“Sao cơ ạ?”

Tôi không thể tin nổi một cảnh sát lại nuôi một đứa con trai là trùm xã hội đen.

“Sao hai người chẳng giống nhau chút nào?”

“Ông ấy là bố dượng của ta. Bố đẻ ta mất khi ta chưa tròn mười tuổi, ông ấy là người tốt, coi ta như con đẻ nên mẹ ta rất yêu ông ấy, luôn bảo ta phải trở thành một người tốt như ông ấy, không nên như bố đẻ của ta, chỉ biết uống rượu, cờ bạc.”

“Cho nên ước mơ của chú là trở thành cảnh sát?”

“Chắc con không tin được ta từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời, học hành chăm chỉ, cho đến năm lớp mười một vẫn luôn nằm trong ba người đứng đầu lớp, chuyện thi vào học viện Cảnh sát đối với ta vốn chẳng khó khăn gì.”

“Chú học giỏi vậy ư?” Quả thật tôi không tin được! Nhưng nghĩ kỹ lại, người luôn suy nghĩ kỹ càng, chu đáo mọi việc như Hàn Trạc Thần, chắc thành tích học tập cũng không tệ.

Tôi ngồi cạnh hắn, im lặng nghe hắn nói.

“Nếu lúc ta ở lớp tự học buổi tối về không gặp cảnh đại ca bị người khác chém thì có lẽ ta đã là một cảnh sát rồi! Con người không thể đi nhầm đường, chỉ cần sai một bước thì không thể quay lại được nữa!”

“Trong xã hội đen không ai biết lai lịch của chú? Không ai biết bố chú là cảnh sát?”

“Trước đây đại ca từng hỏi người nhà ta làm gì, ta nói cha ta là một kẻ cờ bạc bị người ta đánh chết, còn mẹ ta đi bước nữa, ta và bố dượng không hợp nhau nên cắt đứt quan hệ. Anh ấy không hỏi nữa, tin ta không bao giờ nói dối anh ấy nên khi phát hiện bố dượng ta là cảnh sát, suýt nữa anh ấy bắn chết ta.”

Tôi đã hiểu, hóa ra hai chuyện khác nhau mà chị Thu từng kể đều là thật. “Con nghe nói hai người thực sự cắt đứt quan hệ cũng chỉ vì việc này phải không?”

“Đúng vậy! Đại ca nói ta hãy biến khỏi tầm mắt của anh ấy, nếu để anh ấy nhìn thấy thì sẽ đánh chết ta luôn! Ta đã nhiều lần định giải thích nhưng anh ấy không cho ta cơ hội. Cuối cùng, anh ấy gọi điện nói là muốn gặp ta. Anh ấy bảo nếu còn muốn là anh em thì không đem theo thuộc hạ, không đem theo vũ khí, giống như trước đây từng cùng nhau uống rượu... Không đem theo thuộc hạ, không đem theo vũ khí đối với những người như ta là việc làm khá mạo hiểm, không biết có bao nhiêu kẻ muốn nắm lấy cơ hội này. Một khi kẻ khác biết được, nhất định ta sẽ mất mạng. Hơn nữa, ta vốn không biết điều gì đang đợi ta, có thể là một cạm bẫy, anh ấy có thể muốn giết ta.”

“Nhưng chú đã không đem người theo.”

“Ừ! Ta cũng không hề nói cho An Dĩ Phong biết. Cho dù đại ca muốn giết hay muốn hòa giải ta cũng hy vọng anh ấy biết rằng ta coi anh ấy như một người anh, từ trước đến giờ vẫn là như vậy! Ta đã lừa anh ấy nhưng chưa bao giờ bán đứng anh ấy...”

Hắn điều chỉnh tư thế, tay bất giác đút vào túi, phát hiện thấy không có gì, thở dài rồi nói tiếp: “Ta chỉ chậm một bước, chậm một bước thôi... Ta đứng ở tầng dưới cũng nghe rõ từng từ: “Hàn Trạc Thần, mày từng cứu mạng tao, muốn lấy mạng tao thì tao chẳng quan tâm nhưng sao mày lại lừa tao...” Hôm đó thực sự ta rất muốn lên trên đó, muốn nói với anh ấy rằng ta không hề bán đứng anh ấy, kể cả khi cùng anh ấy bị người khác đánh chết thì chí ít cũng để anh ấy biết rằng anh ấy có thể vì ta mà liều mạng thì ta cũng có thể! Nhưng tiếc rằng đến lúc chết anh ấy vẫn nghĩ ta hại anh ấy...”

Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên nỗi u sầu, thậm chí mắt hơi rơm rớm, tôi liền lấy thuốc trong ngăn kéo đặt vào tay hắn.

Hắn day day chân mày, lắc đầu.

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của hắn, là anh em lâu năm như vậy, từng vào sinh ra tử, giữa họ tình nghĩa quan trọng hơn tất cả. Ông trùm Lôi chắc chắn rất quan tâm đến hắn, nếu không ông ta không thể biết là bị lừa mà vẫn muốn gặp Hàn Trạc Thần, muốn cùng hắn uống một chầu rượu, nói chuyện tình cảm anh em lần nữa. Chính vì quá quan tâm nên trước khi bị đánh chết ông ta vẫn oán giận như vậy, vì người hại ông ta lại chính là người ông ta tin tưởng nhất.

Còn đối với Hàn Trạc Thần, chuyện đó sẽ khiến hắn day dứt, căm hận đến nhường nào?!

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh hắn như con thú hoang giãy giụa, cánh tay hắn vùng vẫy trong chiếc còng số tám đến nỗi máu thịt nhầy nhụa nhưng vẫn không thể trốn thoát...

Tôi có thể tưởng tượng cảnh một người ngông cuồng, ngạo mạn như hắn lại phải quỳ xuống van xin bố dượng, hắn nguyện đem tính mạng ra để chứng minh lòng trung thành của mình nhưng không ai cho hắn cơ hội!

Tôi nghĩ hắn cũng muốn làm người tốt.

Hắn đối với cha mẹ rất hiếu thuận, vì anh em mà bất chấp tất cả, muốn người con gái yêu hắn được hạnh phúc, còn đối với người con gái hắn yêu, hắn luôn nhẹ nhàng, nâng niu.

Nhưng ông trời thật không công bằng với hắn, không để hắn gặp mặt mẹ hắn lần cuối, người yêu hắn vì hắn mà tự vẫn, hắn trơ mắt nhìn người anh em bị đánh chết mà bất lực.

Bản tính lương thiện và lối sống tình nghĩa của hắn đều đã bị hiện thực tàn khốc xóa bỏ, dần dần hắn biến thành kẻ xấu giết người không chớp mắt.

Tôi bỗng thấy căm giận những kẻ đã hại hắn.

“Sau đó chú có điều tra được ai làm việc đó không?”

“Đại ca gia nhập xã hội đen lâu như vậy, anh ấy không dễ gì nói chuyện gặp gỡ với người khác, trừ phi là người bên cạnh anh ấy. Ta từng nói người nào để lộ tin tức thì đến gặp ta, nếu theo nguyên tắc của xã hội đen, hắn sẽ được hưởng một cái chết nhẹ nhàng, nếu đợi để ta tra ra thì ta nhất định sẽ giết cả gia đình hắn, nhưng thằng khốn đó không có tí dũng khí nào.”

Tôi thót tim, lấy dao gọt táo, quả táo bị tôi gọt nham nhở.

“Lúc ta bị giam giữ, vì tìm hắn mà An Dĩ Phong làm cho xã hội đen trở nên hỗn loạn, cuối cùng cũng tìm ra chính tên lái xe của đại ca đã để lộ tin tức... An Dĩ Phong hỏi ta xử như thế nào, ta nể hắn vì đã theo đại ca nhiều năm, không muốn ra tay mà để hắn tự xử nhưng không ngờ hắn lại trốn mất, ta phải tìm một năm mới thấy...”

Đầu óc tôi quay cuồng như muốn nổ tung. Tôi khó nhọc hít thở, cố gắng kìm nén nỗi hoang mang: “Chú đã giết cả gia đình người đó thật sao?”

“Trừ con gái hắn... Ta vốn muốn giết cả nó nhưng nhìn thấy vẻ đáng thương của nó ta không đành lòng, nó còn nhỏ, không hiểu gì hết. Sau đó, được biết nó vì sợ hãi mà đờ đẫn, ở trong một viện phúc lợi. Ta đã cho An Dĩ Phong chuyển nó đến một nơi khác tìm người nuôi nấng nó... Đờ đẫn cũng tốt, khỏi phải đối mặt với thế giới tàn khốc này.”

Tôi nắm chặt lấy con dao, mũi dao đâm vào lòng bàn tay, nỗi đau dữ dội lan khắp người.

“Tại sao chú lại giết cả gia đình người đó?...” Tôi giơ tay lên, thấy hắn ngơ ngác nhìn lại tôi, không hề né tránh, nhưng tôi không thể đâm hắn.

Thực ra, tôi đâm hắn thì hắn cũng tránh được, chẳng có tác dụng gì.

Tôi hạ tay xuống, cúi gằm mặt không dám để hắn nhìn thấy nỗi đau khổ của mình: “Có thể ông ấy cũng có nỗi khổ riêng, tại sao chú không thể tha cho ông ấy?”

“Nỗi khổ riêng?! Chỉ mỗi hắn có nỗi khổ riêng, mỗi hắn có vợ con, còn người khác thì không ư?” Hắn dừng một lúc, đổi giọng nói: “Thiên Thiên, đối với người con gái tốt bụng như con thì có lẽ hắn không cần phải chết nhưng đây là nguyên tắc trong xã hội đen, nếu ta không giết cả gia đình hắn thì làm sao xứng đáng với đại ca?!”

“Vậy chú có nghĩ chú giết nhiều người như vậy thì cũng không có kết cục tốt đẹp không?”

Hàn Trạc Thần lạnh lùng mỉm cười: “Cho nên ta và An Dĩ Phong mới không dám lấy vợ... Những người như ta sớm muộn cũng sẽ bị giết chết, ngay cả bây giờ có kẻ xông đến giết ta thì ta cũng chẳng ngạc nhiên. Đã bước chân vào xã hội đen thì phải tuân theo nguyên tắc của xã hội đen.”

Rốt cuộc thế giới này có đúng sai, phải trái hay không?!

Quả thực bố tôi đã bán đứng bọn họ, hại người ta chết thảm, nếu Hàn Trạc Thần không bị người khác chặn lại có lẽ cũng đã bị đánh chết rồi.

Hàn Trạc Thần cũng từng cho bố tôi hai cơ hội, nhưng...

Ông ấy vẫn là bố tôi.

Hơn nữa, người nhà tôi đều vô tội.

Tôi lấy tay ôm mặt, không muốn nghĩ ai đúng ai sai nữa!

“Thiên Thiên!” Hắn nắm lấy tay tôi, lo lắng nhìn vết thương trên tay tôi. “Sao con lại không cẩn thận như vậy? Có đau không?”

“Đau, rất đau.” Không phải tay đau mà là trái tim...

... Con tim tôi đã bị hắn làm cho tan vỡ.

“Ta đã làm con sợ sao?!” Hắn đưa tay tôi lên miệng, nhẹ nhàng hút dòng máu tươi đang chảy, giúp tôi lau vết máu trên mặt, dỗ dành: “Nếu con không quen với tất cả những gì ta đã làm thì sau này ta sẽ không giết người nữa, được không?”

“Chú có thể làm như thế không?”

“Có thể!” Hắn đắm đuối nhìn tôi, ánh mắt chứa chan tình yêu thương. “Chỉ cần không có ai làm hại con...”

Lúc hắn nói câu này, bàn tay tôi đang đặt trên miệng hắn, hắn đã sưởi ấm cả tâm hồn cô quạnh của tôi.

“Xin lỗi!” Tôi rút tay ra, đang định chạy trốn khỏi cái nơi khiến tôi không thể tự kiềm chế nhưng hắn đã kịp kéo tôi lại.

“Con yêu ta, tại sao lại phải né tránh?”

“Con không yêu chú.”

“Con không yêu ta thì hãy đi đi, ta không cần con chăm sóc.”

Sao hắn luôn cứng rắn như vậy, ép tôi vào ngõ cụt không có đường lùi?

Tôi không muốn bỏ đi, nhưng nếu không đi thì có nghĩa tôi đã thừa nhận tôi yêu hắn.

“Được, con đi, chú nghĩ con muốn chăm sóc chú hả?...” Tôi bướng bỉnh chạy ra khỏi phòng. Lần này hắn không kéo tôi lại. Quả thật nếu hắn kéo tôi lại lần nữa, có lẽ tôi sẽ sà vào lòng hắn mà nói rằng tôi yêu hắn!

Tôi không mong tình yêu với hắn có thể tồn tại mãi mãi, chỉ mong hắn kéo tôi lại, nhìn tôi trìu mến dù chỉ là trong khoảnh khắc.

Nhưng chúng tôi không thể tiến lại thêm nữa, chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung.

Không có hắn, cuộc sống của tôi sẽ tốt đẹp biết nhường nào!

Ngày nào tôi cũng ngồi bên cây dương cầm, chơi từ sáng đến tối cho tới khi sổ nhạc cũ nát. Ngày nào tôi cũng ngồi bên bàn nhìn chiếc ghế đối diện, ăn hết các món ăn. Đêm xuống, tôi ôm cả chồng sách báo đến thư phòng của hắn, ngay cả mục quảng cáo tôi cũng có thể xem đến tận sáng. Có lúc ngồi xem ti vi, tôi còn ôm điện thoại ngủ say...

Cũng không biết đã được bao lâu rồi, tôi dụi đôi mắt thâm quầng như mắt gấu trúc xem lịch, mới hết một tuần.

Tôi nản lòng vứt quyển sổ nhạc đang cầm trên tay xuống sàn nhà, mặc quần áo chuẩn bị đi mua sắm.

Tôi nghe nói con gái thường dạo phố, mua sắm để dễ dàng quên đi những chuyện không vui nên tôi muốn thử.

Quả là rất thoải mái, vui vẻ. Tôi đi đi lại lại ở cửa hàng bán đồ dành cho nam giới cả buổi chiều. Tôi đã mua rất nhiều đồ, mười mấy chiếc áo sơ mi đủ màu sắc, cả quần, mấy bộ áo vest, quần áo thể thao, đồng hồ đeo tay, ví, cà vạt, thắt lưng... Thẻ ngân hàng hắn đưa tôi đã tiêu hết sạch.

Nhân viên cửa hàng chỉ đống đồ chất cao, hỏi liệu tôi có thể tự mang về được không, tôi gật đầu.

“Có thể cho tôi một cái túi cỡ lớn nhất không?”

Họ đưa cho tôi chiếc túi mà ngơ ngác không hiểu. Tôi ngồi thụp xuống, nhét từng thứ vào túi rồi kéo đi.

Tôi đi đến khi không còn sức nữa, ôm lấy cái bọc lớn ngồi ngơ ngẩn bên đường, hết mệt lại đi tiếp.

Đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác nhớ nhung. Mới chỉ có bảy ngày mà tôi đã vô cùng rệu rã. Đến ngày thứ mười thì tôi bật dậy khỏi đống đồ đã mua, lao thẳng đến bệnh viện. Tôi không vào phòng thăm hắn, chỉ ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn hoa bệnh viện, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ phòng hắn cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Chỉ có ông trời mới biết tôi muốn vào trong đó, sà vào lòng hắn để nói với hắn rằng tôi nhớ hắn biết nhường nào. Tôi không muốn trốn tránh nữa, không muốn quan tâm đến chuyện sau này, chỉ muốn chúng tôi sẽ có một tình yêu nồng thắm. Nhưng tôi không thể vứt bỏ nỗi hận thù hằn sâu trong lòng, ông trời đã định cho tôi một kết cục đau thương.

Tôi cắn răng đứng dậy, xoa xoa đôi chân tê nhức rồi lặng lẽ rời đi.

Yêu hắn nên tôi hy vọng hắn không còn hy vọng gì ở tôi, quên đi tình yêu chỉ có kết cục đau thương ấy.

Tôi chơi đàn một ngày một đêm, rồi lại quấn mình trên sofa đếm từng ngày. Mới chỉ có mười một ngày thôi!

Hắn rốt cuộc phải ở bệnh viện bao lâu nữa?

Y tá có chăm sóc tốt cho hắn hay không?

vết thương của hắn còn đau không?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại chạy đến bệnh viện. Lần này tôi bị kích động hơn lần trước, tới phòng làm việc của bác sĩ.

“Bác sĩ!” Tôi ngồi xuống, vội vàng hỏi bác sĩ điều trị chính. “Vết thương của bố cháu thế nào rồi ạ?”

“Bố cháu là ai?”

“Là Hàn Trạc Thần, mấy hôm trước bị tai nạn ô tô!”

“Anh ta là bố của cháu ư?” Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi, tìm bệnh án đưa cho tôi. “Vết thương đã lành nhưng tinh thần không ổn định, cháu đi nói với anh ta nếu không chịu trị liệu thì tự gánh lấy hậu quả.”

“Cảm ơn bác sĩ!” Tôi xem đi xem lại bệnh án của hắn đến ba lần, mặc dù không hiểu những thuật ngữ y học được ghi trong đó nhưng tôi vẫn nhớ từng dòng từng chữ.

Lúc bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, tôi đang định về nhà ngủ thì nghe thấy một y tá đang soi gương nói: “Anh ấy đúng như lời người ta nói, rất cool, ngay cả bị thương rồi mà vẫn cool đến vậy.”

“Này, cả ngày cậu cứ ở lì trong phòng bệnh của anh ta để làm gì?...” Một cô y tá khác huých vai cô ta một cái, nháy mắt. “Nói nghe thử coi.”

“Nói anh ấy uống thuốc và tiêm thôi...” Cô y tá đặt gương xuống, nở nụ cười hạnh phúc. “Thực ra anh ấy không đáng sợ như người ta vẫn kể, anh ấy có sức cuốn hút khiến các cô gái rất muốn tiếp cận. Hôm qua anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ưu tư, sầu não khiến tôi cũng phải đau lòng.”

“Nếu là tôi thì tôi sẽ đến mà ôm anh ấy, không chừng lại có cơ hội...”

“Ấy, nếu là người đàn ông khác thì tôi sẽ xông lên ngay, nhưng là Hàn Trạc Thần thì tôi không có gan làm như vậy đâu!”

Tôi bỗng khựng lại, không thể bước nổi nữa.

Ngày hôm qua? Có lẽ nào hắn đã nhìn thấy tôi ngồi ở bên dưới!

Tôi nghiêng người tựa vào tường, ý chí kiên định bỗng bị một sức mạnh vô hình xua tan. Tôi cúi đầu nhìn xuống đất. Con tim tôi lại thôi thúc: “Đi đi, hãy yêu hắn một lần thôi! Hắn đang đợi ngươi, hắn không quan tâm kết cục sẽ ra sao, hắn chỉ muốn ngươi yêu hắn một lần thôi! Hoặc để hắn yêu ngươi một lần.”

Tôi lắc đầu lia lịa, kìm nén khao khát, tiếp tục bước về phía thang máy.

“Đợi chút!” Là giọng của An Dĩ Phong. Tôi chạy bán sống bán chết vào trong thang máy, nhưng tôi đã quên một điều, An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần cùng một loại người. Nếu hắn bảo bạn phải đợi thì chắc chắn bạn không trốn thoát.

Tôi bị An Dĩ Phong kéo vào phòng bệnh. Tôi đứng tựa cửa, không dám nói câu nào vì sợ một khi mở miệng, tôi sẽ nói ra những lời không nên nói. Mười mấy ngày không gặp, chỉ mới nhìn hắn thôi, tim tôi đã đau nhói.

Sắc mặt của hắn rất tệ, người cũng gầy đi nhiều, vẻ mặt u sầu khiến người khác chỉ muốn đến vỗ về, an ủi.

“Thiên Thiên...”

Đã lâu tôi không nghe thấy hắn gọi tên tôi, tôi không thể kháng cự được nữa vì tất cả dũng khí đều đã tiêu tan sau mười mấy ngày nhớ nhung.

“Ta yêu con!” Hắn dang tay hướng về phía tôi. “Kết cục tốt đẹp mà con muốn là gì? Chỉ cần nói ra, ta nhất định sẽ làm được.”

“Con muốn... con muốn ở bên cạnh chú, mãi mãi không bao giờ xa.”

“Được!”

Tôi chạy đến, ôm chầm lấy hắn, không biết hắn có đau hay không nữa. Tôi biết mình đã sai nhưng tôi yêu hắn, tôi không thể kháng cự nổi sự kiên trì và kiên quyết của hắn. Vậy thì cứ yêu thôi, dùng cả đời để yêu, sống không xa cách, chết cũng không hề cách xa.

Nếu ai đó hỏi tôi cảm thấy lúc nào là vui nhất, tôi sẽ không do dự mà trả lời: Lúc mười bảy tuổi. Người đàn ông rất quyến rũ đã đem đến cho tôi một ký ức màu hồng.

Phòng bệnh không có chút lãng mạn nào nhưng chúng tôi đã bên nhau ba tháng. Có lúc hắn im lặng đọc tài liệu còn tôi đọc báo, bất chợt cùng ngẩng đầu nhìn nhau cười. Có lúc nửa đêm tôi chợt tỉnh, mở mắt nhìn thấy hắn đang ngủ rất say, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tay hắn. Hắn chợt mở mắt, nắm lấy tay tôi đang định rụt lại. Có lúc tắt đèn, chúng tôi nằm trên giường nói chuyện, tôi kể cho hắn nghe chuyện ở trường còn hắn kể cho tôi nghe chuyện gia nhập xã hội đen. Tuy là hai thế giới không thể dung hòa nhưng chúng tôi vẫn chăm chú lắng nghe rồi nhớ từng chuyện của nhau. Có lúc chúng tôi cùng ăn một quả táo hay một quả chuối, thậm chí cùng ăn một bát cơm nhưng hắn kiên quyết không chịu ăn một miếng lê1 nào tôi gọt. Có lúc hắn như đứa trẻ con nằng nặc đòi tôi phải ngủ trên giường bệnh với hắn và nói rằng rất muốn ôm tôi ngủ, nhưng tôi chỉ vứt gối cho hắn để hắn coi gối là tôi. Có lúc tôi trở mình khi ngủ, chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm tuột mấy cúc, đến sáng tôi tỉnh dậy, hắn rất nghiêm khắc nói: “Đi mua mấy bộ áo ngủ khác, loại không có cúc ấy.”

Tôi đi mua mấy bộ áo ngủ không có cúc nhưng ngày hôm sau hắn lại có vẻ giận dữ nói: “Đi mua mấy bộ cổ cao một chút.”

Tôi lại ngoan ngoãn đi mua mấy bộ áo kín mít, trở về hỏi hắn đã thấy hài lòng chưa thì hắn mỉm cười có vẻ nịnh nọt tôi, nói: “Thiên Thiên, lúc ngủ con không mặc gì có được không?”

Tôi cúi đầu, mỉm cười.

Ngày xuất viện, hắn nói sẽ “hẹn hò” với tôi.

Tôi biết rõ chỉ có những đôi tình nhân mới “hẹn hò”, nhưng tôi đã đồng ý.

Ngày đó, hắn đưa tôi đi xem cả rừng hoa loa kèn nhện đỏ rực như một rừng lửa. Chúng tôi đứng giữa rừng hoa, hắn kể về một tình yêu đẹp nhưng thê lương của thần Hoa và thần Lá tuy được sinh cùng cành nhưng không bao giờ gặp được nhau.

Sau đó, hắn hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi, ngắt một sợi loa kèn nhện đỏ lồng vào ngón áp út của tôi. “Nếu đây là chiếc nhẫn cưới ta tặng cho con, con có đồng ý từ giờ phút này sẽ là vợ ta không?”

Sợi loa kèn nhện đỏ trên tay tôi được ánh nắng mặt trời chiếu rọi càng thêm đỏ thắm.

Tôi nói thật to: “Có!”

“Con dễ dàng chấp nhận vậy sao?” Hắn cười khanh khách. “Con không muốn có một chiếc nhẫn kim cương thật đẹp, một bữa tiệc thật lớn và giấy đăng ký kết hôn sao?”

“Chú có thể cho con những thứ đó không?” Tôi giơ cao tay để nắng vàng nhuộm màu lên sợi loa kèn nhện đỏ. “Con biết chú không thể, cho nên... thế này là đủ rồi!”

Hắn yêu tôi, vậy là đủ rồi!

Sau đó, sợi loa kèn nhện đỏ khô rất nhanh nhưng tôi không nỡ vứt, cẩn thận cất vào chiếc hộp xinh xắn.

Một lần, hắn nhìn thấy sợi loa kèn nhện đỏ cất trong chiếc hộp ở ngăn bàn của tôi thì có chút ngậm ngùi nói: “Ta đã nhầm rồi! Thứ tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng chỉ có thể là kim cương mà thôi!”

Thực ra tôi chỉ thích loa kèn nhện đỏ, chỉ cần được yêu, chỉ cần có một ký ức tươi đẹp, không bao giờ gặp được nhau thì đã sao chứ?

Tôi đã bị chìm trong tình yêu sâu đậm của hắn. Khi hắn nâng cằm tôi lên, tôi vội nhắm mắt lại. Nhưng đợi rất lâu vẫn không cảm thấy hơi ấm của đôi môi.

Tôi tò mò mở mắt thì nhìn thấy nụ cười vô cùng nham hiểm của hắn.

“Thích ta hôn con ư?”

“Chú...” Đúng là thích nhưng những lời như vậy quả thực tôi không dám nói ra.

“Không thích thì thôi vậy, ta không ép con.” Hắn có chút thất vọng, ngồi xuống đất, trải chiếc áo khoác ra, từ từ ngả người xuống. Tôi ngồi xuống gần đó, tì hai khuỷu tay lên người hắn, nói nhỏ: “Cũng không phải là không thích...”

“Vậy thích à?” Hắn nở nụ cười sung sướng, nhắm mắt lại, có vẻ rất mệt mỏi nói: “Ta hơi mệt, chẳng có chút hứng thú nào, để hôm khác hẵng hay nhé!”

Tôi trợn tròn mắt, chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ cảm thấy tay chân vô cùng ngứa ngáy.

Ánh mặt trời rọi qua những chùm hoa khiến ánh nắng trở nên êm dịu, dễ chịu. Khuôn mặt hắn hiện lên sắc đỏ của bóng hoa và lấm tấm nắng vàng đầy mê hoặc. Đặc biệt là đôi môi hắn, hơi cong lên, mọng đỏ.

Tôi nhớ lại cảm giác ươn ướt, cảm xúc tươi đẹp mà có chút bồi hồi, nhung nhớ. Liệu có ai quy định con gái không được chủ động hôn con trai? Hình như là không.

Tôi nhắm thẳng mục tiêu, nhanh chóng lao đến, hôn mạnh lên môi hắn. Tôi tính toán tốc độ không chuẩn xác nên môi và răng va đập vào nhau, nhưng không để hắn kịp phản ứng, tôi bất chấp cảm giác đau, hôn cuồng nhiệt, dùng lưỡi bậy mở hàm răng đang đóng kín của hắn, trượt sâu vào... liếm mạnh chiếc lưỡi cứng đờ của hắn.

Môi hắn thật mềm, còn có chút hương dịu ngọt, thật dễ chịu. Hôn đủ rồi, tôi đang định nhổm dậy thì hắn ôm lấy eo tôi, lật người, ép lên người tôi.

“Kỹ thuật hôn của con thực sự ta không dám khen.” Hắn day nhẹ đôi môi sưng đỏ, lau chút nước bọt trên môi. “Xem ra ta phải dạy cho con mới được...”

Nói xong, hắn ép môi lên vành môi đang cong lên vì giận dỗi của tôi. Lần này hoàn toàn không có khúc dạo đầu nhẹ nhàng mà là nụ hôn cuồng nhiệt, nồng nàn. Nụ hôn ấy khiến máu tôi sục sôi. Thậm chí hắn không cho tôi cơ hội hít thở, hôn mãi cho đến khi trước mắt tôi trời đất trở nên u ám, bộ não bị thiếu oxy trầm trọng, tôi không thể đẩy hắn ra, liên tục vỗ vỗ ngực thở dốc.

Sau đó, tôi gối đầu lên cánh tay hắn, ngửi hương thơm trên cơ thể hắn dưới ánh nắng vàng ấm áp, chìm vào giấc mộng. Không biết tôi đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại thấy hắn đang nhìn tôi, đôi mắt ánh lên ráng chiều, sắc đỏ của ánh tà dương và hoa loa kèn nhện đỏ, vô cùng nồng nàn.

Chúng tôi nằm nói chuyện trong lùm hoa, nói chuyện đến khi sao giăng đầy trời, bỗng một vệt sao băng vụt qua.

Giống như nước mắt đau thương của bố mẹ tôi. Tim tôi nhói đau nhưng tôi vẫn cố chấp vùi đầu vào ngực hắn, thầm nhủ: Chỉ là một tình yêu ngắn ngủi, tạm thời thôi... an";��2lr�y���ckground:white;mso-ansi-language:FR;mso-bidi-language:AR-SA'>

“Con cười cái gì?”

“Không có gì, con thấy thái độ của chú giống như một đứa trẻ đang giận dỗi với cha mình vậy!” Nói xong, tôi nhận thấy những lời ấy không ổn liền chữa lại: “Xin lỗi, con không có ý gì cả!”

“Không sao!” Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Ông ấy là bố ta!”