Tuy mẹ chồng là người nói năng chua ngoa nhưng trong lòng thì như đậu hũ, chỉ cần cho bà ăn nhiều đồ ăn ngon thì có thể dụ dỗ tất cả, nhưng mà không thể luôn là người mắc lỗi làm mất lòng được, chỉ còn mấy ngày nữa là khai giảng, bây giờ đang tận lực làm mẹ chồng vui lòng, để lại ấn tượng tốt, vì vậy kéo Quý Trạch Tuấn về trước mười giờ.

Vừa về đến nhà thì nghe thấy quản gia Hàn Thúc nói từ lúc trở về bụng phu nhân không được thoải mái, đại khái là do bữa tối ăn không được sạch sẽ.

Lương Hạ cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ im lặng nhìn Quý Trạch Tuấn.

“Các con đã về rồi?”. Vừa đúng lúc Quý Hạng Minh từ trên cầu thang đi xuống, “Mẹ con ăn một ít hải sản nửa sống nửa chín, bị tiêu chảy rồi, mà còn không chịu uống thuốc”.

“Con đi nấu cho mẹ một ít cháo, giúp ấm dạ dày tiêu hóa thức ăn, uống thuốc có tác dụng phụ, chắc chắn là mẹ lo cái này”. Lương Hạ ở cùng Diêu Lệ Cẩm được một thời gian nên càng ngày càng biết thói quen của bà, mẹ chồng chỉ dựa vào chơi bóng và luyện yoga để giữ gìn vóc dáng, lưu thông tuần hoàn máu dưỡng da, chưa bao giờ uống thuốc bổ.

“Việc này làm phiền con rồi”. Hình như trên tầng truyền đến âm thanh nôn mửa, hai bố con vội vàng chạy lên.

Đợi đến lúc Lương Hạ nấu một bát cháo nhỏ bưng lên phòng,Diêu Lệ Cẩm đã mệt mỏi rã rời, dựa vào trong ngực Quý Hạng minh nghỉ ngơi, Quý Trạch Tuấn thì bị đuổi về phòng tắm rửa.

Đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, mí mắt Diêu Lệ Cẩm giật giật,Lương Hạ thức thời đi lên phía trước, bưng bát đưa tới khóemiệng mẹ chồng, “Mẹ ăn một chút đi ạ, để làm ấm dạ dày hòa tan thức ăn, ngủ một giấc là khỏi ạ”.

Diêu Lệ Cẩm không chịu nổi mùi thơm hấp dẫn, thêm lời nói Lương Hạ rất có khoa học, liền hé miệng ngậm lấy cái muỗng đang đưa tới, cháo gạo hương nhu loãng trôi xuống cổ họng.

Quý Hạng Minh ở bên cạnh không lên tiếng, không ngừng cầm khăn giấy lau môi Diêu Lệ Cẩm.

Không khó khăn chút nào ăn hết bát cháo nhỏ, mẹ chồng như vậy là rất nể tình, Lương Hạ cũng yên tâm, cũng may không là phải ngộ độc thức ăn nghiêm trọng.

Dọn dẹp xong xuôi cuối cùng cũng có thể trở về tắm rửa ngủ một giấc, hôm nay nhịp tim trung bình đập dồn dập nhiều lần, cơ thể vô cùng căng thẳng, Lương Hạ ngủ không được.

“Còn một tuần nữa là em đi học à?”. Quý Trạch Tuấn chống một cánh tay lên nhìn Lương Hạ nằm xuống.

“Đúng vậy, chẳng mấy là anh sẽ không nhìn thấy em”. Lương Hạ cũng nghiêng người nhìn sang Quý Trạch Tuấn.

“Không phải là em xin học ngoại trú chứ?”. Trong đôi mắt đen sáng của Quý Trạch Tuấn càng thêm sâu hơn.

Lương Hạ hơi suy tư một chút ý tứ trong lời Quý Trạch Tuấn,”Em không muốn bạn học cảm thấy qua một kì nghỉ hè em thay đổi quá nhiều, hơn nữa chỗ này cách trường học rất xa, không thuận tiện”.

“Ừ, ngủ đi”. Quý Trạch Tuấn muốn nói lại thôi, lật người đi ngủ.

Lương Hạ nhìn sau lưng Quý Trạch Tuấn, nghĩ đến mấy tháng không được gặp anh, cũng rất cô đơn, Nhưng trong trường thật sự không thể có hành vi nói dối, khắp nơi đều có người chỉ chỉ chỏ chỏ tâm trạng không yên.

Mấy ngày kế tiếp, Lương Hạ luôn đi theo Quý Trạch Tuấn đến văn phòng luật, hằng ngày nấu ít đồ ăn, thỉnh thoảng vào lúc ít người bị Quý Trạch Tuấn chấm mút, tuy bình thường nhưng rất ấm áp.

Thứ sáu là ngày cuối cùng Lương Hạ đến văn phòng luật, cũng là sinh nhật Hàng Triệu.

Theo lệ thường, vào buổi chiều mọi người đều rối rít rời đi, về nhà chuẩn bị một chút, buổi tổi tham gia party của Hàng công tử.

Nếu như không phải trước khi đi làm Hàng Triệt mặt dầy nhắc nhở Lương Hạ buổi tối nhớ mang quà đến nhà tặng anh ta, thậm chí Lương Hạ đã quên mất chuyện này.

Không công khai quan hệ có một điểm xấu chính là Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ phải chia nhau ra mua quà sinh nhật, lỗ vốn to rồi.

Rốt cuộc Hàng Triệt là công tử của công ty Phú gia, vườn hoa ba tầng trồng hoa đồng tiền rất có phong thái, trước đây phía trước là nước phía sau là cây, khó trách thụ thai ra Hàng Triệt đẹp trai thanh tú động lòng người như vậy.

“Này bây giờ là mấy giờ rồi!”. Hàng Triệt từ xa nhìn thấy Lương Hạ, bộp bộp đi đến oán trách, “Tôi hẹn sáu giờ, bây giờ là mấy giờ”.

“Chỉ vì chọn quà sinh nhật cho anh, chị đây phải tốn thời gian ở trong cửa hàng bốn tiếng”. Lương Hạ quơ quơ cái túi trên tay, tức giận nhìn Hàng Triệt.

“Ai da, cái gì đây hả”. Hàng Triệt một điểm cũng không khách khí xé giấy gói quà, “Trời ơi cô lấy trộm hình của tôi”.

“Đừng nên xúc động nha”.

Lương Hạ giày vò chủ tiệm quà tặng DIY cả buổi chiều mới làm xong quyển lịch bàn này, người khác có thể đặt trước, cũng may là hỏi thăm được Hàng Triệt thích chụp ảnh nên lấy được một số hình của anh ta.

Quan trọng là quà tặng này rất độc đáo mà lại có ích.

“Vì sao cô ăn mặc như này?”. Cất quà tặng xong, ánh mắt Hàng Triệt lại chuyển đến trên người Lương Hạ, chỉ là một chiếc áo đầm bình thường.

“Nếu nhìn không thoải mái thì anh đưa tôi một cái, ăn mặc như này là nể mặt anh lắm rồi”. Lương Hạ chỉnh lại cầu vai khinh thường nói.

“Cấp trên của cô ở bên trong đấy”. Hàng Triệt chỉ chỉ biệt thự sau lưng, “Đi vào ăn cái gì đi”.

Lương Hạ đi theo Hàng Triệt vào biệt thự. Woa, so với nhà Quý Trạch Tuấn ở đây phong cách tây hơn nhiều, nhà này đều hướng theo phong cách Châu u.

Vợ kiêm trợ lý đến, đương nhiên là Quý Trạch Tuấn bưng ly đồ uống đến hỏi thăm, “Đến muộn hơn ông chủ không phải là nhân viên tốt!”.

“Đã tan làm, hình như ông chủ quản lý hơi nhiều”. Lương Hạ nhận lấy ly Quý Trạch Tuấn đưa tới, ực mạnh một hớp “Khát chết mất”.

Quý Trạch Tuấn vốn là nói đùa, nhưng thấy tay trái Lương Hạ trống trơn ngay lập tức âm trầm, “Cô đi theo tôi ra đây”.

Hàng Triệt còn phải đón tiếp người khác, cũng không quá để ý liền rời đi, Lương Hạ không thể làm gì khác hơn là đi sang bên trái với Quý Trạch Tuấn, phía sau vườn hoa vắng lặng.

“Chiếc nhẫn của em đâu?”. Từ trước đến nay Quý Trạch Tuấn luôn đi thẳng vào vấn đề không quanh co, chính vì như thếLương Hạ mới có cơ hội ba hoa.

“Cất đi rồi, ở đây đều là đồng nghiệp của anh, làm sao em có thể đeo được”. Lương Hạ trịnh trọng trả lời.

Quý Trạch Tuấn tương đối không vui, nhưng mà làm như thế không tốt, “Hừ”.

Lần đầu tiên thấy Quý Trạch Tuấn không phản bác được, chỉ có thể phồng má hừ lạnh, Lương Hạ cực kỳ đắc ý, giả vờ khẩy khẩy cái mũi, “Tức giận à nha?”.

“Ngang”.

Cũng không nhìn một chút xem bản thân mình bao nhiêu tuổi mà còn trẻ con, Lương Hạ cười phát nghẹn, tiếp tục nghiêm mặt nói, “Không phải anh cũng không đeo nhẫn cưới đấy còn gì”.

“Cái đấy là ông nội mua”.

“Ông nội mua mà không đeo, không hiếu thảo gì cả, nếu như anh chỉ chờ em đeo, em khuyên anh nên từ bỏ hi vọng đi, bây giờ em sắp học nghành kế toán, áp lực nghề nghiệp rất lớn nha”.Vẻ mặt Lương Hạ, ánh mắt tràn ngập mù mịt.

“Cho em đi bán tã ý!”. Quý Trạch Tuấn chợt hung hãn, mới vừa rồi còn giả vờ làm cậu nhóc đáng thương.

“What?!”. Lương Hạ chớp chớp mắt nhìn, tiết tấu có chút thay đổi nha.

Quý Trạch Tuấn vươn tay ra để trước mặt Lương Hạ.

“Đưa cho anh”.

“Cái gì?”.

“Nhẫn”.

“Làm gì?”

“Tịch thu”.

“What?”

“Bớt ăn nói linh tinh đi”.

Lương Hạ không dám nói đùa nữa, hình như Quý Trạch Tuấn mất hứng, “Ở chỗ này này”. Lương Hạ lôi một sợi dây truyền từ trong ngực, lúc Quý Trạch Tuấn kéo ra thì nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương.

Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy sợi dây chuyền ở cổ Lương Hạ, Quý Trạch Tuấn không biến sắc nhếch nhếch miệng, “Khụ khụ”.

“Không tháo được”. Lương Hạ đần độn nghĩ muốn tháo sợi dây chuyền ra nhưng không thành công, không thể làm gì khác hơn là đáng thương nhìn Quý Trạch Tuấn.

“Thế là được rồi”. Quý Trạch Tuấn chỉnh lại cà vạt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía biệt thự, “Anh đói bụng”.

Lương Hạ ngây người hai giây thì hấp tấp đuổi theo.

Trôi qua 20 phút, điện thoại Quý Trạch Tuấn đột nhiên đổ chuông, vì vậy bỏ Lương Hạ ở đây đi ra ngoài nghe điện thoại.

Lương Hạ cũng không quan tâm, đang ăn hăng say, một nam sinh ăn mặc đẹp đi đến bên cạnh, đeo một chiếc kính mắt to hình vằn báo, tóc ngắn màu nâu bị ánh đèn chiếu xuống rất huyền ảo.

“Xin chào”. Nam sinh chào hỏi trước tiên.

Lương Hạ ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh, hình như hơi quen mắt, còn chưa biết đã gặp đối phương ở đâu liền thay đổi ấp a ấp úng, “Chào, chào”.

“Còn nhớ tôi không?”. Nam sinh nâng mắt kính, cười yếu ớt nói.

“Có chút quen mắt, nhưng không biết đã gặp ở đâu”. Lương Hạ cảm thấy rõ ràng mình giống như bị cái gì đó áp bức, đặc biệt căng thẳng.

“Đồ sạc pin”. Nam sinh nói ba chữ tỏ ý nhắc nhở, quả nhiên Lương Hạ nhớ ra.

“Là anh à! Mạc, Mạc...” Lương Hạ mơ hồ nhớ đối phương đã tự giới thiệu bản thân, nhưng lại không nhớ rõ họ tên đầy đủ. Hơn nữa vì sao bây giờ lại giống như rất căng thẳng.

“Mặc Tước. Tôi còn nhớ tên của em là Lương Hạ”. Nam sinh tiện tay cầm hai ly rượu cốc-tai, đưa một ly cho Lương Hạ, “Đúng là có duyên, lại gặp nhau ở chỗ này”.

“Haha, cảm ơn anh lần trước đã giúp tôi”. Lương Hạ nhấp một ngụm, cũng không tệ lắm nha, “Anh cũng quen Hàng Triệt à?”.

“Bố của hai chúng tôi là bạn tốt”. Mặc Tước nói không do dự.

Một người có phong cách thần bí luôn dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, Lương Hạ không nhịn được ngắm thêm vài lần, “Nói như thế anh cũng là thiếu gia giàu có”.

“Cũng không hẳn là vậy, bố của tôi cũng chỉ là tổng giám đốc công ty di động”. Mạc Tước lại uống vài hớp, “Hàng Triệt mới là đẳng cấp”.

Hừ hừ, công ty di động kiếm tiền nhiều nhất rồi, mẹ Cố Thần không phải chỉ là quản lý cấp cao đã có thể mua được căn hộ ở trung tâm thành phố Y, chứ nói gì đến tổng giảm đốc, Lương Hạ len lén liếc mắt, lại hỏi câu kế tiếp, “Anh hiểu rõ Hàng Triệt nhỉ?”.

“Chúng tôi chơi với nhau được một thời gian, làm sao lại không biết”. ánh mắt Mặc Tước rất đen rất sáng, rất đặc biệt, Lương Hạ không có khí chất office lady, cũng không biết đáp lại anh ta cái gì.

Một tin nhắn hóa giải lúng túng, cuối cùng Lương Hạ không phải đối mặt với Mạc Tước nữa rồi.

[ Vợ ơi, cụ cố ốm, anh với bố mẹ phải đi Bắc Kinh một chuyến,ngày kia em phải đến trường đi học, cứ ở nhà nghỉ ngơi, thu dọn đồ đạc, không cần lo lắng]

Cổ họng Lương Hạ xiết thật chặt, cụ cố ốm? Lại không được khỏe sao? Tiếp đó lại có một tin nhắn.

[ Nếu như không quen ở nhà một mình, tối nay em có thể về ở với bố mẹ vợ ]

Chờ đến lúc Lương Hạ gọi lại, đầu bên kia đã tắt máy, nhanh như vậy đã lên máy bay rồi.

Ở Bắc Kinh cụ cố giúp đỡ Lương Hạ rất nhiều, tuy cơ thể cụ không tốt nhưng hàng ngày đều hỏi han ân cần với Lương Hạ, mua cái này mua cái nọ, đột nhiên Lương Hạ có một loại xúc động muốn khóc, không thể đợi hết party.

Vội vội vàng vàng nói tạm biệt với Hàng Triệt, cũng không để ý anh ta ở phía sau hỏi tới hỏi lui.

Trừ cô giúp việc thì trong nhà không có một ai, Lương Hạ rất buồn, nghe lời Quý Trạch Tuấn quay về bên kia ở với bố mẹ.

Lương Chí và Hạ Vân đang trong nhà đột nhiên thấy con gái trở về, nhưng Lương Hạ sợ bọn họ lo lắng hỏi tới Bắc Kinh xảy ra chuyện gì, chỉ nói mai đi học, phải quay về đây một đêm, để dễ dàng vận chuyển đồ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Hạ gọi điện thoại cho Quý Trạch Tuấn, xác định cụ cố đã cấp cứu thành công mới yên lòng, sau đó nói cho Quý Trạch Tuấn biết hôm nay phải chuẩn bị đến trường báo danh.

Quý Trạch Tuấn ở đầu dây bên kia cười cười, ngày hôm qua ông nội và bố tìm anh nói một chuyện, nhưng mà bây giờ chưa phải là lúc nói cho Lương Hạ biết.

Thật ra thì còn một sự kiện, Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ mải vui sướng quên chú ý, đó là tiền học phí, nhưng Quý Tăng và Quý Hạng Minh để ý, bọn họ cho rằng Lương Hạ đến nhà họ nên để bọn họ bỏ ra, nhưng kiểm tra mới phát hiện bố mẹ Lương Hạ đã đóng tiền, mà thôi trước đây đều là Lương Hạ tự mình đóng tiền.

**************

Đại học O khai giảng học kì trong tình trạng đông nghịt, tùy ý chọn một thân cây, cứ cách đều 5 giây thì lại có một người đi qua, dĩ nhiên, không chỉ có học sinh nối liền không dứt, mà còn có cả người thân.

Cũng giống Lương Hạ một mình kéo hai va li đồ, phía trên còn treo hai bao tải, nhưng khác biệt lớn là có quản gia...

Cách đấy không xa có một người dắt con chó Teddy, cặp mắt Lương Hạ ánh sáng tụ lại một điểm im lặng nói thầm, mày mà dám chạy đến làm loạn hành lý của tao, tao liền tìm chó sói ăn thịt mày. Nhưng mà cả người lẫn chó cưng từ đầu đến cuối không động đến Lương Hạ.

Thuận lợi chuyển vào ký túc xá, Lương Hạ mệt mỏi nằm lỳ trên giường, còn ba người khác vẫn chưa tới.

Dưới ánh trăng, nằm trên ban công gặm táo thưởng thức các đôi tình nhân ôm nhau thật chặt ở bờ hồ, những chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu Lương Hạ nhìn, nhưng mà hôm nay không có Chu Hàn ở tầng trên cùng nhìn với cô, nhớ lại khoảng thời gian năm nhất đại học còn cắn hạt dưa, nhìn ai khó ưa liền nhổ xuống, nhưng mà nhổ không trúng được, đến năm thứ hai đại học yêu cầu văn minh hơn một chút, liền đổi thành cầm đèn pin soi vào những chỗ ẩn nấp rất sâu của đôi tình nhân, khi bọnhọ ngẩng đầu lên thì ngay lập tức chạy trốn, có mấy lần còn tưởng là Chu Hàn là người chịu tội thay.

Thật ra phần lớn học sinh đại học O là người vùng khác, vì thế có rất nhiều đôi tình nhân ngọt ngào tình cảm, miệng hôn miêng rất say mê cái dáng vẻ này Lương Hạ không chịu nổi, quyết định chui vào trong ký túc xá nghiên cứu sách mới.

Học kỳ này học bài chuyên nghành thế giới, bên trong sách giáo khoa dầy như đại dương, mỏng nhất chuyên nghiệp nhất cũng chỉ có một quyển là <>