Trên ghế dài trong quán bar, đám bạn thân của Cố Đình nhìn nhau, gần như không thể tin được Diêm Hạc "toàn thân đều là tâm cơ" trong miệng Cố Đình và Diêm Hạc trong ấn tượng của bọn họ là cùng một người.

Nhưng thấy Cố Đình tức giận chửi ầm lên, đám bạn thân đành miễn cưỡng phụ họa: "Ha ha, đúng vậy......"

Nghe đám người phụ họa, nỗi uất ức trong lòng Cố Đình rốt cuộc vơi bớt, ngửa đầu nốc cạn ly rượu.

Kết quả nghe thấy một tên nịnh bợ ra sức tâng bốc hắn: "Cố ca, dù tên họ Diêm kia có tâm cơ thế nào cũng đâu bằng anh."

Sau đó bắt đầu ca ngợi đám tiểu minh tinh thích Cố Đình nhiều như sao trên trời, còn những người thích Diêm Hạc chắc chắn chỉ vì tiền thôi.

Chó săn trầm bổng du dương nói: "Bảo đảm những người anh hẹn hò đều thích anh hết, còn người yêu của tên họ Diêm kia chỉ ham quyền thế thôi! Anh ta làm sao có thể so với anh được chứ?"

Xung quanh cũng nhao nhao phụ họa, ai ngờ mặt Cố Đình càng lúc càng đen.

Tổ tông hắn chỉ ham quyền thế của Diêm Hạc?

Ham cái bép.

Dòng họ Cố ngày xưa là thương nhân hoàng gia đấy nhé!

Không đúng, chưa chắc bà tổ hắn đã là Diêm Hạc đâu!

Hôm nào hắn phải giới thiệu cho ông tổ mình mấy người mới ngoan hiền hoạt bát, để xem Diêm Hạc toàn thân đều là tâm cơ có thể làm bộ làm tịch nữa không.

Tổ tông hắn nhìn còn trẻ hơn mấy cậu em họ nhỏ nhất Cố gia, hẹn hò thêm mấy người thì đã sao!

Tội nghiệp, ở tuổi này có tiểu bối Cố gia nào không xài tiền như nước đâu, chỉ có tổ tông hắn gội đầu cũng phải tính toán chi li, chỉ sợ tốn thêm một xu.

Nhìn tay chân lèo khèo thế kia chẳng biết đã chịu bao nhiêu đau khổ nữa.

Cố Đình đau lòng nhức óc, ý muốn tìm mấy người mới ngoan hiền hoạt bát càng thêm kiên định.

Bên kia, Mộ Bạch trên giường lớn trong phòng ngủ hắt hơi ba cái liền.

Cậu xoa mũi, không biết ai đang nói xấu sau lưng mình.

Nhưng chỉ giây lát sau tiểu quỷ không còn để ý chuyện hắt hơi nữa mà dang rộng tay chân nằm trên giường, vẻ mặt đầu cô đơn, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

Chuyện Nick Sassou hết rồi.

Từ nay về sau cậu không còn được nghe gã khổng lồ xanh nói ngày mai gặp nữa.

Tiểu quỷ ưu sầu thổn thức.

Không ngờ thoại bản mấy trăm năm sau đặc sắc hơn nhiều so với thoại bản thời bọn họ.

Môi Diêm Hạc hơi cong lên.

Anh nhìn tiểu quỷ dang rộng tay chân nằm trên giường, nghĩ thầm dù có là Thanh Thiên tiểu lão gia Tế Châu thì ở tuổi này vẫn mê siêu anh hùng như cháu anh thôi.

Chẳng biết ngày xưa bị gò bó cỡ nào mà sau khi chết lại mê thoại bản như vậy.

Anh khom người xách tiểu quỷ lăn qua lăn lại trên giường đặt sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng đêm nay tiểu quỷ tỉnh như sáo.

Phòng ngủ tắt đèn tối lờ mờ, Diêm Hạc ngủ bên kia chăn, vừa nhắm mắt thì nghe một giọng nói cực nhỏ: "Cuối cùng Nick Sassou sống lại thật sao?"

Diêm Hạc mở mắt ra, thấy tiểu quỷ bò tới chiếc chăn ở giữa háo hức nhìn mình.

Diêm Hạc: "......"

Anh im lặng một lát rồi nói: "Thật mà."

Tiểu quỷ "ồ" một tiếng, sau đó bò về chỗ cũ đắp chăn: "Vậy là tốt rồi."

Diêm Hạc nhắm mắt lại, nhưng chẳng bao lâu sau lại nghe tiếng thì thầm: "Vậy cậu ấy và Nila sinh mấy đứa con?"

Diêm Hạc: "......"

Nila là bạn gái Nick Sassou.

Diêm Hạc mở mắt ra, trông thấy tiểu quỷ lại bò tới sát chăn háo hức nhìn mình như đang chờ câu trả lời.

Diêm Hạc: "Sinh một đứa."

Tiểu quỷ gật đầu rồi bò về chỗ cũ đắp chăn, vừa lòng thỏa ý nói: "Vậy là tốt rồi."

Nói xong còn không quên khen ngợi người đối diện: "Anh cũng tốt nữa."

Tiểu quỷ nằm trên gối nhìn Diêm Hạc cách một tấm chăn, lẩm bẩm nói: "Ngày xưa bọn họ không muốn kể tôi nghe mấy chuyện này đâu......"

Không hiểu sao dạo này ký ức quá khứ của Mộ Bạch đã rõ ràng hơn nhiều, trong đầu có thêm rất nhiều mảnh vụn lẻ tẻ.

Cậu nhớ mình có mấy người anh họ nhưng không nhớ rõ mặt.

Cậu nhớ mang máng có mấy người đi lính, biết rất nhiều chuyện ở biên cương đại mạc, cũng biết rất nhiều chuyện kinh tâm động phách nhưng không bao giờ kể cho cậu nghe.

Thời niên thiếu ai mà không thích nghe sự tích anh hùng, Mộ Bạch nài nỉ rất lâu mới biết được vài chuyện ở biên cương.

Diêm Hạc lại luôn dành thời gian kể chuyện cho cậu nghe.

Mộ Bạch cũng biết Diêm Hạc bề bộn nhiều việc nhưng mỗi đêm vẫn giữ lời hứa kể chuyện cho cậu, chưa bao giờ qua loa.

Thế là tiểu quỷ nghiêm túc lặp lại: "Anh cũng tốt."

Diêm Hạc: "Đại nhân nói tôi tốt mà sao không cho tôi danh phận chứ?"

Tiểu quỷ lập tức giả bộ ngáp một cái rồi lảng sang chuyện khác: "Muộn rồi, mau ngủ đi."

Diêm Hạc "ừ" một tiếng rồi hỏi: "Muốn qua đây ngủ chung không?"

Ngưng kết thực thể cần âm khí, duy trì thực thể càng cần nhiều âm khí hơn, mặc dù ban đêm cột dây đỏ trên cổ tay cũng có thể vận chuyển âm khí nhưng không nhanh và thoải mái bằng hai người tiếp xúc.

Tiểu quỷ cũng biết điều này.

Nhưng Thanh Thiên tiểu lão gia rất có nguyên tắc.

Để tránh tình trạng sau khi ngủ với người ta lại không chịu trách nhiệm, Mộ Bạch kéo chăn rồi kiên định nói: "Không cần đâu, anh ngủ đi."

Diêm Hạc: "Nửa đêm không đói sao?"

Tiểu quỷ kiên định nói: "Không đói."

Mộ Bạch cậu dù có chết đói, dù có nhảy từ trên lầu này xuống cũng tuyệt đối không ngủ lén với Diêm Hạc nữa.

Hai giờ sáng.

Tiểu quỷ ngủ mê đá văng chiếc chăn ở giữa rồi thuần thục rúc vào ngực Diêm Hạc bên cạnh.

Cậu ngủ ngon lành mà không hề hay biết mình đang hút cực nhiều âm khí.

Sáu giờ rưỡi sáng.

Việc đầu tiên Diêm Hạc làm sau khi thức giấc là xoa gáy tiểu quỷ trong ngực, sau đó lại vuốt tóc cậu.

Anh chưa bao giờ ngủ nướng, sau khi chuông reo thì lập tức xuống giường rửa mặt.

Nhưng giờ thì khác.

Diêm Hạc vốn có tính kỷ luật cao nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của tiểu quỷ trong ngực, hiếm hoi lắm mới có một lần nằm ỳ trên giường.

Nhưng cuối cùng Diêm Hạc vẫn rời giường vì muốn bế tiểu quỷ đang ngủ say sang bên kia, giả bộ như đêm qua tiểu quỷ không hề lăn qua đây ngủ.

Chín giờ sáng.

Mộ Bạch sinh hoạt theo giờ giấc của người sống ngáp một cái rồi mơ màng đứng dậy khỏi giường, sau khi rửa mặt xuống lầu mới biết tối sẽ ra ngoài đi dạo một vòng.

Tiểu quỷ suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Đi với Cố Đình à?"

Diêm Hạc ngước mắt nói không phải.

Tiểu quỷ ngoan ngoãn "ồ" một tiếng.

Diêm Hạc nói kỳ thực lần này ra ngoài cũng hơi liên quan đến Cố Đình.

Hai ngày trước Cố Đình nói sở dĩ mình có thể tiếp nhận Mộ Bạch là tổ tông Cố gia mấy trăm năm nhanh như vậy là vì trước đó hắn đã thấy Mộ Bạch không có bóng, biết Mộ Bạch không phải người sống.

Cố Đình còn phê bình Vệ Triết một trận, nói Vệ Triết có nhiều giấy chứng nhận như vậy mà lại bỏ sót cái bóng.

Lỡ bị người khác phát hiện lại xảy ra chuyện thì sao.

Thế là Vệ Triết vẽ lá bùa mới để làm bóng cho Mộ Bạch, nhưng phải ra ngoài để thí nghiệm tính ổn định của nó.

Mộ Bạch háo hức chờ đến chạng vạng tối.

Vệ Triết vừa ấn chuông cửa thì cậu lập tức chạy xuống lầu mở cửa cho hắn.

Vệ Triết rối rít bảo cậu chạy chậm thôi, lỡ có chuyện gì hắn biết ăn nói sao với Diêm tổng đây.

Thực thể tiểu quỷ trước mặt phải tốn bao nhiêu tiền bạc và công sức để tạo ra, đâu thể va chạm bừa bãi được.

Mộ Bạch thấy Vệ Triết nơm nớp lo sợ thì tưởng hắn là thuộc hạ Diêm Hạc nên sợ bị anh mắng, cậu vỗ vai Vệ Triết trấn an: "Đừng lo."

"Tôi phạm lỗi nên mới bị Diêm Hạc bắt lại."

"Tôi đáng bị phạt mà, có ngã cậu ấy cũng chẳng nói gì đâu......"

Trong lúc cậu nói chuyện, Diêm Hạc đem một chiếc áo hoodie xuống lầu rồi gọi tiểu quỷ tới.

Tiểu quỷ vừa nói với Vệ Triết mình phạm lỗi nên bị bắt vừa đi tới chỗ Diêm Hạc.

Diêm Hạc: "Giơ tay lên nào."

Tiểu quỷ mặc áo tay ngắn giơ tay lên, người đàn ông trước mặt giúp cậu mặc áo hoodie, cậu lúng búng nói với Vệ Triết: "Tôi hiểu mà, tôi hút dương khí của cậu ấy nên bị phạt cũng là bình thường......"

Vệ Triết: "......"

Tiểu quỷ được hầu hạ mặc áo hoodie, cúi đầu nhìn Diêm Hạc sửa sang cổ áo cho mình.

Da cậu trắng nên mặc áo hoodie màu đen càng thêm nổi bật, tóc đen bù xù, vì mới tròng áo hoodie qua đầu nên tóc hơi rối, đỉnh đầu vểnh lên mấy cọng.

Đôi mắt hạnh tròn xoe đen láy, đẹp như pha lê ngâm trong nước, hai tay nghiêm chỉnh ép sát quần, chân dài eo hẹp, thân hình cao gầy như trúc.

Diêm Hạc vuốt mấy cọng tóc vểnh trên đầu tiểu quỷ rồi kéo mũ áo hoodie lên.

Áo này anh mặc thời đại học nên hơi rộng.

Tiểu quỷ cũng không để ý áo hoodie rộng thùng thình mà hớn hở đi ra ngoài.

Nơi Vệ Triết chọn thí nghiệm là một siêu thị có rất nhiều đồ xuất nhập khẩu, phải là thành viên mới được vào.

Lý do Vệ Triết chọn nơi này rất đơn giản.

Hắn bình tĩnh nói: "Hầu hết đạo sĩ đều là quỷ nghèo nên không ai tới mấy chỗ này đâu."

Diêm Hạc đẩy xe trong siêu thị, thỉnh thoảng nhìn cái bóng dưới chân tiểu quỷ.

Mộ Bạch trầm trồ xuýt xoa nhìn siêu thị rộng thênh thang, Vệ Triết bên cạnh cười khúc khích rồi hỏi cậu chưa thấy bao giờ đúng không.

Mộ Bạch lắc đầu nói chưa.

Vệ Triết cứ tưởng Thanh Thiên tiểu lão gia liêm khiết thanh bạch gia cảnh bần hàn nên chưa bao giờ đi chợ, thế là hào phóng bảo người trước mặt cứ mua thoải mái đi.

Kết quả một giây sau nghe Mộ Bạch nói thật ra ngày xưa nhà mình toàn mua nguyên cả trang trại thôi.

Vệ Triết: "......"

Hắn yên lặng lùi lại sau lưng Diêm Hạc thì thầm: "Diêm tổng."

Diêm Hạc nhìn thoáng qua logo siêu thị trên xe đẩy rồi trầm tĩnh nói: "Trả nổi mà."

Vệ Triết thở phào nhẹ nhõm.

Đám người thong dong đi dạo, Diêm Hạc rất ít đi siêu thị, hầu hết là nhờ trợ lý mua sắm, anh đẩy xe tới trước tủ lạnh, nhìn thấy Cocacola mà cháu mình từng rất mê.

Diêm Hạc không thích uống nước ngọt lắm, nhưng nghĩ có lẽ tiểu quỷ sau lưng sẽ thích nên mở tủ lạnh lấy một chai Cocacola bỏ vào xe đẩy.

Anh quay sang định nói với tiểu quỷ về Cocacola, vừa nghiêng đầu thì phát hiện tiểu quỷ đang đứng xếp hàng ở quầy nếm thử bên cạnh.

Vì là siêu thị chỉ dành cho thành viên nên có rất nhiều quầy nếm thử, cực kỳ hào phóng, không giới hạn số lần và số lượng.

Tiểu quỷ đứng giữa, thành kính bưng một cái ly giấy đã uống hết, từ từ nhích theo hàng người.

Diêm Hạc trơ mắt nhìn tiểu quỷ đến trước quầy nếm thử, thành kính đưa ly giấy bằng hai tay cho bác gái ở quầy rồi nhận lại một ly trà sữa nhỏ.

Tiểu quỷ uống sạch trà sữa trong ly giấy, đôi mắt lóe sáng, vẫn chưa đã thèm nên lập tức chạy tới cuối hàng, thành kính bưng ly giấy xếp hàng lại từ đầu.