“Cuối cùng cũng hết tiết.” Ôn Lai ôm lấy ngực, vừa mới chuẩn bị gục xuống bàn để ngủ liền nghe được lời Lâm Hàm Gia nói: “Cậu đã thuộc “Cung A Phòng” chưa?”

Cô ngáp một cái, bất lực nói: “Chưa, có chuyện gì thế?”

“Hôm nay là kiểm tra ngày cuối cùng, không thuộc muốn chép phạt hai mươi lần à.”

“Hai mươi lần á?” Ôn Lai trong nháy mắt bừng tỉnh, với lấy quyển sách Ngữ Văn trên cùng, chuẩn bị xé nhỏ ra để làm phao gian lận.

“Đừng xé, đừng xé, lấy của tớ này.”

“Đưa tớ xem nào.” Ôn Lai cầm lấy tờ giấy đặt trên tay xem thử, vừa lòng gật đầu: “Được, cái phao nhỏ như vậy, cầm rất vừa tay.”

“Điều đó là đương nhiên.”

“Ai bao che cho? Thầy Ngữ Văn nghiêm khắc lắm.”

Lâm Hàm Gia chỉ người ngồi phía trước: “Nhóm trưởng của chúng ta.”

Ôn Lai ho nhẹ một cái, ghé vào tai cô nàng nói nhỏ: “Chúng ta vừa mới nói to đó…”

“Cậu ấy đang tập trung làm bài, không nghe thấy đâu.”

“Chắc chắn là cậu ấy nghe được rồi.”

“Hối lộ cậu ấy! Thu phục cậu ấy!”

“Tớ á…”

“Đi thôi, dũng sĩ của tớ!”

“…”

Cuộc sống của cô, cũng đã đủ ảm đạm rồi.

Nhờ vào ánh mắt cổ vũ của Lâm Hàm Gia, Ôn Lai duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai Trình Nhược: “Nhóm trưởng, tớ, tớ có điều muốn nói.”

“Ừ.” Trình Nhược xoay người, đem bài thi đang làm đưa cho Ôn Lai, đầu không ngẩng lên, nói: “Xem đi.”

Ôn Lai trộm nhìn đôi mắt kia, lại chậm rì rì nói: “Lục vương tất, tứ hải nhất, Thục Sơn ngột, A Phòng xuất (*).”

(*): đây là hai câu thơ đầu tiên trong bài thơ “Cung A Phòng”

“Là A Phòng xuất.” Trình Nhược bắt bẻ: “Ba chữ thì cậu đọc sai hai chữ rồi.”

“Đây không phải là từ đa nghĩa sao.”

Đều là những câu thơ sâu sắc trong nền Văn học Trung Quốc…

Cô lại liếc nhìn tờ giấy, tiếp tục nói: “Phú áp tam bách dư lí, cách li thiên nhật. Li Sơn Bắc cấu nhi Tây chiết, trực tẩu Thái Dương…”

“Hàm Dương.” Trình Nhược lại cắt ngang.

“Hả?”

“Li Sơn Bắc cấu nhi Tây chiết, trực tẩu Hàm Dương.” Trong giọng nói Trình Nhược mang theo chút ý cười: “Không phải Thái Dương.”

“Làm sao thế được.” Ôn Lai đem cái phao nhỏ chìa ra nói: “Rõ ràng trên này ghi là Thái Dương mà.”

“Phụt ha ha ha ha!”. Lâm Hàm Gia ở bên cạnh cười ra nước mắt, nói: “Ôn cô nương, cậu có thể đảm nhận vai trò gây cười cho tớ trong hai năm tới, ha ha ha ha!”

Ôn Lai tức giận vo tròn tờ giấy thành một cục ném vào mặt cô nàng.

“Cậu dám!”

Trình Nhược lật bài thi, nhàn nhạt nói: “Cậu đem phao ném đi, lát lấy cái gì để dùng?”

“A…”

Quả nhiên vừa nãy cậu ấy nghe được TAT.

Ôn Lai chớp chớp mắt, lấy lòng cậu: “Cậu muốn ăn cái gì không, tớ đi mua cho cậu nhé!”

Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Lai một cái: “Tớ không phải là cậu.”

“Tớ làm sao?”

“Cậu hồi cấp hai…” Giọng nói Trình Nhược vô cùng nghiêm túc: “Mập hơn bây giờ hai mươi cân (*)”

(*) 1 cân = 1/2 kg

Rõ ràng chỉ hơn bây giờ hai mươi cân thôi mà.

Ôn Lai vô cùng đáng thương cười hì hì trả lời: “Nhưng mà tớ cũng rất cao đó.”

“Ừ, nhưng vẫn kém xa.”

“…”

Hừm, bởi vì cậu là Trình Nhược, nên tớ sẽ tha thứ cho cậu.

Cô lại tiếp tục lấy lòng cậu, nói: “Vậy cậu có yêu cầu gì không? Tớ sẽ vì cậu mà cố gắng hết sức mình.”

Trình Nhược nhìn hai cái bút chì mới trong hộp bút của cô: “Vừa mới mua à?”

Ôn Lai gật đầu, hai cái bút này cô mới mua ở văn phòng phẩm lúc buổi sáng, một cái màu xanh, một cái màu hồng nhạt.

“Hừm, vậy cho tớ một cái đi.”

“Hả? Cậu không phải là đang nhận hối lộ chứ?”

Lông mày Trình Nhược hơi nhăn lại: “Muốn chép phạt hai mười lần à?”

“Đừng đừng đừng.” Ôn Lai nói xong liền đưa cho cậu một cái bút chì, cái… Màu hồng nhạt.

Cô thở dài tiếc nuối nói: “Cái màu hồng nhạt trông thật xứng với cậu!”

Một lát sau, Trình Nhược cầm một xấp giấy đặt lên bàn cô.

“Những câu trọng điểm trong “Cung A Phòng”?” Ôn Lai khó hiểu hỏi: “Cậu đưa cho tớ làm gì?”

“Học đi.”

“Năm câu liền à, không thành vấn đề.”

Trình Nhược lắc đầu: “Đầu óc cậu, không ổn định.”