Thôi Đào tắm rửa xong, thoa một lớp kem hoa hồng thơm thoang thoảng lên người rồi mới đi tìm Hàn Kỳ.
Vì giờ quan hệ giữa cả hai đã tốt đẹp nên Trương Xương cũng bớt thông báo lại, để Thôi Đào tự đi vào phòng, hắn chỉ cần đứng ngoài trông chừng là được.
Theo những việc xảy ra hôm nay, công việc của hắn thật sự rất quan trọng, nhất định phải đề phòng cho thật tốt mới không bị người khác tình cờ trông thấy rồi lại đồn bậy đồn bạ ra ngoài nữa.
Hàn Kỳ đang chăm chú viết gì đó, chợt ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt Thôi Đào gần trong gang tấc, làn mi dày cong lên, đôi mắt như 2 hồ nước trong veo, sáng ngời, dường như còn mang theo chút ý cười.
Hàn Kỳ cong môi, đặt bút xuống, “Đến nhanh nhỉ.”
“Vẫn chưa nhanh bằng Lục lang, đã xử lý hết cả rồi, em chẳng hóng được tí chuyện nào cả.” Thôi Đào không tiếc lời tán thưởng Hàn Kỳ, “Học vấn uyên bác mà lại làm việc khôn khéo, người đàn ông em thương đúng là có một không hai!”
Nghe nửa câu đầu khen ngợi của Thôi Đào, Hàn Kỳ chỉ khẽ mỉm cười khiêm tốn nhưng trong lòng rất vui, thế mà nghe tới nửa câu sau đã lập tức không thể kiềm chế được nữa, chàng khẽ ho nhẹ rồi tránh ánh mắt của nàng.
“Vậy không biết người con gái Lục lang ưng thế nào nhỉ?” Thôi Đào biết chàng đang thẹn thùng nhưng vẫn cứ muốn trêu một chút.
Thấy Hàn Kỳ không đáp, Thôi Đào nghiêng đầu nhìn chàng chằm chằm.
“Cũng là có một không hai.”
Thôi Đào cười ha hả, vươn tay khẽ chọc vào má Hàn Kỳ.
“Ngoan quá.”
Hàn Kỳ nắm chặt tay Thôi Đào, thuận thế kéo tới để nàng ngồi lên đùi mình.

Thân thể nàng mềm mại, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, rất dễ khiến người ta xao xuyến.
Vì thế lúc Hàn Kỳ dịu dàng ôm Thôi Đào chẳng hề có một động tác dư thừa nào.

Thôi Đào lại không ngoan, lúc thì sờ mặt, lúc thì day vành tai của chàng.
Hàn Kỳ lập tức bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của Thôi Đào, bảo nàng ngoan ngoãn.
“Nếu em thấy gấp thì nhanh chóng kết hôn đi.”
Thôi Đào: “…”
Ai gấp, chàng mới gấp ấy! Thế mà đã nghĩ tới bước sau khi kết hôn rồi.
Nhưng Thôi Đào vẫn ngoan ngoãn lại, không lộn xộn nữa.
Hàn Kỳ đột nhiên ôm lấy bờ eo nhỏ của Thôi Đào, khẽ hôn nhẹ lên gò má nàng.

Như lúc trước Thôi Đào hôn chàng vậy, chỉ như chuồn chuồn lướt nước chứ không dừng lại lâu, đến lúc người ta giật mình nhận ra thì đã chẳng còn nữa rồi.
“Bên này không có, không vui.” Thôi Đào chỉ bên má trái không được hôn của mình.
Hàn Kỳ khẽ cười, lập tức hôn lên má trái nàng.
Đôi môi mềm mại và ấm áp chạm vào gương mặt dễ dàng khiến nhịp tim tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng tăng.
Hiếm khi có một người đàn ông không lợi dụng để chiếm hời, bảo chàng hôn 1 cái, chàng thật sự hôn có 1 cái.
Điều khó nhất trong tình yêu là tôn trọng và kiềm chế.
Hiếm có đấy.
“Hóa ra cháu Lục lang đang học trong Quốc Tử Học.

Nghe nói người tối đó… Lục lang vuốt ve là y à?” Thôi Đào cố tình hỏi Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ liếc nhìn Thôi Đào, giọng điệu giải thích vẫn khá nghiêm túc.
“Ta không có nói thế, nhưng thật là ôm một vãn bối, vị “vãn bối” gọi ta là Đại nhân ấy.”
Thôi Đào mím môi đối diện với Hàn Kỳ, đôi mắt hạnh từ từ cong thành hình vành trăng khuyết, sau đó không kìm được nữa mà bật cười, ôm lấy mặt Hàn Kỳ khẽ gọi chàng một tiếng Đại nhân.
“Đối với vãn bối, ta sẽ càng trân quý và bảo vệ hơn.” Hàn Kỳ vuốt ve bàn tay đang ôm mặt mình của Thôi Đào như thể đang nâng niu báu vật, sợ đụng mạnh một tí là sẽ hư mất.
Sao chàng lại đáng yêu đến thế cơ chứ!
Thôi Đào ôm cổ Hàn Kỳ, hôn lên má trái chàng một cái rồi lại hôn lên má phải một cái nữa.

Rõ ràng Hàn Kỳ đang xấu hổ nên không dám lộn xộn gì, lúc này Thôi Đào mới rời khỏi lòng chàng, miễn cưỡng buông tha.
Dù sao lời đồn chỉ mới lắng lại thôi, giờ cả hai vẫn còn đang trong phủ Khai Phong, nên tiết chế một chút.
Thôi Đào nghĩ Hàn Kỳ sẽ khát nên rất chu đáo rót cho chàng một tách trà lạnh rồi đưa đến.

Quả nhiên Hàn Kỳ không hề do dự, nâng tách trà lên uống cạn.
Nàng tiện thể hỏi Hàn Kỳ rằng chàng thấy thế nào về hành vi hôm nay của Trương Tố Tố.

Theo lời kể của Bình Nhi, Trương Tố Tố đã tố cáo Hàn Kỳ có “trái tim bất chính” ngay trước mặt mọi người.
“Thực ra tới giờ em vẫn chưa hiểu tại sao Trương Tố Tố lại làm ra chuyện thế này?”
“Rất lớn mật, giỏi tính toán, dù đều là những chuyện lặt vặt không đau không ngứa nhưng lại có thể “giết người” trong vô hình.

Người này khá nguy hiểm.” Hàn Kỳ cau mày nói, “Còn chuyện nguyên do, hẳn là sau khi hủy hoại thanh danh của hai ta xong sẽ được lợi ích.

Cứ chờ mà xem, sớm muộn gì cũng lòi đuôi thôi.”
“Ừm.”
Thôi Đào đáp xong lại vươn bàn tay tội lỗi của mình tới phía Hàn Kỳ —
Ngoài phòng bỗng truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó có người hỏi Trương Xương rằng Thôi quan Hàn có trong đó không.
Thôi Đào lập tức nghiêm túc lại, bàn về vụ án căn nhà ma ám với Hàn Kỳ.
Lúc này Trương Xương thông báo có người tới, đang thảo luận vụ án, nếu không có việc gấp thì cứ chờ đi, hoặc đợi lúc Thôi quan Hàn không bận thì sẽ báo có hắn tới.

Tất nhiên người tới chọn phương án sau, lập tức rời khỏi.
Thôi Đào vẫn không dừng lại, đã nhắc tới vụ án rồi, việc công là việc công, cứ thảo luận cho xong đã.
Nàng kể với Hàn Kỳ tình trạng thi thể của người bị hại lần này còn thê thảm hơn, trừ bị móc mắt cắt lưỡi, thị còn là một người đang có thai, 1 xác 2 mạng.
Hàn Kỳ nhíu mày, lập tức suy nghĩ: “Mắt để nhìn, lưỡi để nói, hung thủ lựa chọn cắt bỏ 2 thứ này là vì mục đích gì?”
“Vậy không thể không khiến em nhớ tới trải nghiệm vừa rồi của chúng ta.

Tin đồn nhảm bị tung ra, đầu tiên là dùng mắt nhìn, sau đó lại dùng miệng để lan truyền tin đồn.” Tất nhiên điểm này chỉ do Thôi Đào thuận miệng nói, trong lúc chưa biết gì về hung thủ, việc phân tích động cơ gây án rất phức tạp.
Có thể là 2 nạn nhân đã nhìn thấy và nói gì đó khiến hung thủ phẫn nộ mà giết người.


Cũng có thể là vì trên người 2 nạn nhân có đặc điểm chung gì đó kích thích hung thủ muốn gây án với họ.

Đồng thời cũng không thể loại trừ khả năng giết người bừa bãi, ví dụ như hung thủ có sở thích móc mắt cắt lưỡi, dục vọng giết người mãnh liệt, gặp người khác thì ngứa tay muốn động thủ.

Tất nhiên khả năng sau khá hiếm gặp, xác suất không lớn lắm.
Nếu là khả năng đầu tiên thì xem như đang báo thù, giết sạch kẻ thù rồi hung thủ sẽ không tái phạm nữa.

Nếu là khả năng thứ 2, xác suất là sát nhân liên hoàn, rất có thể sẽ ra tay lần nữa, tiếp tục phạm tội.
“Vứt xác trong nhà bị ma ám, hẳn cũng không phải trùng hợp đâu.” Hàn Kỳ nói tiếp.
Thôi Đào gật đầu, “Xung quanh nhà ma ám đều có hộ gia đình bình thường, hung thủ vứt xác như thế rất có nguy cơ bị bại lộ.

Rõ ràng là có cách vứt xác đơn giản hơn, sao lại muốn gia tăng phiền phức như thế chứ.

Chuyện vứt xác trong nhà bị ma ám này với hung thủ mà nói ắt có nguyên nhân quan trọng.”
2 căn nhà ma ám này, trừ đặc điểm chung đều là chỗ ma quỷ lộng hành có tiếng ra thì không còn gì khác nữa.

Vị trí cách nhau cũng khá xa, câu truyện của người dân ở trước đây không giống nhau, trên cơ bản không hề có điểm chung.
“2 căn nhà ma ám này đều vô cùng đáng sợ, đến cả người đấu lại được với quân nhân còn phải thấy sợ.

Nhưng hung thủ lại dám đưa nạn nhân tới, còn tiến hành móc mắt cắt lưỡi họ trong đó nữa.

Không còn gì nghi ngờ, hắn không sợ truyền thuyết về căn nhà bị ma ám, cũng chẳng sợ những người bị hắn giết hại hóa thành lệ quỷ mà tới trả thù mình.”
Nói tóm lại, hung thủ nhất định là một kẻ lớn gan không sợ ma quỷ.
Theo cách giết người bằng cách bẻ gãy xương cổ và thủ đoạn móc mắt cắt lưỡi tàn nhẫn này, hung thủ nhất định ra tay rất tàn độc, hơn nữa rất có thể là biết võ.
Xem thường sinh mạng, cũng xem thường cả ma quỷ.
“Phán quan Hàn vừa nhậm chức ở phủ Khai Phong đã phải tiếp nhận một vụ án thế này, khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ suất, em để ý hơn một chút, bù đắp vào chỗ thiếu nhé.” Hàn Kỳ dặn.
“Vâng.” Thôi Đào ngoan ngoãn đồng ý, sau đó hỏi Hàn Kỳ hôm nay khi nào về nhà.
“Chắc sẽ trễ một chút.” Hàn Kỳ nói.
“Vậy em làm bánh sữa mật ong và canh tôm viên cho chàng nhé?” Thôi Đào lập tức hỏi.
Hàn Kỳ không đáp lại ngay mà hỏi nàng có thấy mệt không.
“Có đâu, nghĩ tới chuyện được nấu ra món ngon, em vui còn chẳng kịp nữa.” Thôi Đào nói.
Bấy giờ Hàn Kỳ mới đồng ý, nói phiền Thôi Đào rồi.
“Ôi chao, quá khách sáo rồi, hiếu thuận trưởng bối là trách nhiệm của vãn bối mà.” Thôi Đào trêu Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ run lên, lập tức bật cười.

Thôi Đào đi một lúc lâu sau, ánh mắt của chàng mới thu về, tiếp tục chuyên tâm làm việc.
Thôi Đào về nhà xác tiến hành nghiệm thi lần 2, tìm được quỷ châm và ké đầu ngựa trên quần áo người chết, đây là những thứ ở ven đường, vùng đồng ruộng hoặc nơi núi hoang, phạm vi rất rộng, không có tác dụng giúp thu hẹp phạm vi.
Thôi Đào lại tìm thấy một ít bột màu xám trong khe hờ giữa đế và mũi giày bên trái của nạn nhân.

Trên đầu người chết này không có rận, Vì thi thể đã trương lớn nên quần áo có vẻ hơi căng ra.

Nhưng sau khi tính ra được chiều cao thực tế, lại cởi quần áo ra tiến hành đo đạc chiều dài sẽ phát hiện khi còn sống người chết đã mặc một bộ quần áo rất lớn so với cơ thể bình thường.
Tay chân 2 nạn nhân đều có vết chai, trong móng đều có bùn, 1 người trên đầu có rận, 1 người mặc quần áo không vừa vặn, có thể thấy gia cảnh khi còn sống của họ cũng không mấy khá giả, phải làm việc nặng.

Nhưng trên người họ đều có vết dầu mỡ, hẳn là gần đây có tiếp xúc với công việc bếp núc, hơn nữa lượng dầu cũng không ít, trong khi nấu ăn không thể nào dính một lượng dầu mỡ bằng móng tay lên giày được.
Có vẻ như tình hình gần đây của 2 người chết có thay đổi, giày và quần áo rất có thể không phải của họ mà là lấy được từ chỗ khác.
Thôi Đào đặc biệt kiểm tra đám giòi trên người nạn nhân, vẫn chưa thành nhộng.

Dù người chết bị bỏ lại trong nhà, nhưng vì căn nhà ma ám đó đã rách nát, tứ phía thông gió, ruồi bọ bay lượn ngoài sân không chút trở ngại nào mà bay vào phòng.

Ruồi nhanh chóng tiếp xúc với thi thể rồi đẻ trứng lên đó.
Quá trình sinh trưởng và phát triển của ruồi gồm 4 giai đoạn: Trứng, giòi, nhộng và ruồi.

Sau khi đẻ trứng, trứng phát triển cần khoảng 1 – 2 ngày, đến giai đoạn giòi cần từ 6 – 12 ngày, sau đó sẽ bước vào giai đoạn nhộng, tiếp đó nhộng sẽ trở thành ruồi trưởng thành.

Tất nhiên quá trình phát triển cụ thể phải phụ thuộc vào nhiệt độ, độ ẩm và thức ăn.

Ví dụ như vào mùa hè, nhiệt độ tương đối cao thì quá trình ấp trứng và phát triển sẽ nhanh hơn.*
(*) Theo Từ điển Bách khoa Toàn thư.
Giờ đang là giữa hè, thi thể để ngoài không khí khoảng 1 tháng sẽ hóa xương trắng.

Theo độ trương phình này thì nội tạng vẫn chưa hoàn toàn thối rữa hết, vậy thời gian tử vong tổng quát là trong vòng 10 ngày.

Muốn cụ thể hơn thì phải nuôi và quan sát quá trình phát triển từ trứng ruồi tới giòi rồi tới nhộng trong môi trường nhà ma.

Đồng thời còn phải nuôi trên thi thể, đo đạc và ghi chép chiều dài cùng với hình thái của giòi hiện tại, sau đó quan sát xem nó mất bao nhiêu thời gian từ hôm nay tới khi kết nhộng, sau đó mới phán đoán được giòi này đang ở trong giai đoạn nào của quá trình sinh trưởng.
Thôi Đào lấy nhíp nhặt một ít giòi, bảo Vương tứ nương đi tìm một miếng thịt nhỏ, chia thành 3 phần để quan sát và nuôi giòi.

Trong căn nhà ma ám kia cũng thả một bình thịt chỗ người chết nằm, hàng ngày ghi chép lại tình hình sinh trưởng của giòi trong bình thịt này.

Chuyện vặt này tất nhiên không cần Thôi Đào nhúng tay vào, Vương tứ nương và Bình Nhi làm là được, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Vương tứ nương và Bình Nhi nghe vậy đều hoa mắt chóng mặt, trước đây họ đều rất sợ nhà ma, rất tởm đám giòi bọ, kết quả giờ phải đụng chung 2 thứ này 1 chỗ, đúng là khiêu chiến giới hạn sinh tồn của họ mà.
“Có thể không đi được không?” Cả hai xin thương lượng lại với Thôi Đào.
“Lúc đầu ai là người liên tục hứa chỉ cần giữ mình lại ở phủ Khai Phong, bất cứ việc gì cũng có thể làm hả?” Thôi Đào hỏi lại.
Vương tứ nương và Bình Nhi ngậm miệng lại, nhưng không hề kiềm chế được ngũ quan vặn vẹo vì đau khổ và khó chịu của mình, họ dùng ánh mắt trông mong cầu xin Thôi Đào.
“Hay là để Lý Tài đi đi, hắn là học trò của Thôi nương tử, đã thề phải học năng lực phá án của nương tử cho thật giỏi mà, vậy thì hắn phải rành việc này chứ.

Cuộc đời còn dài, dù sao hắn vẫn còn cơ hội phải đụng tới xác thối.”
Bình Nhi nhanh trí đề nghị với Thôi Đào.
Thôi Đào gật đầu, “Có lý, vậy 2 người tới báo tin cho hắn đi, nói lại yêu cầu của ta cho hắn nghe lần nữa.”
“Vâng! Bảo đảm không sót một chữ, Thôi nương tử cứ yên tâm!” Cả hai người lập tức giãn mặt ra, thậm chí còn bày ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.
2 người lập tức cầm bình giòi và 1 bình thịt đi tìm Lý Tài.
Lý Tài vừa theo Lý Viễn đi hỏi thăm hết các hộ dân xung quanh hiện trường vụ án rồi về phủ Khai Phong.

Lúc này hắn đang nghỉ ngơi trong phòng trực, uống được vài ngụm trà đã nhảy mũi mấy cái.

Những nha dịch khác đều nói có người nhắc Lý Tài, còn hỏi đùa có phải hắn gặp số đào hoa, được nương tử nhà ai để ý rồi không.
Lý Tài vừa mắng đám người này nói bậy xong liền nghe có người truyền lời nói Vương tứ nương và Bình Nhi tới tìm mình.
Hắn nghe cả hai nói lại nhiệm vụ, khuôn mặt lập tức như đang khóc tang.

Hắn liếc nhìn 3 bình giòi trong tay Vương tứ nương, liên tục lùi về sau, tỏ ý mình không thể làm được chuyện này.
“Anh bất lực như thế, Thôi nương tử sẽ chê người học trò này mất mặt, sau này chắc chắn sẽ không nhận anh nữa đâu.” Vương tứ nương chê cười hắn.
“Đúng đó, chắc chắn Thôi nương tử sẽ cực kỳ thất vọng với anh.” Bình Nhi phụ họa theo Vương tứ nương, lần nữa nhấn mạnh lại.
Lý Tài hạ quyết tâm, đang lúc định đồng ý thì Lý Viễn cười bước tới, khoác lên vai của em mình rồi vạch trần ý đồ của Vương tứ nương và Bình Nhi.
“E là Thôi nương tử giao cho 2 người, 2 người không muốn nên mới đẩy lên đầu nó, đúng không?”
Vương tứ nương và Bình Nhi chột dạ lắc đầu nguầy nguậy.
“Các cô được lắm!” Tất nhiên Lý Tài nhìn ra được sơ hở của cả hai, mắng họ giỏi tính toán thật.
“Vậy anh không đi đúng không? Dù sao Thôi nương tử cũng đã chịu rồi, nói rằng cho anh đi cũng được.” Vương tứ nương nói, “Nếu anh không đi thì chúng tôi sẽ về nói lại với Thôi nương tử, anh không làm được, chắc chắn Thôi nương tử sẽ nghĩ học trò như anh quá vô dụng.”
“Vậy các cô thì sao, chẳng phải cũng vô dụng đấy à?” Lý Tài hỏi.
Lý Viễn cười ha hả, lập tức bảo 3 người “vô dụng” họ cùng đi đi, nhiều người sẽ tăng thêm lòng dũng cảm, cùng đồng cam cộng khổ cũng được mà.
“Cái gì mà đồng cam cộng khổ chứ, rõ ràng là cùng vào nhà ma ám nuôi giòi.” Bình Nhi sửa lại.
Lý Viễn lại cười, “Vậy cũng là trải nghiệm đặc biệt để gắn kết tình cảm rồi.”
Cuối cùng cả 3 người chẳng ai tránh được, quyết định cùng đi với nhau, mỗi người tự chia phần việc của mình, chuẩn bị nhanh gọn rồi tiến hành ghi chép, sau đó nhanh chóng rút lui khỏi căn nhà bị ma ám.
Lúc cả ba bước ra vừa đúng lúc gặp Vô Ưu đạo trưởng đi vào căn nhà ma ám đầu tiên, bảo là muốn làm phép trong nhà này để siêu độ vong linh, trừ tà tiêu tai.
Tất nhiên Lý Tài phải ngăn không cho Vô Ưu đạo trưởng vào.
Vô Ưu đạo trưởng không còn cách nào nên chỉ đành bỏ đi, nhưng trước khi đi vẫn nhờ Bình Nhi và Vương tứ nương thương lượng giúp với Thôi Đào, tốt nhất là nên cho phép ông ta vào trong làm phép.
Bình Nhi rất kính nể Vô Ưu đạo trưởng có lòng trừ ma vì đại nghĩa, liên tục gật đầu đồng ý, nói Vô Ưu đạo trưởng cứ yên tâm, cô ta nhất định sẽ truyền lời lại.
Giờ đang là giữa hè, nhà xác phủ Khai Phong không có nhiều đá để dùng cho xác chết.

Nhất là xác của nạn nhân hôm nay vừa đến, thi thể đã rơi vào trạng thái phân hủy cao, mùi thực sự chẳng hay ho chút nào.

Nếu để trong nhà xác lâu hơn nữa, chỉ e cả phủ Khai Phong này đều tràn ngập mùi thối của xác chết mất.
Thôi Đào bèn xin lệnh của Hàn Kỳ, sau khi nhận được lệnh xử lý thi thể sớm hơn, để cẩn thận, nàng lại nhờ bà đỡ Trương tới tra thi thể lần để nữa xem có chỗ nào sơ hở không.
Bà đỡ Trương xem xong, lại đọc báo cáo nghiệm thi của Thôi Đào rồi khen nàng cẩn thận, “Thôi nương tử gọi ta đến xem có chỗ nào bỏ sót không, nhưng ta lại phát hiện mình bỏ sót rất nhiều.”
Sau đó, thi thể được tạp dịch trong phủ dọn đi, Thôi Đào đốt nhang ngải cứu để xua mùi thi thể đi.

Cả hai ra khỏi phòng xác, dù sao bên ngoài vẫn trong lành hơn một chút, hợp để nói chuyện phiếm.
Bà đỡ Trương lúng túng một chút rồi mới nhắc tới Trương Tố Tố, “Thôi nương tử có lẽ đã biết rõ mọi chuyện, ta cũng không hiểu sao con bé Tố Tố này lại trở nên như thế.

Trước khi nó rất lanh lợi, không phải loại gây chuyện thế này.”
Bà ta lập tức xin lỗi Thôi Đào, tự trách mình không dạy dỗ Trương Tố Tố tốt, để cô ta nói năng bậy bạ, suýt nữa đã làm hoen ố thanh danh của Thôi Đào và Thôi quan Hàn.
“Thường xuyên tra án với nhau thì khó tránh khỏi sẽ có kẻ bàn tán sau lưng mà.

Cô ta còn trẻ, nghe nói thế thì không phân biệt được đúng sai, hiểu lầm cũng dễ hiểu.” Thôi Đào thấy bà đỡ Trương vẫn còn đắn đo chuyện này liền khuyên bà ta vài câu, cũng là nhắc nhở bà ta, “Nhưng tôi lại không hiểu tại sao cô ta dám nói dám làm như thế, vì chuyện này bản thân cô ta không được lợi ích chỗ nào cả, thật sự rất kỳ lạ.”
Bà đỡ Trương: “Ý của Thôi nương tử là?”
“Tuổi còn nhỏ mà, rất có thể bị kẻ nào đó mê hoặc.” Thôi Đào đề nghị bà đỡ Trương nên tìm hiểu tâm tư của Trương Tố Tố một chút, hỏi bà ta đã từng hỏi tại sao cô ta lại làm vậy chưa.
“Nó giải thích với ta là, nó thật lòng muốn bái Thôi nương tử làm thầy, sợ Thôi nương tử mập mờ với Thôi quan Hàn sẽ bị thiệt thòi nên bèn muốn tranh thủ giúp Thôi nương tử một lần.

Giờ hóa ra là hồ đồ, nó đã hiểu lầm quan hệ giữa Thôi nương tử và Thôi quan Hàn, bản thân mình có lòng tốt mà lại hóa ra làm chuyện xấu.”
Lúc bà đỡ Trương nói những lời này cũng đang quan sát phản ứng của Thôi Đào.

Bà ta muốn biết thái độ của nàng đối với Trương Tố Tố thế nào, để xem chuyện này còn chỗ để cứu vãn nữa không, ít ra cũng đừng quá cứng rắn.

Dù sau này Trương Tố Tố không còn trong phủ Khai Phong nữa, nhưng oan gia nên giải không nên kết, có lỗi thì đàng hoàng xin lỗi là được, sau này còn giữ được hòa khí.
“Phàm là người có chút đầu óc đều biết những lời cô ta nói ra sẽ ảnh hưởng tới thanh danh người khác nhường nào.

Đây gọi là thật lòng muốn bái sư sao?”

Bà đỡ Trương thấy sống lưng mình rét run, trước đó bà ta còn nghĩ cháu gái mình tính tình quá thuần khiết, cũng quá ngu ngốc.

Vì hiểu lầm Thôi nương tử và Thôi quan Hàn ở bên nhau, vì quá mức muốn bái sư nên mới tập trung tinh thần giúp đỡ mà phạm phải chuyện ngu ngốc.
Giờ thấy Thôi Đào nói thế, có vẻ như cô ta có mục đích nên mới làm vậy, đang cố tình hãm hại người khác.
“Không phải là có vẻ, mà đúng là thế đấy.” Thôi Đào nói với bà đỡ Trương, trước khi Trương Tố Tố bị Hàn Kỳ xử lý đã tìm đến nàng nói chuyện, lúc đó nàng đã tỏ thái độ rất rõ ràng, bảo Trương Tố Tố tự chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân đi, không liên quan gì tới nàng.

Nhưng Trương Tố Tố quay đầu liền thay đổi thái độ, thậm chí còn không tiếc lời chửi thẳng mặt.
Thôi Đào nhắc nhở bà đỡ Trương, đừng vì quan hệ thân thích mà phán đoán phiến diện.

Giờ Trương Tố Tố đang có vấn đề rất lớn, nếu bà ta không kịp thời quan tâm và để ý tới cô ta, tìm cho ra nguồn gốc vấn đề, cứ tiếp tục điên cuồng như thế thì cô ta sẽ tự hủy hoại bản thân mình đấy.
Vốn bà đỡ Trương định dẫn Trương Tố Tố rời khỏi phủ Khai Phong rồi răn dạy cô ta, bảo đảm sau này cô ta sẽ không quấy phá trong phủ nữa, thế là xem như giải quyết xong.

Ai ngờ vẫn còn phiền phức phía sau, phải đào sâu tìm nguyên nhân mới được.
Lời nhắc nhở của Thôi Đào đã khiến bà đỡ Trương bừng tỉnh, bà ta vội cảm ơn nàng, rất biết ơn vì nàng đã thành tâm nói với mình những lời này.

Cũng lại xin lỗi Thôi Đào lần nữa vì hành động xấu xa của Trương Tố Tố.
“Có đôi khi con người, nhất là trẻ nhỏ, một khi đã rúc vào sừng trâu* thì khó mà chui ra được.

Nếu chỉ khua môi múa mép giảng đạo lý với chúng là không được đâu.

Tuổi của cô ta rất dễ để ý tới những chuyện vụn vặt, một khi bị kích thích sẽ rất dễ nảy sinh suy nghĩ cực đoan.”
(*) Ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết.
Thôi Đào đề nghị bà đỡ Trương tốt nhất là ở bên cạnh thăm dò, âm thầm quan sát, tìm ra dấu vết rồi sau đó đến nói lại với nàng, họ sẽ cùng nhau nghĩ cách thỏa đáng để giải quyết.
Nàng còn dùng luôn câu chuyện về chủ nhà ban đầu của căn nhà ma ám hôm nay để làm ví dụ kể cho bà đỡ Trương nghe.

Đám con gái của cặp vợ chồng kia lúc gây án cũng trạc tuổi Trương Tố Tố.

Một khi trẻ con nghĩ quẩn rồi, cả cha mẹ anh em ruột cũng dám xuống tay đấy.
Bà đỡ Trương lại càng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, liên tục gật đầu, cảm ơn Thôi Đào đã nhắc nhở.
“Nếu Thôi nương tử không nói thì ta thật sự không nhận ra đâu.”
Thôi Đào khách sáo bảo không sao, nàng làm vậy tất nhiên cũng có mục đích của mình.
Sợ là nếu phái người theo dõi Trương Tố Tố thì cô ta đã có đề phòng, không tra ra được gì.

Nhưng nếu có dì của cô ta là bà đỡ Trương giúp đỡ, người trong nhà không mấy khi có tâm lý đề phòng, sẽ càng dễ lộ ra sơ hở và manh mối, chẳng mất bao lâu sẽ tra ra được nguyên nhân thôi.
Sau khi tạm biệt bà đỡ Trương, Thôi Đào lại tắm rửa lần nữa cho thơm tho rồi mới vén tay áo lên vào phòng bếp nấu cơm.
Lúc này Hàn Tống cũng tới, kể vắn tắt những gì mà đám Lý Viễn điều tra được bên ngoài cho Thôi Đào nghe.

Lời khai lấy được chỉ là một đống văn bản dài dòng, thực ra cũng chẳng có đầu mối gì hữu dụng cả.
“Tra án là thế đấy, tốn thời gian công sức mà lại rườm rà, đừng nói là điều tra nửa ngày vẫn không có đầu mối, có khi tra 10 bữa nửa tháng cũng chẳng có đâu.” Thôi Đào vừa nặn bánh quai chèo vừa kể cho Hàn Tống nghe về vụ án thây khô, nói với y vụ án này cũng tốn một khoảng thời gian rất lâu không có manh mối gì.
“Ừ, vậy ta sẽ không vội, cứ từ từ đi.” Hàn Tống lập tức khách sao nói với Thôi Đào, y vừa mới tới, có nhiều chỗ không biết, sẽ còn phiền nàng rộng lòng bao dung cho mình.

Nhưng y hứa sẽ nhanh chóng thích nghi, không cản trở mọi người đâu.
“Phán quan Hàn khiêm tốn hơn lúc trước nhiều nhỉ.” Thôi Đào nặn hết bánh xong thì bỏ sang một bên để lên men lần 2, bắt đầu lột tôm để làm tôm viên.
Hàn Tống thấy đôi tay khéo léo nấu cơm của Thôi Đào, bất giác ngẩn người ra.
Y hỏi Thôi Đào đang làm gì, sau đó không kìm được mà nuốt nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy đói bụng.
“Sắc trời không còn sớm, đã đến giờ tan làm rồi, Phán quan Hàn vẫn nên về sớm đi.

Quan mới nhậm chức, chắc chắn trong nhà sẽ tổ chức tiệc chúc mừng.” Thôi Đào bảo Hàn Tống chớ lần lữa nữa, mau về nhà nghỉ ngơi rồi tham gia náo nhiệt với người nhà một chút đi.
Hàn Tống ngoan ngoãn gật đầu với Thôi Đào, “Em đoán đúng rồi, họ đã sắp xếp một bàn tiệc chờ ta trở về để chúc mừng đấy! Món ngon nào cũng có cả!”
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng y lại không hề muốn chúc mừng với những người đó, y chỉ muốn ở cạnh Thôi Đào mà thôi.

Dù là xa lạ như lúc này cũng được.
Sơn trân hải vị có ngon tới đâu cũng chẳng sánh bằng một bát nước nàng nấu.
Nhưng giờ y không thể buông thả bản thân, tùy tiện nói ra những lời trong lòng mình được nữa.
Vì chuyện công là chuyện công, không có tình cảm riêng tư.
Hàn Tống lập tức cười tạm biệt Thôi Đào, vẫy ống tay áo rồi sải bước rời khỏi hoang viện.

Dường như nếu y chậm bước một chút sẽ lại không nỡ đi nữa.
Lúc Thôi Đào chiên bánh quai chèo, vì tay không cẩn thận dính nước, bị nhỏ vào trong chảo nên dầu lập tức bắn tung tóe.
Đúng lúc là Thôi Đào chưa kịp mặc tạp dề, vì thế chỗ ngực áo dính 2 giọt dầu mỡ.
Vết mỡ này khiến Thôi Đào chợt nhớ tới vết mỡ trên người nạn nhân trong vụ án móc mắt.
Không biết 2 người đó có giống với cô không, cũng tiếp xúc với đồ chiên rán trong phòng bếp nên mới bị văng dầu.
Thôi Đào chiên xong bánh sữa mật ong thì giữ lại dầu trong nồi để xào tôm sơ qua, sau đó cho nước mắm và củ cải thái sợi vào.
Trong quá trình xào, vị cay và mùi đất của củ cải sẽ thoát ra ngoài theo khói xào.

Sau đó thêm nước vào, chờ khi nước sôi thì cho tôm viên đã chuẩn bị sẵn vào, trong giây lát thịt tôm sẽ biến thành màu hồng phấn, nằm giữa củ cải sợi màu xanh lại càng đẹp mắt hơn.
Thịt tôm không nên nấu lâu, nếu thế sẽ bị mất vị tươi.

Canh này nấu rất nhanh mà lại cực kỳ dễ uống.
Sự kết hợp giữa củ cải sợi và thịt tôm cũng giống như mộc nhĩ trắng với hạt sen nấu canh, và đường phèn với lê nấu chè vậy.
Nhẹ nhàng khoan khoái mà không bị mất vị tươi, kết hợp với bánh quai chèo thơm ngậy mùi sữa và da giòn tan nhưng bên trong mềm mại, tiện lợi mà không hề đơn điệu, khiến người ta no bụng nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hàn Kỳ ăn xong liền khen ngợi tay nghề của Thôi Đào.
Thôi Đào bảo Hàn Kỳ không cần khách sáo, hôm nay nàng làm bữa tối rất dễ dàng, không có chút phức tạp nào, thật sự là dễ như trở bàn tay.
“Nếu vậy thì lại càng phi thường.”
Chỉ tiện tay mà có thể làm ra món ngon thế này, rõ ràng Thôi Đào có khả năng gọt gỗ thành tượng, đúng là không hề tầm thường chút nào.
Thôi Đào từ từ hít một hơi, 2 tay chống má, nghiêm túc nhìn Hàn Kỳ: “Sao miệng Lục lang lại đột nhiên ngọt thế này hả? Hình như cách khen này hơi quen thuộc ấy nhở?”
“Lời tận đáy lòng mà.” Hàn Kỳ không ngừng khen ngợi.
Thôi Đào thấy khóe miệng của mình chẳng hề có cơ hội nghỉ ngơi, luôn cong lên, cong cực kỳ cao.
Vì Hàn Kỳ vẫn còn công việc phải xử lý nên Thôi Đào không nán lại nữa, chủ động tạm biệt.

Nàng nhìn Trương Xương ăn no đang vươn mình trong sân bèn hỏi hắn bánh quai chèo ăn thế nào.

Trương Xương vội nói cảm ơn, khen rất ngon.
“Trù nương Phương cũng từng làm, nhưng không ngon được như Thôi nương tử làm, lớp ngoài giòn xốp nhưng bên trong không bị khô, vừa thơm vừa mềm, độ ngọt cũng vừa phải nữa.” Trương Xương tán dương.
“Đúng là chủ tớ nhỉ, khen người cũng giống nhau.

Anh có biết tại sao đột nhiên chàng ấy lại ăn nói ngọt ngào thế không?” Chuyện rất kỳ lạ, tất nhiên Thôi Đào phải hỏi chứ.
Trương Xương sửng sốt rồi bật cười: “Sao mà ta biết được.”
Trương Xương lập tức nghĩ ra chuyện gì đó rồi nói với nàng: “Nhưng sáng nay ta có nghe vài câu, Lục lang hỏi ý trù nương Phương, trù nương Phương có chỉ cách nữa.”
Thôi Đào vội bảo hắn mau kể nội dung cuộc nói chuyện của 2 người.
Trương Xương đang định mở miệng nhưng lập tức ngậm lại.
“Chuyện này tất nhiên không thể nói được, ta há có thể nói chuyện của lang quân nhà mình cho người ngoài nghe chứ.”
“Tôi là người ngoài à?” Thôi Đào hỏi tới.
“Chứ sao?” Trương Xương giải thích, “Người một nhà là gì? Là người chung một nhà đấy.

Thôi nương tử đâu có ở chung một mái nhà với Lục lang nhà ta, tất nhiên là không tính được rồi.”
“Anh đừng chỉ nhìn vào hiện tại, làm người phải nhìn tới tương lai đấy nhé, còn sau này nữa mà.” Thôi Đào không khách sáo nói sau này họ sẽ là người một nhà rồi.
Trương Xương cười khúc khích, lập tức nói với Hàn Kỳ cách một lớp cửa sổ, “Lục lang nghe chưa ạ? Thôi nương tử nói sau này chúng ta là người một nhà rồi đấy.”
Thôi Đào trừng mắt cảnh cáo Trương Xương, không kìm được mà chỉ tay vào hắn.
Sao lại có kẻ tiểu nhân thế cơ chứ? Lại còn truyền lời ngay trước mặt nàng cơ đấy?
Nếu chờ sau khi nàng đi rồi mới nói thì Thôi Đào cũng sẽ không xấu hổ như bây giờ.
Thôi Đào quay đầu định chạy, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, Hàn Kỳ gọi nàng lại.
“Lục lang vẫn còn công việc chưa làm xong, em không dám quấy rầy nữa đâu.” Thôi Đào đưa lưng về phía Hàn Kỳ nói, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy.
Trương Xương nói với Hàn Kỳ: “Chúc mừng Lục lang ạ, không cần phải xin trù nương Phương chỉ cách nữa, xem ra Thôi nương tử đã bằng lòng trở thành người một nhà với Lục lang rồi.”
Thực ra sáng nay Hàn Kỳ đã hỏi ý trù nương Phương cách dỗ cho con gái thấy vui, để nàng cam tâm tình nguyện gả cho mình.

Tuy bảo chàng là người thông minh, nhưng chuyện tình yêu nam nữ nào có thể đọc qua sách được, hỏi người có nhiều kinh nghiệm vẫn hơn.
Trù nương Phương bèn dặn Hàn Kỳ, phải đặt mình vào hoàn cảnh của nàng và suy nghĩ vì nàng.

Nói tóm lại là muốn làm gì thì làm, phải nghĩ tới cảm nhận trước.

Một điều quan trọng hơn nữa là khen đối phương vừa đủ.

Theo lời của trù nương Phương thì là “những lời có cánh”, phụ nữ chắc chắn đều thích nghe những lời này.

Dù lần đầu tiên nghe có thể họ mắng ngoài miệng, nhưng trong lòng chắc chắn không kìm được mà vui vẻ đâu.

Cơ bản thì chẳng có ai chống cự lại được những lời ngợi ca cả.
“Không thể ỷ y được.”
Hàn Kỳ nói xong liền đóng cửa phòng, tiếp tục làm việc.
Trương Xương đứng đó ngẩn ngơ, hơi nhíu mày hít sâu một hơi.

Giờ hắn quá khổ rồi, ngày nào cũng nhìn thấy cặp đôi này ngọt ngào dính sát nhau như thế.
Trước kia lúc hầu hạ Hàn Kỳ, Trương Xương chỉ ngóng trông khoảng thời gian mình được nghỉ ngơi một mình, giờ hắn lại sợ nhất là mình phải nghỉ ngơi.

Nằm một mình trên giường không khỏi nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ càng thấy mình một mình, cô độc đáng thương thê thảm biết bao!

Ngày hôm nay, Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi đang cùng đến lầu Bát Tiên ăn sáng.
Họ vừa vào cửa đã phát hiện Trương Tố Tố cũng đang ở lầu Bát Tiên.

Vẻ mặt cô ta đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt xanh đen như cả đêm không được ngủ ngon vậy.

Bữa sáng cô ta gọi đã được bày ra bàn nhưng vẫn còn y nguyên, cô ta còn cố tình chọn bàn cạnh cửa.

Nghe tư ba Hà An nói, trời còn chưa sáng Trương Tố Tố đã đến, vẫn luôn ngồi đó tới giờ.
Lần này Thôi Đào càng thêm chắc chắn rằng Trương Tố Tố cố tình canh ở đây để chờ gặp mình.
Tất nhiên Thôi Đào không để ý tới kế hoạch của cô ta, chỉ ngồi xuồng rồi gọi bữa sáng với Hà An.
Lúc này Trương Tố Tố từ từ đi tới trước mặt Thôi Đào, muốn nhận lỗi với nàng.
“Cô có thể làm được, đừng mù quáng học thêu hoa để bắt chước làm nương tử của bọn ta.” Bình Nhi là người đầu tiên cản lại, bảo cô ta nhanh cút đi, cách xa lão đại của mình một chút.
Hôm qua chứng kiến hết toàn bộ quá trình Thôi quan Hàn thẩm vấn cô ta, Bình Nhi đã nhìn rõ được bộ mặt thật của Trương Tố Tố, cảm thấy cô ta rất buồn nôn! Còn buồn nôn hơn cả giòi bọ nữa!
“Ái chà, hay thật nhỉ.” Vương tứ nương không khỏi tán thưởng Bình Nhi, giờ còn học được cách mắng người bằng tiếng lóng rồi cơ đấy.
Trương Tố Tố lùi xuống vài bước, trong lúc Bình Nhi bị Vương tứ nương thổi phồng đến mức vui vẻ, nghĩ ràng mình đã thành công chặn đầu được Trương Tố Tố, Trương Tố Tố đột nhiên quỳ bịch xuống đất.
Đại sảnh lầu Bát Tiên vốn ồn ã, chỉ vì hành động này của Trương Tố Tố mà lập tức yên tĩnh, tất cả khách khứa đều hiếu kỳ nhìn sang Trương Tố Tố.
Thôi Đào lập tức đặt đũa xuống, xoay người rời đi.
Vương tứ nương lưu luyến bát mì thịt dê hoành thành của mình chỉ vừa mới được bưng lên, thịt đã đến miệng rồi mà còn không ăn được, tức quá! Tức đến mức thị không khỏi hét lớn trong lòng, hung hăng trừng Trương Tố Tố rồi mới cùng với Bình Nhi đuổi theo Thôi Đào.
“Chúng ta tránh cô ta là gì chứ, cứ lên đi, đánh gục cô ta luôn!” Vương tứ nương tức giận hét.
“Một khi trêu chọc tới loại người như cô ta sẽ giống như cóc nhảy lên mu bàn chân, dù nó không cắn người cũng khiến người buồn nôn đấy.” Bình Nhi giải thích với Vương tứ nương, giờ họ đều đại diện cho phủ Khai Phong, nếu “bắt nạt” người khác trước mặt mọi người thì ắt sẽ tạo ra tin đồn nữa.

Vì thế gặp phải tình huống thế này, bỏ đi mới là kế hay nhất.
Vương tứ nương bừng tỉnh, càng cảm thấy buồn nôn, “Rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ!”
“Ta muốn xin lỗi Thôi nương tử mà!” Trương Tố Tố đuổi theo, đúng lúc đáp lại câu hỏi của Vương tứ nương.
Vương tứ nương chỉ cảm thấy máu dồn lên não, thật sự muốn vung Lang Nha Bổng để đánh con nhóc này thành thịt băm ghê.
Thôi Đào vẫn không hề để ý tới Trương Tố Tố, sải bước đi nhanh về phía trước.
“Thôi nương tử, để cho ta giải thích đã!” Trương Tố Tố đã thở không ra hơi nhưng vẫn đuổi sát theo xin lỗi Thôi Đào.
Thấy mình lại bị Thôi Đào lơ thêm lần nữa, Trương Tố Tố đột nhiên lớn giọng gọi Thôi Đào, âm lượng đủ để những người xung quanh dừng chân, ghé mắt lại nhìn.
“Sau khi bị phạt ra đã nghĩ thật kỹ rồi, là ta đã sai.

Xin Thôi nương tử để ý tới ta một chút có được không, ai cũng có thể bỏ mặc ta, nhưng Thôi Đào làm thế thì ta không chịu nổi.

Thôi nương tử là người ta kính nể nhất, nếu Thôi nương tử vẫn chê ta thì ta nguyện lấy cái chết để tạ tội.”
Nhịp chân của Thôi Đào vẫn không hề có chút do dự, không mảy may dừng lại vì Trương Tố Tố.
Trương Tố Tố bèn lấy một mảnh sứ vỡ từ trong tay áo ra, hạ quyết tâm muốn rạch lên cổ tay mình..