tay Kỳ nắm chặt lại, Kỳ khống muốn Khải gặp nguy hiểm vì mình. Nếu Kỳ nói tin thì sao? Cô không muốn Khải sẽ gặp nguy hiểm nếu dính líu tới mình. Nhưng Kỳ thật sự yếu đuối, cô phải làm sao? Cô không thể đối phó được với Nhiên. Rối quá!

Bỗng... Khải rất gần, Kỳ có thể nghe đươc hơi thở của anh, nghe được tiếng tim anh đập mạnh. Như tim của Kỳ vậy, Khải cúi xuống... hôn Kỳ.
Kỳ nhắm mắt lại... lí trí kêu cô hay đẩy Khải ra, hãy từ chối nụ hôn đó. Khải là anh trai của cô. Dừng lại đi!

Nhưng... tại sao Kỳ không thề? Cái cảm giác an toàn, ấm áp và ngọt ngào bao trùm Kỳ. Cô nhắm mắt thật chặt, trong lòng cứ như có chiến tranh giữa lý trí và con tim.

Khải dứt khỏi mô cô, ôm chặt Kỳ vào lòng, vùi mặt vào vai Kỳ thở mạnh.

- Hãy tin anh! Anh sẽ bảo vệ em! – Khải nói, anh đang cầu xin sao? Cầu xin niềm tin của Kỳ mặc dù biết rằng cô vốn đã tin mình? Vậy Khải muốn gì khi nói câu đó?

Hai con người đang ôm nhau, nhưng sâu trong lòng mỗi người, lại là hai cuộn len rối bời.

***

Sáng hôm sau...

Kỳ bất ngờ khi phát hiện Khải đang đứng trước cửa nhà mình. Khải cười rất tươi khi thấy Kỳ.

- Anh... làm gì ở đây? – Kỳ ngơ ngác.

- Em quên hôm qua anh nói gì à? – Khải nghiêng đầu hỏi Kỳ, đôi mắt như sáng hẳn.
Kỳ đỏ mặt. Thật ra cô nhớ tất cả, nhưng không hiểu sao chỉ nhớ nhất cái cảnh cô và anh hôn nhau. Mặt cô lại đỏ bừng, đầu óc như muốn nổ tung.

- Đi học nào – Khải cầm balo của Kỳ, để vào trong xe – Em không tính đi sao? – Khải nhếch môi, tạo nên một đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt.

- Đi... đi chứ! – Kỳ trở về thực tại sau câu nói của Khải. Rồi vội vàng lên xe của Khải, cô sợ bố cô ra ngoài này sẽ phát hiện cảnh tượng này.

Rồi sự chú ý của Kỳ bắt đầu dồn lên cái xe. Xe mui trần màu đỏ mà Kỳ từng đi....

***

- Trường hôm nay làm gì vậy? – Kỳ thắc mắc khi mới tới cổng trường thì đã nghe các sinh viên bàn luận sôi nổi với gương mặt " tỏa sáng hơn mặt trời".

- Em không nghe sao? Hôm qua nhà trường đã thông báo chủ nhật tuần này sẽ tổ chức một buổi lễ hội – Khải đáp.
- À! Tại quên thôi, chứ có nghe! – Kỳ lí nhí. Thật ra lúc mọi người học, Kỳ là người duy nhất trong lớp ngủ. Bởi học với cái bụng no căng quả là cực hình.

- Mà nhân dịp gì chứ? – Kỳ ngơ ngác.

- Anh không biết! Hình như là... hội trưởng hội học sinh tổ chức! – Khải nhìn Kỳ, cười nói.

Bỗng, Khải đứng lại, Kỳ không hiểu chuyện gì, cũng đứng lại theo. Cô hướng mắt về nơi Khải đang nhìn. Kỳ thấy một người, mái tóc đen được vuốt keo cá tính, đôi mắt một mí có phần ranh mãnh. Đôi môi nhếch lên làm lộ ra chiếc răng khểnh. Vẻ bề ngoài khá là quậy với quần jean rách và áo thun màu đen. Tên ấy đang đứng trước cổng trường Kỳ, thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng kỳ lạ, gương mặt tên này... khá giống một người.

Nhưng kì lạ hơn là tên đó cũng đang nhìn cô chằm chằm rồi nhếch miệng, tiến về phía cô.
- Em là Hạ Mỹ Kỳ? Tôi đã đợi em từ sáng đấy! – Tên ấy cúi chào Kỳ, phong thái vô cùng ga lăng.

Kỳ không biết làm gì ngoài việc lui về phía sau. Bỗng cô thấy sợ trước tên này.

Khải nắm tay Kỳ, kéo về phía sau mình.

- Anh đang làm bạn gái tôi sợ đấy! Cút đi! – Khải nói, từng từ thốt ra như đóng băng.

Kỳ đưa mắt nhìn Khải, rồi cố gắng nép sau lưng anh để tránh ánh nhìn của Nhiên.

Nhiên nghe Khải nói thì khẽ nhướn mày lên, nở một nụ cười đầy vẻ châm chọc.

- Bạn gái sao? Tôi tưởng cô ta phải là bạn gái của em họ tôi chứ? – Nhiên nghiêng đầu.

Gương mặt Khải đỏ lên vì tức giận, biết rằng Nhiên đã biết về Kỳ, nhưng không nghĩ tên đó đến tìm cô. Tên này lộ liễu đến vậy sao?

Khải nhíu mày, đưa ánh nhìn không mấy thiện cảm nhìn Nhiên, tên đó vẫn giữ nguyên nụ cười.
- Vậy bây giờ anh đã biết. Mong anh tránh đường! – Khải nói, anh không muốn đánh tên này, chỉ thêm rắc rối. Rồi Khải nắm tay Kỳ, bước vào trong trường.

Hạo Nhiên đứng đó, nhìn theo hai người, hay nói rõ hơn là nhìn theo Kỳ, ánh mắt đầy mê hoặc.

- Cả con trai của Vương Trung Kiên cũng nhúng tay vào chuyện này sao? Thú vị, cô thật thú vị đấy Hạ Mỹ Kỳ à! – Nhiên nhếch miệng, sau đó đi tới chiếc mô tô, phóng đi trước bao con mắt ngưỡng mộ của nhiều nữ sinh.

- Đó... là Hạo Nhiên? – Kỳ hỏi mơ hồ khi Khải và cô đi trên hành lang.

Khải dừng lại, không nói gì, chợt anh thấy tay Kỳ run lên, lúc quay lại đã thấy nước mắt Kỳ rưng rưng. Đáng sợ quá, khí chất tên đó toát ra lạnh lẽo, vô cảm, cứ như có thể gϊếŧ người vậy. Lúc nãy Kỳ gần như nín thở, cô ám ảnh ánh mắt của tên đó, ánh mắt đó dường như làm mọi thứ đóng băng. Kỳ run lên vì sợ.
Khải nhìn Kỳ, anh lấy bàn tay của mình, quệt những giọt nước mắt đang chực rơi. Rồi ôm cô vào lòng.

- Anh sẽ không để anh ta làm gì em đâu! – Khải nói, trong lòng đau đớn, Khải luôn bên cạnh cô mà, sao cô vẫn sợ? Chẳng lẽ Kỳ vẫn chưa tin anh? Hay cô thấy anh không đủ mạnh mẽ bảo vệ mình?

Kỳ thì khác, cái ánh mắt ấy chứng tỏ Nhiên có thể làm tất cả... kể cả lấy đi mạng sống một người. Kỳ sợ... sợ Khải bị gì, sợ anh sẽ gặp nguy hiểm vì cô.

END CHƯƠNG 32.