Bạch Nhược Hy căn bản không
muốn làm người bạn thân của mình
thương tâm, thế nhưng cô cũng
không có cách nào nhẫn nhịn thêm
nữa nên bình tĩnh phân tích: “Anh ba
không hề muốn cưới cậu, cho dù là
không có sự tồn tại của mình thì
anh cũng không có cưới cậu đâu.
Mình không biết tại sao anh ấy lại
thay đổi trong khi hai người sắp kết
hôn, thay đổi cả suy nghĩ nhưng thái
độ của anh ấy rất cứng rắn. Căn bản
không phải là việc mà mình và cậu
có thể thay đổi.”

Doãn Nhụy tức giận kéo sợi dây
chuyền trên cổ xuống mà cầm trong
tay: “Còn nhớ nó không?”

Bạch Nhược Hy nhìn thấy viên ngọc
quen thuộc kia, tim trong phút chốc
ngừng lại: “Nhớ.”

Doãn Nhụy cười khổ. Nụ cười pha
lẫn nước mắt: “Nhớ thì tốt. Nó gọi là
Vĩnh Hằng, là bảo vật vô giá mà mẹ
của Huyền Thạc để lại cho anh ấy.
Cậu biết nó có ý nghĩa như thế nào
không?”

Bạch Nhược Hy mấp máy môi. Lời
nói nghẹn trong cổ họng. Cô nhìn
miếng ngọc đó mà tim dần trở nên
đau đớn.

Doãn Nhụy biết Bạch Nhược Hy
không có dũng khí nói nên cô ta
mới bổ sung: “Nó đại biểu cho tình
yêu, kế thừa và mãi mãi. Lúc Kiều
Huyền Thạc để cậu giao lại cho tôi,
bức thư đó cậu cũng đọc qua rồi.
Cậu rõ ràng biết người anh ấy yêu là
tôi, người muốn cưới là tôi. Bây giờ
cậu lại nhân lúc chúng tôi mâu
thuẫn với nhau mà chen chân vào.

Cậu có còn là người không?”

Bạch Nhược Hy hé miệng hít thở.
Tim đau đớn tưởng chừng như ngạt thở.

Cô không phải là người?

Cô đã bị ép tới sắp phát điên rồi.
Bây giờ cô ở trước mặt ai cũng
không phải là người. Cả thế giới đều
nói cô không có lương tâm.

Cha nói cô không cứu Bạch San San
là đồ vong ơn phụ nghĩa.

Ông cũng tự nhiên mà biết chuyện
này lại biểu thị thái độ muốn cô
sớm ngày buông tay.

Mẹ cô đã sớm ám chỉ qua cô phải
nhìn rõ thân phận của mình.

Người nhà họ Kiều nếu như biết
chuyện này, thái độ cũng sẽ giống
như Doãn Nhụy.

Ngay cả Kiều Huyền Thạc cũng bởi
vì cô muốn ly hôn mà nói cô tuyệt
tình.

Cô làm cái gì cũng sai vậy thì dứt
khoát cái gì cũng không làm nữa.

Bạch Nhược Hy im lặng hồi lâu.
Giọng điệu mới bình tĩnh lại mà
châm chậm nói: “Doãn Nhụy, trừ
việc mình nói xin lỗi với cậu, cái gì
mình cũng không thể làm được
nữa. Mình vẫn luôn ở vào thế bị
động, đó giờ chưa từng nghĩ muốn
cướp người đàn ông của cậu, lại
càng chưa từng nghĩ sẽ làm tới mức
này. Mình không biết tại sao anh ba
lại kiên trì cưới mình. Hơn nữa thái

độ lại cứng rắn như vậy. Anh ấy…”

“Đừng có tìm lý do quang minh
chính đại cho mình như vậy.’ Doãn
Nhụy tức giận hét một câu ngắt lời
Bạch Nhược Hy. Mắt ngập nước
tràn đầy thù hận nhìn về phía cô:
“Xem như Doãn Nhụy tao có mắt
không tròng, xui xẻo tám đời mới có
loại bạn thân như mày.”

Bạch Nhược Hy chấn động, đau đớn
như vạn tiễn xuyên tim. Cô nắm
chặt tay, mặt dày chịu đựng lời chửi
mắng của cô ta. Đây là điều mà cô
đáng phải chịu.

Doãn Nhụy đứng dậy, tức giận cầm
cốc cà phê hất lên mặt Bạch Nhược Hy.

Thoắt một cái, cà phê không thương

tiếc mà bị hất toàn bộ lên mặt Bạch
Nhược Hy.

Cô cứng đờ người, nhắm chặt mắt.
Cả mặt và áo đều dính cà phê.
Trong hơi thở toàn là mùi cà phê.
Nước từ mặt chảy từ từ xuống áo,
nhếch nhác không chịu nổi.

Bộ dạng thảm hại của cô cũng thu
hút ánh mắt của khách ở bốn phía.

Cô không hề động đậy mà im lặng
ngồi, nhắm chặt mắt lại.

Doãn Nhụy hung hãng đặt ly không
xuống bàn rồi cầm lấy túi đeo lên
vai bỏ lại một câu: “Bạch Nhược Hy
mày cứ tự làm theo ý mày. Giành
đàn ông của người khác mày cũng
không có kết cục đẹp đẽ gì đâu.”

Doãn Nhụy xoay người, tức giận
dậm chân, không hề do dự mà rời
khỏi.

Lương tâm sao? Bạch Nhược Hy
mới từ từ mở mắt, rút ra tờ khăn
giấy trên bàn mà nhẹ nhàng lau cà
phê trên mặt.

Bây giờ cô cảm thấy rất uất ức
nhưng quả thật cô đã trở thành
người con gái không có đạo đức rồi.

Con đường mà cô chọn lựa cho dù
chịu hết lời mắng chửi của mọi
người, cho dù cuối cùng không có
kết cục tốt cô cũng mỉm cười mà đi
tiếp.

Lau sạch cà phê trên mặt rôi cô mới
cầm túi lên, bỏ qua sự chỉ trỏ của
người khác mà đi thanh toán rồi rời

khỏi quán.

Cô lúng túng đi giữa đường lớn. Bởi
vì cả người đầy cà phê mà thu hút
rất nhiều ánh mắt chú ý của người
khác.

Nếu như về nhà với bộ dạng này
nhất định sẽ khiến người nhà lo
lắng. Anh hai cũng sẽ gạn hỏi tới
cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Nhược Hy không muốn rước
lấy phiền toái nên ghé vào một tiệm
quần áo mà mua cái áo mới. Sau đó
thuê một phòng ở khách sạn mà
tắm gội sạch sẽ.

Đêm khuya.

Trăng sáng sao thưa, cảnh vật im
lìm không tiếng động.

Ánh đèn biệt thự nhà họ Kiều sắp
tàn, đã không có bất cứ âm thanh
nào. Lúc Bạch Nhược Hy trở về biệt
thự thì mọi người đã ngủ hết rồi.

Thân thể cô mệt mỏi không sức,
bước chân cũng nặng nề. Mỗi bước
đi đều cảm thấy rất đau khổ.

Tim mệt rồi. Thân thể cũng mệt
mỏi. Cô chỉ muốn tìm một bờ vai
mà dựa vào.

Cô đi đến trước cửa phòng Kiều
Huyền Thạc rồi đột nhiên dừng lại.

Cả người nhìn về phía tâm rèm cửa,
im lặng một hồi lâu.

Cô còn đang đấu tranh, đang xoắn
xuýt, đang do dự.

Thế nhưng cô vẫn nghe theo con
tim đi vê phía trước, không gõ cửa
mà trực tiếp mở ra.

Giống như tiến vào phòng của bản
thân rồi đóng cửa lại.

Kiêu Huyền Thạc đang ngôi trên
ghế sofa coi tài liệu. Nghe thấy
tiếng mở cửa, trong phút chốc nhìn
thấy Bạch Nhược Hy tiến vào anh
liên không nhịn được mà kinh ngạc.

Ánh mắt anh tràn đầy vẻ khó hiểu,
nghi ngờ nhìn Bạch Nhược Hy.

Cô đóng cửa, treo túi lên bên cạnh
rồi trực tiếp ngôi xuống bên cạnh
anh.

Kiêu Huyền Thạc thậm chí hoài nghi
có phải cô đi nhâm phòng rồi

không. Hành động tự nhiên liên
mạch như vậy.

Anh muốn đợi xem lúc cô nhìn thấy
anh sẽ có biểu cảm thế nào. Kết
quả Bạch Nhược Hy liền nhào thẳng
vào chỗ anh.

Anh ngây ngốc. Đột nhiên Bạch
Nhược Hy bổ nhào vào lòng anh.
Bởi vì ôm lấy cổ mà khiến anh ngã
xuống ghế sofa.

Tim anh hơi chấn động. Cả người
cứng ngắc. Xấp tài liệu trong tay
cũng rời khỏi tay rơi xuống đất.

Hơi thở trở nên hỗn loạn. Anh cứng
đờ người không dám tin, không
động đậy mà ngây ngốc hồi lâu.

Bạch Nhược Hy nằm sắp lên người

anh, dán chặt lên ngực anh. Từ đầu
tới cuối đều không dám nhìn ánh
mắt của anh nhưng lại làm ra
chuyện to gan lớn mật như vậy.

Cô thật sự vẫn là Bạch Nhược Hy
buổi sáng bởi vì một cái hôn mà đỏ
mặt cả nửa ngày sao?

Kiều Huyền Thạc được yêu thương
mà cảm thấy sợ hãi, cứng ngắc một
hồi lâu tay mới run rẩy chạm tới gần
người cô. Yết hâu động đậy, cuối
cùng vẫn đặt tay lên lưng cô, nhẹ
nhàng ôm cô vào lòng. Giọng nói
của anh cũng trở nên khàn khàn, dịu
dàng nói: “Nhược Hy, sao vậy?”

“Anh ba, em mệt quá. Bạch Nhược
Hy vùi đầu vào ngực anh. Lúc này
cô rất muốn khóc nhưng miễn
cưỡng nhịn xuống tâm tình đang

xuống dốc mà thì thâm nói: “Em
đến sạc pin cho anh đây.”

Nghe thấy từ này, Kiều Huyền Thạc
vui vẻ nở nụ cười. Trên mặt lộ ra nụ
cười ngọt ngào chưa từng có. Ánh
mắt cũng trở nên dịu dàng. Lòng
bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng
cô.

Người em gái dễ thương trước kia
của anh có phải đã quay trở về rồi
không?

Cái người lúc nhỏ vào phòng không
bao giờ gõ cửa, lén la lén lút trèo lên
giường anh. Con bé mặt dày có đuổi
thế nào cũng không ở đi đã trở lại rồi sao?

Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng
vuốt tóc cô rồi thuận thế vỗ về. Anh

từ từ cúi xuống nhìn gò má cô.
Đúng lúc nhìn thấy cô đang nhắm
mắt, gương mặt còn hơi đỏ lên.

Mùi hương thoang thoảng như mới
vừa tắm gội không lâu xộc vào mũi
anh.

Cô rõ ràng là mới từ bên ngoài trở
về, ngay cả túi cũng để trong phòng
anh thế mà đã thay quần áo rồi.
Trên người còn mang theo mùi
hương tắm gội chưa lâu.

“Cô đã đi đâu vậy?” Kiều Huyền
Thạc nhỏ giọng hỏi.

Bạch Nhược Hy không trả lời anh
mà áp má vào ngực anh để tìm lấy
vị trí nào càng thoải mái hơn chút.

Anh cũng không hỏi thêm lần nữa.

Không cần biết cô đi đâu, cuối cùng
vẫn biết đường quay về trong vòng
tay anh là đủ rồi.

Không khí trở nên yên tĩnh. Tiếng hít
thở của Bạch Nhược Hy cũng ổn
định vững vàng mà hơi thở của Kiều
Huyền Thạc càng ngày càng gấp.
Thân thể đang từ từ phản ứng lại.

Anh cũng muốn trong sáng thế

nhưng người đẹp trong lòng, nếu

như anh không có chút phản ứng

nào thì không phải là đàn ông rồi.