Mùng 5 tháng 7, một người phụ nữ trung niên mặc áo gấm, mau giày đế bồi màu đỏ, đầu đội mũ trùm đầu màu tím tới trước cửa nhà họ Thôi.

Dù là người không quen cũng biết đây là bà mối đến cửa, lại còn là quan môi* cấp cao nhất.

Quan môi chỉ có cấp trung bình và cấp cao mới để ý tới quần áo, người ta vừa nhìn đã biết ngay.

Cấp trung bình thì đội mão, búi tóc hoàng bao**, quần áo không hoa lệ như cấp cao nhưng cũng sạch sẽ và chỉnh tề.

Cấp thấp hơn tí nữa đều mặc trang phục của phụ nữ bình thường.
Bọn cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị chợt thấy có quan môi tới cửa, sau khi kinh ngạc thì bắt đầu vui vẻ.
Họ cứ nghĩ Hàn Kỳ đang ở kinh thành, cha mẹ cả không có ở đó, mẹ đẻ lại ở tận Tuyền Châu nên sợ không thể lo liệu bên này được.

Dù sao đàn ông dễ sơ suất chuyện trong nhà, cả hai lại ăn hỏi gấp nên nhiều khi không lo được chu toàn mọi chuyện.

Họ định tự thu xếp một bà mối, sau đó báo lại cho Hàn Kỳ một tiếng là được.

Ai ngờ bên này họ mới định chọn người thì bên kia đã cố tình dẫn quan môi từ Biện Kinh tới cửa rồi.
Vì 2 bên đã sớm qua lại với nhau nên bà mối tới cửa thế này chẳng qua cũng chỉ là hình thức.
Viết ngày sinh tháng đẻ của Hàn Kỳ và Thôi Đào lên thảo thiếp thì gửi tới Quan Nội Trắc để gieo quẻ, sau khi nhận được quẻ nhân duyên đại cát thì tới bước tiếp theo: Chuẩn bị thiếp đính hôn.
Nhà họ Thôi đã tìm được người tính toán, vì thế việc tính bát tự này được đưa ngay trong ngày, cũng là kết quả tốt.
Ngày hôm sau, cũng chính là mùng 6 tháng 7, nhà họ Hàn tới cửa đưa “rượu Hứa Khẩu”.
Sáng sớm, Trương Xương và trù nương Phương đều mặc quần áo rực rỡ, dẫn người đi đưa rượu Hứa Khẩu tới nhà họ Thôi.

Bình rượu này rất bắt mắt, bên trên có cắm 8 đóa hồng lớn, miệng được bọc bằng một lớp vải đỏ.

Ngoài ra còn rất nhiều thứ khác nữa, bên trong có rất nhiều lụa là, còn có 8 chiếc ngân thắng* khắc hoa rất đẹp.

Những món này cũng đều cắm hoa hồng như bình rượu, gọi là “Chước Đam Hồng**”.
(*) Một loại mũ đội đầu của phụ nữ thời xưa, được làm bằng các lá bạc ghép lại với nhau.
(**) Cách gọi cho hình thức đưa sính lễ.
Nhà họ Thôi nhận rượu Hứa Khẩu xong bèn định “Hồi Ngư Trứ*”, rót 2 bình nước lã vào bình rượu ban đầu, sau đó bỏ vào 5 con cá chép hoa đỏ tươi, cắm một đôi đũa rồi trả lại cho nhà họ Hàn.
(*) Đáp lễ.
Đáng lẽ thả cá nào cũng được, nhưng cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị nghĩ cá chép hoa đỏ là may mắn nhất.

Cả hai đích thân ra hồ trong vườn hoa để chọn ra 5 con cá đẹp nhất.

Nói mới nhớ, lúc bắt cá, cả hai bị cá nhảy tưng bừng làm nước văng tung tóe, thế mà cười không ngậm được mồm lại.
Người ngoài không biết gì, thấy nhà họ Thôi có bà mối tới cửa bàn chuyện cưới xin, hôm sau lại đưa rượu Hứa Khẩu bèn nghĩ chuyện hôn nhân này đã được quyết định rồi, không khỏi thổn thức thế này cũng quá nhanh đi mất.
Tất cả mọi người đều nhao nhao suy đoán, nhà họ Thôi lo Thôi thất nương có quá khứ phức tạp, không dễ gả nên lúc có người tới cầu hôn mới vội vàng đồng ý như thế chăng? Đám đàn ông trẻ tuổi nghe suy đoán này thì cảm thấy rất tiếc, biết thế họ cũng thử một lần, nói không chừng có thể kết thân với danh môn nhà họ Thôi, thế cũng khiến tổ tiên nở mày nở mặt rồi!
“Quên chuyện này đi, Thôi thất nương xinh thì xinh thật, nhưng suốt ngày dây vào người chết thì anh có chịu nổi không?”
“Không biết mấy người sao nhưng tôi thì chịu nổi đấy.

Tháng trước Thôi thất nương quay về giải quyết một vụ án, tôi đứng phía xa có liếc mắt nhìn thấy.

Chỉ cần trông thấy khuôn mặt động lòng người kia của cô ấy thì chẳng nhớ nổi chuyện thi thể gì nữa đâu! Hơn nữa xuất thân của người ta như thế, với thân phận và tướng mạo của tôi thế này thì sao ghét bỏ được chứ.”
“Cũng đúng, nhắc mới nhớ đúng là ngoại hình không tệ chút nào!” Người hỏi xoa cằm, bắt đầu phụ họa theo.
Những người còn lại cũng góp vui nhao nhao lên, hối hận bảo đáng lẽ mình cũng nên cầu hôn thử xem sao.


Lỡ như mèo mù đụng phải chuột chết thì chẳng phải vợ đẹp vào tay rồi à.
“Mấy người đẹp mặt nhỉ, thực sự còn có gan nghĩ tới chuyện này cơ đấy.

Mấy người động cái não nhão nhoẹt của mình tí đi có được không! Có quan môi tới cửa đấy, người bình thường chúng ta làm gì mà mời được!” Tôn nhị nương bán trà thực sự không nhịn được đám cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này nữa.
Một câu đã thức tỉnh mọi người, đám trai trẻ đều ngượng ngùng im lặng không dám nói nữa.

Cũng đúng, có thể mời được quan môi thì tất nhiên chẳng phải người bình thường.

Vì thế họ lại bắt đầu tò mò, là vị “quan” nào đang muốn cưới Thôi thất nương vậy.

Có khi là một người ăn chơi nào đó; có thể là quan phẩm thấp, quan nhỏ xấu xí; hoặc có lẽ là cần tái giá, tuổi khá lớn rồi…
Chẳng mấy chốc mà những lời phỏng đoán ác ý này được loan truyền khắp nơi, nhưng lúc đó cũng có tin mới truyền tới, người tới cửa cầu hôn là người của nhà họ Hàn.
“Nhà họ Hàn? Nhà họ Hàn nào? Đó là ai?”
“8 phần là vị Thôi quan Hàn lần trước tới An Bình chúng ta rồi!”
Trong quán trà lập tức bùng nổ, có người hét lên không tin, người họ Hàn có rất nhiều, chắc chắn không thể là chàng được.

Nhưng chẳng bao lâu những người không tin này lại bị vả mặt chan chát.
Có người tận mắt trông thấy Thôi quan Hàn tới cửa nhà họ Thôi.
Làm sao có chuyện trùng hợp đến thế nữa? Vừa có bà mối tới cửa cầu hôn, đưa rượu Hứa Khẩu, sau đó Thôi quan Hàn tới nhà, người cầu hôn còn họ Hàn nữa.

Kẻ ngu ngốc tới mức nào cũng hiểu được người cầu hôn Thôi thất nương chắc chắn là Hàn Kỳ, chuyện này đã là ván đóng thuyền rồi.
Gì mà người tái giá, lớn tuổi, xấu xí, ăn chơi, chẳng ra gì chứ, hoàn toàn trái ngược kia kìa, chưa lập gia đình, trẻ tuổi, có tài, dung mạo lại hơn người…
Muốn so với kiểu người như Hàn Kỳ thì phải cần bao nhiêu mặt mũi hả!? Đám trai tráng trước đó hô hào hối hận vì không đến nhà họ Thôi cầu hôn, lúc này đã bị cười đến bẽ mặt, ôm đầu gục mặt, trước khi đi còn bị bà chủ quán trà gắt gỏng nữa.

Vốn dĩ chuyện trao thiếp này dù là nghi thức cho việc đính hôn nhưng không nhất thiết 2 bên nam nữ phải ra mặt.

Tuy nhiên do tình hình của Hàn Kỳ và Thôi Đào đặc biệt, nhà người ta thì 2 người đính hôn không cần gặp nhau mà do cha mẹ sắp xếp, còn họ thì ngược lại, gặp nhau rồi tự mình lo liệu hết, cha mẹ lại là người bị động.

Bởi vậy nhân cơ hội này, cả hai về một chuyến cũng xem như tự mình gặp mặt cha mẹ và bàn giao lại.
Tất nhiên Thôi Đào không thể tới nhà họ Thôi cùng Hàn Kỳ được.

Hàn Kỳ vào cửa trước, nàng thì âm thầm vào từ cửa sau.
Cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị đã biết tin từ sớm, cả hai căng cổ chờ đợi, trong lúc đó khóe miệng luôn vô thức nhếch lên vì nghĩ tới chuyện Thôi Đào và Hàn Kỳ đính hôn, không kìm được lòng vui sướng.
“Bà bà! Mẹ!” Thôi Đào thấy cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị đón mình ở cửa thì hơi xấu hổ, vội chạy tới thỉnh an.
“Bé ngoan, đi đường chắc mệt lắm nhỉ, mau vào nhà nghỉ ngơi đi con.

Sau đó thì kể đàng hoàng của của con với nó ra cho bọn ta nghe, không nói thì ta không tha cho con đâu!”
Ngoài miệng thì nói như thế nhưng cụ bà Thôi không tài nào ngậm miệng lại được, cười đến toác tới mang tai.

Con gái trong nhà cũng vì cụ bà Thôi mà trở nên náo nức.
Thôi Đào bèn kể ngắn gọn chuyện mình và Hàn Kỳ cùng nhau tra án rồi nảy sinh tình cảm với nhau.

Cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị nghe Hàn Kỳ là người chủ động với Thôi Đào trước thì đều hạ quyết tâm.

Dù sao đàn ông cũng phải chủ động một tí, chịu trách nhiệm nhiều một chút thì mới tốt.


Vì thanh danh của con gái nhà mình, chuyện này phải thông báo ra bên ngoài cho hợp lý, để tránh đứa con gái khác có ý định xấu xa muốn quyến rũ Hàn Kỳ.
“Miệng trên người của họ mà, thích nói thì cứ nói đi, không ảnh hưởng tới thời gian của chúng ta là được.

Nếu thực sự có kẻ tung tin đồn nhảm gây tổn hại nghiêm trọng thì cứ phạt theo luật.

Không cần vì bảo vệ con mà cố tình thông báo khiến chàng ấy khó xử đâu.”
Nhà họ Thôi làm chuyện này chắc chắn sẽ giấu Hàn Kỳ.

Mà chắc chắn Hàn Kỳ cũng sẽ chẳng vì chuyện này mà so đo với nàng, nhưng thật ra cũng không tốt lắm.

Hơn nữa người bên ngoài không phải ai cũng đều khen ngợi nàng, không có vấn đề gì to tát cả.

Huống chi những cuộc bàn tán này tương đối nhỏ, rất nhanh sẽ lắng xuống thôi, nếu cố tình thông báo sẽ gây thêm chú ý nữa.
Cụ bà Thôi tự nghĩ lại rồi gật đầu, đúng là vốn cụ định bảo vệ con gái nhà mình thật.

Nhưng sau khi Thôi Đào từ chối, cụ nghĩ lại thấy Hàn Kỳ là người thông tuệ, sao không nhận ra được cái tốt của nhà họ Thôi cơ chứ? Nếu chàng đã không so đo thì làm vậy chỉ tổ gây phiền phức cho buổi đính hôn vốn đang trơn tru mà thôi.
“Là bọn ta suy nghĩ không thấu đáo, sau này nên bảo vệ 2 đứa các con rồi.” Cụ bà Thôi cười kéo Thôi Đào tới, vỗ lên vai nàng.
Bọn Tiểu Mã thị cũng hiểu ý của cụ bà Thôi, “2 đứa” tất nhiên là Thôi Đào và Hàn Kỳ, không phải “1 người”.

Cả hai đã sắp thành vợ chồng, trưởng bối như họ không nên tách 2 người ra mà nhìn, chỉ bảo vệ lợi ích một bên được.
Sau đó, Hàn Kỳ được Thôi Lao và Thôi Mậu dẫn tới bái phỏng cụ bà Thôi.
Búi tóc bằng bạch ngọc quan, áo bào màu xanh may từ vải gấm sang trọng, có thể thấy chàng cực kỳ để ý tới dịp hôm nay.

Cách ăn mặc thế này khiến cả người chàng thanh khiết như ngọc, thần thái nghiêm túc khiến đám thiếu nữ trong phòng không khỏi tròn mắt, may mà thư hương giáo dưỡng đã giúp họ kịp thời kiềm chế lại, nhưng khổ cho đám nha hoàn trong phòng, khó mà có thể khống chế được đôi mắt của mình.
Ai mà không thích đàn ông đẹp trai cơ chứ, một người già như cụ bà Thôi lại càng thích hậu bối ưa nhìn thế này.

Thấy Hàn Kỳ như thế, không cần hỏi nhiều thì trong lòng cụ cũng đầy niềm vui và sự hài lòng rồi.

Tiểu Mã thị cũng thế, thậm chí còn không khỏi thổn thức sao con trai mình đẹp được như thế thì tốt biết bao nhiêu.

Nhưng làm người nên biết giới hạn, có đứa con rể đẹp trai thế này cũng là phước phần lắm rồi.
Hàn Kỳ lễ phép bái qua tất cả trưởng bối trong phòng, đến cả anh chị em ngang hàng cũng lịch sự hỏi qua.

Người nhà họ Thôi con cháu đông đúc, tất cả 5 phòng không phải số ít, song chưa được ai giới thiệu mà Hàn Kỳ đã lần lượt phân biệt rõ ràng khiến người ta cảm thấy rất thán phục.

Tuy lần trước chàng đã từng ghé qua nhà họ Thôi, nhưng đó là vì tra án, những hậu bối trong nhà họ Thôi không dám chạy tới trước mặt chàng làm phiền.
Thôi Nguyên, Thôi Khê thấy em ruột mình có thể tìm được một người tốt như thế cũng đều vui vẻ, 2 anh em còn đắc ý liếc nhìn nhau rồi mỉm cười hạnh phúc.
Hàn Kỳ không chỉ đẹp trai, lễ phép mà còn có giọng nói hay, những lời hứa thốt ra từ miệng chàng nghe cực kỳ êm tai.

Tất cả mọi người nghe thấy đều không có ý kiến gì, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Thôi Kiều và Thôi Chi đều vui thay cho Thôi Đào, chúc mừng nàng.

Cả hai đều cực kỳ ngưỡng mộ vì Thôi Đào có thể tìm được một người gần như hoàn hảo thế này.
“Giá như mà chúng ta cũng có thể tìm được người tốt như thế.” Thôi Chi thuận miệng nói với Thôi Kiều một câu.

Thôi Kiều đột nhiên cười xùy, cụp mắt bắt đầu miết ngón tay rồi nói: “Chị chín cứ cố gắng thì sẽ có cơ hội tìm được thôi, còn chị thì không được rồi.

Với xuất thân của chị, dù có năng lực như chị bảy cũng e là không tìm thấy, chứ đừng nói là không có.”
“Đừng nói thế mà, con thứ thì sao chứ, Thôi quan Hàn chẳng phải cũng là con thứ đấy ư, giờ thì sao?” Thôi Chi khuyên.
“Đàn ông sao có thể so được với phụ nữ chứ? Dù chị có học giỏi thì cũng có được đi thi đâu?” Thôi Kiều thấy Thôi Chi còn muốn nói nữa bèn xua tay ra hiệu cô ta đừng nói, “Hôm nay là ngày vui của chị bảy, chúng ta đừng nhắc tới chuyện khác.”
Sau tiệc tối lại là liên hoan cả nhà, Thôi Đào không có thời gian để nói chuyện riêng với Hàn Kỳ, chỉ có thể đưa mắt nhìn, khẽ mím môi cười hiểu ý lẫn nhau.
Hôm sau vừa đúng là Thất Tịch, một trong những ngày lễ hoành tráng và náo nhiệt nhất năm.

Trước lễ, các hộ gia đình thường tặng nhau gà đỏ, trái cây.

Đợi tới khi hết lễ, tất cả phụ nữ và trẻ con trong thành An Bình đều sẽ mặc quần áo mới.
Trước kia nhà họ Thôi có xây sẵn một lầu Khất Xảo trong sân, có mồi nhắm và ca hát, dưa chuột, rượu thuốc, bút nghiên, kim chỉ, con gái thắp nhang và cầu nguyện, ngụ ý “Khất Xảo”.

Mọi người còn có thể trông trăng xỏ chỉ, thả nhện con vào hộp, đợi tới hôm sau xem mạng nhện tròn hay vuông để kiểm chứng xem có phải là “trùng hợp” hay không*.
(*) Tài liệu tham khảo từ Đông Kinh Mộng Hoa Lục và Mộng Lương Lục.
Vương tứ nương và Bình Nhi cũng đi theo Thôi Đào về nhà họ Thôi, tiết Khất Xảo này tất nhiên không thiếu họ được.

Thắp nhang cúng và xe chỉ luồn kim không có gì đặc biệt, sẽ không khác với những người còn lại.

Nhưng thả nhện vào hộp để giăng tơ có vẻ khả quan, Vương tứ nương vì muốn có mạng nhện đẹp mà bắt nhện rất lâu, khoảng 30 con vẫn còn chê ít.
“Ta đoán nhện trong khắp thành đều bị con gái nhà khác bắt hết rồi, hại ta chỉ bắt được ít thế này thôi.” Vương tứ nương liên tục than thở mình thu hoạch không tốt.
Thôi Đào và Bình Nhi nhìn cái hộp đầy nhện lông đen sì của thị, thực sự không muốn nhìn lần 2 nữa.
Lần này Vương tứ nương không khách sáo nữa, thị muốn tự chọn 1 con lớn nhất, khỏe mạnh nhất để thả vào hộp, sau đó mới cho Thôi Đào và Bình Nhi chọn trong đám còn lại.
Bình Nhi bị Vương tứ nương lây lan, cầm que gỗ lựa hồi lâu mới chọn được 1 con nhện mà cô ta nghĩ là thanh tú và có khả năng giăng tơ nhất.
Lúc cô ta thả nhện vào hộp, Thôi Đào và Vương tứ nương đều ghé mặt tới gần hộp để quan sát.
Thôi Đào: “Nhìn ở đâu mà thấy con nhện này thanh tú vậy?”
“Đúng đó, nếu muốn nói thanh tú thì phải là gương mặt của Thôi quan Hàn kìa.” Vương tứ nương phụ họa.
Thôi Đào lập tức gõ đầu Vương tứ nương một cái, “Nói bậy cái gì đấy!”
“Vâng vâng vâng, sau này ta tuyệt đối không dám nói nhảm về chồng của Thôi nương tử nữa ạ.” Vương tứ nương lập tức cười ha hả nhận lỗi.
“Chàng ấy đâu phải thanh tú, là đẹp trai đến phi phàm đấy.” Thôi Đào sửa lại.
Vương tứ nương: “…”
Bình Nhi: “…”
Cả hai đồng thời dùng ánh mắt “Cô thay đổi rồi” mà nhìn Thôi Đào.

2 người đã đính hôn, quang minh chính đại rồi nên khác hẳn, thế mà dám thản nhiên khen chồng tương lai của mình trước mặt họ cơ đấy.

Chắc chết mất thôi!
Vương tứ nương dùng tay đấm vào ngực, cố tình khoa trương than thở với Bình Nhi: “Ta thấy cuộc sống sau này của hai ta không tốt hơn mấy rồi, nói không chừng còn vì ghen tị quá đà mà đột tử mất!”
Bình Nhi gật đầu đồng ý.
“Mấy người không nhắc thì ta có nói đâu.

Ai chủ động nhắc tới thì kẻ đó nhận kết cục này thôi.” Thôi Đào mỉm cười “thân thiện”, vỗ vai Vương tứ nương rồi chọn ra 1 con nhện bò nhanh nhất thả vào hộp gấm.
Vương tứ nương hối hận, “Ai da, con này không tồi nhé, sao lúc nãy ta không thấy —”
“Không đổi.”
Thôi Đào nói xong liền ngẩng cao đầu, cầm cái hộp của mình bỏ đi.
Tiệc tối ngày lễ lớn tất nhiên rất phong phú, từ khi Thôi Đào về nhà đã bị cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị thay nhau đút đồ ăn ngon, bữa nào cũng ăn no căng bụng nên không có hứng thú với sơn trân hải vị nữa, có chút thờ ơ với những món ăn được bày trên bàn đá trước mắt.
Xà lách xanh được cắt sạch lá, chần qua nước rồi cắt nhỏ, trộn đều với nước sốt được pha chế đặc biệt làm thành món rau trộn, thanh đạm ngon miệng, ăn vào là nghiện, mỗi một miếng vào miệng đều có mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp đầu lưỡi, ăn với cháo cua rất hợp.
Đêm đã khuya, Thôi Đào mới được ở một mình với Hàn Kỳ, cả hai nắm tay lén ra đầu tường sau vườn nhà họ Thôi để ngắm sao.

Xung quanh có liễu rủ che lại, giờ lại là đầu tháng nên chỉ có một vầng trăng khuyết cong cong, dưới bóng cây khuất lấp, bóng tối lại càng mờ mịt, sẽ không có ai phát hiện họ ở đây.
“Tối qua em tìm chỗ thấy đây là chỗ ổn nhất đấy,” Thôi Đào ngồi trong lòng Hàn Kỳ, tựa vào khuôn mặt chàng khẽ nói, “Hợp để lén lút yêu đương.”
“Chúng ta là hợp pháp mà.”
“Suỵt! Mới chỉ ăn hỏi thôi, chưa tính là hoàn toàn hợp pháp đâu, vẫn có thể tính vào lén lút.” Thôi Đào sửa lại.
Hàn Kỳ khẽ cười, lấy một quyển sách ra từ trong tay áo rồi đặt vào tay Thôi Đào.
“Đây là gì vậy?” Vì trời tối quá nên Thôi Đào không đọc được là sách gì, bên trong có nội dung thế nào.

“Về đọc là biết ngay.”
“Không thể nói cho em biết ngay à?” Thôi Đào không kìm được sự tò mò của mình, cũng hơi hối hận vì mình đã chọn một chỗ tối thế này.
“Giờ đọc cũng vô ích thôi, đừng vội.” Hàn Kỳ nói xong, mỉm cười hôn nhẹ lên trán Thôi Đào một cái.
Thôi Đào có thể nghe thấy tiếng thở của chàng đang bắt đầu dồn dập, lúc cơ thể chàng tiến lại gần sát chóp mũi nàng, một mùi hương rất riêng phả tới, không chỉ là mùi đàn hương lành lạnh nữa mà còn có mùi nam tính khiến nàng không thể không đỏ mặt.
“Lần đầu tiên nhận quà mà nghe bảo “Giờ có đọc cũng vô ích” đấy, đừng bảo là chàng tặng sách kiểu như “Nữ Giới” cho em đấy nhé?”
Nếu là một quyển sách thì Thôi Đào không thể không đoán tới khả năng này được.

Trước đó nàng còn đoán có thể Hàn Kỳ viết cho mình nguyên một quyển thư tình, nhưng nếu là thư tình thì chàng sẽ không nói “Giờ có đọc cũng vô ích”, vì thế nàng đã loại trừ khả năng mà mình rất mong đợi này ra.
“Tò mò thế cơ à? Ừm?” Giọng nói của Hàn Kỳ trầm ấm cực kỳ hấp dẫn, chàng lại một mực ghé sát tai Thôi Đào nói, thế lại càng trí mạng hơn.
“Đừng có “Ừm”, chàng không hợp để “Ừm” đâu.” Thôi Đào lấy tay bịt tai lại.
“Vậy ai hợp, em à?” Hàn Kỳ càng muốn né tay nàng ra, ghé sát tai nàng, ôm nàng chặt hơn nữa.

Cảm giác đã đạt được, sự hợp pháp này khiến chàng chủ động hơn trước rất nhiều.
Nói nàng hợp… Ừm?
Thôi Đào cảm thấy hình như Hàn Kỳ đang trêu đùa mình, nhưng nàng không có bằng chứng.
“Em cũng có quà cho Lục lang đây.” Thôi Đào lấy ra cặp ngọc bội hình trái tim kia đưa cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ vân vê đường vân trên ngọc bội, ngón tay thon dài chạm vào cái tua rua bên dưới, “Ngọc thời Hán, tua rua của em làm à?”
“Nhìn không rõ mà đoán cũng chuẩn phết nhỉ.” Thôi Đào cười đồng ý.
“Ngọc thời Hán có hoa văn rất đặc biệt, anh cả của ta thích sưu tầm ngọc cổ, lúc còn nhỏ ta từng được xem của anh ấy, ngọc bội của em rất hiếm có.” Hàn Kỳ giải thích.
“Ừm, vật hiếm có phải tặng cho người hiếm thấy chứ.”
Thôi Đào thuận thế thả thính, rất thích hợp với không khí của tiết Khấu Xảo này.

Hơn nữa nếu quyển sách Hàn Kỳ tặng nàng thật sự là “Nữ Giới” hay gì đó thì cứ để chàng áy náy đi! Để chàng so sánh quà của 2 bên rồi cho chàng một bài học về cách chọn quà cho vị hôn thê của mình.
Hàn Kỳ nghe Thôi Đào nói xong, bờ ngực rung lên, chàng thấp giọng cười, vòng tay đang ôm người đẹp trong lòng lại càng ra sức hơn, còn hung hăng hôn lên cổ Thôi Đào một cái.

Đây là lần đầu tiên từ khi Thôi Đào và Hàn Kỳ ở bên nhau mà chàng dùng sức hôn, thường ngày đều như chuồn chuồn lướt nước, vừa rồi chàng cũng hôn lướt qua trán nàng.
Xem ra chàng rất thích món quà của nàng nên mới kích động như thế.
Thôi Đào tạm thời không động đậy, tựa vào ngực Hàn Kỳ nhìn bầu trời đầy sao, hỏi sau này Hàn Kỳ định đối phó với Tống thị thế nào.
“Chị ta không tới nữa, ta cũng không gặp.” Hàn Kỳ nói, “Vì chạy đường bên ta không thông nên mới tới tìm em đấy.”
“Vậy chị ta thảm nhỉ, không ngờ bên đường em cũng chẳng thông nổi.” Thôi Đào nói tiếp.
Cả hai lập tức bật cười.
Hàn Kỳ nói tính tình của Tống thị cho Thôi Đào nghe, “Chị ta không ác độc nhưng cũng không phải là một người hoàn toàn lương thiện, rất giỏi tính toán, là kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy —”
“Vậy thì dễ đối phó rồi!” Thôi Đào lập tức nói.
Hàn Kỳ cố tình nói những chuyện này với Thôi Đào, vốn là để an ủi nàng không cần phải lo những chuyện này, chàng có thể xử lý được, ai ngờ chưa kịp nói đã bị nàng dứt khoát an ủi ngược lại rồi.

Sao nàng có thể khéo hiểu lòng người đến vậy chứ? Càng như thế càng khiến người ta đau lòng cho nàng.
Màn đêm càng sâu thẳm hơn, cả hai không thể không chia tay nhau.
Thôi Đào được Hàn Kỳ bế xuống đầu tường rồi tạm biệt nhau.
Nàng quay người đi trước vài bước, sau đó quay đầu phát hiện Hàn Kỳ vẫn đứng đó bất động.
Thôi Đào chạy tới vài bước, nhào vào lòng Hàn Kỳ, vòng tay qua cổ hôn lên môi chàng một cái, lúc đang định tách ra, nàng lại phát hiện vai mình bị giữ lại, sau đó Hàn Kỳ nhấn xuống, hôn sâu hơn.

2 đôi môi mềm mại cọ xát vào nhau, lúc đầu dịu dàng nhưng lúc sau lại mạnh mẽ, tựa như ban đầu chỉ để thăm dò, sau đó bắt đầu thành thục nên chẳng còn kiêng nể gì nữa.
Tóm lại là lúc ngừng lại, Thôi Đào có cảm giác như môi mình không phải của mình nữa rồi.

Nụ hôn này đã khiến nàng thực sự cảm nhận được toàn bộ quá trình từ khi mới làm quen tới khi chiếm thế chủ động của Hàn Kỳ.
Không thể không nói khả năng học tập của người này thật sự quá mạnh mẽ rồi.
“Nghĩ gì đấy?” Hàn Kỳ thấy Thôi Đào dùng tay sờ môi mình mà không nói gì thì hơi lo lắng hỏi nàng, “Vừa rồi ta làm đau em à?”
“Hả —” Thôi Đào bịt tai lại, nhắc Hàn Kỳ, “Trong lúc này Lục lang không thể nói những lời như thế được.”
Giọng nói trầm ấm êm tai cộng với câu nói khiến người ta suy nghĩ sâu xa này đúng là đang quyến rũ người ta phạm tội mà! Trong đầu rất dễ liên tưởng tới hình ảnh…
Hàn Kỳ bật cười, trước giờ chàng chưa từng nghĩ gì nhiều, nhưng cũng lờ mờ nhận ra được một ít từ phản ứng của Thôi Đào, chàng lập tức ý thức được mình thật sự không thể tiếp tục được nữa, nếu không khó mà khống chế nổi.
Sau khi 2 bên thật sự tạm biệt nhau, Thôi Đào vội vã chạy về phòng mình.
Cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng, bấy giờ Thôi Đào bèn lấy quyển sách Hàn Kỳ đã tặng mình ra xem.
Trên bìa của quyển sách có thể thấy chữ viết tay thanh tú của Hàn Kỳ: “Tuyển Tập Món Ngon Biện Kinh”..