Thôi Đào cực kỳ kinh ngạc, không ngờ vụ án mạng này lại tra ra nạn nhân là người thân của người điều tra.
Nàng lập tức hỏi rõ mọi chuyện, hóa ra Hàn Kỳ nghi ngờ thây khô là em gái Thái Liên Chi của mẹ mình, là em út trong nhà họ Thái, tính tới giờ chỉ mới có 24 tuổi.
“Vậy sao chàng xác định được cái thây khô là dì nhỏ của mình chứ?” Thôi Đào khó hiểu hỏi.
“Trù nương Phương nhận ra đôi giày thêu và đóa hoa kia.”
Hàn Kỳ kể với Thôi Đào rằng xuất thân của mẹ đẻ và dì nhỏ của chàng không tốt, nhưng nhờ có chị dâu cả của chàng giúp đỡ nên năm dì nhỏ 19 tuổi đã được gả cho Huyện úy huyện Trần Lưu Lý Triêu Nhạc, trở thành vợ người đó.
Trù nương Phương và Thái thị, mẹ đẻ của Hàn Kỳ vốn là chị em tốt, năm đó cả hai đều cùng làm người làm trong phủ nhà họ Hàn, sau này Thái thị mới kết duyên với cha Hàn Kỳ, tuy có thay đổi về thân phận nhưng cả hai vẫn luôn thân thiết với nhau.

Thái thị chăm nom cho em út Thái Liên Chi, trù nương Phương cũng thế, sau khi sinh Hàn Kỳ, cả hai cũng cùng nhau chăm sóc chàng.

Sau này Hàn Kỳ thi cử rồi lên kinh làm quan, sức khỏe Thái thị không tiện nên bèn giao cho trù nương Phương đi theo chàng vào kinh.
Trù nương Phương ở bên Hàn Kỳ trong kinh mấy năm nay vẫn thường liên lạc với Thái Liên Chi, vì có hôm nọ thấy Thái Liên Chi bị ướt giày khi đi mưa, bà liền xin Hàn Kỳ một thước vải tốt rồi tự tay may cho Thái Liên Chi 1 đôi giày thêu hoa, cố tình ngâm qua dầu trẩu để tiện cho thị đi ngày mưa.
Sau khi làm quan, Hàn Kỳ cũng chỉ nghe qua về chuyện trù nương Phương và dì nhỏ hay liên lạc với nhau chứ không hề gặp thị.

Nhưng quà cáp ngày Tết vẫn chưa từng thiếu.
Tháng 2 năm ngoái, mẹ chồng của Thái Liên Chi qua đời, Lý Triêu Nhạc cũng từ chức về quê chịu tang.

Sau đó Thái Liên Chi sai người đưa thư cho trù nương Phương, nói thị muốn tới chùa Đại Phật để ăn chay cầu phúc, để giữ đạo hiếu với mẹ chồng 2 năm, càng là để sám hối trước mặt Phật Tổ cho những lỗi lầm của mình trước kia.

Lúc thư đưa tới thì người đã xuất phát, trù nương Phương cũng không thể hỏi thêm gì nữa.
Nửa canh giờ trước, Hàn Kỳ quay lại phủ Khai Phong tìm Thôi Đào, biết nàng gặp chuyện nên đã phái người tới phủ Gián nghị, còn chàng thì ở lại phủ Khai Phong để xem hồ sơ các vụ án mất tích năm ngoái, tiện thể cũng so sánh giày thêu và bông hoa để xem có trùng khớp với quần áo của người mất tích nào không.
Hôm nay trù nương Phương định cho Thôi Đào một vò mơ muối, nhưng vì đột nhiên xảy ra vụ án nên chưa kịp đưa.

Trong lúc rảnh rỗi, trù nương Phương bèn đem đồ tới, nhờ Trương Xương dẫn mình vào phủ Khai Phong.

Trùng hợp trông thấy đôi giày thêu và bông hoa mà Trương Xương đang cầm, trù nương Phương kinh hãi, sau khi biết đây là đồ của thây khô nữ lại càng hoảng hốt hơn.
Thôi Đào giật mình hiểu ra, chẳng trách lúc nãy nàng về tới phủ Khai Phong đã ngửi được mùi mơ muối, vốn cứ nghĩ mình tham ăn nên sinh ảo giác, ai ngờ thực sự bị đổ một vò mơ muối.
“Bông hoa đó là của hồi môn của dì nhỏ, một cây trâm cài tóc.

Trước khi bà ấy gả đi, chị em đã cố tình tặng món đồ này cho dì nhỏ, không phải là vật quý hiếm gì, nhưng cũng là độc nhất vô nhị.

Trù nương Phương cũng biết, chỉ cần nhìn một chút là đã nhận ra.”
Hàn Kỳ nói với Thôi Đào, chàng đã lập tức phái người tới Trần Lưu Lý Gia để hỏi thăm.

Lúc đầu người nhà họ Lý còn ấp úng nói có lẽ Thái Liên Chi vẫn còn bái Phật trong chùa.

Hỏi kỹ hơn, nhà họ Lý mới thừa nhận nửa năm trước họ phát hiện Thái Liên Chi đã rời chùa Đại Phật từ 3 tháng trước đó, họ đã tìm người khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm được.
Sở dĩ họ không báo tin cho Hàn Kỳ bên này là vì sợ quan lớn chê trách, một phần cũng mang hy vọng sẽ tìm được người nên không muốn làm lớn mọi chuyện với người ngoài.
Giày và bông hoa đều trùng khớp, thời gian mất tích cũng giống với thời gian thây khô nữ bị hại, thây khô nữ này có lẽ thật sự là dì nhỏ Thái Liên Chi của Hàn Kỳ rồi.
Thôi Đào quan sát thấy sắc mặt của Hàn Kỳ càng lúc càng âm trầm, loáng thoáng có thể hiểu được cảm giác của chàng.
Khi trước Hàn Kỳ đến kinh tham gia khoa cử, chàng vẫn còn qua lại với dì nhỏ Thái Liên Chi, nhưng sau đó thì không liên lạc nhiều nữa, hẳn là trong đó đã xảy ra chuyện hoặc mâu thuẫn gì đó khiến cả hai như thế, chỉ còn trù nương Phương liên lạc với Thái Liên Chi.

Người thân đã cắt đứt liên lạc lại đột nhiên chết tức tưởi như thế, lúc chàng biết tin thì người cũng đã chết được 1 năm rồi, quả thực là một đả kích.
Thôi Đào nắm tay Hàn Kỳ, xoa dịu nỗi đau của chàng.
Hàn Kỳ cụp mắt im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi Thôi Đào, “Em không tò mò lý do tại sao ta cắt đứt liên lạc với bà ấy à?”
“Lục lang là người biết chừng mực, nếu đã cắt đứt liên lạc thì hẳn lý do không phải lỗi của chàng.” Nếu lỗi là của người đã khuất thì sao Thôi Đào có thể truy hỏi được, dù sao giờ Hàn Kỳ vẫn đang trong quá trình thích ứng với tin người thân đã mất mà.
“Em rất thông minh, nhưng thông minh như thế vẫn không biết cách thầm báo cho ta lúc gặp nạn nhỉ.” Hàn Kỳ thấp giọng thở dài, trong giọng nói có xen chút bất đắc dĩ.
Thôi Đào hơi sửng sốt, vốn cứ nghĩ Hàn Kỳ vì chuyện dì nhỏ mình nên mới buồn như thế, hóa ra là chàng thật sự so đo với việc nàng chọn giải quyết một mình rồi chạy tới phủ Gián nghị tra án, vậy 2 chuyện này gộp lại chắc chắn sẽ khiến chàng khó chịu hơn nữa.
“Em sai rồi.” Thôi Đào cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi, tủi thân nắm lấy ngón tay Hàn Kỳ, “Chỉ lần này thôi, sau này em không thế nữa nhé.”
“Lúc có sự lựa chọn thì đừng đặt bản thân vào thế nguy hiểm, lần này là nhờ em may mắn đấy.”
Nàng nói nàng muốn dụ tên thích khách ra nên mới bảo chàng về sớm.

Thực ra với sự ăn ý giữa hai người, nàng hoàn toàn có thể ngầm ra hiệu cho chàng để chàng tạm thời rời đi, đợi kẻ đó lộ diện rồi, họ có thể cùng nhau đối phó.

Thế mà nàng lại chọn một mình mạo hiểm, đuổi chàng đi thẳng.
Chuyện này thật sự khiến Hàn Kỳ cảm thấy rất khó chịu.

Vì người con gái chàng thương lại không muốn dựa dẫm chàng trong lúc gặp nguy hiểm.
Nhưng Hàn Kỳ biết Thôi Đào cần một quá trình để quen dần, nàng là người đã quen với việc chiến đấu một mình, những trải nghiệm trong quá khứ đã nói với nàng rằng nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, không thể phụ thuộc vào ai nữa.

Bởi vậy với cách làm của Thôi Đào, Hàn Kỳ thấy đau lòng nhiều hơn.
“Em biết rồi.” Thôi Đào nhẹ nhàng đáp lời.
“Chuyện giữa ta và dì nhỏ, kể ra thì rất dài.”
Hàn Kỳ kể cho Thôi Đào nghe, lúc Thái Liên Chi được gả cho Huyện úy huyện Trần Lưu thì Lý Triêu Nhạc đã 34 tuổi, có 3 con trai 4 con gái.

Lúc chàng lên kinh đi thi, con gái cả của Lý Triêu Nhạc vừa tròn 16, đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân.
Hàn Kỳ có triển vọng thi đỗ Trạng nguyên, đây là chuyện mà tất cả những người quen biết đều hiểu rõ.


Vì thế chàng tham gia kỳ thi mùa xuân chắc chắn sẽ lên được nhị giáp, chỉ là chưa biết thứ tự mà thôi.

Trạng nguyên trẻ tuổi không nhiều, số lượng có thể bắt rể dưới bảng lại càng có hạn, rất nhiều người đã cướp những người có triển vọng nhị giáp trước để bàn chuyện hôn nhân.
Lần đầu tiên Hàn Kỳ tới thăm Thái Liên Chi liền bị người nhà họ Lý chọn trúng.

Thái Liên Chi cũng nghe lời thúc giục của người nhà họ Lý mà cố gắng sắp xếp cho chàng gặp mặt Lý đại nương, muốn sắp xếp cho Hàn Kỳ và Lý đại nương định thân với nhau.

Nhưng Hàn Kỳ không thích, vì thế đã từ chối thẳng.
Chuyện hôn nhân đại sự của chàng là để mẹ và anh cả làm chủ, chỉ xét theo tình hình gia cảnh của nhà họ Lý thôi, anh cả nhà họ Hàn của chàng chắc chắn sẽ không đồng ý.

Vì thế dù theo ý kiến của Hàn Kỳ hay trong nhà đều không thể nào.
Có vẻ như người nhà họ Lý cũng hiểu được chuyện này, nhưng họ không cam lòng.

Thái Liên Chi đến thăm Hàn Kỳ 3 lần, lại định ra tay dàn xếp để Hàn Kỳ ở riêng với Lý đại nương, gài bẫy chàng làm bẩn thanh danh của Lý đại nương mà phải cưới cô ta.
Hàn Kỳ đã sớm nhận ra được sự khác thường nên bèn rời đi trước, phá vỡ cái bẫy của đám người này, từ đó về sau không đến cửa nhà họ Lý và qua lại với Thái Liên Chi nữa.
Thái Liên Chi vừa khóc vừa nói xin lỗi, bảo mình nhất thời bị ma xui quỷ khiến, bị người nhà họ Lý thuyết phục nên mới ngu ngốc nghĩ mối hôn sự này rất tốt.
Dù gì thì cũng là dì nhỏ của mình, Hàn Kỳ không thể nào lôi thị tới gặp quan được.

Chuyện cứ thế mà cho qua, nhưng nút thắt vẫn còn ở đó, sau này liên lạc giữa Thái Liên Chi với Hàn Kỳ đều là nhờ trù nương Phương thay mặt.
Dù 2 năm sau đó, trù nương Phương đã không ít lần nói đỡ cho Thái Liên Chi.

Hàn Kỳ vẫn không qua lại với Thái Liên Chi, vì dù Lý đại nương đã xuất giá nhưng nhà họ Lý vẫn còn Nhị nương và Tam nương đang đến tuổi.

Hàn Kỳ cảm thấy đám người nhà họ Lý kia không phải là người dễ bỏ cuộc.

Còn người dì Thái Liên Chi của chàng lại là một người yếu đuối hồ đồ, từ trước tới giờ không có chính kiến.
“Họ đã biết ý của chàng, chàng lại làm quan lớn như thế mà còn cả gan gặm chàng như gặm thịt lợn như thế à, không sợ hậu quả sao?” Thôi Đào kinh ngạc hỏi.
Hàn Kỳ khẽ cười: “Em cứ nhìn đám người nhà họ Lý kia thì sẽ hiểu.”
Hôm nay đã quá muộn nên chỉ có thể đợi mai mới tới điều tra bên nhà họ Lý.
Nhưng từ tình hình hiện tại thì đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Chùa Đại Phật nổi tiếng gần xa, nhang đèn tấp nập, ngồi xe ngựa đi từ Biện Kinh cũng phải mất khoảng 3 ngày.
Dì nhỏ Hàn Kỳ vẫn còn trẻ tuổi, lại vì giữ đạo hiếu của mẹ chồng mà chủ động tới chùa Đại Phật ở 2 năm, thời gian này hơi lâu.

Con trai ruột Lý Triêu Nhạc còn không làm được, con dâu như thị tại sao phải làm tới mức đó chứ?
Mà người của nhà họ Lý cũng đồng ý để thị đi, bà chủ muốn rời nhà 2 năm mà chẳng ai can ngăn, mất tích lâu như thế còn định lừa Hàn Kỳ, nếu nói không có chuyện ẩn bên trong thì ai mà tin cơ chứ? Cực kỳ bất thường, cực kỳ kỳ lạ.
Hàn Kỳ bèn hỏi chuyện Thôi Đào gặp phải.

Nghe nàng kể sau khi đấu với Xuân Lệ đã gặp một tên mặc áo đen.
“Cái chết của Tô Ngọc Uyển và Thôi thập nương cũng kỳ lạ.

Giờ lòi ra thêm một Xuân Lệ, đột nhiên được kẻ khác cứu đi cũng rất lạ.”
Hàn Kỳ lại nói với Thôi Đào, bên bộ Hình và bộ Binh đã tiêu diệt được tổng đà của Địa Tang Các ở Tùy Châu, nghe nói thu hoạch cũng kha khá.
“Lần vây quét này bên phủ Khai Phong do Phán quan Vương phụ trách, bộ Binh nắm chính, bí mật hành động, những người không liên quan không được phép biết thông tin.”
Chàng lại nói, lúc họ xử lý vụ án ở An Bình thì bên kinh thành đã có tin đồn nói Triều đình tiêu diệt tổng đà của Địa Tang Các, không ít người dân đốt pháo ăn mừng, vì thế tin giả lại càng lan rộng hơn.

Phủ Khai Phong bác bỏ tin đồn thì bị chửi là bất lực, quần thần trên triều lại càng lên án chuyện này.
Giờ là lúc phủ Khai Phong “mất đầu”, không có Phủ doãn hay Quyền tri để đứng ra phản biện trên Triều đình, vì thế phủ Khai Phong chỉ có thể chấp nhận quyết định cuối cùng là liên kết với bộ Hình, bộ Binh để nhanh chóng tiêu diệt tổng đà Địa Tang Các.
“Thông tin tổng đà Địa Tang Các ở Tùy Châu là do Thượng thư bộ Hình cung cấp, xuất binh cũng rất nhanh.”
“Lạ quá! Địa Tang Các mới thành lập được vài năm, đúng là có ít danh tiếng trên giang hồ nhưng dù sao cũng chỉ là phạm vi nhỏ, người bình thường đều không biết gì nhiều.

Hơn nữa nghề ám sát của chúng đều làm trong vụng trộm, sao lại có nhiều người dân đốt pháo ăn mừng như thế chứ?”
Hàn Kỳ gật đầu đồng ý, “Đúng là lạ thật, có vẻ như có một đôi tay vô hình đang cố tình thúc đẩy Triều đình nhanh chóng diệt Địa Tang Các.”
“Thượng thư bộ Hình cũng lạ.” Thôi Đào nói.
Người phủ Khai Phong đều biết Thượng thư bộ Hình và Phủ doãn Bao không hợp nhau, sau này Lâm tam lang con ông ta xảy ra chuyện, ông ta nhịn đau, vì nghĩa diệt thân, lại càng không ưa gì phủ Khai Phong.
“Giờ thông tin về tổng đà Địa Tang Các lại do ông ta cung cấp, tại sao ông ta không tự ôm công cho mình mà lại muốn làm chung với phủ Khai Phong, còn ông ta chỉ hỗ trợ bộ Binh thôi?”
Hàn Kỳ đồng ý với ý kiến của Thôi Đào, “Ngoài miệng thì nói là vụ án Địa Tang Các vốn do phủ Khai Phong phụ trách, Các chủ Địa Tang Các cũng nhờ chúng ta điều tra mà đã đền tội, công lao không phải của ông ta.”
“Xem ra là đang đẩy phủ Khai Phong ra đầu sóng ngọn gió để người trong giang hồ đều biết phủ Khai Phong đã diệt Địa Tang Các.

Nếu Tô Ngọc Uyển có bạn bè có thể báo thù cho bà ta thì sẽ chạy tới phủ Khai Phong để tính sổ.”
Trước đây phủ Khai Phong vẫn luôn đối phó với Địa Tang Các, tất nhiên không sợ bị tàn dư của chúng hay người giang hồ nào khác nhắm vào.

Nhưng hành động này của Thượng thư bộ Hình đã khiến người ta nghĩ ông ta hẳn là biết gì đó.
Thôi Đào đề nghị Hàn Kỳ nên liệt Thượng thư bộ Hình vào danh sách mục tiêu cần quan sát đặc biệt, có thời gian thì bí mật theo dõi xem sao.

Không sao thì tốt, có chuyện thì cũng kịp đề phòng.

Hàn Kỳ đồng ý, tất nhiên không thể giám sát mệnh quan Triều đình được, chàng chỉ có thể sắp xếp 2 người mình tin được để cố gắng để ý tình hình của Thượng thư bộ Hình trong phạm vi hợp pháp mà thôi.
Lúc Hàn Kỳ tạm biệt Thôi Đào lại nghe nàng nói Lữ Công Bật đã quyết định buông tay, sau khi bình tĩnh lại, hắn sẽ nghe theo lời mẹ để ăn hỏi với người khác.
“Thông minh đấy.” Hàn Kỳ đánh giá.
Thôi Đào nhìn chàng một chút rồi siết chặt tay chàng, lần nữa khuyên chàng đừng quá đau buồn.
“Phá nhiều vụ án, chứng kiến nhiều cái chết như thế rồi, tất nhiên phải hiểu đạo lý chuyện gì cũng đã qua hết mà.

Yên tâm, ta không sao hết, nhưng e sau khi tin được truyền tới Tuyền Châu thì bà ấy lại đau lòng mà thôi.” Hàn Kỳ nhắc tới mẹ mình, trong đáy mắt hiện lên sự lo lắng tràn trề.
“Vậy hôm nào chúng ta về thăm bà ấy nhé?” Thôi Đào lập tức đề nghị.
“Chúng ta?” Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào chằm chằm.
“Em đi chung không được à?” Thôi Đào dò hỏi.
“Đúng là không thích hợp thật.” Hàn Kỳ đáp.
Thôi Đào cúi mặt, gật đầu đồng ý, chẳng nói gì nữa.
“Nếu là con dâu chưa vào cửa đến thăm nom thì sẽ hợp hơn.” Hàn Kỳ lập tức nói thêm.
Thôi Đào đột nhiên ngẩng đầu lên, đang định nói thì đã bị Hàn Kỳ dùng ngón tay chặn miệng lại.
“Đừng vội trả lời ta.”
Chàng lập tức xách lồng đèn xoay người rời đi, bóng lưng mảnh mai dần chìm trong màn đêm.
Sau đó nữa, Thôi Đào nghe thấy tiếng xe ngựa từ đằng xa rời đi.

Sau khi được cứu, vốn Xuân Lệ muốn trở lại phủ Gián nghị nhưng đã bị tách trà của Mạc Truy Vũ ném tới cảnh cáo.
Sau bức bình phòng, Mạc Truy Vũ nhanh chóng cởi bỏ quần áo và áo choàng màu đen, mặc một bộ quần áo màu trắng bước ra.
Hắn khó chịu liếc nhìn Xuân Lệ, nhìn thấy tách trà đầy nước vỡ nát dưới chân ả lại càng cau mày cáu kỉnh hơn.
Xuân Lệ thấy thế mới phản ứng lại, vội thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất, lấy khăn lau sạch sẽ rồi rửa tay, sau đó mới vào phòng tìm Mạc Truy Vũ.
“Anh cả bảo ta tới kinh chăm nom ngươi, ngươi lại gây ra chuyện lớn thế này cho ta.

Ai bảo ngươi ra tay với Thôi thất nương hả?” Mạc Truy Vũ nói xong bèn rút chủy thủ bên hông ra, ngón trỏ khẽ khàng lướt qua lưỡi dao.
Xuân Lệ vội nhận lỗi với Mạc Truy Vũ, “Chỉ vì tôi thấy Các chủ Tô bị như thế —”
“Thôi thất nương đã dẫn người tới điều tra phủ Gián nghị để xác nhận thân phận của ngươi rồi.”
Xuân Lệ sợ đến trợn tròn mắt, không ngờ Thôi Đào lại ra tay nhanh nhẹn như thế, lại còn tra ra được thân phận chính xác của ả.

Sao có thể chứ? Rõ ràng ả đã che mặt, dù có phát hiện ả là người bên cạnh Hàn nhị lang đi nữa thì bên cạnh y có nhiều nha hoàn giống nhau như thế, trong toàn phủ lại càng nhiều, sao có thể xác định được là ả? Xuân Lệ không tài nào nghĩ ra được.
“Trông cái mặt đần thối của ngươi kìa, còn dám lộ diện trước mặt Thôi thất nương cơ đấy?”
Mạc Truy Vũ cười mỉa mai, thật sự không chịu được Xuân Lệ ngu ngốc này.

Chuyện đã thành ra như thế rồi, giờ ả còn chưa nghĩ ra được lý do tại sao nữa.
“Trên đời này có quá nhiều kẻ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình —”
“Mạc nhị lang tha mạng ạ! Lần sau tôi tuyệt đối không dám nữa, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của tiên sinh.” Xuân Lệ vội quỳ xuống đất xin tha, rơi lệ nói cái mạng của ả chẳng đáng tiền, nhưng ả muốn báo thù cho Các chủ trước rồi mới chết.
“Công phu của ngươi không thua gì Thôi thất nương, nhưng đầu óc thì… Hừ, không nhịn nổi nữa rồi!” Mạc Truy Vũ đứng dậy, nhanh chóng đi tới cạnh Xuân Lệ, tay trái nắm chặt cổ áo của ả, nhấc bổng người lên, 1 khắc sau định găm dao vào.
“Nhị lang, thiếu chủ muốn giữ ả lại.” Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Mạc Truy Vũ lập tức vung tay ném Xuân Lệ xuống đất, cũng ném luôn chủy thủ trong tay.
“Khi trước giữ ngươi ở phủ Gián nghị là có lợi, giờ nhờ sự liều lĩnh của người mà hỏng hết cả rồi.” Mạc Truy Vũ đưa lưng về phía Xuân Lệ, vừa rửa tay vừa ghét bỏ nói.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Xuân Lệ vẫn còn sốc nằm dưới đất, sau đó mới từ từ đứng dậy, nhìn cây chủy thủ bị Mạc Truy Vũ vứt xuống đất kia.
Lúc Mạc Truy Vũ lau tay, khóe mắt bắt gặp bộ dạng của Xuân Lệ nhưng vẫn cố ý không quay người lại.
Xuân Lệ chầm chầm vươn tay cầm lấy chủy thủ.
Mạc Truy Vũ nhếch khóe miệng lên, lúc hắn nghĩ Xuân Lệ đang định ra tay với mình thì lại thấy ả giơ chủy thủ lên định tự cắt cổ.
Mạc Truy Vũ bất mãn bĩu môi, “Bởi vậy mới nói ngươi ngu đấy, 1 khắc trước còn bảo phải báo thù cho Các chủ các ngươi, giờ đã quên mất lời thề, chỉ muốn tìm chết cho mình.”
Xuân Lệ nghe vậy liền giật mình, vứt chủy thủ trong tay đi rồi bật khóc, “Mạc nhị lang nói đúng ạ, tôi quá đần độn, tôi vô dụng quá…”
“Đần độn, vô dụng vẫn chưa là ngu nhất đâu, ngu nhất là biết mình đần nhưng vẫn không biết sửa…” Mạc Truy Vũ nói, “Đi đi, hiếm có người trung thành không tiếc mạng như ngươi, hẳn là thiếu chủ đã nhìn thấy được điểm này của ngươi đấy.

Lui xuống đi! Ngoan ngoãn vài ngày, suy nghĩ cho kỹ lại, nếu còn ngu ngốc nữa thì ngươi sẽ xuống địa ngục chung với Tô Ngọc Uyển đấy.”
Xuân Lệ đáp lại, dập đầu khấn Mạc Truy Vũ 2 cái rồi mới lui ra.
Hoàng cung, điện Văn Đức.
Triệu Trinh đặt bút xuống, một bức tranh phong cảnh hoàn chỉnh hiện ra trên bàn.

Triệu Trinh cười mời anh em Triệu Tông Đán và Triệu Tông Thanh bình giám, hai anh em kém nhau 1 tuổi, cũng trạc tuổi Triệu Trinh, thường ngày cả ba nói chuyện rất thân thiết.

Nhất là Triệu Tông Đán, từ nhỏ đã làm thư đồng bên người Triệu Trinh.
“Nét vẽ tinh tế, miêu tả khéo léo, ý cảnh rất hay!” Triệu Tông Đán khen ngợi.
Triệu Tông Thanh liếc nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, chỉ nói: “Cũng tạm.”
Triệu Tông Đán trừng em trai mình một cái, ý bảo y nói chuyện quá vô lễ.
Triệu Trinh lại không để bụng, còn bảo Triệu Tông Đán quá khách sáo, cứ nghĩ gì nói đó như Triệu Tông Thanh đi là được.
“Khách quan mà nói thì còn thiếu sức sống và sự sắc bén.” Triệu Tông Thanh nói kỹ hơn.
Triệu Tông Đán nghe vậy lại càng mắng y không có quy củ, “Hay cậu cứ về Cực Nhạc Quan để làm đạo sĩ tiếp đi cho rồi.”

“Thôi mà, khó khăn lắm mới gọi y về được, cũng chỉ có y mới nói mấy lời thật lòng, chỉ ra khuyết điểm cho ta thôi.” Bình thường trên triều, có không ít kẻ vì quốc sự mà chỉ ra khuyết điểm của hắn, nhưng bàn tới chuyện thi họa như thế này chẳng ai nói gì, nhưng Triệu Trinh lại cực kỳ muốn nghe.
Triệu Trinh lập tức thỉnh giáo Triệu Tông Thanh nên vẽ thế nào thì mới có sức sống và sắc sảo hơn.
“Quan gia buông bỏ xiềng xích trong lòng đi, chìm đắm trong thế giới rộng lớn thì tự nhiên sẽ có.” Triệu Tông Thanh lập tức hạ giọng hỏi Triệu Trinh có muốn thử một lần không.
“Thử cái gì?” Triệu Trinh hỏi lại.
Triệu Tông Đán vội đón đầu: “Quan gia chớ nghe nó nói bậy, nó lêu lỏng quen rồi, nếu không sao lại chạy tới ở lì trong đạo quán bao năm nay, lại còn lấy đạo hiệu gì mà Song Phúc nữa.”
“Phúc của thiên hạ, phúc của ta, chẳng phải là một cái tên rất hay sao?” Triệu Tông Thanh hỏi lại.
Triệu Trinh đồng ý, vỗ vai Triệu Tông Thanh khen cái tên này cực hay.
Đêm khuya.
Triệu Tông Thanh ngoi đầu trên nóc nhà của điện Văn Đức, sau đó kéo Triệu Trinh cùng lên nằm trên đó ngắm đêm, thưởng thức các vì sao và mặt trăng trên trời.
Thoạt đầu Triệu Trinh còn cẩn thận nhìn xung quanh, sợ bị người trong cung phát hiện Hoàng đế mà lại bò trên nóc nhà.

Sau đó hắn nằm xuống, nhìn trời, cảm giác kích thích vì vi phạm quy tắc lại khiến hắn vui vẻ đến khó hiểu, màn đêm lại đẹp nên tâm trạng của hắn lại càng tốt hơn.
Triệu Tông Thanh đưa 1 bình rượu của Triệu Trinh, y cũng có 1 bình, lập tức nằm ra mái ngói rồi giơ cao bình rót rượu vào miệng.
Triệu Trinh thấy thế cũng học theo, khóe miệng vẫn còn vương chút rượu.
Cả hai đều bật cười.
Triệu Tông Thanh lấy ra một chiếc khăn gấm thêu hoa sen cho Triệu Trinh chùi.
Triệu Trinh lại ngửa đầu rót rượu vào miệng lần nữa, lần nữa đã nhắm trúng.
“Thoải mái thật! Lúc ngươi tu đạo bên ngoài cũng thế à?” Triệu Trinh hỏi.
“Còn thoải mái hơn thế này nữa.” Triệu Tông Thanh cười đáp.
“Đúng là đáng ngưỡng mộ, chẳng bù như ta.”
“Sao so được với Quan gia chứ, Quan gia còn phải chăm lo cho người dân trong thiên hạ mà.”
Triệu Tông Thanh lập tức ngửa đầu đổ rượu vào miệng, con ngươi đen như mực không có chút sóng gợn nào.
“Những ngày ta không có trong kinh, trong cung có chuyện gì thú vị không, Quan gia kể cho ta nghe với?”
Triệu Trinh: “Trong cung thì có chuyện gì vui, sao thú vị bằng những chuyện bên ngoài của ngươi chứ.

Nhưng lúc trước đã xảy ra một vụ án, may mà kịp thời làm rõ nên ta với đại nương nương mới không nảy sinh mâu thuẫn đấy.”
Triệu Tông Thanh nghe Triệu Trinh kể mọi chuyện, sau đó thở dài: “Ta có biết Thôi thất nương này, lúc về đã đi cùng họ, vừa nhìn đã biết không phải một cô gái tầm thường rồi.”
Triệu Tông Thanh lập tức kể chuyện Thôi Đào làm món điểm tâm để giúp y trong lúc y bị đau dạ dày cho Triệu Trinh nghe.
Triệu Trinh thán: “Vậy cô ấy có duyên với ngươi thật rồi.”
“Ừm.” Triệu Tông Thanh cong môi.
Triệu Trinh suy nghĩ một chốc, “Mấy ngày trước phu nhân Quận công vào cung còn than phiền chuyện hôn sự của ngươi với đại nương nương, bảo ngươi không chịu nghe lời, một lòng muốn xuất gia đi tu, e là không dây vào thế tục, trên đời này chẳng có cô gái nào bó buộc được ngươi…”
“Quan gia của ta ơi, người hàng ngày trăm công nghìn việc, chân không chạm tới đất mà sao còn để ý tới chuyện hôn sự của ta làm gì? Mau uống tiếp đi, lát nữa chúng ta đi vẽ tranh!” Triệu Tông Thanh nói xong bèn lấy bình rượu của mình “rót” cho Triệu Trinh.
Cả hai uống với nhau tới đêm khuya mới bò từ nóc nhà xuống, Triệu Trinh cảm thấy khá thoải mái, có Triệu Tông Thanh mài mực, bức tranh vẽ lại quả nhiên khí thế tràn đầy, không cần lời bình của Triệu Tông Thanh, Triệu Trinh cũng tự thấy thay đổi rất lớn.
“Ở trong cung thêm vài ngày nữa đi.” Triệu Trinh mạnh miệng mời.

Hôm sau, trời còn chưa sáng mà Thôi Đào đã loay hoay trong bếp từ khi nào.

Vương tứ nương và Bình Nhi ngửi được mùi thơm rồi mơ màng đứng dậy, dụi mắt một cái đã thấy Thôi Đào xách hộp cơm ra khỏi phủ Khai Phong.
Hàn Kỳ vừa đứng thay xong quần áo thì đã nghe Trương Xương bẩm lại, nói Thôi Đào đến.
Chàng còn nghĩ Thôi Đào ngủ một giấc xong đã phát hiện ra manh mối gì quan trọng, lập tức tới sảnh phụ gặp nàng, thấy nàng đang bày bữa sáng ra bàn.
Món ăn rất đơn giản, có bánh xèo hành lá, chả tôm viên om rau củ, mùi nức mũi, cả phòng đều tràn ngập hương thơm.
Canh trong bát rất trong, bên trên có hành xắt nổi lềnh bềnh, dùng thìa đẩy ra có thể thấy những miếng đậu phụ trắng nõn, rau củ xắt hạt lựu, còn có những viên tôm vàng ươm.
Nước canh rất tươi, được nấu từ vỏ tôm, càng nấu càng trong, đến khi hoàn toàn trong suốt mới vớt vỏ tôm ra.
Đậu phụ rất mềm, tôm viên được xào chung với tiêu, muối và dăm bông, sau đó cho vào nước canh, để lửa nhỏ từ từ hầm.
Kể cả những người kén ăn cũng không thể chống cự lại sức hấp dẫn của món này, người già và trẻ nhỏ lại càng thích, không dầu không ngấy, có mặn có chay, hầm chung với nhau tạo nên một hương vị khiến người ta say đắm.

Trẻ con thích ăn thịt, ăn chung với rau củ trong món này cũng tốt cho cơ thế.

Người già chắc chắn thích đạm bạc, nhưng trong đó cũng có món thịt không bị ngán, băm nhuyễn dễ tiêu hóa, ăn vào cũng bồi bổ cơ thể.
Hàn Kỳ bảo Thôi Đào cùng ăn chung với mình, chàng biết nàng đưa cơm tới cho mình sớm như thế thì chắc chắn vẫn chưa ăn.
Cả hai im lặng dùng cơm.
Sau khi ăn xong, Thôi Đào vội hỏi Hàn Kỳ mùi vị thế nào?
“Tay nghề rất tốt.”
Hàn Kỳ đích thân bưng một bát nước vị vải tới cho Thôi Đào, bảo nàng lần sau đừng vất vả làm cơm cho mình như thế nữa.
“Ăn rất ngon, đừng tham nữa, em có thể ngủ thêm một chút.”
Hàn Kỳ đưa tay sửa lại mớ tóc bên tai Thôi Đào, rõ ràng là đi quá gấp nên tóc tai đã rối bời hết cả.
“Ngủ ít một chút cũng có sao đâu, em còn có thể đâm đầu vào tường vì chàng đấy.” Thôi Đào nhiệt tình bày tỏ với Hàn Kỳ.
Nàng biết Hàn Kỳ đang sa sút tinh thần vì vụ án thây khô, lúc này chính là thời gian để nàng thể hiện.
Cách để 2 người ở bên nhau là thế, lúc người kia cần mình nhất thì phải thể hiện bản thân mình sẵn sàng.

Tình cảm cần hình thành sự phụ thuộc lẫn nhau để tạo nên một mối quan hệ bền chặt.

Từ thích, thân thiết, yêu đến khi sống chết có nhau, mỗi cung bậc tình cảm tăng dần đều phải trải qua gian khổ để nỗ lực bên nhau.
“Ta thấy cái đầu này của em không đủ cứng đâu, xin đừng đâm làm gì.” Hàn Kỳ lấy tay khẽ gõ vào đầu Thôi Đào, ngoài miệng thì bảo nàng đừng nói nhảm nhưng trong đáy lòng lại cực kỳ cảm động.
“Vậy Lục lang có làm được gì cho em không?” Thôi Đào thuận miệng hỏi.
“Rồi em sẽ biết thôi.”
Hàn Kỳ lập tức đưa Thôi Đào đi làm, Vương Chiêu cũng nhận được tin tức, tất cả gặp nhau ở Trần Lưu Lý Gia.
Tối qua Lý Triêu Nhạc nghe nói Hàn Kỳ phái người tới hỏi thăm về chuyện của Thái Liên Chi xong đã đứng ngồi không yên, mất ngủ cả đêm, giờ đang bồn chồn trong sảnh chính.

Đám con cháu nhà họ Lý cũng sầu muộn theo Lý Triêu Nhạc.
Thức đến sáng cuối cùng cũng nghe được tin Hàn Kỳ tới thăm.

Xem như sự thấp thỏm của họ đã chấm dứt, tiếp tới là chờ bị phán “tử hình” thôi.
Lý Triêu Nhạc vừa thấy Hàn Kỳ đã hành đại lễ, đau buồn xin lỗi, áy náy giải thích những chuyện đã qua.
“Đều là ta không tốt, ta nặng lời nên mới khiến cô ấy hờn dỗi mà tới chùa Đại Phật.

Bảo là cầu phúc nhưng thật ra là vợ chồng bọn ta cự cãi nhau.


Mùa thu năm ngoái ta thấy cô ấy vẫn chưa nguôi ngoai trở về nên thấy lạ, bèn phái người tới hỏi, hóa ra cô ấy ở chùa Đại Phật được 3 tháng thì đã bỏ đi rồi, thế mà vẫn không hề về nhà.
Ta nghĩ cô ấy giận nên muốn dọa mình, đợi mấy tháng liền, tới cuối năm vẫn chưa thấy người về mới phát hiện chuyện không ổn, nghe ngóng xung quanh cũng không tìm được người.

Ta sợ báo việc này cho Thôi quan Hàn sẽ bị truy trách nên vẫn luôn giấu giếm không dám nói ra.”
Thôi Đào dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi thăm dò ở sân sau nhà họ Lý, tình hình chung đúng như lời Lý Triêu Nhạc nói.

Thôi Đào còn gặng hỏi nguyên nhân thực sự khiến cả hai giận dỗi rồi chiến tranh lạnh năm đó.
Lý Triêu Nhạc chỉ nói một câu, bảo là vì chuyện lặt vặt trong nhà, nhưng thực ra là vì Lý Triêu Nhạc thấy Hàn Kỳ chưa định thân nên vẫn luôn thèm muốn “miếng thịt” này.
Lý nhị nương, con gái Lý Triêu Nhạc chỉ có hơn chứ không kém chị cả Lý đại nương của cô ta, năm đó vừa thấy Hàn Kỳ đã tương tư, cố gắng từ thân hình béo tròn trở thành một người thon thả.

Dù thế nào cô ta vẫn nghĩ trước kia mình không được Hàn Kỳ nhìn trúng là vì dung mạo không đẹp, giờ cô ta đã cố gắng đẹp hơn chị cả Lý đại nương gấp chục lần rồi, cô ta nghĩ mình đã có cơ hội, vì thế cả ngày đều khóc rống với Lý Triêu Nhạc.
Lý Triêu Nhạc biết giờ Hàn Kỳ đã làm quan cao rồi, thân phận con gái nhà họ Lý khó mà xứng được với chàng, lúc trước chàng cũng đã từ chối thẳng thừng.

Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn chất chứa suy nghĩ càn rỡ, cộng thêm Lý nhị nương cứ liên tục khóc lóc nài nỉ, Lý Triêu Nhạc cũng nghe nhiều lại thấy cũng có lý, đến mức ông ta cũng bắt đầu mơ mộng.
Lý Triêu Nhạc bèn nhắc Thái Liên Chi nói với Hàn Kỳ một tiếng, dù không làm vợ cả cũng được.

Thái Liên Chi lại không muốn mở lời, lúc trước thị đã hồ đồ làm tổn hại tới tình cảm giữa mình với cháu trai rồi, thị không còn mặt mũi nào để gặp mặt nữa, bảo Lý Triêu Nhạc từ bỏ đi, sau đó đã cự cãi với ông ta, sau đó mới chạy tới chùa Đại Phật để “túc trực bên linh cữu”.
Hàn Kỳ nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, dù Lý Triêu Nhạc có xin lỗi thế nào cũng chẳng buồn nhìn ông ta một cái.
Tính sổ để sau, giờ phải ưu tiên điều tra.
Sau đó Thôi Đào và Hàn Kỳ tới chùa Đại Phật, hỏi chuyện Thái Liên Chi rời đi năm đó.

Đúng như lời của Lý Triêu Nhạc, Thái Liên Chi ở chùa Đại Phật được 3 tháng thì về, lúc đi còn có 2 bà vú đi cùng.
Nhưng bỏ mình với thây khô nữ kia không phải phụ nữ mà là 2 người đàn ông.
Vì đã qua lâu nên người có liên quan cũng không còn nhớ rõ những chuyện năm đó nữa, khó có thêm được manh mối gì mới, nhất thời vụ án không thể tiến triển thêm được gì.
Thôi Đào và Hàn Kỳ chỉ có thể về kinh trước, sau đó thì sắp xếp lại tình tiết vụ án để xem có tìm ra được đột phá gì không.
Thôi Đào cũng đã nghiệm thi 3 cái xác khô lần nữa, đồng thời tiến hành xác thực thân phận của xác khô nữ chính là Thái Liên Chi.

Trù nương Phương nói khi bé Thái Liên Chi đã từng bị nứt xương đùi.

Thôi Đào xem xương đùi của xác khô cũng đã xác nhận được chuyện này.

Nhưng vẫn khẳng định được nguyên nhân tử vong của 3 cái xác, ngạt thở, trúng độc, chết chìm, tất cả những nguyên nhân không gây chấn thương đều có thể cả.
5 ngày trôi qua, vụ án vẫn chưa có manh mối gì.

Có câu “Đi đêm nhiều có ngày gặp ma”, kem dưỡng tóc bán nhiều quá cũng gặp chuyện.
Hôm nay có một người đàn ông chạy tới cửa hàng, nói rằng sau khi dùng kem dưỡng tóc của họ đã bị trọc đầu.
Nói xong, người đàn ông cởi nón xuống để lộ ra một cái đầu trọc lóc sáng loáng.
Vương tứ nương và Bình Nhi thấy vậy đều sợ ngây người, nhìn nhau một cái, tìm được cảm xúc y hệt trong mắt người kia.
Phải nói là lão đại của họ — Thôi nương tử, thật sự rất lợi hại đấy.

Trước đó còn bảo kem dưỡng tóc có hại thì tối đa cũng chỉ khiến người ta trọc đầu, giờ đã có một tên đầu trọc tới rồi đây.
Đoán như thần, lợi hại như thần tiên vậy!
Thấy người đàn ông kia đang làm ầm lên, những vị khách đang định mua kem dưỡng tóc trong cửa hàng đều rụt tay về, quay sang xem gã.
Người đàn ông này cực kỳ hung hăng, Vương tứ nương nóng tính mắng gã bới móc gây chuyện, chọc cho gã đầu trọc cãi nhau với thị, càng khiến nhiều người vây xem hơn.
Bình Nhi vội chạy tới can ngăn, nhẹ nhàng nói: “Kem dưỡng tóc của chúng tôi ai dùng cũng khen cả, sao chỉ có mỗi lang quân bị trọc thôi chứ? Lang quân có nghe theo lời dặn của chúng tôi, từ từ bôi lên đầu rồi gội sạch sau 1 nén nhang không?”
“Nhảm nhí, chẳng lẽ ta bôi lên đầu rồi đốt hay sao? Ta không cần biết người khác dùng tốt thế nào, dù sao ta cũng dùng, bôi đàng hoàng mà lại bị trọc thế này rồi! Các người nói phải làm sao đây hả!” Gã cáu kỉnh hét.
“Sao thế được, người bình thường dùng đâu có sao.” Bình Nhi bị gã quát tới đỏ mắt nhưng vẫn kiên quyết khẳng định kem dưỡng tóc nhà mình không có vấn đề gì.
“Ý cô là sao? Cô bảo ta không phải người bình thường đấy à? Cô có biết nói chuyện không đấy, con mẹ nó, còn không bằng con mụ xấu xí kia nói nữa!” Gã đầu trọc lại càng cáu hơn, gã bị cách nói chuyện của Bình Nhi chọc tức chết nên bèn quay cái đầu sáng loáng của mình ra cho mọi người nhìn, “Mọi người nhìn đi, tất cả đều nhìn giùm đi, trên đầu ta còn sợi tóc nào nữa không?”
Mọi người xung quanh đều rướn cổ lên nhìn thật kỹ.

Ái chà, đúng thật là, đầu vị lang quân này còn nhẵn nhụi hơn cả mặt các tiểu nương tử nữa, sáng loáng, thật sự không còn sợi tóc nào hết.
“Không có!”
“Không có!”
“Không có!”

Mọi người nhao nhao phụ họa.
“Không có — có!” Một đứa bé 8 tuổi kiễng chân nhìn đầu người đàn ông chăm chú, từ trước ra sau, từ trái sang phải, sau đó dùng một giọng nói cực vang, trong tiếng nền phụ họa của mọi người mà kéo dài giọng ra.
Gã trọc đầu: “…”
Gã bất đắc dĩ nhìn đứa bé một chút rồi chuyển sang phun lửa với Vương tứ nương và Bình Nhi.
“Thấy chưa, tất cả mọi người đều thấy hết, trên đầu ta chẳng còn một sợi tóc nào cả!” Gã đầu trọc nhắc tới chuyện này lại phát cáu.
Vương tứ nương và Bình Nhi thấy mình không thể xử lý việc này nữa, nếu còn ầm ĩ tiếp thì cả thành Biện Kinh này đều biết kem dưỡng tóc của họ không tốt, vậy thì thảm quá rồi.

Mới buôn bán được 1 tháng, họ mới bắt đầu nghiện kiếm tiền thôi mà.
Sau đó Thôi Đào được Vương tứ nương và Bình Nhi mời gấp tới.
Gã đầu trọc dò xét Thôi Đào, ánh mắt ghen tị dừng trên búi tóc đen nhánh của nàng một lát rồi tức giận chất vấn: “Cô là chưởng quỹ của cửa hàng này à?”
“Ừm, đúng vậy.” Thôi Đào cười đáp.
Có câu giơ tay không đánh kẻ đang cười.
Gã đầu trọc thấy thái độ của Thôi Đào cũng không tới nỗi nào, so với 2 kẻ làm thuê sau lưng nàng thì thật sự là quá tốt.
Cơn tức của gã tan đi được một ít, gã trỏ vào cái đầu trọc của mình, hỏi Thôi Đào giờ tính sao, “Chỉ vì dùng kem dưỡng tóc của nhà cô mà giờ ta không còn sợi tóc nào đây này.”
Thôi Đào bảo gã trọc đầu cúi đầu xuống để nàng xem đầu gã.
Ánh mắt Thôi Đào quét qua cái đầu trơn nhẵn của gã, nàng cau mày, giọng điệu có chút thông cảm hỏi gã.
“Cũng trọc quá nhỉ?”
“Nói bậy! Có tóc mà! Đây này, ở giữa, có 3 sợi! Vì kem dưỡng tóc của các cô mà giờ chẳng còn nữa rồi! Nếu cô không bồi thường thì ngày nào ta cũng sẽ rêu rao kem dưỡng tóc nhà cô khó dùng đấy!”
Gã nghe Thôi Đào nói xong, giống như pháo hoa bị châm ngòi bắt đầu nổ tung, cáu kỉnh gào lên..