"Anh đang nối dối."
"Anh có âm mưu cố ý giết chết Vương Chính Hồng."
"Tôi không có nói dối, tôi nói đều là sự thật!" Diệp Chí Văn vô cùng kích động phản bác.
"Sự thật?" Mã Lạc Xuyên cười chế giễu, "Anh nói chìa khóa của anh bị mất khi anh lên núi sáng sớm, nhưng chiều hôm đó đã có một trận mưa lớn, theo lý, chìa khóa phải dính đầy bùn lầy và nước mưa mới phải, nhưng chìa khóa của anh lại rất sạch sẽ, cho nên chìa khóa anh làm rớt không phải là lúc sáng sớm anh lên núi, mà rõ ràng là trong đêm xảy ra vụ án, cũng tức là lúc anh giết chết Vương Chính Hồng."
Lương Tiểu Nhu giật mình.
Đúng vậy, chính là như vậy, đó cũng là điều mà cô muốn nói. Nhưng xem ra buổi sáng Mã Lạc Xuyên đứng ngoài cửa đã thật sự lắng nghe cuộc thảo luận của có liên quan đến vụ án của bọn họ.
"Không phải! Thật sự không phải, không có khả năng, các người đừng vu oan cho tôi!"
"Chúng tôi không có vu oan cho anh." Lương Tiểu Nhu chen vào, nhẹ nhàng nói: "Anh nói anh không hề có kế hoạch phải không? Nhưng tại sao chúng tôi lại không tìm thấy dấu vân tay ở trong nhà của Vương Chính Hồng? Bởi vì lúc đó anh đã đeo bao tay. Anh đeo bao tay, chứng minh, là cố ý không muốn lưu lại dấu vết phạm tội, nói cách khác ngay từ đầu anh đã thu xếp chu đáo để giết người."
Diệp Chí Văn không nói lời nào.
"Tuy rằng chúng tôi không tìm được dấu vân tay của anh, nhưng chúng tôi lại tìm được dấu vân tay của Vương Chính Hồng trong bẫy thú. Anh đoán xem, chúng tôi phát hiện được cái gì?" Lương Tiểu Nhu chậm rãi hỏi anh ta, toát ra sức uy hiếp mạnh mẽ. "Từ dấu vân tay của Vương Chính Hồng cho thấy là vì anh ta không muốn bị người ta ép vào bẫy thú nên đã vùng vẫy quyết liệt, nhưng tôi tin chắc chính anh đã đạp anh ta vào."
"Tôi không có!" Diệp Chí Văn gân cổ lên chối cãi.
"Anh có." Mã Lạc Xuyên lấy ra một tấm hình, là hôm nay cô ấy cố ý đi đến phòng pháp y của Cổ Trạch Sâm để lấy. "Anh có thấy dấu giày trên ngực Vương Chính Hồng trong mấy tấm hình này không? Mấy tấm hình này chính là chứng cứ rõ nhất."
"Cho dù là có người đạp anh ta vào, cũng không thể chứng minh đó là do tôi làm!"
Chuyện gì đây?! Hai người phụ nữ này, phối hợp ăn ý qua lại như vậy, câu hỏi đưa ra càng lúc càng sắc bén, từng câu từng câu càng đâm vào điểm yếu, thậm chí anh ta còn không có khả năng phản bác lại!
Đến giờ phút này, vẫn còn muốn nói dối sao?
"Đương nhiên là chứng minh được." Lương Tiểu Nhu nở nụ cười lạnh như băng rất giống người nào đó, trong mắt giống như nổi lên cơn gió lốc. "Chúng tôi đã lấy đôi giày mà anh mang hôm xảy ra vụ án để đối chiếu, phát hiện dấu giày của đôi giày anh mang và vết bầm trên người của Vương Chính Hồng là hoàn toàn trùng khớp." Nhìn vẻ mặt bối rối đến cực điểm của Vương Chính Hồng, giọng nói của Lương Tiểu Nhu cũng không có chút ấm áp nào. "Bất cứ ai đi đứng đều có độ nghiêng và độ lực khác nhau, giống như dấu vân tay, là có một không hai, cho nên đế giày cũng có độ ma sát khác nhau. Mà dấu giày của anh, thậm chí ngay cả chi tiết ma sát của đế giày cũng rất trùng khớp. Do đó, tôi có thể khẳng định chính anh đã dùng chân để đạp Vương Chính Hồng vào bẫy thú. Anh chính là hung thủ giết chết Vương Chính Hồng."
Mã Lạc Xuyên lạnh lùng bổ sung: "Hơn nữa vết bầm trên người của Vương Chính Hồng rất rõ rệt, rõ ràng là cú đạp này anh đạp rất mạnh, thậm chí cú đạp này còn làm gãy xương sườn của anh ta, trong đó một cái trước khi anh ta tắt thở, anh không hề rời khỏi hiện trường vụ án, anh đứng ổ bên cạnh ta, cho đến khi anh tắt thở, đúng không? Vì vậy trong sự vô rình đó, đế giày của anh bị dính vết máu." Ánh mắt của Mã Lạc Xuyên lạnh như băng nhìn Diệp Chí Văn.
"Bây giờ chứng cứ rành rành, không tới phiên anh không nhận." Lương Tiểu Nhu trầm giọng kết luận.
"Phải! Là do tôi giết! Tên này đáng chết mà!" Diệp Chí Văn cuối cùng cũng bỏ đi chiếc mặt nạ ngụy trang thường ngày, tròng mắt tràn ngập thù địch, nét mặt cũng vô cùng ảm đạm. Anh ta đập mạnh xuống giường, trong giọng nói tràn đầy nhẫn tâm khát máu. "Tôi giết hắn hoàn toàn không có sai! Tôi còn cảm thấy quá dễ dàng cho hắn! Tôi biết hắn bị kẹp vào bẫy thú đó thì nhất định phải chết, vì thế tôi liền ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn hắn chết từ từ. Ha ha, thật sự là rất thỏa mãn! Người như hắn nhất định phải chết, hắn phải chết! Ai biểu hắn đã hại em của tôi! Ai biểu hắn đi bán thuốc lắc! Nếu tôi không trả thù cho Tiểu Võ, thì ai sẽ trả thù cho nó đây?!"
Giọng điệu lên án của Diệp Chí Văn bất mãn vang vọng trong căn phòng chưa đầy 20 mét vuông, trước mắt của Mã Lạc Xuyên thoáng hiện nụ cười mỉm của Vương Chính Hồng trong đêm gặp chuyện không may đó, thái độ ôn hòa, khẽ thở dài, nói chỉ cần người nhà tốt thì được rồi.
Đúng vậy, Vương Chính Hồng thật sự cũng không phải người tốt gì, anh ta quả thật đã hại rất nhiều người, nhưng mà ngay cả một cơ hội hối cải để làm một con người mới cũng không thể cho anh ta sao?
Mã Lạc Xuyên bình thường hiếm khi nổi giận đột nhiên trở nên giận dữ, xông tới trước giường, cô ấy nhìn thẳng anh ta, sự nổi giận của cô ấy làm cho người ta không rét mà run. "Anh luôn miệng nói Vương Chính Hồng hại người, vậy còn anh? Anh cũng là hung thủ giết chết ảnh! Trên đời này chỉ có anh có người thân hay sao?! Vương Chính Hồng cũng có người thân! Ảnh cũng rất muốn làm một người chồng tốt, một người cha tốt, nhưng anh đã hủy hoại gia đình của ảnh, đập tan hi vọng của ảnh. Ảnh muốn làm việc tốt, là anh đã không cho ảnh cơ hội!"
Vừa dứt lời, Mã Lạc Xuyên liền bỏ đi.
Mọi người giật mình, Lương Tiểu Nhu càng thêm hoảng sợ.
Không nghĩ tới Mã Lạc Xuyên luôn luôn lý trí cũng sẽ nổi giận đến như vậy.
Liếc mắt nhìn Diệp Chí Văn bị hoảng hốt, Lương Tiểu Nhu giao phó Thẩm Hùng: "Canh chừng anh ta." Sau đó liền vội vội vàng vàng đuổi theo Mã Lạc Xuyên.
Nhưng tốc độ của Mã Lạc Xuyên quá nhanh, ngay cả khi cô đuổi theo đến cổng bệnh viện, cũng không hề tìm thấy bóng dáng của Mã Lạc Xuyên.
Lương Tiểu Nhu đảo mắt nhìn quanh quẩn, xung quanh bệnh viện người đến người đi, ai nấy cũng đều rất vội vàng, ít thấy ai dừng lại. Mà phần lớn sắc mặt cũng đều rất buồn bã, vốn là thế, xuất hiện ở đây, hều hết đều là vì bị bệnh, còn ai có thể nở nụ cười đây?
Còn cô thì sao? Sao cô lại ở đây?
A, đúng rồi, cô vì thẩm vấn phạm nhân mới tới đây.
Như vậy, tại sao cô lại bỏ mặc phạm nhân và đồng nghiệp mà chạy đi, đứng ở đây, trong lòng như thiếu đi một cái gì đó rất quan trọng lại dường như tràn ngập sự thất vọng và khó chịu?
Là...... bởi vì ai?
Lương Tiểu Nhu tựa người vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hết Chương 26
Dạo này không ai nói năng gì, một mình mình nói như tự kỷ =))