Đánh không lại, mắng cũng không được.

Ma da ngồi trên ghế salon trầm mặc nhai nhang, nhìn gã chim trước mắt điềm đạm pha trà, thể hiện vẻ dịu dàng hết mức.

Thiếu gia nhà y tích cực giới thiệu một người một quỷ với nhau.

"Cậu ấy tên A Sinh, lúc còn sống là người hầu của tôi, từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu đi theo tôi......"

Ma da nghiêm mặt, trịnh trọng ngắt lời cậu: "Thiếu gia, là năm tuổi chứ, ta đi theo ngài từ lúc năm tuổi mà."

Tiểu quỷ "à à" rồi giới thiệu lại: "Cậu ấy đi theo tôi từ lúc năm tuổi, qua đời vì lũ lụt, giờ là ma da."

Ma da ưỡn lưng thẳng tắp.

Sau đó đến lượt tiểu quỷ giới thiệu Diêm Hạc.

Để ma da có ấn tượng tốt hơn về Diêm Hạc, tiểu quỷ ra sức tô điểm hình tượng nhóc đáng thương của Diêm Hạc.

Cậu buồn bã nói với ma da: "Giờ ngươi thấy anh ấy bình an vô sự, gặp chúng ta cũng không sợ, nhưng từ nhỏ đến lớn anh ấy đã gặp biết bao nhiêu ác quỷ rồi."

"A Sinh, ngươi cũng biết mà, đám ác quỷ kia mặt mũi dữ tợn, thủ đoạn độc ác, nếu không có đại sư, chẳng biết anh ấy sẽ bị ác quỷ làm hại cỡ nào nữa."

Ma da: "......"

Nếu xét thủ đoạn độc ác thì ai chơi lại gã chim trước mặt chứ?

Vẻ mặt tiểu quỷ bi thương, miêu tả ác quỷ sinh động như thật.

A Sinh luôn mềm lòng, nếu biết lúc nhỏ Diêm Hạc đã trải qua những gì chắc sẽ xót xa lắm.

Tiểu quỷ bi thương mở mắt ra liếc trộm ma da một cái, ai ngờ ma da chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp chứ chẳng có vẻ gì là xót xa.

Tiểu quỷ băn khoăn quay đầu nhìn Diêm Hạc, trông thấy Diêm Hạc bình thản ôn tồn nói với mình: "Đại nhân, đều là chuyện quá khứ rồi."

"Không sao đâu."

"Mặc dù từ nhỏ tôi đã có mắt âm dương, bị ác quỷ quấn thân từ nhỏ nhưng đều qua hết rồi, chẳng có gì đáng ngại cả."

Ma da: "......"

Vậy kẻ lúc nãy xé xác ác quỷ trên lầu không phải người trước mặt đâu ha?

Sau màn giới thiệu, tiểu quỷ phát hiện bầu không khí trong phòng khách dịu đi nhiều.

Biểu hiện cụ thể là ma da không còn trừng Diêm Hạc như muốn xé xác anh mà yên lặng nhìn cái ly trước mặt.

Tiểu quỷ vui mừng tột độ.

Một người hai quỷ lại cùng nhau ăn cơm, rốt cuộc ma da cũng chịu tháo túi đồ trên lưng xuống rồi ngồi trước bàn ăn nhang.

Lúc ngồi vào bàn, ma da mang tâm thái săm soi bắt bẻ, nghiêm mặt chuẩn bị vạch lá tìm sâu, ai ngờ phát hiện cả đĩa nhang không có chỗ nào chê.

Hai mươi tám cây nhang, không cây nào giống cây nào, thậm chí Diêm Hạc còn tự tay xếp nhang thành hình con thỏ để làm món tráng miệng.

Mặc dù thiếu gia nhà y kim tôn ngọc quý nhưng bữa cơm này y cũng chẳng bắt bẻ được gì.

Khuyết điểm lớn nhất có lẽ là thiếu gia nhà y thích ăn nến bạc nhưng gã chim không cho cậu ăn quá nhiều, nói dễ tạo thành thói quen kén ăn.

Ăn cơm xong, ma da lại vác bao lớn bao nhỏ quà tặng, một món cũng không chừa lại, chuẩn bị về nghĩa địa.

Tiểu quỷ kéo y tới một góc, ngồi xổm dưới đất ủ rũ nói: "Ngươi để lại thứ gì đó cho anh ấy được không? Mấy ngày trước ta nói sẽ dẫn ngươi đến giới thiệu với anh ấy, anh ấy vui lắm, còn hỏi đi hỏi lại ngươi thích ăn nhang gì nữa."

Nếu đem hết đồ về, chắc Diêm Hạc sẽ buồn lòng lắm.

Ma da không chịu nổi ánh mắt trông mong của thiếu gia nhà mình.

Thế là xụ mặt vứt xuống một cái sừng tê giác bọc trong lụa đỏ, dúi vào ghế salon.

Tiểu quỷ hớn hở bưng sừng tê đi tìm Diêm Hạc, nói đây là món quà ma da cố ý để lại cho anh.

Diêm Hạc mỉm cười nhận lấy sừng tê mà lúc vào cửa suýt đâm thủng thận mình.

————

Hơn một tiếng sau.

Ma da vác bao lớn bao nhỏ quà tặng về nghĩa địa ở ngoại ô.

Quỷ không đầu chạy tới, tò mò lượn quanh y rồi nghiêm túc hỏi: "A Sinh, thiếu phu nhân nhà ngươi đâu?"

"Sao ngươi không đưa thiếu phu nhân nhà mình về?"

"Thiếu phu nhân nhà ngươi tốt không?"

Ma da đen mặt bảo hắn xéo đi.

Quỷ không đầu ấm ức chạy đi, vừa chạy vừa la: "Không cho nhìn thì thôi."

Tiểu quỷ: "......"

Cậu đá ma da một cái, lầm bầm hỏi: "Ngươi mắng hắn làm gì? Ngay cả đầu hắn cũng chẳng có nữa."

Thấy ánh mắt khiển trách của thiếu gia nhà mình, ma da đành phải gọi quỷ không đầu lại rồi miễn cưỡng nói với hắn: "Thiếu phu nhân nhà ta tốt lắm."

"Hiền lương thục đức, dịu dàng chu đáo......"

Quỷ không đầu ôm đầu gật gù khen thiếu phu nhân nhà y tốt thật.

Tiểu quỷ lộ ra lúm đồng tiền, hớn hở nói với quỷ không đầu mình cũng thấy tốt lắm.

Hai ngày sau.

Chạng vạng tối, màn đêm vừa buông xuống thì tiểu quỷ nghiêm chỉnh ngồi trên ghế salon trong phòng khách biệt thự.

Hôm nay cậu lại có thực thể.

Hai tiếng, một giây một phút cũng không thể lãng phí được.

Nhưng tiểu quỷ ngồi trên ghế salon đợi trái đợi phải, đợi hơn mười phút cũng chưa thấy Diêm Hạc đi làm về.

Cậu bay lên rồi giật giật lỗ tai, nghe thấy tiếng nước vọng xuống từ phòng tắm trên lầu hai.

Tiểu quỷ bay tới trước phòng tắm, phát hiện Diêm Hạc đang tắm bên trong.

Hỏi ra mới biết hôm nay Diêm Hạc về sớm, sau khi về nhà việc đầu tiên là đi tắm.

Vì lần trước tiểu quỷ có thực thể, anh ở lại công ty tăng ca nên không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian.

Mộ Bạch đứng ở cửa phòng tắm nói mấy câu, phát hiện cánh tay mình dần ngưng tụ thành thực thể, chẳng bao lâu sau đã từ hồn ma biến thành người.

Từ bay lơ lửng biến thành đứng trên mặt đất, mới đầu cậu vẫn chưa quen nhưng chỉ chốc lát sau đã quen ngay.

Mộ Bạch vui vẻ nói với Diêm Hạc trong phòng tắm mình có thực thể rồi, tiếng nước dừng lại, Diêm Hạc nói mình sẽ ra ngay, bảo cậu đi chơi trước đi.

Mộ Bạch bám vào cửa phòng tắm, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tôi gọi đồ ăn được không?"

Cậu hơi thèm món gà rán lần trước Vệ Triết đặt cho mình, cảm thấy ngon hơn nhang nhiều.

Diêm Hạc nói được, điện thoại để trong phòng ngủ, bộ phận nhận dạng khuôn mặt đã lưu mặt cậu, giơ điện thoại lên là có thể mở khóa.

Mộ Bạch chạy đến phòng ngủ, hai tay cầm điện thoại đối diện với mình, điện thoại lập tức mở khóa.

Cậu nằm sấp trên giường, giờ gọi đồ ăn rất rành, cực kỳ quen thuộc với app đặt món màu vàng và màu xanh, chỉ ấn hai ba lần đã đặt xong.

Tiểu quỷ lăn trên giường một vòng, háo hức chờ đồ ăn giao tới.

Chẳng bao lâu sau, chuông cửa reo lên.

Mộ Bạch ngồi dậy, hấp tấp chạy vội xuống lầu mở cửa.

Cậu mở cửa rồi vui vẻ thò đầu ra, trông thấy một nhà ba người đứng trước mặt sửng sốt nhìn mình.

Cậu bé đứng giữa ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên reo lên: "Anh ——"

Mộ Bạch ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy một đứa bé trai mặc vest rút tay ra khỏi tay mẹ mình rồi nhào tới ôm chân cậu, hớn hở nói: "Em nè! Em là Ninh Ninh nè!"

Diêm Thư kinh ngạc liếc chồng một cái rồi nhìn con mình ôm chặt thiếu niên bỗng dưng xuất hiện trong nhà Diêm Hạc.

Thiếu niên trước mắt nhìn còn rất nhỏ, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc đen da trắng, ngoại hình xinh đẹp, đôi mắt hạnh tròn xoe như chú mèo hoảng sợ, mờ mịt nhìn đứa bé ôm chặt đùi mình không buông.

Diêm Thư do dự nói: "Chào cậu, xin hỏi cậu là......"

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Diêm Hạc hờ hững lau tóc sau cánh cửa mở rộng, tay cầm một đôi dép hình con thỏ, bất đắc dĩ đi tới nói: "Đồ ăn chẳng chạy mất đâu mà sợ, lại đây mang dép đi......"

Thấy cảnh này, hai mắt Diêm Thư cũng mở to như thiếu niên trước mặt.

Năm phút sau.

Trong phòng khách, đám người câu nệ ngồi trên ghế salon, chỉ có Diêm Ninh nhỏ tuổi hết sức vui vẻ, lúc thì quay đầu nhìn anh trai khó khăn lắm mình mới tìm được, lúc thì quay đầu nhìn chú Tiểu Hạc đã lâu không gặp.

Hai tay Mộ Bạch đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn trên ghế salon, nhìn ngoan cực kỳ.

Chồng Diêm Thư câu nệ ngồi trên ghế salon, còn Diêm Thư pha trà với Diêm Hạc trong bếp.

Mang tiếng pha trà nhưng Diêm Thư thấp giọng nói với ánh mắt phức tạp: "Đứa bé kia trưởng thành chưa vậy?"

Thiếu niên cao ráo, thân hình như trúc, vừa gặp họ thì lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống salon.

Diêm Hạc bất đắc dĩ nói: "Rồi ạ."

Đâu chỉ trưởng thành mà thời gian sống chết cộng lại cũng hơn mấy trăm năm rồi.

Diêm Thư thở phào nhẹ nhõm, hồi lâu sau nhịn không được cười rồi trách yêu: "Sao không nói với tụi chị một tiếng?"

"Lần đầu gặp mặt mà em thấy đó, tụi chị chẳng đem gì cho đứa bé kia hết."

"Lỡ đứa bé kia nghĩ tụi chị không thích mình thì sao?"

Diêm Hạc hơi bất lực, anh cũng đâu thể nói với người nhà họ Diêm rằng mình hẹn hò với một tiểu quỷ đã chết mấy trăm năm được.

Diêm Thư lại hết sức vui vẻ, trước đó cô nghe Diêm Chương nói lúc ở ké nhà Diêm Hạc đã thấy hai bộ đồ ăn.

Lúc đó Diêm Thư vẫn chưa tin lắm, cứ tưởng Diêm Chương nói đỡ cho chú út mình để bọn họ đừng giục anh kết hôn nữa.

Ai ngờ lại là thật.

Lông mày Diêm Thư giãn ra, cười híp mắt đi ra khỏi bếp, cô ngồi xuống ghế salon, thấy trên chân thiếu niên mang dép hình con thỏ thì không giấu được ý cười.

Mộ Bạch hơi khẩn trương, nhưng người phụ nữ trước mặt rất dịu dàng, cũng không hỏi mấy câu khó trả lời mà chỉ trò chuyện thân tình với cậu, trong mắt tràn ngập vẻ yêu thích.

Chẳng bao lâu sau, chuông cửa reo lên.

Diêm Hạc ra mở cửa, lúc vào ôm theo mấy túi đồ ăn.

Trước ánh mắt của đám người, Diêm Hạc dừng lại nhìn thoáng qua đống đồ ăn, thấy toàn gà rán, pizza và trà sữa.

Anh đặt đồ ăn xuống rồi thản nhiên nói đây là do mình đặt.

Vành tai tiểu quỷ ửng đỏ, ngại ngùng xoa mũi.

Chắc vì vui quá nên cả nhà Diêm Thư ở lại ăn tối rồi rủ Mộ Bạch nói chuyện.

Diêm Thư cũng biết mình không nên nói nhiều như vậy, nhưng thấy Diêm Hạc có người bầu bạn, thậm chí hai người còn rất tình tứ nên cô nhịn không được.

Gần hai tiếng sau, buổi trò chuyện dần kết thúc.

Vợ chồng Diêm Thư và Diêm Hạc đứng ở cổng, Diêm Thư căn dặn người trước mắt, dịu dàng cười nói: "Chị thấy đứa bé kia tốt lắm......"

"Hai em hạnh phúc nhé, sau này em cũng có người bầu bạn rồi......"

Diêm Hạc khẽ gật đầu, nhìn chị họ luôn quan tâm mình cười tít mắt, huyên thuyên nói một tràng dài, cuối cùng mới cười hỏi: "Thôi tụi chị về đây, Ninh Ninh vẫn đang hóng gió với Tiểu Bạch trên sân thượng à?"

Diêm Hạc: "Để em đi gọi Ninh Ninh xuống."

Diêm Thư gật đầu cười.

Trong vườn hoa trên sân thượng, một chiếc xích đu màu trắng đung đưa tới lui, Diêm Hạc thấy Diêm Ninh ngồi trên xích đu cười khúc khích, tiểu quỷ ngồi cạnh chơi với nó.

Hết hai tiếng, thân hình tiểu quỷ trở nên trong suốt, biến thành hồn ma bay lơ lửng.

Diêm Hạc giật mình vội vã đi tới, trông thấy Diêm Ninh ngồi trên xích đu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thấy anh tới, đứa bé chỉ vào không khí rồi thảng thốt nói: "Chú Tiểu Hạc——"

"Hình như thím bay đi rồi."

Tiểu quỷ trên cao: "......"

Cậu hơi xấu hổ nhưng vẫn yên lặng tìm một bụi hoa nấp vào để không dọa đứa bé sợ.

Diêm Hạc khựng lại, nói với Diêm Ninh đây là bí mật, nhờ nó giữ kín với bố mẹ mình.

Diêm Ninh cái hiểu cái không, nhưng trước đây nó từng giữ bí mật cho chú Tiểu Hạc và thím út rất nhiều lần, thế là vỗ ngực cam đoan: "Dạ, Ninh Ninh nhất định sẽ giữ bí mật."

Nói xong lại dặn dò: "Chú Tiểu Hạc nhớ đi tìm thím út nhé."

Diêm Hạc khẽ gật đầu.

Diêm Ninh không yên tâm, thần bí nói nhỏ: "Nhất định phải tìm đó, mẹ cháu nói anh ấy xứng đôi với chú Tiểu Hạc lắm."

Ánh mắt đứa bé sáng ngời: "Cháu cũng thích anh ấy làm thím mình nữa."

Diêm Hạc xoa đầu đứa bé.

Tiễn cả nhà Diêm Thư về xong, Diêm Hạc đi lên vườn hoa trên lầu, nhìn thấy tiểu quỷ ngồi trên xích đu, ủ rũ hỏi có phải mình hù dọa Diêm Ninh rồi không.

Diêm Hạc ngồi xuống nhìn tiểu quỷ từ trên xuống dưới rồi lắc đầu nói cậu không hề dọa Diêm Ninh.

Tiểu quỷ thở phào một hơi, lo lắng nói lẽ ra mình nên canh kỹ thời gian, lần sau sắp biến mất phải trốn đi mới được.

Diêm Hạc chỉ lẳng lặng nhìn cậu chứ không nói gì.

Ngày hôm sau.

Bốn giờ sáng.

Tiểu quỷ phụ giúp Hắc Bạch Vô Thường câu hồn xong thì về nghĩa địa nằm ngáy o o, Hắc Bạch Vô Thường cũng kéo xích sắt đi trên đường, vừa đi vừa ngáp.

Đến một con hẻm tối om thì bị ai đó gọi lại.

Hắc Bạch Vô Thường dừng chân rồi nheo mắt nhìn xem kẻ nào ăn gan hùm mà nửa đêm dám chặn đường Hắc Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường nhìn kỹ, phát hiện cuối hẻm có một bóng dáng xa lạ.

Thân hình người kia rất cao, dung mạo tuấn tú, lịch sự nói với bọn họ: "Chào các hạ."

"Muốn làm giao dịch với các hạ."

"Chẳng hay các hạ có hứng thú với đám mây không?"

"Đúng vậy, chính là đám mây có thể lưu trữ sổ sinh tử mấy trăm năm của âm phủ các ngươi ấy."