Mười giờ tối.

Mộ Bạch ngồi xổm trên vỉa hè, nhắc Cố Đình tối nay nhớ chép xong kinh Phật.

Cố Đình đi cà nhắc xoa mũi vâng dạ.

Mộ Bạch đứng dậy phủi bụi trên mông, Cố Đình hỏi cậu định đi đâu làm gì.

Mộ Bạch nghiêm túc nói: "Về chép kinh Phật."

Tiện thể tạ tội với tổ tông luôn.

Tạ tội vì mình tìm cho nhà họ Mộ nàng dâu mang giày cỡ bốn mươi bốn.

Mười rưỡi tối.

Mộ Bạch ngồi sau xe ngáp một cái, đã hơi buồn ngủ.

Trong màn đêm, chiếc xe màu đen lao vùn vụt dưới đèn đường.

Giữa không trung, một bóng đen một bóng trắng kéo theo một du hồn phía sau.

Ánh mắt du hồn đờ đẫn như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắc Vô Thường lạnh mặt cầm xích sắt kéo du hồn đi, nghe Bạch Vô Thường bên cạnh xuýt xoa một tiếng.

Bạch Vô Thường cúi đầu lật sổ sinh tử trong tay rồi khó nhọc nói: "Chung Quảng, nam, bảy mươi hai tuổi, nguyên nhân chết là hết thọ chết già......"

"Khoan đã, lão Hắc ——"

Hắc Vô Thường ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Vô Thường sầm mặt nói: "Bắt nhầm người rồi."

Nhìn du hồn bị trói bằng xích sắt chỉ mới ngoài hai mươi chứ đâu phải bảy mươi hai tuổi như trong sổ sinh tử ghi.

Từ khi cho mấy lão già khú đế kia viết sổ sinh tử, không biết đây là lần thứ mấy bọn họ bắt nhầm người nữa.

Một bóng đen một bóng trắng vừa mắng mấy lão già viết sổ sinh tử vừa kéo du hồn chạy tới nhà người chết thật sự.

Mặt trăng khuất sau đám mây, ánh sáng mờ nhạt.

Mười một giờ đêm, phòng ngủ tắt đèn như thường lệ, chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ dìu dịu.

Trên giường lớn, nghe tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, Mộ Bạch lặng lẽ mở mắt ra.

Người trước mặt ngủ rất say, có lẽ bình thường đã quen lạnh lùng nên khi ngủ khóe môi vẫn hơi trĩu xuống.

Nhưng hàng mi rất dài.

Mẹ cậu nói người có lông mi dài là có phúc.

Tiểu quỷ nhịn không được đưa tay nghịch lông mi người trước mặt.

Thấy lông mi người đàn ông nhúc nhích, Mộ Bạch nhớ lại lúc hai người giả bộ hôn nhau ở góc tường, lông mi Diêm Hạc đụng vào má cậu hơi ngứa.

Vành tai tiểu quỷ bỗng nhiên đỏ lên.

Cậu rụt tay lại rồi quay đầu nằm trên gối, trong lòng mặc niệm ngày mai phải chép kinh Phật, vừa mặc niệm vừa xin lỗi tổ tông nhà họ Mộ.

Ngày hôm sau.

Diêm Hạc phát hiện lúc rảnh rỗi tiểu quỷ không đọc thoại bản nữa mà cầm bút hí hoáy chép gì đó.

Anh hỏi: "Đại nhân chép gì thế?"

Mộ Bạch ấp úng nói không có gì, chỉ chép bừa một vài thứ để luyện tay thôi.

Nói thì nói thế nhưng tay cậu không hề dừng lại, suốt ngày vùi đầu chép kinh Phật trong phòng làm việc.

Tiểu quỷ không quen dùng giấy bút thời nay nên toàn dùng bút lông chấm mực nước.

Xưa kia cậu luôn có người hầu mài mực, bây giờ phải tự trải giấy và mài mực, một hai trang còn đỡ, nhưng muốn chép hết cả quyển kinh Phật thì phải mài rất nhiều mực, thế là thường xuyên làm bẩn người mình.

Buổi tối Diêm Hạc về nhà luôn thấy tiểu quỷ nằm bò ra bàn làm việc múa bút thành văn, tay và mặt dính đầy mực.

Tiểu quỷ không hề hay biết, có khi ngứa mũi còn đưa tay lên gãi, mực dính lấm lem nhìn như mèo mướp.

Có lần Diêm Hạc tới gần, nghe thấy tiểu quỷ nằm bò ra bàn làm việc lẩm bẩm gì đó.

Lắng nghe kỹ mới phát hiện tiểu quỷ đang lẩm bẩm gọi ông bà cố và một đống tổ tông, gọi xong lại bắt đầu đọc kinh Phật khó đọc.

Mới đầu Diêm Hạc cứ tưởng Mộ Bạch cầu phúc cho ma da mình quen.

Dù sao tiểu quỷ đã chọn sẵn điện thoại, chỉ còn đợi ma da về nữa thôi.

Nhưng hai ngày sau, anh nghe thấy tiểu quỷ lẩm bẩm tên mình.

Anh nghe tiểu quỷ nói với ông bà cố mặc dù chân anh hơi to nhưng tính tình cực tốt.

Diêm Hạc nghĩ có lẽ tiểu quỷ đang giới thiệu bạn mình với ông bà cố.

Thanh Thiên tiểu lão gia làm gì cũng đâu ra đấy.

Có lẽ giới thiệu anh xong sẽ giới thiệu chắt trai Cố Đình với ông bà cố.

Nhưng qua mấy ngày sau, Diêm Hạc không nghe tiểu quỷ vừa chép sách vừa lẩm bẩm tên Cố Đình.

Đêm trước ngày Thất tịch, cuối cùng Mộ Bạch cũng chép xong quyển kinh Phật dày cộp.

Khi đặt bút lông xuống, cậu cảm thấy khá nhẹ nhõm, tự nhủ chắc tổ tông đã thấy được thành ý của mình, sẽ không tức giận lật nắp quan tài nhảy ra nữa.

Vả lại nhà họ đâu chỉ có mình cậu đoạn tụ.

Tiểu quỷ vừa chột dạ vừa yên tâm đặt kinh Phật đã chép ngay ngắn trên bàn làm việc, cứ như muốn để tổ tông kiểm tra vậy.

———

Đêm Thất tịch hôm sau.

Vệ Triết tặng Mộ Bạch một chiếc máy chơi game.

Mộ Bạch hết sức vui vẻ.

Ngoại trừ quà của A Sinh, đây là món quà sinh nhật đầu tiên cậu nhận được sau khi chết.

Cậu nằm trên ghế salon cầm máy chơi game, quay đầu hỏi Vệ Triết cái máy này đắt tiền không.

Vệ Triết lắc đầu cảm thán: "Có đáng gì đâu."

Quà của hắn so với Diêm tổng quả thực chỉ như muối bỏ biển.

Thấy tiểu quỷ háo hức cầm máy chơi game trên ghế salon, Vệ Triết nhịn không được tò mò hỏi: "Cậu nghĩ xem Diêm tổng sẽ chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cậu?"

Tiểu quỷ nghĩ ngợi: "Chắc là mì trường thọ đấy."

Ngày xưa đến sinh nhật cậu, mẹ cậu luôn nấu cho cậu một tô mì trường thọ.

Vệ Triết định nói đây mà là quà sinh nhật gì chứ, nhưng nhớ lại hồi còn sống Mộ Bạch toàn mua cả trang trại thì yên lặng ngậm miệng lại.

Có lẽ người giàu khác với hắn.

Buổi tối, quả nhiên Mộ Bạch thấy Diêm Hạc làm mì trường thọ cho mình.

Chắc vì chưa bao giờ tiếp xúc với bột mì, Diêm Hạc đã đeo tạp dề mà trên cổ áo vẫn dính bột.

Nói thật thì tô mì trường thọ này hơi nhạt, sợi mì cũng không dai lắm.

Nhưng Mộ Bạch ngồi trước bàn ăn nhai thật kỹ, ăn hết cả tô, ngay cả nước mì cũng húp mấy ngụm.

Ăn xong, Diêm Hạc hỏi cậu có muốn đi thả đèn Khổng Minh không.

Lâu lắm rồi Mộ Bạch chưa thả đèn Khổng Minh.

Mắt cậu sáng lên, gật đầu lia lịa.

Diêm Hạc lái xe chở cậu đi thật lâu mới tới một đỉnh núi.

Màn đêm buông xuống, sao giăng đầy trời, gió đêm mát mẻ trên đỉnh núi làm người ta khoan khoái.

Từ đỉnh núi nhìn ra xa có thể thấy mấy chiếc đèn Khổng Minh lơ lửng cuối trời.

Mộ Bạch được gió núi thổi dễ chịu, tóc bay phất phơ, nghe thấy người bên cạnh hỏi mình: "Hồi xưa ngài đón sinh nhật luôn bắn pháo hoa à?"

Tiểu quỷ gật đầu, vui vẻ nói: "Lần nào cũng bắn hết."

Diêm Hạc "ừm" một tiếng, sau đó cùng cậu ngắm mấy chiếc đèn từ từ bay lên trời.

Mộ Bạch chợt nghe thấy vài tiếng lốp bốp.

Cùng lúc đó, mấy tia lửa chợt bay vút lên trời như một đường thẳng, sau khi im lìm mấy giây thì bỗng nhiên nổ tung thành pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Pháo hoa liên tục bay vút lên tầng trời cao nhất, sau đó nổ tung rực rỡ chói lọi, tựa như muốn thắp sáng bầu trời đêm thành ban ngày.

Từng chùm pháo hoa nối đuôi nhau bay lên, xoay tròn rồi nổ tung, phản chiếu trong mắt Mộ Bạch khiến cậu ngẩn ngơ.

"Đến sinh nhật con ngạch nương thả pháo hoa nhé?"

"Ngạch nương muốn thả để đêm nay sáng trưng, để dân chúng trong thành cùng chung vui với em bé của ngạch nương."

"A Sinh, đem túi tiền ra đường rải đi."

Giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu nghe không rõ lắm, nhưng thanh âm lại quen thuộc đến mức khiến tim người ta đập rộn lên.

Trận pháo hoa kéo dài thật lâu, cả bầu trời đêm sáng như ban ngày, ánh sao lấp lánh như hoa nở rộ trong đêm.

Mộ Bạch đứng sững tại chỗ, tựa như trở lại trăm ngàn năm trước, trong quán rượu náo nhiệt ở chợ đêm, xung quanh rộn rã tiếng cười đùa chúc mừng của bạn mình.

Trước bệ cửa sổ của quán rượu mấy trăm năm trước, hai bên bờ sông đông nghịt người, ai nấy đều ngẩng đầu trầm trồ thán phục nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm.

Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc pháo hoa nơi chân trời cũng dừng lại, chỉ còn mấy tia sáng le lói, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

"Giờ có quy định không được bắn pháo hoa quá lâu ở những khu vực được chỉ định."

"Nên không thể bắn pháo hoa cả đêm cho ngài như sinh nhật trước kia."

Diêm Hạc quay sang áy náy nói với cậu: "Đường đi khá xa, nhưng nơi này có thể bắn pháo hoa lâu hơn nên mới đưa ngài đến đây."

Mộ Bạch thì thầm với anh: "Đã tốt lắm rồi......"

Đã tốt lắm rồi.

Từ lâu lắm rồi cậu không còn giống như xưa, sinh nhật được ăn một tô mì trường thọ, sau đó lại đi xem pháo hoa.

Diêm Hạc nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi cậu: "Đại nhân vui không?"

Mộ Bạch sụt sịt một cái rồi nói với anh: "Vui chứ."

Trong không khí còn nồng nặc mùi pháo hoa, Mộ Bạch nghe người trước mặt nói: "Đại nhân vui là tốt rồi. Đại nhân vui thì tôi cũng vui theo."

Mộ Bạch dụi đôi mắt đỏ hoe, buồn buồn nói: "Tôi không phải đại nhân gì đâu."

"Cũng không phải Thanh Thiên tiểu lão gia Tế Châu, càng không phải Thám Hoa lang do Thánh thượng thân phong."

"Đều là tôi lừa anh thôi."

Càng nói giọng cậu càng nhỏ, có vẻ hơi khổ sở: "Sau khi chết tôi không thể phù hộ mộ tổ nhà anh bốc lên khói xanh, cũng không phải Văn Khúc Tinh có thể làm con cháu anh đậu Trạng Nguyên."

"Lúc còn sống tôi chẳng là gì cả, anh cũng đừng sợ tôi."

"Tôi chỉ là tiểu tú tài vào kinh đi thi, là tên ngốc mà người ta hay nói thôi."

Diêm Hạc im lặng một lát, sau đó cười nói: "Tôi biết."

"Nhưng tôi cũng không nghĩ mình sẽ có con cháu, mộ tổ bốc khói xanh gì đó đâu liên quan đến tôi."

"Dù đại nhân chỉ là tiểu tú tài thì vẫn giỏi hơn tôi nhiều."

Mộ Bạch buồn bã nói: "Anh nói mình là Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học mà, sao tôi có thể giỏi hơn anh được chứ......"

Diêm Hạc: "Đó là tôi gạt đại nhân thôi. Đại nhân muốn thả đèn Khổng Minh không?"

Mộ Bạch ỉu xìu nói: "Muốn."

Diêm Hạc mỉm cười xoa đầu người trước mặt rồi đi tới cốp xe lấy đèn Khổng Minh.

Anh đem đèn Khổng Minh tới, vừa đi vừa nói: "Đại nhân muốn thả đèn Khổng Minh vạn sự như ý này không......"

Nhưng vừa dứt lời thì Diêm Hạc khựng lại.

Anh đứng sững tại chỗ, nhìn thấy mặt đất trống trơn chẳng có một ai.

Đâu còn tiểu quỷ nào nữa.

"Làm tiểu quỷ ngưng kết thực thể chung quy vẫn là trái với đạo trời, Diêm tổng, anh phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ đấy nhé......"

"Có thể duy trì bao lâu tùy theo từng người, ngay cả tổ sư nhà tôi cũng không dám đảm bảo đâu......"

Diêm Hạc đứng lặng tại chỗ thật lâu, trên tay cầm chiếc đèn Khổng Minh vạn sự như ý.

"Diêm Hạc ——"

Một giọng nói chợt vang lên trên đỉnh đầu.

Diêm Hạc vô thức ngẩng lên, trông thấy tiểu quỷ đu trên một chiếc đèn Khổng Minh lơ lửng giữa không trung.

Tiểu quỷ đu trên đèn Khổng Minh hơi xấu hổ, lí nhí hỏi anh: "Cho tôi xuống được không?"