Ma da tìm khắp phòng ngủ trên lầu nhưng vẫn không tìm được tiểu quỷ.

Y chui ra khỏi gầm giường, vô cùng lo lắng, vẻ mặt cũng u ám theo.

Ma da bay xuống lầu, vừa quay đầu thì thấy một người một thú bông trước bàn ăn.

Thú bông bò trên quần người đàn ông, vùng vẫy mấy lần rồi nằm cứng đờ tại chỗ.

Ma da luôn chướng mắt gã chim vừa sợ tối vừa sợ ma ở biệt thự này.

Ma da lạnh lùng bay lướt qua một người một thú bông rồi lầm bầm mắng đồi phong bại tục.

Diêm Hạc: "......"

Mộ Bạch: "......"

Thú bông cứng đờ bị cầm lên đặt vào một chiếc đĩa khác.

Thú bông cố tỏ vẻ bình tĩnh nằm trên đĩa trơn láng lạnh lẽo, chưa đầy hai giây sau lại bị ngón tay túm lên đổi sang chỗ khác.

Đổi xong, Diêm Hạc đưa ngón tay sờ chỗ lúc nãy thú bông nằm sấp.

Nóng.

Thú bông đỏ từ tai đến cổ nằm giả chết trên bàn ăn.

Thật ra Diêm Hạc cũng chẳng khá hơn chút nào.

Nhưng trên mặt anh không bao giờ bộc lộ cảm xúc nên nhìn bề ngoài chẳng phát hiện được gì.

Chỉ là người đàn ông luôn ngồi nghiêm chỉnh lại gác chân trái lên chân phải, yên lặng bắt chéo chân.

Mộ Bạch giả chết tuyệt vọng nằm sấp trên đĩa, chốc lát sau cậu ngẩng đầu lên, thấy ma da đang tìm mình trong lồng giặt thì càng thêm tuyệt vọng.

Chắc vì tìm không thấy tiểu quỷ trong máy giặt nên ma da hơi thất vọng.

Y dạo quanh một vòng, sau đó bay qua cửa sổ mở rộng của biệt thự.

Mộ Bạch trong thú bông trơ mắt nhìn ma da bay thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại.

Từ sau đêm đó, ma da không tới biệt thự nữa.

Mấy ngày nay Mộ Bạch bị phong ấn trong thú bông, mỗi ngày đều đi theo Diêm Hạc, một tấc cũng không rời.

Ban đêm gần đi ngủ, thú bông được đặt trên tủ đầu giường, tay luôn bị cột một sợi dây đỏ như nhân sâm.

Đầu kia của dây đỏ cột vào cổ tay người đàn ông.

Dây đỏ là để phòng ngừa tiểu quỷ chạy lung tung lại bị thiên sư không có mắt nào đó bắt đi.

Mới đầu Mộ Bạch không quen với dây đỏ trên tay nên nửa đêm hay giả bộ rơi xuống tủ đầu giường, kéo dây đỏ lắc lư.

Người đàn ông đang ngủ mơ màng quờ tay nhặt thú bông lên đặt cạnh gối mình.

Sợi dây đỏ dài ngoằng xếp chồng lên nhau trên gối mềm.

Thú bông ở rất gần người đàn ông, suýt nữa đụng vào chóp mũi anh.

Lúc này Mộ Bạch mới ngoan ngoãn không cựa quậy lung tung nữa.

Khác với trước kia, dạo này cậu luôn kè kè bên cạnh Diêm Hạc, giờ mới biết thì ra ban ngày người đàn ông bận rộn như vậy.

Làm việc và họp hành liên tu bất tận từ sáng đến tối, hầu như lúc nào người đàn ông cũng ngồi trong văn phòng giải quyết hồ sơ.

Tẻ nhạt chẳng có gì mới mẻ cả.

Mãi đến khi mặt trời lặn, Diêm Hạc mới đem cậu về nhà.

Bảy rưỡi tối, anh tự nấu mấy món đơn giản rồi lặng lẽ ngồi ăn một mình bên bàn ăn trống trải.

Trong lúc đó Diêm Hạc sẽ đặt cậu trên một cái đĩa khác, anh ngồi đối diện với cậu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn thú bông.

Mộ Bạch khó lòng tin được bao năm nay người trước mặt đều sống như vậy.

Ngày qua ngày, hệt như một chiếc đồng hồ chính xác, yên lặng thực hiện nghĩa vụ tiến về phía trước.

Nhưng mấy ngày nay, đồng hồ chính xác đôi khi cũng sai lệch.

Chẳng hạn như tám giờ tối, Diêm Hạc lẽ ra phải ở phòng làm việc xem tài liệu lại ngồi xổm trong phòng tắm rửa sạch thú bông bị rơi vào hồ cá.

Thú bông ngoan ngoãn ngồi trong chậu nước, trên đầu toàn bọt xà phòng.

Người đàn ông mặc áo cổ lọ màu đen ngồi xổm cạnh chậu nước, sau khi rửa sạch thú bông cũng không dám vắt khô mà tìm một cái giá gỗ cho thú bông ngồi hong.

Sau đó gọi điện cho thiên sư không có mắt kia hỏi thú bông bị bẩn thì phải làm sao.

Vệ Triết ở đầu dây bên kia dè dặt nói: "Diêm tổng, nếu bẩn thì ngài cứ bỏ vào máy giặt đi ạ, thú bông không rách được đâu."

"Vệ gia chúng tôi dùng toàn vật liệu xịn nhất, bỏ vào máy giặt quay một tiếng cũng không sao."

Diêm Hạc: "......"

Anh cúp máy.

Diêm Hạc nhìn thoáng qua thú bông đang cúi đầu vặn cánh tay mình trên giá gỗ, nước nhỏ xuống tí tách.

Cũng mạnh ghê chứ.

Cuối cùng người đàn ông tìm máy sấy, sấy một lúc lâu thú bông mới khô.

Khi thú bông khô thì tiểu quỷ cũng nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.

Ngày thứ bảy Mộ Bạch bị phong ấn trong thú bông.

Rạng sáng, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn tối.

Tiểu quỷ mơ màng trở mình như thường lệ, chợt cảm thấy mình nhẹ nhàng bay lên.

Mộ Bạch ngái ngủ mở mắt ra, cứ tưởng mình lại lăn xuống sàn.

Nhưng khi mở mắt ra, cậu mới phát hiện những thứ khổng lồ trước mặt đã trở về kích thước ban đầu.

Mộ Bạch sửng sốt giây lát rồi đứng dậy nhanh như chớp, cúi đầu nhìn tay chân mình, kinh ngạc nhận ra mình đã trở về hình dáng tiểu quỷ.

Giờ cậu đang ngồi đầu giường, thú bông vẫn nằm cạnh gối người đàn ông.

Mộ Bạch háo hức bay tới cửa sổ, nhưng khi đến bệ cửa sổ lại dừng bước.

Cậu do dự quay đầu nhìn người đàn ông trên giường.

Trong phòng ngủ lờ mờ, người đàn ông yên tĩnh nằm thẳng trên giường, hơi thở đều đều, gương mặt tuấn tú góc cạnh.

Có lẽ bình thường đã quen lạnh lùng nên ngay cả lúc ngủ người đàn ông cũng mím môi thành một đường thẳng.

Thú bông lẳng lặng nằm cạnh gối.

Mộ Bạch cũng chẳng biết mình đang do dự điều gì.

Chắc vì ngày nào người đàn ông cũng đem cậu theo, mỗi lần ăn cơm đều đặt cậu ngồi đối diện, Mộ Bạch cảm thấy hình như người trước mặt cũng không xem thú bông cầu phúc như thú bông bình thường.

Người đàn ông có vẻ rất thích thú bông cầu phúc này.

Nhưng dù sao đó cũng không phải là thú bông cầu phúc.

Sau khi cậu đi, thú bông sẽ không thể cử động, cũng không thể chạy loạn khắp nơi như nhân sâm nữa.

Mộ Bạch hơi do dự, cuối cùng trước khi đi vẫn không đóng cửa sổ mà để cửa sổ mở rộng.

Sáu giờ rưỡi sáng.

Đồng hồ báo thức trong phòng ngủ vang lên đúng giờ, sau khi reo hai lần thì bị một bàn tay ấn tắt.

Người đàn ông trên giường lớn màu xám nhạt mơ màng ngồi dậy tháo sợi dây đỏ trên tay như thường lệ, chuẩn bị vào phòng vệ sinh.

Nhưng sắc trời ngoài phòng ngủ đột nhiên bừng sáng, màn cửa bị gió lùa vào cửa sổ mở rộng làm bay tốc lên, những vệt nắng chập chờn trên sàn gỗ như đang báo hiệu gì đó.

Diêm Hạc sững sờ.

Dường như anh đã nhận ra điều gì nên chậm chạp quay đầu nhìn thú bông trên giường.

"Diêm tổng, tôi tuyệt đối không phải bàng môn tà đạo đâu, chẳng qua chỉ phong ấn tiểu quỷ kia vào thú bông thôi."

"Bảy ngày sau, nếu không gia cố phong ấn thì thú bông sẽ tự khắc thả tiểu quỷ ra."

Đúng vậy.

Hôm nay là ngày thứ bảy.

Là ngày tiểu quỷ được thả.

Diêm Hạc đã biết ngay từ đầu.

Nhưng anh không ngờ lại nhanh đến thế.

Bảy ngày trôi qua như chớp mắt.

Thậm chí hôm qua anh còn nhờ thư ký chuẩn bị mấy bộ đồ cỡ nhỏ.

Diêm Hạc đứng nhìn thú bông âm u đầy tử khí trên gối, hoàn toàn khác xa dáng vẻ thường ngày.

Mọi khi thú bông sẽ thừa dịp anh không chú ý để lén vươn vai một cái, nhưng hầu hết thời gian đều nằm ỳ trên giường, không muốn đi làm với anh lúc sáng sớm cho lắm.

Anh luôn đặt thú bông trong túi mình để thú bông ngủ thêm một lát.

Nhưng có lẽ từ giờ sẽ không thấy được nữa.

Diêm Hạc khom người cầm thú bông đặt cạnh đèn ngủ trên tủ đầu giường.

Chẳng bao lâu sau, mọi người trong công ty đều biết sếp mình không còn đem thú bông xấu xí bình thường luôn kè kè bên người đến công ty nữa.

Mấy thư ký còn hơi tiếc nuối.

Mặc dù thú bông kia quả thực rất xấu nhưng nhìn lâu lại thấy sinh động hẳn lên.

Hơn nữa từ lúc đem theo thú bông, vị sếp quanh năm lạnh lùng của họ đã trở nên ôn hòa hơn nhiều.