Tại sân bay quốc tế,...

Bà Nhi đang tiễn Nguyên cùng Na Na.

Thời gian qua, càng tiếp xúc, tìm hiểu Nguyên nhiều hơn, Na Na cuối cùng cũng có tình cảm với anh. Nguyên cũng dần khỏe mạnh trở lại. Cô đã thử nói chuyện này với bố cô. Ông Dương cũng không có gì căng thẳng, Nguyên cũng là con trai của ông Kiên. Chẳng ảnh hưởng tới những vụ làm ăn sau này của ông. Tuy nhiên, về phía ông Kiên, ông vẫn kiên quyết không cho hai người đến với nhau. Vì vậy, ngày hôm nay, hai người quyết định lén cùng nhau bay sang Canada.

Bà Nhi ôm Nguyên lần cuối.

- Các con yên tâm. Bên ấy có dì Giang sẽ lo cho hai đứa. Có gì khó khăn cứ nói với dì ấy. Chuyện ở đây mẹ sẽ thu xếp, các con cứ yên tâm. Dạo này ông Kiên bận lo vấn đề của tiểu Khải nên sẽ không kịp chú ý tới chuyện hai đứa đâu – Rồi bà quay về phía Na Na – Biết nói điều này là không phải với con gái như con. Nhưng mong sang bên ấy, con có thể chăm sóc Nguyên giúp mẹ nhé! Thằng bé được mẹ bao bọc từ bé nên còn non nớt lắm!


Na Na nắm lấy tay bà Nhi.

- Bác yên tâm... con sẽ chăm sóc anh Nguyên!

- Còn gọi bác gì nữa! Phải gọi mẹ chứ - Bà Nhi cười hiền, vỗ vỗ lên tay Na Na.

Cô ngượng ngùng, khẽ kêu.

- Mẹ...

Nguyên vội ôm chầm lấy bà, nước mắt rơi.

- Mẹ... con xin lỗi!

- Không sao... không sao... con lớn rồi, hãy đi theo quyết định của mình. Đừng lo cho mẹ. Hãy sống thật tốt với Na Na. Đừng làm con bé buồn. Con bé cũng phải bỏ nhiều thứ ở đây để đi theo con... – Bà vỗ nhẹ lên lưng Nguyên, mắt bà ngấn lệ.

"Chuyến bay của hãng hàng không VietNam Airline vào lúc 15h, cất cánh từ thành phố A, Việt Nam đến thủ đô Ottawa của Canada chuẩn bị khởi hành,...."

Tiếng thông báo vang lên.

Bà Nhi vội buông Nguyên ra.

- Hai đứa nhanh đi đi, kẻo muộn.

Nguyên cùng Na Na cúi chào bà một lần nữa.


- Mẹ... vài năm nữa con sẽ quay lại – Nguyên nói với giọng chắc nịch.

- Ừm... đến lúc ấy nhớ bồng đứa cháu nội về cho mẹ luôn nhé! – Bà Nhi cười, cố giấu nước mắt chực tuôn.

Nguyên nhìn Na Na. Hai người ngượng ngùng. Rồi cũng xách vali lên khuất dần trong đoàn người.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ dần của hai người, bà Nhi khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, mỉm cười.

- Con trai lớn thì không còn giữ được bên mình nữa rồi. Hai đứa phải thật hạnh phúc đấy!

***

- Oaaaa~ Mệt quá! – Kỳ ngồi phịch xuống ghế đá sau trường, uống mấy hớp nước mà cô chôm được trong lớp, ai bảo bắt cô làm việc "nặng nhọc" làm gì, Kỳ không thèm trả tiền cho biết mặt.

- Uống từ từ thôi coi chừng sặc! – Khải từ đâu bước ra, ngồi cạnh Kỳ, đưa cho Kỳ một cái hộp khá bắt mắt.


- Cho tôi à? – Kỳ hỏi, Khải gật đầu. Kỳ nhìn cái hộp trên tay, rồi mỉm cười, mở ra.

Kỳ ngạc nhiên khi trong đó là mấy cái bánh cup cake socola dễ thương, không những vậy mùi socola còn lan tỏa, xộc vào mũi.

- Em thích không? Lớp anh bán đó! – Khải cười, nhìn gương mặt thích thú của Kỳ, anh thấy rất vui.

- Dễ thương quá! – Kỳ trầm trồ khen ngợi, một tay cầm cái bánh lên, ngắm nghía.

Lát sau Kỳ liền xụ mặt xuống, nhìn Khải, than.

- Huhhu. Đẹp như vậy sao tôi nỡ ăn chứ?

Khải phì cười.

- Nếu em thích, anh có thể làm cho em ăn nữa!

- Anh biết làm sao? – Kỳ tròn mắt ngạc nhiên.

Khải vẫn cười, gật đầu.

Kỳ cười tươi, nhìn cái bánh, xong cũng đưa vào miệng, cắn một cái. Cô nhắm mắt cảm nhận socola tan trong miệng, rất ngon.

- Chiều nay... em rảnh không? – Khải nói, Kỳ liền ngừng động tác ăn, nghiêng đầu nhìn anh.
- Ừm... rảnh. Sao vậy? – Kỳ hỏi lại.

- Em... chiều nay có thể đi chơi với anh không? – Khải ngượng ngùng, gãi đầu, xong cũng nhìn thẳng cô mà nói.

Bất ngờ, Kỳ im lặng vài giây.

- Cũng được! – Kỳ nói, tiếp tục thưởng thức cái bánh. Kỳ quyết định chiều nay sẽ là lần gặp cuối cùng của cô và anh. Cô sẽ chấm dứt đoạn tình cảm không nên có này.

Khải thở phào. Anh nhìn xa xăm, Kỳ có biết không? Lần đi chơi này... không hề bình thường, Khải nắm chặt hai tay.

"Mỹ Kỳ, liệu câu trả lời của em như thế nào? Liệu... anh có đặt đúng ván cờ không?"

Rồi Khải nhìn Kỳ ăn, liệu quyết định này có quá sớm? Liệu... sau hôm nay Kỳ có còn nói chuyện với anh? Tim Khải đập mạnh, nửa muốn thời gian ngừng trôi, nửa muốn chiều đến thật nhanh. Khải không biết, chỉ mong... mình đặt đúng ván cờ.
***

Chiều,...

Kỳ ngủ một giấc sau khi từ trường về, mở mắt ra vẫn thấy những tia nắng của chiều tà.

Kỳ chép miệng, đã 4h rồi sao? Kỳ nhanh chóng chạy vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.

Kỳ bước ra từ nhà tắm, tay giũ mái tóc ướt, chợt nhận được tin nhắn từ Khải.

- Anh đang đứng trước nhà em.

Kỳ liền ló đầu ra cửa sổ, phát hiện anh đang đứng đó thật, thấy Kỳ, Khải vẫy tay chào.

Kỳ hoảng sợ, vội chạy vào trong thay đồ, cô sợ bố cô phát hiện ra anh, phát hiện ra cô vẫn qua lại với anh.

*cạch*

Cánh cửa mở ra, Kỳ xuất hiện trước mặt Khải trong một cái quần jean bó màu đen cùng chiếc áo phông rộng thùng thình.

- Anh đợi lâu chưa? – Kỳ hỏi, chân bước vội về phía Khải.

- Không lâu đâu! – Khải cười, nói, mở cửa xe cho cô.

Kỳ nhanh chóng bước vào trong xe. Cũng chẳng tốt đẹp gì, cô chỉ là sợ ông Phát ra ngoài này sẽ phát hiện ra.
- Mình đi đâu vậy?

- Khu vui chơi nha? – Khải quay qua, nói với Kỳ.

- A! Được nha! Tôi thích khu vui chơi! – Kỳ hớn hở.

- Ok! – Khải cười đáp. Nhấn ga nhanh chóng tới khu vui chơi gần đó.

***

- Này! Hôm nay đông quá! – Kỳ nhận xét, tiếp tục ăn kẹo bông gòn trên tay.

Khải đi sau cô, không nói gì, chỉ mỉm cười, Khải muốn nhớ mãi hình ảnh này. Chỉ sợ... sau hôm nay, Khải sẽ không được nhìn lại Kỳ.

- Tôi với anh chơi trò kia đi – Kỳ chỉ vào trò tàu lượn siêu tốc, tươi cười, Khải nghiêng đầu, nhìn Kỳ. Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô.

- Ừm – Khải nói, nắm tay Kỳ bước lại chỗ bán vé.

- AAAAAAAAA! – Kỳ la lên khi tàu mới khởi hành.

Mọi người nhìn cô, nghĩ cô chắc là con điên, tàu chưa lên cao mà đã la.

Nhưng Kỳ thì khác, cô la lên vì đang phấn khích vì đây là lần đầu tiên chơi trò này. Kỳ quay sang bên cạnh, nhìn những gương mặt ở dưới đang nhỏ dần, thực sự cảm thấy thích thú.
Khải nhìn Kỳ, lắc đầu. Trông thật trẻ con. Nhưng sao anh lại yêu trẻ con chứ? Buồn cười. Khải nắm lấy tay Kỳ.

- Nếu sợ, hãy nắm chặt tay anh! – Khải nói to khi tàu bắt đầu lao xuống

Kỳ định nói gì đó nhưng tàu đã lao xuống với tốc độ chóng mặt, mọi người hét lên ầm ĩ, Kỳ cũng hét, tiếng gió xé không khí vù vù, gió phả vào mặt hơi đau rát. Nhưng vui vẫn là chính.

Thế nhưng... trong cái đống âm thanh ầm ĩ đó, trong lúc mọi thứ thật hỗn loạn, lại có một người còn tâm trí để ngắm một người và nói "Anh yêu em!".

***

Sau khi cái tàu lượn kết thúc, Kỳ loạng choạng bước xuống, tay trái vịn vào tay Khải, bởi chung quy Kỳ cũng chẳng biết trời trăng mây đất gì nữa, tay phải thì bịt miệng lại.

- Không được rồi... – Kỳ lí nhí rồi chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Khải lắc đầu, đi lại đợi Kỳ.
- Em không sao chứ? – Khải hỏi khi thấy Kỳ bước ra xiêu vẹo, gương mặt xanh xao, tái nhợt, thở nặng nhọc.

- Ngốc! Không chơi được mà chơi làm gì chứ? – Khải lấy tay lau mồ hôi cho Kỳ, nói bằng giọng lo lắng, mặt Khải nhăn lại, tim anh như lửa đốt khi thấy gương mặt Kỳ như vậy, Khải tự trách mình đã không cản cô.

- Hic. Tôi có chơi bao giờ đâu mà biết chơi được hay không chứ? Nhưng đừng lo, tí nữa là khỏe. Rồi mình đi chơi tiếp! – Kỳ đưa ngón cái lên, nháy mắt, cố gắng chưng ra bộ mặt vui vẻ cười nói.

Khải cười nói, rồi dìu Kỳ vào nhà ăn gần đó.

- Em muốn ăn gì? – Khải hỏi khi đã tìm được chỗ ngồi.

- Ngại quá! Để tôi đi mua với anh! – Kỳ mở tròn mắt nói, tính đứng dậy liền bị Khải đẩy xuống.

- Không. Nếu ngại thì em ngồi đây đi. Anh đi mua được rồi. Mà em ăn gì? – Khải nghiêng đầu nhìn Kỳ.
Kỳ khó hiều, cô ngại là vì ngồi đây, còn Khải nói nếu cô ngại thì cứ ngồi đây.

- Cho tôi gà rán với coca – Kỳ nói. Khải cười, xong nhanh chóng chạy đi mua.

***

- Hic. No quá! – Kỳ xoa xoa bụng sau khi ăn xong cả... cân gà rán.

- Em ăn nữa không? – Khải cười nói.

- Hic. Thôi. Ăn nữa chắc nổ bụng! – Kỳ đỏ mặt xấu hổ nhìn ra ngoài trời.

- Mây đen nhiều quá, chắc tối nay mưa, anh có nghĩ vậy không? – Kỳ nhận xét, mắt vẫn dán vào các đám mây đen phía xa chân trời.

Nghe Kỳ nói xong, Khải cũng quay mặt ra phía bầu trời, khẽ nhíu mày rồi "ừm" một tiếng.

- Tôi với anh chơi xe điện đụng đi! – Kỳ hớn hở, đề nghị.

Khải chợt im lặng, anh nghĩ ngợi... Khải nhìn thẳng vào mắt Kỳ khiến cô sững người, rồi Khải thở hắt ra. Xong cười, nắm tay cô đi.
Kỳ và Khải tới trò xe điện đụng, đây quả là trò chơi lúc nào cũng đông khách, Kỳ phải chen lấn mãi mới mua được vé.

- Của anh nè – Gương mặt Kỳ rạng rỡ chạy ra đưa vé cho Khải.

Khải nhăn mặt.

- Anh nói là để anh mua, em lại không nghe. Mệt lắm hả? – Khải quan tâm. Kỳ nhìn anh, cảm thấy một chút ấm lòng, lắc đầu.

- Không có mà. Để anh mua nãy giờ... ngại. Thôi. Vào chơi! – Kỳ nắm tay Khải, kéo vào trong.

*rầm*

- A! Đụng anh nè! – Kỳ la lên thích thú. Miệng cứ không ngừng cười tươi.

- Vậy anh đụng lại. – Khải nói, rồi quay tay lái, đụng Kỳ.

Thế là hai đứa cứ thi nhau đụng qua đụng lại, đến nỗi cả hai đang đứng im mà không biết. Cả hai chỉ biết cười... cười thật sảng khoái.

END CHƯƠNG 34