Chương 11 Đuổi theo thần tượng?

Cửa xe từ từ đóng lại, chiếc xe khởi
động nhanh chóng rời đi.

Lúc này, bước chân của Lưu Nguyệt
mới thả lỏng, lung lay sắp ngã.

Bạch Liễu Hoa nhanh chóng phản
ứng, lập tức xông qua ôm lấy bà ta
vào trong lòng. Vì Lưu Nguyệt quá
nặng, hai người từ từ ngồi xổm xuống.

Lưu Nguyệt choáng váng ngồi
xuống đất, khóc không ra nước mắt.
Bạch Liễu Hoa quỳ xuống đỡ bà ta
lên, căng thẳng không ngừng: “Vợ,
bà không có chuyện gì chứ. Đừng
có dọa tôi…

Lưu Nguyệt khóc lóc đầy bi thương:
“Đều là tại Bạch Nhược Hy cái đồ ăn
hại này. Là nó hại San San nhà

chúng ta ngôi tù. Bây giờ lại hại San
San lần nữa…”

Bạch Nhược Hy trong lòng trống
rỗng, đứng ở chỗ cũ nhìn chiếc xe đi
xa. Càng nhìn càng oán hận đôi vợ
chồng này. Mệt mỏi đến nỗi một từ
đều không muốn mở miệng nói
chuyện.

Dù sao cô cũng đã quen với việc tự
nhiên biến thành người xấu, tự
nhiên mang tội.

Lưu Nguyệt từ từ giơ tay, chỉ vào
Bạch Nhược Hy, nghiến răng nghiến
lợi cố sức tố cáo: “Trẻ con nhà này
không phải thứ tốt lành gì. Tại nhà
họ Bạch, mày muốn hại chết San
San nhà chúng tao. Ở nhà họ Kiều
cái tên Kiều Huyền Thạc kia lại
muốn hại chết con của thứ đồ con

chúng ta ngôi tù. Bây giờ lại hại San
San lần nữa…”

Bạch Nhược Hy trong lòng trống
rỗng, đứng ở chỗ cũ nhìn chiếc xe đi
xa. Càng nhìn càng oán hận đồi vợ
chồng này. Mệt mỏi đến nỗi một từ
đều không muốn mở miệng nói
chuyện.

Dù sao cô cũng đã quen với việc tự
nhiên biến thành người xấu, tự
nhiên mang tội.

Lưu Nguyệt từ từ giơ tay, chỉ vào
Bạch Nhược Hy, nghiến răng nghiến
lợi cố sức tố cáo: “Trẻ con nhà này
không phải thứ tốt lành gì. Tại nhà
họ Bạch, mày muốn hại chết San
San nhà chúng tao. Ở nhà họ Kiều
cái tên Kiều Huyên Thạc kia lại
muốn hại chết con của thứ đồ con

giáp thứ mười ba như mày. Lần này
San San lại bị mày hại chết rồi… hu
hu…”

Nói xong, Lưu Nguyệt liên vùi đầu
vào ngực chồng khóc nức nở.

Bạch Nhược Hy rất muốn tặng cho
bà ta một câu: Tự tạo nghiệt không
thể sống.

Nhưng nhìn thấy Lưu Nguyệt khóc
đến thương tâm như vậy thấy cũng
không cân nói lời vô nghĩa. Tâm tình
của mình cô còn quản không nổi,
còn có thời gian để ý đến người
khác sao?

Chỉ là bà ta để mấy đứa nhỏ khác
năm không cũng trúng đạn mà thôi.

Từ lúc hai người họ rời khỏi, Bạch

Nhược Hy không nói một lời. Vừa đi
vừa từ trong túi bên hông lấy ra một
cái khẩu trang màu đen đeo lên.

Sau khi mẹ xảy ra chuyện, cô xin
công ty nghỉ phép một tháng. Thời
gian đã qua phân nửa, cô không
dám lãng phí thêm một phút nào,
không thể trăm phần trăm tin tưởng
Kiều Huyền Thạc.

Công ty truyền hình điện ảnh nhà họ
Kiều.

Con sư tử đá to lớn trước cửa trở
thành chỗ ngồi xổm cho Bạch
Nhược Hy.

Cô đeo khẩu trang màu đen, im lặng
dựa vào người sư tử.

Tìm mất một ngày, phát hiện hai tên
người làm đột nhiên biệt tăm biệt
tích, không thấy tăm hơi.

Bây giờ cô đặt trọng tâm lên người
Đường Lập Đức.

Mệnh lệnh của Kiều Huyền Thạc với
cô mà nói không đủ sức ép buộc cô
làm theo. Suy cho cùng cô không
phải là quân nhân, không phải là
binh lính của anh, càng không phải
là em gái ruột.

Ở bên ngoài công ty truyền hình
điện ảnh người qua kẻ lại, khắp nơi
đều là phóng viên, fans, người qua
đường.

“Wow! Ái Đậu xuất hiện rồi..” Một
fan hô to, nhóm người chen chúc
nhau mà lên.

 

Bạch Nhược Hy hiếu kỳ nhìn về phía
trước, một ngôi sao trẻ tuổi trang
điểm thời thượng, cá tính được vài
tên vệ sĩ bảo vệ, từ trong đám đông
đi ra.

Con trai hai mươi tuổi mới bước ra
xã hội, đối với Bạch Nhược Hy thuộc
loại gái già đã sống qua hai mươi
lãm năm mà nói, không có một chút
hấp dẫn nào.

Cô tinh mắt nhìn thấy Đường Lập
Đức cũng theo sau nhóm vệ sĩ, chỉ
là bị fans chen chúc mà thôi.

Cô lập tức tiến lại gần.

Sau khi ngôi sao trẻ lên xe công ty,
không lâu sau Đường Lập Đức cũng
cùng lên theo.

Ngôi sao lớn cùng tổng giám đốc
công ty truyền hình điện ảnh đi ra
ngoài, là chuyện rất bình thường.

Tất cả fan đều chen chúc nhau đuổi
theo xe.

Bạch Nhược Hy chặn một chiếc xe
taxi, vừa ngồi lên ghế phụ, vị trí phía
sau đột nhiên chui vào hai bé gái.

“Bác tài mau lái xe, đuổi theo Ái Đậu
nhà chúng cháu.” Bé gái hưng phấn
gọi, phủi phủi ghế ngôi.

Bạch Nhược Hy quay đầu nhìn bé
gái phía sau, kéo khẩu trang xuống
tức giận mở miệng: “Rất xin lỗi, mời
mấy em xuống xe.”

Bé gái bu môi: “Bạn học này, chạy
nhanh thì càng tiết kiệm. Cùng là

fan Ái Đậu thì chúng ta đều là người
một nhà. Đừng tức giận. Còn không
đi liền là đuổi không kịp đâu…”

Bạn học?

Bạch Nhược Hy nhăn mày. Nhìn cô
giống học sinh cấp ba sao? Có điều
trình độ mặt dày của mấy đứa nhỏ
phía sau chỉ làm cho sự tình càng tệ
thêm thôi.

Dưới sự bất lực, cô chỉ có thể ra
hiệu cho bác tài lái xe.

Xe công ty đã đi khoảng nửa tiếng,
đột nhiên dừng lại tại một ngồi nhà
cao tầng gọi là “Đệ Ca”.

Chiếc xe mở cửa, Đường Lập Đức
xuống xe.

Bạch Nhược Hy lập tức tháo dây an
toàn, chuẩn bị xuống xe. Đám nhóc
phía sau liền đánh vào vai và ghế
ngồi của bác tài: “Mau đi, mau đi…
lái xe đuổi theo. Ái Đậu nhà chúng
cháu sắp đi rồi.”

“Chị muốn xuống xe.”

Nhưng giọng nói của Bạch Nhược
Hy sớm đã chìm trong tiếng hò hét
điên cuồng của nhóm này.

Bác tài căng thẳng giẫm lên chân
ga.

Lúc này, Bạch Nhược Hy khóc
không ra nước mắt. Dựa vào ghế
tựa, sờ trán bất lực.

Đêm đến. Đèn đã thắp lên. Thành
phố tiến vào khung cảnh sâm uất

hoa lệ.

Biệt thự nhà họ Kiều, trong vườn
phía Nam.

Kiều Huyên Thạc bôn ba một ngày
về tới nhà.

Tiến vào phòng lớn.

“Cậu ba.” Một giọng nói cởi mở từ
trên lầu vọng xuống.

Kiều Huyền Thạc ngẩng đầu liền
nhìn thấy anh cả Kiều Huyền Phác
và chị dâu Doãn Âm từ trên lầu đi
xuống.

Kiều Huyền Thạc lộ ra nụ cười lãnh
đạm. Kiều Huyền Phác nhanh
chóng bước xuống. Anh em hai
người ôm chặt nhau.

C

“Anh cả.”

“Đã lâu không gặp, càng ngày càng
mạnh khỏe rồi.” Kiêu Huyền Phác
thuộc về kiểu vẻ ngoài thanh tú, một
người cao gây nhã nhặn có văn hóa,
mang theo cặp kính như giáo sư.

Buông tay ra, Kiều Huyền Thạc lại
hỏi thăm Doãn Âm ở phía sau: “Chị
dâu.”

“Cậu ba lần này trở về thì đừng đi
nữa. Trong quân khu hay là ở nhà
đều có thể hiệu lệnh vì nước.” Câu
này của Doãn Âm là vì hạnh phúc
của em gái mà suy nghĩ.

Kiêu Huyền Thạc cười như không
cười, lại không đáp lời cô ta.

“ĐiI Đi ăn nào.” Kiều Huyền Phác

nói.
“Em ăn rồi. Anh chị cứ từ từ ăn đi.”
Kiêu Huyền Phác gật đầu, chỉ đành
phải dẫn vợ đi về phía phòng ăn.
Kiêu Huyền Thạc cũng xoay người
đi lên lâu.
Kiêu Nhất Xuyên đã sớm ngôi chờ
trong phòng khách.

Vợ chồng hai người đồng thanh nói:
“CihEet”

Kiều Nhất Xuyên nhẹ nhàng nói: “Ăn
cơm đi.”

Kiều Huyên Phác: “Cha, không phải
cha nói em gái cũng quay về sống
rồi sao? Nó đâu? Con đi công tác

trở vê vẫn chưa gặp mặt em ấy.”

Kiêu Nhất Xuyên: “Sáng sớm ra
ngoài tới giờ còn chưa trở vê. Còn
may người của cha nhìn thấy, đã
cho người đuổi theo nó rồi.”

Kiều Huyền Phác: “Hỏi xem bao giờ
mới về nhà. Anh cả có quà muốn
tặng cho em nó đây.’

“Được.” Kiều Nhất Xuyên cầm điện
thoại lên gọi điện thoại cho vệ sĩ.

Tiếng chuông vang lên, truyền đến
là một hồi nhạc chuông tuyệt vời.

“Alo, con bé đang ở đâu? Có an toàn
không?” Kiều Nhất Xuyên thoải mái
hỏi.

Người làm xới cơm.

Đột nhiên, ghế bị người kéo ra. Ba
người trên bàn sững sờ một chút,
ngẩng đầu.

Kiều Huyền Thạc ngồi xuống không
lộ ra vẻ gì ngại ngùng: “Con muốn
uống chén canh”

Lông mày Doãn Âm cau nhẹ.

Kiều Huyên Phác ngược lại cười vui
vẻ, chỉ tay về phía người làm: “Mau
múc canh.”

Nghe xong điện thoại, sắc mặt Kiều
Nhất Xuyên có chút nặng nề.

Kiều Huyên Phác gắp cải xanh, hỏi:
“Em gái đi đâu rồi?”

Kiều Nhất Xuyên nghiêng người
không thể tưởng tượng được nói ra

một câu: “Đi đuổi theo ngôi sao Ái
Đậu.”

“Khụ khu… Đột nhiên một âm thanh
nghẹn sặc vang lên thu hút sự chú ý
của mọi người.

Kiều Huyền Thạc che miệng, cả

người nghiêng về một bên ho sặc
sụa.

Kiều Nhất Xuyên nhăn mày: “Từ từ
ăn, đừng gấp.”

“Không sao.” Kiều Huyền Thạc cầm
khăn ăn lau miệng. Sắc mặt cũng
trâm xuống.

Kiều Huyên Phác ngược lại cười hòa
nhã: “Cậu ba, cậu kinh sợ hay là
kinh ngạc đấy?”

Kiều Huyên Thạc cúi đầu, sắc mặt
âm trầm, nặn ra nụ cười cứng ngắc
nhưng không nói.
Kiều Huyền Phác dùng tay lay lay
vợ, nhỏ giọng hỏi: “Công ty là do em
quản lý, em biết là ai không?”