Tạ Kiều hết nhìn Ngu Hàn Sinh rồi lại nhìn succubus, chối cũng không được, mà không chối cũng không xong, nét mặt trông rất chi là còn gì đâu mà khóc với sầu.

Cậu chỉ có thể đi vội lên tầng: “Em bận cái này tí, em về phòng trước đây.”

Nhưng cậu chưa đi được mấy bước đã bị một bàn tay lạnh băng túm lại, khiến tim cậu đánh trống đùng đùng trong ngực.

Tạ Kiều không nhớ mình từ phòng khách về phòng ngủ thế nào, lúc hoàn hồn cậu đã bị áp lên tường phòng ngủ.

Hai tay không có chỗ bám nên chỉ có thể áp sát tường mà hứng chịu, hoàn toàn bị tiệt đường lui, càng muốn vùng ra càng bị ghim cho chặt cứng.

Ngu Hàn Sinh áp tay lên chiếc cổ thon dài của cậu và nâng mặt cậu qua hôn đầy nghiêm túc, chẳng qua động tác bên dưới lại hung tàn đến lạ.

Tạ Kiều bị hôn cho đỏ ửng hai mắt, tiếng nói ngắt quãng lầm rầm trong cổ họng, cảm giác như những lời năn nỉ nghẹn ngào.

“Em đã nói muốn làm tôi khóc kia mà?” Ngu Hàn Sinh lại còn vô cùng bình tĩnh nói.

Tạ Kiều thẹn xỉu luôn, cậu nghĩ quẩn thế nào mà lại ba hoa mấy lời như thế chứ! Để giờ đây cậu phải trải nghiệm quá trình đằng đẵng trong cơn nức nở, cuối cùng đầu óc trắng tinh, mất đi ý thức.

*

Hôm sau là ngày [thách thức hoang dã] quay trên một hòn đảo nhỏ giữa đại dương. Buổi công chiếu trực tiếp bắt đầu ngay khi Tạ Kiều xuống máy bay.

Trợ lý sản xuất trẻ tuổi thấy cậu cứ xoa eo bèn vội xách chiếc ghế đến, lo lắng hỏi: “Anh bị đau eo ạ?”

[Đau eo? Ai cho tôi ít ánh sáng với.]

[cho tôi nữa…]

[úi chà chà, sếp tổng nhà chúng ta đã đánh chén idol thật rồi]

[a a a a a cho em xem một tí xem nàm sao được hong?]

Tạ Kiều suýt thì quen miệng đáp “Có đau eo cũng chẳng phải tôi đau”, nhưng có bài học nhớ đời hôm qua nên cậu lại ngoan ngoãn nuốt xuôi lời định nói.

Cậu cảm ơn trợ lý đạo diễn rồi ngồi xuống ghế: “Không sao, mấy hôm nay hơi trật eo chút.”

Trợ lý đạo diễn nói với vẻ kính nể: “Bọn em thấy trên weibo cả rồi, chắc là tại hôm đi Đồng Tây cứu đám trẻ phải không ạ?”

Tạ Kiều chưa kịp lắc đầu thì trợ lý đạo diễn đã đi lấy nước cho cậu.

Lúc này mọi người cũng rối rít bày tỏ lòng hổ thẹn ở phần đạn mạc.

[suy nghĩ tôi bẩn thỉu quá]

[nhóc Kiều giỏi ghê]

[mới về đã tham gia chương trình sinh tồn rồi, vất vả quá, ôm ôm thầy Tạ]

Tạ Kiều nhận chai nước mà trợ lý đạo diễn mang tới.

Ban ngày nhiệt độ cao, ánh nắng khúc xạ qua chai nước dần khiến chai soda nóng lên.

Tạ Kiều không vội uống mà bỏ nó xuống bóng râm dưới ghế chờ hạ nhiệt, đúng lúc này, một chai soda tỏa hơi lạnh xuất hiện trước mặt cậu.

Tạ Kiều ngẩng đầu.

Trần Nhược Sương mặc đồ thể thao màu trắng đang đưa chai nước ướp lạnh qua cho cậu.

Tạ Kiều không dám nhận.

“Cảm ơn chị, nhưng em cũng có rồi.” Nói đoạn cậu mở nắp chai soda của mình và tu một hớp.

Trần Nhược Sương chậm rãi thu chai nước về.

Trong thoáng chốc Tạ Kiều tưởng như đã nhìn thấy chút mất mát trên nét mặt của cô, và điều ấy khiến Tạ Kiều phải tự hỏi mình có làm gì sai không.

Sau đó một chiếc xe dừng bên bờ biển, trợ lý che ô cho Diệp Trần Tiêu bước ra ngoài.

Tạ Kiều bóp eo một cái rồi đứng dậy chào hỏi Diệp Trần Tiêu: “Tôi đã nghĩ cậu sẽ không tới nữa.”

“Tôi nhát gan vậy hả?” Diệp Trần Tiêu hỏi ngược lại.

Tạ Kiều trầm ngâm vài giây rồi nói: “Ừ.”

Diệp Trần Tiêu: …

[ha ha ha ha ha bé con nhà tui đáng yêu quá]

[ai không nhớ thì để chế nhắc cho là tập trước ông tướng này định lén chạy về, phí quả người to cao này quá]

[xuyên tâm]

Diệp Trần Tiêu nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm gì thì mới cãi: “Tôi có gì mà phải sợ chứ.”

Cậu ta cũng nghĩ kỹ rồi, bản thân đã gặp trúng thi trành những hai lần, hẳn không gặp tiếp lần ba được đâu chứ? Nếu mà được thì lại may mắn quá.

Hơn nữa đạo diễn đã cam đoan cho toàn bộ nhân viên sử dụng thuốc thử thi trành một cách cực kỳ nghiêm ngặt.

Dứt lời cậu lại còn đưa Tạ Kiều một túi quà có vẻ ngoài tuyệt đẹp và nói với vẻ hâm mộ: “Quà chúc mừng cậu được ảnh đế.”

“Cảm ơn cậu.”

Tạ Kiều tiếp nhận.

[tò mò là món gì ghê]

[sao tôi lại trông thấy giống album của Diệp Trần Tiêu nhỉ]

[tôi vừa tua ngược lại, đúng là vậy thật… sao Diệp Trần Tiêu có can đảm tuồn quả album hát chưa ra ngô ra khoai của mình ra ngoài không biết]

[má cười vãi]

Lúc này thấy Diệp Trần Tiêu đã đến mà chương trình vẫn chưa bắt đầu, Tạ Kiều hỏi đạo diễn: “Còn khách mời nào khác ạ?”

Đạo diễn Vương lại tưởng cậu mất kiên nhẫn nên vội vàng nói: “Hơi tắc đường tí, sẽ tới ngay đây.”

Diệp Trần Tiêu nhướng mày: “Không hiểu ai mà nghĩ quẩn thế nhỉ?”

Bởi dù chương trình này đã đạt được sự chú ý rất lớn từ công chúng sau khi thi trành tập kích trong tập đầu tiên, nhưng mọi người ai nấy đều lo ngại sẽ gặp phải thi trành lần nữa. Như vậy theo cậu ta biết không ai muốn đến tham gia chương trình này, tổ chương trình cũng phải buồn thối ruột.

Chẳng qua cậu ta nói điều ấy ngay tại hiện trường khiến không ít người quay đầu nhìn lại, ngay cả Trần Nhược Sương cũng liếc về phía cậu ta.

[ngại thật, có khác nào cái chết xã hội đâu]

[mỗi tội Diệp Trần Tiêu không thấy thế đâu, ổng còn tưởng mình thông minhg ấy chứ]

[Diệp Trần Tiêu: ai cho phép cô đi guốc trong bụng tôi]

Nửa tiếng sau, một chiếc xe khác đỗ bên bờ cát.

Tạ Kiều lấy làm kinh ngạc bởi người mới tới lại chính là Lam Mông.

“Dạo này trống lịch quá nên đến chơi một tập ấy mà.”

Lam Mông chủ động giải thích khi hiểu rõ ánh mắt hoài nghi của mọi người.

Đạo diễn Vương kính cẩn mời nước Lam Mông.

Dĩ nhiên ấy cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, bất luận là trước hay sau thời kỳ sương xám thì Lam Mông cũng chưa bao giờ thiếu phim để đóng. Vấn đề của hắn ta không phải là có tìm được kịch bản thích hợp không mà là bản thân Lam Mông có muốn đóng hay không.

Lúc liên hệ với quản lý của Lam Mông, ban đầu phía Lam Mông vốn không nhận lời, nhưng về sau lại đổi ý khi hay tin Tạ Kiều có mặt. Phải nói đều là nhờ công lao của Tạ Kiều.

Như vậy bây giờ chương trình có thể chính thức bắt đầu.

Tạ Kiều theo mọi người tiến đến trước chiếc thuyền buồm đậu sát bờ biển. Thuyền có người lái riêng, Tạ Kiều liền ngồi đại xuống một chỗ.

Cả đoàn đi thuyền gần một tiếng mới đến hòn đảo.

Kế hoạch của đoàn là sinh sống trên hòn đảo này hai ngày hai đêm, nguyên vật liệu đều do khách mời tự tìm lấy.

“Tạ Kiều với tôi đi tìm đồ ăn thôi, nhân lúc trời chưa tối.” Diệp Trần Tiêu nhìn rừng mưa trùng điệp trước mắt.

Tạ Kiều đang định gật đầu thì Trần Nhược Sương vốn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng, cô nói với Diệp Trần Tiêu: “Cậu ấy không đi được.”

Diệp Trần Tiêu đã ngẩn ra mất mấy giây vì Trần Nhược Sương chưa bắt chuyện với cậu ta bao giờ: “Tại sao?”

“Eo cậu ấy bị thương.”

Trần Nhược Sương hờ hững nói.

Diệp Trần Tiêu nhìn Tạ Kiều với vẻ sửng sốt: “Bảo sao cậu cứ ngồi mãi, sao cậu không nói sớm?”

“Không nghiêm trọng vậy đâu.”

Tạ Kiều bối rối.

Nhưng không ai tin lời cậu cả, ngay cả Lam Mông cũng nghiêm giọng hơn bình thường: “Cậu ở lại đây nghỉ cho khỏe đi, đừng theo vào rừng mưa làm gì.”

Diệp Trần Tiêu phụ họa: “Đấy cậu nghe đàn anh dặn dò đi.”

Bất đắc dĩ, Tạ Kiều đành thở dài: “Vậy thì em làm chiếc cần câu ngồi bên bờ câu cá vậy.”

[câu dễ vậy hở? Hơi nghi ngờ đấy]

[gần biển lấy đâu ra cá]

[nhưng mà câu cá chắc không tốn nhiều sức lắm, không câu được thì cứ ngồi nghỉ tại chỗ vậy]

Sau khi mọi người rời đi, Tạ Kiều chọn một cành cây mảnh và dài, lấy sợi nylon làm dây câu rồi treo một cái đinh cong lên làm móc.

Cần câu bản sơ sài cứ thế hoàn thành.

Cậu ngồi trên mỏm đá bắt đầu câu cá.

[ủa anh, anh móc mồi câu chưa…]

[ừ ha]

[muốn chui vào nhắc thỏ con quá đi]

Tạ Kiều câu chừng hai chục phút mà cần câu vẫn lặng ngắt như tờ, cậu quẫn bách thu cần, lúc này mới nhận ra mình chưa móc mồi câu.

[cuối cùng cũng phát hiện rồi! Ôi bé con ngốc nghếch nhà tôi]

[thế là phải đi bắt giun à?]

[nghe có vẻ phức tạp đấy]

Không ngờ, Tạ Kiều không hề rời đi bắt giun, mà bỗng rút điện thoại ra sau một hồi suy nghĩ.

Cậu vuốt màn hình, mở ghi âm.

Giọng hát bài ca phiên âm đầy ngắc ngứ của Linlin lập tức truyền tới.

[sao tự nhiên lại nghe nhạc]

[có phải em gái Tạ Kiều không nhỉ, câu thứ tư sai rồi, phải tiếp tục cố gắng học tập nha]

[em gái cũng là thỏ tai cụp ư, hu hu hu muốn vuốt vuốt]

[ủa mọi người, làm thế này câu được thật à? Em mới nghe há miệng chờ sung, chứ chưa nghe ôm cần đợi cá bao giờ đâu đấy]

Mà tiếng hát người cá xuyên qua mặt biển truyền vào đại dương, kích thích bản năng sợ hãi của chúng, khiến chúng sợ hãi đến rùng mình.

Và thế rồi, từng con cá xếp hàng cắn câu một.

Cảm thấy cần câu trĩu xuống, Tạ Kiều khấp khởi mừng thầm, cậu toan nhấc cần câu lên thì thấy cành cây bị uốn cong kinh hoàng vì cá bên dưới quá nặng.

[ủa! Ôm cần đợi cá thật kìa!]

[con cá cắn câu nặng đến độ nào vậy, không phải livestream nãy giờ thì tôi đã nghĩ đấy là đạo cụ tổ chương trình cấp cho rồi ấy]

[may mắn dã man ấy]

Lưỡi câu dần dần lộ ra, lúc này Tạ Kiều mới thấy rõ không chỉ có một con cá cắn câu, mà là cả một chuỗi cá cắn đuôi cá bị lôi lên mặt nước.

[vãi vãi vãi, mười mấy con!]

[cá thu Nhật bản kìa, loài này ăn ngon lắm, thịt cứ phải ngọt là mơn mởn]

[bật bài ca phiên âm trước khi câu cá là phương pháp bí truyền hả các bác]

[đợi đấy tôi về tra thử]

Thấy cần câu cong veo sắp gãy, Tạ Kiều vội vàng nói: “Mấy đứa đằng sau xuống bớt đi.”

Mấy con cá mè hoa đứng cuối ngoan ngoãn nhảy trở về mặt biển như nghe hiểu lời cậu vậy.

Tạ Kiều câu cá xong cũng không rảnh. Cậu phải làm cá, dùng đá lửa đánh lửa và chất mấy tảng đá trên bờ cát tạo thành một cái bếp đơn sơ.

Cậu thả mấy con lù đù vàng vào nồi ninh thành canh màu trắng sữa, rồi nướng mấy con còn lại ngay trên mặt đá.

Chỉ chốc lát sau hương thơm đã ngập tràn bãi biển.

[hu hu hu hu, đây không phải chương trình sinh tồn nữa đây là chương trình ẩm thực mà]

[không được, em cũng muốn bóc một hộp dịch dinh dưỡng]

[tôi khác nha, tôi mở lọ tương đậu nành Đồng Tây]

[a a a a muốn cướp thỏ con với sếp, nhưng em sợ bị khóa tài khoản lắm]

[lầu trên không cần lo lắng xa vời, bởi khi cô nói ra những lời này thì nick cô đã ra đi rồi]

Cùng lúc ấy ở rừng mưa, Diệp Trần Tiêu xách một túm rễ cây bẩn thỉu, vừa đi vừa nói với Lam Mông bên cạnh: “Em cá nướng lên ngon lắm đấy, chắc giờ Tạ Kiều đã đói giã họng rồi đây.”

Đạn mạc toàn là:

[không hề]

[không hề]

[không hề]

*

Bệnh viện tâm thần, Đồng Tây.

“Vương Lệ, chồng bà đến thăm.” Y tá cau mày nói.

Vương Lệ ngồi trong một phòng bệnh có rào sắt, trên thực tế nó giống phòng giam hơn là phòng bệnh.

Một người đàn ông da xám ngoét bước đến trước rào sắt và giơ máy bộ đàm lên.

Vương Lệ bỗng xông tới túm chặt song sắt như bắt gặp cứu tinh: “Cứu tôi ra! Cho tôi ra ngoài! Thần vứt bỏ tôi ư?”

Y tá đứng bên nhíu mày càng chặt, lẽ ra mụ ta đã phải ở tù nếu như bên tư pháp không giám định ra bệnh tâm thần của mụ ta, mà hẳn là ở bệnh viện tâm thần vẫn còn đỡ hơn ở tù chán.

Gã đàn ông chồng mụ chỉ đáp một câu với chất giọng khản đặc: “Thần luôn ở bên cô.”

Rồi gã đưa tới một miếng ngọc màu đen mực.

Y tá nhạy bén rời phòng bệnh ra ngoài hành lang bấm số gọi cảnh sát, nhưng còn chưa kịp nối máy, tay cô đã bị vật đen mềm quấn lấy.

“Thi trành!”

Tiếng hét thất thanh truyền khắp hành lang.

Lính bọc giáp máy tức thì có mặt, khi đội lính mang gã đàn ông nửa người nửa thi trành đi, mặt gã ta lại chỉ có nụ cười.

Một viên cảnh sát lão làng theo chân chạy tới cẩn thận quan sát từng phòng bệnh một, khi ông đến trước gian phòng bệnh thiết kế như nhà tù nằm ở nơi sâu nhất—-

Cửa phòng mở toang.

Bên trong không một bóng người.

*

Buổi chiều, khi quay lại bờ biển với một bọc rễ cây đựng trong áo khoác, Diệp Trần Tiêu đã phải đứng trơ ra vì kinh ngạc.

Hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của cậu ta, kẻ mà cậu ta cho rằng đang phải đau đáu chờ mốc miệng lại vừa nếm canh cá vừa hồ hởi mời cậu ta: “Tôi nấu canh với nướng cá, mau tới ăn đi.”

Diệp Trần Tiêu cúi đầu nhìn đống rễ cây trong áo, đáy lòng hoang mang và rối loạn, cậu ta ngu rồi mới trầy trật đi vác đống này về.

[ha ha ha ha không so sánh thì không có đau thương]

[lần đầu thấy thương mến Diệp Trần Tiêu]

[hai người trông như đến từ hai chương trình khác nhau vậy á]

Sau đó bốn người ngồi quây quần trên bờ biển, Tạ Kiều có thể nhìn thấy rõ Trần Nhược Sương đang nếm canh cá bằng lá cây với ánh mắt ngời sáng.

Cô gái này thật sự là thi trành à?

Tạ Kiều lại bỗng nghĩ.

Bất thình lình, có ai đó la lên kinh hãi: “Không ra được!”

[sao thế?!]

[đừng dọa tôi, thỏ con nhất định không được xảy ra chuyện gì, tuần sau là sinh nhật em mà]

[ê này mình lo quá]

Sóng livestream ngắt ngay sau đó.

Diệp Trần Tiêu đứng bật dậy run rẩy hỏi: “Không ra được cái gì cơ?”

“Có một chiếc lồng vô hình.” Người vừa hét lên lia một viên đá ra ngoài mặt biển.

Nhưng viên đá không rơi xuống nước mà bị dội ngược lại như bị thứ gì cản trở.

“Chúng ta kẹt trên đảo rồi.” Người này nghiêm túc nói.

“Cậu nghĩ thế nào?” Lam Mông hỏi Tạ Kiều.

“Để em thử nghĩ đã.”

Tạ Kiều cố trấn tĩnh.

Hơn trăm người có mặt trên đảo, khả năng thi trành đã trà trộn vào đoàn người sau khi nghe về chương trình lần trước. Phải giết nó mới có thể ra ngoài.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, ai cũng phòng bị lẫn nhau.

Lam Mông siết chặt con dao con dùng để cắt rễ cây ban nãy, sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

Bỗng một gã đàn ông cầm dao xông thẳng về phía Trần Nhược Sương.

Gã lao ra quá bất ngờ và nhanh chóng, Tạ Kiều còn chưa kịp phản xạ, lưỡi dao sắc nhọn đã đâm xuyên da thịt cô gái.

Máu màu trắng nhỏ xuống đất.

Tí tách.

“Ả không phải người.” Gã đàn ông đâm Trần Nhược Sương ngã ngồi xuống đất, liên tục lùi về sau.

“Giết nó!”

“Giết ả!”

“Nó động đậy rồi!”

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Tạ Kiều, lòng cậu chùng xuống, chuyện xảy đến như những hạt ngọc rơi tán loạn, mà cậu thì chẳng thể bình tĩnh đi tìm sợi dây vòng.

Đám người ngày càng vây chặt, ép cậu phải đưa ra quyết định.

Lam Mông chắn trước người cậu: “Cậu hãy nghĩ cẩn thận.”

Diệp Trần Tiêu cũng đứng bên cạnh Tạ Kiều.

Tạ Kiều cúi đầu bình tĩnh lại.

Những suy nghĩ xoẹt qua tâm trí, cuối cùng cậu cũng tìm được sợi dây.

Cậu quả từng nghi ngờ Trần Nhược Sương là thi trành vì cô là người đầu tiên trong danh sách của Abel, nhưng hiện giờ cậu đã gạt bỏ mối ngờ vực ấy.

Trần Nhược Sương vốn không thích xã giao, cô luôn giữ một khoảng cách vừa phải với mọi người, ngay cả Arcus cũng khó dám khẳng định cô là thi trành.

Nếu thế thì sao những người kia lại nhắm vào cô?

Tạ Kiều ngẩng đầu: “Đúng là có thi trành giữa chúng ta.”

Đám đông ồn ào im bặt.

“Nhưng không phải chị ấy.”

Tạ Kiều lia mắt qua đám đông và ngừng lại trước một người: “Là mụ.”

Mụ đàn bà cầm tấm ngọc màu đen hoàn toàn không chối bỏ, mụ ta chỉ xoa tấm ngọc mà cười: “Tao đang cứu bọn mày.”

“Bọn mày không tin cũng được, ban đầu tao cũng thế đấy. Khi nghe tin con gái tao bị Thần linh ăn sống tao đã khóc suốt nửa tháng không ngừng.”

Tạ Kiều cau mày, Vương Lệ đã thật sự trở thành tín đồ của thi trành, nhưng mụ ta lại là con người nên vẫn có thể thoát khỏi thuốc thử thi trành mà lặng lẽ lẻn vào giữa đám đông.

Khuôn mặt mụ ta hắt ra vẻ thống khổ phút chốc rồi lại chuyển thành thành kính: “Nhưng sau khi thờ Thần tao mới hiểu mình đã nhỏ mọn đến độ nào, được làm thức ăn cho Thần phải là niềm vinh hạnh.”

“Bọn mày cũng sắp được hưởng phần vinh hạnh ấy.”

Giọng điệu mụ ta thản nhiên cứ như tán gẫu: “Đến lúc rồi.”

Bỗng chốc, miếng ngọc đen nứt ra, theo sau đó là lớp da tróc xuống khỏi người mụ ta. Có vật gì đó đang phình rộng.

Tạ Kiều chợt hồi tưởng lại.

Khi ở Đồng Tây cậu chỉ gặp được lớp vỏ rỗng mà không phải tà thần chân chính. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó giáng xuống cơ thể tín đồ?

Cậu lập tức quát lên: “Chạy!”

Nhưng vẫn chậm một bước.

Bầu trời đen tuyền, tà thần giáng xuống.

Con thi trành to bằng ngọn núi xuất hiện trước mắt bọn họ, nó nuốt hết ánh nắng và để lại bóng tối vô biên.

Tạ Kiều lập tức triệu hồi toàn bộ sinh vật sưu tầm, bao gồm cả cốt long mới đổi ra được sau khi nhận tiền hợp đồng sáng nay.

Tiếng rồng ngâm vọng khắp không trung, cốt long trắng toát xé rách không trung bay tới.

“Thấy mục tiêu rồi.”

Succubus kéo căng dây cung.

Arcus vẫn nâng trên tay ngọn lửa địa ngục với vẻ lười nhác muôn thuở, rồi chợt ném thẳng lên con thi trành.

Ngọn lửa chạm vào thân thể nó, nhưng nó không né tránh, lớp mực quanh thân vẫn sáng bóng như thường, không hề bị thương tổn.

*

“Tìm thấy mọi người chưa?” Viên cảnh sát lão làng lo lắng.

“Thấy rồi ạ”

Đầu kia điện thoại nghiêm túc nói.

“Ở đâu?”

“Trên hải đảo.”

Ngô Nhạc cúp máy. Cậu ta ướt rũ người bên ngoài chiếc lồng giam trong suốt, nhìn con thi trành khổng lồ mà chỉ nhìn thôi cũng đã đủ bàng hoàng kinh hãi.

“Không được cách nào à?”

Cậu ta siết chặt nắm đấm, hỏi người bên cạnh.

“Trừ vũ khí hạt nhân ra thì đã thử mọi cách rồi, nhưng vẫn không phá nổi.”

Đúng lúc này, một người đàn ông có dung mạo lạnh lùng cầm theo thanh kiếm lưỡi đen bước ra từ màn nước.

“Nhân viên không phận sự miễn vào.”

Ngô Nhạc nhắc.

Người đàn ông không nhìn cậu ta, chỉ nhìn cậu thanh niên phía bên kia cái lồng trong suốt, lạnh nhạt nói: “Người nhà.”

Ngô Nhạc vừa định kêu người nhà cũng không được vào thì bị đồng nghiệp giữ lại, đồng nghiệp nói thầm: “Anh ta cũng không vào được đâu.”

Ngô Nhạc không cảnh cáo thêm nữa.

Tuy nhiên, một cảnh tượng không thể hình dung nổi lại diễn ra ngay trước mắt cậu ta ngay sau đó: Người đàn ông nhấc kiếm nhẹ nhàng chém một đường lên chiếc lồng giam, một giây sau—–

Lồng giam ầm ầm sụp đổ.

Ngô Nhạc mở trừng hai mắt.

Cùng lúc đó ở trung tâm trận chiến, Tạ Kiều hít sâu một hơi.

Cậu có tổng cộng mười chín lần phán quyết có thể dùng.

Hiện đã dùng hết mười tám lần mà con thi trành trước mặt lại dường như không hoàn toàn chịu bất cứ ảnh hưởng nào, ngược lại, cơ thể nó còn ngày càng phình trướng.

Khi Tạ Kiều toan dùng lần phán quyết cuối cùng thì trái tim chợt có cảm giác như bị xé rách. Cậu vội đè chặt lồng ngực, mắt nhắm nghiền.

Bỗng, có người nắm lấy bàn tay còn lại của cậu, giọng nói phẳng lặng của đối phương truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Để tôi.”

Tạ Kiều mở mắt.

Là Ngu tiên sinh.

Chỉ là một câu nói của Ngu tiên sinh cũng đã đủ vuốt xuôi trái tim cậu.

Tạ Kiều chậm rãi buông cánh tay đang áp chặt lồng ngực, cậu cố gắng che giấu sự khác lạ của mình mà nhẹ nhàng căn dặn: “Anh cẩn thận.”

Ngu Hàn Sinh nhìn lồng ngực cậu, nhưng cũng không nói gì. Hắn thả tay Tạ Kiều và tiếp tục tiến lên.

Đứng trước con thi trành khổng lồ, Ngu Hàn Sinh không cau mày, hắn chỉ vung kiếm phá vỡ lớp da của nó trong khi thậm chí không ngẩng đầu một cách đầy ngạo mạn,

“Mi không đánh lại ta.” Cơ thể đồ sộ khiến con thi trành nói năng chậm chạp, “Sức mạnh tín ngưỡng sẽ cuồn cuộn chảy vào cơ thể ta.”

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng ngước mắt, chỉ thấy giữa không trung lần lượt xuất hiện những sợi tơ đen, một đầu nối vào cơ thể thi trành, một đầu ở Đồng Tây.

“Đừng tốn sức, sức mạnh của mi đã vượt tầm thế giới này.” Thi trành ôn hòa nói, “Ta không hiểu vì sao mi lại chấp nhận chung sống với lũ sinh vật cấp thấp. Bản thân ta thì dù chúng thở thôi ta đã thấy không thể nào tha thứ nổi.”

“Vậy thì ngươi có thể chết được rồi.”

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng nói.

“Tướng liễu nào cũng kiêu căng vậy à?” Thi trành lấy làm tiếc nuối, “Nhưng mi chỉ là một kẻ chín mạng mất tám, mi có tư cách gì để kiêu căng?”

Khi nó dứt lời cũng là lúc sóng biển cuồn cuộn đánh thẳng về phía Ngu Hàn Sinh.

Nhưng chưa chạm được vào cơ thể hắn, sóng nước mãnh liệt đã tự động lùi đi, và quay trở về mặt biển một lần nữa.

Ngu Hàn Sinh vẫn bình thản.

Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay.

*

“Chỉnh xong rồi chứ?” Ngô Nhạc lo lắng hỏi một sĩ quan đeo kính nhã nhặn.

Sĩ quan nhìn viên cảnh sát không biết từ đâu ra này với vẻ bực bội, nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Cần phải căn thời gian kích nổ hợp lý nhất để tránh làm bị thương người vô tội, thế nên cài đặt người máy không thể nhanh vậy được.”

“Thời gian hợp lý là bao giờ?”

Ngô Nhạc cố chấp.

Kẻ không khéo léo sẽ không gây được thiện cảm với mọi người, sĩ quan lắc đầu nói: “Khi thi trành lộ bụng, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu.”

“Sao lại không liên quan?”

Viên cảnh sát gầy nhẳng ngẩng đầu.

“Vì thi trành, tôi đã phải rời khỏi Yến thành quê cha đất tổ, phải chứng kiến người nhà ngã xuống trước mặt tôi.”

“Mà không chỉ có một mình tôi phải trải qua những điều như thế.”

“Bao nhiêu người mất mạng vì thi trành, anh nói xem sao lại không liên quan?”

Sĩ quan vốn chỉ nói lời tiện miệng, nay lại phải bối rối trước viên cảnh sát có cấp bậc thấp nhất này.

Cậu ta đúng là quá nghiêm túc.

Sĩ quan bất đắc dĩ: “Vậy thì tôi xin lỗi cậu.”

“Không cần.” Ngô Nhạc nhìn anh ta mà nói, “Giao vũ khí nguyên tử cho tôi.”

“Tôi sẽ đi.”

Sĩ quan im lặng.

Dùng robot quân sự kích nổ đạn dược là phương pháp nhân văn hơn nhưng lại khó có thể phán đoán chính xác trên chiến trường thay đổi chớp nhoáng như một con người thực thụ.

Anh ta cúi chào người lính không rõ tên họ ấy.

Ngô Nhạc đi rất bình tĩnh. Chẳng qua khi nhìn thấy Tạ Kiều phía xa, Ngô Nhạc đột nhiên nghĩ, thì ra cậu ấy thật sự không phải thi trành.

Cậu ta vừa ảo não, vừa thoáng vui mừng.

Cậu ta cõng vũ khí nguyên tử chờ một bên, như một con nhện giăng lưới bắt mồi, kiên nhẫn dệt nên tấm lưới tỉ mỉ. Cuối cùng cũng chờ được thời cơ đến.

Cậu ta chưa từng thấy sao băng, nhưng khi châm lửa, cậu ta lại nhìn thấy sao băng sáng ngời.

Rất đẹp.

Một khắc sau.

Thân thể cậu ta biến thành mảnh vụn.

*

Con thi trành núi như thoáng nứt ra từ giữa bụng, máu đen chảy xuống biển khơi, không một sinh vật nào may mắn sống sót.

Nhưng nó vẫn sống.

Lúc này, trên trời xuất hiện một đĩa bay không biết đến từ đâu với thần lùn da xanh ngồi trong buồng lái. Nó nhuần nhuyễn thả vũ khí hỏa lực hạng nặng xuống con thi trành.

Cốt long quất đuôi lên mình thi trành, succubus bắn tên vào tim, mà Arcus đứng giữa không trung cũng vung quyền trượng giáng tia sét lên đầu nó.

Pháp trận mà hồn ma vừa tạo ra cũng trói chặt thi trành khiến nó không thể nhúc nhích.

Ngu Hàn Sinh im lặng nhìn.

Trong tầm mắt hắn lúc này là vô vàn sợi tơ nhỏ màu đen, không biết đã qua bao lâu, hắn bỗng động cổ tay, chém đứt những sợi tơ.

Như thể một dấu hiệu.

Thi trành nhanh chóng co về kích cỡ bình thường, trên thân còn lưu lại chi chít vết thương, cùng với một vệt máu đáng sợ.

“Ta chợt hiểu rồi.” Thi trành nhìn Tạ Kiều mà nói.

Nhưng nó chưa dứt lời, lưỡi kiếm của Ngu Hàn Sinh đã cắt ngang họng nó.

Ngu Hàn Sinh thu kiếm, vết máu lờ mờ rỉ ra lớp quần áo sẫm màu của hắn. Nhưng hắn chẳng bận tâm, mà chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ dính máu.

Và rồi cẩn thận lau chùi.

*

Trái tim Tạ Kiều bỏng rát, trán rỉ mồ hôi, cậu nhắm mắt, không biết Trần Nhược Sương vẫn luôn ngồi bên cạnh mình.

Hải đảo đen kịt vì nhiễm máu thi trành, chỉ trừ vị trí đang ngồi của bọn họ là còn sạch sẽ, trong lành.

Mãi đến khi Tạ Kiều nghe thấy Trần Nhược Sương nói: “Tôi phải đi rồi, tôi có thể vuốt tai cậu được không?”

“Xin lỗi.”

Tạ Kiều mở mắt.

Trần Nhược Sương chỉ “a” một tiếng rất nhẹ nhàng, nét mặt ngây thơ như đứa trẻ: “Cậu có thích tuyết không?”

“Tuyết ư?”

Vẫn là câu hỏi ấy.

Tạ Kiều khẽ gật đầu, nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì thiếu nữ trước mặt đã biến mất.

Thay vào đó là bầu trời đầy tuyết.

Bông tuyết đầu tiên rơi lên trán Tạ Kiều.

Không lạnh, mà ấm áp.

Như một lời từ biệt.

Tuyết phủ mặt đất, và trả lại sức sống cho mặt biển vốn bị máu thi trành làm ô nhiễm. Một chú cá nhảy vọt lên khỏi lớp băng mỏng.

Tạ Kiều nhìn trời tuyết trắng xóa, rốt cuộc hiểu vì sao Trần Nhược Sương không đóng phim mùa hè, cũng như vì sao chai nước cô đưa lại lạnh băng giữa trời nóng bức. Cô gái ấy là một trận tuyết đáp xuống thế gian, vì không muốn hòa tan nên lần lữa không chịu rơi xuống.

Cậu nghĩ đến tờ danh sách của Abel, quả nhiên, trong danh sách có thi trành, và có cả sinh vật dị chủng. Nếu cậu thật sự giết người theo danh sách ấy thì sẽ không có trận tuyết trao tặng sức sống này, hẳn cũng sẽ khiến việc kiểm soát sương xám bị trì hoãn.

Vừa báo cho cậu thi trành ẩn giữa loài người, vừa giữ lại cho thi trành một con đường sống. Đúng như những cảm xúc phức tạp mà nó thổ lộ trong cuốn nhật ký, tâm trí bị giằng xé giữa hai loài, cuối cùng nó lựa chọn một con đường khác.

Tuyết cạn, là xuân.

Cỏ cây khô héo đua nhau sinh trưởng, trên đầu lá còn đọng lại tàn tuyết, sức sống của thế giới lại chậm rãi phục hồi.

Tạ Kiều ngơ ngẩn chạm lên trán mình.

“Người cũng thích thế giới này sao?”

Đúng lúc này, Ngu Hàn Sinh chậm rãi bước đến trước mặt cậu, hắn cụp mắt, nhẹ nhàng nói: “Thích Tạ Kiều.”

Với lưỡi kiếm vẫn còn nhỏ máu.