Tạ Kiều uống nước xong lại nằm mềm rũ trên giường, trán còn xâm xẩm sốt.

Mãi đến khi cậu uống thuốc cảm, đánh một giấc, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, đầu không choáng váng, người cũng không mỏi mệt.

Thỏ tai cụp bé bỏng kiêu hãnh nói: "Thỏ là một giống loài có năng lực sinh tồn mạnh mẽ."

Ngu Hàn Sinh trở về phòng dưới hầm, hắn nhìn Tạ Kiều trong điện thoại, nhíu mày, hờ hững nói: "Cắn một phát là chết."

Cắn một phát là chết...

Là chết...

Chết...

Dù Ngu Hàn Sinh nói rất thản nhiên, nhưng Tạ Kiều hoảng hốt rất lâu chưa thể bình tĩnh lại, cuối cùng cậu lấy can đảm bày tỏ: "Chí ít cũng phải hai phát chứ?"

Dứt lời, bầu không khí chỉ còn lại sự yên lặng đầy sốt ruột.

Tạ Kiều: ...... Thực tế vậy sao

Rốt cuộc cậu cũng hiểu mình có hình tượng thế nào trong lòng Ngu tiên sinh, là một món tráng miệng nho nhỏ có thể nuốt trọn sau một cú đớp.

Cùng lúc đó Lý Trạch trở lại tiệm sửa điện thoại, không vội nghỉ ngơi, mà bắt đầu soạn đề án nội bộ [Tính thiết yếu của việc xây dựng nhà ăn tại công ty Họ Ngu].

Cậu ta viết, mở phòng ăn có thể giảm thiểu chi phí và thời gian nhân viên dùng cơm bên ngoài, hơn nữa còn có thể coi như phúc lợi tạo cảm giác thuộc về và tăng chỉ số hạnh phúc cho nhân viên.

Dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất, là có thể hiệu quả trong việc tránh con cự xà nào đó đến ăn chùa cấp dưới.

*

Tháng tám, ve kêu rả rích dưới tán cây, ánh nắng thẳng thừng rọi xuống mặt đất vốn đã bị nướng khét, vẽ ra lằn ranh sáng tối rõ ràng.

[trại chăn nuôi quái vật] đã vào giữa hè, chúng thần lùn vẫn đào bới trong phòng khách, thế nhưng chẳng thể nào phát hiện dấu vết Vực Sâu.

"Vực Sâu ở dưới này thật sao? Có phải con thỏ tai cụp đó lừa chúng ta không."

"Tạ Kiều cũng không nói chắc chắn sẽ ở phía dưới, chỉ nói là có thể thôi."

"Nhưng chúng ta đã đào bốn tháng đến nơi rồi, mãi mà không thấy đáy."

Thủ lĩnh thần lùn ngắt lời mọi người, ông ta không tin Tạ Kiều cố tình nói dối bọn họ, nếu không cũng sẽ không cung cấp cho bọn họ đồ ăn trân quý, nhưng khả năng cao Vực Sâu không ở nơi này.

Ông ta phủi đất bụi nhem nhuốc trên mặt, rồi lau sạch tay, sau đó mới gõ cửa phòng làm việc.

Đã đến lúc bọn họ phải từ giã.

Tạ Kiều đang đọc sách sưu tầm.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu khép sách trong tay, hỏi: "Có việc gì thế?"

Thủ lĩnh thần lùn đã chuẩn bị sẵn diễn văn, dù mọi người đều rất thích nhà Tạ Kiều, nhưng sứ mệnh của bọn họ là tìm Vực Sâu cho đại đế, họ sẽ vĩnh viễn không nghỉ ngơi cho đến khi tìm được Vực Sâu.

Nhưng ngay khi ngẩng đầu mở miệng, ông ta bỗng liếc thấy một góc sách sưu tầm, thần lùn thấp nhỏ đột ngột nhảy phắt lên chiếc ghế trống, dọa cho Tạ Kiều giật mình thon thót.

"Sao thế?"

Cậu bối rối hỏi.

Thủ lĩnh thần lùn ngây ngẩn nhìn sách sưu tầm, rồi lại nhìn cặp tai rủ xuống bên đầu cậu, đoạn thốt lên gần như khóc nấc: "Điện hạ."

Điện hạ?

Tạ Kiều luống cuống, nghe xong lời nói đứt quãng của thủ lĩnh thần lùn, cậu mới hiểu có lẽ sách sưu tầm đã khiến thủ lĩnh thần lùn lầm tưởng cậu là đời sau của Augustine.

Bất kể cậu giải thích thế nào, thủ lĩnh thần lùn vẫn cố chấp giữ nguyên quan điểm cũ, làm Tạ Kiều suýt phải hoài nghi mình mang trong mình dòng máu đế vương thật.

Khuyên can vô ích, Tạ Kiều đành phải thở dài, thử hỏi: "Ông bằng lòng ở lại chứ?"

"Thần và các thành viên trong tộc vĩnh viễn tận trung với điện hạ."

Thủ lĩnh thần lùn quỳ một chân xuống đất.

Ngay sau đó, phần ghi chép về thần lùn nhỏ trong sách sưu tầm cũng chậm rãi thay đổi, đầu trang xuất hiện bức ảnh tập thể sinh vật đang từ từ chuyển từ cấp D xám xịt thành cấp S lấp lánh vàng kim.

Mà cuối cùng Tạ Kiều cũng có một bước nhảy vọt về điểm số.

----- đạt tới 41 điểm!

Cậu cũng gỡ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, khoảng thời gian này ra ngoài thám hiểm, đừng nói đến việc thành công sưu tầm, ngay cả một bóng lưng sinh vật cậu còn chẳng thấy nữa, chỉ có thể đau đáu nhìn vọng theo số điểm chín mươi.

Chúng thần lùn đã quen ban ngày đào hố, tối vào trại chăn nuôi ngủ, chừng mười thần lùn ngủ chung một gian, cũng không cần thu xếp gì nhiều.

Tóm lại, hôm nay tâm trạng Tạ Kiều vô cùng vui vẻ.

Thủ lĩnh thần lùn trở lại tộc, chỉ huy mọi người tiếp tục đào, còn Tạ Kiều về phòng đóng cửa, ngăn cách tiếng ồn và bụi đất.

Tạ Kiều nằm gục xuống bàn, cảm thấy buồn chán, nhưng cậu đã đọc hết sách truyện từ lâu, thế là cậu liền đánh bạo hỏi: "Ngu tiên sinh, anh có thể kể chuyện cho em nghe được không? Đừng kể chuyện kinh dị nhé."

Lại bổ sung: "Tốt nhất là đam mỹ ấy."

Ngu Hàn Sinh đang họp, thì điện thoại rung khẽ.

[bạn đời của bạn mong bạn kể chuyện cho cậu ấy]

[cậu ấy có vẻ thích truyện đam mỹ]

[bạn có muốn đáp ứng mong muốn của cậu ấy không?]

Ngu Hàn Sinh nhìn hai chữ đam mỹ, nhắn tin đáp.

---- không thể.

Tạ Kiều nhận được hồi âm cũng không thất vọng, nghe tiếng keng keng ngoài cửa, ung dung nói: "Thế thì em đi bơi vậy."

Cự xà ngoài điện thoại liếc nhìn nhiệt độ trong trò chơi, chỉ mới hai mươi chín độ, làm hắn phải dừng mắt một hồi.

*

Quý ba chưa kết thúc, lượng tiêu thụ Aurora đã phá kỷ lục doanh số tiêu thụ robot nội địa hàng năm, nếu không vì không sản xuất kịp, thì sẽ còn cao hơn thế nữa.

Người nhanh chân không khỏi mừng thầm, giá bán lại bây giờ đã bị nống lên tới gần bằng giá mua, ấy vậy mà không ít người vẫn còn đang đợi mòn con mắt.

[thạch băng] tôi hối hận đã không mua ngay từ tháng tư. Giờ mua một con mới tinh phải mất tận mười bốn nghìn, hic tôi cũng muốn ngồi chơi trên ghế còn robot gọt táo tôi ăn

[Dưa Hami] Lúc ấy tôi chưa sẵn sàng chi tiền mua nó, nhưng mà bố tôi lại đến hẳn cửa hàng truyền thống để mua, hình như công ty họ có hoạt động hướng dẫn người cao tuổi sử dụng sản phẩm, tôi thấy rất thú vị

[sủi cảo cải thảo] sản phẩm quản lí tài sản tốt nhất năm, nhưng vẫn khuyên đừng chạy xô, chờ thêm mấy bữa, weibo chính chủ thông báo ngày kia sẽ cho ra lô hàng kế tiếp, phải kiên nhẫn mới nắm chắc thành công

Khoa học kỹ thuật Họ Ngu vừa kết thúc buổi họp, Nhiễm Chu chuẩn bị đưa văn kiện của phòng tài vụ cho Ngu Hàn Sinh, thì thấy Ngu Hàn Sinh vào thẳng văn phòng, không để bất kỳ ai quấy rối.

Nhiễm Chu bắt đầu suy tính, chắc chắn có chuyện gì quan trọng.

Cậu ta mượn cớ đưa văn kiện, nhích tới gần cửa văn phòng, nhưng không trực tiếp đi vào mà đứng ngoài yên lặng dỏng tai nghe.

Ngu Hàn Sinh trở lại văn phòng, vừa đặt điện thoại xuống bàn vừa mở máy tính, tra bốn chữ tiểu thuyết đam mỹ.

Kết quả tìm kiếm liên tiếp hiện ra, [Chỉ nghiện tin tức tố của em], [ngủ với tử địch xong chúng tôi có luôn con], [Người tình bốc lửa của tổng tài tàn khốc]...

Hắn nhíu mày, chọn truyện có chế độ audio.

"Khương Sơ là hotboy nổi tiếng trường C, ai cũng biết cậu có một một kẻ thù không đội trời chung tên là Thẩm Vấn, mọi người đều rất lo lắng cho quan hệ giữa hai người, thẳng đến một ngày họ tình cờ nhìn thấy Thẩm Vấn đè Khương Sơ trong phòng học, không thể tả tiếp... Khương Sơ nhận ra dường như mình có tình cảm khác thường dành cho Thẩm Vấn."

Nhiễm Chu vểnh tai nghe lén bên ngoài: ... mình bị vấy bẩn rồi

Mà Ngu Hàn Sinh bên trong lại như chẳng hề nghe được, vẫn chuyên tâm phê duyệt hồ sơ.

Mặc dù giọng kể rõ là giọng máy, nhưng câu chuyện vẫn trầm bổng thăng trầm, Tạ Kiều không đi bơi nữa, ngồi lại chống cằm, cùng chuyên tâm nghe truyện.

*

Mèo Mun cảm thấy con người đối diện hắn ta rất kỳ lạ, quẳng cho con người bẩn thỉu này một tờ giấy và một cây bút là cậu ta có thể táy máy cả ngày, dù cũng chẳng hiểu đang viết những gì lên đấy.

Mèo Mun lén nuôi người phía sau thùng rác đặt ở góc cua bên ngoài tiệm sửa chữa, vị trí này rất bí ẩn, tình nguyện viên phụ trách thành phố văn minh trong khu sẽ không phát hiện ra.

Hắn ta cũng nghĩ tới việc tìm một chỗ nuôi lớn hơn, nhưng hắn phải dùng tiền lương đi mua đồ ăn cho mèo, không đủ tiền đổi chỗ.

Nhìn thấy đám Ngu Hàn Sinh trở lại, hắn ta lập tức dẫn bầy mèo nhỏ đi tới.

Ngay trước khi Ngu Hàn Sinh bước vào tiệm sửa điện thoại, gió nóng thổi qua, hắn hơi dừng bước, một tờ giấy từ thùng rác khúc cua bay lại gần chân hắn.

Cúi người nhặt lên, thấy là một tờ nháp viết đầy công thức, hắn liếc nhìn thùng rác.

Hạ Giản không chú ý đến hành động vừa rồi của Ngu Hàn Sinh, cậu ta đang bàn bạc với Lý Trạch về những vật liệu chế tạo robot mới ra của nhà sản xuất nước ngoài, họ đã bước nửa chân vào tiệm, thì đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời.

"Lam Tề!"

Lý Trạch căng thẳng, ngoài mặt, Hội nghiên cứu đã rút khỏi Biên thành, không ngờ Lam Tề vẫn cố chấp không lui, không biết lần này gã tới làm gì.

Lam Tề phớt lờ Lý Trạch, y mặc thường phục bước vào tiệm, quan sát xung quanh, có vẻ không tìm được người mà y mong muốn.

Sau đó Lam Tề lấy một bức ảnh, giở giọng bàn công việc, lạnh nhạt nói: "Nếu nhìn thấy người này xin hãy liên hệ ngay với Hội nghiên cứu, cậu ta rất quan trọng với chúng tôi, Hội nghiên cứu vẫn luôn trả công hậu hĩnh."

Lý Trạch ho khan một tiếng đầy tế nhị.

Lam Tề mặt không đổi sắc, bổ sung: "Trừ tiền lương."

Lý Trạch và Hạ Giản lắc đầu, không hiểu Hội nghiên cứu muốn làm gì, còn Ngu Hàn Sinh chỉ liếc nhìn bức ảnh, rồi dời mắt tỉnh bơ.

Mèo Mun đang định giơ vuốt với Lam Tề thì bị Lý Trạch nhanh tay túm lại, bầy mèo đều được nuôi dưới danh nghĩa Lý Trạch, vì Ngu Hàn Sinh không có hứng giữ vật nuôi.

Thi thoảng Lý Trạch sẽ nghĩ, thứ cậu ta nuôi không phải mèo, mà là hổ dữ mới vừa xuống núi, nên mới dám năm lần bảy lượt giơ vuốt về phía thượng tướng của Hội nghiên cứu.

Có lẽ do lần trước phải bồi thường những năm chục nghìn, sợ lại tiếp tục bị ăn vạ, nên lần này Lam Tề đặc biệt làm lơ Mèo Mun, chẳng qua trước khi rời đi y lại hỏi Ngu Hàn Sinh một lần: "Các anh thật sự chưa từng thấy người này?"

Y gằn giọng, có ý tra hỏi, nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn thờ ơ đáp như chẳng hề hay biết: "Không thấy."

Lam Tề bỗng bật cười, nói: "Hè đến nhiều rắn rết, dễ gây hại cho người, sống ở Biên thành nhất định phải cẩn thận."

Cự xà giương mắt như suy tính điều gì, hắn nhìn theo bóng lưng Lam Tề chốc lát, rồi cầm tờ giấy trong tay, xoay bước rời đi.

Hắn trở về phòng, thỏ tai cụp cũng vừa tỉnh dậy sau khi ngủ quên trong lúc nghe kể chuyện đam mỹ.

Thời điềm ngủ say cậu thường hay bất giác hiện nguyên hình.

Thế là chỉ thấy một quả cầu lông trắng muốt xù bông đang nằm trên bàn phòng ngủ, nó mở to cặp mắt tròn xoe, đánh cái ngáp mềm mại, cơn buồn ngủ còn vương dày trên khóe mắt.

Tạ Kiều hoàn hồn nhớ ra mẩu truyện đam mỹ Ngu tiên sinh cho cậu nghe trước khi ngủ, muộn màng cảm thấy ngượng ngùng, cậu thì nghe rất hào hứng, nhưng chắc Ngu tiên sinh sẽ thấy đau đầu.

Ngu tiên sinh đối xử với cậu tốt quá, mà cậu lại chẳng thể làm gì nhiều cho Ngu tiên sinh cả.

Nhưng cậu vẫn nói: "Ngu tiên sinh anh có thích ăn bánh mì nướng không, em biết làm bánh mì kẹp sô cô la ấy, hoặc không thì anh thích món gì em làm món đấy... với cả anh muốn cái gì trong phòng cũng đều là của anh hết----"

Lời còn chưa dứt, thỏ tai cụp lải nhải không ngừng đã bị người ta nhấc dậy khỏi bàn.

Tạ Kiều nín thở, đang định nói tiếp-----

Thì Ngu tiên sinh đã đặt cậu lên cánh tay, tay còn lại bao lấy cục lông là cậu, giọng nói lạnh băng kề sát bên tai, chỉ cất ra hai chữ.

"Của tôi."