Hôm sau, buổi sáng mùa đông.

Đúng sáu giờ rưỡi đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường reo lên như thường lệ, sau một hồi chuông thì bị một bàn tay trắng lạnh lộ rõ khớp xương ấn tắt.

Trên giường lớn màu xám nhạt, tiểu quỷ vẫn đang ngủ say, chắc vì có thực thể nên gò má hơi ửng hồng.

Diêm Hạc nhẹ nhàng ngồi dậy rồi xoa xoa bả vai, đầu óc mụ mị như nằm mơ đứt quãng cả đêm, mơ thấy rất nhiều cảnh tượng rời rạc.

Anh cứ tưởng đêm qua ngủ trễ cộng thêm tiểu quỷ hút tinh thần khí nên không mấy để ý.

Anh mang dép bông lặng yên không một tiếng động đi tới phòng vệ sinh, sau đó trông thấy một đôi mắt đỏ rực trong tấm gương sáng bóng.

Diêm Hạc: "......"

Cũng may tóc vẫn ngắn.

Nhìn đôi mắt đỏ này, nhớ lại tiểu quỷ thất kinh vạch mắt mình ra, Diêm Hạc cảm thấy hơi đau đầu.

Anh nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ trong gương rồi bình tĩnh nói lý lẽ với mình.

Anh tự nhủ lòng: "Nếu mi muốn dọa ngài ấy sợ hãi vạch mắt mi cả ngày thì cứ đỏ tiếp đi."

Nói lý một hồi, Diêm Hạc nhắm mắt lại rồi cố khống chế ý thức, chốc lát sau mở mắt ra, phát hiện màu đỏ trong mắt đã rút đi, người đàn ông trong gương có đôi mắt đen như mực.

Diêm Hạc điềm tĩnh cầm bàn chải bắt đầu đánh răng.

Mấy ngày sau, Diêm Hạc phát hiện trên người mình dần lộ ra nhiều điểm bất thường hơn.

Anh bắt đầu nằm mơ liên tục, cảnh trong mơ tựa như đèn kéo quân, đứt quãng như một ký ức không trọn vẹn.

Buổi sáng ngủ dậy, số lần mắt đỏ ngày càng nhiều.

Đôi khi anh còn cực kỳ nhạy cảm với âm khí.

Diêm Hạc nhận ra mình không phải người thường vào một buổi chiều nọ, tiểu quỷ có thực thể ngồi dựa vào ghế salon xem tivi, mùa đông dễ buồn ngủ nên mới xem một lát đã ngủ thiếp đi trên ghế.

Anh nướng bánh tart trứng cho tiểu quỷ trong bếp.

Tiểu quỷ thích ăn bánh tart trứng màu vàng đậm, cảm thấy như vậy sẽ ngọt hơn bình thường.

Nhưng đôi khi vì nhiệt độ lò nướng nên không phải bánh tart trứng nào cũng có màu vàng đậm.

Diêm Hạc thấy bánh tart trứng trong khay nướng không có màu vàng đậm nên giơ tay lên, đầu ngón tay vô thức bắ.n ra mấy tia lửa màu xanh thẫm.

Tia lửa xanh thẫm lơ lửng trên bánh tart trứng làm nó mau chóng hiện ra màu vàng rộm hấp dẫn.

Diêm Hạc ngơ ngẩn thu tay lại, mấy tia lửa xanh thẫm cũng biến mất theo.

Chẳng bao lâu sau.

Tiểu quỷ tỉnh lại trên ghế salon có được cả khay bánh tart trứng vàng rộm ngon mắt.

Tiểu quỷ vui vẻ cả ngày.

Ngay hôm phát hiện ngón tay mình có thể bắ.n ra lửa, Diêm Hạc đến tìm Hoằng Bạch.

Hoằng Bạch cắn hạt dưa, khoanh chân ngồi trên giường trong chùa, hỏi anh biết mình không phải người bình thường rồi à.

Diêm Hạc khẽ gật đầu rồi hỏi mình bị thế này có gây nguy hiểm gì cho tiểu quỷ không.

Ánh mắt Hoằng Bạch đang cắn hạt dưa trở nên phức tạp, nhìn anh với vẻ hết thuốc chữa, cuối cùng ngao ngán lắc đầu.

Thấy anh rời đi, Hoằng Bạch nhịn không được hỏi: "Con không hỏi chuyện của mình à?"

Diêm Hạc nói không cần biết.

Không phải người bình thường thì thôi.

Ngón tay bắ.n ra lửa có gì to tát đâu.

Lúc rảnh còn có thể nướng hạt dẻ cho tiểu quỷ nữa.

Trên đường về nhà qua năm cột đèn đỏ, mỗi lần dừng năm mươi giây, trong lúc chờ đèn đỏ Diêm Hạc lấy túi hạt dẻ sống ra, đầu ngón tay lóe lên hai tia lửa xanh thẫm nướng hạt dẻ trên tay.

Mới đầu chưa quen nên dễ nướng cháy.

Nhưng qua năm cột đèn đỏ, khi anh về đến nhà, bỏ đi hạt dẻ cháy vẫn còn một nắm đầy hạt dẻ nướng.

Tiểu quỷ rất thích ăn hạt dẻ nướng Diêm Hạc đem về cho mình, cảm thấy trên đó có bám âm khí nên thơm ngon hơn hạt dẻ nướng mua ngoài đường nhiều.

Thế là tiểu quỷ càng thêm tích cực ra cửa đón anh đi làm về, lần nào cũng có một túi hạt dẻ nướng đầy ắp.

Cậu ngồi trên ghế salon xem tivi, tích trữ hạt dẻ như tích trữ đồ ăn, bóc hai hạt, mình ăn một hạt, còn một hạt cho Diêm Hạc.

Về sau Diêm Hạc đã biết cách khống chế lửa trên ngón tay nên nướng đồ ngày càng thuần thục.

Đôi khi có thể nướng khoai lang vừa thơm vừa mềm, thỉnh thoảng còn làm bỏng ngô cho tiểu quỷ.

Chỉ có màu mắt hơi khó, còn những điểm bất thường khác Diêm Hạc đều khống chế dễ dàng.

Qua một thời gian, Diêm Hạc đã có thể khống chế màu mắt, nhưng khi cảm xúc quá hưng phấn thì mắt đen sẽ mất khống chế biến thành mắt đỏ.

Diêm Hạc cũng từng nghĩ có nên nói chuyện này với tiểu quỷ hay không.

Nhưng một đêm nào đó tiểu quỷ có được thực thể, đèn ngủ sáng lên, sau nửa đêm vì một cảm xúc nào đó lên đến đỉnh điểm mà đôi mắt Diêm Hạc biến thành màu đỏ.

Tiểu quỷ khóc mê man sắp lịm đi, thấy vậy thì sửng sốt một lát rồi lập tức tỉnh táo lại, hoảng hốt nói mắt anh lại biến thành màu đỏ.

Tiểu quỷ thân tàn chí kiên lồm cồm bò dậy, nói nhất định là rất nghiêm trọng, đòi dẫn anh tới bệnh viện khám.

Diêm Hạc kéo tiểu quỷ về, khàn giọng nói không sao rồi chuẩn bị làm tiếp.

Tiểu quỷ tức giận hiếm thấy, lên án anh chỉ để ý đuôi mà không để ý đầu.

Diêm Hạc cúi đầu nhìn "đuôi" mình, thấy cái đuôi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thì cảm thấy mình thực sự không thể chú ý đầu mà bỏ qua đuôi.

Dù là thần tiên cũng không cách nào làm được.

Anh kéo tiểu quỷ về, lại qua một hồi, cảm xúc kịch liệt khiến da đầu tê dại rốt cuộc ổn định lại, mắt cũng dần biến thành màu đen.

Diêm Hạc bảo tiểu quỷ đang vùi mặt vào gối quay đầu nhìn mình, nói mắt mình đã biến thành màu đen.

Khuôn mặt tiểu quỷ ướt sũng, cậu nắm chặt gối, nghẹn ngào quay đầu nhìn anh rồi ngẩn ngơ thì thào: "Biến, biến thành màu đen rồi à?"

Diêm Hạc cầm tay cậu lên hôn một cái rồi cười khẽ: "Đen rồi."

Lúc này chóp mũi tiểu quỷ đỏ bừng, bị chịch mụ mẫm, đôi mắt hạnh to tròn đờ đẫn, gò má ướt sũng, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Khi Diêm Hạc cúi đầu cắn má tiểu quỷ còn nghe cậu nghẹn ngào nói đen là tốt rồi.

Chỉ mới đỏ mắt đã làm tiểu quỷ lo lắng như thế, trong lúc mụ mẫm vẫn còn băn khoăn chuyện này.

Nếu biết những điểm bất thường còn lại chắc sẽ càng lo hơn.

————

Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm, tuyết rơi vừa nhiều vừa dai.

A Sinh là hồn ma nên chẳng có cảm giác gì, nhưng Mộ Bạch thỉnh thoảng ngưng tụ thành thực thể lại thấy lạnh.

Cũng có thể vì mùa đông thời nay lạnh hơn mùa đông thời Càn Đế.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu trải qua mùa đông sau mấy trăm năm.

Ma da thấy cậu than lạnh mấy lần thì chạy tới chợ quỷ mua vải rồi nhờ người may đồ mùa đông cho cậu.

Mộ Bạch vui vẻ nhận lấy, lúc ngưng tụ thành hình người cũng chạy đi mua một đống vàng mã, cắt mấy chiếc áo lông chồn cho ma da.

Mấy chiếc áo khoác mùa đông kia kém tinh xảo hơn nhiều so với đồ Diêm Hạc thuê thợ vàng mã cắt, nhưng ma da hết sức quý trọng, rất ít khi mặc mà bày ở nơi dễ thấy nhất trong nghĩa địa.

Mộ Bạch bảo y cất đi, lỡ ác quỷ khác thấy lại cướp mất cho xem.

Mặc dù ma da biết đánh nhau nhưng một mình chọi lại cả đám vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Ma da không chịu cất mấy chiếc áo khoác mùa đông kia đi, bảo cậu từ lâu lắm rồi không còn thấy ác quỷ gần nghĩa địa nữa.

Không riêng gì nghĩa địa mà thậm chí cả Tân Thị, ác quỷ cứ như đã mai danh ẩn tích.

Đám tiểu quỷ xung quanh nói dạo này có một nhân vật lợi hại chuyên siết chết ác quỷ, giết hết bầy này sang bầy khác.

Ngay cả ác quỷ ở các thành phố lân cận cũng không tha, lũ ác quỷ làm nhiều việc ác khiến mọi người bất an cũng không dám ra ngoài.

Mộ Bạch trầm trồ khen quả là một anh hùng quỷ tốt.

Ma da không nghe cậu khen mà chạy tới chỗ khác trong nghĩa địa, lo lắng hỏi quỷ khác có lạnh không.

Quỷ không đầu cảm động gật đầu lia lịa, tuy không lạnh nhưng vẫn nói một câu lạnh thật.

Ma da nói lạnh là được rồi.

Thiếu gia nhà y đã đốt áo mùa đông cho y.

Dứt lời còn chỉ vào mấy chiếc áo khoác mùa đông ở nơi dễ thấy nhất trong nghĩa địa.

Mộ Bạch không biết y làm gì, ngáp một cái rồi vặn eo bẻ cổ, gọi một tiếng A Sinh.

A Sinh lập tức chạy về.

Mộ Bạch nói mình ngủ một giấc, dặn A Sinh khi nào mặt trời lặn nhớ gọi mình dậy.

Bảy rưỡi tối nay, Diêm Hạc lọt vào top mười doanh nhân trẻ xuất sắc nhất thành phố sẽ có mặt trong buổi truyền hình trực tiếp của Tân Thị.

Cậu chưa bao giờ thấy Diêm Hạc trên TV cả.

A Sinh trịnh trọng gật đầu, ngồi ở nghĩa địa bắt đầu quan sát mặt trời chuyển động qua khe hở trong rừng.

Trong một nhà máy bỏ hoang ở Tân Thị.

Kho xưởng bụi bặm đầy rẫy dây điện ngổn ngang, trên mặt đất chi chít vết nứt sâu hoắm và ổ gà.

Diêm Hạc mặc vest liếc nhìn đồng hồ màu đen trên cổ tay rồi ngẩng đầu nhìn lũ ác quỷ trước mắt, anh giơ tay lên, đầu ngón tay bắ.n ra tia lửa màu xanh thẫm.

Mấy ác quỷ thương tích đầy mình túm tụm lại với nhau, hoảng sợ nhìn ngọn lửa xanh thẫm kia.

Diêm Hạc phất tay, tia lửa trên đầu ngón tay chợt biến thành một đám lửa hừng hực lao tới bao phủ đám ác quỷ trên mặt đất.

Tiếng rú thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên, chẳng bao lâu sau lại im ắng như cũ.

Diêm Hạc nhẩm tính công đức siết chết ác quỷ gần đây, phát hiện vẫn chưa đủ để lão Diêm Vương cho mình về âm phủ.

Diêm Hạc vừa tính vừa nhấc chân đi tới trước, bỗng nhiên dừng lại.

Anh nhìn vòng lăn rỉ sét trong một cỗ máy khổng lồ rồi lịch sự hỏi: "Cảm phiền ra đây được không? Lát nữa tôi phải đi nhận giải nên vội lắm, cũng không muốn làm bẩn áo đâu."

Ác quỷ trong vòng lăn tái mặt, cuộn mình lại run lẩy bẩy.

Diêm Hạc chậm rãi đi tới.

Nửa tiếng sau.

Trong buổi truyền hình trực tiếp lễ trao giải cho mười doanh nhân trẻ xuất sắc nhất Tân Thị.

Người đàn ông cao lớn mặc bộ vest thẳng thớm cúi đầu phủi bụi trên vai.

Doanh nhân trẻ bên cạnh xởi lởi hỏi sao anh lại có mặt ở lễ trao giải lần này.

Mấy lễ trao giải trước kia đều không thấy Diêm Hạc tham dự.

Diêm Hạc nghiêng đầu cười nói: "Được lên TV mà."

Doanh nhân trẻ lơ ngơ gật đầu.

Diêm Hạc vừa giết xong ác quỷ mỉm cười nhìn vào camera rồi nhận bằng khen.

Tiểu quỷ siêu thích TV.

Mà anh lại xuất hiện trên TV.

Có thể hình dung ra kết quả thế nào rồi.