Nhạc Ca ngẩn ngơ nhìn mọi thứ trong căn phòng này, tất cả đều không có thay đổi gì so với một năm trước, hoặc là...dù cho có thay đổi thì cô cũng chẳng thể nhận ra, bởi khi đó cô sống như một cái xác không hồn, bị hắn dày vò trong đau khổ, ngày ngày chìm trong nước mắt, còn đâu tâm trí mà chú ý đến những thứ này.

Nhưng điều lạ lùng là, phòng của Nam Trấn Ảnh còn có một chiếc bàn trang điểm của phụ nữ, thứ gì cũng có đôi có cặp.

Ngay cả tủ quần áo kia, cũng có cả quần áo phụ nữ.

Hắn lấy đồ trong đó cho cô mặc, lẽ nào là chuẩn bị cho cô.

Nhạc Ca tự cười nhạo, cô chỉ là một món đồ chơi, hắn cần gì phải tỉ mỉ đến vậy.

Trừ khi, hắn muốn chơi đùa cô cả đời.
Nhạc Ca mở cửa sổ căn phòng, một mình đứng trên ban công lơ đãng.

Dưới đó là hoa viên, trồng rất nhiều hoa hồng gai, phía xa kia, có một giàn tử đằng đang nở hoa...!Cô bỗng nhớ tới giàn tử đằng mà cô và A Tứ trồng, có lẽ nào nó cũng đã nở hoa rồi.

Chỉ là hoa còn, mà người lại chia xa.

Anh nói muốn trồng ngọc lan trên giàn.

Cô nói, chỉ có tử đằng mới có thể mọc thành giàn.

Lúc này cô bỗng nghĩ, nếu như khi đó trồng ngọc lan.

Có phải cũng sẽ rực rỡ như vậy không.

Nhưng trên đời này cái gọi là nếu như vốn không hề tồn tại.

Thứ duy nhất tồn tại, chỉ có sự nuối tiếc của con người.

Chúng ta luyến lưu quá khứ, tự nhủ rằng nếu như nếu như.

Liệu rằng có nếu như này, ta sẽ không còn nói ra nếu như kia nữa chứ.

Lòng người vốn là như vậy.

Chẳng bao giờ nguôi ngoai quá khứ.

Bởi hiện tại là đau khổ, thế nên cứ mãi chìm trong cái đau khổ ấy.

Tự dày vò chính mình.

Hối hận về quá khứ kia.
Gió lùa qua tóc cô, bám lấy khuôn mặt bé nhỏ.

Cô suy nghĩ rất nhiều điều, rốt cuộc vẫn không thể thông suốt.

Người hiện tại khiến cô lo lắng nhất, lại chính là Nhạc Hiểu.

Cậu biến mất đột ngột như thế.

Thành phố này lại không ai thân quen, làm sao có thể sống tiếp.

Mắt đã khỏi nhưng vẫn không thể xem thường.

Lỡ như Nhạc Hiểu có chuyện gì.

Cô thật không chịu đựng được nữa.

Nam Trấn Ảnh thoả hiệp với cô, muốn cô làm vật tiêu khiển cho hắn, cô chỉ mong hắn nhanh chóng chán ghét mình.


Có thế, cô mới thoát khỏi hắn.

Nhưng Nhạc Ca lại càng không thể bứt dây động rừng.

Một khi khiến hắn tức giận, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
Nhạc Ca thất thần, bỗng từ sau, một lồng ngực to lớn áp vào lưng cô, hai cánh tay dài vòng ra phía trước, ôm lấy eo cô.

Mùi gỗ hương nhè nhẹ từ trên đỉnh đầu phả xuống.

Toàn bộ thân thể cô bị người đàn ông ôm trọn.

Nhạc Ca hơi cựa quậy, muốn hắn buông mình ra.
"Cho tôi ôm em một chút......" Bỗng nhiên hắn nói một câu.

Thì thào khe khẽ, không lớn, rất nhỏ, giống như gió thoảng bên tai nhưng lại dịu êm đầy mê hoặc.

Lời nói cũng vô cùng bình thường.

Yêu cầu cũng vô cùng bình thường.

Nhưng đối với Nhạc Ca, nó là miễn cưỡng ép buộc.

Còn đối với Nam Trấn Ảnh, sao hắn thấy nó lại xa xỉ đến thế.

Trái tim hắn là một sa mạc, chỉ có cô là ốc đảo duy nhất cho sa mạc ấy sự sống.

Nhưng đôi khi hắn tự hỏi.

Liệu ốc đảo đó, có phải là ảo ảnh trong hoang tưởng của hắn hay không.

Vì sao chỉ là một người phụ nữ, mà lại khiến cho hắn không còn chút tự trọng nào cho chính mình như thế.

Hắn có thể có bất kì người phụ nữ nào.

Cũng có thể lựa chọn bất kì người phụ nào tự mình dâng đến cho hắn.

Nhưng hắn lại tự hạ thấp mình, tự nguyện đi cầu xin một cái ôm từ một người con gái.

Thật quá nực cười.
Nhạc Ca mặc kệ hắn vài giây, sau đó đẩy hắn ra khỏi người mình, bước vào trong.

Lạnh nhạt.
"Hôm nay tôi hơi mệt...không được...!"
Nam Trấn Ảnh đứng một chỗ, bỗng nhiên bị cô nói cho một câu.

Hoá ra là cô nghĩ rằng hắn tìm đến cô chỉ vì loại chuyện này hay sao.

Lẽ nào cô nghĩ, hắn chỉ muốn việc đấy.

Khoé miệng Nam Trấn Ảnh mưu mô cười.

Vẻ hoàn mỹ trên khuôn mặt như phủ thêm một lớp sương mờ, đích xác đang tố cáo vẻ cao tiên cấm dục của hắn là giả tạo.
Hắn thoải mái dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn cô như thiêu đốt.
"Nếu em muốn, tôi có mệt cũng sẽ sẵn lòng phục vụ...."
Nhạc Ca quay ngoắt lại.
"Là tôi mệt, tai anh có vấn đề à!"
Nam Trấn Ảnh cười như không.
"Em là đang trách tôi sao.?"
Nhạc Ca nghiến răng, lườm hắn một cái.
"Tôi còn dám trách anh hay sao"
Vẫn giọng điệu bướng bỉnh ấy, Nhạc Ca đối tốt với hắn, chỉ có duy nhất một lần, đó chính là khi hắn được cô cứu trong lần làm nhiệm vụ năm đó.


Cô còn hát cho hắn nghe, dịu dàng ân cần băng bó vết thương cho hắn.

Với ai cô cũng dịu dàng, cô khắc nghiệt, có lẽ chỉ với Nam Trấn Ảnh mà thôi.
Hắn bị lạnh nhạt, thế nhưng tâm tư lại vô cùng tốt, liền bước tới hôn lên trán cô một cái.
"Ngày mai tôi đưa em đi dự tiệc, em chuẩn bị đi..."
Nhạc Ca có chút ngây người, dường như không thể thích nghi được với sự ôn nhu này của hắn.

Nụ hôn chứa đầy yêu thương và dịu dàng đó, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều đó, chỉ có thể là của một người.

Là A Tứ, chứ không phải là Nam Trấn Ảnh.

Tâm trí cô bỗng dưng đảo lộn, hắn là ai, càng ngày cô càng không nhận ra nữa.
............
Mấy ngày ăn no ngủ yên, Thanh Thanh vẫn không gặp được Lâm Cảnh, vốn sắp xếp xong đồ đạc từ lâu, cũng muốn nói một câu từ biệt với hắn.

Nhưng mà gặp hắn còn khó hơn lên trời.

Gặp không được, tự động bỏ đi thì thật không có nghĩa khí.

Sau khi uống thuốc xong.

Cô mới gặng hỏi bác sĩ xem Lâm Cảnh ở đâu.

Vị bác sĩ nói rằng mình cũng không biết.

Thường ngày ông ta cũng rất ít khi gặp được cục trưởng, toàn là Lâm Cảnh tự động gọi ông đến thư phòng.

Vậy nên có lẽ là cục trưởng sẽ ở thư phòng.

Thanh Thanh hỏi xong liền cảm ơn bác sĩ.
Đợi bác sĩ đi khỏi.

Thanh Thanh mới xuống giường bệnh, xách theo túi xách của mình, dẫu sao thì ban đầu đến đây cũng chẳng có đồ đạc gì.

Mặc dù là anh ta bồi thường gây tai nạn.

Nhưng cô ăn không ở không cũng đã mấy tháng trời rồi.

Cô còn ở nữa là nhà người ta phá sản mất.

Thanh Thanh chẳng biết thư phòng Lâm Cảnh ở đâu.

Cứ lần mò đi mãi.

Lâu lâu người làm đi qua nhìn thấy cô cũng biết điều mà chào một câu, dù gì cũng là người cục trưởng đem về.

Lỡ đâu là người cục trưởng nhìn trúng, họ cũng phải lo cho con đường sau này của mình chứ.

Thanh Thanh cười hề hề đáp lại.

Bỗng dưng được người khác cung kính như thế này, cô thật có chút không quen.

Thanh Thanh nhìn phòng này ngó phòng kia, vẫn không thấy hắn đâu.

Vừa hay có người đi qua, cô liền kéo lại hỏi.
"Em gái em gái...."
"Cô Trần...có chuyện gì sao."

"Ha ha, không có gì...chỉ là tôi...tôi có chuyện muốn tìm cục trưởng nhà mấy người một lúc....anh ta....đang ở đâu vậy."
"À....cục trưởng đang tiếp khách ở thư phòng."
"Vậy cô có biết thư phòng ở đâu không...."
"Thư phòng của cục trưởng ở bên kia kìa, là chỗ trước cửa phòng có chậu Bách Thảo hoa." Người đó chỉ tay về căn phòng phía trước.
"Vậy à, ha ha cảm ơn cô nhé, cảm ơn cảm ơn!!!" Thanh Thanh cảm ơn rối rít, tươi cười chạy về phía căn phòng đó.

Nhưng khi đứng trước cửa phòng rồi cô lại trở nên hồi hộp không dám mở cửa.

Loanh quanh luẩn quẩn tự hỏi làm sao để mở lời đây.

Nên cảm ơn anh ta trước sau đó mới nói chuyện rời đi, hay là nói muốn đi trước rồi cảm ơn.

Với lại anh ta là cục trưởng, cô cần phải nói lời thật cẩn trọng.

Một lời cũng không thể lỡ, nếu như nói sai cái gì là dễ chết như chơi.

Nhưng mà cô phải làm sao mới có thể tỏ ra vẻ cung kính cẩn thận bây giờ, trước giờ cô toàn gọi hắn ba từ nam cặn bã.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Ngày một ngày hai muốn thay đổi cũng khó.

Thôi kệ, dù cho thế nào cũng phải nói, nếu không thì làm sao có thể đi khỏi đây.

Nghĩ vậy, Thanh Thanh đi đi lại lại một hồi, cuối cùng cũng cắn răng đẩy cửa vào.
"Lâm cặn.....".
"......bã"
Từ cuối cùng vừa thốt ra, cổ họng Thanh Thanh đã cứng đờ từ lúc nào.
Có lẽ Thanh Thanh đã quên mất một nguyên tắc quan trọng trước khi vào phòng quan lớn chính là phải "gõ cửa".

Thế nên cảnh tượng trước mắt đã khiến cho hai con ngươi của cô sắp rơi cả ra ngoài.

Thật quá sức tưởng tượng.
Lâm Cảnh ngồi trên ghế, quân phục bị xộc xệch, nút áo bung đến giữa ngực, trong lòng đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp, vẻ mặt cô ta vì bị bắt gặp mà đỏ rựng lên, vội vàng ra khỏi người Lâm Cảnh, đôi mắt to tròn khả ái, thân hình nhỏ nhắn mềm mại.

Nếu được ôm vào lòng.

Quả là sung sướng không hết....
"Có chuyện gì.."
Thanh Thanh đơ người đứng đó, cho đến khi Lâm Cảnh lên tiếng, cô mới hoàn hồn.

Nhưng cổ họng lại không biết phải nói cái gì.
"Tôi...đến từ biệt....!không không....là tạm biệt!"
Hắn chau mày.
"Cô muốn đi....?"
Thanh Thanh thấy không gian lúc này thật gượng gạo.

Ánh mắt còn chẳng dám nhìn thẳng hắn.

Chỉ dám cười cứng nhắc.
"Phải, tôi khoẻ rồi, dù sao cũng đã làm phiền anh lâu như vậy.

Tôi đâu thể mặt dày ăn ở thêm nữa ha ha....."
"Cô......"
Lâm Cảnh như đang định nói thêm gì nữa, nhưng để ý Bạch Quý đang có mặt ở đây, đành đồng ý với cô.

Dù sao thì so với ở bên cạnh hắn, cô cách xa hắn sẽ càng an toàn hơn.
"...Cũng được, dù sao thì chân cô cũng đã lành rồi...."
"Đến gặp Viêm Thất, cậu ta sẽ đưa cô về nhà....."
Thanh Thanh giống như đợi thánh chỉ đến.

Nghe xong liền cung kính ngoan ngoãn rời đi.

Mắt không dám nhìn thêm một cái như sợ sẽ bị móc mắt vì nhìn thấy điều không nên thấy vậy.

Lùi ba bước mới dám quay lưng ra ngoài, sau đó còn cung kính cúi đầu mà khép cửa lại như muốn nói.

Thất lễ rồi, hai người cứ tiếp tục.

Thoát thân thành công rồi, cô mới dám thở phào một hơi.


Ban nãy còn tỏ vẻ cung kính, vừa đóng cửa thì đã không tiếc lời mắng hắn.
"Đúng là kẻ cặn bã phong lưu, phóng đãng.

Vô cùng phóng đãng, tôi thật mù mắt rồi mới nghĩ tới chuyện sẽ cảm ơn loại người như anh....!!!!"
Trong phòng, Bạch Quý vội vàng rối rít xin lỗi Lâm Cảnh, vẻ mặt e thẹn đáng yêu vì hoảng sợ mà càng thêm phần quyến rũ.
"Cục trưởng Lâm, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi không cẩn thận trượt chân...."
Lâm Cảnh vẻ mặt không biến đổi gài lại cúc áo.

Hắn bị đang thương, vừa tự bôi thuốc thì Bạch Quý đến tìm, ngay lúc cô ta "không cẩn thận" trượt chân ngã vào lòng hắn thì đúng lúc Thanh Thanh bất ngờ mở cửa đi vào.
"Không sao...chuyện của Bạch thiếu gia, tôi sẽ cố hết sức.

Bạch tiểu thư cứ yên tâm...."
"Thật tốt quá, cám ơn anh, cám ơn anh."
Bạch Quý mắt ngấn nước, bộ dạng yếu đuối rối rít cảm ơn hắn.

Cô ta đâu biết, nguyên nhân mà Bạch Kiến Viễn bị cảnh sát bắt lại chính là do Lâm Cảnh hắn gây ra.

Cô ta đến tìm hắn giúp đỡ, tất cả cũng không ngoài dự kiến của Lâm Cảnh.
Hắn nhếch môi cười.
"Nhị tiểu thư không cần phải cảm ơn tôi đâu, đây cũng là điều tôi nên làm.

Nếu Bạch thiếu gia có chuyện gì, tôi cũng sẽ thấy vô cùng có lỗi với Bạch thống đốc."
Bạch Quý thực chất không phải vì Bạch Kiến Viễn mà đến.

Cô ta là mượn cớ mà đến gặp Lâm Cảnh, cô ta biết Lâm Cảnh đã kết hôn, cũng biết điều bản thân làm là sai trái.

Nhưng người đàn ông hoàn mỹ như Lâm Cảnh khiến cô ta không tự chủ được.

Kết hôn thì sao chứ, Dương đại tiểu thư đó cũng chỉ là một ả điên không biết xấu hổ không được dạy dỗ đàng hoàng.

Chuyện ở bữa tiệc ngày hôm đó của cô ta có ai mà không biết.

Một người đàn bà như thế, chỉ khiến đàn ông càng ghét bỏ.
Thanh Thanh còn đang chửi rủa bên ngoài, Viêm Thất bỗng đi tới, nhìn thấy Thanh Thanh đứng trước cửa phòng mà ngạc nhiên.
"Trần tiểu thư, cô có chuyện muốn gặp cục trưởng sao?"
Thanh Thanh thấy Viêm Thất định bước vào thì vội vàng can ngăn.
"Anh muốn vào đó à, tốt nhất đừng vào, cục trưởng của anh đang trả nợ đào hoa trong đó đấy...."
"Trả nợ đào hoa?" Viêm Thất trố mắt.
"Phải, anh mà vào là mù mắt cho xem!!" Cô chỉ ánh mắt vào bên trong, nhỏ giọng.

"Cục trưởng nhà anh đang lịch kiếp hồng trần, tay ôm mỹ nữ.

Đừng vào cản trở anh ta."
"Viêm Thất vào đi!!" Bỗng dưng bên trong có tiếng truyền ra.

Thanh Thanh nghe thấy giọng hắn liền hết hồn cao chạy xa bay.

Viêm Thất thì vội vàng nghe lệnh mở của đi vào.

Cậu vừa bước vào trong thì cũng là lúc Bạch Quý bước ra.

Lúc ấy, dường như Viêm Thất đã hiểu ra tất cả lời nói ban nãy của Thanh Thanh.
"Cục trưởng....có cần giải thích với Trần tiểu thư không..." Viêm Thất vội nói.
Lâm Cảnh tay miết ấn đường, vết thương trên vai hắn ứa máu, xót như xát muối.
"Không cần....mặc kệ cô ấy...."
Nếu hắn muốn cô cách xa hắn, muốn cô an toàn thì dù cho cô có hiểu lầm hắn cũng chẳng sao, cô biết hắn xấu xa, cô cũng sẽ không tới gần hắn nữa.

Như vậy, với cô là tốt nhất.

Xung quanh hắn đều là bẫy, có muôn vàn nguy hiểm.

Thanh Thanh là người duy nhất hắn muốn yêu thương bảo vệ.

Cũng là người một đời này muốn buông bỏ cũng không.

Hắn yêu cô, nhưng lại luôn giấu kín thứ tình yêu ấy.

Yêu không nhất thiết phải biểu lộ, đối với hắn, yêu là âm thầm, là dõi theo, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, hắn cũng sẽ hạnh phúc.