Qua thời gian hai ngày, Diệp Thanh Vũ đã trải qua gần trăm cuộc chiến đấu lớn nhỏ, săn giết các loại dã thú và yêu thú kỳ quái đủ cả, trên người cũng xuất hiện chồng chất các vết thương, mấy lần gãy xương, suýt mất mạng. Rất may, hắn vẫn thường tiến hành minh tường, thổ nạp theo bộ công pháp vô danh kia nên rất nhanh hồi phục tinh lực, các vết thương cũng theo đó mà liền rất nhanh.

Trải qua chém giết, thu hoạch của hắn cũng cực lớn.

Trước khi lên đường tham gia thí luyện, Diệp Thanh Vũ đang ở cảnh giới thứ tư đại thành của Phàm Võ Cảnh, thông qua công pháp Ưng Tường Quyết mà vị Ôn giáo quan truyền dạy khiến hắn gột rửa, tinh lọc máu huyết, tạp chất không ngừng được tiêu trừ. Sau hai ngày, hắn đã vượt qua cảnh giới này, đạt tới cảnh giới Cốt Tủy Cảnh.

Chưa tới một tháng, từ một người không hề biết gì về võ đạo căn bản, tiến vào cảnh giới thứ năm của Phàm Võ Cảnh là một kết quả không ai có thể lường trước. Cũng may, Nguyệt khảo dành cho năm thứ nhất còn chưa tới, hắn chưa biểu lộ ra thực lực chân chính nên ngoài Ô giáo quan thì không còn ai biết, Bạch Lộc học viên cũng tránh được một hồi dậy sóng.

Cảnh giới Cốt Tủy sẽ làm biển đổi căn bản xương cốt, loại bỏ tạp chất, phạt mao tẩy tủy, là căn bản để tiến từ Hậu Thiên sang Tiên Thiên. Đạt tới cảnh giới này, tu luyện Long Ngâm Quyết trong Bát Bộ Thần Quyết là thích hợp nhất. Trước khi tới bình nguyên Bắc cực, Ôn Văn đã mang Long Ngâm Quyết này truyền lại cho Diệp Thanh Vũ. Nếu hắn có thể chém chết Kim Lân Long Mãng, lấy được máu huyết của nó thì trợ giúp cho việc tu luyện sẽ nhanh hơn nữa.

Vào lúc này…

Tê…tê…., xùy…xùy…

Kim Lân Long Mãng đang thò ra thụt vào đầu lưỡi, cái đầu vừa bị Diệp Thanh Vũ đánh trúng, thần trí hơi ngây ngốc nên chưa kịp đánh trả.

Con Kim Lân Long Mãng này có thân thể dài hơn hai mươi mét, từ hơi thở và trên thân thể toát ra một mùi tanh hôi xen lẫn độc khí khiến người ta muốn nôn mửa.

Diệp Thanh Vũ đang cởi trần, cơ bắp toàn thân nổi lên càng làm lộ rõ từng vết thương, nhìn qua có chút đáng sợ. Sau một hồi chiến đấu với Long Mãng, thân thể lại nhận thêm nhiều vết thương mới, máu chảy loang lổ.

“Nghe nói Long Mãng là hậu duệ của Thần Long, trong cơ thể ẩn chứa một tia Long huyết mạch. Nếu đạt được cơ duyên rất có thể tiến hành Long hóa, tuy nhiên, con Long Mãng trước mắt này thì…”. Diệp Thanh Vũ đang cẩn thận quan sát đối thủ.

Hắn nhận định con Kim Lân Long Mãng này có huyết mạch quá ít, lân phiến tập nham mà không thuần nhất, khả năng tiến hành Long hóa thật quá nhỏ bé.

“Tuy hơi hỗn tạp, nhưng chỉ cần có một tia Long huyết thôi cũng có thể giúp ta đại thành Long Ngâm Quyết, gột rửa cốt tủy rồi. Hơn nữa, Long Mãng này là yêu thú, trong cơ thể nhát định có Nguyên cốt.” Nghĩ tới đây, chiến ý trong mắt Diệp Thanh Vũ càng nồng đậm. Toàn thân hắn thấm máu của chính mình, từ cơ thể tỏa ra sát khí kinh người.

Tê…tê…., xùy…xùy…

Con Kim Lân Long Mãng nổi giận, tiếp tục công kích đối thủ.

Diệp Thanh Vũ cũng muốn chấm dứt trận chiến sớm nên tâm tư khẽ động, hắn sử dụng bộ pháp học được từ Lưu Lệ, thân thể nhanh như điện di chuyển sang một bên tránh thoát công kích của Long Mãng. Sau đó, hắn lùi lại mấy bước, rút Nại Hà Thương từ bao thương sau lưng ra, nối hai đoạn làm một. Một cây trường thương dài hơn ba mét thành hình.

Hưuuuuu……..

Trường thương điểm tới, tốc độ rất nhanh lóe ra hàn mang. Kim Lân Long Mãng vừa tấn công hụt, thân thể vẫn đang lơ lửng giữa không trung, không cách nào tránh né. Mũi thương như mũi khoan đâm thủng lớp da bình thường vốn cứng như lân giáp, trọng lực đẩy thân thể nó bay ngược về sau.

Một kích liền giết chết Kim Lân Long Mãng này.

Một yêu thú đạt tới nhị tinh đã bị Diệp Thanh Vũ dùng Nại Hà Thương dễ dàng xử lý. Hắn cắm trường thương trên mặt đất, từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ màu u lam, bắt đầu mổ xẻ thân thể Long Mãng.

Thanh chủy thủ làm từ hàn thiết, do Ôn giáo quan đưa cho Diệp Thanh Vũ, nghe nói là một thanh Linh Khí đã bị mất trận pháp khắc trên thân, nhưng chất liệu cấu tạo thì còn được bảo tồn khá tốt, chém sắt như chém bùn, vừa vặn thích hợp để mổ xẻ yêu thú này.

Một phần máu huyết tinh khiết nhất được hắn cất vào một cái bình ngọc nhỏ.

“Túi mật của con Long Mãng này cũng là đồ tốt, có thể trừ độc. Da rắn được bảo tồn cũng có thể đổi lấy học điểm… Ồ!...”

Sau mấy ngày săn giết yêu thú, Diệp Thanh Vũ đã có thêm nhiều kinh nghiệm trong việc nhận biết các loại tài liệu trân quý từ thân thể yêu thú.

“Thịt rắn ẩn chứa tinh hoa nguyên khí của trời đất, là thứ đại bổ không thể bỏ qua. Răng nanh của nó lại càng có giá trị…”. Diệp Thanh Vũ không hưng phấn la lên.

Toàn thân thể của nhị cấp yêu thú đều là tại liệu quý giá. Ngoài ra còn có vô số loại yêu thú khác còn quý hiếm hơn, nhưng cũng rất khó gặp được. Đây là lý do mà trong thế giới này, có rất nhiều cường giả mạo hiểm tính mạng đi săn giết yêu thú, tìm kiếm các loại kỳ trân dị bảo và thâm thể yêu thú chính là một trong số đó.

“Hừm, sao ta vẫn chưa tìm thấy Nguyên cốt của nó nhỉ?” Diệp Thanh Vũ cau mày, ngẫm nghĩ. Đột nhiên, hai mắt hắn mở lớn.

“Đây là cái gì? Ồ, thì ra con Long Mãng này vừa nuốt một con trai cách đây chưa lâu.” Diệp Thanh Vũ kinh ngạc kêu ồ lên. Từ phần bụng của Long Mãng, hắn nhìn thấy một con trai màu vàng có đường kính chừng hơn hai mét, một phần vỏ ngoài đã bị chất dịch dạ dày của Long Mãng ăn mòn nhưng vẫn đang tỏa ra ánh sáng như hoàn kim mới đúc. 

Diệp Thanh Vũ vẫn hơi thắc mắc khi thấy con Long Mãng này không được linh hoạt như ghi chép lưu lại, thì ra là vì nguyên nhân này. Nhưng con trai vàng này cũng thật kỳ quái. Trong quyển sách giới thiệu về khu bình nguyên này không thấy nhắc tới trong cả vạn chủng loài thủy sinh vật. Đa phần con trai bình thường đều chỉ có vỏ màu đen hoặc vàng đất.

“Ha ha…, lão gia hỏa này chả lẽ lại là một con thuộc Hoàng giả?”

Diệp Thanh Vũ cười lớn, hắn hào hứng tìm cách mở võ trai, hy vọng tìm được Dạ Minh Châu, hay ít nhất là Nguyên cốt của nó.

Võ trai cực vững chắc, Diệp Thanh Vũ xuất ra vạn cân lực, vận dụng toàn lực mới miễn cưỡng mở được miệng vỏ. Từ bên trong lập tức tỏa ra quang mang bảo khí sáng rực.

Hắn cúi đầu nhìn, thấy bên trong có ba hạt châu nhỏ như trứng bồ câu đang nằm trong phần thịt của con trai, ba hạt châu không ngừng tỏa ra ánh sáng kỳ dị, ẩn chứa năng lượng dao động mà hắn không thể lý giải.

Diệp Thanh Vũ vươn tay, lấy ba viên Minh Châu ra.

“Ồ!” Hắn kinh ngạc thốt lên.

Ba viên Minh Châu nằm trong tay hắn mang lại ba cảm giác hoàn toàn khác nhau. Một viên lạnh như băng, một viên nóng rực như lửa, viên còn lại nhu hòa, ôn thuận như ngọc. Nhìn kỹ một lúc, hắn thấy viên châu tỏa ra sức nóng lấp lánh hồng quang, viên châu phát ra hàn khí thì bao trùm một tầng hắc khí, viên còn lại sáng óng ánh, long lanh.

Diệp Thanh Vũ không rõ tác dụng của ba viên châu này nhưng khẳng định giá trị của chúng không hề tầm thường. Sau một lúc nhìn ngắm, hắn cất chúng vào bảo nang, đợi khi quay về học viện sẽ tìm hiểu kỹ sau rồi lại tiếp tục tìm kiếm Nguyên cốt.

Nguyên cốt này tồn tại bên trong thi thể của yêu thú đạt tới Tiên Thiên, trải qua quá trình biến đổi tạo hóa của thiên địa mà hình thành nên phù văn bao phủ, có thể qua đó câu thông với nguyên khí trong trời đất, khởi phát các loại lực lượng và thần thông kỳ dị. Đây cũng chính là điểm khác biết rõ nhất giữa dã thú bình thường và yêu thú.

Yêu thú có chứa Nguyên cốt sẽ trở nên cường đại hơn hẳn. Nghe nói phù văn chi thuật của nhân loại cũng được phỏng chế từ vô số Nguyên cốt của yêu thú, dị tộc mới dần hoàn thiện như bây giờ. Nguyên cốt cũng trở thành nguyên liệu vô cùng trân quý để bố trí trận pháp. Nguyên cốt này tồn tại ở mỗi yêu thú thì lại khác nhau, không thể tìm được cái thứ hai giống y như vậy. Cũng có trường hợp, một yêu thú cấp thấp lại thai nghén, sản sinh ra một Nguyên cốt có giá trị lớn.

Nghĩ tới giá trị của nó, Diệp Thanh Vũ càng khẩn trương rà soát trong thân thể con Long Mãng này nhưng sau cả buổi mà vẫn không tìm thấy, hắn lại tìm bên trong vỏ trai một lúc lâu mà không thấy.

“Xem ra, ta đã quá tham lam rồi!”

Con trai màu vàng này quá khác thường, không nhất định có phải là yêu thú hay không nên cũng chưa chắc đã có Nguyên cốt. Vừa lúc hắn mỉm cười, lắc đầu định bỏ qua thì bàn tay đặt trong chỗ thịt trai chạm phải một vật gì đó có bề mặt thô ráp.

“Cái gì vậy? Nguyên cốt đây sao?”

Diệp Thanh Vũ vui mừng lấy vật cứng ra, đưa tới trước mặt.

Sắc mặt hắn liền trở nên ngây dại.