Bốn ngàn cây nến!

Mớ tóc trên đầu cậu có tài đức gì mà đổi được bốn ngàn cây nến chứ.

Tiểu quỷ đau lòng nhức óc, Vệ Triết bên cạnh càng đau lòng nhức óc hơn, lập tức đè tiểu quỷ vừa bật dậy khỏi ghế ngồi xuống lại.

"Chỉ đổi được hơn bốn ngàn cây nến chứ mấy, sao cậu không chọn gói khác?"

"Gói khác có thể đổi hơn tám ngàn cây nến đó, sao cậu không chọn đi?"

Tiểu quỷ: "......"

Cậu ngại ngùng lí nhí: "Tôi trả không nổi......"

Vệ Triết thở dài, ánh mắt trìu mến như đang nhìn một đứa nhỏ ngốc: "Cậu quẹt thẻ của Diêm tổng mà sợ gì?"

Chắc tiểu quỷ này không hề biết nhang nến mình ăn trước đây đắt cỡ nào.

Đúng là Mộ Bạch không biết thật, cậu bị đè xuống ghế, nhà tạo mẫu tóc lại bật máy nhẹ nhàng sấy tóc cho cậu, vừa sấy vừa nói: "Tiên sinh, giá này không đắt đâu, máy sấy của chúng tôi áp dụng công nghệ Air Multiplier nên có thể bảo vệ tóc tối đa đấy ạ......"

Tiểu quỷ cúi đầu không nói lời nào.

Cậu không hiểu tại sao máy sấy gì đó lại đắt như vậy.

Cậu xuống lầu ngồi xổm ven đường một tiếng cũng khô thôi.

Tiếc là Vệ Triết không cho mà giữ chặt cậu trên ghế, thậm chí còn bảo nhà tạo mẫu làm thêm công đoạn dưỡng tóc.

Hắn ngồi trên ghế, ra vẻ kẻ cả nói với tiểu quỷ: "Cậu tên Mộ Bạch đúng không, anh đây lớn hơn cậu, gọi cậu là Tiểu Bạch chắc cũng không có gì quá đáng nhỉ."

Mộ Bạch đã chết mấy trăm năm: "......"

Vệ Triết kẻ cả nói tiếp: "Bạch à ——"

"Vinh hoa phú quý nửa đời sau của anh đều nhờ vào cậu cả đấy, cậu đừng bắt chước lũ quỷ không mặt không đầu kia làm người mình bẩn thỉu đẫm máu."

"Rảnh rỗi cũng đừng móc mắt mình ra nghịch, cứ như bây giờ là tốt rồi, không có gì làm thì ra tiệm gội đầu rồi bôi ít dầu mè, thơm tho sạch sẽ tốt biết mấy......"

Trải qua chuyện mấy ngày trước, hắn đã nhận ra một điều, nửa đời sau mình có thể nổi danh trong giới phong thủy hay không đều nhờ vào tiểu quỷ trước mặt.

Nhà tạo mẫu tóc lịch sự ngắt lời: "Tiên sinh, cái này của chúng tôi không phải dầu mè mà là dầu dưỡng đấy ạ."

Vệ Triết phất tay ra hiệu mình biết rồi.

Bất kể là dầu mè hay dầu dưỡng, cứ làm tiểu quỷ ra hình người dáng người chính là dầu tốt.

Ở bên kia.

Cố Đình hờ hững ngồi dựa vào ghế, chân dài bắt chéo, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên như đang nhìn gì đó.

Tiểu minh tinh tưởng hắn chờ lâu sốt ruột nên nũng nịu nói: "Anh Cố, hay là anh về trước đi, tối nay em đến tìm anh."

Cố Đình đáp qua loa: "Không sao."

Hắn đứng dậy nói: "Anh ra ngoài hút điếu thuốc đã."

Dưới lầu, trời vẫn âm u xám xịt, sương mù và mưa phùn bám đầy cửa sổ xe, trong không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi rỉ sắt.

Cố Đình cúi đầu châm thuốc, híp mắt nghĩ xem nam sinh đẹp tuyệt lúc nãy là tiểu thiếu gia nhà ai ở Tân Thị đến đây quay phim, hoặc là cosplay nhân vật nào đó mình thích.

Nhưng lướt qua một vòng trong đầu, Cố Đình vẫn nghĩ không ra.

"Người đi theo Diêm tổng cũng đừng vứt tay chân bừa bãi như lũ dã quỷ kia......"

Giọng nói huyên thuyên loáng thoáng vang lên từ phía sau, Cố Đình vô thức ngẩng đầu nhìn.

Dưới dù đen, nam sinh mặc trường bào trắng tinh pha lẫn vàng kim rũ mắt xuống, tóc đen mượt lòa xòa trên lông mày, hai gò má trắng như tuyết, trong làn sương mù mờ ảo càng thêm nổi bật.

Hình như cậu đang chờ ai đó nên chăm chú nhìn mặt đất bị mưa phùn làm ướt nhẹp.

Cố Đình vô thức đứng thẳng lên, dụi tắt điếu thuốc rồi sải chân đi nhanh tới cười nói: "Xin hỏi ——"

Mộ Bạch dưới dù đen ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Khuôn mặt Cố Đình góc cạnh, khi cười nhìn có vẻ vô lại, ánh mắt dán vào nam sinh mặc áo bào trắng, nhìn cậu không chớp mắt: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy hình như tôi từng gặp cậu ở đâu rồi thì phải, nhìn hơi quen quen."

Hắn ra vẻ thân tình nói: "Có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi không?"

Nam sinh dưới dù ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Anh nhớ lầm rồi. Chúng ta không thể nào gặp nhau trước đây được."

Cố Đình cười, cũng chẳng để ý lắm.

Hắn rất giàu kinh nghiệm bắt chuyện, cũng từng gặp người không mắc mưu mình, thế là cười nói: "Vậy xem ra tôi nhớ lầm rồi, cũng có thể là có duyên với cậu nên mới thấy quen."

Hắn có tài ăn nói bẩm sinh, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu tới đây cắt tóc à? Trùng hợp thật, tôi cũng theo em trai tới đây cắt tóc. Em tôi trạc tuổi cậu đấy, kết bạn được không? Nick Wechat của cậu là gì?"

Nam sinh dưới dù đen thành thật nói với hắn: "Tôi không có Wechat."

Cố Đình "ồ" một tiếng rồi tiếp tục cười nói: "Vậy cho tôi số điện thoại nhé?"

Tiểu quỷ lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi cũng không có điện thoại."

Lông mày Cố Đình giật giật, tưởng nam sinh trước mặt không muốn cho mình số liên lạc nên bất đắc dĩ nói: "Thôi, không muốn cho cũng không sao."

Hắn nửa đùa nửa thật hỏi: "Không có điện thoại thì cậu liên lạc với bạn mình kiểu gì? Chắc không phải nhờ bồ câu đưa thư đấy chứ?"

Cố Đình vốn chỉ định nói đùa để làm dịu bầu không khí, ai ngờ thiếu niên dưới dù đen lại nghiêm túc gật đầu rồi tò mò hỏi: "Sao anh biết?"

Đúng là cậu và A Sinh gửi thư bằng chim bồ câu, chỉ khác là dùng linh hồn bồ câu.

Cố Đình: "......"

Hắn tưởng người trước mặt đang lảng tránh mình, vẫn chưa từ bỏ ý định mà cười hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Mộ Bạch nghĩ ngợi rồi nghiêm túc đáp: "Hơn ba trăm tuổi."

Cố Đình: "......"

Vẻ mặt hắn phức tạp, lầm bầm nói: "Nếu cậu không muốn tôi quấy rầy thì cứ nói thẳng là được......"

Không cần nói nhảm đâu.

Vì ngoại hình nổi trội, gia thế xuất chúng, cộng thêm tính kén chọn đối tượng nên Cố Đình hầu như chưa bao giờ lâm vào tình thế nan giải, đây là lần đầu gặp kiểu ông nói gà bà nói vịt.

Nhìn thiếu niên trước mặt cũng không giống người ăn nói xà lơ.

Cố Đình vẫn chưa chịu thua, đang định mở miệng thì nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói lạnh nhạt.

"Cố tổng."

Cố Đình quay đầu lại, nhìn thấy người tới mặc áo khoác đen, vai rộng chân dài, cầm một cây dù đen, nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng.

Cố Đình sửng sốt hồi lâu mới nặn ra một nụ cười: "Diêm tổng đấy à, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây......"

Còn chưa nói hết thì Diêm Hạc đã ngắt lời hắn, thản nhiên nói: "Tránh đường giùm cho."

Cố Đình: "......"

Chỗ này rộng như vậy, người trước mặt cứ phải đi qua chỗ hắn mới được sao?

Hắn và Diêm Hạc cũng xem như quen biết, dù sao tầng cao nhất của giới thượng lưu Tân Thị cũng chỉ có vài người.

Thậm chí Cố Đình còn là bạn học của Diêm Hạc, hắn làm gì cũng xuất sắc ưu tú, chỉ có thành tích là đứng thứ nhì.

Bởi vì hạng nhất là của Diêm Hạc.

Thời đi học, dù có bao nhiêu học sinh xuất sắc chuyển trường tới thì hạng nhất vẫn mãi thuộc về Diêm Hạc.

Cũng may Diêm Hạc còn có một điểm xem như thua kém hắn.

Cố Đình thở phào nhẹ nhõm, hắn tốt tính nên có nhiều bạn trong giới, còn Diêm Hạc vì một vài tin đồn về nhà họ Diêm nên hồi đi học hầu như không có bạn.

Gia thế kém cỏi không có tư cách tới gần giới thượng lưu như bọn họ, gia thế tốt thì lại kiêng kị Diêm Hạc vì mấy tin đồn kia.

Thấy hắn đứng hạng nhì vạn năm không đổi, mấy kẻ xu nịnh nói người như Diêm Hạc chỉ được cái học giỏi thôi, nếu xét về mức độ yêu thích thì phải là Cố Đình hắn.

Cố Đình ngoài cười nhưng trong không cười tránh đường, kết quả lại thấy người đàn ông che dù đen đi từ bên kia tới, đứng trước mặt nam sinh thấp giọng hỏi: "Vệ Triết đâu rồi? Sao đại nhân ở đây một mình vậy?"

Nam sinh lúc nãy không thèm nói chuyện với hắn ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn trả lời Diêm Hạc: "Họ còn trong tiệm ấy, tôi ra ngoài hít thở không khí."

"Sao anh lại tới đây, họp xong rồi à?"