Mùa hè của Lục Trung là mùa của mùi hoa.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tống Châm, lớp mười năm ấy, cậu bị viêm mũi cấp tính, bước chân vào công trường Lục Trung đã bắt đầu hắt xì, điều này dẫn đến cậu luôn bị chóng mặt nhức đầu, mơ màng ngất ngưởng, còn suýt đi nhầm lớp.

Nhưng cậu cảm thấy chuyện mình vào nhầm lớn và cả việc thành tích thi khảo sát chất lượng vô cùng thất bại, không cẩn thận đắc tội với bạn học, còn có một ít chuyện xui xẻo linh tinh khác đều không liên quan gì đến viêm mũi cả.

Cậu chính là một kẻ mơ màng không giỏi nghĩ rõ ràng chuyện cho lắm.

Chuông vào học vang lên, Tống Châm nhanh chân chạy về phía phòng học, đại biểu môn toán đang phát bài thi tháng đã được chấm, trán Tống Châm đột nhiên nảy thình thịch, cậu đứng ngồi không yên, kiếm chuyện gì làm hòng dời lực chú ý, mở sách toán ra, một đầu heo không lớn không nhỏ mỉm cười ngây ngô với cậu.

Đầu heo này là chính cậu vẽ, cậu cũng không biết lúc ấy mình nghĩ cái gì mà vẽ đầu heo vào trong sách toán, hơn nữa còn vẽ đến vô cùng nghiêm túc, vẽ suốt một tiết, còn chuốt cho heo một cặp lông mi rất tinh xảo, cuối cùng bị giáo viên toán phát hiện, tức giận đến mức bảo cậu lăn ra cửa đứng phạt.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân giáo viên dạy toán không thích cậu.

Bài thi được phát xuống, lại không đạt tiêu chuẩn, Tống Châm lấy vở ra bắt đầu tính điểm cho mình, tính đến tính đi, Tống Châm cảm thấy viêm mũi của mình lại sắp gây ra tội nghiêm trọng.

Thứ hạng của cậu không thể tiếp tục tụt xuống nữa, nếu còn tụt có thể sẽ bị đá khỏi lớp 6, bị đá khỏi lớp 6 thì—
Sẽ rất phiền phức.

Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, vô thức quay đầu nhìn một cái, cậu thấy được khuôn mặt của Quan Vô Kiều.

Như thể đi ngang qua tiện thể nhìn vào trong, Quan Vô Kiều có vẻ vô cùng tùy ý, cứ vậy tùy ý đối diện với tầm mắt Tống Châm.

Quan Vô Kiều khẽ nghiêng đầu, vóc dáng cao lớn che khuất một ít ánh mặt trời, hắn mặc bộ đồng phục học sinh mà Lục Trung quy định, dáng người cân đối, vai rộng chân dài, vẻ ngoài xuất chúng, thoạt nhìn không giống một học sinh ngoan, nhưng ngược lại hắn vô cùng nghiêm túc, nếu Tống Châm có 100 khuyết điểm thì hắn một cái rất có thể cũng không có.

Quan Vô Kiều mấp máy môi, kỳ lạ thay Tống Châm nhìn lại vẫn có thể hiểu hắn đang nói gì, hắn nói: Ra đây.



Tống Châm nhanh chóng cúi đầu giả vờ học bài, cậu yên lặng nhìn đầu heo mình vẽ, qua một lát, giáo viên dạy toán đi vào, Tống Châm mới dám ngẩng đầu lên.

Quan Vô Kiều đã không thấy đâu.

Sau tiết toán chính là giờ nghỉ trưa, Tống Châm không muốn ăn, cậu phải gọi điện cho ba.

Cuộc gọi được nhận, ba cậu ở đầu dây bên kia bình tĩnh hỏi thành thích của cậu, Tống Châm báo lại đúng sự thật.

Ba cậu là một người giỏi giang, quyết đoán, có chủ kiến, sự nghiệp thành công, điều kỳ lạ là, Tống Châm lại là người hoàn toàn trái ngược ông, mẹ cậu mất sớm, Tống Châm nghe kể mẹ mình cùng là một người rất thông minh.

Điều này chỉ có thể giải thích là một loại đột biến gen.

Tống Sùng Châu nói: "Thành tích của con thật không lý tưởng.

"
Tống Châm gật đầu, gật xong mới chợt nhận ra không ai nhìn thấy, lại nhanh chóng mở miệng, "Vâng.

"
Tống Sùng Châu nói: "Con có kiên trì làm theo bảng tổng kết không?"
Phương pháp giáo dục của Tống Sùng Châu rất tiến bộ, ông đề cao sự trưởng thành cá nhân, ông cảm thấy tình trạng của Tống Châm chắc chắn là xảy ra vấn đề ở nơi nào đó, có vấn đề thì phải tổng kết suy ngẫm, từ từ thay đổi, một ngày nào đó sẽ tốt hơn.

Tống Châm nói: "Còn thiếu một chút, không có làm.

"
Tống Sùng Châu: "Là thiếu một chút, hay là không m làm?"
Tống Châm: "Không có làm! Con vẫn luôn ôn tập, nên quên mất.

"
Tống Sùng Châu im lặng.

Ông không phải kiểu người nóng tính, nói đúng ra ông là một người rất lý trí, khả năng chịu áp lực rất cao, nhưng đối mặt với con trai mình, ông luôn trong tình trạng có lòng mà không có sức, đánh, đứa nhỏ này thoạt nhìn rất ngoan, ông không xuống tay nổi, mắng chửi, đứa nhỏ này căn bản không cãi lại, không đánh không mắng, nó không có chuyện gì làm lại đi vẽ mèo vẽ chó vẽ heo trong sách, thành tích là một mớ hỗn độn.

"Nếu thành tích cuối kỳ vẫn như vậy thì tạm nghỉ học một năm về ở nhà đã, con chuẩn bị tâm lý đi, có lẽ ba sẽ đưa con đi làm đánh giá gì đấy hoặc cho con một kỳ nghỉ.

" Tống Sùng Châu nói: "Ba không gặp được con nên không biết rõ được vấn đề cụ thể nơi con.

"
Tống Châm: "! Vâng.

"
Điện thoại bị cúp, Tống Châm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái.

Tống Châm quay đầu lại, là Quan Vô Kiều.


"Gọi điện thoại với ai vậy?" Quan Vô Kiều hỏi.

Tống Châm nhìn cổ Quan Vô Kiều, máu ngay lập tức dâng lên lỗ tai và mặt, cậu xoay người muốn đi, lại bất ngờ bị Quan Vô Kiều nắm lấy cổ tay, Quan Vô Kiều thoạt trông hiền lành lịch sự nhưng sức lực lại rất lớn, mặc dù hắn không làm đau Tống Châm.

"Ba tớ.

" Tống Châm đành phải nói.

"Bởi vì thành tích kỳ thi tháng sao?"
"Ừm.

" Tống Châm gật đầu.

"Tôi có thể giúp cậu học bù hay gì đó.

"
Tống Châm ngẩng đầu, lo lắng nhìn hắn,
"Cậu không tức giận sao?"
Cửa sổ hành lang mở toang, lá cây bên ngoài vang lên xào xạc.

"Tức giận cái gì?" Quan Vô Kiều hỏi.

Tống Châm không dám nhìn hắn nữa, cậu ngó gạch lát hành lang đăm đăm, khó khăn nói: "Ngày đó tớ— thật sự không phải cố ý, tớ cứ nghĩ cậu rất tức giận, cho nên không dám đi tìm cậu.

"
"Cái gì hửm?" Quan Vô Kiều cười, "Cậu nói là chuyện này đó uống say rồi chạy lên giường của tôi ngủ cả đêm sao?"
Tống Châm xấu hổ không có lỗ chui.

"Ặc, không phải.

"
"Hay là chuyện cậu suýt chút nữa cắn đứt lỗ tai tôi?" Quan Vô Kiều khẽ cong lưng, cho cậu xem vành tai vẫn còn hơi sưng của mình, "Cậu uống say rồi cũng dính người quá nhỉ.


"
Tống Châm căng thẳng cứng cả người, không ngừng xin lỗi hắn, "Xin lỗi xin lỗi! Tớ không phải cố ý, cậu có đi bệnh viện kiểm tra không? Tớ có thể bồi thường tiền thuốc men, tớ thật sự— thật sự không phải—"
"Tiền thuốc mem thì khỏi, ngày đó cậu coi tôi thành người nào khác sao?" Quan Vô Kiều xoa mái tóc xù bông của cậu, "Không sao đâu, tôi không để trong lòng, đi thôi, đi ăn cơm.

"
Tống Châm không biết hắn tại sao lại chủ động tìm mình, bởi vì nhìn hắn có vẻ không thiếu bạn bè, hai người bọn họ chỉ mới quen biết hơn một tháng, chơi bóng với nhau mấy lần, thỉnh thoảng trò chuyện đôi chút mà thôi.

Nhưng hắn dường như rất nhiệt tình với cậu.

"Ba cậu lúc nãy nói gì đó?" Giọng nói của Quan Vô Kiều kéo Tống Châm trở lại hiện thực.

"Ba tớ nói nếu thành tích cuối kỳ còn như vậy có lẽ sẽ để tớ tạm nghỉ học.

" Tống Châm trả lời đúng sự thật.

Tì????‎ ????r????yện‎ hay‎ ????ại‎ ﹍‎ ????r????????????r????‎ y????n.

VN‎ ﹍
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu phải tạm nghỉ học đâu.

" Quan Vô Kiều cười tủm tỉm đáp: "Sau này tan học thì về ký túc xá tìm tôi, nghe chưa?"
Hắn vẫn không buông cánh tay Tống Châm, Tống Châm cứ vậy mơ màng bị hắn dắt đi.

.