Nhạc Ca muốn bật cười, cái gì mà cưới vợ phải cưới liền tay, anh chắc lại bị ai đó đầu độc tâm hồn rồi.

Nhưng mà ý nghĩ đơn thuần của anh lại khiến cô vô cùng cảm động.

Nhìn những món ăn trên bàn, chiếc váy này, lại còn có chiếc nhẫn này, quả thực đều vô cùng thành tâm.

Nhìn bộ dạng như đọc diễn văn ấy của anh, cô nghĩ, có lẽ đây chính là hôn lễ "độc đáo" nhất thế kỷ rồi.
Một chàng trai đáng yêu như vậy, không cưng không được.

Đối với anh cô đã không còn bất kỳ trở ngại tâm lý nào nữa.

Đón nhận anh có lẽ chính là việc mà cô có thể chân thành thực hiện.
Len lén nhìn anh, hình như anh đã hồi hộp đến nỗi thở không yên, rõ ràng mình đã làm giống như lời của bác Trần nói mà, có khi nào cô ấy đã thích người khác rồi không.

Thế là khuôn mặt ấy giống như thú cưng thất sủng, bàng hoàng như sắp bị bỏ rơi.
Nhạc Ca lại lần nữa muốn cười.
"Phì....thế anh muốn cưới em thật à...."
"Anh....phải!" Anh nghiêm túc.
"Thế thì....." Cô kéo chiếc nhẫn anh đã đưa đến một nửa vào ngón tay cái của mình, kề lên ngón áp út "...phải đeo ngón này chứ!!"
A Tứ dường như vẫn còn ngơ ngác....
"Nhẫn cưới phải đeo vào ngón này..." Cô giải thích.
Anh gật gật đầu thở phào, còn tưởng Nhạc Ca từ chối, suýt nữa sắp khóc.
Anh vẻ mặt trọng đại đeo nhẫn vào cho cô.
Chiếc nhẫn trên tay đơn giản nhưng đó là cả tình yêu của anh, giây phút mà đeo nó lên tay người con gái đối diện.

Anh hạnh phúc đến tột cùng.

Nhưng điều mà anh cảm thấy may mắn nhất, đó chính là người con gái này cũng thích anh.

Đối với ký ức hay hiện tại, có lẽ chỉ cần như thế này là đủ.

Không cần biết mình là ai, chỉ cần biết lúc này mình yêu thương một người, và muốn dùng cả quãng đời còn lại của mình để yêu thương người đó.

Nhạc Ca đã quyết định bỏ tất cả lại sau lưng, bất chấp yêu người đàn ông này, và từ giây phút ấy, cô đã đọc lời tuyên thệ hôn nhân trong lòng mình.

Nào cần một lễ đường xa hoa, nào cần nhẫn cưới xa xỉ.

Chỉ cần cô cùng người mình thật lòng yêu thương bên cạnh nhau thì tất cả đều đã hoàn mỹ rồi.

Hôn nhân không phải trò đùa.

Đương nhiên đối với những người không nghiêm túc mà nói thì bất kỳ giấy tờ thủ tục nào cũng đều không có tác dụng.


Nhưng chỉ cần hai người thật sự nghiêm túc, đối với nhau đều là chân thành thì hôn nhân chính là mật ngọt.

Cô chấp nhận lời cầu hôn này, chấp nhận hôn lễ này.

Cũng chính là chấp nhận cho mình một ngã rẽ mới.

Không cần biết sau này phải đối mặt với những gì, cô chỉ biết một điều chắc chắn rằng, hiện tại cô muốn nắm tay người đàn ông này.

Trải qua những tháng ngày bình yên hạnh phúc.
Nụ cười đáp lại bằng nụ cười, hai bàn tay đan xen nhau ấm áp.

Người ta nói mười dặm gió xuân chẳng bằng anh.

Nhạc Ca biết tại sao lại như thế rồi, vì anh là cả bốn mùa của cô, xuân hạ thu đông đều muốn bên cạnh, không thể lìa xa....
--------
"Cái gì!!!" Thanh Thanh hai mắt sắp rớt cả ra ngoài.

Cả người vùng dậy, cái xúc đất trên tay rơi xuống.

Hôm nay cô vốn là đến để giúp việc cho Nhạc Ca ở trang trại hoa, nào ngờ lại nghe được một việc sang chấn tâm lý.
"A A...A Tứ cầu hôn chị á??" Miệng Thanh Thanh sắp nhét được cả cái vùng nồi luôn rồi.
Nhạc Ca híp mắt, giơ bàn tay lên.
"Ừ, bất ngờ không!!"
"Không, khoan đã, em cần ổn định lại tâm trí, sắp xếp lại từ ngữ...." Cô lau lau tay vào vạt áo, sau đó dán mắt vào chiếc nhẫn trên tay Nhạc Ca.

"Em biết là anh ấy có bớt ngốc một chút, nhưng mà...sao lại biết cả mấy vụ cầu hôn sến súa này chứ...không phải...đến cả nhẫn cầu hôn cũng chuẩn bị sẵn được luôn...!!"
Thật ra thì chiếc nhẫn này vốn đã ở trên người A Tứ từ rất lâu, khi đột nhiên mất trí nhớ lưu lạc đến đây, chiếc dây chuyền có treo chiếc nhẫn này có lẽ chính là vật tùy thân duy nhất của anh, có lẽ nó cũng chính là vật duy nhất để tìm ra thân phận.

Vì thế, khi anh đeo nó lên tay cô, thật sự giống như trao cả cuộc đời của mình cho cô vậy.
Và cô thật tâm trân trọng nó, sẽ giữ gìn thật cẩn thận.
Thanh Thanh nhìn người nào đó đang chìm đắm trong tình yêu mà rợn hết cả da gà, đúng là đáng sợ.

Lão tử đây thà sống độc thân mà tung hoành còn hơn.
---------
Thành phố S, thế lực nhật hoàng được củng cố tận lực hơn bao giờ hết.

Mitsuki được bổ nhiệm làm tổng bộ đặc phái ngoại giao tại thành phố S, liên kết với tổng bộ để thực hiện kế hoạch kéo bè phái thiết lập một trật tự nghiêng về nhật hoàng.
Mistuki mặc dù đã thất bại trong nhiệm vụ lần đó nhưng dẫu sao cũng là người mà Kaito Sato tin tưởng, việc quan trọng này cũng là đợi đến khi Mistuki hết kì hạn phạt để giao lại cho hắn, mượn cớ là lấy công chuộc tội.

Thật ra cũng là nể mặt Miko, vị hôn thê quyền lực của hắn.
Biệt thự dành cho tổng cục trưởng tổng bộ đặc phái ngoại giao.
"Kính chào tổng cục trưởng, kính chào phu nhân!!!"

Ngay khi Mistuki cùng Miko đi vào, hai hàng người hầu bên cạnh liền đồng loạt chào.
Mistuki là tổng cục trưởng, đi theo là phu nhân Miko cùng tiểu thư Aya.

Đãi ngộ mà giáo hoàng trao cho cũng thật lớn, lại không khác gì như một tổng cục trưởng thực thụ.

Nhưng Mistuki hắn lại vô cùng chán ghét cảnh này.

Đến khi bước vào, cũng một mạch đi lên thư phòng, đóng cửa lại.
Miko nhìn theo bước hắn rời đi, khuôn mặt xinh đẹp không chút gợn sóng, rõ ràng là bận tâm...
"Aya, để bảo mẫu đưa con đi nghỉ nhé, mẹ đi làm chút việc rồi trở lại với con!" Miko vuốt tóc cô bé, trìu mến nói.
"Ưm! Mẹ nhớ về sớm với Aya nhé!!" Cô bé gật đầu, tay được bảo mẫu dắt đi.
Sau khi đi khỏi.

Miko bước lên lầu trên, căn phòng được gọi là thư phòng đó, còn chẳng phải chính là phòng của người có tên là Nhạc Ca hay sao.

Đây cũng chính là biệt thự của nhà họ Nhạc, nhưng là trước kia.

Sau khi Nhạc gia sụp đổ, cũng chẳng biết ai sống ai chết.

Nhiệm vụ lần đó của Mistuki, Miko chính là người nắm rõ hơn cả, ngay cả việc mà tâm tư hắn thay đổi, yêu một người con gái tên Nhạc Ca cô cũng biết.

Chỉ là thay đổi tâm tư một người không dễ, huống chi tâm tư anh ta cũng là vì người con gái đó mà áy náy suốt đời.

Cái tên Nam Vi cũng chính là do Miko đặt cho anh ta thông qua tổng bộ.

Người như Miko muốn chức vụ gì mà không được.

Hơn hết, cô ta là người đàn bà thông minh, bất kì việc gì cũng là giỏi giang hơn người.

Nhưng chỉ vì Mistuki hắn cô ta lại chấp nhận đi làm một người phụ nữ ngày ngày đối mặt với bốn bức tường, bị chồng lạnh nhạt vẫn nhẫn nhục chịu đựng.

Căn biệt thự này thật đẹp.

Đáng tiếc, nó lại lưu giữ một hình bóng chẳng thuộc về.

Miko ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả, một ngọn lửa lớn bùng cháy trong đáy mắt.

Rồi sẽ biến mất hết mà thôi, ngay cả một chút tro tàn, cũng đừng hòng tồn tại.
Sau khi tổng bộ đặc phái ngoại giao lên cầm quyền, cùng với cục trưởng bộ chính trị cùng liên kết.

Thế lực ở thành phố S dường như xảy ra biến động lớn.


Các thế gia nổi tiếng cũng thi nhau liên kết kéo bè phái lập ra quân đội riêng.

Thành phố bỗng chốc thời gian ngắn trở nên hỗn loạn.

Cứ vài ba ngày lại có tiếng súng nổ.

Người người không dám ra đường.

Phút chốc lại gặp phải mưa đạn.
Ngay lúc đó, hôn lễ của cục trưởng Lâm Cảnh lại được tổ chức thật huyên náo.

Khách mời đều là những giới chức trong thành phố, hắn là cục trưởng quyền thế.

Ngay sau hôn lễ này, thì hắn chính thức sẽ tuyên chiến với những kẻ ngáng chân.

Dương gia cái gì chứ, chẳng phải chỉ sau vài câu doạ nạt, một chút lợi lộc là lão già Dương Trạng cùng đứa con gái đó phải chấp nhận thoả hiệp hay sao.
Lâm Cảnh mặc trên mình hộ vest được may đo tỉ mỉ đó.

Trên túi áo còn cài một nhành hoa nhỏ.

Sau khi bước khỏi hội trường đi đến phòng tân hôn, hắn vứt nhành hoa kia xuống đất, vốn chẳng quan tâm là gì.
Hơi men rượu quấn lấy tâm trí hắn, cánh của phòng mở ra, bộ mặt thảm hại của nữ nhân đó đập ngay vào mắt hắn.

Con mẹ nó, dám khóc lóc cho người đàn ông khác trước mặt lão tử, thứ đê tiện.
Dương Yến mặc váy cưới trắng, khuôn mặt được trang điểm tinh tế nhưng đã bị nước mắt cuốn trôi hơn nửa.

Khi thấy Lâm Cảnh bước vào thì trong ánh mắt chỉ có sự khinh bỉ tột cùng.
Lâm Cảnh đi đến bàn, cầm lên ly rượu vang.

Lại một hơi uống cạn.

Đã say rồi, còn sợ say hơn sao.
"Tôi đã chấp nhận lấy anh, cho anh trèo cao trở thành con rể nhà họ Dương.

Anh đã hài lòng chưa!!" Giọng Dương Yến căm ghét.
Lâm Cảnh mặt không cảm xúc, giương ánh mắt lạnh lẽo về người đàn bà đó.
"Hoá ra đàn bà của Nam Trấn Ảnh cũng chỉ có thể tầm thường đến vậy..."
Dương Yến cười khẩy một cái.

"Chó hoang được đeo một cái xích vàng thì cũng chẳng cao sang hơn là bao, so với Trấn Ảnh, anh nghĩ mình xứng?? Còn không tự xem lại gốc gác của mình..."
Ngụm rượu trong miệng Lâm Cảnh tựa hồ như nước lã, hắn uống mãi mà vẫn không thể quên đi một số chuyện.

Không gian xung quanh lạnh lẽo đến tột cùng.
"Vậy để xem...người đàn bà mà Nam Trấn Ảnh yêu thương....có đáng một xu hay không...."
Nếu như đã so với hắn là một con chó, vậy hắn sẽ cho cô ta biết, cảm giác bị một con chó hành hạ là như thế nào.
Hắn uống nốt ngụm rượu cuối cùng, bật ra hai chiếc nút áo trên cổ để lộ ra yết hầu gợi cảm, hai chiếc nút áo ống tay, kéo lên thật cao, xương hàm ương ngạnh nổi lên, ánh mắt lãnh khốc tuyệt tình tựa dã thú, xung quanh như sắp có một trận cuồng phong rất lớn.

Hắn cầm trên tay chai rượu vang, đi đến bên cạnh Dương Yến, nhếch môi giơ lên cao, dốc chai đổ xuống từng hồi.
Rượu vang lạnh làm cho Dương Yến như tróc cả da đầu, từng dòng chảy xuống tóc rồi chảy xuống người cô ta.


Cô ta hoảng sợ tránh xa.
"Anh điên rồi!!"
Hắn vẫn không dừng lại.
"Điên?? Chửi hay lắm..."
"Thứ cặn bã, khốn nạn, nếu Nam Trấn Ảnh mà trở về, anh ấy nhất định sẽ không tha cho anh, chính tay anh ấy sẽ giết anh, cho anh biết như thế nào là nhục nhã!!!" Dương Yến căm hận gào lên từng chữ, tâm can như muốn nổ tung.

Kẻ trước mặt lúc này đối với cô ta chính là một con chó dại.
Hắn cười lạnh một tiếng kinh người, bàn tay gân guốc từ lúc nào đã tóm lấy tay cô ta, trói lên đỉnh đầu, bàn tay hắn chạm lên khuôn mặt kia, ánh mắt giống như sâu cả vạn trượng mà loé lên những đốm lửa khổng lồ của hoả diệm sơn, sắc lạnh, hung hãn, nhưng cũng là một sức nóng vô hạn.

Lúc này, Dương Yến chỉ còn cảm thấy tê dại, đau đớn.
"Vậy trước khi để tôi nếm mùi nhục nhã là như thế nào, chi bằng....." Bàn tay lạnh như băng của người đàn ông xé nát chiếc váy cưới đắt tiền, mùi hương của rượu vang nhè nhẹ xộc vào khứu giác, tựa như một cơn mê luyến, thâm sâu khó lường.

".......cô nếm trước đi!!!"
A!!
Không thông báo trước, người đàn ông nất ngờ xâm nhập.

Giọng Dương Yến hét lên đau đớn.

Không có dạo đầu, không có hôn, không chút thương tình mà giống như phát tiết lên người cô ta.

Thậm chí hắn cũng không mở thêm một chiếc cúc áo, nhưng người cô ta lúc này thì đã hoàn toàn trần trụi.

Hạ thân như một chiếc bao rách, mặc hắn ra vào dày vò.

Lâm Cảnh, ngươi là thứ chó đẻ, ngươi chết không yên thân.

Bao nhiêu câu chửi rủa của Dương Yến đều tuôn ra trong những cơn đau tưởng chừng như địa ngục.

Một chút xúc cảm của hôn nhân không có.

Một chút tôn trọng cũng không.

Nam Trấn Ảnh, em đã như thế này rồi, anh có còn chấp nhận em không.

Cô ta khóc nấc dưới thân Lâm Cảnh, nhưng trong ánh mắt chỉ có hình bóng của Nam Trấn Ảnh.

Đêm tân hôn đầy khiếp sợ.

Bên ngoài cửa sổ là một màn mưa.

Mà màn mưa này thật giống như vơn đùa cuộc đời Dương Yến.
Nhưng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt kia làm Lâm Cảnh rất hài lòng.

Hắn phát tiết, nhưng không chút sung sướng, gương mặt người đàn ông vô cảm ương ngạnh, từng đường nét đều là hoàn mỹ, bất quá, hắn ta lại không phải là Nam Trấn Ảnh mà cô ta yêu say đắm.
Nửa tiếng trôi qua, trên giường Dương Yến thảm hại như một xác chết, mà trong lòng cô ta, có lẽ cũng đã chết rồi.
Lâm Cảnh đứng dậy, cài chiếc cúc áo, tay với lấy chiếc áo khoác, lạnh lùng rời khỏi.
20/2/20