Buổi lễ chính thức bắt đầu.

Tất cả các cổ đông và lãnh đạo
quan trọng của tập đoàn nhà họ
Kiều đều tập họp đây đủ trên sân
khấu lộng lẫy mà hoành tráng.

Đứng giữa là ông nội cùng chiếc
bánh ngọt cực lớn và ê hề rượu
vang xa xỉ. Trong khi đó, những
người khác lại đứng thành hai hàng
ở hai bên.

Kiều Nhất Hoắc dìu ông đứng dậy
từ xe lăn. Sau đó từ từ đi đến giữa
đài để đọc lời phát biểu.

Bên dưới sân khấu im phăng phắc.
Mọi người đều ngồi quanh bàn,
uống rượu, ăn chút đồ điểm tâm lót
dạ mà im lặng nghe người phía trên
đọc bài diễn văn.

Kiêu Huyền Thạc hoàn toàn không
tham gia vào việc nội bộ của công
ty, cho nên anh không lên sân khấu
mà ngồi xuống bên cạnh Bạch
Nhược Hy ở phía dưới.

Bạch Nhược Hy cúi đầu im lặng ăn
uống. Cô thật sự rất đói. Trái tim lúc
nào cũng treo ngược trên không
cũng đã bắt đầu thả lỏng.

Có Kiều Huyền Thạc ở đây nên sự
sợ hãi vốn có đều biến mất không
dấu vết.

Trước kia cô đã đánh giá thấp năng
lực xử lý chuyện này của Kiều

Huyền Thạc, do đó vẫn luôn cảm
thấy rối loạn, sợ hãi như thế. Bây giờ
xem ra dù trời có sập xuống cũng
có Kiều Huyền Thạc chống đỡ rồi.

Bạch Nhược Hy nhét miếng bánh
cuối cùng vào miệng rồi từ từ nuốt
xuống, quay đầu lén nhìn người đàn
ông bên cạnh.

Kiêu Huyền Thạc dựa lưng lên ghế,
sóng lưng thẳng tắp. Anh cầm ly
rượu vang trong tay, ung dung
thưởng thức. Ánh mắt lơ đãng mà
lạnh lùng, cao thâm khó lường.

Nhìn anh có vẻ rất uy nghiêm. Khí
lạnh toát ra từ trên người đủ khiến
người khác khiếp sợ. Người đàn ông
như vậy ai lại không sợ chứ? Ai mà
không kính nể?

Ít nhất trong đáy lòng Bạch Nhược
Hy luôn nể sợ và ngưỡng mộ anh vô
cùng.

Kiêu Huyền Thạc cảm giác được

ánh mắt nóng rực từ nơi nào đó liên
quay đầu nhìn lại.

Đúng lúc đối diện với cặp mắt lung
linh mê người đang lén nhìn mình.
Chỉ là tiếp xúc trong khoảnh khắc
thôi nhưng Bạch Nhược Hy đã lập
tức né tránh, chột dạ cầm ly rượu
trước mặt, ngửa đầu uống cạn một
hơi.

Phản ứng của cô khiến Kiều Huyền
Thạc trở nên vui vẻ. Anh mỉm cười,
nhỏ giọng thì thầm: “Từ hôm nay trở
đi, tất cả mọi người đều biết chồng
của Bạch Nhược Hy em là Kiều
Huyền Thạc rồi. Muốn nhìn thì nhìn
cứ thoải mái một chút. Không cần
lén lén lút lút như vậy.”

“Khụ khụ…. Bạch Nhược Hy thiếu
chút nữa ho sặc sụa liền vội vàng

buông ly rượu xuống rồi dùng tay
che miệng ho hai tiếng.

Mặt cô cũng đỏ ửng cả lên, xấu hổ
đến nỗi không biết nên nói gì mới
phải.

Kiêu Huyền Thạc nhìn góc nghiêng
tuyệt đẹp của Bạch Nhược Hy trong
giây lát rôi từ từ giơ tay ra nắm lấy
bàn tay đang đặt dưới bàn của cô.

Bạch Nhược Hy cả kinh, nhìn nhìn
tay rồi lại thuận theo cánh tay anh
nhìn lên mắt.

Lòng bàn tay vừa ấm vừa rắn chắc
của anh khiến lòng cô trở nên ấm
áp.

Anh quang minh chính đại nắm lấy
tay cô là muốn nói cho người nào

đó biết rằng mối quan hệ của họ đã
được xác minh rõ ràng.

Bạch Nhược Hy hiểu, chỉ là cô còn
có chút không quen.

“Lạnh sao?” Kiều Huyền Thạc nhẹ
giọng hỏi.

Bạch Nhược Hy mỉm cười: “Không
lạnh.”

“Tay em có chút lạnh.’ Anh xoa nhẹ
tay cô, vân về trong lòng bàn tay
như đang sờ ngọc ngà châu báu.

“Là do tay anh quá nóng thôi.” Bạch
Nhược Hy cười vui vẻ.

Kiêu Huyền Thạc nhìn đến đờ
người. Cô chỉ cười nhẹ một cái mà
cũng đủ khuynh quốc khuynh thành.

Hôm nay cô quá xinh đẹp, đẹp đến
nỗi khiến anh không tài nào dời mắt
được.

Kiêu Huyền Thạc không nỡ buông
tay cô ra. Dưới ánh mắt nhìn thẳng
của mọi người mà vẫn duy trì thái
độ anh anh em em như cũ. Anh
thừa dịp tới gân Bạch Nhược Hy,
nhỏ giọng hỏi: “Còn căng thẳng
sao?”

“Không căng thẳng nữa.” Bạch
Nhược Hy hít sâu một hơi, cúi đầu
tiếp tục thì thâm: “Có anh bên cạnh,
em sẽ không sợ hãi nữa.”

“Sau khi buổi lễ kết thúc, những
ngày tháng tiếp theo sẽ là mưa gió
bão bùng. Em có thể chống đỡ
được không?”

Bạch Nhược Hy hiểu rõ ý anh. Mọi
người sẽ không dễ dàng buông tha
cho cô như vậy.

Cô im lặng.

Giọng điệu Kiều Huyền Thạc nặng
hơn vài phần: “Tôi không hy vọng
nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của em
khi bị người khác bắt nạt rồi tùy tiện
đặt đâu ngồi đó.”

Bạch Nhược Hy cười khổ, ngẩng
đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc
rồi kiên định nói: “Em không yếu
đuối.”

“Phải, em không yếu đuối nhưng lại
suy nghĩ quá nhiều dẫn đến hoàn
toàn không có lập trường của bản
thân.”

“Anh hy vọng em có lập trường thế
nào?”

Ánh mắt Kiều Huyền Thạc nóng rực
nhìn cô. Anh im lặng giây lát. Sau
đó, giọng nói trở nên nghiêm túc,
kiên định dõng dạc: “Lập trường của
vợ Kiều Huyền Thạc tôi là lập
trường của vợ đại tướng Tịch Quốc,
cũng là lập trường của người phụ
nữ dù chết cũng bảo vệ cuộc hôn
nhân của mình.”

Bạch Nhược Hy chấn động, kích
động còn mang theo chút cảm
động trong lòng. Lời của anh lấp
đầy lỗ hổng trong linh hồn cô, khiến
cô nhìn thấy được hy vọng cũng
nhìn thấy được tương lai. Thậm chí
nhìn thấu được tấm lòng của anh.

Nếu như lúc này cô còn không hiểu

vậy thì quả thật nên chết đi là vừa.

Ánh mắt Bạch Nhược Hy ầng ậc
nước, mỉm cười thì thào: “Sau này
em vẫn gọi anh là anh ba có được
không?”

Kiều Huyền Thạc nhíu mày nhìn cô.
Cái này có chút lạc đề, khiến anh
không hiểu đầu đuôi thế nào.

Bạch Nhược Hy mỉm cười ngọt
ngào, vùi đầu vào vai anh. Ánh mắt
dịu dàng nhìn người nào đó mà yếu
ớt nói: “Tạm thời em chưa quen gọi
anh là chồng.”

Câu này giống như đột nhiên nhét
cho Kiều Huyền Thạc một viên kẹo
ngọt khiến lòng anh đều trở nên
mềm mại.

Anh mím môi nhưng vẫn không nhịn
được dùng sức nắm chặt lấy đôi
bàn tay bé nhỏ gầy gò của cô. Tim
đập thình thịch không cách nào
bình tĩnh lại. Nhìn nhau giây lát, anh
mới nhẹ giọng nói: “Chỉ là xưng hô
mà thôi. Em thích gì cũng được. Tùy
em chọn.”

“Dạ” Bạch Nhược Hy xấu hổ cúi
đầu, nhìn cái đĩa trống không trên
bàn.

Tay hai người vẫn đan vào nhau, chỉ
là từ trên bàn đã dời xuống dưới rồi.

Đêm càng khuya, buổi lễ vẫn còn ồn
ào náo nhiệt.

Gió đêm hiu hiu thổi, Bạch Nhược
Hy cảm thấy vai hơi lạnh nên sờ nhẹ
vai mình.

Kiêu Huyền Thạc phát hiện động
tác của cô mới thì thâm nói: “Tôi
dẫn em vào trong.”

“Nhưng buổi lễ còn chưa kết thúc.”
Bạch Nhược Hy nhìn lên sân khấu,
vẫn còn có người đang nói. Từ ông
cho đến cổ đông, mỗi người đều lên
phát biểu vài phút. Lần lượt từng
người cũng mất mấy tiếng đồng hồ.

Kiêu Huyền Thạc nắm lấy tay cô:
“Mục đích của chúng ta không phải
là tham gia buổi lễ này cho nên
không cân phải đợi tan tiệc làm gì”

Bạch Nhược Hy bị anh kéo đứng
dậy. Hai người vừa rời khỏi, điện
thoại của Kiều Huyền Thạc đã vang
lên.

Kiêu Huyền Thạc lấy điện thoại ra từ

trong túi, cúi đầu liếc qua màn hình
một cái. Anh hơi nhíu mày rồi thả
tay Bạch Nhược Hy ra: “Nhược Hy,
em ở đây đợi tôi một lát. Tôi nghe
điện thoại chút.”

“Dạ được.

Bạch Nhược Hy ngôi xuống, nhìn
bóng lưng vội vàng của anh.

Xem ra là cuộc điện thoại rất quan
trọng cho nên anh mới căng thẳng
như vậy.

Bạch Nhược Hy nhìn thấy Kiều
Huyền Thạc đi đến trước bụi cây ở
một góc vườn, quay lưng lại với mọi
người mà nghe điện thoại.

Bạch Nhược Hy nhìn anh hồi lâu
mới giật mình lại, tiếp tục nhìn lên

sân khấu mà nghe mấy bài diễn văn
cô nghe không hiểu cho lắm.

“Cô Nhược Hy”

Một giọng đàn ông trâm thấp truyền
lại. Bạch Nhược Hy nghe thấy âm
thanh này, tim nảy lên một cái. Dây
thân kinh nhạy cảm trong đầu rung
lên, sợ tới mức quay đầu lại.

Quả nhiên gương mặt khiến cô
buồn nôn không ai bằng xuất hiện
trước mắt cô.

Đường Lập Đức cúi người đứng bên
cạnh cô. Đầu cúi rất thấp sát người
Bạch Nhược Hy. Gương mặt mang
theo nụ cười gian ác. Ánh mắt gian
xảo mà thoải mái, từ từ nói: “Cô
Nhược Hy, chúng ta lại gặp nhau
rồi.”