“Nha đầu ngốc, tiểu thư không mặc kệ ngươi đâu” Phượng Thiên Mị an ủi.

“Thật vậy chăng?” Hồng Kiều vẫn còn lo lắng.

“Thật sự.” Phượng Thiên Mị gật gật đầu, nàng làm sao có thể bỏ lại Hồng Kiều! Hồng Kiều là người duy nhất thân cận với nàng, vì Phượng Thiên Mị mạng cũng không cần, một lòng vì nàng suy nghĩ,nàng(PTM) sao có thể không cần nàng(HK)!

Hồng Kiều nhận được sự khẳng định của Phượng Thiên Mị, lập tức nín khóc mà cười.

“Tiểu thư, chúng ta cám ơn tiểu thư đã có ơn tri ngộ, chúng ta đã quyết định theo tiểu thư thì người cũng nên biết thân phận của chúng ta. Chúng ta vốn là bảy đại hộ vệ bên người Thánh nữ và Đảo chủ Linh Cốc đảo, tháng trước sư huynh Thánh nữ làm phản, Đảo chủ là người đầu tiên bị giết, tái mưu hại thánh nữ, còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta. Dưới sự che dấu của các tỉ muội, bốn người chúng ta trốn thoát, những tỉ muộn khác đều bị hắn giết, Tuyết Nhi trúng độc. Trước đây vài ngày, chúng ta chạy trốn tới kinh thành, trong lúc vô ý nghe nói nơi đây là hoang viện quỷ ở, cho nên, chúng ta liền vào ở. Đêm nay cảm giác được có người tiếp cận, cho nên cố lộng huyền hư làm người sợ hại nhưng không ngờ tiểu thư không sợ, dám xông vào.” Băng Lam nói đến lúc sau, có chút ngượng ngùng.

Linh Cốc đảo, tên này Phượng Thiên Mị không có ấn tượng, bất quá nghe Bang Lam kể, cũng đại khái hiểu ra.

Linh Cốc đảo là một nơi tách biệt, tựa như một cái gia tộc, có một người thống trị, thánh nữ là người được chọn để kế vị đảo chủ. Mà sư huynh thánh nữ muốn làm đảo chủ, tựa như hoàng tử hoặc là Vương gia tạo phản, giết hoàng đế và thái tử,để bản thân đăng cơ.

“Băng Lam, hiện tại các ngươi thay đổi tên đi.” Phượng Thiên Mị nghiêm mặt nói.

“Là, tiểu thư, thỉnh tiểu thư ban danh.” Băng Lam nói.

“Vậy sắp xếp theo thứ tự của các ngươi, lấy Tư vì danh, kêu Tư Vân, Tư Nguyệt, Tư Diệu, Tư Tình đi!” Phượng Thiên Mị nghĩ nghĩ, nói.

“Tư Vân”

“Tư Nguyệt”

“Tư Tình”

“Tạ tiểu thư ban tên.”

Băng Lam, lục y nữ tử, lam y nữ tử theo thứ tự cung kính tạ ơn.

“Tư Vân thay Tư Diệu tạ tiểu thư ban danh” Tư Vân lại nói.

“Tốt lắm, đều là người một nhà, có cái gì hảo tạ.” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ nói.

Ba chữ người một nhà va chạm tới tận đáy lòng Tư Vân, Tư Nguyệt, Tư Tình, một cỗ ấm áp nảy lên, đối với Phượng Thiên Mị rất cảm kích.

Tiểu thư không chỉ cứu Tư Diệu, còn thu các nàng, không chỉ làm các nàng cảm động, mà còn coi các nàng là người một nhà.

“Vậy ta cũng nói thân phận của ta cho các ngươi, ta là Phượng Thiên Mị, đích nữ hữu thừa tướng, còn có biệt danh ngốc tử, hôm nay đại hôn với Hiên vương, bị sườn phi Tô Nhị Tịch lấy việc đẻ non hãm hại, sau bị Hiên vương một kiếm đâm xuyên bụng, tiếp bị một trận đại hoạ huỷ thi diệt tích. Có lẽ là ta mệnh không tuyệt, tới của địa ngục rồi quay lại, không chỉ có sống lại, đầu óc khỏi ngốc.” Phượng Thiên Mị dùng tám chữ hai phần nói xong, giọng điệu lạnh nhạt, đáy mắt lại hiện lên nồng đậm cừu hận.

Thương Lan Hiên, này một kiếm, ta sớm hay muộn đến đòi lại.

Mấy người nghe được thân phận Phượng Thiên Mị, đều bị khiếp sợ, tuy rằng các nàng đối với Phượng Thiên Mị không quen, đến kinh thành cũng nghe đôi chút nghị luận, bây giờ gặp được nàng nghe nàng nói lại cảm thấy phẫn hận thay nàng.

Không thể tưởng được Hiên vương gia là kẻ lãnh khốc vô tình, không chỉ giết người diệt khẩu lại còn hủy thi diệt tích.

“Tiểu thư muốn báo thù” Tư Nguyệt giọng điệu mang theo điểm tức giận, không phải nghi vấn, mà là khẳng định.