Khi nói, Bạch Nhược Hy không thể cầm lòng được nữa mà khóc thét lên, mếu máo chịu đựng nghẹn ngào, nước mắt tuôn như mưa: “Anh ấy … anh ấy thực sự chiều chuộng em, anh ấy rất chiều chuộng em, và chúng em dự định sẽ sinh con … Nhưng em … ”

Không thể tiếp tục nói được nữa, Bạch Nhược Hy ôm cổ Trần Tĩnh và vùi lên vai chị ấy khóc không ra hơi:” Tôi … uuu … em lừa dối, em phải xin lỗi Anh ấy, thật ra tôi đã ngủ với… người đàn ông khác cả đêm rồi.”

Trần Tĩnh mắt ươn ướt, trong lòng vừa bàng hoàng vừa đau khổ, ôm lấy cô, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, mong cô vơi đi nỗi buồn.

“Nhược Hy, nghe chị này, đừng khóc… Đừng khóc.” Trần Tĩnh có chút áy náy, chị có thể thấy rằng Bạch Nhược Hy không muốn điều này, và cảm giác tội lỗi của Bạch Nhược Hy đã hoàn toàn sụp đổ.

Chị tin chắc rằng Bạch Nhược Hy sẽ không gian dối.

“Đó là chuyện ngoài ý muốn phải không?

Nhược Hy , chị tin rằng đó chỉ là một tai nạn. Làm thế nào em có thể lừa dối anh ấy nếu emyêu anh ấy nhiều như vậy?” Bạch Nhược Hy khóc thầm trên vai cô và gật đầu.

Cô gật đầu lia lịa.

“Vì đó là một tai nạn, chị tin rằng anh ấy sẽ tha thứ cho em, anh ấy …”

“Không đâu.” Bạch Nhược Hy lắc đầu và thì thầm trong nước mắt: “Anh ấy sẽ không tha thứ cho em. Không người đàn ông nào trên thế giới này có thể khoan dung với vợ mình. Cho dù có miễn cưỡng ở bên nhau, trong lòng sẽ luôn có uẩn khúc, cả đời này em cũng không thể tha thứ cho chính mình, không thể ngẩng đầu đối mặt với anh, không thể cứ hưởng thụ sủng ái của anh, huống chi là làm vợ anh.

” Anh ấy có biết không?” Trần Tĩnh hiểu tâm lý cô, hiểu suy nghĩ của cô.

Sau tất cả, Trần Tĩnh cũng đã từng trải qua sự gian dối của người đàn ông yêu mình, cảm giác vừa ghét vừa yêu thật khó chịu.

Miễn cưỡng sống, khoảng trống trong lòng vẫn còn.

Mặc dù chị đã thuyết phục Nhược Hy, nhưng cô cảm thấy Bạch Nhược Hy đã đúng.

Ly hôn không hẳn là một điều xấu.

Bên thứ ba là điều tối kỵ trong chuyện chăn gối, từng có hoặc sẽ có ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Trần Tĩnh vuốt lưng cô, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta biết không?”

“Anh ta không biết, em không thể để anh ta biết, tuyệt đối không thể, em … Em thà chết chứ không để cho anh ta biết. Đời này, Không … ”

” Vì anh ấy không biết, em thực sự có thể trốn tránh anh ấy, nếu không có chuyện gì xảy ra, hãy cùng nhau hòa thuận mà ở bên nhau ”

Bạch Nhược Hy ngoáy mũi, Trần Tinh liền rút khăn giấy đưa cho cô.

Sau khi khóc, Bạch Nhược Hy không cảm thấy khó chịu, cô cầm khăn giấy vừa rơi nước mắt vừa chửi: “Tên khốn đó có một đoạn video. Nó quay video lại để đe dọa tôi, tên khốn. Nó có thể làm bất cứ điều gì cho em gái mình.”

Trần Tĩnh cau mày, mang theo cả hộp khăn giấy, không ngừng bơm khăn giấy cho cô.

Bạch Nhược Hy lau xong cái này đến cái khác, nghiến răng ken két, đầy tức giận: “Cô em của tên khốn nạn đó thích chồng cũ của em. Để giúp đỡ em gái, hai người họ đã cùng nhau giăng bẫy em. Em gái hắn cho em uống thuốc và hắn chịu trách nhiệm hủy hoại sự trong trắng của em.” Họ là những kẻ âm mưu phá hoại hạnh phúc và cướp đi hạnh phúc của em.”

Trần Tĩnh sững sờ, lần này cô thực sự sợ hãi.

Hóa ra xung quanh Bạch Nhược Hy có những kẻ đáng sợ như vậy, những kẻ vô lương tâm, chỉ đơn giản là thái quá.

Trái tim con người luôn là thứ xấu xavà khó nắm bắt nhất trên đời.

Bạch Nhược Hy tức giận ném khăn giấy ra, lấy ra một ít nữa, lau mũi, chửi rủa: “Dù em đã ly hôn với anh ta, nhưng em sẽ không bao giờ nhường anh ta cho người phụ nữ đó, tuyệt đối không.”

Trần Tĩnh như hiểu ra điều gì đó, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay em khóc thầm vì thấy chồng cũ cặp kè với người phụ nữ đó?”

“Dạ.” Bạch Nhược Hy vừa ngừng khóc, khi được Trần Tĩnh hỏi, miệng cô lại nhếch lên, nước mắt không kìm được lại trào ra, nghẹn ngào gật đầu, than thở: “Hôm nay em mới nhìn thấy anh ấy. Anh ta tay trong tay đi dự tiệc. Em tặng 10 tỷ mà em có được từ cuộc đấu giá sợi dây chuyền anh ta tặng em ngay tại chỗ. Anh ta dửng dưng. Em cũng nói cho anh ta biết bộ mặt thật của người phụ nữ đó nhưng anh ta không tin em. Trước mặt em, nắm tay người phụ nữ rồi rời đi.”

Trần Tĩnh cau mày, sắc mặt lập tức chìm xuống.

Ngay cả khi Trần Tĩnh không có mặt, thì cô cũng cảm thấy tức giận.

Khuôn mặt đau khổ của Bạch Nhược Hy đỏ bừng vì nước mắt, mắt và mũi cũng đỏ bừng. Cô ấy đưa tay lên lắc lắc trước mặt Trần Tĩnh. “Bây giờ, anh ấy … anh ấy thực sự muốn làm điều này trước mặt tôi. Anh ấy là một con lợn, một con lợn bị ô tô cáng qua. Anh ấy, anh ấy … ”

Nói xong, Bạch Nhược Hy kích động đến mức cả người khẽ run lên.

Trần Tĩnh nhanh chóng kéo tay cô xuống, xoa trong lòng bàn tay.

Phát hiện cô thực sự rất tức giận, ngay cả tay cũng lạnh run.

Trần Tĩnh có thể thấy Bạch Nhược Hy vẫn còn yêu chồng cũ rất nhiều, sự tức giận và ghen tuông lúc này chứng tỏ cô không thể buông bỏ.

“Được rồi, Nhược Hy, chị biết rồi, chị biết anh ấy rất ngốc, em đừng tức giận, chúng ta hãy tìm cách để anh ấy nhìn ra bộ mặt thật của người phụ nữ đó, nếu cưới một người phụ nữ xấu như vậy anh sẽ không hạnh phúc. ”

Bạch Nhược Hy mím môi chịu đựng tiếng khóc, gật đầu:” Ừm, em biết, nếu còn Bạch Nhược Hy em, em sẽ không bao giờ để người phụ nữ đó được toại nguyện.”

” Vậy thì em định làm gì? “Trần Tĩnh vỗ về cô giống như một người mẹ tốt bụng, nhẹ nhàng hướng dẫn: “Là để tìm chứng cứ cho thấy người phụ nữ xấu, hay là tiếp tục thuyết phục chồng cũ của em?”

“Em không biết, lòng em bây giờ rối bời lắm rồi, hiện tại anh ấy rất hận em thực và anh ấy sẽ không tin bất cứ lời nào của em.”

“Em phải tìm cách, nếu không tìm ra thì cứ để anh ta một mình. Dù sao thì em và anh ta cũng đã ly hôn, và em đẫ làm hết sức mình rồi”. Trần Tĩnh an ủi cô.

“Không, em không quan tâm anh ấy muốn ở bên ai, nhưng anh ấy chắc chắn không thể lấy một người phụ nữ tồi tệ như vậy. Việc này em nhất định sẽ nhúng tay vào.”

“Em làm bằng cách nào?” Trần Tĩnh tỏ ra bất lực trước sự kiên trì đáng yêu và nực cười của cô.

Bạch Nhược Hy lắc đầu, nhắm mắt dựa vào vai Trần Tĩnh, nói nhỏ: “Em chưa nghĩ ra. Gần đây có quá nhiều chuyện, đầu em trống rỗng, nhưng em sẽ sớm nghĩ biện pháp đối phó.”

Trần Tĩnh xoa xoa đầu cô, cười nói lẩm bẩm: “Thôi, em nhất định sẽ nghĩ ra cách, chị tin em, bây giờ em đừng nghĩ ngợi lung tung, nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.”

“Hôm nay có cần chị ngủ với em không?” Trần Tĩnh lầm bầm hỏi.

Bạch Nhược Hy mím môi, cuối cùng nở một nụ cười nhạt.

Trái tim cô ấy trở nên ấm áp ngay lập tức, vì Trần Tĩnh luôn ân cần như vậy, chị không chỉ xinh đẹp mà trái tim cũng rất ấm áp, luôn cho cô hơi ấm khi mà cô cần nhất.

“Được rồi.”

Trần Tĩnh sờ sờ tóc cô, nụ cười từ từ biến mất, ánh mắt tối sầm lại, tim đau nhói nhìn cảnh đêm ngoài ban công.

Cô nghĩ về quá khứ đau buồn của mình, cuộc hôn nhân, con cái và gia đình cô.

Trái tim chìm xuống từng chút một.