"Lúc đó tớ quắc mắt lên, hung tợn nhìn trừng trừng gã kia."

"Gã sợ đến nỗi lập tức tè ra quần, la hét om sòm......"

Đêm khuya, tiểu quỷ trong nghĩa địa cố làm ra vẻ thản nhiên nhưng ánh mắt lại sáng rực, hào hứng huơ tay kể: "Gã kia nhảy ngay xuống giường rồi chui tọt vào gầm......"

Ma da đối diện chăm chú lắng nghe cậu kể, thỉnh thoảng còn xuýt xoa: "Thật á?"

Tiểu quỷ khoanh chân, bộ dạng hết sức nghiêm túc: "Chứ sao nữa. Gã mà thấy tớ thì kiểu gì cũng sợ té đái."

Ma da đơ mặt gật đầu: "Lợi hại ghê."

Mộ Bạch được khen thì hết sức đắc ý, nhưng nhớ ra huynh đệ tốt của mình cũng rất lợi hại, thế là khiêm tốn nói: "Tạm thôi tạm thôi. Cậu cũng lợi hại vậy."

Sau khi tâng bốc nhau một phen, tiểu quỷ hài lòng nhảy xuống khỏi mộ, phủi đi bụi bặm không hề tồn tại trên mông rồi nói: "Tớ đi đây."

Cậu quay đầu lại, tỏ vẻ chững chạc của người ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, trịnh trọng nói: "Một mình cậu ở nhà nhớ trông coi mộ tụi mình nhé. Sau nửa đêm tớ sẽ về."

Ma da ôm nhang đơ mặt gật đầu.

Nhìn tiểu quỷ tràn đầy phấn khởi bay đi, ma da trong nghĩa địa ngồi bệt dưới đất như người già neo đơn, chờ tiểu quỷ kiếm nhang về.

Quỷ không đầu bên cạnh thò đầu ra, hâm mộ nói với y: "Tốt thật, còn có người kiếm nhang cho cậu nữa."

Ma da liếc hắn một cái, sau đó thản nhiên ném cái đầu mà quỷ không đầu ôm trong ngực ra xa mười mấy mét.

Quỷ không đầu vừa la oai oái vừa đi tìm đầu mình.

Ma da ngồi dưới đất, nghĩ thầm mình đâu có muốn Mộ Bạch kiếm nhang cho mình.

Trong mắt y, tiểu quỷ chẳng cần làm gì cả.

Ăn nến bạc tốt nhất, đọc thoại bản mới nhất.

Thỉnh thoảng những ý nghĩ này vụt lóe lên như pháo hoa, khi nghĩ sâu hơn thì đầu lại đau như búa bổ.

Ma da cố nghĩ xem tại sao mình lại cảm thấy tiểu quỷ không cần làm gì, tại sao cảm thấy mình phải đi sau lưng tiểu quỷ.

Càng nghĩ thì đầu càng đau như sắp nứt, hệt như bị một cây búa sắt nện thẳng xuống.

Ma da suy nghĩ đau hết cả đầu.

Y thấy quỷ không đầu đã lượm đầu về, thế là lại vứt đầu hắn ra xa, cứ như muốn quăng luôn đầu mình vậy.

Quỷ không đầu lại nức nở chạy đi nhặt đầu.

Nhìn cái đầu của quỷ không đầu bị ném đi, đầu ma da cũng hết đau theo, y gõ đầu mình, trầm tư một lát rồi quyết định không nghĩ nữa.

Dù sao y cũng phải giữ mộ chờ Mộ Bạch về.

Ở biệt thự bên kia, tiểu quỷ bước lên bậu cửa, cảm thấy hơi kỳ quái.

Tối nay biệt thự có một mùi thơm rất lạ xen lẫn mùi nhang lượn lờ trong không khí.

Giống như có người thắp nhang mùi bưởi vậy.

Tiểu quỷ nhảy xuống bậu cửa sổ rồi hít mấy hơi, chẳng mấy chốc đã hít sạch khói nhang mùi bưởi trong phòng khách.

Phòng làm việc bật đèn, Mộ Bạch chẳng chút nghĩ ngợi lướt tới đó.

Trong phòng làm việc sáng trưng đặt mấy chồng sách dày cộp, Diêm Hạc ngồi trên ghế rũ mắt lật xem tài liệu đã ố vàng, tra cứu từng dòng một.

Họ Mộ cũng có thể là họ Mộc, tên chỉ có một chữ Bạch, nhưng cũng có thể là là Bách.

Tuổi tác không lớn, hình như chưa đầy hai mươi.

Trên người mặc áo bào xám cổ thẳng, sống cách đây khoảng hơn ba trăm năm.

Diêm Hạc tìm hết mọi thiếu niên trùng tên trùng họ với Mộ Bạch trong gia phả các tông tộc hơn ba trăm năm trước, hễ có người nào giống thì lại ghi ra giấy.

Nhưng chẳng có ai trùng khớp hoàn toàn cả.

Dù có điểm tương đồng thì cũng không có ngày sinh và ngày mất.

Cho dù có thì giờ giấc cũng vô cùng mơ hồ, không thể đốt đồ xuống âm phủ được.

Chồng giấy bay phất phơ trong gió đêm, tiểu quỷ nằm bò ra bàn làm việc, cầm truyện tranh đọc say sưa.

Diêm Hạc đặt bút xuống, nhìn mười cái tên viết chi chít trên giấy rồi lại ngước mắt nhìn thoáng qua tiểu quỷ.

Tiểu quỷ không hề hay biết anh đang làm gì, mặc áo bào xám cũ kỹ nằm bò ra bàn lật truyện tranh.

Tay áo bào xám bị rách một mảng lớn, được vá lại một cách vụng về.

Nhưng da cậu trắng như tuyết, gương mặt đẹp như ngọc, hoàn toàn trái ngược với chiếc áo bào cũ lấm lem kia.

Diêm Hạc để bút xuống, đôi mắt khép hờ, chậm rãi nghĩ nếu đường nhân gian đi không được thì đi đường âm phủ vậy.

Mộ Bạch lật một trang truyện, chốc lát sau phát hiện tối nay người đàn ông đi tắm rất sớm, trong phòng ngủ đốt hương giúp ngủ ngon, chuẩn bị đi ngủ.

Cậu ôm truyện tranh, cảm thấy hơi lạ.

Nhưng Mộ Bạch cũng chẳng nghĩ nhiều, người đàn ông càng ngủ sớm thì cậu càng được ăn sớm.

Hai giờ rưỡi sáng, tiểu quỷ ăn uống no nê vỗ bụng, lén lút vén màn cửa sổ bay đi như thường lệ.

Ba giờ sáng.

Đèn trong phòng ngủ ở biệt thự sáng lên, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề xách một chồng vàng mã, mở cửa xe trong gió lạnh lúc rạng sáng.

Màn đêm đen kịt, trăng khuyết bị mây che kín.

Đường núi quanh co hoang vu rợp bóng cây, ven đường có một đống tiền giấy đang cháy, ánh nến bập bùng trong gió lạnh.

Nửa đêm sương và âm khí dày đặc, ánh nến leo lét và một cái bóng cô độc xuất hiện ở vệ đường vắng vẻ.

Một bóng đen khòm khòm đổ dài trên đất như nước chảy, từ từ chảy về phía bóng người đang đốt tiền giấy.

Dưới ánh trăng, bóng người đang đốt tiền giấy dường như không hề nhận ra điều khác thường sau lưng.

Bóng đen khòm khòm đột nhiên đứng thẳng dậy như người giấy được dựng lên, âm khí ngưng tụ thành móng vuốt đen ngòm dữ tợn chụp lấy người đốt tiền giấy.

Hai phút sau.

Lão quỷ lưng gù thống khổ níu lấy chuỗi Phật châu thít chặt quanh cổ, phát ra tiếng rít đáng sợ, trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Diêm Hạc chậm rãi lau sạch ngón tay thon dài rồi nhìn ác quỷ trước mặt, nho nhã lễ độ cười nói: "Xin chào. Làm phiền các hạ đưa giùm ít đồ."

Hai mắt ác quỷ càng trợn to hơn, phát ra tiếng khặc khặc, giờ mới biết thì ra mình bị người trước mặt dụ tới.

Lão cứ tưởng kẻ rạng sáng đốt vàng mã bên đường hoang vu là người sống không biết kiêng kị gì, vốn định tới ăn một bữa, ai ngờ người trước mặt cố tình làm vậy.

Ác quỷ như lão quả thật có thể cướp nhang và đồ cúng của người khác, nhưng chưa từng có người sống nào chặn đường lão rồi nhờ lão đem nhang và đồ cúng cho quỷ khác cả.

Đêm dài sương nặng, người đàn ông khom lưng túm chặt chuỗi Phật châu trên cổ ác quỷ rồi ôn tồn hỏi: "Không muốn đưa à?"

Vẻ mặt ác quỷ càng thêm đau đớn, lắc đầu nguầy nguậy, hồi lâu sau chuỗi Phật châu trên cổ mới hơi lỏng ra.

Ác quỷ nhìn thấy người đàn ông trước mặt chỉ vào đống giấy đã cháy hết rồi ôn tồn nói tiếp: "Thế thì phiền các hạ đưa thứ này cho một tiểu quỷ tên Mộ Bạch."

"Nhớ cho kỹ, phải làm sao để cậu ấy tưởng là người khác đốt nhầm."

Ác quỷ hoảng sợ bối rối gật đầu, chuỗi Phật châu trên cổ từ từ nới lỏng.

———

Ban đêm.

Trước nghĩa địa, tiểu quỷ khoanh chân dè dặt nhìn chiếc áo bào xám dệt chìm bằng gấm Tứ Xuyên trước mặt.

Chiếc áo này trơn láng, đường may tinh xảo, họa tiết chìm trên áo sáng lấp lánh như dòng suối bạc chảy dưới ánh trăng, thoạt nhìn không có gì nổi bật nhưng nhìn kỹ lại vô cùng tinh xảo.

Khi cậu và A Sinh ngủ dậy thì phát hiện chiếc áo bào này gần nghĩa địa.

Cậu và A Sinh đã chết lâu lắm rồi.

Không còn người thân nào đốt đồ cho họ nữa.

Họ hỏi hết các tiểu quỷ chung quanh nhưng chúng đều nói chiếc áo này không phải đốt cho mình.

Cuối cùng một hồn ma vô danh nói chắc ai đó đốt vàng mã đọc nhầm tên và ngày sinh nên vô tình lạc tới chỗ họ.

Mộ Bạch rón rén đưa tay sờ áo bào.

Ma da ngồi dưới đất cũng sờ soạ.ng áo bào mềm mại, sau đó ngẩng đầu trịnh trọng nói: "Đúng là đồ cúng mà người sống đốt đấy."

Có lẽ mới đốt đêm qua nên áo bào còn thoang thoảng mùi nhang.

Nghe A Sinh nói vậy, Mộ Bạch mới yên tâm hơn.

A Sinh nhanh nhẹn giũ áo bào ra rồi nghiêm túc nói với tiểu quỷ: "Mặc đi."

Hình như từ trong xương tủy ma da vẫn còn giữ tác phong thổ phỉ.

Đừng nói là người khác đốt nhầm.

Nếu người trước mặt thích thì ma da còn dám lột đồ người chết đuối rồi ra bờ sông giặt sạch phơi khô cho cậu mặc.

Mộ Bạch cầm áo lên ngắm nghía, sau đó vẫy tay gọi người trước mặt.

Ma da đơ mặt chồm sang.

Tám giờ tối.

Tiểu quỷ lẻn vào biệt thự như thường lệ, nhìn thấy người đàn ông bật TV trong phòng khách.

Mắt cậu sáng lên, bay vèo tới ghế salon rồi nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Diêm Hạc vừa bật TV thì thấy bên cạnh có một luồng khí mát rượi.

Anh để điều khiển xuống rồi quay đầu sang, trông thấy tiểu quỷ mặc áo mới.

Áo bào xám mới tinh mềm mại bao bọc thân thể gầy gò của thiếu niên, họa tiết dệt chìm sáng lấp lánh làm nổi bật cánh tay trắng như tuyết.

Cậu ngồi xếp bằng trên ghế salon, đẹp đến nỗi không giống tiểu quỷ chút nào.

Nhìn hệt như một diễn viên nào đó vừa ra khỏi phim trường Hoành Điếm, cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu để lộ mái tóc đen mượt khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Tiểu quỷ chỉ biết mặc áo mới rất dễ chịu chứ không còn thô ráp như trước, cậu ôm gối nhìn hình ảnh trên TV không chớp mắt.

Diêm Hạc bật phim cho cậu xem, chờ cậu xem hết mới đứng dậy đi tới phòng ngủ.

Mộ Bạch phát hiện hình như mấy ngày nay người đàn ông đều tắm sớm, lúc cậu tới anh luôn ngồi ở phòng làm việc hoặc phòng khách, không còn mất hơn nửa tiếng để tắm như trước.

Tiểu quỷ nằm sấp trên giường, trong lòng gật gù tán thành.

Tắm càng sớm thì ngủ càng sớm, tất nhiên giờ ăn của cậu cũng sớm theo.

Cậu chống hàm, tràn đầy phấn khởi lật truyện tranh trên giường, chờ người đàn ông đi ngủ.

Diêm Hạc đóng cửa phòng ngủ như thường lệ rồi ngẩng đầu nhìn tiểu quỷ trên giường lớn, bỗng nhiên dừng bước.

Tiểu quỷ nằm sấp trên giường, cởi giày ra như mọi khi rồi đung đưa chân đọc truyện chờ anh.

Áo bào xám dệt chìm tụt xuống bắp chân để lộ ống quần lấm lem vá víu bên trong.

Có vẻ như chiếc quần này cùng bộ với áo bào xám cũ kỹ trước đây.

Diêm Hạc sửng sốt hiếm thấy, bắt đầu tự hỏi có phải mình quên đốt theo quần không.

Nhưng sau khi nhớ kỹ lại thì anh chắc chắn mình không hề đốt thiếu quần.

Anh đã đốt cả bộ đồ hoàn chỉnh cơ mà.

Dường như tiểu quỷ cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên, gãi gãi chiếc quần cũ kỹ bụi bặm trên mông, sờ vào lớp vải trơn láng mát lạnh.

Cậu vui vẻ nghĩ may mà người đốt nhầm tốt bụng đốt nguyên cả bộ!

Cậu mặc phần trên còn A Sinh mặc phần dưới.

A Sinh là ma da, mùa hè năm nay mặc quần mới mát mẻ nhất định sẽ dễ chịu hơn mấy mùa hè trước.

Huynh đệ tốt là phải có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu!