Ngọn lửa xanh bùng lên mãnh liệt, lúc này Tạ Kiều mới thấy rõ, không chỉ là cánh tay phải, mà toàn bộ máu thịt của Tiêu Tử Kỳ đều đã sắp bị thi trành màu đen chiếm đoạt.

Cậu có chút không đành lòng, hỏi Ni Ni: "Có cách nào không?"

Yêu tinh lắc đầu.

Tiêu Tử Kỳ tỉnh táo nói: "Cậu không thể cứu tôi Tạ Kiều, đừng tốn thời gian, hãy nghe tôi nói kỹ."

"Ngoại trừ chiếm đoạt thân xác, thi trành còn có thể cộng sinh trong cơ thể con người đến khi có thể hoàn toàn chiếm đoạt, trường hợp này rất khó phát hiện ra, chúng kiêng dè người bên cạnh cậu, chúng rất xảo quyệt, thi trành ẩn trong đạo cụ chỉ là mồi nhử mà thôi.

"Nhưng chúng có nhược điểm, một khi cộng sinh với ai thì chúng không thể tự rời đi, cũng không tiếp xúc với sương xám, nếu không chúng sẽ không thể kiểm soát bản thân."

Thân thể Tiêu Tử Kỳ dần dần bị ngọn lửa nuốt trọn, nhưng cậu ta vẫn kiên cường, chỉ đến khi nói lời sau chót giọng cậu ta mới trở nên cầu khẩn: "Nhờ cậu mang cho mẹ tôi một cân hồng sấy, bà ấy thích ăn."

Dứt lời, ánh lửa hóa thành sương xám, rồi lại hóa hư vô sau khi bị cuốn sách hấp thu, cứ như Tiêu Tử Kỳ chưa từng xuất hiện trên đời.

Tạ Kiều khẽ cúi đầu về phía không trung.

Tiêu Tử Kỳ không nói nhiều, nhưng thông tin không ít, cậu không biết đối phương làm sao để giữ được ý thức, nhưng cậu hiểu chuyện này không dễ.

Sách sưu tầm ăn xong sương xám quay về nằm ngoan ngoãn trong tay Tạ Kiều, bìa sách bỗng hiện lên một dãy số.

1062/5000.

"Đây là gì?"

Tạ Kiều thì thầm hỏi.

Sách sưu tầm viết chữ lên bìa.

----- tôi cũng không nhớ nữa, nhưng chắc hẳn là thứ gì đó rất quan trọng, hấp thu càng nhiều thi trành thì sẽ càng nhanh tìm được đáp án.

Lam Mông bên cạnh đờ đẫn nhìn không trung, hắn ta thậm chí còn không biết người vừa rồi tên gọi là gì, có lẽ cũng nhỏ tuổi hơn hắn ta nhiều nữa.

Hắn ta xé chiếc huân chương vàng đậm trên đồ diễn, đặt xuống mặt đất.

Cảnh sát có mặt rất nhanh, bao gồm cả viên cảnh sát Ngô Nhạc canh giữ trước nhà cậu, họ chia ra tra hỏi những người có mặt tại hiện trường.

Lam Mông không biết chuyện nào khai được chuyện nào không, liền dứt khoát diễn vai một diễn viên bình thường bị thi trành dọa cho run lẩy bẩy, không nói được một câu rõ ràng liền mạch, ngay cả cảnh sát già lão luyện cũng không nỡ tra hỏi hắn.

Trong khi đó Ngô Nhạc cầm bút, nghiêm túc hỏi Tạ Kiều: "Tại sao thi trành lại biến mất vô cớ?"

Tạ Kiều trầm ngâm: "Vì có một ngọn lửa màu xanh."

"Vì sao lại có ngọn lửa màu xanh?" Ngô Nhạc nghiêm giọng.

Tạ Kiều ngoan ngoãn đáp: "Tôi cũng đang suy nghĩ."

Ngô Nhạc: ...

Trực giác cậu ta mách bảo Tạ Kiều có vấn đề, nhưng camera giám sát chỉ quay được đến Tiêu Tử Kỳ, cậu ta muốn chất vấn cũng không có cơ sở gì, chỉ có thể trợn mắt trừng Tạ Kiều một cái.

Tạ Kiều bình thản tiếp nhận.

Cậu có nỗi lo của mình, không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin, ai biết được kẻ trú dưới lớp da người rốt cuộc là kẻ nào, chẳng qua có những điều cậu không thể không nói----

Tạ Kiều nghiêm túc trần thuật lại lời dặn dò của Tiêu Tử Kỳ.

Các cảnh sát đối diện nhìn nhau, một người cau mày hỏi: "Camera giám sát cho thấy, cơ thể Tiêu Tử Kỳ đã bị thi trành bao phủ, có thể tin lời một người đã bị thi trành ký sinh à?"

"Một khi cần dùng sương xám để kiểm tra, thì ắt sẽ phải mang mẫu sương xám vào bên trong phòng tuyến, nếu sương xám thoát khỏi, thì tổn thất sẽ vượt ngoài tưởng tượng."

"Không thể liều được."

...

Khi rời khỏi cơ quan công an Tạ Kiều chỉ biết thở dài, bên cảnh sát lo ngại là hợp lý, chẳng qua cậu vẫn tin rằng, một Tiêu Tử Kỳ có thể nói ra những lời như vậy thì cũng không phải một người hoàn toàn tồi tệ.

Lam Mông không đắn đo nhiều như cậu, trước lúc ra về hắn ta vẫy tay với Tạ Kiều: "Rảnh thì tới nhà anh chơi, anh trai anh nấu cơm cũng ngon như cậu ấy."

"Anh trai anh ạ?"

Tạ Kiều hỏi.

"Ừ, anh họ anh trước ở nước ngoài, giờ là tiến sĩ xã hội học chuyên về sương xám, về giảng dạy tại đại học Liễu Âm." Lam Mông giới thiệu.

"Xã hội học về sương xám?"

Lần đầu Tạ Kiều nghe nói tới chuyên ngành này.

"Là nhánh mới của xã hội học mấy năm gần đây thôi, chủ yếu nghiên cứu ảnh hưởng của sự xuất hiện của sương xám đối với xã hội, năm ngoái hot lắm, giờ cũng bão hòa dần rồi."

Tạ Kiều đã hiểu, còn cảm thấy khá là hứng thú: "Em có thể hỏi tên anh trai anh được không ạ?"

"Lam Tề."

Tạ Kiều âm thầm ghi nhớ.

Sau khi tạm biệt Lam Mông, cậu ôm sách sưu tầm lên chiếc xe đỗ ven đường.

Phương Hòa ngồi ghế phó lái, mà số ông anh này vẫn đỏ như thường, thi trành xuất hiện khi anh ta đang ngồi bồn xí, tránh được dòng người giẫm đạp lên nhau, ra ngoài không mảy may thương tích.

Ngu Hàn Sinh ngồi hàng sau, liếc nhìn Tạ Kiều một cái.

Tạ Kiều vốn định ngồi hàng trước vì gần mình hơn, nhưng cuối cùng lại dừng chân, chuyển xuống hàng sau, nhận thấy bầu không khí có phần hầm hập, cậu bắt đầu gợi chuyện một cách cứng ngắc: "Hôm nay không làm anh giật mình chứ ạ? Anh có muốn ăn ít kẹo không?"

Thế rồi cậu lấy từ ghế sau ra một túi kẹo sữa, đang chuẩn bị đưa cho Ngu Hàn Sinh thì lại nghe hắn hỏi: "Ăn thế nào?"

"Còn có thể ăn thế nào?" Tạ Kiều không hiểu.

Lời vừa dứt, hình ảnh hai người hôn nhau đã hiện lên trong tâm trí cậu, Tạ Kiều lập tức sặc nước miếng, mặt mũi đỏ bừng.

Thế rồi cậu vừa quay đầu ra cửa sổ, vừa hỏi lảng sang chuyện khác: "Anh Phương anh có biết bố mẹ Tiêu Tử Kỳ ở đâu không ạ?"

"Ở An thành ấy."

Phương Hòa lên tiếng đáp.

*

Ngày hôm sau, An thành.

Tạ Kiều xách hồng sấy đến Bệnh viện Nhân dân Đệ Tam.

An thành là vùng đất quân sự trọng yếu, cách phòng tuyến phương Nam chưa đầy năm nghìn dặm, hầu hết bệnh nhân trong bệnh viện đều là thương binh từng chiến đấu với thi trành.

Cậu đến trước phòng bệnh theo địa chỉ Phương Hòa giao cho, xuyên quá lớp kính, cậu nhìn thấy một người đàn bà ốm yếu có bờ môi tái nhợt nằm trên giường bệnh.

"Anh là con trai bác ấy ạ?"

Y tá đi ngang qua trông thấy Tạ Kiều xách theo túi hồng sấy, cô mỉm cười nói: "Bác ấy kể với em rất nhiều lần rằng con trai út của bác ấy sẽ đến đưa hồng sấy, để em dẫn anh vào."

"Mình là bạn của con trai bác ấy."

Tạ Kiều lắc đầu.

Cậu lại hỏi: "Bác gái còn có một người con khác ạ?"

"Ý anh là Thượng tá Tiêu Tử Khuynh ạ? Anh ấy đã anh dũng hy sinh vì cứu đồng đội của mình trong trận chiến thi trành bao vây lần thứ nhất rồi." Y tá nói với vẻ kính trọng.

Chẳng trách Tiêu Tử Kỳ có thể gắng sức thoát khỏi sự kiểm soát của thi trành, có một người anh như vậy, sao có thể cam chịu làm bạn với bè lũ thi trành.

Cậu cầm hồng sấy vào phòng bệnh: "Chào bác ạ, cháu là bạn cùng công ty với Tiêu Tử Kỳ, tuần này cậu ấy không thể đến thăm bác, nên cậu ấy nhờ cháu mang ít hồng sấy qua."

"Cảm ơn cháu."

Người đàn bà cất giọng yếu ớt.

Tạ Kiều trò chuyện với bà đôi chút về công việc ở công ty, bỗng nhiên, người đàn bà nhẹ nhàng hỏi: "Cháu nói xem, sẽ có một ngày chúng ta chiến thắng sương xám chứ?"

Tạ Kiều đứng dậy, trả lời: "Sẽ có ngày chúng ta chiến thắng."

"Nhất định sẽ có."

Giọng nói của cậu dần dần trở nên kiên định.

"Cảm ơn hồng sấy của cháu."

Người đàn bà nhắm mắt.

"Vậy cháu xin phép về trước ạ, về sau có chuyện gì bác cứ gọi điện cho cháu."

Tạ Kiều để lại số điện thoại trên giấy nhớ, rồi cúi đầu chào thật thấp.

Sau đó cậu rời khỏi phòng bệnh, không nhìn thấy tin thời sự hôm nay dưới gối người đàn bà.

----- diễn viên trẻ bất hạnh qua đời khi quay phim.

Hàng mi bà run rẩy.

Bà tự nhủ không được khóc, bà phải chờ đến khi sương xám biến mất mới có thể khóc to một trận.

----- nếu bà có thể đợi được.

Qua lời cô y tá, Tạ Kiều biết mẹ Tiêu được miễn phí tất cả tiền chữa bệnh do là người nhà liệt sĩ, nhưng có những loại thuốc đắt đỏ hiệu quả tốt hơn thuốc phổ thông, thì vẫn phải mua bên nước ngoài, mỗi tháng cần ít nhất năm chục nghìn tệ.

Cậu bỗng hiểu vì sao Tiêu Tử Kỳ phải bạt mạng đến thế.

Trước khi rời bệnh viện, cậu quyên góp tất cả số tiền trên người.

Lúc bước ra, Tạ Kiều lại là một con thỏ tai cụp nghèo rớt mồng tơi không xu dính túi, phải kiếm chừng năm trăm nghìn tệ nữa mới đổi được người cá Linlin.

Cậu thở dài.

Những năm gần đây các hạng mục quay phim mỗi ngày một ít, dù chỉ là nhân vật quần chúng có vài lời thoại thì cũng không thiếu diễn viên tuyến ba tranh cướp bể đầu, tiền cũng theo đó ngày một khó kiếm.

Bỗng chốc, điện thoại cậu vang lên.

Cậu bắt máy: "Tiền bối Lam tìm em có chuyện gì thế ạ?"

"Kiều Kiều, tháng sau cậu có lịch trình gì không?" Lam Mông hỏi.

"Có ạ."

Tạ Kiều gật đầu.

"Thế thì tốt, chuyện là thế này, anh định tìm đoàn làm phim giúp cậu, nhưng giới giải trí bây giờ cậu cũng biết rồi đấy, khó thu hồi vốn, bên đầu tư thích người có độ phổ biến cao, tạm thời khó tìm được vai diễn thích hợp."

Lam Mông giải thích nghiêm túc.

"Em hiểu ạ, cảm ơn tiền bối Tạ đã quan tâm."

Tạ Kiều không lấy làm ngạc nhiên, những ngày này các công ty điện ảnh và truyền hình chết như ngả rạ, phía đầu tư chỉ muốn nhanh chóng lấy lại vốn, thế nên đều ưu tiên diễn viên nổi tiếng nhiều người hâm mộ, không ít diễn viên thực lực lâu năm đã phải đổi nghề kiếm cơm.

"Lần trước anh kể cậu nghe về anh họ anh rồi đấy, trường đại học anh ấy muốn hợp tác với đài truyền hình Biên thành làm một chương trình thưởng thức ẩm thực, nếu cậu có hứng thú thì anh có thể đề cử cậu lên đài truyền hình." Lam Mông đi thẳng vào vấn đề.

Chương trình ẩm thực?

Trong thời đại sương xám, ngoại trừ sinh tồn ra thì ẩm thực chính là chủ đề chương trình được hoan nghênh nhất.

Không chỉ riêng gì nước Hoa, dịch dinh dưỡng rẻ tiền đã được phổ biến rộng rãi trên khắp thế giới, nhưng người dân nước Hoa vẫn chảy xuôi dòng máu tha thiết với đồ ăn ngon.

Không thể ăn, thì nhìn thôi cũng được.

Chương trình ẩm thực xuất hiện đúng thời, không chỉ không chịu ảnh hưởng từ sương xám, mà còn ngày càng phổ biến.

"Cảm ơn tiền bối Lam."

Tuy nhiên, điều Tạ Kiều quan tâm nhất vẫn là------

"Em có thể hỏi về thù lao không ạ?"

Lam Mông suy nghĩ một lát rồi đáp: "Khoảng chừng sáu con số, nhưng lần này không ít khách quý tham gia, phía đài truyền hình cần đánh giá một chút."

Tạ Kiều dồn hết chú ý lên sáu con số cả rồi, tự động bỏ qua luôn câu cuối, cậu cảm ơn chân thành: "Cảm ơn tiền bối Lam ạ."

"Này có gì mà phải cảm ơn, lần trước anh còn chưa cảm ơn cậu cứu mạng anh đâu." Lam Mông nói, "Anh quay phim tiếp đã nhé."

"Tạm biệt tiền bối Lam."

Tạ Kiều dập máy.

Cậu lên tàu hỏa trở lại Biên thành, vì không có tiền mua vé máy bay, nên cậu phải đi mất hai ngày mới về đến Biên thành.

Vừa mở cửa, Ni Ni đã vọt thẳng lên vai cậu, cậu ngồi xuống ghế, bón cho Ni Ni miếng bánh quy cuối cùng mình có.

Bé Đá bỗng từ đâu chạy tơ, cũng nghển cổ nhìn cậu.

Tạ Kiều không còn bánh quy nữa, đành phải mở tủ lạnh đưa cho Bé Đá một lọ sữa chua.

Ni Ni kiêu ngạo vỗ vỗ chiếc cánh trong suốt, Bé Đá liếc nhìn bánh quy trên tay Ni Ni, tủi thân cúi đầu nhận lấy.

Tạ Kiều: ... bánh quy mua ngoài ga cũng ngon đến vậy à?

Sau khi dỗ hai đứa nhóc ngủ trên ghế sofa, cậu mới vào phòng ngủ đi tắm, lúc sấy tóc cậu mới thấy mình được Lý Trạch thêm vào một nhóm từ bao giờ.

------ nội bộ tiệm sửa chữa.

Tên gì kỳ ta.

Trong nhóm có Hạ Giản, Nhiễm Chu, Mèo Mun, một lô tên mèo con, và có cả Ngu tiên sinh nữa.

Buổi chiều Mèo Mun chia sẻ một số kiến thức liên quan đến vật nuôi, ví dụ như [chín giờ chưa ngủ, coi chừng mèo bệnh], [các yếu tố cần thiết để đẻ mèo thuận lợi], [Kinh hoàng! Hãng đồ ăn cho mèo nhập khẩu có chất gây hại]...

Tạ Kiều không nuôi mèo, cũng không biết có đúng không, nhưng cậu lại để ý tới bài chia sẻ mới nhất của Mèo Mun.

------- [trụi lông không phải chuyện nhỏ! Coi chừng mèo mắc bệnh]

Cậu không kiềm được nhắn tin trả lời.

[Tạ Kiều] không phải trụi lông rất... thường thấy ạ?

[Mèo Mun] ??? Nào có, chú phải kiểm tra xem có phải bị chứng rụng lông không

Tuy nhiên ngay sau đó.

Một dòng thông báo hiện lên trong nhóm.

----- Mèo Mun đã rời khỏi nhóm.

Sao tự nhiên lại rời nhóm nhỉ?

Tạ Kiều đang khó hiểu thì nhận được một tin nhắn.

[Ngu Hàn Sinh] thích trụi

Thỏ trụi lông lập tức được trấn an, vành tai trắng nõn cũng lặng lẽ ửng hồng.

----- ngay chính cậu cũng không hề nhận thấy.

Cậu định trả lời Ngu tiên sinh thì Phương Hòa gửi qua một tấm ảnh.

Tạ Kiều mở ra, sửng sốt.

Mặc dù chỉ chụp được bóng lưng, nhưng cậu vừa liếc mắt đã biết ngay là chụp lúc cậu và Ngu Hàn Sinh hôn môi, không biết đã bị người nào chụp được.

Ngay sau đó, Phương Hòa gọi điện tới.

Cậu cũng đoán được đối phương sẽ nói điều gì.

Sau một thoáng chần chừ, Tạ Kiều vẫn tiếp.

Đúng như dự đoán----

"Kiều Kiều, có phải em có gì đó với tổng giám đốc Ngu không?" Phương Hòa hiếm khi nghiêm giọng, "Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tổng giám đốc Ngu, nhưng trong giới giải trí này, người mới mà bị bóc ra là đồng tính thì sẽ rất khó phát triển."

"Tổng giám đốc Ngu có thể dễ dàng rút tay, còn em thì sao? Có lẽ, em đã hiểu sai về tình bạn bình thường." Phương Hòa chậm rãi nói.

Tạ Kiều bỗng hỏi: "Đồng tính là không bình thường sao?"

Phương Hòa hơi ngừng lại, cân nhắc câu từ: "Hiện giờ không thể nói là không bình thường, tuy nhiên dù hai năm trở lại đây hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, nhưng trong thâm tâm của rất nhiều người, đồng tính luyến ái vẫn là bất bình thường."

"Em sẽ bị bài xích."

"Bị kỳ thị trong âm thầm."

"Và cả những ánh mắt soi mói của người khác."

Phương Hòa lựa chọn nói hết với Tạ Kiều, vì anh ta biết Tạ Kiều nhạy cảm hơn so với những gì cậu thể hiện ra bên ngoài.

Cậu thanh niên đầu kia điện thoại yên lặng rất lâu, lâu đến mức anh ta tưởng rằng điện thoại đã ngắt, nhưng đối phương lại chợt cất giọng ôn hòa: "Em biết."

Biết là được, Phương Hòa an tâm.

Chỉ là ngay sau đó anh ta nghe thấy đối phương mở miệng khe khẽ.

"Nhưng em chính là đồng tính luyến ái."