Edit: ༄༂Mun༉

Thất di nương thấy Mục Thanh Ca không được tự nhiên vì thế nói khẽ vài câu với Khang nhi trong lòng ngực, Khang nhi ngoan ngoãn gật gật đầu sau đó nhảy khỏi người Thất di nương lập tức bước một đôi chân ngắn nhỏ chạy tới Mục Thanh Ca, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ bồi Khang nhi chơi đi.”

Mục Thanh Ca đang nghĩ nên ứng phó như thế nào, hiện giờ Khang nhi chạy tới thật là giải quyết phiền toái, Mục Thanh Ca cười tủm tỉm bế Khang nhi lên: “Được, tỷ tỷ bồi ngươi chơi.” Nói xong hơi hơi khom người với các đại nhân sau đó ôm Khang nhi đi đến chỗ Thất di nương, dù cho rời đi cũng có thể cảm giác được ánh mắt người khác khác thường.

Thất hoàng tử Phượng Lan dực nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Nguyệt Minh sắc mặt âm u không rõ, cười nói: “Tứ ca, xem ra Mục tướng đây là muốn chọn tướng công cho Thanh Ca a, nếu ngày đó Tứ ca không có từ hôn chỉ sợ hôm nay đã là một cảnh tượng khác, đúng không.” Trong thanh âm tự nhiên trộn lẫn không ít ý cười nhạo.

Phượng Nguyệt Minh sắc mặt trầm xuống nhìn về phía Phượng Lan dực, “Thất đệ, đừng tưởng rằng Tứ ca không biết ngươi đánh chủ ý gì, ngươi cũng chưa chắc có cơ hội.”

“Ta đích xác không cơ hội rất lớn gì, nhưng so với Tứ ca vẫn là nhiều một chút, không phải sao?” Phượng Lan dực khiêu khích nói, tuy rằng sắc mặt Mục Thanh Ca đối với Phượng Nguyệt Minh không bằng cứng đờ chán ghét trước kia, nhưng vẫn có thể thấy được nàng không vui, điểm này tất nhiên Tứ ca so với ai khác đều rõ ràng đi.

Phượng Nguyệt Minh nắm chặt chén rượu trong tay, nữ nhân đáng chết, hắn đào tim đào phổi cho nàng hiện giờ nàng lại không nhìn hắn cái nào.

Bọn họ tuy rằng thanh âm nhỏ, nhưng Phượng Hạo Hiên ngồi ở bên cạnh vẫn nghe đến rõ ràng, hắn nhìn chén rượu trong tay Phượng Nguyệt Minh, sau đó lại đem ánh mắt nhìn về phía Mục Thanh Ca trong tay ôm Khang nhi vẻ mặt cười xán lạn, có lẽ nữ nhân này có một ngày sẽ đem thiên hạ nháo đến đại loạn, đang muốn thu hồi tầm mắt lại phát hiện một ánh mắt khác cực nóng cũng nhìn về phía Mục Thanh Ca, Phượng Hạo Hiên nhìn đến lại là hoàng thúc mình Phượng Tuyệt Trần.

Phượng Hạo Hiên tâm vừa bước, hay lời đồn là thật, đều nói hoàng thúc đối với Mục Thanh Ca không bình thường…

Mục Thanh Ca ôm Khang nhi ngồi xuống ở bên người Thất di nương, cái này làm người bên cạnh đều kinh nghi nhìn Tam di nương, bên ngoài đều truyền Tam di nương hiện giờ ở Tướng phủ rất không được sủng, bởi vì quan nàng nàng cùng Mục Thanh Ca rất cương, hiện giờ xem ra là thật.

Tướng phủ không có phu nhân, tam di nương ở trong các di nương tư chất nhiều nhất, cũng dài nhất, theo lý mà nói Mục Thanh Ca nên ngồi ở bên người tam di nương, hiện giờ lại không coi ai ra gì ngồi ở bên người Thất di nương, hiện giờ nghĩ đến các phu nhân có chút giao tình với tam di nương rất tốt cũng đều lặng lẽ dời đi không ít chỗ, phải biết rằng hiện giờ thân phận Mục Thanh Ca không như trước, ngay cả phu nhân nhất phẩm cáo mệnh cũng đều phải kính sợ vài phần.

“Đều nói Thụy Dương quận chúa khí chất nhất lưu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền a, so với cái nha đầu nhà ta tốt gấp trăm lần a.” Trong đó một quý phụ nhân cười nói.

“Cũng không phải chỉ vậy, Thụy Dương quận chúa chính là người duy nhất Nam Sở chúng ta có thể đàn ra lưu tiêm nguyên khúc a, ngày ấy ta không có đi, bất quá nghe lão gia nhà ta nói qua, đó chính là nhất lưu a, chỉ sợ trong thiên hạ cũng chỉ có Thụy Dương quận chúa mới có thể đàn ra mỹ diệu khúc như vậy.”

Mục Thanh Ca ôn nhu cười cười, đối diện có một nữ nhân nhìn chằm chằm vào Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca nhìn tầm mắt người nọ, nữ tử kia lớn tuổi dịu dàng hơi hơi gật đầu, tướng mạo nàng đặc biệt tinh xảo, ngay cả Càng quý phi vẫn luôn lấy mỹ mạo xưng chỉ sợ cũng không bằng nàng, bất quá năm tháng vẫn là ở nàng trêи mặt để lại ẩn ký khắc sâu.

“Vị kia là Mộ Dung phu nhân, nhất phẩm cáo mệnh.” Thất di nương tiến đến nói nhỏ bên tai Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca gật đầu, thì ra nàng chính là phu nhân Mộ Dung Phục, mẫu thân Mộ Dung Thanh, khó trách Mộ Dung Thanh lớn lên tinh xảo như vậy, nguyên lai là kế thừa tướng mạo mẫu thân, bất quá…Mục Thanh Ca nhớ tới tướng mạo Mộ Dung Phục, bất quá một nữ nhân  đẹp như vậy sao lại gả cho người như thế…

Tướng mạo Mộ Dung Phục  tuyệt đối không tính là tuấn lãng, là một nam nhân rất bình thường, thật là không biết Mộ Dung Phu nhân năm đó sao lại coi trọng Mộ Dung Phục, chẳng lẽ đây là chân ái sao?

“Thụy Dương quận chúa, ta thường xuyên nghe nữ nhi Thanh nhi ta nhắc tới ngươi, nàng từ nhỏ đã không có bằng hữu, về sau nếu Thụy Dương quận chúa nhàn rỗi, có thể thường xuyên tới Mộ Dung phủ đi lại, Thanh nhi nhất định sẽ vui vô cùng.” Mộ Dung phu nhân dịu dàng cười nói, nàng mở miệng các quý phu nhân bên cạnh liền song song im miệng, ai cũng không dám xen mồm.

Mục Thanh Ca cười mà qua: “Thanh Ca cùng Thanh Hà quận chúa nhất kiến như cố, ngày nào đó tất nhiên tới cửa bái phỏng.”

Mộ Dung phu nhân vừa lòng gật gật đầu.

Thất di nương nói nhỏ ở bên tai Mục Thanh Ca: “Thoạt nhìn Mộ Dung phu nhân cực kỳ yêu thích ngươi.”

Mục Thanh Ca doanh doanh cười: “Đó là bởi vì chúng ta không có xung đột ích lợi.”

Thất di nương gật gật đầu, bất luận việc gì đều chỉ là mặt ngoài, bởi vì hai người nói chuyện cực kỳ nhỏ giọng nên người bên cạnh đều không nghe được, nhưng nhìn thấy hai người nói nhỏ, mọi người liền càng thêm có ánh mắt khác thường nhìn về phía Tam di nương ngồi ở một bên, cái này làm cho tam di nương sắc mặt càng thêm không tốt.

“Tuyết nương, ngươi vào phủ cũng lâu như vậy, chẳng lẽ không thấy bên trong chén rượu khách nhân đã không còn rượu sao?” Tam di nương trầm giọng nói.

Thất di nương nhìn mắt Tam di nương sau đó giơ lên một tia ý cười kêu hạ nhân: “Còn không mau rót rượu cho các vị phu nhân.”

Hai cái tỳ nữ vội vàng rót rượu cho các vị phu nhân, các vị phu nhân cũng biết đây là việc nội đấu Tướng phủ cũng sôi nổi không nói lời nào, cũng do Tướng phủ không có đương gia phu nhân bằng không loại chuyện này sao có thể phát sinh, Mộ Dung phu nhân nhìn mắt Mục Thanh Ca, thấy nàng hoàn toàn không quan tâm, đáy mắt nàng hiện lên một tia ý cười, xem ra Thụy Dương quận chúa này là muốn cho Thất di nương tự mình giải quyết phiền toái.

“Tuyết nương, chẳng lẽ không biết ngươi hiện tại cũng coi như là nửa chủ nhân, để ngươi rót rượu cho khách nhân chẳng lẽ sẽ giảm thân phận của ngươi sao?” Tam di nương lời nói đốt.

“Tỷ tỷ, muội muội vào phủ không sớm bằng tỷ tỷ, tỷ tỷ chưởng quản Tướng phủ cũng đã mười mấy năm, tuy rằng ngươi tỷ muội tâ đều là di nương bé nhỏ không đáng kể, nhưng tỷ tỷ ở đây so với muội muội dài hơn rất nhiều, cung kính rót rượu cho các vị phu nhân này, nên là tỷ tỷ tới làm.” Thất di nương ôn nhu nói.

Tam di nương sắc mặt đột biến, “Ngươi…” Nguyên lai nữ nhân này cũng thay đổi, nữ nhân trước kia mắng không cãi lại, đánh không hoàn thủ, bị ủy khuất cũng không hé răng cũng thay đổi, Tam di nương nắm chặt tay, sau đó bưng lên chén rượu nói với các vị: “Các vị phu nhân, thật là ngại quá, để các vị chê cười, ta cùng Tuyết nương cho tới nay đều là cái dạng này, chính là cảm tình ngầm vẫn tốt vô cùng.”

Các vị phu nhân cũng đều ôn hòa cười, chỉ là đáy mắt nhìn tam di nương trào phúng càng thêm thâm, các nàng chính là phu nhân các vị đại nhân cưới hỏi đàng hoàng, nguyên bản cùng hai cái di nương ngồi liền một giận dỗi, Thất di nương còn tốt, dù sao người ta sinh cho Tướng gia con nối dõi duy nhất, nói không chừng không được bao lâu liền thánh chính thức, mà tam di nương hiện giờ không giống trước kia, sớm đã hết thời.

Mọi người có thể cho Tam di nương mặt mũi cũng đều là nhìn quan hệ cá nhân của nữ nhi nàng Mục Chỉ Lan cùng Tứ hoàng tử rất tốt, nói không chừng ngày nào đó thật đúng là thành trắc phi Tứ hoàng tử, lúc ấy thân phận cũng coi như là cao quý.

Mục Thanh Ca nghiễm nhiên mặc kệ cái này, Khang nhi năm tuổi cũng không phản ứng cái này, chỉ lo ăn của mình, “Tỷ tỷ, Khang nhi muốn ăn đùi gà.” Khang nhi chỉ vào đùi gà trước mặt Tam di nương kêu lên.