- Yeahhh! Tự do rồi! – Kỳ hét lớn khi sắp ra được tới cổng. Kỳ quay lại nhìn Lân – Thấy chưa? Tôi đã nói sẽ giúp cậu thoát khỏi đây mà! – Rồi cười ranh mãnh.

Lân cười khẩy. Nhưng anh cảm thấy có gì đó không ổn. Mọi chuyện kết thúc quá dễ dàng chăng?

- Tự do rồi, cậu sẽ làm gì hả? – Kỳ hỏi, chân vẫn không ngừng bước.

Lân nhìn Kỳ, thoáng đỏ mặt.

- Nếu được... tôi muốn trở thành một đạo diễn giỏi... muốn có một nhà hàng.

Kỳ gật gù, Lân nói tiếp.

- Tôi sẽ là bếp trưởng trong nhà hàng đó.

Kỳ tròn mắt nhìn Lân.

- Cậu biết nấu ăn?

Lân không nói gì, chỉ gật đầu.

- Tôi sẽ được ăn miễn phí trong nhà hàng của cậu chứ? – Kỳ chớp mắt nhìn Lân.

Lân tỏ ra suy nghĩ một hồi, rồi nói.

- Chỉ giảm 10% thôi! Lần trước thấy cô ăn như lợn, nếu như cho cô ăn miễn phí thì chắc tôi phải đóng cửa sớm.


Kỳ đỏ mặt khi nghe Lân nói, rồi phụng phịu tiếp tục bước. Lân liền phì cười.

- Thật là một ước mơ rẻ tiền!

Tiếng nói vang lên khiến cả hai cùng quay về phía sau, Lân thất thần khi thấy Nhiên đang tiến tới, trên tay là một khẩu súng. Như bản năng, Lân liền tiến về phía trước để che chắn cho Kỳ.

- Chạy đi! – Lân nói, đúng như anh nghĩ, mọi chuyện không thể kết thúc như vậy được. Ít nhất là tới khi anh chết.

- Tránh ra! – Nhiên gầm lên như một con hổ hung dữ. Phút chốc Kỳ cảm thấy hoảng sợ.

Lân không nói gì, vẫn đứng yên đó.

*đoàng*

Nhiên nhắm vào Lân, viên đạn găm vào bụng anh, đau nhói, nhưng nhanh chóng anh đứng vững để bảo vệ Kỳ.

*đoàng đoàng đoàng*

Nhiên lạnh lùng bắn, trên môi Lân một dòng máu đỏ tươi tuôn ra. Anh trợn mắt nhìn Nhiên, nhưng đôi chân vẫn không khuỵu xuống, vẫn muốn bảo vệ Kỳ.


Kỳ tròn mắt nhìn cảnh tưởng trước mắt, sẽ có thêm người chết vì cô? Tại cô! Tất cả là tại cô! Cô hại Poo, hại mẹ cô, hại cả Lân!

- Dừng lại đi! – Kỳ bịt chặt hai tai, hét lớn. Nước mắt bắt đầu chảy, đôi mắt đỏ hoe, đầy hoảng loạn.

*đoàng*

Phát súng cuối cùng nhắm vào đầu Lân, ngay lập tức, anh ngã về phía sau.

- .... Đừng mà... đừng chết mà... – Kỳ hoảng loạn, ôm Lân vào lòng, bàn tay ướt đẫm màu máu, Lân bất lực, nhìn Kỳ, rồi bóng tối bao phủ anh. Được chết trong tay người mình yêu... thật tốt đẹp. Có lẽ... đây là điều tốt đẹp nhất trong đời anh. Vĩnh biệt...

Lân nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên như đang cười, anh không hề hối hận.

- Đừng mà! Làm ơn... đừng nhắm mắt! Đừng mà!..

Kỳ không ngừng khóc, tay vỗ vào mặt Lân, miệng cứ lắp bắp.


Nhiên cầm khẩu súng, tiến về phía Kỳ, gương mặt đầy điên loạn.

*bốp*

Nhiên ngã xuống, đầu cảm thấy choáng váng, khi nhìn rõ được đã thấy Khải đang đứng trước mặt.

Thừa thắng, Khải lao lên, Nhiên cầm khẩu súng...

*đoàng*

*bốp*

Khải đấm liên tiếp và mặt Nhiên, làm khẩu súng văng ra xa, anh đấm không ngừng, anh không thể tha thứ cho kẻ muốn gϊếŧ người anh yêu, càng không tha thứ cho kẻ làm Kỳ khóc.

Đến khi Nhiên bất tỉnh, gương mặt bầm tím Khải mới dừng lại. Mệt mỏi, anh loạng choạng đứng dậy, tiến về phía Kỳ.

- Ổn rồi! Không sao đâu! – Khải nhăn mặt, ôm Kỳ vào lòng. Gương mặt Khải hiện rõ sự đau đớn.

Kỳ ôm chặt Khải, khóc thật nhiều, đầu Khải gục lên vai cô.

Chợt Kỳ cảm thấy cái váy ướt đẫm, cô từ từ đẩy Khải ra, cả cơ thể anh chợt đổ về sau, gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền lại.
Cả cái váy Kỳ đang mặc ướt đẫm máu của Khải, Kỳ lấy tay bịt miệng lại khi thấy máu chảy ra từ bụng Khải. Anh đã trúng viên đạn của Nhiên.

Kỳ hoảng loạn, tất cả mọi thứ rối tung. Kỳ ngồi đó, ôm gối, đôi mắt thất thần nhìn vào hư vô, hoảng loạn, sợ hãi, trơ trọi. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt Kỳ, trời đất như quay cuồng, hỗn độn, đầu của Kỳ.. cứ như bị vỡ tung. Đau quá! Tim cô đau quá! Kỳ không thể thở. Làm ơn, cứu cô với!. Kỳ khóc, khóc như một đứa trẻ, rồi ngất đi.

***

Một tháng sau,

Tại bệnh viện...

Khải ngồi tại phòng bệnh, đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa phòng mở ra, Hoành bước vào trong bộ đồ bệnh nhân

- Chán quá nhỉ?

Khải cười khẩy, nếu một tháng trước, vào ngày đó người của Hoành tới chậm thì có lẽ anh cũng không thể ngồi đây để gặm nhấm cái sự buồn chán này.
Hoành nhìn lên đồng hồ, rồi khẽ nhíu mày như một đứa trẻ.

- Tới giờ em khám rồi! Cả uống thuốc nữa! Chán thật! Em đi đây! – Hoành để hai tay ra sau đầu, rồi chán nản bước ra khỏi phòng Khải.

Khải ngồi một lúc cũng đứng lên, nhưng không phải là đi khám, mà hướng về phòng bệnh của Kỳ.

Khải đẩy cửa bước vào, phòng bệnh của Kỳ thật ảm đạm vì không có tiếng cười của cô.

Khải lấy một cái ghế, ngồi cạnh Kỳ.

Bác sĩ nói, về thể chất, Kỳ không sao. Nhưng vì sốc quá nặng nên có lẽ bản thân chưa muốn tỉnh dậy. Kỳ đã ngủ mê từ lúc vào đây.

Khải nắm tay Kỳ, hôn lên đó. Rồi vuốt gương mặt nhợt nhạt của Kỳ.

- Em biết anh đang bên cạnh em mà! Đúng không? - Khải nói, cơ thể Kỳ vẫn không phản ứng gì.

Khải hôn lên trán Kỳ.

- Em làm ơn hãy tình dậy đi! Anh không sao! Và... cả Lân cũng vậy! – Rồi Khải mỉm cười, bước ra khỏi phòng Kỳ.
Khải đi ngang qua một căn phòng, nơi có một chàng trai đang nằm trên giường bệnh, trên người đủ thứ dây nhợ của nhiều loại máy móc để duy trì sự sống.

Viên đạn kia đã không tổn hại đến não của Lân, nhưng nó khiến anh phải sống một cuộc sống thực vật. Bác sĩ nói rằng tình trạng này có thể kéo dài vài tháng, vài năm, kể cả là suốt đời.

Khải cười khẩy, rồi bước về phòng mình.

***

Vài ngày sau, Khải xuất viện.

Về tới nhà, bà Nhi chạy ra ôm anh vào lòng, còn khẽ đánh anh vì đã làm bà lo.

Khải cười, nhưng nụ cười ấy lại tắt khi thấy ông Kiên.

- Vào phòng gặp bố! – Ông lạnh lùng, rồi tiến về phòng.

Khải nhìn bà Nhi một lúc rồi cũng bước theo.

*chát*

Mặt Khải đau rát, khẽ choáng váng vì đây là một cú tát rất mạnh.

- Bố đã nói sao hả? Đàn bà nghèo chỉ là rắc rồi! Mày xem đi! Mày suýt mất mạng đó! – Ông Kiên hét lớn giận dữ.
Khải vẫn im lặng.

- Mày phải qua Mỹ! Ngay bây giờ! – Ông nói. Gương mặt Khải đanh lại nhìn bố mình.

- Con không đi! – Khải dứt khoát.

- Mày còn dám cãi? – Ông Kiên tức đến đỏ mặt. Ông giơ bàn tay lên định đánh Khải lần nữa.

Chợt ông khựng lại khi thấy ánh mắt kiên quyết của Khải.

- Con yêu Mỹ Kỳ. Có chết con cũng yêu! – Khải bình tĩnh nói.

Tay ông Kiên run rẩy giữa không trung, rồi ông xoa thái dương, nhìn Khải. Khải chầm chậm quỳ xuống trước mặt ông.

- Bố có biết không? Con rất yêu cô ấy, chỉ khi ở bên cạnh cô ấy con mới có thể cười thoải mái... bố bắt con rời xa cô ấy, bắt con phải mở to mắt để nhìn cô ấy chịu tổn tương, thì thà để con chết còn hơn! Con vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn rất dài. Bố cứ coi như đây là tình cảm bồng bột nhất thời của con, nhưng bây giờ, bố bắt con phải cắt đứt tình cảm này thì con không thể làm được... cho dù có làm được thì con cũng sẽ hối hận suốt đời.
Không gian lắng đọng, ông Kiên nhắm mắt lại, suy ngẫm một hồi, rồi nói.

- Con không đi? Được thôi!

***

Một ngày chủ nhật đẹp trời, Khải nghĩ vậy, anh thong thả lái xe tới bệnh viện để thăm Kỳ. Nhưng gương mặt lại đầy vẻ ưu tư, không có gì gọi là vui vẻ.

Khải mím môi thật chặt, rồi rồ ga thật nhanh.

Vẫn như thường lệ, anh vào bệnh viện liền đến phòng Kỳ.

Đến cửa phòng, Khải bắt gặp ông Phát đang bước ra. Ông Phát nhìn anh, Khải cúi người lẽ phép chào. Ông Phát thở dài, lên tiếng.

- Tiểu Khải, ta có thể nói chuyện với con một chút được không?

Khải sững người nhìn ông, rồi khẽ gật đầu, cùng ông đi đến dãy ghế đợi ngồi xuống.

Ông Phát tiếp tục nhìn kỹ Khải.

- Tiểu Khải, ta thật sự rất cảm ơn con vì thời gian qua. Cảm ơn con đã chăm sóc tiều Kỳ, cảm ơn con đã cứu con bé...
- Không có gì đâu ạ, đó là việc con nên làm... – Khải ngượng ngùng, gãi đầu.

Ông mỉm cười trước hành động của anh.

- Con... thật sự rất giống mẹ con...

Khải sững người. Ông tiếp tục.

- Thật ra... có chuyện này ra vẫn luôn giấu con... sau khi ly hôn bố con, mẹ con đã tiến đến với ta...

Khải ngạc nhiên, không nghĩ ông Phát sẽ nói đến chuyện này.

- Con.. con đã biết chuyện ấy...

Ông vội ngẩng lên nhìn vào mắt Khải, sững sờ.

- Con biết... mẹ con sau này lấy bác. Nhưng.... tiểu Kỳ và con không có bất cứ quan hệ ruột thịt gì... vì vậy, mong bác có thể đừng lấy lý do ấy để nói ra với con... – Khải ngập ngừng nói.

Nghe đến đây, ông chỉ nhìn anh rồi khẽ mỉm cười.

- Ta biết... con yêu con bé! Thật ra... con bé cũng rất yêu con... chỉ là...

Khải vui mừng, có thật không, nhưng..... còn vế sau?
- Con bé cứ nghĩ con và nó là anh em cùng mẹ khác cha. Cho nên nó đã giấu tình cảm ấy đi. Nhưng làm sao qua được mắt người làm bố như ta chứ - Rồi ông nắm lấy tay Khải – Ta xin lỗi. Vì ta đã nói như vậy với con bé. Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi. Chuyện của thế hệ trước thì cứ để thế hệ trước giải quyết. Sao lại lôi tụi con vào. Làm khổ cả tụi con...

Rồi mắt ông ngấn lệ, buông tay của Khải ra.

- Ta cũng chỉ nói với con vài điều ấy thôi. Con bé vẫn đang nằm ở trong. Nếu muốn con cứ vào thăm nó...

Xong ông đứng dậy...

- Bác... con... cảm ơn... – Khải đứng dậy nói.

Ông Phát không quay lại, chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi.

Khải thở dài, khi ông Phát khuất dần trên hành lanh, anh mở cửa bước vào phòng.

Khải ngồi kế bên Kỳ, nói, mặc dù biết cô đang ngủ, nhưng anh biết cô sẽ nghe thấy.
- Tiều Kỳ, em biết không? 14 năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi đấy! Có thể xem là duyên phận do ông trời an bài không nhỉ?

Rồi Khải nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, hôn lên đó.

- Em mau tỉnh lại đi... anh... anh sắp đi Mỹ rồi! – Khải nói, từ khi nào trên hai hàng mi giọt nước mắt của anh lăn chảy.

- Và có thể... anh sẽ không về! Sẽ... mãi mãi... không trở về! – Khải tiếp tục nói, tim anh nhói lại, đau đớn. Đau hơn gấp trăm lần việc bị trúng đạn.

Rồi Khải hôn vào môi Kỳ.

- Em.. sẽ còn yêu anh chứ? – Khải nói, rồi tính đứng dậy, chợt bàn tay Kỳ nắm chặt tay anh, Khải khựng lại, nhìn Kỳ, nhìn thật kỹ gương mặt cô.

Khải cười, nhưng vẫn gỡ tay Kỳ ra, rồi đặt lên bàn một lá thư, xong bước đi không một lần ngoảnh mặt lại. Anh sợ... sợ nếu ngoảnh mắt lại, sợ nếu dừng bước... thì anh sẽ không thể bỏ đi được.
END CHƯƠNG