Trong điện Thùy Củng, Hàn Kỳ vừa tóm tắt tình hình hiện tại với Triệu Trinh và Tể tướng Lữ Di Giản, Thượng thư Lâm bộ Hình và 3 Ngự sử cũng yêu cầu tiếp kiến.
Sau khi bàn bạc với Triệu Trinh, Thượng thư Lâm lập tức nghiêng người vấn trách Hàn Kỳ, trách chàng đã không kịp chăm sóc sứ đoàn nước Liêu sau khi có chuyện xảy ra, cứ thế để cho Quận vương Tây Bình là người có thân phận cao nhất trong sứ đoàn mất tích ngay trước mắt bọn thủ vệ.

Quân tuần trải cũng có chỗ thất trách, ban ngày ban mặt mà lại có kẻ mặc quần áo quan phủ của phủ Khai Phong, ngang nhiên đi tới dinh thự để lừa người.
Hàn Kỳ khẽ gật đầu, không hề cãi lại chỉ trích của Thượng thư Lâm, đây là chuyện trách nhiệm, dù có lý do chính đáng để giải thích nhưng cũng rất dễ trở thành người đáng trách.
Một Hàn Kỳ thường ngày ấm áp lịch sự nhưng thực chất cực kỳ lạnh lùng, một Hàn Kỳ khéo ăn khéo nói có thể dễ dàng khiến người ta á khẩu, lúc này lại không nói tiếng nào.

Thượng thư Lâm càng lúc càng chỉ trích chàng quá đáng, hiếm khi lão ta chiếm được thế thượng phong, tất nhiên phải trút hết những oán hận tích tụ từ trước tới giờ ra, tuy vậy cũng không thể hết sạch được, chẳng có gì có thể đổi lại đứa con trai thứ 3 đã chết của lão ta cả.
“Thế nào, ta nói anh nhiều như thế, trừ gật đầu ra chẳng biết nhận lỗi tiếng nào à?” Thượng thư Lâm nói tới khô họng, chợt phát hiện ra thái độ gật đầu nhận lỗi của Hàn Kỳ có chút bình thản, vì thế mà sự thoải mái của lão lập tức biến mất.
“Thượng thư Lâm nói chí phải, chuyện này là trách nhiệm của tôi, không làm tốt thì nên nhận lỗi.” Hàn Kỳ hiền lành đáp lại.
Thượng thư Lâm nhận được sự thừa nhận liền hơi đắc ý.

Lão lẳng lặng bĩu môi cười lành, sau đó đề nghị Triệu Trinh nhanh chóng chọn người thích hợp để tiếp quản phủ Khai Phong.
“Thần đang muốn tiến cử một người thích hợp ạ.” Thượng thư Lâm dứt lời, lập tức trình sổ gấp tiến cử của mình lên rồi liếc xéo Hàn Kỳ một cái, “Còn đối với những quan viên không tận trách, thần nghĩ nên xử lý sớm để tránh gây ra tai họa mới.”
“Bọn chính sứ Gia Luật vừa mất tích không bao lâu, còn chưa biết kết quả thế nào mà Thượng thư Lâm đã biết chắc là tai họa lớn rồi, không biết là lại nghe tin từ đâu vậy?”
Câu hỏi này Hàn Kỳ thoạt nghe thì chẳng có gì, nhưng nghĩ kỹ tới chữ “lại” thì thật dễ khiến người ta thắc mắc.

Rõ ràng chàng đang ngầm mỉa mai, không chỉ hỏi “bây giờ” mà còn là “trước kia” nữa.
Ai nấy đều tự ngầm hiểu chữ “lại” này của Hàn Kỳ là đang nói tới lần trước Thượng thư Lâm bỗng có được thông tin về vị trí tổng đà Địa Tang Các.
Nhắc mới nhớ, Địa Tang Các này khó bắt như chạch.

Phủ Khai Phong điều tra lâu như thế cũng chỉ mới giết được kẻ cầm đầu, không hề tìm được tổng đà ở đâu.

Thượng thư Lâm lại đột nhiên có được tin tức chính xác, hơn nữa từ trước tới giờ luôn giành công với chàng mà lần đó lại không hề làm thế, trái lại còn tặng công lao cho phủ Khai Phong.
Người có đầu óc đều biết mấy năm nay lão không hề ưa gì phủ Khai Phong, nhất là sau khi Lâm tam lang nhà lão có chuyện, Thượng thư Lâm không thể có chút cảm tình nào với phủ Khai Phong được.

Vì thế một chiêu này của chàng đã khiến không ít đại thần nghi hoặc, nhưng Thượng thư Lâm đã giải thích rõ ràng về tin này, dù cho có bất ngờ thì cũng không thể nói bậy nếu không có chứng cứ được.
Chuyện đã xảy ra lâu rồi, mọi người đều đã quên đi.

Giờ Hàn Kỳ nhắc thế, tất cả lại nhớ lại.
Lữ Di Giản luôn đứng bên cạnh nheo mắt nhìn, lúc này mở to mắt, cố tình nhìn lướt qua Thượng thư Lâm.
3 Ngự sử được Thượng thư Lâm dẫn tới cũng đang nhìn lão.

Lần trước Thượng thư Lâm lợi dụng họ để ra mặt, họ vẫn còn nhớ như in.

Vì thế lần này lão gọi họ tới, bọn người Ngự sử Tống luôn dè chừng, không tùy tiện bắt bẻ chuyện gì, phải chờ xem tình hình thế nào rồi mới nói được.
Thượng thư Lâm phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình chỉ vì câu nói của Hàn Kỳ, trong lòng lập tức bốc lửa.
“Lời nói của Thôi quan Hàn rõ ràng là có ý gì đó, đang nghi ngờ ta cái gì hả? Không cam lòng về chuyện Địa Tang Các lần trước, các người tra hoài tra mãi không ra, ta chỉ mới tra một chút đã thành đúng không?” Thượng thư Lâm dừng lại, cười lạnh vài tiếng, “Ta đã ở trong bộ Hình bao nhiêu năm rồi, bổng lộc há là lấy không sao? Bộ Hình có người có thể thăm dò thông tin quan trọng, thế mà còn bị nghi ngờ à? Ta biết có người khó hiểu sao ta có tin tức quan trọng mà không giành công, đó là vì ta muốn chuộc tội cho thằng con khốn nạn của mình đấy!”
“Mấy năm nay đúng là thần có chút không hòa hợp với phủ Khai Phong, nhưng đây là làm việc, tất cả đều là chuyện công, không thể vì mục đích cá nhân được.” Thượng thư Lâm đột nhiên quỳ với Triệu Trinh, bái lễ rồi nói, “Con trai thứ 3 của thần có tội nên đáng bị phủ Khai Phong xử tội chết, thần chưa hề buông lời oán trách nào cả.

Nhưng thần không thể vì thế mà không nghi ngờ, không giám sát phủ Khai Phong, mặc cho họ ngồi không ăn bám, tắc trách được!”

Những lời này đúng là khảng khái vì quốc gia, thậm chí nghe còn rất cao cả và chân thành.
“Thượng thư Lâm biết thế nào là ngồi không ăn bám vậy? Thế nào là tắc trách vậy?”
Hàn Kỳ lạnh lùng đưa mắt nhìn Thượng thư Lâm, không mảy may phản ứng trước lời chỉ trích nghiêm khắc của lão.
Phản ứng này tỏ rõ sự tự tin, khiến người đứng xem lập tức ý thức được không thể nghe lời một phía được, nói không chừng bên Hàn Kỳ cũng có lời giải thích hợp lý.
“Trí nhớ Thôi quan Hàn kém nhỉ, vừa rồi là ai nói nhận lỗi vì đó là trách nhiệm của bản thân vậy?”
Thượng thư Lâm lập tức đấu mắt với Hàn Kỳ, nhìn chàng chằm chằm không chớp mắt, cố gắng khiến bản thân mình giữ vững bình tĩnh, dù thế nào đi nữa cũng không thể chịu thua được.

Hơn nữa xét về tuổi tác, lão lớn hơn Hàn Kỳ hơn 20 tuổi, nếu thua một thằng nhóc tóc mọc chưa hết thì chẳng phải là quá mất mặt rồi sao.
“Thành Biện Kinh lớn như thế, thủ vệ tuần tra há có thể lo liệu chu toàn được hết.

Chỉ cần có phủ nha và luật pháp ràng buộc là có thể ngăn chặn hết tất cả tội phạm ư? Xảy ra chuyện thì nên gánh trách nhiệm, nhưng cũng không thể vì thế mà kết luận tất cả đang ngồi không ăn bám và tắc trách được.”
Hàn Kỳ nói thế khiến Thượng thư Lâm liên tục cười lạnh.
“Đây là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau, Thôi quan Hàn đừng kiếm cớ cho sự tắc trách của mình nữa!” Thượng thư Lâm lại chắp tay với Triệu Trinh lần nữa, mời hắn nhìn cho rõ Thôi quan ở phủ Khai Phong đang trốn trách trách nhiệm khiến Triều đình và người dân thất vọng thế nào.
“Vụ án khai thác bạc lậu ở Nhữ Châu 5 năm trước; vụ án đốt phá ở huyện Bạch Mã, Hoạt Châu liên lụy tới kho lương thực của quân doanh 3 năm trước; vấn đề cấm buôn muối trái phép ở Lưỡng Chiết mấy năm nay… Những chuyện này đều thuộc chức trách của Thượng thư Lâm, so với vụ án sứ đoàn nước Liêu mới 1 ngày chưa giải quyết, không biết những chuyện nhiều năm chưa giải quyết này của Thượng thư Lâm có được tính là ngồi không ăn bám và tắc trách hay không?”
Giọng nói của Hàn Kỳ lạnh như băng, vẫn giọng điệu thờ ơ như mọi khi.
Nhưng nội dung cộng thêm cách nói chuyện của chàng đã khiến Thượng thư Lâm lập tức nổi trận lôi đình.
Lão đưa tay chỉ về phía Hàn Kỳ, “Anh —”
Thượng thư Lâm lập tức ý thức được bản thân phải giữ bình tĩnh, không thể thua trận, tuyệt đối không thể bị thua được…
Lão lập tức thả tay xuống, chậm rãi hít một hơi rồi bình tĩnh nói: “Những chuyện đó không giống với vụ án hiện tại của anh, lần này chuyện anh phụ trách liên quan tới ngoại giao 2 nước —”
“Vậy là những chuyện không can hệ tới quan hệ ngoại giao 2 nước thì không quan trọng đúng chứ? Vụ án Địa Tang Các lần trước đã dấy lên tin đồn trong kinh, Thượng thư Lâm cũng thúc giục đấy thôi, sao tới vụ án mình phụ trách thì lại khác, không quan trọng nữa rồi?”
Hàn Kỳ mời Thượng thư Lâm dạy mình cách phân chia mức độ ưu tiên, làm sao biết vụ án nào không quan trọng, có thể treo đấy không phá cũng chẳng sao, thậm chí còn dùng những vụ án này để chỉ trích vụ án quan trọng của người khác, bắt người đó gánh trách nhiệm mà bản thân mình không bị làm sao hết.
Thượng thư Lâm tức xanh mặt, há to miệng nhưng nghẹn họng không nói được thành lời.

Vì chính lão cũng cảm thấy những lời mình muốn nói có sơ hở, nếu nói ra nhất định sẽ bị Hàn Kỳ miệng lưỡi hiểm hóc nắm đằng chuôi mà phản bác lại, thế lại càng xấu hổ hơn.
Hàn Kỳ hành lễ lần nữa với Triệu Trinh, tỏ ý chàng nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, nhưng hiện tại không phải là lúc tốn thời gian để bàn luận, phải nhanh chóng tìm ra người trước, giải quyết vụ án, đồng thời trấn an sứ đoàn nước Liêu đã.
Lữ Di Giản đồng ý, “Đúng thực hiện tại không phải lúc để tốn thời gian nói đúng hay sai, Thượng thư Lâm có phần hấp tấp chỉ trích quá rồi.”
“Ta —” Thượng thư Lâm đang định giải thích, chợt nghe bọn Ngự sử Tống nhao nhao tán thành với Lữ Di Giản khiến lão không tài nào nói được nữa.
Triệu Trinh gật đầu, vụ án này xảy ra quá đột ngột, hắn cũng giật mình, có chút lo lắng vì những nguy cơ có thể xảy ra sau này.

Vì thế lúc Thượng thư Lâm chất vấn Hàn Kỳ, vì đau đầu mệt mỏi nên Triệu Trinh không nhiều lời nữa.

Thực ra hắn cũng có nghe được một ít, 2 bên cãi nhau có lý do giải thích gì, những đại thần khác nói ra sao để có cái nhìn toàn diện về vấn đề.
Bấy giờ, người hầu trong cung nhận được tin Quận vương Tây Bình đã được tìm thấy, đồng thời đề xuất tiến cung để tiếp kiến nên cũng bẩm lên với Triệu Trinh.
Thượng thư Lâm nghe vậy lập tức biến sắc.
Bọn Lữ Di Giản, Ngự sử Tống khẽ thở phào, khuôn mặt của Triệu Trinh cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Hỏi ra mới biết chuyện tìm được Tiêu A Thứ đều nhờ Thôi Đào, Triệu Trinh không khỏi bật cười.
Sau đó hắn triệu kiến Quận vương Tây Bình Tiêu A Thứ, nghe Tiêu A Thứ chủ động bày tỏ mình tin tưởng Đại Tống và phủ Khai Phong, Triệu Trinh và chúng thần rất đỗi ngạc nhiên.
Họ đều không ngờ Tiêu A Thứ lại thay đổi thái độ hẳn như thế, rõ ràng trước đó gã còn có ý định làm ầm lên, thề một mực phải truy cứu cho bằng được.

Nếu gã mất mặt vì mình trốn mà bị tìm thấy thì cũng chẳng “đuối lý” tới mức này được.
Đợi cho Tiêu A Thứ đi rồi, Triệu Trinh tò mò duyên cớ, Hàn Kỳ bèn nói đây hẳn cũng là công lao của Thôi Đào.

Triệu Trinh lập tức thoải mái tựa vào long ỷ, tự khen mình có mắt nhìn tốt, lúc trước chỉ giữ Thôi thất nương ở lại phủ Khai Phong quả nhiên là một hành động sáng suốt.
Lữ Di Giản hé mắt, khẽ mỉm cười không nói gì.

Nhưng trong lòng ông ta không đồng tình với lời nói bừa của Triệu Trinh, công lao nào của hắn chứ, là nhờ con dâu tương lai của ông ta lợi hại, tự leo lên bằng thực lực của mình đấy.

Nhưng nếu xét kỹ công lao trong đó thì cũng phải kể đến Hàn Kỳ, nếu không phải chàng cho nàng cơ hội, có mắt nhận biết người tài thì hẳn Thôi Đào đã không có ngày hôm nay được.
Lần này Thượng thư Lâm lại càng nghẹn lời, thậm chí còn nhận được cái nhìn “quả nhiên là thế” đầy khinh bỉ của bọn Ngự sử Tống.

Thượng thư Lâm xấu hổ không muốn ở lại nữa, lập tức kiếm cớ để chào tạm biệt.
Lữ Di Giản ung dung thở dài: “Mấy năm nay bộ Hình tồn đọng không ít vụ án nhỉ.”
Triệu Trinh nhướng mày, lập tức quát Thượng thư Lâm, bảo lão đừng có rảnh rỗi mà quản chuyện người khác nữa, “về nhà” mà xử lý đống án cũ kia cho xong đi, sau đó giao trách nhiệm cho bọn Ngự sử Tống giám sát việc này.

3 người Ngự sử Tống lập tức hồ hởi nhận lời, đi theo Thượng thư Lâm, phải đốc thúc lão làm cho tròn trách nhiệm, không thể lơ là được.
Hàn Kỳ vẫn ở lại, báo cáo riêng với Triệu Trinh: “Kẻ bắt cóc mặc quần áo nha soa của phủ Khai Phong, lại còn cầm thẻ bài của phủ để truyền lời nên mới khiến người của sứ đoàn nước Liêu cả tin.

Không cần biết thẻ bài này có phải là thật không, dù thế nào cũng là đồ giả, không thể so sánh với hàng thật được.

Thần nghi ngờ trong phủ Khai Phong có nội gián ạ.”
Triệu Trinh giật mình, cho phép Hàn Kỳ tới gần.

Cả hai hạ giọng thảo luận một lát, Hàn Kỳ liền rời đi.
Sau khi ra khỏi cung, Quận vương Tây Bình Tiêu A Thứ càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Gã bực bội gãi đầu, quay người định tới ngõa xá xem xiếc và ăn tí quà vặt trong chợ đêm để thư giãn tâm trạng.

Ai ngờ vừa đi được vài bước đã bị mấy nha dịch phủ Khai Phong chặn đường, nói muốn bảo vệ gã, bắt gã trở về dinh thự ngay lập tức để tránh xảy ra tai nạn lúc ở ngoài.
“Ta đường đường là Quận vương Tây Bình nước Liêu, sao phải người lời bọn người Tống các ngươi chứ? Cút mau!” Vóc dáng Tiêu A Thứ cao lớn, trừng mắt lên trông rất hung hãn.

Nếu là người bình thường, nhất là đám thuộc hạ của gã ở Khiết Đan, chắc chắn sẽ bị gã hù sợ chạy mất.
Nhưng Lý Tài thì khác, hắn mang theo lời dặn của Thôi Đào mà tới, quả nhiên phản ứng của Quận vương Tây Bình đều y như tính toán của sư phụ.
Lý Tài lễ phép hành lễ với Tiêu A Thứ lần nữa, nói rành mạch cho gã nghe, Thôi Đào bảo hắn tới để đón gã về.
“Ha, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, sao ta phải nghe lời cô ta chứ.” Tiêu A Thứ sốt ruột xua tay, lệnh cho Lý Tài cút.
“Thôi nương tử dặn rồi ạ, nếu Quận vương mà về trễ, lỡ có chuyện gì xảy ra chắc cô ấy không quản nổi cái miệng của mình đâu.” Lý Tài truyền lại nguyên văn lời nói.
Tiêu A Thứ lập tức giật bắn mình, trợn tròn mắt.

Gã im lặng một lát, sau đó chắp tay sau lưng, cáu kỉnh nghiến răng rồi tức giận đi theo Lý Tài về dinh thự.
Vừa về tới, Tiêu A Thứ đã lao thẳng tới chỗ Thôi Đào để đàm phán với nàng, nhưng không thể không kiêng kỵ đám người xung quanh nàng được.
“Ngươi đừng nghĩ ta sẽ bị ngươi uy hiếp!” Tiêu A Thứ chỉ có thể nói mơ hồ.
“Chẳng phải đã bị rồi đấy sao?” Thôi Đào nhẹ nhàng hỏi lại một câu khiến cơn tức của Tiêu A Thứ bắt đầu bùng nổ.
“Ngươi —” Tiêu A Thứ có rất nhiều lời uy hiếp để nói với Thôi Đào, nhưng vì phải kiêng kỵ nên không nói được tiếng nào.


Cảm giác bị người ta tóm được cái đuôi đúng là khó chịu chết mất!
“Quận vương không cần lo lắng, tôi tới đây là để điều tra vụ án, đợi điều tra xong rồi thì chẳng nhớ gì tới chuyện của Quận vương nữa đâu.” Thôi Đào giải thích.
Tiêu A Thứ thở hồng hộc trừng mắt nhìn Thôi Đào, bất lực vung tay rồi xoay người bỏ đi.
Về phòng, Tiêu A Thứ đuổi hết mọi người đi, chạy tới tủ quần áo rồi dọn sạch những bộ đồ mình đã giấu, cuộn chung lại với nhau, khi nào có thời gian sẽ đốt hết! Nhưng tới khi cầm chiếc áo quây màu đỏ gần đây lén mua được, bàn tay gã không khỏi khẽ vuốt ve, gã chưa được mặc quần áo phụ nữ Đại Tống, nếu mặc chắc sẽ đẹp lắm…
Tiêu A Thứ hơi thất thần, nghe bên ngoài có tiếng bước chân nên vội cuộn hết đồ đạc lại, xem xét xung quanh, cuối cùng giấu những thứ đó vào bình hoa lớn.
“Quận vương về rồi à?” Tiêu Sa Câu ngoài phòng hỏi tùy tùng bảo vệ của nước Liêu, sau đó gõ cửa xin gặp, hỏi Tiêu A Thứ về chuyện tiến cung.
“Đã bảo ngươi không cần quan tâm rồi mà, cút đi!”
“Thuộc hạ không hiểu nổi, sao Quận vương lại nghe lời đứa con gái người Tống đó chứ? Rõ ràng đây là lần đầu tiên Quận vương gặp cô ta, mà cô ta cũng chẳng nói gì đặc biệt cả.

Thuộc hạ nghĩ mãi cũng chẳng hiểu… Chẳng lẽ Quận vương yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên sao?” Tiêu Sa Câu muốn hỏi nguồn căn.
“Cút cút cút cút cút cút cút cút cút!”
Tiêu A Thứ cáu kỉnh hét lên.
Thấy Tiêu Sa Câu ấm ức nhìn mình mà vẫn không chịu đi, gã đạp ngay một cú lên mông hắn, sau đó là liên hoàn đạp, tới khi đạp được hắn ra khỏi cửa mới thôi, sau đó lập tức đóng sầm cửa lại.
Lúc bị đạp ra ngoài cửa, Tiêu Sa Câu lảo đảo ngã sấp mặt xuống đất.

Hắn cũng không vội đứng dậy, chỉ ngơ ngác nhìn lên trời.

Tùy tùng nước Liêu thấy thế cũng không để ý tới Tiêu Sa Câu làm gì.

Bọn nha dịch phụ trách canh giữ của phủ Khai Phong lại hơi tò mò, nhưng họ nhớ nhiệm vụ của mình hiện tại là bảo vệ Quận vương Tây Bình, không được quan tâm tới những chuyện khác.
Tiêu Sa Câu gối đầu lên 2 tay, nhìn trời thở dài xong mới đứng dậy phủi bụi trên người.
Thôi Đào mới uống được vài hớp trà đã thấy Tiêu Sa Câu chạy lon ton tới chỗ mình.
“Thành thật khai báo đi, cô đã dùng thứ gì để uy hiếp Quận vương của tau vậy hả?” Tiêu Sa Câu dùng tiếng Hán chất vấn Thôi Đào, nhưng câu hỏi rất gọn ghẽ, hẳn là hắn đã ấp ủ trong lòng suốt quãng đường chạy tới đây, không chờ được phải hỏi nàng ngay.
“Chẳng phải ngài cũng ở đó sao?” Thôi Đào hỏi lại.
Tiêu Sa Câu giật mình, mình cũng ở đó mà.

Nhưng chính vì có mặt ở đó, tận mắt chứng kiến hết thảy nên hắn mới không hiểu, nữ nha dịch của phủ Khai Phong sao lại uy hiếp được Quận vương trước giờ phóng đãng không bao giờ chịu trói buộc của họ được chứ.
“Nói mới nhớ, sứ đoàn mấy người đúng thật chẳng quan tâm tới tung tích của Da Luật Đậu Nhi nhỉ,” Thôi Đào ngồi ở bàn đá trong mái đình, chống cằm nhìn Tiêu Sa Câu, “Ngài cũng thế.”
Vội vàng chạy tới đây chỉ để hỏi việc của Quận vương Tây Bình.

Cũng chẳng thấy họ hỏi xem Da Luật Đậu Nhi có tin tức gì hay tiến triển điều tra thế nào rồi.
“Trả lời tau đi!” Tiêu Sa Câu cao giọng giục, hắn không hề muốn giải thích với “phát hiện” của Thôi Đào, chỉ cần nàng giải thích chuyện liên quan tới Quận vương Tây Bình mà thôi.
Khẩu âm của Tiêu Sa Câu khiến Thôi Đào phải ngâm một bài thơ: “Nga nga nga, cổ cong hướng trời ca.

Lông trắng phô nước biếc, chân hồng sóng trong qua*.”
(*) Bài thơ Vịnh Nga — Lạc Tân Vương, bản dịch của Nguyễn Văn Dũng vicar.
Thôi Đào lập tức hỏi Tiêu Sa Câu có biết nguồn gốc bài thơ này không.
Tiêu Sa Câu lắc đầu, nghiêm túc nhìn nàng, nghĩ rằng xuất xứ của bài thơ này có ẩn ý gì đó.
“Tác phẩm của nhà thơ Lạc Tân Vương đầu thời Đường đấy.” Thôi Đào giải thích.
Tiêu Sa Câu nhíu mày hồi lâu, không đợi Thôi Đào nói tiếp bèn nói thẳng mình rất muốn biết bài thơ này có liên quan gì tới chuyện hắn hỏi.
“Có liên quan gì đâu, chỉ là ngài khiến tôi nhớ lại bài thơ này thôi.” Thôi Đào vô tội nói.
Tiêu Sa Câu lập tức cáu lên: “Cô đùa tau đấy à?”
“Tôi đang vịnh “nga” mà, có đùa “nga” đâu.” Thôi Đào sửa lại.
“Cô —” Tiêu Sa Câu tức đến mức nghiến răng siết tay, muốn sửa lại phát âm của mình nhưng không tài nào nói ra được chữ “ta” đúng cả, cứ luôn xưng “tau”.
“Tau tau tau…” Tiêu Sa Câu cố gắng tập.
Thôi Đào không nhịn được mà tiếp lời: “Cổ cong hướng trời ca —”
Hàn Kỳ vừa tới đã nghe thấy cả hai kẻ xướng người ca, đang ngâm thơ à?

“Thôi quan Hàn về rồi!” Thôi Đào vui vẻ đi đón ngay, nhỏ giọng hỏi chàng vào cung có bị làm khó dễ không.
Hàn Kỳ khẽ cười lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói với nàng: “May mà có nương tử cứu nguy đấy.”
Thôi Đào sửng sốt, thật sự không quen nổi với cách gọi “nương tử” này của chàng.
Thực ra xưng hô này ở thời Tống không có gì đặc biệt cả, bình thường bên ngoài người nam gặp một cô gái lạ cũng có thể gọi là “nương tử”.

Sau khi kết hôn người chồng cũng có thể gọi vợ là “nương tử”.

Có thể nói đây là một cách xưng hô cho cả quen lẫn lạ.

Hiện tại Hàn Kỳ dùng từ không có gì sai, nhưng rõ ràng đây không phải cách gọi thường ngày của chàng, vì thế giờ nói ra có hơi khác biệt.
Người đàn ông này thật là, có muốn “trêu đùa” người khác cũng phải dùng những từ trong phạm vi phép tắc, không mập mờ.
“Vừa rồi hai người đang?” Hàn Kỳ nhìn về phía Tiêu Sa Câu.
“À, ngài ta rảnh quá nên tìm em vịnh ngỗng ấy mà.” Thôi Đào nói.
“Tau không!” Tiêu Sa Câu lập tức giải thích, nhưng vừa thốt thành lời đã khiến những người xung quanh bật cười.
Xin lỗi, trong khi sứ đoàn nước Liêu xảy ra bất trắc, thành viên mất tích khó hiểu mà họ lại phì cười, nhưng thực sự đã nhịn tới giới hạn cuối cùng rồi, không nhịn nổi nữa.
Hàn Kỳ cũng hơi cong khóe miệng, khe khẽ cười.

Nhưng chàng cũng tò mò Thôi Đào sao có thể “khống chế” được Quận vương Tây Bình để gã chịu tới Hoàng cung bày tỏ thái độ hòa hảo như thế.
Thôi Đào bèn nhỏ giọng giải thích với Hàn Kỳ: “Ngài ta thích giả gái, bị em phát hiện.”
Một sứ đoàn toàn là đàn ông, vừa tới Biện Kinh, trong phòng Tiêu A Thứ lại có đồ nữ cũ và bột màu.

Cách để quần áo nữ rõ ràng là có ý “giấu để mọi người không phát hiện ra”.

Bột màu vung vãi trên đất thì có dấu vết đã bị cào qua.
Lúc đó Tiêu A Thứ đang một mình đập đồ trong phòng, tất nhiên chỉ có gã tự làm đổ bột màu mà thôi, hẳn là gã không cố ý nên mới vung tay bắt lại bột màu bị rơi muốn giữ lại.

Tất nhiên bột màu vãi trên đất không thể dùng được nữa, nhưng có bản năng như thế đã nói rõ Tiêu A Thứ rất quý và yêu thích bột màu.
Từ đó không khó để suy đoán: Rất có thể Tiêu A Thứ có sở thích giả gái.
Tất nhiên lúc uy hiếp Tiêu A Thứ, Thôi Đào không thể lôi chuyện giới tính của gã ra trước mặt mọi người được.

Nàng bèn hỏi gã đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng dùng ánh mắt ra hiệu khiến Tiêu A Thứ hiểu ra, nàng biết tỏng sở thích của gã.
Quả nhiên Tiêu A Thứ đã hiểu ý của Thôi Đào.

Trước mặt mọi người, gã luôn là một người cao to, uy phong lẫm liệt, tất nhiên không thể chấp nhận sở thích giả gái của mình bị lộ ra ngoài được, vì thế Tiêu A Thứ chỉ có thể chấp nhận nghe theo yêu cầu của Thôi Đào.
Tiêu Sa Câu phát hiện Thôi Đào và Hàn Kỳ thì thầm với nhau, nghĩ rằng rất có thể cả hai đang nói về việc mà mình hiếu kỳ.

Hắn bèn rướn cổ lên, dóng tai nghe ngóng.

Vì thấy khoảng cách hơi xa nên còn cố tình lại tới hơn tí.
“Ngươi làm gì đấy?” Tiêu A Thứ đang đi tới, từ xa đã thấy Tiêu Sa Câu chen giữa đám người Tống nên hết sức bực mình.
Tiêu Sa Câu vội chạy tới hành lễ với Tiêu A Thứ, giải thích vừa rồi mình chỉ đang thám thính thông tin mà thôi.
“Ở đây chỉ có Quận vương là chủ nhân cao quý nhất của tau thôi ạ.” Tiêu Sa Câu lại hành lễ lần nữa, tỏ vẻ trung thành và nịnh nọt.

Hắn cố tình dùng tiếng Hán để nói, mục đích là để bọn người Tống xung quanh đều nghe thấy, công khai bày tỏ thái độ của mình.
Tiêu A Thứ nhíu mày, liếc nhìn Tiêu Sa Câu đầy chán ghét.
Tiêu Sa Câu nhận thấy mình vẫn chưa bày tỏ đủ, đảo mắt một hồi, chợt nhớ ra Quận vương Tây Bình luôn rất hiếu thuận với mẹ mình nên lập tức nói: “Cao quý con mẹ ngươi ấy!”.