Từ bỏ hẳn Long Linh, tức là lệnh cấm của dòng họ dành cho Tần Hằng đã mất hiệu lực.
Đây là điều Tần Nguyên không muốn thấy nhất, một khi lệnh cấm của dòng họ mất hiệu lực, Tần Hằng có thể trở về nhà họ Tần rồi.
Anh ta khó hiểu lắc đầu, sao Tần Hằng có thể từ bỏ Long Linh cho được? Đấy không phải tính cách của anh!
“Tần Hằng, anh đang nói gì thế? Cô gái này đã trải qua bao hoạn nạn cùng anh, bây giờ anh lại muốn vứt bỏ cô ta? Anh có còn là đàn ông không!” Tần Nguyên chỉ mặt mắng Tần Hằng.
“Cô ấy đã tìm được chốn về của chính mình.

Đối với cô ấy mà nói, tôi còn đeo bám cô ấy nữa chỉ rước thêm càng nhiều chán ghét.

Tôi yêu cô ấy, thế nên tôi lựa chọn từ bỏ.” Tần Hằng nói, không biết là nói với chính anh hay nói với Long Linh.
“Tần Hằng à Tần Hằng, anh đang viện cớ đấy biết không, cái gì mà ‘Tôi yêu cô ấy nên lựa chọn rời bỏ?’ Vớ vẩn! Anh mà yêu cô ta thì nên ở bên cạnh cô ta không rời không bỏ! Nếu anh muốn Long Linh, thằng em trai này có thể giúp anh.

Tôi có thể khiến nhà họ Du trả cô ta cho anh, anh có cần cô ta hay không?” Tần Nguyên hơi kích động hỏi.
Anh ta mong rằng Tần Hằng cố chấp không buông Long Linh, vậy thì lệnh cấm của dòng họ trên người anh sẽ tồn tại mãi mãi.
Tần Hằng chậm rãi lắc đầu nói: “Tôi nói rồi, tôi từ bỏ Long Linh, lệnh cấm dòng họ trên người tôi có phải hết hiệu lực rồi không?”
“Lệnh cấm dòng họ trên người anh…” Tần Nguyên á khẩu không nói nên lời.
Trước khi đến đây Tần Chính Hiên đã nói, chỉ cần Tần Hằng từ bỏ Long Linh thì lệnh cấm sẽ mất hiệu lực ngay lập tức.
Nhưng Tần Nguyên lại không tình nguyện để chuyện này xảy ra, nếu là vậy thì Tần Hằng có thể trở về nhà họ Tần.

Như vậy thì anh sẽ trở thành mối đe dọa cực lớn với Tần Nguyên.
Khổng Qúy Quân thấy Tần Hằng tỏ thái độ như vậy thì vô cùng vui mừng.


Lại nhìn dáng vẻ ấp úng của Tần Nguyên, anh ta đã đoán được ý của ông chủ Tần Chính Hiên.

Thế là anh ta lập tức cúi người với Tần Hằng, lớn tiếng nói: “Cậu cả, mừng cậu giải trừ lệnh cấm, trở về nhà họ Tần.”
Thẩm Vạn Thiên đồng thời nói: “Cậu cả, mừng cậu giải trừ lệnh cấm, trở về nhà họ Tần.”
10 tay súng đi theo Khổng Qúy Quân nghe thấy lời anh ta nói, đồng loạt hô to: “Chúc mừng cậu chủ giải trừ lệnh cấm, trở về nhà họ Tần.”
Tiếng nói vang dội khắp đại sảnh.
Du Chí Hòa nghe Khổng Qúy Quân nói vậy thì run người, không ngờ Tần Hằng lại là “Cậu cả”!
Ông ta biết nhà họ Tần là dòng họ lánh đời, nhà họ Du có thể phát triển trở thành dòng họ lớn mạnh nhất ở Lâm An không thể thiếu sự giúp đỡ về mặt tiền bạc của nhà họ Tần.

Nhưng đó giờ ông ta chưa từng gặp mặt người nhà họ.
Ông ta biết Khổng Qúy Quân làm việc cho nhà họ Tần, trước đó còn cố ý hỏi khi nào bản thân có thể gặp mặt người nhà họ một lần! Khổng Qúy Quân lại trả lời ông ta rằng, ông ta quá kém cỏi, còn chưa đủ tư cách gặp người nhà họ Tần.
Du Chí Hòa là chủ nhà của nhà giàu nhất Lâm An mà còn không đủ tư cách, vậy thì nhà họ Tần lánh đời kia rốt cuộc phải hùng mạnh đến nhường nào!
Mà nay qua lời Khổng Qúy Quân , ông ta đoán Tần Hằng là cậu cả của nhà họ Tần, người trẻ tuổi còn lại là em trai anh, chắc chắn cũng là một cậu chủ nào đó của nhà họ.
Bình thường ông ta nằm mơ cũng muốn được gặp mặt người nhà họ Tần, không ngờ hôm nay lại gặp được hai người cùng một lúc!
Du Chí Hòa nhìn về phía Tần Hằng, ánh mắt hoàn toàn không thể tin được.

Mười phút trước ông ta còn cảm thấy Tần Hằng còn là một kẻ nghèo khổ đáng ghét, nhưng bây giờ ông ta lại nhìn Tần Hằng bằng ánh mắt kính sợ và phục tùng!
Nghĩ đến việc bản thân muốn sai người bắn chết Tần Hằng, Du Chí Hòa chỉ cảm thấy run rẩy cả người!
Ông ta lập tức đi tới bên cạnh Tần Hằng, quỳ xuống.
Ông ta không những dập đầu với Tần Hằng mà còn khóc lóc nói: “Du Chí Hòa gặp mặt cậu cả, mừng cậu cả trở về nhà họ Tần.

Tôi đáng chết, dám nổ súng với cậu, xin cậu phạt tôi.”
Tất cả người khác trong đại sảnh ngớ người khi nhìn thấy cảnh này, vừa nãy Du Chí Hòa còn to miệng thề sẽ giết Tần Hằng, bây giờ lại quỳ xuống cầu xin anh tha thứ.
Cấp bậc nhà bọn họ còn thấp hơn nhà họ Du, không biết đến sự tồn tại của nhà họ Tần lánh đời.

Đến tận bây giờ bọn họ vẫn không biết Tần Hằng rốt cuộc là ai.

Khổng Qúy Quân, người có địa vị cao như vậy ở Thượng Hải lại gọi anh là cậu cả, ông chủ Du Chí Hòa của nhà họ Du lớn mạnh nhất Lâm An lại đang quỳ trước mặt anh.
Du Chí Hòa nghĩ đến vừa nãy, những người khác cũng sỉ nhục Tần Hằng, mình ông ta quỳ khẳng định không thể làm tiêu tan cơn giận trong lòng anh.
Người vừa sỉ nhục Tần Hằng cũng nên quỳ xuống xin lỗi anh, chỉ có vậy mới có khả năng lớn nhất được Tần Hằng tha thứ.
Một khi Tần Hằng muốn xử bọn họ, thậm chí là thay đổi hết một lượt 20 dòng họ lớn ở Lâm An để bọn họ làm ăn mày, đều có thể làm được.
Du Chí Hòa đang quỳ dưới đất lập tức mắng những người khác: “Bọn mày còn đứng ngơ ra đó làm gì! Bản thân đã làm chuyện khốn nạn gì còn không biết sao, mau quỳ xuống xin lỗi cậu cả! Xin cậu cả tha thứ!”
Những người khác không hề oán trách Du Chí Hòa, bọn họ đã xác định trong lòng, Tần Hằng khiến Du Chí Hòa sợ hãi như vậy, khẳng định có bối cảnh không hề tầm thường.
Bọn họ muốn quỳ, nhưng không ai chịu dẫn đầu làm, ai nấy đều do dự không thôi.
“Du Minh!”
Du Chí Hòa hét to với con trai mình, tiếng hét này suýt làm Du Minh giật thót tim, anh ta nhìn ba mình, vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thằng con thối này, mau quỳ xuống! Hôm nay cậu cả muốn phạt chúng ta thế nào chúng ta chỉ có thể nhận.

Nếu mày dám nhăn mày tỏ thái độ tao sẽ làm thịt mày ngay! Còn đần ra đó làm gì, quỳ xuống!” Du Chí Hòa giận dữ hét lên.

Trên thực tế ông ta đang giúp con trai mình, cứ quỳ xuống trước sẽ tốt hơn quỳ sau! Hơn nữa vừa nãy ông ta là người to mồm và hung hăng nhất.
“Hả…dạ, con quỳ….” Du Minh cảm nhận được nguy hiểm kề cận, cơ mặt không tự chủ run rẩy.

Du Minh được Long Linh dìu, chậm rãi đi ra từ trong đám người, trên quần vẫn còn lưu lại vết nước tiểu trước đó.
Anh ta run lẩy bẩy đi tới trước mặt Tần Hằng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
Cơ thể anh ta không ngừng run rẩy, vừa quỳ lạy vừa lắp bắp nói: “Cậu…cậu chủ, vừa nãy…là tôi sai, tôi đáng….đáng chết.

Lại dám dùng…dùng người của Khổ Huyền…đối phó cậu…là tôi….não tôi có vấn đề….tôi đảm bảo sau này…sau này tôi không dám nữa, xin cậu tha thứ cho tôi…”
Long Linh cũng quỳ xuống theo Du Minh, ở trong lòng cô ta, cô ta đã coi anh ta là chồng mình.
Du Minh lại không hề để ý cô ta, chỉ ra sức nói bản thân đã làm sai, cầu xin Tần Hằng tha thứ.
Trong nhất thời, Long Linh cảm thấy hơi xa lạ, cô ta ngơ ngác nhìn Du Minh, trong lòng nảy sinh chút bất mãn và khinh thường.
Du Minh của hiện tại rất xa lạ, không phải là người mà cô ta quen biết.
Những người khác thấy Du Minh quỳ xuống thì bọn họ cũng không do dự nữa, lần lượt đi đến quỳ xuống trước mặt Tần Hằng.
Như một khởi đầu của phản ứng dây chuyền, mọi người cũng tranh nhau quỳ xuống.

Trong đại sảnh lớn như vậy chỉ còn khoảng 10 người đám Tần Hằng đứng.
Trong đại sảnh nhất thời tràn ngập tiếng sám hồi cầu xin tha thứ, có rất nhiều phụ nữ sợ đến phát khóc, khung cảnh không khác nào khóc tang.
Tần Hằng chậm rãi đi về phía Long Linh.
Du Minh thấy anh đi tới thì nỗi sợ hãi dâng lên tận cổ họng, anh ta đổ mồ hôi đầy đầu, càng thêm ra sức quỳ lạy, cơ thể càng run hơn: “Cậu cả, tôi…tôi đáng chết.

Xin cậu…tha thứ cho tôi, cho tôi một…một cơ hội…”
Đến khi Tần Hằng đứng bên cạnh Du Minh, anh ta không nhịn được, một dòng nước nóng chảy ra, dưới háng anh ta lại ướt một vũng.
“Đứng lên”
“Dạ…” Du Minh được Long Linh đỡ chậm rãi đứng dậy.

Nếu không phải có cô ta đỡ, anh ta đứng cũng đứng không vững.
Tần Hằng nhìn Du Minh nói: “Sau này Long Linh là vợ cậu.

Nếu để tôi biết cô ấy sống không hạnh phúc, tôi sẽ tìm cậu tính sổ!”
Du Minh tái nhợt mặt mày, chậm chạp nói: “Dạ…”
Tần Hằng nhìn Long Linh lần cuối rồi xoay người rời khỏi đại sảnh.
Khổng Qúy Quân nói to cho những người trong đại sảnh nghe: “Không ai được phép kể chuyện xảy ra ngày hôm nay ra ngoài.

Nếu ai dám trái lời, thì cứ chuẩn bị đón nhận hậu quả đi.”
Đám người quỳ dưới đất run lẩy bẩy, bọn họ chỉ dám nhỏ giọng nói: “Dạ…”
Khổng Qúy Quân nói xong thì gật đầu với Tần Nguyên rồi dẫn người của anh ta rời đi.
Tần Nguyên đứng trong đại sảnh, trong ngực tràn đầy tức giận không thể xả ra!
Tần Hằng lại lựa chọn từ bỏ Long Linh, hoàn hảo giải trừ lệnh cấm của dòng họ!
Tần Hằng trở về nhà họ Tần, thật sự là một đối thủ mạnh mẽ của anh ta!
“A—“
Nghĩ đến kế hoạch sắp thành công lại bị phá hỏng, Tần Nguyên cảm thấy vô cùng tức giận, anh ta gào lên, hét lên để xả cục tức trong lòng.

Anh ta đạp người đứng gần mình, quát mắng: “Cái đám nhát cáy ngu đần này, Tần Hằng có gì đáng sợ.

Chúng mày quỳ anh ta, ai nấy đều là loại hèn nhát!”
Tần Nguyên đi đến bên cạnh Long Linh, nắm cằm cô ta lên, hung hăng nói: “Con đĩ này, tại sao lại từ chối Tần Hằng.

Nếu mày không tuyệt tình như vậy, nó sẽ không từ bỏ mày, cũng sẽ không được giải trừ lệnh cấm!”
Long Linh bị bóp đau cằm, cô ta nhìn về phía Du Minh.

Lúc ở Tây Hồ, Du Minh thà mất mạng cũng phải bảo vệ cô ta an toàn, cô ta cảm thấy anh ta nhất định sẽ đứng ra bảo vệ cô ta.
Nhưng Long Linh thất vọng rồi, Du Minh chỉ run rẩy quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.
Tần Nguyên túm tóc Du Minh, bắt anh ta ngẩng đầu lên, khiến anh ta nhìn lên trần nhà bằng một tư thế vô cùng vặn vẹo, Tần Nguyên cười lạnh với Long Linh: “Mày cảm thấy thằng nhát cáy này sẽ bảo vệ mày sao? Ha ha đúng là nực cười! Mày tin không, nếu giờ tao lột sạch quần áo của mày ở đây, thằng cha này chẳng dám cử động một ngón tay!”
“Bụp!” Tần Nguyên thụi một cùi chỏ vào đầu Du Minh, Du Minh nằm vật trên đất như chó chết.
Long Linh thấy vậy thì nóng nảy, dùng sức vặn tay Tần Nguyên ra, cô ta muốn biết Du Minh ra sao rồi.
“Nếu đổi lại là Tần Hằng, nó sẽ bất chấp tất cả mà đánh tao, nhưng thằng chồng này của mày chỉ biết nằm trên đất giả chết! Buồn cười thật đấy, mày lại từ bỏ Tần Hằng chỉ vì một thằng rác rưởi!”
Tần Nguyên cười lạnh nói, trong mắt tản ra sát khí nồng đậm, anh ta nghiến răng: “Con đĩ này mày phá hỏng kế hoạch của tao, tao phải giết mày!”
Vừa dứt lời, bàn tay đang nắm cằm Long Linh chuyển xuống cổ cô ta.

Anh ta hơi dùng sức, cô ta đã cảm thấy ngột ngạt đến nghẹt thở.
Tần Nguyên hưởng thụ mà cười: “Tao sẽ dần dần bóp chặt nhìn mày chết dần trên tay tao! Quá trình này nhất định vô cùng sảng khoái!”
Lão Hùng từ từ khom lưng xuống, lo lắng thấp giọng nói: “Cậu hai, cậu đừng kích động như vậy.

Tuy Tần Hằng từ bỏ ả đàn bà này nhưng ả vẫn chiếm chỗ trong tim Tần Hằng.

Bây giờ cậu giết ả có khi tối nay Tần Hằng sẽ trở mặt với cậu, đây không phải chuyện tốt đối với chúng ta.
Ngoài ra mạng của ả đàn bà này còn có ích đối với chúng ta.

Có khi trong tương lai, ả có thể là một đòn đánh cực kỳ bất ngờ!”
Tần Nguyên nghe lão Hùng nói vậy thì tỉnh táo hơn một ít, anh ta thả Long Linh ra, Long Linh tranh thủ hít thở không khí trong lành.
“Tần Hằng chỉ lấy lại địa vị ngang tôi, tôi có rất nhiều cách đánh bại anh ta, như vậy mới thêm thú vị.

Tôi sẽ để anh ta biết, anh ta kém hơn tôi bao nhiêu!”
Tần Nguyên xoay người rời khỏi đại sảnh, lão Hùng cũng đi theo sau anh ta.