Sáng sớm.

Lạc San mang theo Yếu Tử Yếu Hoạt đi khách sạn, nàng nhìn ánh rạng đông vạn dặm nở nụ cười ngọt ngào, giống như chăm chú ngắm khuôn mặt người yêu vậy. Yếu Tử Yếu Hoạt ôm một cái vò rượu thật lớn, thỏa mãn đánh chén, thấy Lạc San đang cười, cũng không hiểu cười rộ lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn dúm gió thành một đoàn.

Lính gác Mộc phủ đều biết Lạc San, vội thi nhau thỉnh nàng đi vào, Lạc San ném cho hai người bọn họ thỏi bạc sau đó vọt vào Mộc phủ như gió liền đụng đầu phải Lục Châu đang ngáp dài uể oải. Lục Châu đêm qua bị ầm ĩ chỉ ngủ có hai canh giờ, hỏa khí đang thinh, đột nhiên bị người đánh ngã, không thèm nhìn đã tru lên:

"Ngươi không có mắt à? Nhanh đi đầu thai đi! Ai za.. nguyên lai là tiểu thư, thật xin lỗi là nô tỳ đáng chết!"

Lạc San hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, đem nàng từ mặt đất đỡ dậy, cưới nói:

"Nha đầu chết tiệt kia, người nào chọc tới ngươi, để ta trút giận! Bất quá bổn tiểu thư hôm nay cao hứng dẫn ta đi gặp biểu tẩu. À, nghe nói Vương Nhạc Nhạc cũng ở đây, hắn đâu?"

"À, hắn ở phòng kế bên phòng ngủ phu nhân, chính là nơi trước kia tiểu thư thường ở, bất quá người cũng đến rồi, ta lập tức cho người thu dọn gian phòng khác!"

Lục Châu có chút lo lắng đánh giá sắc mặt của nàng, vị tiểu thư cậy mạnh này trước kia đã cho nàng ăn đủ đau khổ rồi, chỉ e có điểm không tốt, khiến nàng có cơ hội thu thập mình, không nghĩ tới hôm nay nàng tính tình tốt đến thần kỳ, hào phóng nói:

"Không cần, cái chỗ kia ta đã quen để ta tự đi tìm hắn!"

Hưng phấn chạy về phía trước mấy bước rồi lại dừng lại:

"Sư phụ, hai người các lão cũng đừng đi theo ta, tự mình tìm một chỗ uống rượu đi, Lục Châu chuẩn bị chút ít mồi nhậu."

Lục Châu đáp ứng một tiếng, bụng lại nghĩ Vương Nhạc Nhạc bên cạnh còn có rất nhiều nữ nhân, Lạc San cứ như vậy đi vào chẳng phải là Lục Châu không nghĩ tới, Lạc San làm sao nhận được Vương Nhạc Nhạc?

Lục Châu tùy tiện kéo một nha hoàn an bài xong cho Yếu Tử Yếu Hoạt rồi vội đuổi theo phía sau Lạc San tới gian phòng Nhạc Nhạc, vừa mới vào đến sân đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Lạc San từ trong phòng truyền ra

"A ~ ngươi?"

Tiếp theo là rất nhiều thanh âm nữ nhân khác

"A ~ nàng?"

Lục Châu vỗ đầu một cái thầm kêu hỏng bét, thấy trong phòng an tĩnh một chút mới xám xịt theo vào sau, khiến nàng có chút an lòng chính là Lạc San đang cùng các nữ nhân nói chuyện, mặt khác khiến nàng kinh ngạc chính là Mộc phu nhân đang trên giường Nhạc Nhạc, xấu hổ mặc quần áo.

Đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng, le lưỡi lặng lẽ từ trong phòng thối lui, ra khỏi cửa mới cuống cuồng hít mấy ngụm không khí trong lành, nói:

"Trời ạ, loạn hết rồi! Nhất định là nằm mơ, đúng, là nằm mơ, ta muốn đi ngủ!"

Kim Điệp đêm qua nhận được tin tức Mộc phủ đưa tới, biết tìm được Nhạc Nhạc, sáng sớm đã chạy tới, chư nữ đụng phải nhau líu ríu hàn huyên không hết chuyện, trao đổi bí mật khuê phòng với nhau, Nhạc Nhạc cũng được thanh nhàn, núp ở một góc yên lặng nhớ lại kinh nghiệm đả đấu lúc trước

Nhạc Nhạc thầm nghĩ:

"Võ công của ta bị cảm xúc ảnh hưởng rất lớn, rất không ổn định, có lúc võ công bình bình, có khi lại có thể dùng được "Tâm Toái" loại chiêu thức hủy thiên diệt địa. Nhưng nếu là hỗn chiến áp dụng "Tâm Toái" ngay cả người bên mình cũng sẽ bị giết một khối, mà những thứ chiêu thức hoa lệ tinh mỹ kia uy lực không thành vấn đề nhưng tốc độ quá kém, nếu gặp phải cao thủ cấp tông sư hiệu quả sẽ giảm đi, như thế nào mới có thể đề cao tốc độ đây? Chỉ cần tốc độ đề cao lực sát thương sẽ gia tăng gấp mấy lần"

"Hiện tại chiêu thức tương đối tán loạn không có hệ thống, phần lớn là tính phòng ngự gặp chiêu hóa chiêu, nếu như có thể giống như nước sông trôi chảy đánh ra liên miên khồn dứt, hắc hắc cho dù là Lục Vô Nhật cũng không thể thương tổn được ta. Bất quá loại như "Lan Hoa Chỉ" của Sở Hồng Vũ làm sao đối phó bây giờ, loại công kích từ xa, chậc chậc thật là kinh khủng, bất quá Lan Hoa Chỉ khẳng định tiêu hao nội lực, hơn nữa còn có thể thấy rõ quỹ tích phi hành, nếu là nàng luyện đến trình độ vô ảnh vô hình, ai za đến lúc đó nói sau, đánh không lại có thể trốn!"

"Trốn? Thân pháp đào tẩu cũng cần tăng cường a, "Hoa Gian Vũ Bộ" mặc dù tiêu sái phong dật nhưng tốc độ so sánh với "Du Hồn Bộ" của Lục Vô Nhật hay với luân hồi sát thủ - huyết ảnh tốc độ lại càng không bằng!"

"Tốc độ, ta muốn tốc độ!"

Nhạc Nhạc không nhịn được rống to.

Tiểu Chi kinh hoảng liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, hỏi Mộ Dung Kỳ:

"Kỳ tỷ, công tử làm sao vậy? Hai ngày nay vẫn ngồi như vậy không nói không rằng, không phải là đang nhớ về Tiểu Vi tỷ chứ?"

"Dừng, không phải vậy, ca ca nhớ Nhược Tuyết, Tiên Vu các nàng còn có thể hiểu, Tiểu Vi ở phút cuối rời chúng ta mà đi từ đó tới giờ không trở lại, cũng không có người nhớ nàng!"

Yến Vô Song tức khí nói.

Kim Điệp cũng biết chuyện này, cười quyến rũ nói:

"Nhạc lang không phải kẻ bạc tình, bất quá Tiểu Vi quả thật là quá mức, không có bận tâm cảm thụ của Nhạc lang, chuyện sau này còn xem biểu hiện Tiểu Vi"

Mộ Dung Kỳ cười nói:

"Tiểu Chi không nên nói lung tung, ca hiện giờ không muốn nhắc đến chuyện Tiểu Vi, chàng đang chuyên tâm minh tưởng võ công, dĩ cầu đột phá, lúc nào rảnh mà nhớ nhứng thứ này."

Lạc San đang cùng Tô Xảo Xảo đùa giỡn:

"Ta đi trên đường nghe giang hồ đồn đại, Nhạc Nhạc ca võ công đăng phong tạo cực, có thể khai sơn lập phái, chờ một chút… hắn sao còn muốn đột phá, luyện nữa không phải là vô địch thiên hạ sao?"

Mặc Linh Tử cười nói:

"Sao có thể nghe giang hồ đồn loạn, ca ở Hoàng Thành hơn một tháng đã bị thương đến hôn mê nhiều lần, võ công của chàng so với tỷ muội chúng ta là tốt nhất, nhưng bên ngoài cao thủ nhiều không kể xiết, sao đã nói đến vô địch thiên hạ?"

Yến Vô Song cao ngạo hếch cằm lên không phục nói:

"Ta còn đem ca đánh ngất xỉu đấy! Trong số tỷ muội chúng ta, ca cũng không phải là thứ nhất, là ta mới đúng!"

Chúng nữ biết tính nàng hiếu thắng cũng không cùng nàng cãi cọ, chỉ cười hì hì không nói.

Bốn năm ngày kế tiếp, Mộc phủ hộ vệ thường xuyên thấy một thiếu niên áo trắng, trong tay gánh hai thùng gỗ, sau lưng trói hơn ba trăm cân đá hoa cương, hàng ngày như nổi điên chạy quanh vườn nhà, cho đến thẳng ngày thứ sáu.

"Ca làm sao không chạy?"

Chúng nữ hỏi hắn.

Nhạc Nhạc nằm trên cỏ, trong miệng sùi bọt mép, nói:

"Giả dối!"

"Cái gì giả dối?"

Chúng nữ lại hỏi.

Bất quá Nhạc Nhạc đã mệt ngủ thiếp đi, câu "Giả dối" này sẽ thành câu đố không lời giải. Nhiều năm sau này, giới võ hiệp mới có người hiểu hàm nghĩa của những lời này. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Ngày ngày, Giản Phỉ Phỉ mang theo Dịch Trì Cống đi vào Mộc phủ.

"Tiểu sư muội, lời đồn đại có thật không? Mộc Phu nhân đi theo Vương Nhạc Nhạc?"

Dịch Trì Công trong lòng chua xót hỏi.

"Ta cũng không biết, lập tức liền gặp được, huynh giáp mặt hỏi cho rõ ràng!"

Giản Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn đại sư huynh một cái, lại nói:

"Duyên phận không thể cưỡng cầu, nhưng huynh vẫn không nghe, đau khổ đợi sáu năm không bằng Nhạc Nhạc người ta sáu ngày, nga, huynh không nên thương tâm dù sao còn không có chứng thực!"

Dịch Trì Cống gật đầu, cố trấn định đi theo sau nàng, vừa vào đã thấy Mộc phu nhân – Tô Xảo Xảo.

Tô Xảo Xảo lúm đồng tiền như hoa, rúc bên cạnh Vương Nhạc Nhạc, như cô bé làm nũng bên hắn đòi cưng chìu, dung mạo tinh mỹ vẫn khiến kẻ khác chú ý trong muôn ngàn đóa hoa, nàng trải qua tình yêu tẩy rửa lại càng phong tình vạn chủng giơ tay nhấc chân đều có mỵ lực mê hồn đoạt phách.

Dịch Trì Cống không biết như thế nào đi tới bên cạnh Vương Nhạc Nhạc, chỉ mê muội hướng Nhạc Nhạc quát:

"Vương Nhạc Nhạc ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

Chư nữ thấy nhiệt náo, tò mò ngó chừng Dịch Trì Cống đang sắp sửa nổi điên, Giản Phỉ Phỉ vội chạy đến giữa các nàng, sắc mặt đỏ bừng thanh minh:

"Thật là xin lỗi, đại sư huynh có chút kích động, Xảo Xảo tỷ, ta không biết hắn có thể như vậy"

Tô Xảo Xảo gật đầu, khiến nàng an tâm, hướng về Dịch Trì Cống bình tĩnh nói:

"Dịch thống lĩnh, ta đã sớm nói qua, giữa chúng ta là không thể nào, hiện tại ta đã theo Nhạc lang, cuộc sống rất hạnh phúc"

Lời nàng chưa dứt, đã bị Dịch Trì Công chặn lời:

"Vương Nhạc Nhạc là nam nhân thì tiếp nhận khiêu chiến của ta, ta thân là người của hoàng cung, mỗi tháng chỉ có một ngày nghỉ, buổi trưa hôm nay gặp tại võ tràng Kiếm Tông, ai thua liền phải rời Mộc phủ"

Mộc phu nhân thấy mình đã luôn ổn trọng lão thành thế mà Dịch Trì Cống lại còn nói ra những lời này, có chút bận tâm nhìn hướng Nhạc Nhạc, sợ chàng đáp ứng khiêu chiến của hắn, càng sợ Nhạc Nhạc buồn bực vì thua trận.

Vương Nhạc Nhạc chỉ tự tin mỉm cười nhàn nhạt, trịnh trọng nói:

"Ta tiếp nhận khiêu chiến! Nhưng ta không đồng ý câu cuối cùng kia –ai thua kẻ đó phải rời đi – như vậy đối với Xảo Xảo là không công bình, bất quá ta khẳng định, ta nhất định sẽ thắng!"

Nhạc Nhạc tự tin cảm nhiễm mỗi người ở đây, thật giống như hắn đã chiến thắng vậy.

Dịch Trì Cống cũng có cảm giác như thế, cảm giác thất bại đã âm ỉ trong lòng, hắn há hốc mồm than một tiếng nói:

"Gặp tại trường luyện võ Kiếm Tông!"

Xoay người rời đi.

*****************

Giờ Ngọ, Kiếm Tông.

Nhạc Nhạc đúng hạn phó ước, phía sau hắn thật nhiều mỹ nữ hộ tống, dường như là tới dự tiệc chứ không phải tới ứng chiến,

Giản Phỉ Phỉ ngồi trên đài quan sát ở Kiếm Tông Lầu, ngồi bên cạnh nàng là một trung niên nam tử, nhìn không ra tuổi lớn nhỏ, thân thể vĩ đại cao ngất, như một thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, bảo kiếm vô phong, thần quang nội liễm, giơ tay nhấc chân đều hợp lẽ tự nhiên, tựa hồ đã ẩn vào cảnh vật sau lưng.

Giản Phỉ Phỉ nói:

"Cha, hắn đã tới!"

Nàng chỉ vào Vương Nhạc Nhạc, vẻ mặt hơi có chút hưng phấn.

Trung niên nam tử hứng thú liếc nữ nhi một cái, mới tinh tế đánh giá Vương Nhạc Nhạc, không ngừng gật đầu khen ngợi, nói:

"Cuộc quyết đấu này không có gì để xem rồi, Đại sư huynh của con dưới tay hắn, không quá trăm chiêu! Thật muốn bái kiến sư phụ hắn, hướng hắn lãnh giáo diệu chiêu huấn luyện đệ tử, bốn người các ngươi một chút cầu tiến cũng không có, ta đây một thân công phu chẳng lẽ lại thất truyền hay sao?"

"Cha nha, người như thế nào lại nói vậy, chúng con bình thường rất dụng tâm luyện công, chẳng qua là tiến triển hơi chậm chạp mà thôi!"

"Ha ha, cũng chậm chạp hơn mười năm rồi, thật muốn xem mấy người các ngươi tiến triển thần tốc ra sao. Tam đệ tử Vu Đông tư chất kỳ giai, chẳng qua kỳ tài khoáng ngạo, không thành được châu báu, nhị đệ tử Hàn Thu cũng là cẩn công khắc khổ, chẳng qua tư chất bình bình, đại sư huynh của ngươi Dịch Trì Cống cũng không tệ, đáng tiếc bị lưới tình vây khốn, năm sáu năm không có tiến bộ, tâm cảnh không vững, về phần Phỉ Phỉ ngươi, ta liền không muốn nói nhiều rồi, một chữ – Lười!"

"Cha, người sao lại nói con như vậy, nha, bọn họ bắt đầu rồi."

"Ân, không nghĩ tới cảnh giới Vương Nhạc Nhạc so với ta nghĩ còn cao hơn, đã tiến vào cập bậc tông sư rồi, kiếm pháp phiêu dật hoa mỹ, uy lực lại phi phàm, không theo tiết tấu bình thường, tự thành nhất phái, hảo hảo hảo!"

Khi Nhạc Nhạc đánh ra "Manh Mục Chi Quang" cùng "Gai Hoa Hồng", hắn nói liên tiếp ba chữ hảo, lại nói tiếp:

"Nếu có thể ngộ thông Nhân Kiếm hợp nhất tự nhiên chi đạo, hoặc là tốc độ nhanh hơn một chút, thiên hạ còn có mấy người là đối thủ của hắn, trừ phi mấy lão ma đầu tái xuất giang hồ."

« Cha, mấy lão ma đầu nào a ?« Giản Phỉ Phỉ tò mò hỏi.

« Khụ khu, biết những thứ này đối với con không có chỗ tốt, trẻ con không nên hỏi loạn !«

Hắn chỉ vào Vương Nhạc Nhạc, nói sang chuyện khác

« Oa, thân pháp này thật khá !«

« Ân, thân pháp này là "Hoa Gian Vũ Bộ" là của mấy vị phu nhân của hắn nói cho con biết !«

« Vương Nhạc Nhạc diễm phúc không cạn, Hàn bá phụ ngươi còn muốn chiêu hắn làm rể đấy, nói là thích hắn thi từ văn chương, bất quá ta nghe nói Hàn Thu đã có ý trung nhân, chẳng qua Hàn lão đầu tình tình bướng bỉnh, ta nhất thời cũng không khuyên nổi hắn.«

« Đúng vậy a, Hàn sư tỷ đã có ý trung nhân, chẳng qua người nọ không thích nói chuyện xã giao, Hàn sư tỷ không dám đem hắn đến gặp người, càng không có ý nói cho người nhà ! Còn nữa Hàn sư tỷ có chút chán ghét Vương Nhạc Nhạc cho nên bọn họ là không thể nào, ta phải đi hữu tướng phủ, hảo hảo khuyên bảo bá phụ, tránh cho người phá hỏng khúc uyên ương«

« Ha ha, Phỉ Phỉ gần đây thay đổi thành chịu khó rồi !«

« Con vẫn rất chịu khó !«

Võ công của Nhạc Nhạc trên xa Dịch Trì Cống, tỷ thí lần này chủ yếu là thử chiêu. đem võ công tâm đắc nghĩ đến gần nhất vận dụng ra ngoài, lúc đanh tới bảy tám chục chiêu, Nhạc Nhạc đối với hắn đã không còn hứng thú, nhanh chóng tung mấy chiêu đem hắn bức lui, Dịch Trì Cống kinh ngạc ngó chừng Nhạc Nhạc, hắn bỗng nhiên hiểu rằng đây mới chân chính là thực lực của Vương Nhạc Nhạc, vừa rồi mới chỉ là hắn chơi đùa mà thôi.

Mồ hôi lạnh trên trán chảy ra liên tục, nổi giận xông về phía Nhạc Nhạc đánh tới, Nhạc Nhạc tâm thần khóa chặt hai mắt hắn, đem tinh thần lực tụ thành một đường, hung hăng trừng về phía Dịch Trì Cống. Đây là tinh thần công kích Nhạc Nhạc vừa mới lĩnh ngộ, đem tinh thần lực mê hoặc tâm thần kẻ địch, dùng để công kích.

Dịch Trì Cống bên tai oanh một tiếng, không kịp phòng bị đã bị một đạo tinh thần lực như thực thể đánh vào trong đầu thành một mảng trống rỗng, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, Truy Tâm kiếm của Nhạc Nhạc đã kề ở cổ.

Thắng bại đã phân chẳng qua Dịch Trì Cống vẫn không rõ tại sao lại thua. Chỉ hiểu một điều duy nhất là mình cùng Vương Nhạc Nhạc chênh lệch quá lớn, kiếp này không thể vượt qua.

Nhạc Nhạc ôm Truy Tâm kiếm, hướng đài quan sát vẫy tay một cái với Giản Phỉ Phỉ, như thể ta biết các người ở đây quan sát vậy.

Chúng nữ đều chạy tới chúc mừng hắn, vây quanh Nhạc Nhạc trở về Mộc phủ.

****************

Kỹ quán Hoàng Thành – Bích Ngọc lâu

Hậu viện.

Một thiếu nữ che mặt vọt tới phòng Cung Minh Nguyệt. Kinh hoàng bẩm báo:

"Cung chủ, không xong, Lam Dạ đảo chúng ta đã bị hải tặc bao vây, thuyền bè hộ tống Tiểu Nguyệt trở về đã bị bọn chúng đốt hủy, mấy người đều táng thân tại Lam Hải, các nàng trước khi chết đưa tin muốn chúng ta nhanh chóng về đảo cứu viện."

Cung Minh Nguyệt nghe xong hừ lạnh một tiếng, phất tay đem bàn trà bên cạnh đánh nát bấy

"Đám man dân chưa khai hóa kia cũng dám chọc Minh Nguyệt Cung, ta trở về diệt toàn đảo chúng! Hừ, đệ tử trên đảo làm ăn cái gì không biết, ngay cả mấy thứ giặc cỏ này cũng đối phó không được sao?"

Đệ tử đưa tin kia bị dọa đến phát run, vội nói:

"Tin đã đưa, bọn họ ước chừng trăm người, có rất nhiều sát thủ Dã Thảo xen lẫn bên trong, hơn nữa lại còn là tiểu đội tinh anh, võ công cao cường. Hai bên đánh nhau sống chết mấy lần đều bị tổn thương, ma ma chấp sự không dám quyết định phản kích đại quy mô, chỉ chờ cung chủ trở về quyết định."

Cung Minh Nguyệt sắc mặt hơi có chuyển biến tốt, lạnh lùng nói:

"Được rồi, đi xuống nghỉ ngơi chốc lát, lập tức phát ra tín hiệu chiêu tập đệ tử Minh Nguyệt Cung trở về đảo."

Đệ tử kia nói:

"Trên đường thuộc hạ chạy tới đã phát ra tin tức, chỉ chờ cung chủ hạ lệnh, lập tức có thể chạy về Lam Dạ đảo."

Cung Minh Nguyệt hài lòng gật đầu nói:

"Đông Nguyệt, ngươi mang theo ba chấp sự, ở lại Hoàng Thành phụng bồi Như Mộng, bảo vệ an toàn cho nàng, các đệ tử khác toàn bộ trở về đảo giết sạch mấy thứ giặc cỏ này."

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!"

Cung Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt ngây thơ của Cung Như Mông, có chút không yên lòng, giao phó một phen cho bốn chấp sự mới hỏa tốc dẫn người trở về Lam Dạ đảo.

************

Một thanh âm nhu nhược nhưng vô cùng ưu mỹ, nhẹ nhàng nói:

"Huyết Ảnh, ngươi thật sự muốn đi ám sát Vương Nhạc Nhạc sao? Xét về mặt nào đó, hắn và chúng ta coi như cùng hội cùng thuyền, có chung địch nhân, ngươi biết không?"

"Huyết Ảnh không biết, bất quá ta đã thu ngân phiếu của Tư Đồ gia thì trách nhiệm ám sát hắn ba lần, Luân Hồi chưa bao giờ làm chuyện bội ước!"

Huyết Ảnh sát khí ngùn ngụt nói, bất quá lại thật ôn nhu, cũng không dám nhìn về phía chủ nhân của thanh âm ưu mỹ kia.

"Huyết Ảnh, ngươi cái gì cũng rất ưu tú, chỉ là không biết nói dối!"

"Ta,… ta không có!"

Huyết Ảnh lo lắng biện bạch.

"Ngươi không nên gấp, tỷ muội chúng ta biết nhau gần mười năm, ta còn không biết tính cách của ngươi sao? Ngươi không để ý đến lợi ích của Luân Hồi mà muốn đích thân đi sát nhân, chỉ có một loại tình huống, ha ha, Vương Nhạc Nhạc đúng là từng thất lễ với ngươi sao? Ngươi vẫn là không sửa được thói quen này, quên đi, tự mình cẩn thận chớ quên chánh sự!"

"Được rồi, cám ơn Băng tỷ! Ta biết không lừa được tỷ! Bất quá Tư Đồ gia xuất thủ rất bạo tay, chuẩn bị hai mươi lạnh bạc mua đầu kẻ khác"

Huyết Ảnh có chút xấu hổ nói.

"Chúng ta thật giống kẻ ham chút bạc ấy sao? Thiên Cơ Các một tháng thu vào cũng không ít hơn số đó!"

Nàng xem sắc mặt Huyết Ảnh đỏ ửng, lại nói:

"Ai nha.. quên đi, không nói nữa!"

"Ha ha, Huyết Ảnh nói dối lại bị tiểu thư vạch trần, khiến Huyết Ảnh xấu hổ thật không dễ dàng!"

Một thanh âm già nua từ bên ngoài truyền đến, bước nhanh đi tới ghế dựa mềm, lại nói:

"Huyết Ảnh, ôm tiểu thư lên xe lăn, nên đi ra ngoài sưởi nắng rồi!"

"Hạ thúc, tự ta có thể dùng xe lăn ra ngoài, người cũng đừng quan tâm!"

Thanh âm nhu nhược kiều mỹ vừa nói, hai tay nhẹ nhàng vỗ tay vịn thân thể trên không trung hơi đổi, hạ xuống xe lăn đắc ý nhìn Hạ thúc.

"Thế nào?"

Hạ thúc:

"Ha ha tiểu thư thân thủ ngày càng linh hoạt, chẳng qua là lão nô hầu hạ đã thành thói quen, nếu một ngày không làm đã cảm thấy khó chịu rồi!"

Vừa nói đã đẩy xe lăn đi ra ngoài phòng, tới cửa đột nhiên dừng lại:

"Huyết Ảnh, trên đường qua Long Cốt sơn, cẩn thận hỏi thăm tin tức "Long Điêu", gần đây đã có thợ săn từng gặp, nếu là có thể bắt được Long Điêu, chân của tiểu thư có thể sẽ khôi phục!"

"Hạ thúc, không cần bận tâm, cũng trị mười mấy năm rồi, một chút hiệu quả cũng không có, ta cũng quen sống trên xe lăn rồi, tốc độ "Long Điêu" ai có thể đuổi kịp đây, à, Huyết Ảnh, lúc rời đi, tới Thiên Cơ Các mang theo Vô Ảnh lưới, nếu là thật sự đụng phải Long Điêu dùng Vô Ảnh lưới thử một chút!"

Nghe được có thể khôi phục hai chân, nàng vẫn có chút động tâm, mặc dù trước kia đã từng thất bại rất nhiều lần.

Hạ thúc cùng Huyết Ảnh nhìn nhau cười một tiếng.

"Tốt, nếu thấy ta nhất định sẽ bắt được!"