Quan Vô Kiều khẽ nhướng mày, dường như không ngờ được, "Cái gì?"
Tống Châm bị hắn ôm ngồi trong lòng, tựa hồ có chút không thoải mái nhưng vẫn không giãy giụa, xương hông cậu bị Quan Vô Kiều đè lại, cố định với một tư thế kỳ lạ, Tống Châm lặp lại lời ban nãy một lần nữa.

Quan Vô Kiều nở một nụ cười, nụ cười này rất sâu xa rất ngả ngớn, hắn vỗ vỗ bả vai Tống Châm, nói: "Không thể làm quá nhiều, không tốt cho sức khỏe.

"
Tống Châm ủ rũ cụp đuôi trượt xuống từ trên người hắn, xách túi đồ ăn vặt ở bên cạnh qua, miệng lúng búng nói: "Hai lần là nhiều lắm sao?"
Quan Vô Kiều nói: "Đúng vậy.

"
Tống Châm ngồi ở bên người Quan Vô Kiều, ôm một hộp kem chậm rãi ăn, Quan Vô Kiều nói: "Tống Châm, tính tình ba cậu có tốt không?"
Tống Châm nghĩ nghĩ, "Không tốt lắm.

"
Quan Vô Kiều nắm tay Tống Châm tay, dán lên cổ mình.


"Nếu ông ấy biết tôi làm như vậy với cậu sẽ giết tôi không?"
Tống Châm ngậm muỗng kem lùi về phía sau, như thể muốn xua tan này bầu không khí khủng bố này, "Ông ấy sẽ không biết đâu! Hai ta cũng sẽ không ở cạnh nhau mỗi ngày.

"
"Vậy nếu tôi muốn ở bên cạnh cậu mỗi ngày thì làm sao bây giờ?"
Quan Vô Kiều dời tay Tống Châm lên mặt mình, đồng thời hắn cũng nhìn mặt Tống Châm, khuôn mặt cậu cực kỳ sạch sẽ, đẹp trai, còn có chút trẻ con.

Quan Vô Kiều nhớ lại mấy tiếng trước, cảm giác cậu đột nhiên ấn đầu hắn vào trong ngực.

Ngực Tống Châm rất yếu, ngón tay đè đầu hắn rất nhỏ, có một chút sức lực, không tính là lớn, xuyên thấu qua lớp vải dệt hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tống Châm, như là một loại keo dán trên mặt hắn rất lâu không tan, đột nhiên nảy sinh ham muốn không thể kiểm soát, Quan Vô Kiều rất rõ đấy không phải là ham muốn nhục dục.

Hắn vô cùng muốn kiểm soát Tống Châm, đây là dục vọng của hắn.

Tống Châm vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, cậu nheo mắt, nhìn Quan Vô Kiều nói: "Không làm được đâu, không được.

"

Dục vọng thắng thua dâng lên trong lòng Quan Vô Kiều, hắn thầm nghĩ, không được phải không? Tốt, tôi cũng rất muốn xem rốt cuộc là được hay không.

Vì thế, hắn rút tay về, lấy trong đống đồ ăn vặt một lon nước ngọt, cùng Tống Châm song song dựa vào trên giường, một người ăn kem, một người uống nước trái cây, uống được nửa lon, Quan Vô Kiều đặt nước trái cây lên tủ đầu giường, đột nhiên xoay người, lấy kem trong tay Tống Châm ra, Tống Châm hoảng hốt khiếp sợ nhìn hắn, nhưng rất nhanh, vành tai cậu bị Quan Vô Kiều ngậm lấy, cậu cuộn tròn ngón chân, miệng bị một bàn tay lạnh lẽo che lại, tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt.

Quan Vô Kiều vén áo quần Tống Châm lên, cúi người hôn cậu, Tống Châm chưa bao giờ có cảm giác này, cậu như động vật nhỏ bị chiếc bị chiếc bẫy kẹp trúng đang cố giãy giụa, chỉ tốn công vô ích, cuối cùng cậu không kìm được, nói với Quan Vô Kiều: "Xin cậu đó, chỉ một lần nữa thôi.

"
Quan Vô Kiều dường như rất nghiêm túc suy nghĩ, "Chỉ một lần.

"
Tống Châm gật đầu, "Ừm!"
Quan Vô Kiều cúi đầu, thỏa mãn yêu cầu của Tống Châm, hơn nữa so Tống Châm nghĩ còn tuyệt vời hơn, Tống Châm hết sức nằm ở trên giường, ánh mắt tan rã, Quan Vô Kiều lau miệng, nằm xuống bên cạnh cậu, rất tự nhiên sờ sờ lưng cậu, Tống Châm giống như con thú nhỏ được cứu, vô cùng tín nhiệm ôm lấy hắn.

"Quan Vô Kiều.

" Tống Châm mệt mỏi nói: "Cậu không được nói với người khác.

"
Quan Vô Kiều gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn kỳ lạ, thậm chí còn thỏa mãn hơn cả Tống Châm, hắn nói: "Được, đây là chuyện của chúng ta, tôi sẽ không nói cho người khác.

".