Ra đến đường lớn, Phục Thăng cho xe chạy nhanh hơn.

Gió thổi phần phật lòn qua chiếc mũ bảo hiểm của Ngọc Phương.

Xe chạy vòng vèo qua vài con đường, Phục Thăng nói lớn mặc kệ gió thì gió:
-Sắp đến rồi, em ngồi chắc nhé.

Ngọc Phương vẫn mãi mê ngắm nhìn đường phố nên ậm ừ cho có lệ.

Nơi này rộng lớn vô cùng, ngay cả nơi phồn hoa sầm uất nhất mà cô từng đến là Hội An cũng không thể sánh được.

Những cỗ xe lớn nhỏ phi nhanh đầy đường nhưng vô cùng trật tự.

Phục Thăng tấp xe vào một cửa hàng bán giày, anh gạt chống xe, gỡ nón giúp cô treo lên xe rồi dẫn Ngọc Phương vào trong.

Phục Thăng ghé sát tai Ngọc Phương thì thầm:
-Mua đỡ ở đây trước, mai mốt có tiền anh sẽ dẫn em đi nơi khác có giày đẹp hơn, tốt hơn.
Ngọc Phương mỉm cười, cô nhìn anh, đôi mắt long lanh:
-Tại sao anh tốt với em quá vậy?
Câu hỏi này khó trả lời quá mức, Phục Thăng nhất thời không biết trả lời ra sao.

Bởi vậy ngay cả chính anh cũng không biết tại sao mình lại muốn che chở bảo bọc cô bé này đến vậy.

Thấy cô bé vẫn nhìn mình không chớp mắt chờ đợi câu trả lời, Phục Thăng khịt khịt mũi nói đại:
-Ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ cư xử như anh đối với em vậy thôi.
Ngọc Phương lắc đầu:
-Con người chỉ đối xử tốt với người khác chỉ khi người đó có giá trị nào đấy đối với họ, làm gì có ai như anh.


Em cảm nhận được anh khác người lắm, anh không tính toán đối với em.
Phục Thăng gãi đầu gãi tai, không biết nói gì.

Mà nghĩ cũng lạ, khi đối mặt với tội phạm anh dễ dàng nghĩ ra vô số cách để lật tẩy bọn chúng.

Thế mà đối diện với cô bé này mình lại như thằng ngáo, đầu óc trống rỗng.
-Thôi đừng gãi nữa, để em mua giày rồi đi ăn, người ta chờ mình nãy giờ kìa.
Ngọc Phương cười xoà, vỗ vai anh nhắc.

Ông chủ tiệm giày nãy giờ chờ khách vào sốt hết ruột, gương mặt nén cau có cố nở nụ cười nhìn thấy thương hết sức.

Ngọc Phương dẫn anh đi dạo một vòng các kệ giày nữ.

Đi hết một vòng, cô quay trở lại lấy một đôi giày bốt đế thấp,có khoá kéo ở mắc cá chân và một đôi dép bệt bằng da rồi đưa cho Phục Thăng kêu anh trả tiền.

Anh cầm đôi giày, chưng hửng nói:
-Em phải thử xem có mang vừa không đã chứ?
-Nhìn là biết vừa chân mà, em tính toán không bao giờ sai đâu.
Ông chủ thấy khách mua hàng thật chứ không phải vào xem cho vui thì bắt đầu nhiệt tình đon đả:
-Ảnh nói đúng đó, chị cứ mang thử xem vừa chân không đã, chật quá mất công phải đem ra đổi.
Ngọc Phương bực bội quắc mắt nhìn ông ta.

Ông chủ tiệm bị ánh mắt của cô bé làm cho lạnh cả sống lưng, không tự chủ được hai chân tự động bước về sau một bước dựa vào thành ghế.

Phục Thăng mãi mê nhìn xem đôi giày có vừa chân Ngọc Phương hay không nên không để ý đến việc đó, anh cất giọng nhỏ nhẹ:
-Em cứ thử đi, để anh xem có vừa chân không.
Nói xong anh mở khoá kéo của đôi giày xuống, moi lớp giấy lót bên trong ra rồi đưa cho cô.

Ngọc Phương ngoan ngoãn nhận lấy đôi giày mang vào rồi đứng dậy đi tới đi lui cho anh xem.

Phục Thăng trầm trồ khen ngợi:
-Ánh mắt của em chính xác thật, vừa khít, mà cũng rất hợp với dáng của em.
Ngọc Phương cười hì hì:
-Em đã nói rồi mà, do anh không tin thôi.
Phục Thăng gật đầu thán phục, anh cầm đôi dép của bệnh viện lên hỏi cô:
-Đôi dép này dơ rồi, anh vứt nhé.
Ngọc Phương khe khẽ lắc đầu:
-Không, đừng vứt đi, em muốn đem nó về giặt sạch.
-Để làm gì? - Phục Thăng ngạc nhiên.
Ngọc Phương mỉm cười:
-Đôi dép này là thứ đầu tiên anh mua cho em, em sẽ giữ nó làm kỉ niệm.
Nghe lời này của cô, Phục Thăng cảm động, không nói thành lời, lấy một chiếc bọc nylon trên kệ rồi bỏ đôi dép cũ vào.

Đến quầy tính tiền, Ngọc Phương nhìn thẳng vào đôi mắt ông chủ tiệm, lạnh lùng nói:
-Tính tiền.
Ông chủ như chuột nhắt đối diện với mèo, lắp ba lắp bắp:
-Dạ...!dạ...!bốn...!bốn trăm năm chục ngàn.

Phục Thăng ngạc nhiên hỏi:

-Ông chủ, có gì không ổn hả?
Ông chủ lắc đầu khiến cho ai nhìn vào cũng tưởng đầu sắp rơi khỏi cổ, trả lời:
-Không..

không tô..

tôi khoẻ.
-Ừ, ông quên tính tiền đôi dép bệt.

- Phục Thăng nói.
Ông chủ như hoàn hồn nói:
-Dạ thêm hai trăm nữa, tổng cộng sáu trăm năm chục ngàn.
Phục Thăng vô tư lấy tiền ra trả đủ rồi dắt Ngọc Phương rời khỏi tiệm.

Ông chủ vừa thấy Ngọc Phương bước ra khỏi cửa tiệm liền thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm:
-Mình bị sao thế nhỉ? Ánh mắt con bé kia đáng sợ quá.
Lão lấy tay lau mồ hôi đang lấm tấm đầy trên trán rồi mới cất tiền vào ngăn kéo.
Ra đến ngoài tiệm giày, Phục Thăng hỏi cô:
-Em muốn ăn món gì?
-Ăn gì cũng được.
Nghe câu trả lời của Ngọc Phương, Phục Thăng phì cười.

Cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi:
-Sao anh lại cười.
Phục Thăng vừa cười vừa nói:
-Xin lỗi, anh thấy em trả lời giống mấy cô gái ẩm ương khi được nghe hỏi muốn ăn gì.
Ngọc Phương nhẹ nhàng đáp:
-Em không ẩm ương, thật sự em không biết ăn món gì, nên anh cho gì em sẽ ăn nấy.
Phục Thăng gãi đầu:
-Ừ, anh biết rồi, anh chở em đi ăn cơm tấm gần nhà nhé.
-Ok, ăn gì cũng được.
Lời vừa dứt, Ngọc Phương nhận ra mình vừa sử dụng từ “con gà đen” lúc chiều, đồng thời cũng lặp lại cái câu ẩm ương mới vừa rồi.

Lần này đến cô không nhịn được, cười phá lên.


Phục Thăng cũng cười ha hả, hai người lên xe đi đến quán cơm tấm gần nhà dùng bữa rồi đi dạo đường phố một vòng.
Về đến nhà cũng đã hơn chín giờ tối, Ngọc Phương thay đồ ra rồi ngồi cạnh chiếc bàn bệt mở điện thoại ra xem.

Phục Thăng cũng đã thay đồ xong, nhìn thấy cô đang bấm điện thoại, anh hỏi:
-Em lại định không ngủ à?
Ngọc Phương ngẩng đầu lên đáp:
-Em sẽ ngủ ngắn, anh đi ngủ trước đi.
Đã quen với việc này, Phục Thăng trãi chỗ nằm một góc, định lấy mền trùm kín đầu thì nghe tiếng Ngọc Phương nói:
-Anh không cần trùm kín đầu đâu, em sẽ tắt đèn, hôm nay không cần viết lách gì.
Nói xong cô đứng dậy tắt đèn, Phục Thăng mỉm cười nhìn Ngọc Phương.

Dưới ánh sáng hắt ra từ chiếc điện thoại, gương mặt của cô như tiên nữ trong tranh hiện lên, vẻ đẹp ma mị cuốn hút.

Nhắm mắt được một chút, Phục Thăng chìm vào giấc mộng.
Sáng nay khi thức dậy, Phục Thăng thấy Ngọc Phương đã nằm co tròn ngủ say trên nệm.

Anh mỉm cười, bước ra ngoài tập vài động tác thể dục và thưởng thức không khí trong lành hiếm hoi buổi sáng ở cái thành phố ô nhiễm này.

Một cảnh tượng làm Phục Thăng trố cả mắt khi nhìn thấy.

Ơ kìa, cái đám đang chạy bộ ngang qua nhà mình, lúc chạy qua ánh mắt còn lấm la lấm lét nhìn anh, chính là bọn giang hồ ở xóm Mả mà.

Phục Thăng dụi mắt nhìn cho kĩ, đúng là bọn chúng rồi, vì kẻ dẫn đầu đoàn chạy bộ chính là Tuấn Mã.

Không thể lầm được, nhưng mà sao cái đám giang hồ này hôm nay lại quan tâm đến sức khoẻ vậy ta.

Phục Thăng khó hiểu nhìn theo bọn chúng một lúc rồi mới vào nhà thay đồ đi làm.