Tiểu quỷ trốn trong tủ áo đột nhiên sững sờ.

Người đứng phía sau hình như cũng chẳng dễ đối phó hơn Hắc Bạch Vô Thường.

Quả nhiên người sau lưng mỉm cười, trái một câu đại nhân nhớ tôi rồi sao, phải một câu tôi cũng nhớ đại nhân lắm, thế là tiểu quỷ rúc vào đống quần áo như đà điểu giả chết.

Những lời viết trong thư đã làm người ta mắc cỡ lắm rồi.

Sao còn nói trước mặt nữa chứ.

Thấy tiểu quỷ chúi đầu vào đống quần áo trong tủ giả chết, Diêm Hạc cũng không sốt ruột mà đứng chờ trước tủ, hai mắt cong cong.

Anh còn tưởng mình và tiểu quỷ giống như Ngưu Lang Chức Nữ trên trời, mỗi năm chỉ được gặp một lần.

Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm gặp nhau một lần vào đêm Thất Tịch.

Anh và tiểu quỷ mỗi năm cũng gặp nhau một lần vào ngày sinh nhật.

Hồi lâu sau, tiểu quỷ giả chết mới nhúc nhích.

Thấy phòng ngủ không có âm thanh gì, cậu tưởng người phía sau đi rồi, ai ngờ anh cầm gối và một tấm chăn mỏng tới rồi khom lưng đặt vào tủ.

Đó là gối đầu và chăn nhỏ của Mộ Bạch trước đây.

Tiểu quỷ quay đầu lại, trông thấy tấm chăn mềm mại sạch sẽ đặt cạnh mình tỏa ra mùi nước giặt thơm ngát.

Cậu nghe Diêm Hạc bảo mình không muốn ra cũng không sao, có thể ngủ tạm trong tủ một lát, đợi ban đêm anh ngủ rồi ra cũng được.

Tiểu quỷ không nói gì mà ngồi trong đống quần áo, trùm trường bào lên, chỉ cho Diêm Hạc thấy mỗi cái lưng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, một bàn tay nhanh chóng thò ra kéo tấm chăn bên cạnh.

Diêm Hạc: "Không cần gối à?"

Tiểu quỷ ngồi trong đống quần áo do dự giây lát rồi lại vội vàng thò tay kéo gối sang.

Trong mắt Diêm Hạc lộ ra ý cười, khép cửa tủ chừa lại một khe nhỏ rồi chúc tiểu quỷ trong tủ ngủ ngon.

Tiểu quỷ quay lưng về phía anh, vẫy tay ra hiệu mình biết rồi.

Tiếng đóng cửa vang lên, trong tủ dần tối om, chỉ có một tia sáng lọt qua khe hở.

Hồi lâu sau Mộ Bạch mới quay người lại rồi nhìn phòng ngủ qua khe.

Trong phòng ngủ, Diêm Hạc như thường lệ lau tóc, mặc đồ ngủ rồi tắt đèn trên tủ đầu giường, chỉ chừa lại một ngọn đèn đêm.

Cứ như đã quên mất Mộ Bạch còn trốn trong tủ áo.

Mộ Bạch ngồi xổm giũ chăn ra rồi sửa sang gối đầu, định ngủ trong tủ một lát, đợi Diêm Hạc ngủ xong mới chui ra.

Tủ áo rất lớn nên có thể chứa đến mấy người.

Mộ Bạch nằm xuống gối rồi đắp kín chăn, trong bóng tối chợt nghe thấy Diêm Hạc nằm trên giường nhẹ giọng nói: "Ngày mai tôi phải đi công tác rồi."

Mộ Bạch sững sờ mở mắt ra.

Diêm Hạc nói tiếp: "Mấy ngày tới đi công tác chắc sẽ bận lắm, không có thời gian viết thư nữa."

Mộ Bạch đắp chăn trở mình.

Diêm Hạc: "Vốn dĩ hôm nay tôi định viết một lá thư trước khi ngủ để nói cho đại nhân biết chuyện này."

Diêm Hạc dừng một lát, hình như nở nụ cười rồi thấp giọng nói: "Không ngờ lại gặp được đại nhân."

Mộ Bạch mở mắt ra, nhìn tia sáng mơ hồ rọi qua khe hở của tủ áo tối đen.

Cậu không nói gì mà chỉ nhìn bụi bay lơ lửng trong tia sáng đó.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có chuông gió treo ngoài cửa sổ thỉnh thoảng kêu leng keng.

Dường như chỉ một lát sau, lại giống như đã qua thật lâu, Mộ Bạch nghe thấy người trong phòng ngủ gọi mình rất khẽ: "Đại nhân. Vì tôi là người sao?"

Mộ Bạch trong tủ vô thức gập ngón tay lại, môi mấp máy nhưng vẫn không nói gì.

Vì đối phương là người sao?

Còn mình là một tiểu quỷ có thể biến mất bất cứ lúc nào?

Cậu không biết chấp niệm của mình là gì.

Lỡ ngày nào đó mình vô tình hoàn thành chấp niệm, hồn phách tan biến đầu thai, Diêm Hạc phải làm gì, phải đi đâu tìm cậu đây?

Thậm chí một lời hứa cậu cũng không thể cho đối phương.

Từ nhỏ mẹ đã dạy cậu nếu không thể giữ lời hứa thì ngay từ đầu đừng hứa hẹn gì cả.

Chính vì một lời hứa mà mẹ cậu mòn mỏi chờ đợi hơn nửa đời, sầu não uất ức hơn nửa đời, mắc bệnh tim khó chữa.

Ngày xưa cậu không tin lời bàn tán của mấy người hầu trong phủ, bọn họ nói mẹ cậu bị cha cậu bỏ rơi.

Hồi bé cậu tức đỏ mắt, xông lên đánh nhau với đám người hầu kia, nói mẹ mình không phải bị bỏ rơi.

Mẹ cậu tốt thế cơ mà, sao lại bị bỏ rơi được chứ?

Nhưng sau khi lớn lên mới nhận ra đám người hầu kia nói đúng, cha cậu thật sự đã bỏ rơi mẹ cậu.

Cậu căm ghét những kẻ phụ bạc như cha mình.

Từ nhỏ cậu đã thề sau này lớn lên tuyệt đối sẽ không bội bạc như cha mình.

Trong tủ áo đen nhánh, Mộ Bạch nhìn tia sáng rọi vào, vẫn mím môi làm thinh.

Sao cậu lại không hiểu tâm ý của người bên ngoài chứ.

Hơn ba trăm lá thư chất đầy hộp.

Ác quỷ gần nghĩa địa cũng bị anh gọi Vệ Triết bắt đi vì sợ nhang đốt cho cậu bị cướp mất.

Sửa mặt dây chuyền cho cậu, kể chuyện cho cậu nghe, chuẩn bị pháo hoa cho cậu, để cậu hút tinh thần khí.

Còn rút mấy tô máu để cậu ngưng tụ thành thực thể.

Người bên ngoài không hề nói bất cứ điều gì với cậu.

Mà chỉ hỏi một câu có phải vì mình là người không.

Đến tận bây giờ, người bên ngoài vẫn đang tìm nguyên nhân từ mình, cảm thấy vì mình không tốt nên cậu mới không nhận lời.

Trong tủ áo, Mộ Bạch nhìn tia sáng mờ ảo rọi vào, bụi bay lơ lửng khiến tia sáng kia rực rỡ như nắng.

Nhưng ánh nắng là thứ chỉ người sống mới có được.

Còn cậu đã chết lâu lắm rồi.

Cậu không thể chạm vào nắng.

Dù có thích tia nắng kia cũng không thể chạm vào được.

Phòng ngủ tối om, Mộ Bạch nghe Diêm Hạc nói với mình: "Nhưng đại nhân à, con người đều sẽ chết mà."

Anh khẽ cười nói: "Giờ đại nhân không ở bên tôi, đợi năm sáu chục năm nữa tôi rụng sạch răng rồi chết đi."

"Lúc đó tôi thành ông lão rồi, đâu dám đi tìm đại nhân nữa."

"Đến lúc đó phải làm sao đây?"

Phòng ngủ yên tĩnh một giây, tiểu quỷ trốn trong tủ áo rốt cuộc nhịn không được lẩm bẩm: "Nói hươu nói vượn."

"Vậy tôi thành ông lão thì đại nhân còn thích tôi không?"

"Còn đọc thư tôi viết nữa không?"

Mộ Bạch đắp kín chăn, giọng nói vọng qua tủ áo hơi nhỏ: "Có chứ."

"Vậy bây giờ thì sao?"

Diêm Hạc thấp giọng hỏi cậu: "Giờ đại nhân có thích tôi không?"

Chuông gió ngoài cửa sổ đung đưa phát ra tiếng leng keng.

Có thích không?

Mộ Bạch trong tủ nhìn tia sáng chiếu vào, đôi mắt rũ xuống.

Phòng ngủ yên tĩnh thật lâu, hình như Diêm Hạc trên giường cũng hiểu được gì đó nên im lặng một hồi, sau đó khẽ cười nói: "Không sao, tôi......"

Vừa dứt lời thì cửa tủ cót két mở ra.

Thiếu niên mặc trường bào ôm gối và chăn đi tới trước giường.

Cậu cầm gối nói với người trên giường: "Ngủ đi."

Diêm Hạc mở to mắt, dường như chưa kịp phản ứng vì tiểu quỷ không những chui ra khỏi tủ mà còn leo lên giường.

Mộ Bạch ôm gối lên giường rồi đắp kín chăn nằm bên cạnh.

Cậu nói với anh: "Thích."

"Bây giờ thích."

"Sau này cũng thích."

"Biến thành ông lão rụng hết răng cũng thích."

Sao lại không thích chứ.

Mặc dù trước đây miễn cưỡng nói sẽ chịu trách nhiệm với người trước mặt nhưng cuối cùng lại cam tâm tình nguyện chép một chồng kinh dày cộp.

Để cho lão tổ tông đừng trách tội người trước mặt.

Cậu không muốn ngày nào đó mình hoàn thành chấp niệm, chuyển sinh đầu thai mà Diêm Hạc chẳng hề biết gì, cũng không biết cậu từng thích anh.

Cậu không phải kẻ phụ tình rác rưởi như cha mình.

Cậu không muốn để người mình thích cứ mãi đau khổ thất vọng.

Cho dù sau này cậu hoàn thành chấp niệm và phải xuống địa phủ đầu thai.

Cùng lắm thì sau khi xuống địa phủ, qua cầu Nại Hà cậu sẽ không uống canh Mạnh Bà, như vậy người âm phủ sẽ không thể cho cậu đầu thai.

Cậu sẽ chờ Diêm Hạc dưới âm phủ.

Mười năm cũng được, hai mươi năm cũng được.

Một ngày nào đó cậu sẽ gặp Diêm Hạc sau khi chết ở âm phủ.

Dường như Diêm Hạc vẫn chưa tỉnh táo lại, bàng hoàng nhìn Mộ Bạch trước mắt.

Anh nghe Mộ Bạch nói thích mình, bây giờ thích, sau này cũng thích.

Dù anh có biến thành ông già rụng hết răng cũng thích.

Trong khoảnh khắc đó, thậm chí Diêm Hạc còn hoài nghi tiểu quỷ trước mặt không phải Mộ Bạch mà là ác quỷ nào đó giả dạng Mộ Bạch, vì chiều lòng anh nên mới nói ra những lời này.

Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô dữ dội, gần như không dám thở mạnh, cứ như chỉ cần thở mạnh một chút thì sẽ phá tan cảnh tượng này.

Thật lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi: "Thật sao?"

Mộ Bạch lộ ra lúm đồng tiền, nhỏ giọng nói với anh: "Thật mà."

Quả nhiên Diêm Hạc khàn giọng hỏi cậu sao tự dưng hiểu được lòng mình.

Mộ Bạch nằm trên gối, tự nhủ không thể để người trước mặt biết mình đã quyết định sau khi được đầu thai sẽ chờ anh dưới âm phủ.

Cậu sợ nói vậy thì sau khi mình hoàn thành chấp niệm biến mất, Diêm Hạc cũng sẽ đi theo mình.

Làm quỷ chẳng có gì vui cả.

Mộ Bạch vẫn muốn người trước mặt bình an sống hết đời.

Cậu mở mắt ra nói: "Mấy ngày trước tôi có quen ông lớn dưới âm phủ."

Hắc Bạch Vô Thường không phải ông lớn thì là gì.

Cậu nói tiếp: "Tôi đọc sổ sinh tử giùm bọn họ, tôi hỏi bọn họ quỷ và người ở bên nhau được không?"

"Bọn họ nói chỉ cần quỷ không hại người thì có thể ở bên nhau."

Tiểu quỷ nghĩ ngợi rồi nhích tới gần, ngửa đầu nghiêm túc nói với anh: "Tôi sẽ không hại người đâu. Sau này tôi sẽ ăn nhang chứ không hút tinh thần khí của anh nữa."

Diêm Hạc nhìn tiểu quỷ bên cạnh, khàn giọng nói: "Không sao. Vệ Triết nói ngài có hút mỗi ngày cũng không sao cả."

Mộ Bạch lắc đầu: "Cậu ta đâu phải quỷ. Đâu biết hút tinh thần khí sẽ gây ra hậu quả gì."

Lúc ở trong tủ, cậu giơ tay chạm vào tia sáng rọi qua khe hở rồi đưa tay đẩy cửa tủ ra, đến gần thứ mà cậu cảm thấy mình không thể chạm vào.

Đã chạm vào thì cậu sẽ bảo vệ thật kỹ, không thể để Diêm Hạc giảm thọ vì mình là quỷ được.

Hôm qua cậu không thấy được Diêm Hạc trong sổ sinh tử sống đến năm bao nhiêu tuổi, nhưng cậu mong con số này càng lớn càng tốt.

Diêm Hạc nhìn tiểu quỷ bên cạnh, nhớ lại mình mười mấy năm trước.

Thiếu niên lạnh lùng căm ghét ma quỷ mười mấy năm trước chắc sẽ không ngờ mười mấy năm sau mình lại mong được một tiểu quỷ hút âm khí.