Đêm khuya.

Trước cửa quán bar nổi tiếng nhất Tân Thị đậu đầy siêu xe, mấy vệ sĩ cao to đứng gác hai bên.

Một chiếc Maybach đen nhánh từ từ dừng lại trước cửa quán bar.

Hai con ma vẫn đang ngồi xổm trên thềm tán gẫu.

"Chỗ này nhìn chướng khí mù mịt, không phải nơi người ngủ sớm sẽ tới đâu......"

Ma da kiên trì nói: "Chưa chắc, cậu ráng chờ thêm lát nữa đi, biết đâu sẽ tìm được người thích hợp thì sao......"

Kết quả còn chưa dứt lời thì hai con ma nhìn thấy một người đàn ông chui ra khỏi chiếc Maybach màu đen, mặc áo khoác đen vừa khít, vai rộng chân dài, thân hình cực chuẩn.

Sắc mặt người đàn ông trầm tĩnh, dưới tay áo lộ ra một đoạn Phật châu, đi thẳng tới cửa quán bar.

Thấy người mà Mộ Bạch nói mười giờ đã lên giường ngủ xuất hiện ở cửa quán bar, ma da trầm mặc một hồi, khó giấu được nỗi phấn khích, đơ mặt nói: "Khá lắm."

"Mười một giờ đêm không ngủ mà đến chỗ chướng khí mù mịt này."

"Giờ anh ta cũng chẳng phải người tốt nữa rồi."

Mộ Bạch: "......"

Ở cửa quán bar, gã đàn ông lúc nãy cầm bình giữ nhiệt ngâm kỷ tử đi ra ngoài, có vẻ rất kinh ngạc nhưng vẫn tươi cười niềm nở chào người trước mặt.

Tiểu quỷ trơ mắt nhìn Diêm Hạc khẽ gật đầu chào lại gã đàn ông.

Ma da ở cạnh thì thầm đe dọa: "Hôm nay anh ta dám đi chơi lúc mười một giờ thì ngày mai dám đi thâu đêm lắm chứ."

Mộ Bạch: "......"

Tiểu quỷ cố biện minh: "Hồi trước anh ấy không vậy đâu......"

"Xưa nay anh ấy luôn đi ngủ lúc mười giờ, chắc hôm nay có việc gì thôi......"

Mộ Bạch càng nói càng chắc chắn, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất, chẳng chút do dự nói: "Nhất định là gã cầm bình giữ nhiệt kia gọi anh ấy tới rồi."

"Gã kia nhìn mới không giống người tốt ấy."

Cậu biện luận bằng lý lẽ: "Có sếp nhà ai đàng hoàng mà mười một giờ đêm còn chưa ngủ không?"

Ma da: "......"

Tiểu quỷ lải nhải: "Gã cầm bình giữ nhiệt đúng là gian xảo mà......"

Ở cửa quán bar, gã phú nhị đại đích thân ra đón người cười nói: "Diêm tổng, khách quý ít gặp quá nhỉ!"

"Tôi nói ngài nhắn tin cho tôi nhưng mọi người trong quán bar đều không tin ngài sẽ tới, ai cũng nghển cổ lên chờ ngài hết."

"Nếu đêm nay ngài có hứng thì để tôi sắp xếp cho nhé?"

Diêm Hạc mỉm cười lắc đầu rồi ôn tồn nói: "Cảm ơn, vô tình đi ngang qua thôi."

Anh nói không nhanh không chậm, khóe mắt liếc nhìn tiểu quỷ ngồi trên thềm cách đó không xa.

Tiểu quỷ cũng nghển cổ lên như phú nhị đại nói, tròn mắt nhìn về phía anh.

Chẳng biết cậu đang nói gì với ma da bên cạnh mà hết sức hùng hồn, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng rụt rè khép nép như chim cút trong quán bar lúc nãy.

Nghe Diêm Hạc nói vô tình đi ngang qua, gã phú nhị đại cũng thức thời biết người trước mặt sẽ không vào chung với mình.

Tính tình người trước mặt lúc nào cũng điềm đạm, giữ mình trong sạch, nổi tiếng trong giới vì tính tự chủ và xa cách.

Có lẽ bận xử lý việc gì vô tình đi ngang qua đây, nhớ tới hợp đồng bọn họ ký lần trước nên tiện đường tới bàn bạc với hắn thôi.

Gã phú nhị đại tiếc rẻ cười nói: "Thế thì thôi vậy, lần sau Diêm tổng có hứng thì đến tụ họp với chúng tôi cũng không muộn."

Diêm Hạc khẽ gật đầu, thoáng thấy tiểu quỷ nhìn chằm chằm phú nhị đại không chớp mắt.

"......"

Chẳng lẽ nhắm được mục tiêu mới rồi sao?

Người đàn ông mặc áo khoác đen thầm nghiến răng rồi bình tĩnh nghiêng người sang, thân hình cao lớn che khuất gã phú nhị đại.

Gã phú nhị đại cầm bình giữ nhiệt khó hiểu nhìn Diêm Hạc, dè dặt hỏi: "Diêm tổng, ngài sao vậy?"

Diêm Hạc nghiêng người ôn tồn nói: "Bận rộn quá nên đau lưng. Bác sĩ dặn phải thường xuyên vận động."

Gã phú nhị đại bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nói: "Cũng đúng, chúng ta suốt ngày ngồi trong văn phòng, khó tránh khỏi bệnh này bệnh kia lắm......"

Diêm Hạc vốn có lưng rất khỏe mỉm cười gật đầu đồng tình.

Tiểu quỷ bên kia nghển cổ nhìn chằm chằm hai người trò chuyện cách đó không xa rồi lẩm bẩm: "Rốt cuộc bọn họ nói gì vậy?"

Sao hai người đứng gần nhau thế......

Gã cầm bình giữ nhiệt thức khuya nhảy disco kia đừng có làm hư Diêm Hạc chứ.

Cổ tiểu quỷ càng nghển càng cao, trông thấy mục tiêu mới của mình liên tục mỉm cười với người trước mặt, có vẻ chăm chú lắm.

Mục tiêu mới quay lưng về phía cậu nên cậu không thấy được vẻ mặt anh.

Vì mục tiêu mới che khuất gã đàn ông cầm bình giữ nhiệt nên Mộ Bạch cũng chẳng thấy được vẻ mặt hắn.

Cậu chỉ biết hai người trò chuyện hết sức vui vẻ, tiếng cười của gã cầm bình giữ nhiệt vọng lại từ xa, thậm chí còn đưa tay vỗ vai mục tiêu mới.

Cậu rất ít thấy mục tiêu mới nói với ai nhiều như vậy, nửa đêm còn đích thân lái xe tới đây tìm gã cầm bình giữ nhiệt.

Tiểu quỷ buồn bực chống đầu, chẳng biết hai người đang cười cái gì.

Còn cười vui vẻ vậy nữa.

Gã cầm bình giữ nhiệt này sao mà nói lắm thế.

"Vậy lần sau Diêm tổng có rảnh thì đến nhé, tôi sẽ sắp xếp ——"

Gã phú nhị đại tươi cười vỗ vai người trước mặt, bỗng nhiên thấy trán mình lạnh toát.

Hắn khó hiểu xoa đầu.

Ma da kéo tiểu quỷ không nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu quỷ bay vèo tới chỗ gã chim kia.

Tiểu quỷ đu trên người mục tiêu mới, cảnh giác nhìn chằm chằm gã cầm bình giữ nhiệt.

Lần sau lần sau.

Ai thèm có lần sau với hắn chứ?

Dường như Diêm Hạc cũng không ngờ tiểu quỷ bay ào tới đu lên người mình.

Mới nãy tiểu quỷ còn nhìn chằm chằm gã phú nhị đại, giờ lại đu trên người anh.

Anh hơi nghiêng đầu, trông thấy tiểu quỷ cũng cúi đầu nhìn mình với ánh mắt như đang lên án.

Diêm Hạc ôn tồn tạm biệt gã phú nhị đại.

Hắn cười vẫy tay với Diêm Hạc, hăng hái nói: "Diêm tổng. Hẹn lần sau nhé ——"

Diêm Hạc cũng vẫy tay rồi chậm rãi đi về phía chiếc xe đen.

Tiểu quỷ đu trên người anh hơi do dự, nghĩ ngợi giây lát rồi nhảy xuống.

Bước chân Diêm Hạc thoáng dừng lại.

Tiểu quỷ đứng tại chỗ, dường như đã hạ quyết tâm nên chỉ ngẩng đầu nhìn anh chứ không đi theo.

Diêm Hạc mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Qua kính chiếu hậu, anh thấy tiểu quỷ cách đó không xa lưỡng lự nhìn mình, ánh mắt lộ ra vẻ do dự.

Sắc mặt Diêm Hạc thoáng trầm xuống.

Mộ Bạch đứng tại chỗ, nhịn đau nghĩ mình cũng quá lợi hại rồi.

Tiểu quỷ có thể trơ mắt nhìn phiếu cơm của mình chạy đi chắc xưa nay chỉ có mỗi mình cậu thôi.

Người đàn ông trong Maybach màu đen tháo chuỗi Phật châu ra khỏi cổ tay rồi ném sang một bên.

Phút chốc âm khí tán loạn khắp nơi, tà ma ẩn nấp trong bóng đêm bắt đầu ngo ngoe rục rịch như ngửi được mùi đồ bổ cực kỳ hấp dẫn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, dường như nhận ra âm khí này đến từ đâu, tà ma nhốn nháo xung quanh yên tĩnh lại, im lìm như chết.

Ma da nhạy bén nhìn về phía tà ma nhốn nháo, nhưng chỉ trong chớp mắt chúng lại trở nên yên tĩnh.

Y nhíu mày thu hồi ánh mắt, vừa ngẩng đầu thì thấy tiểu quỷ bay tới chiếc xe màu đen nhanh như chớp.

Y lanh tay lẹ mắt túm gáy áo tiểu quỷ, sững sờ hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Tiểu quỷ ngại ngùng nói: "Để tớ đến nhìn anh ấy chút xíu."

Cậu nuốt nước bọt nói: "Tớ chỉ nhìn thôi, không ăn đâu."

Ma da: "......"

Vẻ mặt y phức tạp: "Cậu nhìn kiểu gì?"

Tiểu quỷ vùng vẫy một lát rồi nói: "Tớ ngồi cạnh giường nhìn."

"Anh ấy thơm quá, tớ không biết cậu có ngửi thấy không, nhưng mà thơm thật đó......"

Ma da: "Mới nãy cậu còn nói cho người ta nghỉ một tuần mà."

Tiểu quỷ: "Tớ chỉ ngửi thôi chứ không ăn đâu, không ăn thật mà, tớ sẽ nhịn một tuần......"

"Thật đó, tớ mà liếm một cái thì sẽ bị sét đánh ngay——"

Đôi khi ma da thật sự cảm thấy kiếp trước gã chim kia là hồ ly tinh trong thoại bản.

Nếu không sao lại làm Mộ Bạch mê mẩn vậy chứ.

Y chưa kịp mở miệng thì đã thấy tiểu quỷ phóng như bay về phía chiếc xe màu đen.

Mộ Bạch cũng chẳng biết mình bị sao nữa, lúc nãy chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ hấp dẫn khơi dậy cơn thèm của cậu.

Cậu lướt tới chiếc xe màu đen, sau khi chui vào xe thì mùi thơm càng đậm hơn khiến người ta mụ mẫm đầu óc.

Tiểu quỷ nhìn chằm chằm Diêm Hạc trong xe.

Sau khi thấy tiểu quỷ chui vào, Diêm Hạc liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy ma da mặt xanh kia không đi theo thì bình tĩnh đạp ga, Maybach màu đen quay đầu lao vút trên đường như một tia chớp.

Ma da bị cho hít khói: "......"

———

Sự thật chứng minh.

Chuyện ma quỷ thật sự không thể tin được.

Ngày xưa ở nhà Mộ Bạch nhịn không được chui rào trốn học, sau khi chết cũng nhịn không được sự cám dỗ của đồ ăn.

Mười hai giờ đêm.

Tắm rửa xong, người đàn ông ra ngoài một chuyến để bắt tiểu quỷ về lên giường đi ngủ như thường lệ.

Giờ ngay cả Phật châu Diêm Hạc cũng không đeo, chỉ sợ tiểu quỷ mới bắt về không ngửi thấy âm khí lại lén lút chạy đi.

Đèn ngủ vẫn còn bật, ánh sáng dìu dịu chiếu khắp phòng ngủ.

Diêm Hạc thấy tiểu quỷ ngồi xổm cạnh giường, tì cằm lên mép giường, chóp mũi nhúc nhích, nhìn anh không chớp mắt.

Không hiểu sao vẫn chưa lên giường nữa.

Diêm Hạc không nhắm mắt mà nhìn tiểu quỷ.

Thiếu niên dựa vào mép giường, tóc đen mềm mại, đuôi mắt hơi xếch lên, con ngươi đen láy, từ từ tới gần người trên giường trong âm thầm.

Cậu có vẻ hết sức thận trọng, thậm chí còn nín thở như sợ quấy nhiễu người trước mặt.

Mãi đến khi hai gò má trắng nõn kề sát người đàn ông trên giường, tiểu quỷ nghiêng đầu rồi cúi người dụi mũi vào chóp mũi người đàn ông, cọ xát mặt anh cực kỳ chậm.

Tựa như đang đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn.

Do dự hồi lâu, rốt cuộc tiểu quỷ liếm môi rồi lẩm bẩm tự nhủ.

Chỉ một miếng thôi.

Chỉ ăn một miếng thôi.

Tiểu quỷ không cưỡng lại nổi mùi thơm áp vào mặt người đàn ông, ngón tay trắng nõn nắm chặt ga giường, nghiêng đầu hít một hơi tinh thần khí.

Đó là hương vị hoàn toàn khác xa tinh thần khí tỏa ra trong mơ.

Thảo nào bao nhiêu ác quỷ bị Hắc Bạch Vô Thường truy sát mà vẫn muốn hút dương khí nhân loại, gây họa cho dương gian.

Tiểu quỷ ép mình ngẩng đầu lên rồi liếm môi, trông thấy hàm dưới của người đàn ông nghiến chặt, ngay cả vành tai cũng hơi đổi màu.

Chẳng biết người đàn ông đang nhìn chằm chằm vật gì sau lưng cậu mà không hề chớp mắt.

Mộ Bạch nghiêng đầu tò mò nhìn người đàn ông trước mặt, hình như cảm thấy vành tai anh đổi màu quá thần kỳ nên đưa tay sờ thử.

Người đàn ông bỗng nhiên nhắm mắt lại rồi đưa tay tắt đèn.

Phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ nên không thấy rõ lắm.

Đó gần như là một nụ hôn.

Người đàn ông trên giường nhắm mắt, lồng ngực khẽ phập phồng, cổ họng ngứa ran.

Vì tháo chuỗi Phật châu nên Diêm Hạc cực kỳ nhạy cảm với âm khí.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng âm khí phác họa ra hình dáng thiếu niên, sống mũi cao thẳng đụng vào cằm anh, đôi môi đầy đặn ngây ngô vụng về lướt qua tai rồi dừng lại trên má.

Tiểu quỷ cúi đầu dụi gò má trắng nõn vào mặt anh, tựa như chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể áp môi lên môi anh.

Một lúc lâu sau.

Đèn ngủ đột nhiên bật sáng trở lại, tiểu quỷ mờ mịt nhìn người đàn ông trên giường mở mắt ra rồi đưa tay sờ mặt mình.

Gò má tiểu quỷ chợt nóng ran.

Tựa như thấy lại cảnh lúc nãy mình chống hai tay lên giường rồi dụi má vào mặt người ta, còn hút trộm tinh thần khí nữa.

Trước kia cậu toàn hút tinh thần khí khi Diêm Hạc đã ngủ say, đây là lần đầu tiên hút quang minh chính đại nên cậu không khỏi quẫn bách.

Tiểu quỷ lùi lại mấy bước, đột nhiên quay người hoảng hốt chạy tới cửa sổ bay đi.

Diêm Hạc vừa ngẩng đầu lên thì tiểu quỷ trước mặt lập tức bỏ chạy, vội đến nỗi chẳng đoái hoài gì tới màn cửa, đâm đầu vào màn làm nó bay tán loạn.

Diêm Hạc sững sờ.

Dường như anh không hiểu tại sao tiểu quỷ chạy trốn, thậm chí còn quay đầu nhìn thoáng qua Phật châu trên tủ đầu giường, thầm hoài nghi lúc nãy mình vô thức cầm chuỗi Phật châu, tiểu quỷ không ngửi thấy âm khí nên mới mất hứng chạy đi.

Nhưng Phật châu vẫn nằm yên trên tủ đầu giường.

Bên kia, tiểu quỷ hấp tấp chạy về nghĩa địa.

Nghe thấy động tĩnh, ma da trong nghĩa địa vừa ngẩng đầu lên thì thấy tiểu quỷ ngồi phịch xuống thở hồng hộc.

Ma da sầm mặt: "Cậu gặp con lừa trọc trên đường à?"

Tiểu quỷ đờ đẫn lắc đầu.

Ma da: "Vậy sao chạy nhanh thế?"

Tiểu quỷ nuốt nước bọt, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Đâu có, tớ vẫn đi như bình thường mà."

Cậu nhìn quanh một vòng: "Sao hôm nay cậu không đi ngâm nước?"

Thấy tiểu quỷ đánh trống lảng một cách vụng về, ma da đơ mặt nói: "Dạo này không đi nữa. Tớ sắp nhận việc để kiếm nhang rồi."

Đến lúc đó trèo đèo lội suối toàn phải ngâm mình trong hồ, quỷ cũng bị ngâm nát.

Tiểu quỷ đang giả bộ quạt tay thảng thốt: "Sao phải đi chứ?"

Ma da lời ít mà ý nhiều: "Nhang sắp hết rồi."

Tiểu quỷ sốt ruột nói ngay: "Tớ còn mà, lần trước người ta đốt nhầm nhang tớ vẫn còn giữ......"

Ma da lắc đầu: "Không đủ."

Tiểu quỷ lập tức ỉu xìu, không nói gì nữa.

Đúng là không đủ thật.

Ma da lợi hại hơn cậu nhiều, ăn nhang cũng nhiều hơn cậu, chút nhang này chẳng cầm cự được bao lâu cả.

Ma da lại không muốn nấp dưới nước kéo người khác chết thay nên chỉ có thể đến chợ quỷ nhận việc để đổi nhang.

Nhưng việc nào cũng hết sức nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ hở là bị quỷ sứ bắt về địa ngục ngay.

Mộ Bạch rầu rĩ hỏi: "Chừng nào đi?"

Ma da: "Nhận việc rồi, khoảng một tuần nữa là đi. Lần này phải đến miền Nam một chuyến."

Mộ Bạch thấp giọng nói: "Đi đi, nếu gặp quỷ sứ nhớ chạy thật nhanh nhé, việc kia khỏi làm cũng được."

Ma da đơ mặt gật đầu, còn nghiêm túc nói: "Tớ sẽ tìm người nước ngoài cho cậu ăn đồ Tây."

Đôi khi chỗ y làm việc cách Tân Thị một trăm lẻ tám cây số, có khi gặp mùa nước cạn, ma da như y không thể về được.

Mộ Bạch nhắm mắt nói: "Cảm ơn cậu nha."

Ma da đơ mặt: "Khỏi cảm ơn, việc tớ nên làm mà."

Y nói thêm: "Cách xa gã chim kia một chút là được rồi."

Mộ Bạch đột nhiên nhìn lảng đi chỗ khác, chỉ gật đầu chứ không nói gì.

Nhưng ma da vẫn hết sức hài lòng.

Mới đầu y còn tưởng đêm nay Mộ Bạch sẽ không về, biết đâu không chịu được cám dỗ nên ở lại nhà gã chim kia cũng nên.

Không ngờ Mộ Bạch vẫn trở về.

Chỉ là một gã chim.

Công lực cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ánh mắt ma da lộ vẻ vui mừng.

Còn Mộ Bạch lại thấy chột dạ.

Cậu và A Sinh khác xa lũ ác quỷ hại người, họ là tiểu quỷ rất có nguyên tắc.

Cậu làm quỷ bóng đè nhưng xưa nay không đè phụ nữ, trẻ em và người già, A Sinh làm ma da cũng không bao giờ kéo người khác chết thay.

Lúc trước họ ngồi xổm ven đường, cậu thường xuyên răn dạy A Sinh đừng như các tiểu quỷ khác, thiện ác bất phân, làm nhiều việc ác.

Như sắc quỷ chẳng hạn, loại quỷ này bị phỉ nhổ nhiều nhất, ỷ người sống không thấy mình nên lén lút sàm sỡ.

Nhưng giờ cậu giống hệt sắc quỷ vậy, người ta còn chưa ngủ mà cậu đã bị quyến rũ mụ mẫm đầu óc, ỷ người ta không thấy mà sàm sỡ người ta.

Rõ ràng mới nãy còn thề liếm một cái sẽ bị sét đánh.

Trong lòng Mộ Bạch thầm phỉ nhổ mình.

Thế là những ngày tiếp theo, tiểu quỷ ở lì trong nghĩa địa không nhích một bước, kiên quyết nằm gặm số nhang còn dư.

Không hề hay biết ở ngôi biệt thự kia, chuông gió đã sắp bị người lắc hỏng.