Mùa thu ăn rau chân vịt ngon lắm, Đỗ Tiểu Ngư nhìn Đỗ Hoàng Hoa bận xoay quanh liền xung phong nhận việc đến vườn rau nhổ rau chân vịt.Hiện tại mùa này còn có không ít lựa chọn, đến mùa đông thì thảm rồi, chỉ có rau cải trắng đại biểu cho rau xanh, không giống như ở tương lai có rau quả trái mùa, nàng nhổ nửa rổ rau xanh đang định đi về, lúc xoay người lại bị người đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên đất, may mà đứng ổn chứ không thì ngã rồi.



“Ai đẩy ta!”



Trong lòng nàng bốc hỏa rồi.



“Là ta đẩy đấy, thế nào?”



Một thanh âm ‘con vịt’ vang lên.



Đỗ Tiểu Ngư tập trung nhìn vào, là một nam hài béo cao hơn nàng một chút, mặt thực xa lạ, dù sao nàng cũng không biết bèn trừng mắt hỏi hắn, “Ngươi đẩy ta làm cái gì?”



“Mẹ ta bảo, ngươi là cái tiểu tiện nhân! Tỷ tỷ ngươi là cái đại tiện nhân!”



Nam hài kia chỉ vào nàng mắng, mặt tròn tròn đỏ thẫm, lúc nhếch môi lộ ra hàm răng thiếu một chiếc răng cửa.



Mắng hai tỷ muội các nàng là tiện nhân ở Bắc Đổng thôn chỉ có Khâu thị, Đỗ Tiểu Ngư quan sát hắn từ trên xuống dưới, cười lạnh, quả nhiên là hai mẹ con, bộ dạng rất giống nhau thôi! Nàng nghiến răng, “Ta thấy ngươi là có mẹ sinh mà không mẹ nuôi dưỡng, giống hệt một con lợn chết còn dám mắng ta tiện nhân? Có phải muốn chết hay không hả?”



Nàng không sợ cái thằng nhóc con này.




Nam hài gọi là Thạch Đông, là tiểu nhi tử của Khâu thị, bình thường Khâu thị thương yêu hắn lắm, hắn ỷ vào mẹ mãnh liệt, ở thôn xóm thường xuyên đi bắt nạt trẻ con nhà người khác, làm sao nghĩ được Đỗ Tiểu Ngư dám mắng lại hắn, lúc ấy ngây ngẩn cả người.



Đỗ Tiểu Ngư thấy hắn ngốc không làm gì nữa đột nhiên nghĩ đến trong nhà còn chờ rau chân vịt, nhấc chân chuẩn bị đi về phía trước.



Ai ngờ Thạch Đông quát to một tiếng, lao thẳng về phía nàng, nắm tay béo múp míp nhắm thẳng mặt, xem tư thế là oán hận thật sâu muốn đấm nàng.



Đỗ Tiểu Ngư nhăn mi, không đợi tay Thạch Đông chạm tới, một chân đá vào bụng hắn, Thạch Đông bộ dạng béo làm sao chống lại được nàng đá đạp lung tung tinh chuẩn, lui vài bước cuối cùng đặt mông ngồi dưới đất, nhưng hắn lại không cam lòng, rốt cuộc thịt nhiều quá ngã một phát nhưng không hề đau, đứng lên lại xông lên.



Thật sự là muốn chết!



Đỗ Tiểu Ngư mắng thầm, vừa lắc mình tránh thoát Thạch Đông công kích, chuyển tới sau lưng hắn lại nâng chân lên, lúc này dùng hết toàn lực đá vào mông hắn.



Thạch Đông nhắm thẳng phía trước chạy, nhưng vẫn không thoát được lực đạo kia, phốc một tiếng quăng ngã tư thế chó đớp cứt, đau quá khóc lớn lên, thanh âm rất thê thảm.



Ai, không một chút cốt khí, Đỗ Tiểu Ngư thấy hắn khóc không nhịn được lắc đầu.



“Ngươi, ngươi dám đánh, ta, ta…… Hu hu hu…… Đau quá……”



Thạch Đông vừa đi vừa khóc lớn.



Đỗ Tiểu Ngư đến gần vài bước thấy, thấy miệng hắn đầy máu, thì ra không cẩn thận làm rụng một cái răng cửa, dọa nàng nhảy dựng, nhớ tới mặt Khâu thị hung ác, thầm nghĩ nếu lúc này bị Khâu thị đuổi tới đây thì toi rồi, nàng chỉ là ỷ vào bản thân linh hoạt cộng thêm một ít kỹ xảo đánh nhau mới có thể bắt nạt được thằng nhóc này, nhưng Khâu thị kia rất trâu, nàng còn nhỏ khẳng định không đánh lại được, lập tức phi như bay thoát khỏi hiện trường gây án.



Lúc sắp về tới cửa nhà, nàng tháo dây buộc tóc ra, vò tóc rối bù lên, sau đó còn xé rách quần áo, sau đó mới vào nhà.



Đỗ Hoàng Hoa nghe thấy thanh âm của nàng, lại nhìn thấy cảnh như vậy vội đi lên hỏi, “Làm sao vậy, đi nhổ rau chân vịt sao biến thành như vậy?”



“Tỷ, vừa rồi con Khâu thị muốn đánh muội!”



Nàng bổ nhào vào trong lòng Đỗ Hoàng Hoa rít cái mũi, “Làm quần áo muội rách hết rồi, nếu không phải muội thoát nhanh thì vẫn còn bị hắn đánh đấy!”



“Cái gì, dám đánh muội, nó đâu?”



Đỗ Hoàng Hoa giận dữ, Khâu thị nàng có thể chịu, chỉ cần không động thủ, nhưng hiện tại con bà ta lại dám đến đánh muội muội mình, nàng tự nhiên không nhịn được nữa.



Đỗ Tiểu Ngư làm bộ thực sợ hãi thẳng thắn, “Hình như lúc hắn đang đuổi theo muội, hình như bị ngã một cái, sau đấy không thấy đuổi theo.”



Triệu thị ở bên trong sớm nghe được rành mạch, bước đi lại đây, lôi kéo Đỗ Tiểu Ngư đi ra ngoài, “Theo ta đi tìm Khâu thị, lần trước không tìm bà ta tính sổ thật đúng là coi chúng ta là quả hồng mềm, lần này mà nhịn khó bảo toàn sẽ không có lần sau, Hoàng Hoa, con đừng sợ bà ta, cùng lắm thì mẹ liều mạng với bà ta!”



“Mẹ, đừng đi chỗ bà ta, chúng ta không đánh lại, còn không bằng tìm trưởng thôn!”




Tú tài gặp được binh có lý không nói được, đi đến chỗ Khâu thị chỉ biết thành một sự kiện bạo lực mà thôi, ai thua ai thắng chưa biết được, biện pháp tốt nhất chính là tìm trưởng thôn bãi bình, tuy nói hắn là thân thích Khâu thị, nhưng Đỗ Tiểu Ngư nghe được từ chỗ bát quái phỏng đoán, trưởng thôn này làm chuyện tuyệt không hàm hồ, sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà mất thanh danh của bản thân, “Không phải nói trưởng thôn lớn sao, khẳng định có thể trông được trứng thối kia!”



Đỗ Hoàng Hoa lúc này cơn tức bớt một chút, nàng vốn không thích đánh nhau, cũng nói, “Là nên tìm trưởng thôn phân xử, không thể cứ che chở thân thích của mình như vậy!”



Quả thật Đỗ Hiển và Đỗ Văn Uyên không ở nhà, nếu đả khởi sẽ không chiếm được một chút ưu việt, Triệu thị cân nhắc cũng gật đầu đồng ý.



Nhà ở của trưởng thôn thôn Bắc Đổng quả nhiên là xinh đẹp, không kém bao nhiêu so với nhà vị tổ mẫu của nàng kia, không biết mò bao nhiêu bạc, loại địa phương này trời cao Hoàng Đế xa, xưa nay gọi là con khỉ xưng Đại Vương, Đỗ Tiểu Ngư âm thầm cảm khái, nhìn xem, còn có mấy hạ nhân đấy, ăn mặc cũng tốt, phỏng chừng ruộng tốt trong nhà tồn rất nhiều.



Đi theo một bà tử vào sân, Đỗ Tiểu Ngư lần đầu tiên gặp được trưởng thôn.



Trưởng thôn họ Chân, vị trí này đã ngồi hơn hai mươi năm, người bộ dạng cao cao gầy gầy giống một cây sào trúc, hai ánh mắt dài dài nhỏ nhỏ, con mắt gần như không nhìn thấy rồi, đứng ở nơi đó gió thổi qua có thể bay đi, nhìn thấy Triệu thị mang theo hai đứa nhỏ lại đây, hút điếu thuốc nhẹ nhàng bâng quơ hỏi, “Có chuyện gì?”



“Trưởng thôn ngài trông coi Khâu thị cho tốt đi, hôm nay ở vườn rau nhà chúng ta, con bà ta đánh Tiểu Ngư nhà ta!”



Triệu thị cực kì oán giận.



Trưởng thôn cười không cho rằng chuyện lớn “Trẻ nhỏ hay đùa giỡn cũng được coi là thật sao.”



“Làm sao lại không thật, nếu thật sự đả thương đứa nhỏ thì làm sao?”



Triệu thị cả giận nói.



Trưởng thôn nhìn Đỗ Tiểu Ngư, “Hiện tại không bị thương, nhưng mà ta sẽ nói nó, các ngươi là hàng xóm trong lúc đó vẫn nên hòa thuận một chút mới tốt, đừng vì chuyện nhỏ giữa đứa nhỏ mà tổn thương hòa khí, làm thôn trưởng ta đây cũng khó làm……”



Đang nói, chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi, “Biểu cữu, ngài làm chủ cho cháu, tiểu tiện nhân Đỗ gia kia đả thương Đông Nhi nhà chúng ta!”



Thời gian vừa khéo, đúng là Khâu thị mang theo Thạch Đông đến đây.



Bà ta nhìn thấy Triệu thị và hai nữ nhi đã ở, lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng một lát sau lại nhe răng trợn mắt, “Giỏi cho một cái Triệu thị, đứa nhỏ nhà mình đả thương người còn chạy tới cáo trạng trước!”



Bà ta lôi kéo Thạch Đông cho trưởng thôn xem, “Biểu cữu, người xem xem, răng Đông Nhi bị đánh rụng mất rồi, chính là tiểu tiện nhân này làm, hôm nay ta thế nào cũng phải báo thù mới được!”



Bà ta hùng hổ trừng Đỗ Tiểu Ngư, vừa rồi đi qua nhà đó thấy không có ai ở nhà, sau đó bà cảm thấy bản thân lúc này nên tới chỗ trưởng thôn mượn cớ này đến giáo huấn cả nhà kia một chút, kết quả lại đã tới chậm.



Đỗ Hoàng Hoa ở bên cạnh cau mày, lạnh lùng nói, “Bà lật phải lật trái ai tin được, Tiểu Ngư nhà chúng ta gầy yếu như vậy, đánh thắng được con bà à? Con bà làm bằng giấy à?”



Khâu thị nghe xong giơ chân, “Tốt, còn nguyền rủa Đông Nhi nhà chúng ta, ta liều mạng với ngươi!”



Đòi đi lên đánh Đỗ Hoàng Hoa.




Trong nháy mắt đó, Đỗ Tiểu Ngư cất cao âm lượng nói, “Vừa rồi trưởng thôn nói đừng vì đứa nhỏ mà tổn thương hòa khí, nhưng Khâu thị muốn đánh tỷ của ta, trưởng thôn sao ngài không nói?”



Nếu không nói chuyện có thể thực sự bị một đứa nhỏ bắt lên đầu câu chuyện, trưởng thôn gõ cái tẩu trong tay quát, “Đều yên tĩnh cho ta, không nhìn xem ở đâu đã khóc lóc om sòm?”



Lão cũng thật sự đau đầu với đứa cháu họ này, thường thường gây chuyện, cười cười với Đỗ Tiểu Ngư, “Ôi, đứa nhỏ này nhu thuận, ta xem không giống có thể đánh được Đông Nhi, chuyện này cứ như vậy thôi, ai cũng đừng trách ai, về sau quản lý tốt đứa nhỏ của mình.”



Từ hình thể đứa nhỏ mà nhìn, thực sự không có khả năng, tính tình Thạch Đông trưởng thôn sao lại không hiểu được, nói bị tiểu nha đầu kia bắt nạt ai cũng sẽ không tin tưởng, lúc này sợ là bị đứa trẻ nào đó lớn hơn đánh cho rồi, Khâu thị mượn cơ hội muốn đẩy lên trên người Đỗ gia, trưởng thôn tuy nói hướng về người trong nhà, nhưng sẽ không làm rõ ràng chuyện bị người bắt nhược điểm.



Kết quả chẳng khác nào không ai phạm sai lầm, kỳ thật đây là Đỗ Tiểu Ngư lúc đầu dự đoán được, dù sao nàng quả thật đẩy ngã Thạch Đông rụng cả răng, nhưng có thể lợi dụng thì lợi dụng, nàng quay đầu nhìn nam hài chảy nước mũi kia nhăn mặt.



Thạch Đông nhìn thấy Đỗ Tiểu Ngư còn làm động tác đá mông với hắn, lập tức khóc lên, chỉ vào hô lớn, “Mẹ, người làm gì không đánh nó, nó là cái trứng thối, hu hu hu, người làm gì không đánh nó giúp con, không phải nói bọ họ đều là tiện nhân, xứng đáng bị đánh sao, mẹ mau đi đánh đi……”



Trưởng thôn nghe vậy mặt đen lại, chất nữ này quả thực kỳ cục, lập tức lên án mạnh mẽ vài câu, xin lỗi mẹ con Triệu thị.



Khâu thị thấy trưởng thôn thực sự phát hỏa, đành phải không tình nguyện cúi đầu.



Nhưng trong lòng Triệu thị thực không thoải mái, chuyện này cơ bản không được giải quyết cái gì, hai người kia rốt cuộc là thân thích, da không ngứa thịt không đau xin lỗi có cái rắm dùng, bà thở hồng hộc mang theo tỷ muội Đỗ Hoàng Hoa quay đầu bước đi.



Buổi tối Đỗ Hiển và Đỗ Văn Uyên nghe chuyện như thế cũng thực sự phát cáu, Đỗ Hiển dặn dò Đỗ Tiểu Ngư không được một mình ra khỏi nhà, mà Đỗ Văn Uyên nghe được Thạch Đông ngã rụng răng thì nhìn mắt Đỗ Tiểu Ngư, nở nụ cười nói, “Tiểu Ngư vận khí thật tốt, lông tóc vô thương, mẹ không cần tức giận, mẹ ngẫm lại, Khâu thị kia gần đây thực không hay ho, mỗi lần chẳng được chút ưu việt nào, có thể thấy được ông trời có mắt đấy.”



Triệu thị nghĩ lại quả đúng vậy bèn cười rộ lên.



Đỗ Tiểu Ngư ở bàn dưới bắt tay chỉ chỉ, ánh mắt Đỗ Văn Uyên giống như có thể nhìn thấu lòng người vậy, điều này làm cho nàng không thoải mái tẹo nào.



Ăn cơm xong, Đỗ Hoàng Hoa đi rửa bát, Đỗ Tiểu Ngư cầm đồ ăn thừa cho gà ăn.



“Béo lên một chút, qua năm mới có thể giết ăn.”



Nàng cười hì hì đe dọa chúng nó làm vui, “Bằng không đẻ nhiều trứng đi, Tiểu Bạch à, ngươi không thể nhàn hạ nha, bằng không giết cái thứ nhất là ngươi rồi, Tiểu Hoa, ngươi đẻ gấp đôi trứng vàng ra càng tốt hơn, còn có ngươi, buổi sáng không được gáy to, có nghe hay không, bằng không giết ngươi đầu tiên……”



Đỗ Văn Uyên ở phía sau nghe được không nhịn được cười, nhìn một lát rồi lặng lẽ về phòng.