Chạng vạng tối hôm sau.

Ánh hoàng hôn rực rỡ trải rộng quá nửa chân trời.

Trong văn phòng sáng trưng, điện thoại riêng của Diêm Hạc rung lên liên hồi, cứ ngừng rồi lại rung.

Diêm Hạc ngồi trên ghế làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy người gọi là cháu trai Diêm Chương.

Anh nghe máy, đầu dây bên kia rối rít nói: "Chú út. Ninh Ninh gặp chuyện rồi. Cô ở bệnh viện khóc dữ lắm......"

Vẻ mặt trầm tĩnh của Diêm Hạc ngưng trọng, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ninh Ninh là con duy nhất của Diêm Thư, cô đã gần bốn mươi tuổi, tính tình dịu dàng nên rất được các cháu quý mến.

Giọng Diêm Chương ở đầu dây bên kia khàn khàn, lo lắng nói: "Cô nói từ hôm kia Ninh Ninh ở nhà trẻ đã thấy không khỏe rồi."

"Chiều hôm đó bảo mẫu đón Ninh Ninh về, họ nói Ninh Ninh uống hai ly nước rồi nằm ngủ li bì."

"Ninh Ninh ngủ tới tối vẫn chưa tỉnh, đến nửa đêm thì bị sốt cao."

"Cả nhà đưa tới bệnh viện nhưng nó sốt cả đêm không hạ, cứ nằm mê man như vậy, sau đó mới đỡ hơn chút xíu."

"Nhưng giờ Ninh Ninh đã hết sốt mà hôn mê hai ngày rồi chưa tỉnh."

Diêm Chương càng nói giọng càng khàn: "Bệnh viện kiểm tra không thấy vấn đề gì, nhưng nó cứ hôn mê mãi."

"Hơn nữa không chỉ hôn mê mà hai ngày nay Ninh Ninh thở càng lúc càng yếu......"

Nói xong câu cuối cùng, Diêm Chương không dám nói tiếp nữa: "Chú út tới xem đi ạ......"

Diêm Hạc im lặng một lát, đẩy Phật châu trên cổ tay đến giữa ngón cái và ngón trỏ rồi ậm ừ.

Nửa tiếng sau.

Bệnh viện tư nhân của nhà họ Diêm.

Ánh đèn sáng trưng, trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Diêm Hạc đi nhanh trên hành lang.

Cuối hành lang, khá đông người ngồi trên băng ghế ngoài cửa phòng bệnh, thấy người đàn ông bước nhanh tới thì đồng loạt quay đầu nhìn.

Diêm Hạc đi vào phòng bệnh.

Bên trong không lạnh như phòng bệnh thông thường, những miếng dán và đồ trang trí của trẻ em được xếp ngay ngắn, mấy con hạc giấy trước cửa sổ khẽ đung đưa trong gió.

Trên giường bệnh, đứa bé tóc đen xanh xao tái nhợt nhắm nghiền mắt, l.ồng ngực yếu ớt phập phồng.

Đầu giường bệnh bày rất nhiều đồ chơi, trang sức nạm vàng khảm ngọc, đủ loại xe đồ chơi, còn có mấy cuốn sổ dán đầy phiếu bé ngoan.

Người phụ nữ gần bốn mươi tuổi có gương mặt dịu dàng giờ phút này đầy vẻ tiều tụy, sắc mặt cũng tái nhợt như đứa bé trên giường, hai mắt đỏ hoe, mí mắt sưng húp.

Cô ngồi đầu giường cầm tay đứa bé, đôi mắt cụp xuống, khàn giọng ngâm nga một bài hát thiếu nhi, thỉnh thoảng lại nói khẽ: "Ninh Ninh, mau về với mẹ đi con......"

Sau lưng người phụ nữ là một người đàn ông cũng tiều tụy không kém, râu cằm mọc lởm chởm, nắm tay người phụ nữ rồi khàn giọng khuyên cô đi nghỉ ngơi.

Người phụ nữ tái nhợt cụp mắt xuống, làm như không nghe thấy.

Diêm Hạc đi vào phòng, Diêm Chương đứng cuối giường bệnh thấp giọng gọi một tiếng: "Chú út."

Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu lên, ngay cả người phụ nữ tên Diêm Thư giống như không nghe được gì kia cũng ngẩng đầu nhìn anh.

Diêm Thư gần bốn mươi tuổi thấy anh thì nhếch môi gượng cười, nước mắt lại tí tách rơi xuống: "Tiểu Hạc tới rồi à."

Diêm Hạc khẽ gọi một tiếng chị họ.

Nước mắt Diêm Thư rơi lã chã, cúi đầu cầm lên một con sư tử bông rồi mỉm cười thì thầm với đứa bé: "Ninh Ninh, chú Tiểu Hạc tới thăm con này. Con mau về gặp chú Tiểu Hạc được không?"

Trong phòng bệnh tĩnh mịch, chồng Diêm Thư mệt mỏi nói khẽ: "Tiểu Thư......"

Những thứ trên giường bệnh đều là đồ chơi yêu thích của Diêm Ninh sáu tuổi.

Đại sư nói hồn con họ đã lìa khỏi xác, người thân phải cầm những thứ đứa bé yêu thích ở cạnh gọi tên nó liên tục thì mới gọi được hồn nó về.

Hồn tách ra càng lâu thì tổn hại càng lớn, nếu tách ra lâu quá có thể sẽ không về được nữa.

Diêm Thư rưng rưng nước mắt, không để ý đến chồng mình mà ngẩng đầu lên nghẹn ngào nói với Diêm Hạc: "Tiểu Hạc."

"Em năn nỉ Hoằng Bạch đại sư giùm chị được không?"

"Chị biết giờ ông ấy đang đi du lịch, nhưng biết đâu em năn nỉ ông ấy sẽ về thì sao?"

"Hồi bé em cũng bị mất hồn mà, chẳng phải Hoằng Bạch đại sư đã tìm về cho em sao?"

Người phụ nữ đứng dậy van lơn: "Tiểu Hạc, Ninh Ninh còn nhỏ quá......"

"Sức khỏe nó vốn đã không tốt lắm, giờ còn bị mất hồn lâu như vậy......"

Chồng Diêm Thư đứng phía sau đã mỏi mệt tới cực hạn, sắc mặt thống khổ, nhịn không được lên tiếng: "Đủ rồi Tiểu Thư à. Không có chuyện hồn lìa khỏi xác gì hết, gọi hồn lâu như vậy mà chẳng ích gì."

"Anh thấy ngày mai nên làm thủ tục chuyển viện để mổ đi, Ninh Ninh khám trong nước không được thì ra nước ngoài khám, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân hôn mê thôi."

Phòng bệnh yên tĩnh mấy phút, người đàn ông ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi khàn giọng nói: "Mọi người về trước đi. Để tôi bàn với Tiểu Thư xem nên làm gì."

Đã nói đến nước này, người trong phòng bệnh đều nghe ra ý đuổi khách.

Chẳng bao lâu sau, mọi người cùng ra khỏi phòng bệnh.

Người ngồi bên ngoài không ngờ người bên trong lại ra nhanh như vậy, tụm năm tụm ba thở dài bàn tán chuyện trong phòng bệnh.

"Nhà Diêm Thư thân với Diêm Hạc vậy mà, con chị ấy không có chuyện mới là lạ đấy......"

"Từ lâu tôi đã khuyên Diêm Thư đừng thân thiết với thằng bé Diêm Hạc kia nữa mà nó đâu có nghe, nói đó chỉ là điều vô căn cứ thôi......"

"Anh ruột nó đã trốn biệt sang nước ngoài, thế mà ngày lễ ngày tết Diêm Thư còn mời Diêm Hạc đến nhà ăn cơm nữa."

"Tôi thấy con Diêm Thư bị khắc lâu ngày nên hồn mới lìa khỏi xác đấy......"

"Tội ghê, đứa nhỏ mới năm tuổi chứ mấy...... Nghe đại sư nói hồn tách ra lâu quá không về được nữa đâu."

Tiếng xì xào vang lên, Diêm Chương không chịu được ai chửi bới chú mình nên lập tức trừng mắt nghiến răng: "Nói gì đó."

Người trong hành lang lập tức im bặt rồi e ngại nhìn người đàn ông đi tới.

Anh mặc vest đen, vẻ mặt lạnh lùng, không buồn nhìn đám người trên ghế dài mà đi thẳng.

Diêm Chương hung dữ trừng đám người rồi nhấc chân đuổi theo.

Hắn đi sau lưng Diêm Hạc, tức giận nói: "Chú đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn......"

Nhà họ Diêm có rất nhiều họ hàng không tử tế, trước kia Diêm Hạc tiếp quản công ty đã thẳng tay thanh lọc đội ngũ quản lý, hầu như chẳng nể mặt ai mà hất cẳng khá nhiều người Diêm gia.

Đám người kia nhỏ nhen hẹp hòi, thích nhất là châm ngòi thổi gió, vì người đứng đầu không nể nang ai nên ngoài mặt bọn họ xun xoe nịnh bợ nhưng sau lưng lại chửi Diêm Hạc không tiếc lời.

Tất nhiên Diêm Chương biết rõ chú mình là người thế nào, nhưng những lời này thốt ra từ miệng họ hàng, cộng thêm gia tộc có không ít người đang âm thầm xa lánh Diêm Hạc nên hắn sợ anh sẽ để tâm đến những lời này.

Dù sao tim người cũng đâu phải sỏi đá.

Những lời gièm pha này ngay cả Diêm Chương nghe cũng thấy tổn thương vô cùng.

Diêm Chương dè dặt nói: "Chú út, chú đừng để ý mấy lời kia nhé......"

Trong thang máy, Diêm Hạc đẩy chuỗi Phật châu đến giữa ngón cái và ngón trỏ, đầu ngón tay vân vê Phật châu, không hề lên tiếng.

"Ting ——" Cửa thang máy từ từ mở ra.

Diêm Hạc bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa thản nhiên nói: "Không sao. Cứ để bọn họ nói đi."

Diêm Chương thở phào một hơi, sau đó nghe Diêm Hạc nói tiếp: "Nếu tối nay cháu còn ở phòng bệnh thì bảo họ đừng để đồ chơi của Ninh Ninh ở đầu giường nữa."

Diêm Chương hấp tấp gật đầu: "Dạ dạ, cháu sẽ khuyên cô......"

Nói xong hắn lại rụt rè hỏi: "Chú út, hồn Ninh Ninh lìa khỏi xác thật sao ạ?"

Diêm Hạc không nói gì mà chỉ im lặng lần Phật châu.

Lúc nãy ở phòng bệnh, anh nhìn thấy đứa bé trên giường tỏa ra âm khí mờ nhạt.

Có vẻ như hồn phách đã thoát đi, nhưng vì hồn đứa bé quá yếu nên rất khó hoàn hồn.

Đặc biệt là hồn lìa khỏi xác hai ba ngày càng khó tìm hơn.

Bởi vì không ai biết hồn đứa bé sẽ trôi dạt về đâu.

Đại sư nhà họ Diêm mời đến chắc chắn không phải kẻ lừa bịp, nếu không gọi được hồn thì chỉ có một vấn đề.

Hồn đứa bé tách ra quá lâu nên mối liên hệ giữa hồn và xác đã yếu đi.

Một khi mối liên hệ này yếu đi thì dù hồn có ở gần hay xa thân thể cũng rất khó gọi về.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Diêm Ninh trên giường bệnh thở càng lúc càng yếu.

Nếu để lâu hơn, rất có khả năng không gọi hồn về được nữa.

Diêm Hạc lên xe, dặn dò Diêm Chương mấy câu rồi lái xe đến chùa Khai Nguyên ở ngoại ô.

Sắc trời dần tối.

Diêm Hạc lái xe, trong lòng chùng xuống.

Hồn đứa bé còn yếu hơn cả tiểu quỷ.

Ban đêm rất dễ bị ác quỷ khác nuốt chửng.

Nếu hồn đứa bé thật sự bị ác quỷ nuốt mất thì sẽ không bao giờ về được nữa.

———

Ban đêm.

Trong ngõ sâu, đèn đường lờ mờ, một đám tiểu quỷ ngồi xổm trước đống nhang, nhang vừa cháy hết thì lập tức bị cướp sạch.

Mộ Bạch ngồi xổm ven đường, bị tàn nhang ập vào mặt làm hắt hơi một cái.

Cậu xoa mũi rồi cúi đầu cầm khúc nhang cuối cùng cướp được, cảm thấy khá hài lòng.

Đang định bỏ vào miệng thì chợt nghe thấy một tiếng khóc yếu ớt.

Giống như tiếng trẻ con khóc vậy.

Tiểu quỷ quay đầu nhìn, quả nhiên phát hiện một đứa bé ngồi xổm cạnh thùng rác cách đó không xa, hình như bị chết đói, giờ đang khóc nức nở.

Chỉ tiếc đứa bé nhìn quá yếu ớt, dù khóc toáng lên cũng nghe nhỏ xíu.

Đứa bé ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn dính đầy tro bụi, chóp mũi đỏ ửng, mắt cũng đỏ hoe, thút thít nhìn khúc nhang cuối cùng trong tay Mộ Bạch.

Nhưng đứa bé vô cùng sợ hãi, vừa khóc vừa cố bịt miệng mình để Mộ Bạch không phát hiện ra.

Mộ Bạch: "......"

Cậu nhìn đứa bé ngồi xổm trên mặt đất khóc đến nỗi nấc cụt, yên lặng bẻ nửa cây nhang chia cho nó.

Đứa bé sững sờ ngẩng đầu nhìn cậu, mấy giây sau lập tức cầm lấy khúc nhang trong tay cậu, vừa khóc vừa nấc cụt nói: "Cảm ơn......"

Mộ Bạch đang định nói không cần cảm ơn thì thấy đứa bé nuốt chửng khúc nhang, sau đó lại rưng rưng nước mắt nhìn cậu.

Mộ Bạch: "......"

Cậu yên lặng đưa nửa cây nhang còn lại cho đứa bé, nó vẫn vừa khóc vừa lễ phép cảm ơn cậu.

Mộ Bạch nhìn bàn tay trống trơn rồi thở dài, phủi mông chuẩn bị bay tới biệt thự, bỗng nhiên chân trái nặng trĩu.

Mí mắt cậu giật một cái, cúi đầu thấy đứa bé lấm lem ôm chân trái của mình, rưng rưng nước mắt gọi cậu bằng giọng trẻ con: "Chú ——"

Mộ Bạch: "Ta đã chết mấy trăm năm rồi, sao có thể làm chú của cháu được chứ——"

Ai ngờ đứa bé kia rúc đầu vào người cậu ngửi ngửi, không khóc nữa mà sụt sịt một cái rồi bi bô nói: "Là chú ——"

Mộ Bạch bất đắc dĩ cúi xuống, định gỡ tay đứa bé ra rồi nói mình thật sự không phải chú nó, ai ngờ đứa bé lại khóc thút thít, nghẹn ngào nói: "Chú không cần Ninh Ninh nữa sao......"

Đám tiểu quỷ xung quanh tò mò quay sang nhìn cậu.

Mộ Bạch nổi tiếng khắp nghĩa địa vì tìm mười chín người vợ: "......"

Mấy tiểu quỷ chụm đầu vào nhau kinh ngạc nói: "Cậu ấy vừa tìm xong mười chín người vợ mà đã có con nhanh vậy sao?"

"Ơ, đứa bé kia nhìn năm sáu tuổi rồi mà."

"Chắc không phải vợ cũ giao con riêng cho cậu ấy nuôi đấy chứ?"

"Chắc vậy, đứa bé kia gọi cậu ấy là chú mà......"

Mộ Bạch có mười chín người vợ và một đứa con bị đám tiểu quỷ xung quanh bàn tán làm đỏ mặt tía tai.

Cậu cố kiên nhẫn nói với đứa bé: "Ta không phải chú của cháu......"

Ai ngờ một giây sau, đám tiểu quỷ đang bàn tán xôn xao bỗng nhiên rú lên rồi hóa thành chim thú bay vụt đi.

Phản ứng cơ thể nhanh hơn bản năng nhiều, Mộ Bạch khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định là ác quỷ xuất hiện.

Lũ ác quỷ kia hay lợi dụng lúc các tiểu quỷ ăn nhang lơ là cảnh giác để xuất hiện bất thình lình rồi bắt mấy tiểu quỷ ăn tẩm bổ.

Mộ Bạch cũng hấp tấp quay lưng chạy trốn, nhưng liếc thấy đứa bé ngơ ngác đứng tại chỗ, cậu nheo mắt rồi đột nhiên bế đứa bé chạy như bay.

Đứa bé chưa từng trải qua tình huống này, bị ôm vào ngực thì há to miệng nói: "Chú ơi chậm một chút ——"

Mộ Bạch vừa phi nước đại vừa nói: "Chậm một chút thì cháu toi đời luôn đấy hiểu không?"

Đứa bé níu chặt cổ áo Mộ Bạch, theo tiểu quỷ bay vút qua bầu trời thành phố.

Hơn mười phút sau.

Mộ Bạch rã rời ngồi phịch trước cửa sổ biệt thự, đưa tay nâng m.ông đứa bé rồi hỏi: "Trèo vào được không?"

Đứa bé nghiêm túc nói: "Không ạ."

Nhà trẻ không cho học sinh trèo cửa sổ.

Mộ Bạch nghẹn họng, đặt đứa bé lên vai mình, bảo nó túm chặt áo mình rồi nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ.

Đứa bé rất ngoan, từ đầu đến cuối không hề ầm ĩ.

Hai tiểu quỷ ngồi trên salon, đứa bé thỏ thẻ gọi cậu: "Chú ——"

Mộ Bạch nheo mắt, nghiêm nghị nói: "Ta không phải chú của cháu."

Đứa bé hơi hụt hẫng.

Mộ Bạch quả quyết: "Cháu nhận lầm người rồi."

Hai mắt đứa bé đỏ lên như chực khóc.

Mộ Bạch và đứa bé đỏ hoe mắt nhìn nhau năm giây.

Năm giây sau.

Mộ Bạch bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta là chú của cháu."

Đứa bé vui vẻ lại, nhanh nhẹn bò tới chỗ cậu trên ghế salon.

Mộ Bạch nhìn thấy đứa bé chui ra từ thùng rác hớn hở bò tới chỗ mình, cả người lấm lem bẩn thỉu.

Mí mắt cậu giật liên hồi: "Khoan khoan khoan —— Cháu đừng qua đây."

Đứa bé ngạc nhiên dừng lại.

Mộ Bạch nhảy xuống, xách cổ áo đứa bé lên nói: "Chú dẫn cháu đi tắm trước đã."

Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu quỷ xách nó đi nhanh tới phòng tắm.

Cậu lột sạch quần áo đứa bé rồi tắm cho nó dưới dòng nước.

Đứa bé đứng trên sàn, bị kỳ cọ lắc qua lắc lại dưới dòng nước, nghiêm túc nói: "Chú —— Chú xoa đầu cháu đau quá à."

Tiểu quỷ lẩm bẩm sao lại đau được chứ.

Cậu cũng xoa đầu A Sinh giống vậy mà.

Nhưng thấy đầu đứa bé lắc tới lắc lui, tiểu quỷ vẫn xắn tay áo lên rồi nhìn đống chai lọ suy tư mấy phút.

Cuối cùng lấy ra một chai không biết là thứ gì, bắt chước Diêm Hạc đổ lên đầu đứa bé rồi bắt đầu xoa.

Lần này không phải gội khô nên cả phòng toàn bọt.

Đứa bé như quả bowling lắc qua lắc lại, được tiểu quỷ tắm gội sạch sẽ.

Tiểu quỷ cực kỳ hài lòng, xách đứa bé thơm tho trắng trẻo ra ngoài.

Nhưng vì nó từng chui vào thùng rác nên quần áo thối hoắc, điều này khiến tiểu quỷ lâm vào khó xử.

Cậu vừa tắm gội sạch sẽ cho đứa bé, bất kể thế nào cũng không thể để nó mặc lại bộ đồ thối om được.

Đứa bé đứng trong phòng tắm hắt hơi một cái, tội nghiệp nói với cậu: "Chú —— Cháu lạnh quá à."

Một tiếng chú lớn hơn cả trời.

Tiểu quỷ cắn môi, dù sao cũng đã thành quỷ nên không ai thấy được cậu, trong nghĩa địa còn có một cái áo choàng cũ.

Mộ Bạch lập tức cởi chiếc áo choàng xám mới tinh vừa nhận được cách đây không lâu rồi mặc cho đứa bé.

Nó chưa từng mặc áo choàng dài như vậy nên hết sức phấn khích.

Mộ Bạch mặc áo ngủ màu trắng, mới đầu thấy hơi kỳ kỳ nhưng dần dà cũng quen thuộc.

Đứa bé rất nghe lời, mặc áo choàng dài ngoan ngoãn ngồi trên salon.

Tiểu quỷ ngồi xếp bằng trên ghế, nghiêm túc nói với nó: "Ban đêm không được chạy lung tung."

"Ban đêm chú phải lên lầu làm việc quan trọng."

"Cháu phải đợi trên ghế salon hiểu chưa?"

"Phải ngoan thì mới có nhang ăn được."

Đứa bé gật đầu, hai mắt lóe sáng như sao.

Tiểu quỷ hài lòng gật đầu.

Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng khách, đoán chừng người đàn ông còn lâu mới về nên nhảy xuống salon bật TV cho đứa bé.

Quả nhiên khi thấy TV bật lên, ánh mắt đứa bé nhìn cậu càng thêm sùng bái.

Mộ Bạch nghiêm trang ngồi trên salon, ấn điều khiển từ xa rồi hỏi: "Cháu muốn xem gì?"

Bình thường đứa bé chỉ được xem TV vào cuối tuần, đôi mắt long lanh sáng ngời đầy vẻ sùng bái, chỉ vào một bộ phim hoạt hình trên TV: "Chú, cháu muốn xem cái kia ạ."

Mộ Bạch cầm điều khiển bật phim hoạt hình kia rồi lẩm bẩm: "Bộ này không được."

"Bộ này phải có mã hội viên."

"Mình không có mã hội viên......"

Cậu bật một bộ phim không cần mã hội viên cho đứa bé xem, nó cũng không kén chọn mà tràn đầy phấn khởi xem chung với cậu.

Thời gian trên đồng hồ phòng khách càng lúc càng muộn.

Màn hình TV khổng lồ đã chuyển sang bộ phim kế tiếp.

Trong phòng khách lờ mờ chỉ có ánh sáng lập lòe hắt ra từ TV.

Mười một giờ đêm.

Ngoài sân vang lên tiếng động cơ rất nhỏ, chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại.

Khuôn mặt luôn trầm tĩnh của người đàn ông trong xe lộ ra vẻ mỏi mệt, một tay còn gác trên vô lăng, yên lặng ngồi trong xe một lúc lâu.

Anh nhớ khi chị họ Diêm Thư mang thai, người nhà cô nói khéo với anh càng ít đến càng tốt, bọn họ sợ anh khắc cái thai trong bụng Diêm Thư.

Lúc đó Diêm Hạc vừa mới tốt nghiệp đại học.

Anh làm theo lời người nhà Diêm Thư, hạn chế tiếp xúc với chị họ mang thai.

Nhưng Diêm Thư không thèm để ý mà thường xuyên gọi anh tới chơi, cô giống như chị ruột của anh, luôn dịu dàng nói với anh đứa bé trong bụng không hề sợ anh.

Còn bảo anh đừng quan tâm người nhà họ Diêm, muốn đến thì cứ đến thôi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy chị họ cầm tay đứa bé trong phòng bệnh, vừa mỉm cười gọi tên đứa bé vừa rơi lệ lã chã, nài nỉ anh nhờ Hoằng Bạch đại sư giúp đỡ.

Diêm Hạc nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi trên mặt càng lộ rõ hơn.

Hồi lâu sau, người đàn ông mới mở cửa xuống xe rồi lặng lẽ mở cửa điện tử.

Phòng khách tối om không bật đèn, ánh sáng từ TV nhảy nhót trên tường.

Diêm Hạc nhẹ nhàng đóng cửa điện tử rồi đi tới ghế salon.

Anh khom người nhặt điều khiển từ xa trên ghế, khi ngẩng đầu lên thì sững sờ tại chỗ.

Trên ghế salon êm ái, tiểu quỷ tóc đen ôm một đứa bé trong ngực, cả hai đều ngủ thiếp đi.

Đứa bé trắng nõn, trên người quấn áo choàng xám của tiểu quỷ, nó ôm cổ tiểu quỷ, hai mắt nhắm nghiền, nhìn có vẻ rất ỷ lại.

Tiểu quỷ mặc áo ngủ màu trắng, chỉ lộ ra nửa bên mặt, tóc đen mềm lòa xòa trên lông mày, lông mi thật dài, hơi thở khẽ khàng.

Dưới cổ áo ngủ màu trắng lộ ra một đoạn dây đỏ đan xen tơ vàng, nhìn như được dệt bằng tay nghề vô cùng tinh xảo, không khó để tưởng tượng thành phẩm quý giá đến mức nào.

Hai tay thiếu niên ôm đứa bé, nó rúc trong ngực cậu, nằm trên ghế salon ngủ say sưa.

TV phát ra bài hát cuối phim hoạt hình, dường như đứa bé rất nhạy cảm với bài hát này nên mơ màng mở mắt ra.

Đứa bé mở to mắt, trông thấy người đàn ông nửa quỳ trước ghế salon.

Nó vui vẻ reo lên: "Chú ——"

Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: "Ừ."

"Diêm Ninh ngoan, đứng dậy trước đi."

"Nhẹ một chút, đừng đánh thức anh."

Đứa bé rất nghe lời, cẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi ngực tiểu quỷ.

Tiểu quỷ có vẻ ngủ rất say, đầu nghiêng trên ghế salon, hơi thở nhè nhẹ.

Đứa bé leo xuống ghế salon rồi sụt sịt nói: "Chú ơi, Ninh Ninh muốn về nhà."

Mấy ngày trước nó tỉnh lại thì thấy mình ở một nơi vô cùng lạ lẫm, đi thật xa thật lâu, vừa mệt vừa khát cũng không tìm ra đường về nhà.

Cứ như đường về nhà đã bị sương mù che kín khiến nó không sao tìm được.

Diêm Hạc gật đầu rồi thấp giọng nói: "Ừ. Chú đưa cháu về nhà."

Đứa bé vui vẻ trở lại, đi sau lưng người đàn ông nói: "Chú Tiểu Hạc, mấy ngày nay cháu không về, mẹ cháu thế nào rồi ạ?"

Diêm Hạc dẫn nó đi ra ngoài, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay mẹ cháu nhớ cháu lắm, cứ khóc mãi."

Đứa bé luống cuống nói không phải mình cố ý đi lạc đâu, nó cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, khi tỉnh lại đã thấy mình ở chỗ lạ rồi.

Diêm Hạc mở cửa xe, nhìn đứa bé leo lên rồi ngoan ngoãn cài dây an toàn.

Anh nói: "Không phải lỗi của cháu."

Diêm Hạc đi tới ghế lái: "Hồi bé chú cũng từng đi lạc. Khi bị lạc sẽ có kẻ xấu muốn ăn thịt cháu. Lần sau bị lạc cháu cứ đứng yên tại chỗ rồi cố nghĩ về người nhà mình nhé."

Đứa bé gật đầu lia lịa, bi bô nói: "Cháu không đi với người xấu đâu. Cháu đi với một chú khác cơ. Trên người chú ấy có mùi của chú. Chú ấy cho cháu ăn, tắm cho cháu, mặc đồ cho cháu, còn cho cháu xem tivi nữa."

Diêm Hạc nhìn vào kính chiếu hậu, trông thấy chiếc áo choàng xám trên người đứa bé, im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: "Chú ấy tốt lắm. Chú cũng biết mà."

Đứa bé nắm lấy áo choàng xám, nghiêm túc dặn dò: "Chú Tiểu Hạc nhớ mua áo khác cho chú ấy nha. Ninh Ninh mặc áo của chú ấy nên chú ấy không có áo mặc đâu."

Diêm Hạc gật đầu.

Đứa bé nghiêm túc nói tiếp: "Chú Tiểu Hạc còn phải làm thẻ hội viên TV cho chú ấy nữa nha."

Diêm Hạc vừa lái xe vừa nói: "Ừ."

Đêm nay đứa bé nói nhiều lạ thường, ngồi ở ghế sau huyên thuyên suốt quãng đường.

Đến bệnh viện, Diêm Hạc dẫn nó xuống xe rồi đi tới phòng bệnh.

Đến nơi, dường như đứa bé nhận ra gì đó nên ngẩng đầu nhìn Diêm Hạc, do dự hỏi: "Chú Tiểu Hạc, sau này cháu còn được gặp lại chú kia nữa không ạ?"

Diêm Hạc ngồi xuống, nhìn thẳng vào đứa bé rồi nói: "Được chứ. Chú hứa với cháu."

Đứa bé yên tâm lại, nhoẻn miệng cười để lộ hai cái răng mèo, vui vẻ căn dặn: "Vậy chú Tiểu Hạc nhất định phải mua áo mới cho chú ấy nha."

Diêm Hạc gật đầu.

Đứa bé hớn hở đi vào phòng bệnh.

Diêm Hạc đứng trước cửa, chẳng bao lâu sau nghe thấy tiếng khóc vui mừng của chị họ trong phòng bệnh.

Cô ôm chầm đứa bé, nước mắt đầm đìa.

Đứa bé trong ngực cũng ôm lại cô, vui vẻ nói: "Chú Tiểu Hạc dẫn con về đó......"

"Ninh Ninh đi xa ơi là xa mà vẫn không tìm thấy đường về nhà......"

Mấy người trong phòng bệnh quay sang nhìn nhau, chỉ có Diêm Thư dịu dàng ôm đứa bé, xoa đầu nó rồi nức nở nói: "Mẹ biết......"

"Mẹ biết chú Tiểu Hạc nhất định sẽ dẫn con về mà......"

Chồng Diêm Thư vỡ lẽ gì đó nên nhìn ra cửa phòng bệnh, trông thấy một góc áo màu đen.

Đứa bé vụng về lau nước mắt cho người phụ nữ rồi thì thầm: "Mẹ, con nói mẹ nghe một bí mật nhé."

"Còn một người nữa dẫn con về đó."

"Chú ấy đẹp như chú Tiểu Hạc vậy."

"Chú Tiểu Hạc nói chú ấy tốt ơi là tốt."

"Chú Tiểu Hạc còn nói lần sau có dịp sẽ dẫn con đi gặp chú ấy nữa."