Tối qua mới sai người tới phủ Khai Phong báo tin mà sáng nay Hàn Kỳ đã chạy tới nơi rồi.

Rõ ràng trước khi biết tin, chàng đã đi suốt đêm tới đây.
Nhất định là có chuyện rồi.
Thôi Đào vội bò dậy mặc quần áo, rửa mặt sơ qua.
Vương tứ nương và Bình Nhi đứng cạnh nhau, nét mặt cả hai đều nhìn Thôi Đào như nhau.
Thôi Đào dùng nước muối súc miệng xong, từ từ đưa mắt nhìn về phía cả hai.
“Hai người đang làm trò quỷ gì vậy?”
“Bọn ta nghe nói Thôi quan Hàn mang ngỗng thiên nga* tới đấy!” Bình Nhi phấn khích nói.
(*) Một loài chim trong họ Vịt, đây là loài chim di cư và trong mùa đông chúng chủ yếu di cư đến trung và đông Trung Quốc.
Vương tứ nương bắt đầu cười ha hả, tỏ ý lời tiên đoán khi xưa của ta quả nhiên không sai được.
Trong “Bạch Hổ Thông Nghĩa · Giá Thú” có viết: “Lễ vật là ngỗng thiên nga có thể dùng bất cứ lúc nào, từ Nam ra Bắc, không sợ mất mùa, dễ lấy lòng phụ nữ; bay thành hàng và dừng lần lượt; đó rõ ràng là nghi lễ thành hôn, lớn nhỏ có trật tự, không lấn lướt nhau.”
Ngỗng thiên nga là loài chim trung trinh, nếu bạn đời chết đi thì con kia cũng sẽ không tìm bạn đời nữa; vì ngỗng thiên nga thuận theo nguyên tắc âm dương, tuân theo thứ tự lớn nhỏ, ngụ ý gia đình hoà thuận.

Đây là tập tục khi thành hôn, phía Nam mà cầu thân đều sẽ dùng ngỗng thiên nga làm lễ vật.
Vì thế không thể tùy tiện tặng ngỗng thiên nga được, khi một người đàn ông mang tới tận cửa thì ngụ ý rằng người đó sắp đến cầu hôn.
Trong nhà họ Thôi, Hàn Kỳ chỉ biết mỗi Thôi Đào là con gái, nếu chàng thật sự mang ngỗng thiên nga tới, mọi người sẽ đều tự hiểu chàng đang muốn cưới Thôi Đào.
“Thôi nương tử được đấy, đến bước này với Thôi quan Hàn rồi mà còn giữ kín với bọn ta.” Vương tứ nương chợt nhớ ra bèn hỏi Thôi Đào, “Vậy cái quạt hoa đào kia có phải là Thôi quan Hàn tặng cô không?”
Thôi Đào khẽ cười, không hề bị những lời của Vương tứ nương “lừa”.
Nàng không tin Hàn Kỳ sẽ mang ngỗng thiên nga tới khi mình chưa đồng ý, càng không tin Hàn Kỳ lại tự chuốc họa vào thân mà chọn lúc nhà họ Thôi đang “nội loạn” thế này.

Đây không phải là chuyện mà người thông minh sẽ làm, huống chi Hàn Kỳ còn là người thông minh hơn cả người thông minh nữa.
Thôi Đào nheo mắt nhìn Vương tứ nương và Bình Nhi rồi chất vấn: “Tin đồn đâu ra thế hả?”
“Sáng sớm ta tới phòng bếp, nghe người trong phủ đều nói như thế mà.

Họ nói Thôi quan Hàn đột nhiên tới thăm, lại còn mang theo 1 cặp ngỗng thiên nga, trong phủ sắp có chuyện vui rồi.” Vương tứ nương vội giải thích.
Gặp người trước rồi hãy nói.
Thôi Đào dặn Vương tứ nương và Bình Nhi chuẩn bị bữa sáng, đừng quên chặt sườn dê hôm qua nàng đã ướp sẵn ra thành từng miếng nhỏ.

Cả hai nhận lời xong, Thôi Đào vội lấy cây quạt ngọc hoa đào của mình ra rồi chạy tới gặp Hàn Kỳ.
Nghe nói bấy giờ Hàn Kỳ đang ở chính đường của sảnh trước, bác cả Thôi Lao đang tiếp đãi chàng.
Lúc Thôi Đào chạy tới sảnh trước đã gặp 2 người làm trên đường, cả hai đều cố tình chúc mừng nàng.
Thôi Đào gọi 2 người lại hỏi xem là ai đã đồn như thế.

Sau đó nàng biết được nguồn gốc, rồi tìm được ngọn nguồn của lời đồn, hoá ra là từ nha hoàn Cẩm Thu chuyên phụ trách dâng trà ở sảnh trước.
Tính sơ qua thì Hàn Kỳ đến phủ Thôi còn chưa tới 2 nén nhang, tin truyền ra nhanh như thế, rõ ràng là không bình thường chút nào.
Hẳn là có kẻ muốn tung tin đồn bôi nhọ danh tiếng của nàng, dù loại tin đồn này sau này cũng sẽ làm sáng tỏ và trình độ bôi nhoạ có hạn, nhưng đây vẫn là một thủ đoạn nhỏ không tốn nhiều sức, rõ ràng là đang cố tình nhằm vào nàng.
Đám nha hoàn hầu hạ ở sảnh trước đều là những người xuất sắc nhất, họ đại diện cho mặt mũi nhà họ Thôi, thường được tiếp xúc với quan quý cùng với chủ nhân.

Dù chủ nhà nói gì làm gì, những nha hoàn hạng nhất này đều phải giữ mồm giữ miệng.
Nghe tin Cẩm Thu đang hầu hạ trong sảnh trước, Thôi Đào đúng lúc cũng đến gặp Hàn Kỳ.
Thôi Lao và Hàn Kỳ đang trò chuyện vui vẻ, dù 2 người vẫn chưa nói được mấy câu nhưng trong lòng Thôi Lao đã cực kỳ thích Hàn Kỳ, hận không thể xem chàng như một vị thần.

Ông ta không khỏi tiếc vì con gái mình đã lập gia đình hết rồi, nếu không ông ta cũng sẽ xông lên trước mà cướp lấy.

Không bàn chuyện nói năng, diện mạo thế này, có tài mà tính cách lại bình tĩnh thì ai mà không thích chứ? Trong giới quý tộc ở Biện Kinh, chắc chắn Thôi quan Hàn là ứng cử viên đắt hàng nhất cho việc chọn con rể rồi.
Nếu con gái nhà họ Thôi có vinh hạnh được gả cho chàng, trưởng tộc như ông ta cũng rất vẻ vang, vì thế vội nhớ lại tên của những khuê nữ còn sót lại trong nhà…
Thôi Lao đang suy nghĩ thì nghe tiếng thông báo Thất nương đã đến.

Thấy nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, gương mặt sáng như trăng, tâm trạng Thôi Lao lập tức tỉnh táo lại, nhìn ngay sang Hàn Kỳ, đây chẳng phải là trai tài gái sắc đấy sao?
Thôi Lao vui vẻ nghĩ về chuyện này, nhưng sau đó lại nghĩ chuyện Thôi Đào từng ngồi tù và làm công việc nghiệm thi thật sự không may mắn chút nào, khả năng này dường như không lớn lắm, lại thầm cảm thấy tiếc rẻ…
“Nghe nói Thôi quan Hàn mang ngỗng thiên nga tới ạ?” Thôi Đào cúi người chào hỏi xong liền hỏi thẳng.
Trái tim đang rơi xuống vực thẳm của Thôi Lao lập tức nhảy vọt lên, 2 mắt sáng rực quan sát 2 đứa trẻ này.

Hình như 2 đứa rất thân thiết nhau, phải chăng là có hy vọng rồi? Quan trọng hơn nữa là chuyện ông ta vừa nghe được! Ngỗng thiên nga đấy! Hoá ra không phải ông ta nghĩ nhiều, Thôi quan Hàn thật sự muốn làm con rể nhà họ Thôi bọn họ sao!?
Thôi Lao lập tức rạng rỡ, nụ cười xán lạn, định mở miệng nói về chuyện này, cũng muốn “dạy dỗ” cho có rằng Thôi Đào không được thẳng thắn như thế.

Tốt xấu gì cũng là người ta đến cầu hôn mà, phải giả vờ một chút…
“Ngỗng thiên nga gì cơ?”
Câu hỏi của Hàn Kỳ đã tát Thôi Lao đang bay trên trời rơi thẳng xuống đất.
Nụ cười của Thôi Lao dần biến mất, bối rối nhìn cả hai.
“Người ta đồn Thôi quan Hàn mang ngỗng thiên nga tới, bởi vậy em muốn hỏi xem có đúng không?”
Thôi Đào đáp lại xong thì nhìn thẳng vào mắt Hàn Kỳ, thấy trong đôi mắt đen nhánh của chàng đang phản chiếu lại bóng dáng mình.
Hôm nay Hàn Kỳ mặc cẩm bào màu xanh đen, eo đeo đai lưng ngọc, trông điềm đạm hơn trước nhiều, không biết có phải vì sắp gặp người lớn nên chàng mới ăn vận như thế không nữa.

Nhưng dù thế nào thì quần áo màu tối thật sự càng khiến gương mặt chàng đẹp như ngọc, có một không hai, dung mạo tuấn tú.
Nghe câu hỏi của Thôi Đào, Thôi Lao thầm cầu nguyện: Nếu đúng thì nhất định ông ta sẽ thành kính thắp nhang trước mặt Phật Tổ 3 năm, tuyệt đối không nói điêu!
“Không phải.”
Thôi Lao: “…” Haizz, thôi xong! Không được thắp nhang rồi!
Thôi Lao kiềm chế lại tâm trạng kích động của mình, mở miệng hỏi: “Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Thôi Đào hỏi: “Cẩm Thu là ai?”
Trong 4 nha hoàn đang hầu hạ trong phòng có 1 thiếu nữ 17 – 18 tuổi mặc áo xanh bước lên hành lễ, nhận mình là Cẩm Thu.

Thôi Đào quan sát dung mạo của nha hoàn này, đúng là không hổ nha hoàn hạng nhất trong phủ, có tướng có mạo, thoạt nhìn trông rất quy củ.
“Là ngươi đồn tin này?” Thôi Đào chất vấn.
Cẩm Thu hơi sửng sốt, lập tức quỳ xuống lo lắng nói: “Con không có ạ, con chỉ thấy tùy tùng của Thôi quan Hàn cầm lồng sắt, bên trong có con gì đó lông dài nên trong lúc nấu trà, tán dóc với người trong bếp bảo không biết con vật trong đó là gì, ai ngờ đám người đó lại đồn bậy như vậy.”
Cẩm Thu sợ đến mức bật khóc, cuống quít dập đầu nhận tội, xin Thôi Đào và Hàn Kỳ tha cho.
Thôi Lao lúng túng đứng dậy nhận tội với Hàn Kỳ: “Là do Thôi mỗ quản lý không nghiêm, để Thôi quan Hàn chê cười rồi.”
Hàn Kỳ biết Thôi Đào không phải là người gây chuyện vì những thứ vặt vãnh.
“Ta vừa mới tới đây mà 1 tỳ nữ của quý phủ đã đồn đãi hết khắp nhà rồi, đây không chỉ là quản lý không nghiêm đâu.”
Thôi Đào cũng định nói như thế.
Phẩm quan của Hàn Kỳ cao hơn Thôi Lao, chàng nói thế hợp lý hơn nên đã nói ra trước Thôi Đào.
“Phải phải phải, Thôi mỗ nhất định sẽ xử lý việc này ổn thoả mà.” Thôi Lao trừng mắt nhìn Cẩm Thu.
Cẩm Thu cúi đầu, cả người run bần bật, khẽ bật khóc nức nở, lộ ra một dáng vẻ đáng thương khổ sở.
Khóc thì khóc, nhưng khóc rất khác, không giống như là vì sợ hãi.
“Kể lại nguyên văn lời nói của ngươi đi.”
Thôi Đào cảnh cáo Cẩm Thu không được nói sai chữ nào, nàng sẽ còn tìm những người nghe ả tung tin đồn nhảm để đối chứng.
“Sai 1 chữ thì nhận 10 trượng.”
Thôi Đào nói xong cũng không quên nhắc Cẩm Thu rằng ả sẽ phải chịu trượng hình trong sảnh trước, là lột quần mà đánh.
Thôi Lao nghe thế bèn định nói lại Thôi Đào, nhưng ánh mắt của Hàn Kỳ đang nhìn chăm chăm ông ta.

Thôi Lao lập tức ngậm miệng lại, dù sao cũng không thể để người ngoài chê cười được.
Cẩm Thu nhìn Thôi Lao bằng đôi mắt rưng rưng, thấy Thôi Lao không hề nhìn sang mình, cũng không có ý định nói giúp thì đành phải nói thật theo lời Thôi Đào.
“Con nói là: Tùy tùng của Thôi quan Hàn xách một cái lồng tre, bên trong chứa 2 con vật sống, lớn lắm, hơn nữa còn có lông rơi xuống đất, chẳng biết là con gì.

Nhưng thấy dáng vẻ vui mừng của tuỳ tùng kia, hẳn là có chuyện gì vui rồi”.”
Cẩm Thu không dám nói dối, chịu đánh không là gì, nhưng nếu phải lột quần ra chịu đánh thì sau này ả còn mặt mũi nào trong nhà họ Thôi nữa chứ.
Vốn Thôi Lao nghe Cẩm Thu giải thích còn nghĩ ả thật sự vô ý.

Nhưng nghe xong nguyên văn, gì mà “rất lớn”, “2 con vật sống”, “lông”, “dáng vẻ vui mừng”, “có chuyện vui”… Vô ý thế nào được nữa? Đúng vậy, ả thật sự không hề nhắc tới ngỗng thiên nga, nhưng những lời này rõ ràng ả đang nói tới ngỗng thiên nga mà! Ai nghe đều hiểu lầm như vậy hết! Hơn nữa chuyện vui liên quan tới cầu hôn này, nếu nói trong phòng bếp ắt sẽ nhanh chóng bị truyền ra, ả thân là nha hoàn hạng nhất ở sảnh trước há có thể không biết được chứ?
Lúc này Thôi Lao mới chợt hiểu ra tại sao Thôi Đào lại đột nhiên vấn trách Cẩm Thu bất chấp như thế.

Ánh mắt ông ta nhìn Cẩm Thu lập tức thay đổi, đúng thật ả tỳ nữ này đã leo lên giường ông ta, nhưng là quang minh chính đại, đã báo qua với vợ ông ta, ả cũng tự nguyện, không hề ấm ức gì hết.

Giờ ả nảy kế giở trò thì đừng trách ông ta không niệm tình xưa.
Dường như Cẩm Thu cũng cảm thấy được thái độ của Thôi Lao đã thay đổi, liên tục biện minh rằng mình chỉ vô tư nói ra, ả liên tục dập đầu khiến đầu sưng tấy, nhận lỗi rất nhiều.
Thôi Lao không khỏi có chút mềm lòng, môi khẽ nhúc nhích —
“Trương Xương, đem thứ đó ra.” Hàn Kỳ đột nhiên mở miệng.
Sau đó Trương Xương xách 1 cái lồng trúc được bọc vải đi vào, để xuống đất rồi xốc vải che lên, 2 con chim trĩ có bộ lông rực rỡ lập tức hiện ra.
Toàn thân chúng có màu trắng, nâu nhạt, đỏ quế, xanh lam và vài chấm đen, chỉ có màu xám là không, lông bóng loáng.

Nếu miễn cưỡng nói nhìn nhầm màu đen hoặc màu nâu nhạt thành màu xám thì không thể, nếu cứ khăng khăng thì cũng chỉ là mép lông mà thôi, lúc có một cọng lông hoàn chỉnh rơi xuống không thể nào nói nó có màu “xám” được.

Với lại dù là kích thước, màu sắc hay chiều dài thì đều rất khó với lông ngỗng, nếu lông rơi xuống chắc chắn không thể nhầm là ngỗng thiên nga được, trừ khi là giả vờ nhận nhầm.
Rõ ràng là cố ý tung tin đồn nhảm, thứ gọi là “vô tình” đều chỉ là giảo biện.
Cẩm Thu nhìn thấy 2 con chim xong cũng trợn tròn mắt, hiểu lời nói ngu ngốc kia đã để lại một lỗ thủng lỗ khiến ả bị đập chết ngay tức khắc.
Tối qua Thôi Liễu và những người trong phòng đều âm thầm bị nhốt và canh giữ, giờ tất cả người trong nhà họ Thôi đều chưa biết gì, bao gồm của Thôi Lao.
Vốn Thôi Đào chỉ lo trong phủ vẫn còn sót lại người như cô Kiều trà trộn trong các phòng, đang nghĩ cách làm sao để quét sạch hết đám người này, ai ngờ giờ đã có 1 kẻ tự động đưa đầu ra rồi.
Đầu tiên Thôi Đào kiểm tra trên người và miệng của Cẩm Thu xem có độc hay không, sau đó mới thẩm vấn ả tại sao lại làm thế.
Ban đầu Cẩm Thu còn không chịu nhận, nhưng lúc này đã khóc thật, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc cực kỳ xấu xí, sống chết cắn chặt răng không chịu khai.
Thôi Đào đẩy đĩa nhang tròn đến trước mặt Cẩm Thu, ả lập tức bị dọa đến mức run bần bật.
“Nếu ngươi đã sợ thứ này thì ta sẽ cho ngươi nghe, ta có biết một ít kỹ thuật giải cổ.

Nếu ngươi không sợ thứ này, vậy ta sẽ nhóm lửa thử nhé.”
“Sợ, con sợ! Xin Thất nương hãy cứu con với!”
Cẩm Thu lập tức thừa nhận bản thân là người của Địa Tang Các, được cô Kiều huấn luyện rồi nhận lệnh vào phủ làm việc, phụ trách hỗ trợ và bảo vệ Thôi thập nương.

Thôi thập nương đã sớm ra lệnh xuống, nếu có bất cứ cơ hội gì để nói xấu Thôi Đào, dù là lớn hay nhỏ, bọn ả đều phải thừa cơ ra tay, không cần báo cáo hay hỏi han gì.
Thôi Lao điếng người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thập nương là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sao lại muốn nhắm vào Thất nương chứ?
“Lát nữa sẽ nói cho bác biết duyên cớ của việc này ạ.” Thôi Đào bảo Cẩm Thu thành thật khai ra trong phủ còn bao nhiêu kẻ giống như ả nữa.
Cẩm Thu nói ra 3 cái tên, còn có người khác không thì ả cũng không biết.

Ả còn khai ra địa điểm mà cô Kiều dùng để huấn luyện con gái ở Thâm Châu.
Hàn Kỳ lập tức sai Trương Xương đem thư và quan ấn của chàng đến phủ nha điều người đi kiểm tra.
“Cần chi phiền phức thế, cứ để anh ba đi là được rồi.” Thôi Lao đề cử Thôi Mậu, vì Thôi Mậu đang là Tri châu của Thâm Châu.
“Ông ta không tiện, lát sẽ nói cho bác biết rõ duyên cớ.” Thôi Đào lại nói câu này với Thôi Lao.
Thôi Lao lại càng bối rối, lượng sương mù trong lòng ông ta bấy giờ đã đủ để tắm ông ta rồi.
Thôi Lao đã lớn tuổi, rất ít khi làm động tác vò đầu bứt tóc, nhưng giờ ông ta đã cào tóc 7 – 8 lần, nếu còn như thế nữa ông ta chỉ sợ đầu mình sẽ hói mất.

Hình như trong nhà này đã xảy ra chuyện lớn gì mà ông ta không biết rồi đúng không? Ông ta là con trai trưởng cơ mà! Không biết gì thế này cũng quá thảm rồi!
Sau đó, Thôi Đào dẫn Hàn Kỳ đến gặp cụ bà Thôi.

Thôi Lao cũng đi theo, phải giải toả nghi hoặc chứ.

“Sao Thôi quan Hàn lại đến sớm thế ạ?” Trên đường đi, Thôi Đào nhỏ giọng hỏi Hàn Kỳ.
“Vụ án Thiên Cơ Các và Địa Tang Các đã được chuyển tới phủ Khai Phong hoàn toàn, không phân chia khu vực nữa.” Lúc này Thôi Lao đang vò đầu phía sau, hoàn toàn chìm đắm trong mớ nghi ngờ của mình.

Vì thế ánh mắt Hàn Kỳ đang nhìn về phía Thôi Đào rõ ràng toát lên vẻ dịu dàng, không còn dáng vẻ lạnh lùng giải quyết việc chung nữa.
“Vậy Lục lang mang theo 2 con chim đẹp như thế làm gì?”
“Cho em ăn đấy.” Hàn Kỳ trả lời rất thản nhiên.
Thôi Đào không nhịn được mà cong môi, cực kỳ vui vẻ.

Nghe tới ăn thì nàng đều vui.

Từ khi về nhà tới giờ nàng chỉ có tranh đấu, cảnh giác đề phòng, lại còn phải tra tới tra lui, chẳng ăn được mấy bữa cơm ngon cả.

Quả nhiên vẫn là Hàn Kỳ hiểu nàng, dù có chạy vội trong đêm đến tra án cũng không quên mang đồ ăn tới cho nàng.
“Chim đẹp như thế chắc ăn ngon phải biết.”

Đến chỗ của cụ bà Thôi, Thôi Lao mới được nghe Thôi Đào và Hàn Kỳ kể hết tất cả những gì điều tra được.
Thôi Lao trợn tròn mắt, hoàn toàn rơi vào khiếp sợ, thật sự rất bất ổn.
Vậy là trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như thế sao? Anh ba còn dám dẫn Thôi Liễu đến để vờ là tu hú chiếm tổ thế ư.

Hơn nữa còn không ngờ là Thôi thập nương trông có vẻ vô hại mà lại có liên quan tới Địa Tang Các nổi tiếng xấu xa trên giang hồ nữa.

Từ năm 13 tuổi đã bắt đầu tính toán ám hại chị gái ruột của mình, khiến nàng đeo trên lưng nỗi oan lớn tới ngày hôm nay, phải chịu khổ cực 3 năm.

Một đứa trẻ mà độc ác như thế, rốt cuộc nó còn có lương tâm hay không chứ?
Bỗng biết được những việc này, Thôi Lao cảm thấy hơi hoảng hốt, còn có chút không chân thực.

Nhưng vừa rồi ông ta đã tận mắt nhìn thấy cái bẫy của Cẩm Thu, giờ đây mới ý thức được cả gia tộc nhà họ Thôi bọn họ đang bị giòi bọ cắn phá, mà lại còn là rất nhiều giòi bọ nữa.
“Việc này rất nghiêm trọng, nhất định phải quét sạch! Phải nghiêm trị!” Thôi Lao trịnh trọng nói với cụ bà Thôi.
Ông ta càng nghĩ càng thấy sợ hãi!
Cụ bà Thôi gật đầu hài lòng, may là mình vẫn còn một đứa con bình thường.

Lúc biết Cẩm Thu cũng là một thành viên của Địa Tang Các, cụ bà Thôi thật sự lo rằng Thôi Lao cũng sẽ vì nhan sắc mà hồ đồ như Thôi Mậu.
“Người đã tỉnh dậy rồi.” Vương tứ nương chạy tới nói với Thôi Đào.
Để tránh xuất hiện tình huống như của cô Kiều, Thôi Liễu và đám nha hoàn đều được kiểm tra kỹ càng, độc dùng để tự tử trên người chúng đều đã được xử lý sạch sẽ.
Hàn Kỳ bèn mượn phòng khách của cụ bà Thôi để thẩm vấn Thôi Liễu một chút.
Tới giờ Thôi Liễu vẫn chưa hiểu có chuyện gì, cô ta chỉ nhớ tối qua uống xong trà thanh nhiệt do cụ bà Thôi cho thì liền cảm thấy buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh dậy, cô ta phát hiện quần áo trên người mình đã được thay, cả người bị trói lại, còn nằm trên đất, nha hoàn của cô ta cũng y hệt thế.
Lúc đầu Thôi Liễu còn nghĩ nhà họ Thôi gặp cướp, hoặc cô ta gặp phải một tên trộm hái hoa gì đó, đang nghĩ xem nên đối phó với đám cướp thế nào thì cửa đột nhiên mở ra, Vương tứ nương và Bình Nhi đi vào cùng với vài người phụ nữ khác, áp chúng tới phòng cụ bà Thôi.
Đám nha hoàn cũng không hiểu gì như Thôi Liễu, nhao nhao ầm ĩ chất vấn lý do, kết quả đều bị bịt miệng lại hết.
Đi trên đường, Thôi Liễu phát hiện đám người làm thường đi qua đi lại mà giờ vắng hoe.

Cô ta lại càng thấy không ổn, âm thầm cầu mong mọi chuyện đừng quá tồi tệ.
Lúc cô ta bị giải tới phòng khách, thấy cụ bà Thôi và Thôi Lao đang ngồi 2 bên, ở ghế chính là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ, người này còn anh tuấn hơn của Lữ nhị lang.

Thôi Liễu nghi hoặc nhìn quanh phòng một vòng, lập tức trông thấy Thôi Đào đang cúi đầu mài mực, bày giấy ở sau góc bàn.
“Bà bà, bác cả, đây là sao vậy ạ? Sao con lại bị trói thế này?” Thôi Liễu ngoan ngoãn hỏi.
Lục này chợt có một bóng người xông vào cửa.
Thôi Chi xông vào phòng khách, thấy Thôi Liễu đang quỳ trên đất, không nói tiếng nào liền giơ tay lên tát mạnh cô ta một cái, vẫn chưa thấy hả giận nên bèn bước lên túm chặt tóc cô ta.

Thôi Liễu hét toáng lên, cả người bị trói nên không thể làm gì được, chỉ có thể xoay người né tránh, nhưng tóc vẫn bị Thôi Chi túm đến đau buốt, cô ta đau đến bật khóc.
“Mày tự hỏi với lòng mình đi, từ nhỏ tới lớn tao đối xử với mày thế nào hả? Tao có món gì ngon, trò gì vui cũng đều rủ mày, tao còn xin mẹ tao thương yêu mày nữa.

Vì mày không cha không mẹ, xin bà ấy đối đãi với mày như con gái ruột.

Mày thì được lắm, hạ cổ với tao! Đúng là con tiện nhân độc ác mà! Tao chưa bao giờ chửi người khác hết, nhưng hôm nay tao chỉ muốn chửi chết mày, dùng tất cả những lời nguyền rủa độc ác nhất để chửi mày!” Thôi Chi ra sức túm lấy tóc Thôi Liễu, lúc này bứt thêm 1 nắm nữa, Thôi Liễu bị túm đau đến phát khóc.
Sau đó Thôi Chi bị người của cụ bà Thôi kéo ra.
Thôi Chi tủi thân rơi nước mắt, đưa đôi bàn tay rướm máu vì mới đánh nhau cho cụ bà Thôi thấy.
“Bà bà, nó thật độc ác, hạ nhiều giòi bọ vào trong người con như thế này này, may mà có chị bảy cứu con đấy!”
Thôi Lao thấy 2 bàn tay của Thôi Chi xong thì không khỏi trợn tròn mắt, càng ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này và sự ác độc của Thôi Liễu.
“Có ấm ức gì thì lát nữa nói, bà nội ắt sẽ thay con làm chủ mà.

Giờ có người ngoài ở đây, còn ra thể thống gì không!” Cụ bà Thôi ngoài miệng thì nói thế nhưng tay lại xót xa ôm chặt Thôi Chi, dùng khăn băng bó vết thương trên tay cô ta lại.
Lúc quay lại nhìn Thôi Liễu, cụ bà Thôi đang nước mắt lưng tròng cũng mang theo tia căm hận, hận vì đã nuôi một kẻ vong ơn phụ nghĩa nhiều năm như thế, nói nó là sói mắt trắng còn là đang khen đấy, nó còn không bằng cả cầm thú nữa!
Búi tóc của Thôi Liễu bị túm rối bời, cô ta chật vật quỳ trên đất, tóc tai bù xù, vết thương vì bị móng tay Thôi Chi cào rách trên trán đang chảy máu dọc thái dương.
Nghe Thôi Chi nói tới cổ độc, Thôi Liễu mới giật mình nhận ra mọi chuyện đã bại lộ.

Vì chuyện xảy ra quá bất ngờ nên cô ta cực kỳ hoảng loạn, thậm chí còn nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.


Cô ta hoàn toàn không thể nghĩ được tại sao mọi chuyện lại bại lộ được, không biết sơ hở ở chỗ nào.
“Cô Kiều đã chết rồi.” Lúc này Thôi Đào đột nhiên nói với Thôi Liễu.
Thôi Liễu lại giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Đào.
Thôi Đào nhếch khóe miệng lên, “Xem ra cô biết cô Kiều là ai rồi.”
Lúc này Thôi Liễu mới nhớ ra tên của cô Kiều ở phủ Thôi là má Vương, cô ta vô thức phát hiện thân phận mình đã bị lộ rồi.
Thôi Đào lại nhìn về phía đám nha hoàn đang quỳ sau lưng Thôi Liễu, “Các ngươi có muốn khai gì không?”
Đám nha hoàn đều không lên tiếng.
Thôi Lao đột nhiên nhớ tới chuyện lúc nãy Thôi Đào đã thẩm vấn Cẩm Thu, vội bảo nếu bọn ả thành thật khai báo thì Thôi Đào có thể sẽ giải cổ cho, nhưng đám nha hoàn này hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Hẳn là trên người chúng không có cổ.” Thôi Đào còn nhớ lúc ở chỗ của Thôi Liễu, nha hoàn tên Tế Thảo kia còn cố tình định đốt nhang lên để cổ độc trong người nàng phát tác.

Nếu trong người Tế Thảo cũng có cổ thì sao dám đốt nhang chứ.
Thôi Đào bắt mạch của nha hoàn tên Tế Thảo kia, quả nhiên không phát hiện có gì khác thường.
“Vậy là các ngươi đều là tử sĩ* à?” Thôi Đào hỏi lại.
(*) Những người được huấn luyện đặc biệt và được dùng cho những nhiệm vụ liều mạng, thường là để bảo vệ những người quan trọng, rất ít cơ hội sống sót được.
Tế Thảo và 4 ả nha hoàn hạng 2 đều cúi đầu không nói gì.

6 nha hoàn hạng 3 và nha hoàn thô kệch còn lại đều nơm nớp hoảng sợ xin tha, bảo mình bị oan, bọn ả thật sự không biết chuyện gì hết.
Thôi Đào bảo Vương tứ nương và Bình Nhi thẩm vấn 6 ả này trước, cẩn thận sàng lọc lại xem có gì khả nghi không.
“Nên tập trung hỏi về thói quen thường ngày của Thôi Liễu, lúc Thập nương tiếp xúc với cô Kiều và Cẩm Thu, nếu trả lời thành thật thì hiềm nghi sẽ ít hơn.” Thôi Đào dặn.
Cả hai nhận lệnh, lập tức dẫn 6 người đi.
5 người còn lại vẫn quỳ dưới đất, đột nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn nhiều.
Hàn Kỳ không hề nói tiếng nào, thậm chí còn hơi lười biếng tựa vào một bên ghế, phe phẩy chiếc quạt ngọc trong tay.

Thôi Đào thấy chàng như thế thì không khỏi than người này học xấu hay thật, trước đây nào có thấy chàng lười biếng bao giờ đâu.

Chẳng lẽ cấp dưới như nàng làm quá tốt nên chàng ấy rảnh quá hoá hoảng à? Thôi, cứ làm việc nên làm trước đã, dù sao đây cũng là chuyện nhà nàng mà.
“Cha đã thừa nhận thân phận của cô rồi, cô là con riêng của ông ta và Tô Ngọc Uyển.” Thôi Đào cố tình nhấn mạnh vào 2 chữ “con riêng” để kích thích Thôi Liễu.
Quả nhiên Thôi Liễu không chịu nổi, lập tức tức điên lên, trừng mắt nhìn Thôi Đào: “Đáng lẽ hôm qua tao nên giết mày!”
“So với cô Kiều, cô lanh lợi và hiểu ra nhanh hơn đấy.” Thôi Đào giả vờ khen Thôi Liễu rồi hỏi tiếp, “Nếu đã như thế thì nói đi, tại sao năm đó cô lại lập kế bắt cóc ta ở chùa Thanh Phúc, tại sao lại tung tin đồn nói Lữ Công Bật quái gở?”
Thôi Liễu nghe Thôi Đào hỏi như vậy, tất nhiên cũng hiểu nàng đã biết hết mọi chuyện, cô ta càng hối hận tại sao năm đó không kiên quyết bắt cô Kiều giết nàng đi, thế mà lại nghe lời cô Kiều khuyên, gì mà muốn dùng nhan sắc của Thôi Đào để nàng bán mạng cho Địa Tang Các, để nàng sống không bằng chết, để nàng trở thành một quân cờ bị lợi dụng, đến khi không còn giá trị gì nữa thì hãy bắt nàng bị làm nhục cho đến chết.
Ai ngờ mạng nàng tốt như thế, lại còn gặp được Hàn đại ca.

Kế hoạch của cô Kiều bị rối loạn thì thôi đi, thế mà để “con cờ” này quay về phản đòn, không chỉ khiến cô Kiều gậy ông đập lưng ông mà chết, giờ cô ta cũng bị dính líu vào!
“Đáng lẽ 3 năm trước nên giết mày đi!” Thôi Liễu cực kỳ hối hận, nghiến răng căm tức, tủi thân đến mức bật khóc.
“Cô khóc cái gì, người bị cô hại thảm là ta mà.” Nếu không có cơ hội quay về lần này, e là nàng chẳng thể thấy được cảnh tượng này.
“Chẳng phải bây giờ mày vẫn yên ổn sao, sao số của mày lại tốt đến thế chứ! Lẽ ra mày phải bị cô Kiều huấn luyện rồi đưa tới cho bọn già kia, bị chơi tới chết mới đúng!” Thôi Liễu gào khóc.
Lúc này Thôi Mậu và Tiểu Mã thị cũng vào phòng, nghe tiếng Thôi Liễu, cả hai đều kinh ngạc.

Tiểu Mã thị vươn tay bịt miệng lại, không kìm được mà bật khóc.
Đầu óc Thôi Mậu trống rỗng, tay run run trỏ vào Thôi Liễu, mắng chửi cô là đồ nghiệp chướng.

Năm xưa ông ta hao phí công sức để dẫn cô ta về nhà họ Thôi, quan tâm chăm sóc cô ta còn hơn cả đích nữ, ai ngờ lại nuôi ra một đứa cầm thú ác độc thế này!
Thôi Mậu tức giận còn đến đạp Thôi Liễu một cái, đang định đạp thêm nữa thì bị Trương Xương lôi ra.

Đạp đầu tiên là Hàn Kỳ cố tình để Thôi Liễu chịu nhục để kích thích cô ta đánh mất lý trí, nói ra càng nhiều bằng chứng hơn.

Nếu đạp tiếp, với tư thế của Thôi Mậu ắt sẽ mất khống chế mà giết người mất.
Tiếp đó, Tiểu Mã thị và Thôi Mậu đều cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để ngồi một bên dự thính.

Sau cơn tức giận, cả hai không kìm được mà nhìn về phía Thôi Đào, thấy Thôi Đào đang bình tĩnh tập trung chất vấn Thôi Liễu, cả hai cũng bắt đầu xót xa.

Rốt cuộc con gái của họ đã trải qua những gì mà lại hình thành nên tính cách như bây giờ chứ, rõ ràng là bị giày vò và tra tấn rất nhiều mà.
Thôi Mậu cực kỳ ân hận, trong lòng thầm oán trách bản thân, hận không thể tìm một con dao để tự vẫn, ông ta quá thẹn với vợ và con gái mình rồi.

Ông nhìn nhìn Tiểu Mã thị, định nói xin lỗi bà, nhưng Tiểu Mã thị không buồn nhìn ông ta một cái, chỉ mong ông ta đi chết đi.

Thôi Mậu cúi đầu xuống, siết chặt nắm tay, càng ghét bản thân mình hơn nữa, tội ông ta quá lớn rồi!
“Ta tốt số hơn cô, không chỉ giành được trái tim của Lữ nhị lang mà còn có được tấm lòng của Hàn nhị lang, cô nói xem mình có thảm hay không?” Thôi Đào dùng âm lượng mà chỉ có Thôi Liễu nghe thấy, thì thầm bên tai cô ta.
Thôi Liễu lại càng thêm tức giận, gào khóc đến 2 mức đỏ bừng.

Gì mà ấm áp, gì mà đoan trang, gì mà thành thật, gì mà biết thân biết phận… Lúc này đã biến mất không còn tăm hơi.
Thôi Liễu như phát điên, sau khi xé bỏ lớp ngụy trang, tâm trạng bị chèn ép nhiều năm của cô ta rốt cuộc cũng tìm được lối thoát để bùng phát.
“Rõ ràng là tao đối xử tốt với anh ấy trước, thế mà anh ấy lại thích mày, anh ấy hiểu lầm mày là tao nên mới cưới mày mà! Chẳng qua tao chỉ muốn đòi lại thứ vốn thuộc về mình thôi! Trước đây tao cũng không định ra tay độc ác với mày nên mới bịa ra chuyện quái gở để dọa mày.

Ai ngờ mày căn bản không thèm nghe lời khuyên, vẫn muốn gả cho anh ấy.”
Thôi Liễu lập tức nói với Thôi Đào, vào đêm tiết Khất Xảo* của 4 năm trước, cô ta thấy Lữ nhị lang say rượu ngã trên đất ở góc Đông vườn hoa, bị nhành cây làm trầy tay nên bèn tới đỡ hắn, lấy khăn băng bó vết thương cho hắn.

Không ngờ cô ta đột nhiên bị hắn ôm chầm, Lữ Công Bật nỉ non bên tai cô ta một câu “Em tuyệt quá, ta mà cưới được em sẽ tuyệt hơn nữa”, Thôi Liễu lập tức đỏ mặt gật đầu đồng ý.
(*) Ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các thiếu nữ bài trí các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và ước vọng kết hôn.

Tên Khấu Xảo có nghĩa là thể hiện tài năng.
Nhưng qua hôm sau, Thôi Liễu lại nghe được tin mà cô Kiều có được từ bên cụ bà Thôi, nhà họ Lữ cố tình tác hợp cho Lữ nhị lang và Thôi thất nương kết hôn, vì cả hai vẫn còn nhỏ tuổi nên mới tạm thời đánh tiếng thôi, đợi đủ tuổi sẽ chính thức làm lễ ăn hỏi.

Làm thế là vì nếu ăn hỏi sớm mà lỡ một bên xảy ra tai nạn thì bên kia phải mang tiếng khắc vợ hoặc khắc chồng, hiện tại các nhà đều phải cẩn thận chuyện này.
Lúc đó Thôi Liễu cảm thấy Lữ Công Bật đã phản bội lại lời hứa với mình, liền quyết định quên hắn đi.

Tình cờ là hôm đó cô ta gặp lại Lữ Công Bật, thấy hắn đang ngơ ngác nhìn chiếc khăn mà cô ta đã dùng để băng bó vết thương kia.

Lúc này Thôi Liễu mới nhận ra chiếc khăn hôm qua cô ta dùng là của Thôi Đào cho mình, ở trên có thêu hoa đào, hoá ra là hiểu lầm, hoá ra là hắn hiểu lầm mình là Thôi Đào.
Nhắc tới “chuyện xưa” này, trong phòng hoàn toàn yên lặng.
Thôi Đào chớp mắt khẽ cười một tiếng rồi hỏi Thôi Liễu: “Lẽ nào cô không nói rõ với anh ta sao?”
“Tất nhiên là tao đã nói với anh ấy rằng chính ta mới là người buộc khăn.

Anh ấy rất kinh ngạc, sau đó là xin lỗi tao, nói trưởng bối đã định hôn sự rồi, không thể nào sửa lại được nữa.


Đêm đó mạo phạm tới tao là lỗi của anh ấy, anh ấy nợ ta một món nợ ân tình, hỏi tao muốn cái gì, anh ấy đều sẽ cho tao.”
Lúc Thôi Liễu nhớ lại vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đất, hơi thất thần, sau đó là trừng mắt nhìn Thôi Đào đầy căm hận, lắc vai như thể đang muốn đưa tay chỉ vào nàng.
“Tao chẳng cần gì hết, ta chỉ cần anh ấy thôi! Chỉ cần anh ấy mà thôi! Là mày, nếu không phải vì mày đưa khăn cho tao thì anh ấy cũng không hiểu lầm, sẽ không nói chuyện cầu hôn mày với cha mẹ, cũng sẽ không định chuyện hôn nhân vào ngày hôm sau!”
Trong phòng lại càng yên tĩnh hơn, đa số mọi người đều đang suy nghĩ về “hiểu lầm” này…
Lúc này Thôi Đào bật cười chế giễu, càng lúc càng rõ ràng.

Mọi người đều vô thức nhìn về phía Thôi Đào, Thôi Liễu cũng hung hăng nhìn chằm chằm nàng như thể đang chờ tới lúc Thôi Đào nhận ra sự yêu thích của Lữ Công Bật chỉ là hiểu lầm.
Nhưng không hề có!
Thôi Đào cười chế giễu xong liền dùng giọng điệu chắc nịch nói với Thôi Liễu: “Là cô hiểu lầm thì có, người anh ta ưng vẫn luôn là ta.

Bà nội đã từng kể với ta rồi, năm ta 10 tuổi đã đàn 1 khúc trong thọ yến khiến anh ta vừa ý.

Nếu đêm đó anh ta hiểu lầm cô là ta thì sau khi nghe sự thật, nếu anh ta thật sự vừa ý cô thì sao có thể không sửa được chứ, lúc đó việc hôn nhân vẫn chưa định mà? Chẳng qua là vì vô tình mạo phạm cô nên anh ta mới áy náy, lại ngại nói huỵch toẹt là khiến cô khó xử nên mới uyển chuyển lấy lý do đã định hôn sự, không thể sửa nữa thôi.”
Chỉ 1 chiếc khăn làm sao có thể quyết định được tình cảm sâu nặng của một người đàn ông đối với một người phụ nữ được chứ, nực cười quá đi.
Thôi Đào lập tức nhờ cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị xác minh, để trái tim của Thôi Liễu chết lặng hoàn toàn.
“Ai biết chuyện đều có thể nhìn ra nó vẫn luôn cực kỳ quan tâm con.

Còn những người khác trong nhà họ Thôi, nó thậm chí còn không buồn nhìn thêm lần nữa.” Tiểu Mã thị nói, “Ta còn nhớ lý do tại sao 4 năm trước nó lại uống say đây, là vì trước đó con cãi nhau với nó.

Nó quan tâm con, bảo con nhỏ tuổi không nên uống nhiều rượu, thế là con lại càng muốn uống, còn khăng khăng không chịu uống với nó, vì thế nên nó mới hờn dỗi mà tự uống say.”
Lúc đó cả Tiểu Mã thị và Đại Mã thị đều để ý đến đôi oan gia nhỏ này, thấy chuyện này thú vị nên Tiểu Mã thị rất có ấn tượng với chuyện năm đó.
“Không phải, không phải, không phải, không không không không…” Thôi Liễu lắc đầu tỏ ý không tin, liên tục hét lên.
“Cô độc ác như thế cũng chẳng đáng để người ta thích đâu, thật quá tầm thường.” Giọng điệu cười trên nỗi đau người khác của Thôi Đào cực kỳ gợi đòn.
Hàn Kỳ ngồi trên ghế chính, lúc nghe Tiểu Mã thị kể chuyện thì sắc mặt đã bắt đầu lạnh xuống, chợt nghe Thôi Đào nói thế thì không kìm được mà nhếch miệng lên.

Chàng lập tức cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi tiếp tục dự thính, để mặc cho Thôi Đào muốn làm gì thì làm.

Như thể chủ thẩm hiện ta không phải là chàng, chàng chỉ là người hóng chuyện mà thôi.
“Các người đều nói bậy hết!”
“Hàn nhị lang là anh cả có cùng huyết thống với cô,” Thôi Đào thấp giọng nói, “Cô nói xem, nếu bắt y phải chọn giữa ta và cô, y sẽ chọn ai đây hả?”
“Mày im đi!” Thôi Liễu lại bị Thôi Đào kích thích, “Nếu không phải vì anh ấy thì mày đã chết từ lâu rồi, sao có thể nhảy nhót trước mặt tao, tao cũng không thể nào rơi vào tình cảnh thế này được! Bọn mày nói tao độc ác, vậy mày cũng chẳng phải thứ gì tốt lành cả.

Chẳng phải mày thích anh ấy sao? Vậy sao giờ còn phản bội anh ấy chứ hả? Uổng công anh ấy phí hết tâm tư, giả thành một thiếu niên nghèo nàn làm việc nặng để ở chung với mày, về còn bí mật ra lệnh cho người khác không được phép khi dễ mày nữa.

Vì để bảo vệ mày, anh ấy đã trở mặt với tao, còn nói nếu tao dám đặt mưu với mày thì sẽ không khách sáo với tao nữa.

À, ha ha, loại đàn bà hồ ly tinh như mày đáng sợ thật đấy, quyến rũ hết tất cả đàn ông rồi, thích lắm đúng không?”
Thôi Liễu trợn tròn mắt nhìn về phía Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nghe có người điểm danh mình bèn thu quạt ngọc trong tay lại, nhìn về phía Thôi Liễu.

Trong đôi mắt thâm thuý toát lên nét lạnh lùng khiến người ta không dám tới gần.
Thôi Liễu và Hàn Kỳ nhìn nhau trong chốc lát rồi thôi, nhưng trước khi cô ta thu mắt về lại đột nhiên trông thấy trong mắt Hàn Kỳ thoáng hiện lên một ý cười.

Thôi Liễu lập tức bị dọa đến mức tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, nhìn ngay sang phía Thôi Đào, thấy Thôi Đào đang nhìn nhau với Hàn Kỳ.
Vừa rồi cô ta chỉ tiện miệng nói thế thôi, định làm nhục Thôi Đào là hồ ly tinh, ai ngờ lại là thật…
“Mày, bọn mày —” Thôi Liễu vừa phẫn nộ vừa sợ hãi trừng mắt nhìn Thôi Đào, đột nhiên ho khan 2 tiếng rồi phun ra một ngụm máu, lập tức ngất đi.
4 ả nha hoàn còn lại thấy thế đều đồng thanh gọi tên Thôi Liễu.
Sau đó Thôi Đào dùng cách riêng để tra khảo từng ả nha hoàn này.

Dù nói là tử sĩ nhưng chung quy vẫn cần phải có một chỗ dựa để giữ vững lòng trung thành cho bọn ạ, chỉ cần phá chỗ dựa này đi thì lòng trung thành sẽ trở thành sương mù ngay.
May mắn thay, lý do 4 ả nha hoàn trung thành là vì bọn ả nghĩ cô Kiều đã cứu mạng mình, là đại ân nhân giải thoát bọn ả ra khỏi bể khổ.

Thôi Đào bèn phân tích tỉ mỉ với bọn ả một chút, để bọn ả nhận ra bể khổ đó rất có thể đều là âm mưu của cô Kiều, là cô Kiều muốn khống chế đầu óc của bọn ả.

Sau khi tính toán và cân nhắc xong, 4 ả nha hoàn đều khai ra hết.
Cả bốn đều không biết gì nhiều về tình hình cụ thể của Địa Tang Các, cấp trên của bọn ả là cô Kiều, người phải trung thành là Thôi Liễu, tất cả nhiệm vụ đều do cô Kiều và Thôi Liễu gia phó.
Cứ 15 mỗi tháng, Thôi Liễu đều sẽ mượn cớ đi thắp nhang ở chùa Thanh Phúc để gặp một người, còn người đó là ai thì bọn ả không rõ.

Vàng bạc tiền của và thông tin của Thôi Liễu đều do cô Kiều đưa tới, sau đó chuyển cho bọn ả chở đi.

Họ gặp nhau ở chùa Thanh Phúc, bọn ả chỉ phụ trách trông coi bên ngoài, còn chuyện Thôi Liễu gặp ai bên trong thì suốt 4 – 5 năm bọn ả đều không biết.
4 ả nha hoàn còn tiết lộ, bình thường nghe Thôi Liễu và cô Kiều nói chuyện nên biết được Các chủ Địa Tang Các đang âm mưu một chuyện lớn, là kiểu đủ để vung chấn trời đất, nhưng cụ thể là gì thì bọn ả cũng không rõ.
Hơn nữa, thực ra 3 năm trước Các chủ Địa Tang Các mới có cơ hội nhận lại Hàn Tống, vẫn luôn muốn lôi kéo Hàn Tống gia nhập vào nhưng từ nhỏ Hàn Tống đã xác định bản thân là đích thứ tử của nhà Gián nghị Hàn, đồng thời không muốn liên quan gì tới Địa Tang Các, thậm chí còn lạnh lùng từ chối.

Trong 2 năm qua, không kháng cự gì gắt gao là vì Hàn Tống để ý Thôi Đào, muốn chăm sóc cho nàng nên mới phải tiếp xúc với Địa Tang Các.
Vì phải dùng Thôi Đào để lôi kéo Hàn Tống nên cô Kiều không thể không tạm dừng việc huấn luyện nàng lại, cũng không thể để nàng đi làm nhiệm vụ được.

Nhưng Thôi Liễu không hề thích Thôi Đào, luôn giục cô Kiều nhanh chóng tận dụng cho xong rồi hành hạ chết nàng đi.

Lần nào cô Kiều cũng phải an ủi Thôi Liễu, bảo thị sẽ nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.

Còn chuyện sau đó thị làm gì thì 4 ả nha hoàn vẫn không biết.
Nửa canh giờ sau, Thôi Liễu vẫn hôn mê.
Thôi Đào miễn cưỡng bắt mạch cho Thôi Liễu xong, phát hiện cô ta bị cấp hỏa công tâm*, cơ thể lại bị thương, nếu muốn thẩm vấn thì ít nhất cũng phải chờ 1 ngày.
(*) Chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.
Tự giận mình tới mức này, có thể thấy cô ta quả là một người cực đoan.
“Người mà mỗi tháng cô ta gặp ở chùa Thanh Phúc rất có thể là Tô Ngọc Uyển, dù sao giữa mẹ với con gái cũng có sợi dây liên kết mà.” Thôi Đào nói với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ đồng ý, có một dự cảm không lành, “Mai là 15, vừa đúng thời gian Thôi Liễu đến chùa Thanh Phúc gặp người tháng này, nếu giờ Tô Ngọc Uyển đã ở Thâm Châu, với năng lực của bà ta, e là không thể giấu được chuyện xảy ra ở đây.”
Vừa nói câu này ra, liền có một cái phi tiêu kèm thư găm vào cửa sau phủ Thôi.
Thôi Đào và Hàn Kỳ cùng xem nội dung trong thư: “Ngày mai ở chùa Thanh Phúc, người đổi người.”
Người đổi người, đổi ai chứ?.