Đường phố buổi trưa khá vắng vẻ, hôm nay lại là chủ nhật nên không nhiều xe cộ lưu thông, Phục Thăng cho xe lao vun vút.

Ngọc Phương ngắm nhìn những biển hiệu bên đường trôi qua:
-"Toàn bộ là những ký tự của Phú Lang Sa, nhưng lại không phải chữ của người Tây, người ở đây lại nói Việt ngữ, càng lúc càng khó hiểu, rốt cuộc thì đây là đâu?"
Cô cảm giác đầu óc nặng trĩu mông lung.

Thấy cô gái im lặng tự nãy giờ, Phục Thăng lên tiếng:
-Tôi chạy hơi nhanh do đường vắng, mấy phút nữa là đến đồn cảnh sát nơi tôi làm việc rồi, cô ôm chặt coi chừng té.
Ngọc Phương ậm à ậm ừ, không nói gì thêm.

Nhiều thứ cô rất muốn hỏi anh, nhưng sợ phiền phức thêm nên không muốn mở miệng.

Đến đồn cảnh sát nhỏ, Phục Thăng cho xe đậu vào bãi của đồn rồi dựng chống, anh ngoái đầu lại nói:
-Đã đến nơi, cô xuống đi, đưa nón cho tôi.
Đã thấy cách anh cài nón, nên Ngọc Phương thành thạo bấm nút một tiếng tách ở quai nón rồi đưa lại cho anh, cô cất tiếng nói khẽ:
-Cảm ơn Phục Thăng.
Chỉ bốn chữ nhẹ nhàng đó cất lên mà Phục Thăng cảm thấy như tim mình rớt cả chục nhịp.

Anh lặng người, vô thức đưa tay nhận lấy nón treo lên xe rồi đi trước dẫn cô vào đồn.

Anh cảnh sát trực ban thấy Phục Thăng đi vào, phía sau có một cô bé cao hơn một mét bảy, dáng dấp tướng mạo xinh xắn thì cười giả lả:
-Đại úy Thăng hôm nay dắt bạn gái đến ra mắt anh em à?
-Anh bớt nói xàm, cô này bị tai nạn, hiện giờ bị mất trí nhớ tạm thời, lại không có giấy tờ tùy thân nên tôi đưa về để tiện giúp đỡ.


- Phục Thăng trừng mắt đáp.
Anh cảnh sát trực ban tắt hẳn nụ cười vội vàng chữa thẹn:
-Dạ, Đại úy.
-Trung úy Thành nghỉ trưa chưa.

- Phục Thăng hỏi.
-Trung úy còn bên trong, đang tra biển số xe của vụ tai nạn sáng hôm nay.
Phục Thăng gật đầu, dẫn Ngọc Phương đi vào bên trong.

Đến một căn phòng nhỏ, anh gõ mấy cái rồi mở cửa bước vào.

Một thanh niên tuổi chừng ba mươi đang ngồi sau máy tính hí hoáy gõ bàn phím.

Thấy Phục Thăng bước vào cùng một cô gái thì ngừng tay, cười toe toét:
-Trời ơi, Đại Úy Thăng nổi tiếng khó chịu hôm nay dắt bạn gái đến trình anh em sao?
-Đến lượt anh nói nhảm, tìm thông tin của cô gái này cho tôi, cô ta bị tai nạn, mất trí nhớ tạm thời, không có giấy tờ tùy thân.
Ngọc Phương che miệng cười, xem ra anh chàng này bình thường rất khó tính trong việc trai gái, nên vừa dẫn mình vào gặp ai cũng bị ghẹo.

Thấy cô bé cười, Phục Thăng nhăn nhó:
-Cô cười cái gì, ngồi xuống đây.
Nói xong anh kéo ghế cho cô ngồi đối diện với anh cảnh sát kia.

Anh cảnh sát thành thạo nắm tay cô đặt lên thiết bị quét vân tay, rồi cầm máy ảnh chụp một bức chân dung của cô.

Ánh đèn flash của máy ảnh làm Ngọc Phương giật mình, cô gằn giọng:
-ANH VỪA LÀM GÌ TÔI?
Anh cảnh sát giật mình, lắp bắp trước sự việc bất ngờ:
-Tôi..

tôi có làm gì đâu, chụp ảnh để tra dữ liệu công dân thôi mà.
Phục Thăng hiểu ngay vấn đề, anh trấn an đồng nghiệp:
-Cô bé mất trí nhớ tạm thời, thứ gì cũng thấy lạ lẫm, không sao đâu, anh Thành cứ làm việc của mình.
-Chụp ảnh, là vẽ hình chân dung tôi sao, đưa cho tôi xem.

- Ngọc Phương tò mò nói.
Anh Thành thở phào, xoay màn hình chiếc máy tính qua cho cô xem.

Gương mặt của một cô gái có đôi mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng với làn da trắng như bông bưởi hiện lên trên màn hình máy tính.

Ngọc Phương ngạc nhiên hỏi vồn vập:
-Đây là tôi sao? Tôi đẹp vậy à? Sao anh có thể vẽ nhanh như vậy?
Rồi chợt nhìn thấy gương mặt của anh chàng cảnh sát tên Thành đang ngây như phỗng.

Cô liền im bặt.


Anh Thành lắc đầu rồi tiếp tục công việc.

Phục Thăng cười cười:
-Chụp ảnh dĩ nhiên phải nhanh, mà đúng là cô đẹp thật, tôi nghi cô là diễn viên ở một đoàn làm phim nào đó, đang quay phim cổ trang thì bị tai nạn.
Anh Thành lên tiếng:
-Đại Úy và cô đây ngồi bên kia chờ một chút, hệ thống đang dò dữ liệu.
Phục Thăng gật đầu, dẫn Ngọc Phương qua dãy ghế sát tường ngồi đợi.

Ngồi được một lát, ngắm nghía mọi thứ chán chê, Ngọc Phương quay qua nói với Phục Thăng:
-Nơi này có nước uống không? Anh cho tôi xin chút nước.
Phục Thăng gật đầu đứng dậy, đi đến máy nóng lạnh rót cho cô đầy một ly nước lạnh.

Cô bé đưa hai tay nhận lấy, ngắm nghia chiếc ly giấy rồi uống một hơi cạn sạch, cô đưa tay chùi miệng rồi đưa ly cho anh:
-Nước ngon quá, lần đầu tiên tôi được uống nước lạnh giữa mùa hè, anh cho xin chút nước này nữa.
Phục Thăng mỉm cười, đi lại máy nóng lạnh lấy luôn cho cô hai ly.

Ngọc Phương nhận lấy uống sạch một cách ngon lành.

Cô đưa cả hai ly không lại cho anh rồi nói:
-Cảm ơn anh.
Phục Thăng nhận lấy, cười cười hỏi:
-Uống nữa không?
Ngọc Phương nhẹ nhàng lắc đầu, cô chỉ tay lên chiếc máy điều hòa trên góc tường cao:
-Cái này là gì? Tại sao lại có thể phả ra hơi lạnh.

Phục Thăng mím môi, cô bé này mất trí nặng tới vậy luôn, nhưng anh vẫn ân cần trả lời:
-Đó là máy điều hòa nhiệt độ, nó giúp cho căn phòng này mát hơn nhiệt độ bên ngoài.
Ngọc Phương nghe xong cũng không nói gì nữa.

Phục Thăng định ngồi xuống với cô thì anh Thành vẫy tay gọi:

-Đại úy qua đây xem.
Phục Thăng vội vàng đi đến sát bên Trung úy Thành, anh nhìn vào màn hình máy tính, anh Thành nói:
-Không tra ra dữ liệu, có thể bị lỗi.
Phục Thăng nhíu mày:
-Sao có thể thế được?
-Cũng có thể xảy ra lỗi, chứ thời đại này làm gì có việc không có dữ liệu công dân, ngay cả người nước ngoài khi vào đây cũng được ghi vào hệ thống mà.
Anh Thành đẩy bàn phím ra, ngước mặt nhìn Phục Thăng đang đứng cạnh mình:
-Giờ Đại úy tính sao?
Phục Thăng quay qua nhìn Ngọc Phương rồi nói:
-Tạm thời chắc để cô bé ở lại đây cho đến khi tìm được thông tin.
Anh Thành lắc đầu:
-Không ổn, đồn chúng ta toàn là đàn ông, cấp trên không phân nữ cảnh sát về đây thì sao để cô ta ở lại được.
Phuc Thăng ngẩn người, anh Thành cười cười nheo mắt:
-Hay là...!dẫn về nhà anh ở đi.
-Tôi không phải đàn ông à?- Phục Thăng nổi giận.
Anh Thành cười lớn:
-Đại úy nổi tiếng là quân tử tàu ở đồn này, ở với Đại úy làm gì có ai dám dị nghị tiếng nào.
-Anh...!anh....!- Phục Thăng bối rối nói không nên lời.
-Tôi đồng ý, anh dẫn tôi về nhà ở cùng.
Hai người đàn ông cùng lúc quay qua nhìn cô gái vừa lên tiếng.

Anh Thành cười khanh khách:
-Sức mạnh của trai đẹp thật bá đạo, cổ đồng ý rồi kìa.
Phục Thăng ngẩn người nhìn Ngọc Phương, cô bé thoáng nhoẻn miệng cười.