Khải và Hoành còn trong phòng hội trưởng, cả hai im lặng, chỉ nghe mỗi tiếng thở dài.Hoành nhăn mặt, nhíu mày lại, suy nghĩ gì đó.- Tôi nghĩ... tạm thời anh ta sẽ không làm gì Kỳ - Hoành nói, vẻ mặt chắc chắn.Khải liền quay đầu về phía Hoành.- Sao cậu biết? – Khải hỏi, mặc dù mong Hoành nói đúng, nhưng cũng không khỏi nghi ngờ.Hoành nhìn Khải, anh chậm rãi.- Anh ta bắt Kỳ để uy hiếp tôi, chắc chắn anh ta sẽ để Kỳ nguyên vẹn cho tới lúc tôi thấy cô ấy!Khải nhíu mày, càng lúc càng khó hiểu.- Cách làm việc của anh ta là không bao giờ đụng tới "phần thưởng" trước khi giao đấu. Chưa kể là ba ngày nữa sẽ là sinh nhật của anh ta. Anh ta sẽ không gây rối gì cho tới lúc đó. Tạm thời cứ dùng khoảng thời gian này cho việc tìm kiếm nơi anh ta giấu người đã. – Hoành chậm rãi, ánh mắt dần chuyển qua phía Khải.Khải ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày suy nghĩ, rồi Khải cũng nhìn Hoành.- Đành tin cậu vậy. Tôi sẽ đảm nhiệm việc tìm Kỳ và trấn an phía gia đình cô ấy, cậu cứ thăm dò động tĩnh của anh ta đi! – Rồi Khải đứng dậy, bước ra khỏi phòng một cách nhanh chóng.Khải lao vút trên chiếc xe mui trần, tay nắm chặt vô lăng, lòng anh như bị xáo trộn, cứ như một tờ giấy đang đến gần lửa.- Chết tiệt! – Khải hét lớn.***- Oáp! Buồn quá! – Kỳ lăn qua lăn lại trên cái giường màu trắng trong phòng. Kỳ hướng mắt ra ngoài cửa kính, dừng mắt ở những hàng sóng trắng xóa đang đều đặn vào bờ. Kỳ chán nản, sao không cho cô ra đó chơi chứ? Rồi Kỳ nhìn quanh, cô vẫn thấy mơ màng quá. Có phải Kỳ đang bị bắt cóc không?Tạm gác chuyện đó qua một bên, Kỳ tiến về cánh cửa, mở ra. Chưa đầy 3 giây sau, Kỳ thấy người mình bị nhấc bổng, nhìn qua cô thấy hai bên vệ sĩ cao to.- Mấy người làm gì vậy? Thả tôi xuống! – Kỳ vùng vẫy, hai chân giãy giụa giữa không trung.Bọn họ không nói gì, đặt cô xuống giường, rồi nhanh chóng ra ngoài, đóng cửa lại, xong biến mất. Kỳ ngơ ngác, tự hỏi cái gì vừa xảy ra, rồi mím môi đánh liều ra mở cửa.Nhanh chóng, thêm một lần nữa Kỳ bị nhấc bổng, mọi chuyện xảy ra tương tự trên.Kỳ bắt đầu la hét.- Mấy người là ai hả? Sao không cho tôi đi ra ngoài? – Kỳ cố gắng nói to hết mức.Mệt, Kỳ ngồi xuống lấy hơi, chợt cô nhớ tới lời Lân. Lân nói, có ít nhất năm người canh chừng Kỳ. Rồi Kỳ nhìn vào cửa, cái cửa này không khóa. Vậy nếu như Kỳ ra được thì có sẽ có cơ hội thoát thân?Kỳ nhoẻn miệng cười khi nảy ra được một kế hoạch.*choang*Kỳ dùng cái ghế, đập cái cửa kính. Ngay lập tức, khoảng tám người chạy vào, tất cả đều ở bên ngoài.Kỳ không chạy, thản nhiên ngồi trên giường nhìn họ.- Tôi lỡ chân – Kỳ nói, gương mặt thây thơ.Cả tám người đồng loạt nhìn cái ghế lăn lốc dưới đất, rồi nhìn Kỳ.Kỳ vu vơ, huýt sáo, nhìn khắp căn phòng.Một người trong số họ nói gì đó qua bộ đàm, rồi họ dần tản ra, chỉ để lại hai người canh chừng.Khoảng 5 phút sau, một cửa kính mới lại thay vào. Kỳ khá ngạc nhiên với tốc độ này. Nhưng quan trọng, Kỳ biết có tới tám người canh chừng mình. Hừ! Có cần phải đông vậy không?*cạch*Chợt cửa phòng mở ra, Kỳ liền hướng mắt vào đấy.Lân bước vào, anh nhìn Kỳ với ánh mắt giận dỗi.- Cô tính chạy trốn? – Lân lạnh lùng.Kỳ nhún vai.- Không.Lân nghi ngờ.- Thế sao cô lại đập cửa kính?Kỳ thản nhiên.- Lỡ chân!Lân nghiêng đầu.- Lỡ chân khéo thật nhỉ?Kỳ cười cười.- Ừ! Tôi cũng ngạc nhiên.Cuộc nói chuyện kết thúc, Kỳ và Lân im lặng, Lân lên tiếng.- Cậu chủ không thể tới đây được, nên trưa nay không thể nói chuyện với cô.Kỳ nhướn mày.- Nói gì?Lân tiến về phía cửa.- Khi nào cần nói, thì cậu chủ sẽ nói. Giờ thì cô ngoan ngoãn đi. Tốt nhất đừng nên tìm cách chạy trốn, chỉ tốn hơi thôi.Rồi tiếng cửa đóng vang lên.Kỳ nhìn cánh cửa, lè lười.- Hừ! Có ngu mới không tìm cách chạy trốn!Rồi Kỳ tìm cách thực hiện kế hoạch của mình. Kỳ lại lấy cái ghế, đập cửa kính.*choang*Ngay lập tức, Kỳ lại ngồi lên giường "ngây thơ" nhìn quanh căn phòng. Tám người vệ sĩ lại xuất hiện, nhìn Kỳ, nhìn tấm kính mới thay đã bị đập nát, rồi lặng lẽ rút bộ đàm ra nói gì vào đó.Năm phút sau lại một tấm kính được thay.Khi tất cả mọi người đi hết, Kỳ bắt đầu nhoẻn miệng cười.Kỳ sẽ một lần nữa đập cửa kính. Nhưng lần này sẽ là lần cuối cùng. Kỳ lấy một quả chuối trên giỏ trái cây, đặt xuống sàn gần ngay một cái tủ.Kỳ canh đồng hồ, 10 phút đã qua, Kỳ lấy cái chăn, quấn quanh cái ghế và ném.*choang*Tất cả vệ sĩ uể oải bước vào. Nhưng lần này họ không thấy Kỳ ngồi trên giường nữa. Nhìn xuống cái chăn dưới đất, họ nghi ngờ Kỳ đã trùm cái chăn đó lên người và lao vào cửa kính.Một người hất mặt, tất cả 7 người chạy tản ra để đi tìm Kỳ, một người ở lại để kiểm tra căn phòng.Ánh nắng mặt trời ngoài sân, chiếu bóng của tám người vào phòng, lần lượt, bảy cái bóng biến mất Kỳ nhoẻn miệng cười khi kế hoạch phần nào thành công. Chỉ còn một người ở lại đây. Kỳ mừng thầm vì chỉ còn một người.Người ấy bước chầm chậm bước lại gần cái tủ duy nhất trong phòng, Kỳ cố gắng nép người vào tủ, nín thở. Tim Kỳ đập mạnh liên hồi, cô nhắm chặt mắt lại, rồi nhanh chóng mở mắt ra khi nghe tiếng bước chân tới gần. Kỳ mím môi lại, có lẽ đã đến lúc hành động.- Yaaaaaa! – Kỳ nhanh chóng xuất hiện trước mặt người đó hét lớn khiến cho người đo lùi lại một bước. Nhanh chóng, người đó đạp phải quả chuối và...*rầm*Thân hình cao to của người đó "chạm" đất.Kỳ nhìn người đó, nhăn mặt, có vẻ đang hối lỗi.- Xin lỗi nha! Tôi không cố ý! – Kỳ nhìn người đó lầm bầm rồi chạy ra ngoài.***Kỳ nhìn xung quanh, dường như bao bọc ngôi biệt thự này là rừng thì phải.Ánh nắng mặt trời le lói qua hàng cây, tiếng sóng biển rì rào cho Kỳ biết vị trí của biển. Tuy nhiên Kỳ lại không muốn ra đó vì sợ bị phát hiện. Kỳ chạy, tránh những cái cây, mong chân không dẫm trúng thứ gì bởi bây giờ Kỳ đang đi chân trần.Dừng lại một lúc, Kỳ thở dốc, nhìn xung quanh, cô nghĩ mình đã đi được khá xa và có lẽ không ai phát hiện. Cô ngồi bệt xuống đất, ra sức thở.- Tôi đã nói sao hả? Cô đúng là đồ ngang bướng!Kỳ ngó quanh tìm giọng nói, nếu không nghe lầm thì đó là giọng của Lân?- Hừ! Cô nghĩ thoát khỏi đây dễ dàng lắm sao? – Chợt Lân xuất hiện ngay trước mặt Kỳ. Kỳ mở to mắt , thoáng ngạc nhiên.- Cậu... cậu... – Kỳ lắp bắp.- Tôi làm sao? – Gương mặt Lân ngày càng lúc càng gần Kỳ.- Chẳng phải tôi... tôi đã... – Kỳ bắt đầu chỉ tay về phía mình.Lân khẽ nhếch miệng.- Ngốc! Nãy giờ cô chỉ chạy trong phạm vi "vườn" của cậu Hạo Nhiên thôi!Kỳ nhìn vào hư vô, vườn? Đây chỉ là khu vườn của cái tên Lưu Hạo Nhiên?Nhìn gương mặt ngây ngô của Kỳ, Lân cười lớn, bất giác lôi cô về thực tại. Lân nhìn Kỳ một lúc, lấy tay đỡ Kỳ đứng dậy.- Tôi tự đứng được. – Kỳ nói, tay Lân dừng giữa không trung.Kỳ lấy tay chống xuống đất, lồm cồm bò dậy.- A! – Kỳ la lên, nhìn xuống chân. Lân cũng nhìn theo hướng mắt của Kỳ.Không biết từ bao giờ, chân Kỳ lấm lem màu đỏ của máu, đôi chân trắng bệch dính đầy đất.Đến lúc này, Kỳ chợt thấy đau.- Đồ ngốc! – Lân la lên, đưa ánh mắt tức giận nhìn Kỳ.Rồi Lân cõng cô lên, bước về phía biệt thự. Động tác nhanh lẹ, nhẹ nhàng. Kỳ không vùng vẫy, nằm im trên lưng Lân, tự hỏi anh có bị gì không mà la mình.Phút chốc, ngôi biệt thự hiện ra ngay trước mặt, Lân đặt Kỳ trên giường rồi nhanh chóng đi lấy bông băng.Lúc này, nhìn xuống chân mình, Kỳ khẽ rùng mình, hình như cô đạp phải mảnh kính.- Cô muốn chạy trốn tới vậy sao? Lo chạy mà không biết chân đang bị thương? – Lân trên tay cầm một chậu nước sạch tiến về phía Kỳ.Kỳ nhìn Lân, xong nhìn xuống chân mình im lặng.Lân nhẹ nhàng cầm lấy bàn chân Kỳ, anh lấy nhíp gỡ mấy mảnh kính ra, xong rửa chân cho Kỳ.- Đau không? – Lân ngước mặt lên nhìn cô.Kỳ thì nước mắt rưng rưng, mím chặt môi, mắt nhìn Lân khẽ gật đầu.Lân thở hắt ra, rồi anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể lau chân rồi quấn băng cho Kỳ.Lân đi, Kỳ lại nhìn bàn chân đang quấn lớp băng màu trắng mà khóc thầm. Làm sao chạy trốn được nữa đây. Kỳ nhìn quanh, giờ đi cũng không được. Cô bây giờ quả là một tù nhân rồi, nghĩ vậy Kỳ ngả lưng xuống giường.Kỳ nhắm mắt lạ, chợt hình ảnh Khải hiện lên, rất rõ. Rõ tới lúc mở mắt ra nước mắt đã thấm đẫm hai bên má. Giờ Khải có biết Kỳ đang bị bắt không? Giờ liệu Khải có đang tìm cô? Cô muốn anh ở đây.- Đáng ghét... cứu tôi! – Kỳ khẽ nói.***Ba ngày trôi qua, vì cái chân đau, Kỳ không thực hiện được bất kỳ kết hoạch chạy trốn nào, chỉ thui thủi trên chiếc giường, sáng ngắm cảnh biển, chiều ngắm cảnh biển, ăn xong rồi nằm, nằm xong rồi ngồi, ngồi xong ngáp...- Aizz... tôi muốn ra ngoài – Kỳ hét lớn, rồi quay qua nhìn Lân đang ngồi thong thả trên sofa.Lân khẽ nhìn kỳ, xong tiếp tục dán mắt vào tờ báo. Kỳ liền đơ người một lúc, rồi tiếp tục.- Tôi muốn ra ngoài! Nói thật đó. Tôi sẽ không chạy trốn đâu. Hứa!Kỳ nói, tay đưa lên thề thốt.Lân bỏ tờ báo xuống, nhìn Kỳ nghi ngờ.- Lần trước cô cũng đã hứa là sẽ ngoan ngoãn theo tôi, nhưng cô vẫn chạy trốn. Tôi có nên tin cô nữa không? – Lân nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Kỳ, Kỳ thoáng đỏ mặt, cúi gầm mặt xuống.- Nhưng cậu xem đi! Chân tôi như vậy sao mà chạy được nữa – Kỳ nũng nịu – Đi nha! Tôi không chạy mà.Lân nhìn Kỳ không chớp mắt, anh quay mặt đi che nụ cười mỉm. Thời gian qua, càng tiếp xúc Kỳ càng biết cô vốn không phải đứa ngoan ngoãn gì, nhưng anh vẫn đứng dậy, tiền về phía cô.- Lên đi – Lân ngồi xuống, quay lưng qua trước mặt Kỳ, cô khó hiểu.- Tôi sẽ cõng cô. Chân cô như vậy sao mà đi chứ? – Lân lên tiếng.Kỳ ngần ngại, vòng tay qua cổ Lân, phút chốc cô đã ở trên lưng anh.Kỳ nhăn mặt, vậy thì còn gì là kế hoạch nữa chứ? Chân của Kỳ theo cô cảm nhận thì có lẽ đã lành, ít ra đã chạy được. Điều cần làm là hạ gục tên này. Mà hạ gục sao chứ? Kỳ cứ miên man suy nghĩ, không biết biển đã hiện ra trước mặt mình rất gần.Lân cố tình bước gần sóng biển, những con sóng vẫn đều đặn rì rào không ngừng. Không hiểu sao lại thấy vui vui khi ở bên Kỳ. Một đứa ngang bướng, hiếu động, tiếp xúc Kỳ thời gian qua làm anh không thể nào nhịn cười được. Một đứa như Kỳ mà bắt ở yên một chỗ quả là một cực hình.- Cô ngắm cảnh đủ chưa? – Lân lên tiếng khi nãy giờ thấy Kỳ im lặng.- Hả? – Kỳ giật mình.- Đang nghĩ cách chạy trốn à? – Lân cười khẩy – Cô nghĩ sẽ chạy được sao?Kỳ xụ mặt xuống, lầm bầm sau lưng Lân.- Tôi muốn ngồi! – Kỳ nói, tay chỉ về tảng đá to trước mặt.- Tại sao? – Lân hỏi lại.- Tôi.. mệt! – Kỳ gãi đầu.- Mệt? Tôi mới là người cõng cô! Cô mệt cái gì chứ? – Lân nhún vai.Kỳ lại cúi đầu xuống, lầm bầm.- Nhưng tôi muốn ngồi – Kỳ nói, Lân tiếp tục bước đi.- Chân tôi tự nhiên đau quá! – Kỳ than vãn, Lân khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi lại chỗ tảng đá đặt Kỳ lên đó.Kỳ mừng thầm, cuối cùng cũng tách ra khỏi tên này.- Đau chỗ nào? – Lân giọng nói pha chút lo lắng, nhưng vẫn cố giữ gương mặt lạnh lùng.- Chân này! – Kỳ đưa chân trái lên.Lân không ngần ngại ngồi xuống, nâng chân Kỳ lên xem. Kỳ chuẩn bị dùng chân còn lại đạp cho Lân ngã rồi bỏ chạy. Kỳ hào hứng khi giơ chân phải lên....END CHƯƠNG 39