Rượu và thức ăn đã mang ra, Mộ Dung Kỳ cười nói:

- Ca ca, chúng ta hãy ăn đã, ăn thật nhiều rồi sẽ kể tường tận cho Thái Vân cô nương nghe sau!

Quan Thái liếm môi vội nói:

- Nhạc Nhạc, ta ăn trước nhá, đói quá rồi, bao tử của ta trống quá kêu réo rồi, ồ, cái này ngon quá!

Đôi mắt đẹp của Thái Vân trợn trừng lên nhìn kiểu ăn uống của bọn họ, lát sau mới hiểu rõ mấy người họ so với mình quả là còn thê thảm hơn nhiều. Hai cô nương xinh đẹp kia không ngờ lại dùng kiểu ăn khủng bố như vậy. Nhạc Nhạc cũng không khiêm nhường tí nào, nhưng gã ăn xem mới hấp dẫn làm sao. Thái Vân xấu hổ tủm tỉm cười, yên lặng nhìn Nhạc Nhạc, quên luôn là mình vẫn chưa ăn dù là chút rau xanh.

Giang Tiểu Vi lúc này chú ý nhìn xung quanh, thấy Thái Vân dường như ngây ngô bất động, liếc nhìn biểu hiện của nàng ấy liền giật mình hiểu ra là nha đầu kia cũng quý mến ca ca, ca ca quyến rũ như vậy, người khác yêu mến huynh ấy cũng đúng thôi, chẳng phải chính mình cũng rất si mê huynh ấy sao?

Nhạc Nhạc quay đầu thấy Thái Vân đang ngơ ngẩn nhìn mình, cười nói:

- Nàng sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy, sao không chịu ăn đi?

- A, ta có ăn mà, ta đang ăn đó thôi...

Thấy Nhạc Nhạc đột nhiên nhìn được bộ dạng của mình như vậy, Thái Vân xấu hổ quá chẳng biết làm gì, tùy tiện dùng đũa gắp đồ ăn trong một cái đĩa, không may trong đó chẳng còn gì. Nàng "A" lên một tiếng, nhìn lướt về phía Nhạc Nhạc, thấy hắn vẫn còn đang giương mắt nhìn mình, càng xấu hổ thêm, chỉ còn biết cúi đầu chọc đũa vào bát cơm, không dám ngẩng lên gắp rau thịt nữa.

Nhạc Nhạc cười cười, gắp cho nàng vài miếng thịt và một ít rau, rồi nói:

- Mấy ngày không gặp, muội đã gầy hơn nhiều rồi, nếu còn không chịu ăn, ta sẽ đau lòng lắm đó, nào, ăn nhiều vào!

Thái Vân thấy Nhạc Nhạc gắp thức ăn cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hồng lên, nhưng trong lòng thì lại rất vui.

Nàng ăn xong bát cơm đó, mới dám ngửng đầu lên nhìn Nhạc Nhạc. Tiểu Vi ngồi bên cạnh chứng kiến cũng được một phen cười thầm đau cả bụng, thấy Nhạc Nhạc đang bận ăn, nên vừa gắp giúp cho Thái Vân vài món vừa nói:

- Tiểu muội, mấy ngày nay chúng ta còn khổ hơn muội nhiều, người sống trên giang hồ thật không dễ dàng chút nào, sau này cứ đi theo ca ca của bọn ta, huynh ấy đối xử với bọn ta tốt lắm!

Có mỹ nữ như vậy làm thuyết khách, Nhạc Nhạc còn lo gì chuyện thiếu mỹ nhân! Thái Vân cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu nhè nhẹ, không biết là nàng thừa nhận giang hồ có nhiều khổ ải, hay là đáp ứng từ nay về sau đi theo Nhạc Nhạc.

Lúc này từ ngoài cửa có ba đạo sĩ tiến vào, lưng đeo trường kiếm, trên người khoác đạo bào tráng lệ hoa mỹ khoan thai bước vào đại sảnh. Bộ pháp của ba người uyển chuyển, mặt khoan hòa tiêu sái pha lẫn vài phần phong phạm của cao thủ.

Nhạc Nhạc chú ý đến họ chỉ vì trong số đó có một nữ đạo sĩ. Người này tuổi chừng hai bảy hai tám, là người trẻ nhất trong bọn. Khi nàng ta di chuyển, thân thể yêu kiều dao động khiến bộ đạo bào rộng thùng thình cũng lay động không ngừng. Nàng bước đi vô cùng duyên dáng, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng. Làn da trắng như ngọc sáng ngời thể hiện sự khỏe khoắn tươi trẻ. Hai người còn lại đều đã ngoài bốn mươi, râu dài đã nhuốm bạc.

Mộ Dung Kỳ ăn đã no, thấy Nhạc Nhạc chăm chú nhìn nữ đạo sĩ kia, miệng nhỏ cong lên, nói:

- Ca ca, đó là những Mặc Sơn đạo sĩ, kiếm pháp nổi tiếng trên giang hồ, rất thích tham gia tranh đấu chốn giang hồ, nam nữ đều có cả. Đa số họ đều vì cầu tiên cầu đạo mà đến Mặc Sơn. Nhưng cũng có không ít những kẻ phú thương giàu có chán mùi trần tục, quyên góp gia sản cống hiến cho đạo. Do đó, nói cho cùng thì họ rất sung túc, địa vị trong giang hồ cũng rất cao.

Nhạc Nhạc thấy ba đạo sĩ gọi món ăn, trong đó có không ít đồ mặn. Thường thì đạo sĩ phải sống thanh đạm, chỉ có rượu là không kiêng, so với hòa thượng còn khá hơn. Nhưng những phú thương đạo sĩ này tu mà cũng chả lo ngại chuyện ăn uống gì cả, nói không chừng cũng đã chơi bời với nhiều nữ nhân, chà chà, nữ đạo sĩ này cũng không tệ lắm, nếu mà…

Nữ đạo sĩ cảm giác được ánh mắt của Nhạc Nhạc, xoay đầu nhìn, thấy Nhạc Nhạc đang dùng ánh mắt tà quái nhìn mình cười, nụ cười đó không lộ ý gì, nhưng khuôn mặt anh tuấn dưới nụ cười đó hấp dẫn đến mức lạ kỳ. Trước kia khi nàng mới hạ sơn, thấy người khác nhìn mình với ánh mắt không mấy hảo ý như vậy thường lập tức nổi giận. Hôm nay, không biết tại sao cơn giận lại chẳng nổi lên, có lẽ là định lực của nàng cao thâm hơn nhiều rồi chăng? Nàng nghi hoặc không hiểu, nên dù chuyên tâm ăn uống, đầu óc vẫn phảng phất khuôn mặt dụ hoặc đó.

Trong đại sảnh đột nhiên chẳng mấy chốc đã chật kín khách. Điều này làm cho chưởng quầy cao hứng mồm ngoác ra không ngừng, chạy qua chạy lại chỉ huy đám tiểu nhị, rồi cũng tự thân chạy vào bếp hối làm thức ăn. Người trong đại sảnh đa phần là người trong giang hồ có mang binh khí, có người uống vài chén thì lập tức cao hứng nhiều lời hẳn lên.

- À, Trương huynh, các người không phải là muốn đến hoàng thành tranh đoạt cuốn "Nguyệt Thần binh pháp" đó sao? Nghe nói các lộ nhân vật giang hồ trên trong cả nước đều kéo về, lần này có thể có nhiệt náo để xem đây?

- "Nguyệt Thần binh pháp" cái gì kia chứ? Huynh đệ chúng ta vì sinh ý mà đến, chứ không phải là vì cái binh pháp gì đó. Bọn giang hồ nhãi nhép chúng ta cần gì cái binh pháp đó chứ, chúng ta đâu có lãnh binh đánh trận đâu?

- Ngay cả "Nguyệt Thần binh pháp" mà ngươi cũng chưa nghe qua à? Hà hà, thôi để ta nói cho ngươi nghe vậy, ừm, lại đây nào, cạn chén trước đã... Nghe nói cuốn binh pháp này là do hai vị khai quốc công thần Hoàng Phong và Hoàng Nguyệt của Phong Nguyệt đế quốc để lại. Bọn họ là hai huynh đệ, Phong thì lo chuyện sát phạt, còn Nguyệt là người bày binh bố trận, hai huynh đệ họ đánh trăm trận trăm thắng bởi vậy mới có được lãnh thổ dài và rộng của Phong Nguyệt Đế Quốc như hiện nay. Sau đó tiên hoàng đã ghi chép lại những trận pháp bố binh chi thuật này rồi viết lên thành một quyển thư sách tên gọi là "Nguyệt Thần binh pháp". Nghe nói lúc trước Thương thị binh biến nổi loạn cũng là vì một trong số họ tìm được binh thư, nên có lòng tin quyết tâm chống cự. Lúc ấy quân lực của Thương thị tuy yếu hơn binh lực của hoàng thất nhiều, nhưng cũng phải mất hơn mười năm mới có thể dẹp yên được họ. Có thể thấy binh pháp đó ảo diệu như thế nào. Nghe người ta nói, không những chư hầu phái cao thủ đến tranh đoạt, mà vài quốc gia lân cận cũng có cao thủ đến tranh, cho nên... lần này chắc chắn sẽ có náo nhiệt để coi đây!

Viên Hôi không rõ liền hỏi:

- Tam công tử, bọn họ nói thật chứ? Cuốn binh pháp đó vẫn còn ở thế gian à?

Tư Đồ Tinh đáp:

- Ừ, hôm qua ta mới nghe được tin "Nguyệt Thần binh pháp" xuất hiện tại vùng phụ cận gần hoàng thành, cho nên chúng ta cần phải nhanh chóng quay về hoàng thành ngay, không thể để người khác đến trước!

Giang Tiểu Vi hỏi:

- Ca ca, chúng ta có cần đi gấp không? Có điều tiểu Kỳ mệt, muội… muội cũng mệt lắm...!

Mộ Dung Kỳ yêu kiều nói:

- Ca ca, muội không muốn đi tiếp nữa, muốn đi huynh phải cõng muội đi...

Quan Thái nhìn trái nhìn phải, cũng ừm một tiếng trong họng, tiếp tục chiến đấu với nửa con lợn sữa quay một cách ngon lành.

Nhạc Nhạc cười nói:

- Ta cũng chưa nói là phải đi, chà chà, hai tiểu nha đầu các nàng nói xem, ta vì cái gì mà phải vội vã hả?

Mộ Dung Kỳ đáp:

- Ca ca không phải không muốn chiếm lấy cái binh pháp đó chứ?

Nhạc Nhạc cười to, uống cạn chén rượu. Mộ Dung Kỳ vội rót đầy chén cho hắn.

Hắn nói tiếp:

- Trừ phi nữ nhân trong thiên hạ này chết hết, còn không ta nghĩ không cần thiết phải tranh đấu làm gì. Hà hà, có hai mỹ nữ tiểu Vi và tiểu Kỳ đẹp như tranh vẽ như thế này đi cùng, ta cần đánh nhau vì cái gì, hà hà. Tiểu Vân nàng tức giận à, còn có nàng nữa. Ta không quên nàng đâu!

- Ư, quan tâm chuyện của muội làm gì, muội không hề tức giận đâu!

Thái Vân không vui đang cúi đầu, lúc đầu không nghe Nhạc Nhạc nhắc đến tên của nàng, quả thật cũng hơi giận, chút nữa thì chảy nước mắt ra rồi. Sau nghe Nhạc Nhạc bổ sung mình vào, tức thời cao hứng, không còn để tâm tới mấy lời lúc nãy nữa.

Lúc này bọn Tư Đồ Tinh đã ăn xong, trả tiền định đi. Thái Vân vội nói:

- Muội phải theo Viên hộ pháp của Vạn Lý Minh. Sư phụ muốn muội hạ sơn giúp đỡ họ, muội không thể cùng đi với các người rồi. Nhạc Nhạc à, muội đi trước nha...

Nhạc Nhạc nhíu mày nói:

- Ta cũng đến hoàng thành, còn phải đến Vạn Lý Minh nữa. Bọn họ đối xử không tốt với muội, lẽ nào lại còn đi cùng bọn họ?

Tiểu Vi cũng nói:

- Đúng rồi, có ca ca đi cùng sẽ chiếu cố cho ngươi. Đi cùng bọn họ, nếu có người khi phụ thì không ai giúp ngươi đâu!

- Ta biết, nhưng sư phụ nói...

Thái Vân thực khó nói đến phát khóc đi được, vừa muốn đi theo Nhạc Nhạc, nhưng lại sợ kháng lệnh sư phụ.

Lúc này Viên Hôi đến gần nói:

- Thái Vân cô nương, chúng ta phải đi rồi, có muốn đi cùng không?

Thái Vân nhìn Nhạc Nhạc ra chiều xin lỗi rồi nói:

- Muội đi trước đây, muội sẽ chờ huynh...

Dứt lời liền chuyển thân đi theo hướng của Viên Hôi.

Nhạc Nhạc cười khổ, nha đầu kia như vậy là nghe lời sư phụ nói rồi, nhưng đầu óc u tối thật không biết linh hoạt gì. Gã quay sang nói với Viên Hôi:

- Ha ha, Viên hộ pháp, có ngươi chiếu cố cho Thái Vân ta yên tâm rồi. Cẩn thận nghe, đừng để nàng ta gặp trộm chôm mất đồ nữa, bằng không, hà hà... ta sẽ dễ tức giận lắm. Có Viên hộ pháp bảo chứng, ta tuyệt đối tin. Còn Ngô huynh, lần sau gặp lại sẽ mời ngươi uống rượu, lên đường thuận gió nhé... à à... thuận mưa... ha ha!

Ngô Thanh lắc đầu, thực sự không hiểu Nhạc Nhạc, rõ ràng là hắn muốn mình chiếu cố cho Thái Vân cô nương, nói như vậy là ẩn ý đó thôi, sao lại còn mặc nhiên uy hiếp Viên Hôi cam đoan ở trước mặt hắn, thực là có chút thủ đoạn. Bất quá cái câu cuối cùng "thuận gió thuận mưa" là có ý tứ gì chứ? Ánh dương quang lúc này sáng lạng, ngay cả mây đều không có, thật không có khả năng trời sẽ đổ mưa!

Hắn đứng đối diện Nhạc Nhạc đáp:

- Vương huynh đệ yên tâm, bọn tại hạ sẽ thay ngươi mời khách!

Còn ý tứ rõ ràng là ta khẳng định sẽ giúp ngươi chiếu cố nàng, cứ yên tâm đi.

Ba vị đạo sĩ chợt đứng dậy hỏi:

- Ngươi chính là Vạn Lý Minh Viên Hôi Viên hộ pháp?

Bọn họ ba người đánh giá thần tình diện mạo xanh đỏ tím tái của Viên Hôi, không dám xác nhận nên hỏi.

Viên Hôi biết lai lịch của bọn họ, nên thái độ rất là cung kính:

- Phải, đúng là Viên mỗ!

Đạo sĩ râu dài hỏi:

- Chúng ta cũng phải đến Vạn Lý Minh ở hoàng thành, hay là chúng ta cùng đồng hành vậy?

Viên Hôi nói:

- Ha ha, đương nhiên có thể, chỉ là không biết phải xưng hô với mấy vị đạo trưởng như thế nào?

- Bần đạo Mặc Dương Tử, đây là sư đệ Mặc Sơn Tử, còn kia là sư muội Mặc Linh Tử. Chúng ta thụ chi mệnh của sư môn, đến bái kiến minh chủ của Vạn Lý Minh có chút chuyện! Trên đường cùng đi có gì xin hãy chiếu cố cho!

Mặc Dương Tử đáp.

Nhạc Nhạc vừa nghe xong, tự hỏi đây là cái đạo gì vậy, nào là Mạc Dưỡng Tử, Mạc Sinh Tử, Mạc Lĩnh Tử[1]. Quả thật là những cái tên có một không hai mà. Bất quá nữ đạo sĩ có cái tên cũng có chút mùi vị, Mạc Lĩnh Tử, tự mình sinh con thì không cần lãnh của ai cả. Hà hà, sau này cứ về với ta, đảm bảo ngươi không cần phải nuôi hài tử nào của người khác! Hiện giờ công lực của ta còn chưa đạt mức đại thành, sanh con đẻ cái ảnh hưởng tới việc luyện công, bằng không... hê hê... lập tức khiến nàng không có thời gian để nuôi con của người khác nữa đâu!

Đám người Vạn Lý Minh và ba vị đạo sĩ đã đi xa rồi, mà Nhạc Nhạc tại đây vẫn còn cuồng tưởng!

- Ca ca, ca ca, huynh không còn để ý tới muội nữa rồi?

Mộ Dung Kỳ như một con chuột nhỏ làm nũng lắc lắc tay của Nhạc Nhạc:

- Huynh nếu muốn truy đuổi vị Thái Vân cô nương kia, thì chúng ta không cần nghỉ ngơi nữa, bây giờ đuổi theo sau vẫn kịp mà... Hừm, ca ca xấu lắm, chỉ biết theo đuổi nữ nhân thôi, không yêu quí Kỳ nhi chút nào!

- Ồ, không có đâu mà, tiểu Kỳ nhi đừng có tức giận, ca ca vừa rồi suy nghĩ việc khác cơ. Đi nào, chúng ta tìm khách phòng nghỉ ngơi cho khỏe!

Nhạc Nhạc thuê hai gian phòng hảo hạng, Quan Thái một gian, còn Nhạc Nhạc và hai nàng một gian. Điều này làm cho kẻ chỉ dẫn phòng thấy thật kỳ quái, thầm nghĩ sao mà hai nữ nhân lại ở cùng một chỗ với một nam nhân. Ài, người ta là phú quý nhân gia nói không chừng vui vẻ một chút, không phải việc chúng ta có thể lý giải. Chỉ cần cho tiền, thì ta quản làm chi cho nhọc xác.

Sau khi Nhạc Nhạc bảo tiểu nhị mang nước nóng lên để tắm xong, liền đưa y bốn trăm lạng bạc, bảo hắn mua dùm bốn thớt chiến mã thượng đẳng màu trắng. Hắn bảo:

- Một con ngựa chỉ khoảng bẩy tám mươi lượng, còn lại coi như thưởng cho nguoi. Nhớ kỹ, ta cần ngựa tốt, bằng không...

Nói xong, hắn cầm trong tay một nén bạc, bóp một cái nát thành bụi.

Tiểu nhị thấy công phu như thế liền sợ hãi gật đầu liên tục, đáp:

- Cám ơn công tử ban thưởng. Tiểu nhân nhất định sẽ làm những điều mà người yêu cầu...

Nói xong cao hứng nhún nhảy vọt ra ngoài.

- Ca, muội không có y phục, còn y phục của Tiểu Vi thì bị rách nát hỏng hết rồi...

Mộ Dung Kỳ buồn rầu tắm ở góc phòng khổ não nói.

Nhạc Nhạc cũng nghĩ vậy. Mọi người ở trên cây mấy ngày, quần áo te tua, nhàu nát cả, bèn đi luôn ra ngoài tìm một lão bản nương, đưa cho bà ta hơn trăm lạng bạc, nói chiều cao và vóc dáng của mọi người, yêu cầu bà ta chọn hộ vài bộ y phục, ngay Quan Thái cũng có.

Khi Nhạc Nhạc quay trở lại trong phòng, nhìn thấy hai mỹ nữ đang ngồi trong bồn tắm, sắc tâm đại động, nhưng trong bồn tắm chỉ có chứa được hai người, nên Nhạc Nhạc chỉ có thể đứng ngoài nhìn cho no mắt, sắc mặt ngệt ra. Hai mỹ nhân duyên dáng liên tục gọi to, nhất định là đang mong muốn bị hắn "khinh bạc".

Nhạc Nhạc nhìn thấy dáng vẻ đầy đặn của Mộ Dung Kỳ, ca ngợi:

- Tóc của Kỳ nhi thật hấp dẫn, đặc biệt rất thích hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn này, chà chà, dáng người của Tiểu Vi cũng đầy đặn quá. Những vết sẹo trên lưng thật trông như là một họa đồ vậy, da thịt thật sự thanh tú a...

Tiểu Vi hỏi:

- Ca ca, trời hình như nổi gió, không biết sẽ có mưa không?

- Đương nhiên là sẽ có rồi, nhưng không nhỏ đâu, hà hà, cơn mưa này kéo đến, trời Giang Bắc sẽ chuyển lạnh đây. Cơn mưa này đến thật đúng lúc, khiến cho mấy kẻ ngu biến thành gà ướt nhẹp hết, chỉ có Thái Vân của ta là đáng thương thôi! Không chịu nghe lời ta, âu cũng nên để cho chịu khổ một chút!

Mộ Dung Kỳ kêu lên:

- Ca ca, nếu trời mưa thực sự, thì huynh thật là lợi hại nha! Ca ca, sao huynh biết được?

- Ha ha, cái đó là bí mật!

- Ư, muội muốn biết mà, không được chạy, mau nói cho muội biết đi!

Tiểu nhị đi mua ngựa đã trở lại, thấy Nhạc Nhạc xuống lầu, cười cầu tài bước lại đón:

- Công tử gia, ngựa buộc trong chuồng cỏ, tuyệt đối là giống ngựa tốt, để tôi dẫn công tử đến xem.

Nhạc Nhạc gật đầu, theo hắn đi vào chuồng ngựa, thấy bốn con bạch mã cao lớn, thật đúng là thần mã, lại thấy lão bản nương ôm quần áo đến, từ xa đã nói to:

- Công tử gia, ta may mấy bộ quần áo chống thấm, ngay cả một giọt nước cũng không thấm vào được, bốn bộ bạch y, đều được lựa chon theo yêu cầu. Hai trai hai gái, a, đây là số ngân lượng thừa... a.. cám ơn công tử gia, công tử gia thật sự là hào phóng!

Nhạc Nhạc cười thầm "Có tiền là biến ngay thành đại gia!" Lại nhớ tới những chuyện động lòng ở kỹ viện Noãn Tâm lâu tại Lạc Thành lúc trước, chẳng biết Tiểu Nguyệt giờ ra sao, có tiền nhưng lại không mua được tự do cho chính mình, thật sự là không hiểu nổi.

Gã đưa cho Quan Thái một bộ y phục, rồi quay về phòng. Hai thân thể trần truồng trắng muốt đang nằm trên giường to trong phòng, thấy Nhạc Nhạc quay về, tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh, không đắp chăn che đậy gì. Nhạc Nhạc đưa y phục cho hai nàng, rồi nói:

- Các nàng bộ tính dụ hoặc ta ư?

- Hì hì, cái đó thì... có! Ca ca, thân người huynh đẹp quá! Huynh vẫn chưa tắm ư.

Có nước ấm, Nhạc Nhạc nhanh chóng rửa ráy khắp người, lau khô lên giường, ôm lấy hai thân thể mềm mại ấm áp vào lòng. Bên ngoài trời đã nổi cơn mưa lạnh gió thu, người đi đường đột nhiên bị lạnh như vậy cũng khó có thể thích ứng. Gió cuốn mọi thứ tung bay, như có lời nguyền rủa xuyên qua mưa gió. Dòng nước mưa chảy ào ào qua đường nhỏ, cuốn về khe rãnh.

Tiểu Vi lắng tai nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, có chút lo lắng hỏi:

- Ca ca, bên ngoài mưa to thật, huynh nói xem bọn Thái Vân cô nương thế nào rồi?

Mộ Dung Kỳ nói:

- Nếu đi theo ca ca, thì nàng ta sẽ không bị xui như thế, bây giờ bọn họ nhất định đi trong mưa, muốn đến tiểu thành phía trước bằng ngựa cũng mất hai canh giờ mới tới được, hai canh giờ, ha ha... Ca ca, sao huynh không nói gì vậy?

Nhạc Nhạc suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:

- Nghỉ một canh giờ, sau đó chúng ta sẽ cưỡi ngựa mà đi. Các nàng nếu không chịu nghỉ ngơi, thì chớ có trách ta!

Mô Dung Kỳ giận dỗi nói:

- Hừm, ta biết ca ca đang nghĩ tới ả Thái Vân đó. Ta và Giang Tiểu Vi tỷ tỷ cũng chưa có mệt lắm, chỉ là muốn tắm gội mà thôi. Nếu ca ca vẫn còn nghĩ tới nàng ấy, thì giờ chúng ta đuổi theo nàng ấy đi!

- Ai da, tiểu Kỳ nhi của ta tức giận rồi, hãy để ta an ủi cái nào...

- Ui, đại sắc lang... đừng có động nha... A... !

Thanh âm của Mộ Dung Kỳ dần dần không rõ, trong phòng chỉ còn lại âm thanh như khóc như rên.

Nhạc Nhạc sau khi hí lộng Mộ Dung Kỳ rồi, liền áp lên người Giang Tiểu Vi:

- Tiểu Vi, tới nàng, để ca ca yêu nàng lâu chút nghe!

Giang Tiểu Vi nhắm hờ mắt lại, lo lắng nói:

- Ca ca, chàng có thật yêu thương thiếp chứ, hay chỉ vì thấy thiếp đáng thương, nên mới ở cùng một chỗ với thiếp. Không phải là trêu đùa thiếp chán chê rồi rũ bỏ chứ?

Nhạc Nhạc ôn nhu hỏi:

- Tiểu Vi, hảo muội muội, sao muội lại nghĩ vậy? Ca ca làm vậy muội không cao hứng ư?

- Nhưng, huynh vốn có quá nhiều nữ nhân rồi. Hơn nữa ai so với muội cũng hấp dẫn tươi trẻ hơn, ngoài ra trên người muội toàn là sẹo, nhất định huynh chẳng vui vẻ gì đâu... Nếu một ngày nào đó huynh không muốn muội nữa, muội chắc không sống nổi quá... ca ca, huynh sẽ không rời khỏi muội chứ?

- Ca ca thề với muội, vô luận sau này ta có bao nhiêu nữ nhân, ta đều yêu nàng, không làm tổn thương nàng… vĩnh viễn không phụ bạc nàng! Ca ca lúc đầu đã rất thương muội, giờ càng lúc càng thích muội, thích cái lém lỉnh, khéo léo, và kiên cường của muội, cái gì cũng thích hết!

- Ca ca, muội muội đã sai, từ nay về sau không dám hoài nghi huynh nữa! Ca ca.

Tiểu Vi động tình xiết chặt Nhạc Nhạc. Lời của tình nhân cùng với những cử chỉ ái ân quả là có tác dụng. Nàng mê man trong thế giới ái tình, thốt:

- Ca ca, yêu muội nhiều nữa vào!

Nhạc Nhạc hôn đôi môi đỏ mọng dịu dàng thơm tho của nàng, đến dái tai trắng trẻo mềm mại của nàng, rồi lần tới cái cổ tuyết yêu kiều của nàng, sau đó hắn mạnh bạo xâm nhập cơ thể nàng. Hoan lạc lên đến cực điểm chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu như ai oán như sung sướng, khiến cho Mộ Dung Kỳ đang mơ màng cũng tỉnh dậy.

Lúc này nàng trở thành đối tượng luyện võ, mục tiêu luyện võ chính là Huyền âm cung. Chẳng mấy chốc nội thể nàng co thắt điên cuồng, Huyền âm cung sau đợt co thắt, chịu không nổi mở cửa bung ra. Nhạc Nhạc nghênh đón toàn bộ dòng khí lưu đang tiết xuất từ nơi sâu thẳm nhất trong người nàng. Dòng khí lưu này vốn đã tích chứa từ rất lâu, vì từ khi trải qua nhục dục tới giờ, nàng mới được hưởng lần thứ hai. Lần đầu tiết xuất ở trên cây, chính là do Nhạc Nhạc dùng chân khí nuôi dưỡng và kích thích, tăng công lực cho nàng. Lần này đã đến phen thu hoạch, nên có bao nhiêu nàng đều dâng hiến bấy nhiêu cho gã. Từng dòng khí lưu tiết ra, cũng là lúc từng dòng nhu lực đó theo công pháp Ngự Nữ Tâm Kinh được hút dẫn tiến nhập vào nội thể Nhạc Nhạc. Cho đến dòng khí lưu cuối cùng thì nàng mệt mỏi ngất đi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Mô Dung Kỳ lén nhìn cảnh đó hồi lâu, lại tiếp tục động tình, thì thầm nói:

- Ca ca, muội muốn nữa, ở chỗ đó tự dưng lại khó chịu rồi!

[1] Tác giả chơi chữ: Mạc Dưỡng Tử = không nuôi con, Mạc Sinh Tử = không sinh con, Mạc Lĩnh Tử = không nhận con.